Trans: An Kato
PADORU PADORU
Sorry vì đánh nhẽ ra phải đang vào hôm giáng sinh nhưng mà gặp phải nhiều chuyện quá nên bị delay. Giờ không biết lấy động lực gì để đăng truyện đây haiz.
***
Chương 59: Ha~a… mấy người này.
***Lâu đài pháp quốc Crylord – Văn phòng của Nữ hoàng***
…Cái gì đã xảy ra vậy? …
Công chúa nữ hoàng nhăn mày sau khi đọc đống tài liệu vừa được chuyển đến khẩn cấp.
Đống tài liệu đó là báo kéo về một chuỗi vụ việc về một dãy công trình bị phá hủy hàng loạt ở nhiều nơi khác nhau đang xuất hiện nhiều gần đây.
Trong từng vụ thì cho dù không có ai bị thương, toàn bộ tòa nhà đã phá hủy hoàn toàn.
Hơn nữa, trong mọi lần, thủ phạm đều đã trốn thoát được không để lại dấu vết nào, điều này làm việc điều tra trở nên khá là khó khăn.
Nhưng mà, thứ làm công chúa nữ hoàng lo lắng nhất là những tòa nhà bị phá hủy đó. Chúng đều có dấu hiệu đã được sử dụng cho mục đích thương mại nhưng.
Không có một giấy tờ hợp pháp nào từ tất cả số cửa hàng đó.Trước đó, chúng đều được coi là những tòa nhà bị bỏ hoang, rồi đột nhiên có người đến buôn bán.Có chứng cứ về vài hành động mua bán mờ ám ở đây.Từ thông tin mà họ thu nhập được, họ phát hiện ra rằng tất cả những nơi này đều có những điểm tương đồng.
Nhưng mà, vì loại hình kinh doanh của nó mà họ không thể thông báo rộng rãi cho công chúng được.
…Cho dù thiệt hại không được lớn lắm, nhưng tòa nhà đó đều ở trong thành phố, thế nên không thể để yên như thế này được, nhưng chúng ta phải làm gì đây?...
Công chúa Nữ hoàng đang cố nghĩ cách trong khi dụi mắt, cô ấy đã mất dần tập trung sau khi thức 4 ngày liên tiếp.
Lúc đó, trước mặt cô vẫn là một núi tài liệu xếp trước mặt cô.
Công chúa Nữ hoàng đang phải xử lý đống tài liệu liên quan đến tham nhũng mà bố cô, Cựu vua, đã làm – mà phần lớn là về trốn thuế và đút lót bởi một số Quý tộc.
***Ở một phòng nào đó ở một thành phố nào đó***
“Cái gì cơ? Lại một cửa hàng nữa bị phá hủy ư?”
“Thần rất xin lỗi, thưa bệ hạ”
“…ta đã bị đày rồi. Từ giờ hãy gọi ta là Hắc vương. Thế, lần này là gì?”
“Nó lại giống như mọi lần trước, nhưng tòa nhà mà chúng ta đặt cửa hàng đều tự nhiên bị phá hủy sau một vài giao dịch”
“Thế lần này thiệt hại như thế nào?”
“Có vẻ như là họ chỉ lấy một vài sản phẩm của chúng ta, như lần trước.”
“… Ta không thể hiểu nổi… Nếu chúng muốn cướp từ chúng ta, sao chúng không lấy tất cả mọi thứ?... Có phải chúng nghĩ rằng, nó là những đồ đáng ngờ nên sẽ không bán được bao nhiêu chăng?... Này, ngươi đã thuê được vệ sĩ cho cửa hàng chưa?”
“Rồi ạ… Nhưng mà cái tên tấn công chúng ta quá mạnh… Người của chúng ta nói rằng nó mạnh như một con quái vật vậy…”
“…Chúng ta không thể làm gì với những gì đã bị cướp… Tăng lượng bảo vệ cho mấy cửa hàng của chúng ta đi. Và tăng gấp ba lần đội giám sát cho ta”
“Đã hiểu thưa Hắc vương”
***Thành phố Houtarou – Tiệm tạp hóa Ugô***
“Gần đây có rất nhiều vụ việc liên quan đến vài tòa nhà bị phá hủy khắp nơi. Xung quanh chợ đầy dẫy những người bàn tán về việc này”
Sau khi trở về từ chợ, Furio than phiền trong khi đưa túi tiền sót lại cho Uliminus.
