Trans: Suan
Đi quân sự Xuho bú cần với bia nhiều quá nên suýt quên truyện lần thứ n. Hè này còn bận hơn trong năm học là sao…
***
Chương 55:
*** Học viện ma pháp của thành phố Houtarou***
… S-sao nó có thể xảy ra được?
Mồ hôi lạnh chảy trán của pháp sư Berano khi cô đang đứng đó, nhìn vào chiếc bảng đen.
Lúc đầu, Berano không thể sử dụng bất kỳ loại ma pháp tấn công nào cả.
Do đó, cô ấy thử xin sự giúp đỡ từ Furio về việc này, nhưng mà.
“Xin lỗi nhé, vì tôi đã có thể sử dụng ngay lập tức được mọi thứ sau khi lên cấp, tôi khá chắc mình không thể giúp gì được rồi”
Furio trả lời.
…Tại sao? …Ai cũng thật tài giỏi … mình ghen tị với họ…
Do đó, Berano, người đã nhập học vào học viện ma pháp của thành phố, đang học những cơ bản của phép tấn công.
Trong thời gian vừa qua, cô ấy đã gặp phải một rắc rối về Nữ hiệp sĩ Volaris trong khi cô ta đang thực hiện nhiệm vụ của mình, nhưng nhờ vào việc cô ta đã quay lại lâu đài, Berano đã có thể đỡ đi được phần nào.
Nhưng mà, cho dù cô có cố gắng tập luyện đến chừng nào thì Berano vẫn không thể sử dụng phép tấn công.
“Thật là buồn cười… Cho dù mình mang trong người một lượng ma lực đáng kể, mình lại không có kĩ năng nào để tấn công…”
Kể cả các giáo sư pháp thuật ở trường cũng phải vò đầu vì việc này, điều này khiến cho Berano từ bỏ việc làm chủ ma pháp tấn công.
“Không thể nào, nó thật là tuyệt vời!”
Và rồi, các giáo sư bắt đầu ca ngợi cô.
Cho dù Berano đã đoán được rằng sự thích ứng với với ma pháp tấn công đã yếu rồi, và ngược lại, khả năng tương thích của cô ấy với phép phòng ngự lại cao một cách bất thường.
…Kể cả thế…
Và rồi, như thường lệ, Berano lại bắt đầu trầm cảm vì việc này. (AN: same, chầm cảm sư đây)
Nhưng, nghĩ rằng nó sẽ rất là phí phạm khi làm phí một tài năng như cô ấy, Học viện ma pháp đã đề nghị Berano dạy phép phòng ngự cho học sinh trong trường.
… Thôi vậy, gì cũng được.
Và thế là Berano chấp nhận lời đề nghị, cô ấy sẽ dạy map pháp phòng ngự ở trong trường, 3 ngày 1 tuần và mỗi ngày 3 tiếng.
Vì cô ấy hết sưc nhút nhát, cô ấy chỉ giảng bài bằng cách viết lên tấm bảng đen.
Cô ấy không bao giờ nhìn về phía học sinh của mình, liên tục nhìn về phía bảng đen, nhưng, vì thân hình khá nhỏ nhắn nên cô ấy cần một cái bệ, và chỉ sau khi đứng lên cái bệ thì cô ấy mới có thể viết lên phía trên của bảng. Mỗi lần cô ấy viết xong một cột, cô ấy lại phải đẩy cái bệ để viết tiếp… Kiểu học này cuối cùng trở nên rất nổi tiếng, và dần dần số lượng học viên người muốn tham dự lớp học của cô ngày càng tăng. (An: ư ư t cũng muốn nhìn)
… Ta-tại sao lại như thế này?
Berano, không hiểu tại sao việc này lại xảy ra, chỉ có thể tiếp tục giờ học trong sự bối rối.
*** Nhà của Furio***
Hiện giờ, Brossam quyết định dẫn chàng trai đang tìm kiếm sĩ có danh hiệu “Sát long” vào trong nhà của Furio.
