TL: Sakuya
Edit: ...
◇
(POV: Hoàng tử Ixion)
Kể từ ngày được sinh ra với tư cách là Hoàng tử của Vương quốc Reshfeld, tôi chưa từng có bất kỳ kỳ vọng nào đối với cuộc sống này. Các người anh trai cùng huyết thống của tôi đều ích kỷ, và chỉ tiếp tục hành xử một cách ngạo mạn trong lâu đài, đơn giản là vì họ là Hoàng tử. Phụ thân và Mẫu thân tôi cũng chỉ có hứng thú với hai huynh lớn, và tôi cũng không đến nói chuyện với họ từ lâu lắm rồi.
“…Haa, chán thật đấy.”
Tôi dành những ngày của mình chờ đợi thời gian trôi đi trong căn phòng chật hẹp này. Tôi luyện kiếm và nghiên cứu văn hoá vừa đủ để đạt kết quả trung bình, và chẳng ai mong đợi tôi làm gì hay thậm chí là nhìn tôi.
―― Ý nghĩa nào cho một cuộc sống như thế này?
Kể từ ngày tôi có câu hỏi ấy, tôi đã muốn từ bỏ vị trí Hoàng tử này của mình.
Một hoàng tử không thể trở thành vua.
Nhưng vì là hoàng tử, nên những gì tôi được làm hay những người mà tôi có thể liên hệ đều bị giới hạn.
“Có lẽ chạy trốn sang Đế quốc Valugan rồi sống như một thường dân cũng không phải một ý tưởng quá tệ...”
Tiếng lẩm bẩm ấy chỉ là đùa thôi.
Tôi không thực sự mong muốn như thế, nhưng ít nhất nó có vẻ hấp dẫn hơn là duy trì cuộc sống như hiện tại.
Tôi thật lòng muốn tự do ngắm nhìn thế giới bên ngoài và sống một cuộc đời cho chính mình, mặc kệ ai muốn nghĩ sao thì nghĩ.
“Thưa Điện hạ, có khách tới thăm ạ.”
Tôi nghe thấy giọng của cô hầu gái từ bên ngoài căn phòng.
Những ai đến gặp tôi hầu như đều là người lập dị, bởi nịnh bợ một kẻ thất bại như tôi chẳng có nghĩa lý gì cả. Thông thường, họ sẽ cố gắng để làm cho mối quan hệ với những người anh trai của tôi trở nên sâu sắc hơn, vì nó sẽ đem lại nhiều lợi ích hơn.
“Là ai đến thăm?”
“Đó là… um, có hơi khó để thần giải thích…”
Tôi có thể thấy rằng cô hầu đang lúng túng từ giọng nói.
Không rõ người đó là ai. Thấy cô hầu không dám nói ra cái tên khiến tôi tự hỏi đó có phải một người cao quý không.
―― Tôi có chút hứng thú rồi đây.
“Mà, cũng được. Khách của ta đang ở đâu?”
Tôi ngắt lời cô hầu gái và đưa ra quyết định.
“Người đó đang ở phòng tiếp khách bên cạnh, nhưng, thưa Điện hạ…”
“Để ta gặp họ.”
“Eh?”
“Ta nói là ta muốn gặp họ.”
Tôi mở cửa phòng và thấy cô hầu đứng chôn chân ở đó vì ngạc nhiên, nhưng tôi không chú ý đến cô nhiều lắm và dáo dác nhìn xung quanh.
Hành lang vẫn tĩnh lặng như bao ngày, và tôi còn chẳng nghe được giọng nói của vị khách phòng bên. Tôi cũng chẳng thấy bất kỳ người hầu nào, vẫn chỉ là sự cô quạnh thường thấy.
“Thưa Điện hạ, Ngài có chắc chắn rằng muốn gặp vị khách này không?”
Tôi lập tức đáp lời cô hầu gái.
“Có, ta muốn xem gương mặt của người muốn gặp tên Hoàng tử thất bại này như thế nào.”
“Thần hiểu rồi… nhưng mối quan hệ giữa Ngài và người đó có chút… phức tạp.”
Sao?
Cô hầu dường như hơi do dự để tôi gặp người đó.
“Có vấn đề gì nếu ta gặp người này không?”
“K-Không, thần không nghĩ là có vấn đề gì cả…”
“Vậy thì ổn cả.”
―― Lâu rồi tôi mới có chút hào hứng như thế này.
Tôi rất tò mò.
Ai đã đường xa tới đây để gặp một người như tôi…?
Tôi đứng trước cánh cửa của căn phòng bên cạnh, và chậm rãi mở cửa ra.
“……Chị là ――”
Tôi biết người đó.
Đương nhiên là tôi phải biết rồi.
Vì cô ấy là
“Một ngày tốt lành, Hoàng tử Ixion.”
“Hoàng tỷ Valtrune…?”
Người đang đứng đó là Valtrune von Felsdorf, Hoàng nữ của Đế quốc, và là hôn thê của Hoàng huynh tôi.
◇