“Tôi sẽ cử một vài người từ cửa hàng đi thám thính xem như thế nào để cho chắc ăn. Nó có thể liên quan đến Quỷ tộc hay Quỷ thần Nya”
Sau khi nhận lại tiền, Uliminus, cựu đội trưởng của cục tình báo cũ của quân đội Quỷ vương, đội Silent Ear, nhìn qua báo cáo mua bán của cửa hàng trong khi cúi đầu mình.
“Nhưng mà, vẫn còn quá ít thông tin nya. Có vẻ như là không có thiệt hại gì quá lớn nhưng mà chúng tôi sẽ quan sát xem như thế nào Nya.
… Nhân tiện thì, có phải kĩ năng mua hàng của cậu lại tăng không? Chúng ta tiết kiệm được nhiều tiền hơn đã định khá nhiều”
Uliminus, xác nhận những gì ở bên trong cái túi, nói với Furio với giọng ngưỡng mộ.
“Có vẻ như là loại việc kiểu này là hợp với mình nhất mà, tôi đã làm việc này từ thế giới cũ của mình”
Furio vừa cười vừa nói.
***Cùng lúc đó - Ở nhà của Furio***
Đã được một tuần từ chuyến thăm của gia đình của Barissa.
Ngày đó, Jarren, cậu hiệp sĩ trẻ đã trở thành em trai của Barissa, đã đến nahf của Furio nhưng,
Furio, Uliminus, Gozaru và Barissa đang làm việc ở tiệm tạp hóa UgôBerano đang dạy ở trường dạy ma thuật.Brossam đang làm việc ở cánh đồng ở đằng sau.Và thế là chỉ có Lys, vợ của Furio, Bireri, người đang trông trang trại và Saber, con thú cưng của cặp đôi ở đấy để chào đón cậu.
Sau khi chào mọi người, Jarren bước vào phòng khách.
“À thì, em nghĩ rằng ở ngôi nhà này thì em sẽ học được cách để trở thành một Quý tộc thật sự, thế nên em đã tới đây”
Nói xong, cậu ấy đưa một lá thư từ bố mình.
Ở nửa đầu của lá thư, cha cậu chỉ viết rằng cậu con trai của mình đã nài nỉ như thế nào để có thể đến đây.
…Nhưng, khi đến nửa sau của lá thư, nó lại nói về những món quà mà họ nhận được từ Furio và Gozaru để ăn mừng hôn ước, và về ông ta bận như thế nào và ông ta và vợ mới hạnh phúc ra sao khi đi tuần trăng mật.
… Nói thẳng ra thì… ông ta bảo rằng cậu ấy chỉ đang làm phiền tới cuộc sống mới cưới của mình… Awa~, mình cũng tin rằng~...
Lys và Bireri không thể không cười trừ sau khi đọc nửa sau.
Nhưng dù thế.
“Chị họ Barissa của em cũng ở đây nên chắc chúng ta có thể chấp nhận em được. Nhưng kể cả thế, xin hãy hỏi chồng yêu-sama nữa”
Lys cười nói.
“Vâng! Cảm ơn chị”
Jarren cười vui vẻ đón nhận nhưng mà Lys.
“Và hơn nữa, Brossam cũng sống ở đây”
Cô ấy vừa nói vừa cười nham hiểm.
“Ơ!? Không-!? Cái đó…”
Nghe xong, cậu nhảy bật lên rồi đỏ mặt, rồi chỉ có thể im lặng sau khi nghe thấy câu đùa đó.
Và Lys thấy cậu ấy như thế.
…Hay lắm, nó là một phản ứng tốt. Mình phải cố gắng để tạo nên mối quan hệ giữa cả hai!
Một lần nữa, Lys lại bắt đầu làm việc theo hướng ngược lại thứ Brossam muốn.