Và rồi, sau khi nhìn chàng trai đó cởi bỏ bộ áo giáp ra, cả Brossam và Lys đều để lộ vẻ ngạc nhiên. Vì đằng sau đống áo giáp đồ sộ đó, là một chàng trai trẻ nhìn không khác gì một cậu bé chưa đạt đến tuổi lớn.
“Tại sao một người như cậu lại mang đống áo giáp đó cùng với thanh kiếm siêu to khổng lồ đó đi tìm một “Sát long” vậy?”
Brossam quyết định chỉ hỏi cậu ta lý do tại sao cậu ấy lại đi tìm người mang danh hiệu “Sát long”.
“Thật ra thì…”
Nghe thấy câu hỏi của Brossam, cậu ta bắt đầu nói trong sự ngạc nhiên.
Cậu ta nói rằng mình có xuất thân từ một gia đình quý tộc.
Và thêm nữa, sau cái chết của ba mình, cậu ta đã bị tước đi quyền của mình trong gia đình.
Ngoài ra, mẹ cậu, người đã nuôi dạy cậu một mình, đang có ý định cưới lại lần nữa.
Cậu ta nói rằng người cầu hôn chỉ từ một gia đình quý tộc đã sụp đổ, nhưng mà cô con gái cả của nhà đó đang là một hiệp sĩ làm việc cho lâu đàu, người vẫn liên tục làm việc hết sức mình để lấy lại danh dự cho gia tộc của mình. (An: hmmm, có mùi gì đó)
“Tôi nghĩ rằng vì mình sẽ gia nhập vào gia tộc mà đang làm việc hết sức mình như thế, mình cũng phải một việc gì đó…”
Sau khi nghe xong cậu chuyện của cậu bé, Brossam,
“Tôi thấy, nó hẳn đã rất vất vả. Thật đáng khâm phục… Ah, phu nhân-sama, tôi xin lỗi, đây là khăn tay…”
Khi mà cô ấy nhận ra, Lys đã bắt đầu khóc trong khi gật đầu liên tục.
“Vậy thì, cậu định tìm người có danh hiệu “Sát long” để huấn luyện cho cậu ư? Nhưng tôi không thể hiểu được tại sao cậu lại đến tận đây với đống áo giáp mà cậu không quen thuộc với”
Lys hỏi trong khi đang xì mũi bằng cái khăn tay tay Brossam vừa đưa cho cô để lau nước mắt.
“À… Không phải thế… tôi không định mang đống áo giáp đi vì việc đó, tôi chỉ nghĩ rằng mình có thể dùng nó như là một của hồi môn trước… Tôi có một cơ thể yếu đuối và không thể cầm thanh kiếm đó được mà”
Brossam, người đang nghe tình hình nãy giờ, giật mình sau khi nghe thấy câu nói đó.
“Chờ đã nào, chúng ta đang nói về cái gì vậy, ý cậu là gì khi nói thế? Này!”
Đối diện Brossam, cậu ta bắt đầu nói.
“Cái này… Người mang danh hiệu “Sát long” mà tôi nghe thấy có vẻ như là một người phụ nữ… Nên tôi muốn cầu hôn cô ấy và giúp đỡ gia đình mới của mình cùng cô ấy…”
Sau khi nói xong, cậu ấy cúi xuống với khuôn mặt đỏ lừ.
Thấy cảnh đó, sự trộn lẫn giữa “Không thể mến được trẻ con” và “không rõ tuổi tác”, đã làm Brossam đơ như đá. (An: đoạn này hơi tối nghĩa nên mn thông cảm nhé)
Và cạnh cô.
… Phải có một việc nào đó mà mình có thể làm để giúp đỡ cậu ấy trong việc này.
Chính là Lys, người đang hướng tới điều ngược lại hoàn toàn với Brossam.
***Cùng lúc đó – Tiệm tạp hóa Ugo***
“Cái gì cơ”
Nghe xong lời của Barissa, Gozaru để lộ bộ mặt phức tạp.
“Đúng rồi đó, bố của em đã gửi một bức thư từ quê nhà của em, nói rằng ông ấy đã tái hôn, thế nên ông ấy muốn giới thiệu em với người này. Thế nên…” (An: đúng là mùi không lẫn được mà)
Thật ra thì, Barissa không biết phải nói cho gia đình mình như thế nào rằng cô ấy đã trở thành vợ hai của Gozaru.
Bởi vì bản tính của mình, cô áy nghĩ mình sẽ không thể che dấu được và nói rằng cô ấy là vợ đầu, và cũng không thể nói dối về việc người mình yêu là một Quỷ nhân. Nói trắng ra thì cô ấy không biết cha mình sẽ phản ứng như thế nào nếu cô ấy nói thật lòng. Và đó là lý do tại sao, cô ấy không biết mình nên nói gì với cha mình khi về đến nhà.
“ “Con muốn giới thiệu cho cha về chồng cùa con, Gozaru-dono, một Quỷ nhân, cùng với vợ đầu của mình, Uliminus-dono”, anh nghĩ rằng nó có hiệu quả không?”
Sau khi nghe xong câu đó, Gozaru cố gắng để nghĩ xem cô ấy nên nói như thế nào.
“Thế còn “Để con giới thiệu cho cha về Goul, một Quỷ nhân”? Em nghĩ rằng nó có hợp lý không Uliminus?”
“Chúng ta sẽ không từ chối lời đề nghị của Barissa nya” (An: lại một đoạn hơi khó hiểu)
Nhìn thấy cả hai, vẫn cười như bình thường, Barissa cười đắng và bắt đầu chảy nước mắt.
“Này này, đừng khóc chứ”
“Chúng ta là một gia đình mà nya, không phải lo lắng gì đâu nya nya”
Cả hai giữ vai của Barissa sau khi nói xong, và Uliminus cũng đồng ý “Cô biết điều gì sẽ này ra nya, nếu cô nói dối rằng mình là vợ đầu nya”
***Quỷ giới***
“Này, ngươi vẫn ở đây ư? Ngươi đang làm gì vậy?”
“À thì, chúng tôi đang cố gắng mở lại cái cổng dẫn đến thế giới bên kia, nhưng vì một số lý do nào đó, nó vẫn liên tục biến mất”
“Cái gì đang xảy ra à?”
“Tôi không hiểu lắm… Cho dù chúng tôi có làm đi làm lại nhiều như thế nào, nó vẫn biến mất một cách vô lý”
“Cho dù nó không phải nơi mà bọn họ đã xây một thánh địa chất lượng cho quỷ thần, nó vẫn thật là kỳ lạ…”
“Đúng rồi đó… đó là lý do bọn tôi rất bối rối”
“Vậy các ngươi đã thử các thánh địa khác chưa?”
“…Á? Thánh địa khác ư?”
“Đúng rồi… Có những thánh địa khác mà đúng không?”
“!?”
“Ngươi! CÁI GÌ MÀ XUẤT HIỆN CÁI MẶT “mình không biết đến nó”!? Cái tên não cơ bắp này!”
***Ở một khu rừng nào đó”
“Thế nên, không than phiền nữa nhé, Tsuya”
“Vâng~g, em xin lỗi vì khiến anh phải nghe lời than ích kỷ của mình”
“Thật là… ta không hiểu tại sao đống hình vẽ đó vẫn liên tục xuất hiện lại, nhưng nó sẽ rất phiền hà để chuyển nơi ở, thật sự đó, nó thật là một thứ phiền toái…”
“Lúc đầu, em sợ một chút vì ở đó cũng có một thánh địa”
“Thôi thì, ta mệt rồi, đến chiếc giếng ở đằng sau và lấy cho ta chút nước đi”
“Vâng~g”