***Chiều hôm đó – Nhà của Furio***
Lúc về đến nhà, Furio nghe câu chuyện của Jarren và nói.
“Việc học những thứ đó rất là quan trọng nên tôi sẽ đồng ý. Tôi sẽ giúp cậu với tất cả những gì mình có”
Nghe thấy điều đó, Jarren bắt đầu cúi mình trước mặt Furio để cảm ơn.
Và,
“…T-Tại sao cậu lại ở đây? Này!”
“Brossam-san! Em đã mắc nợ chị về chuyện lần trước! Cảm ơn vì mọi thứ!”
Sau khi trở về từ việc ở cánh đồng, Brossam đã bị ngạc nhiên khi thấy Jarren đang ở trước mặt mình đang thể hiện sự cảm ơn, và rồi cậu ấy giải thích rằng mình đến để học cách trở thành một Quý tộc tốt hơn.
“…Aah, nó hẳn là vì những thứ mình nói lần trước…”
Brossam, đã hiểu rằng đây là vì nhứng thứ mình bảo Jarren lần trước, không có cách nào ngoài việc chấp nhận nó.
…Cậu bé này đã cố tiếp cận mình từ khi mình mắng cậu ta… Mình không có hứng thú với bé trai nữa… Mình nên làm gì bây giờ?
Brossam nghĩ ngợi với nụ cười đắng khi nhìn Jarren, có vẻ như đang muốn ôm cô.
Một lúc sau,
Barissa, người về muộn, cũng ngạc nhiên khi thấy Jarren, và còn ngạc nhiên khi cô biết rẳng cậu ấy sẽ ở đây để huấn luyện và tức tối khi thấy lá thư bố mình gửi.
“Không, mình không phản đối việc em mình sẽ ở lại đây. Nhưng mà bố nên nói cho con, con gái cả của bố trước khi làm những chuyện này chứ? ...”
… Đến đó mọi chuyện vẫn bình thường nhưng…
“Bây giờ… Cả hai chắc hẳn đang tận hưởng tuần trăng mật của mình… Nó thật là bất công khi bố có thể làm thế trong khi mình không thể!? Mình, con gái của bố vẫn chưa thể có tuần trăng mật của mình và kể cả thế… Mình cũng không thể có một thời gian một mình với anh ấy… và kể cả thế… Kể cả thế!~”
Khi cô ấy đọc đến nửa sau, phẩm giá của cô có từ đoạn đầu của bức thư đã biến mất trong khi cô lắc lư từ bên này sang bên nọ , không thể kiềm chế cảm xúc của mình được nữa.
Và Gozaru, đang nhìn mọi chuyện từ một bên.
…Fumu, Barissa không ngừng làm mình bất ngờ, đúng như mình mong đợi từ cô ấy.
Ông ta nói thế trong khi cười với hai tay vắt chéo,
***Một khu rừng nào đó***
“Anh hùng tóc vàng-sama~, ở đây, em lại tìm thấy một cái cột nữa nè!”
“Được rồi! Đống cột này ở mọi nơi, đúng như ta dự đoán.
Tất cả những gì ta dự đoán đều đúng hết”
“Vâng~ giờ hãy lấy đống đá ma thuật này đến thành phố và bán chúng”
“Đúng rồi, nhưng, có vẻ cửa hàng mà ta bán cho lần truosc đã bị phá hủy ngày hôm trước”
“Eeh~? Thế ư~?”
“Đúng ròi, ta đã nghe một vài tin đồn về việc cửa hàng đó bị phá hủy như thế nào. Vì chúng ta không thể để lộ danh tính được, nó sẽ là khá khó để tìm cửa hàng khác có thể mua đống đá này”
“Em muốn trở thành người vô tội như trước sớm~”
“Anh cũng thế. Nếu chúng ta tiếp tục bán số đá ma thuật mà mình tìm được, sớm muộn chúng ta sẽ có đủ tiền để ân xá”
“Thế anh có chắc nó sẽ thành công không~?”
“Không phải lo, anh đã làm cái này một lần rồi”
“Ơ? Anh đã làm điều này rồi ư?”
“À, k-không, ý anh không phải thế. Thôi cứ quên đi”