◇
“Aldia Graetz. Anh đến Đế quốc Vulcan cùng em nhé…? Không, xin anh hãy đến đó!”
Chẳng phải lời mời xã giao, trái lại, nghe cứ như mệnh lệnh tuyệt đối của người có quyền lực.
Tôi cũng khá bất ngờ khi cô ấy muốn một kẻ như tôi đi cùng, nhất là khi tôi có xuất thân từ Vương quốc. Nhưng trước đây Công chúa cũng từng nói vậy rồi, lúc mà chúng tôi chạm mặt nhau trên chiến trường.
Có lẽ nào cô ấy đã muốn hỏi tôi điều này từ khi hôn ước của cô với Hoàng tử Yuri bị huỷ bỏ?
Nghe Công chúa Valtrune nói, tôi nhận ra một điều. Có khi nào cô ấy cũng, giống tôi?
“………”
Thấy tôi im lặng, Công chúa từ từ nắm lấy bàn tay tôi.
“Chắc hẳn anh cũng đang bối rối trước lời đề nghị đột ngột này. Em… hiểu mà. Rời bỏ quê hương để đi sang quốc gia láng giềng, cũng khó khăn lắm chứ.”
―― Không, không phải vậy.
Nhìn gương mặt buồn bã của Công chúa, tôi suýt chút nữa đã vô thức mà thốt lên như vậy.
Nhưng khi nghe thấy những lời tiếp theo, cổ họng tôi như nghẹn lại.
“Làm ơn, em cần anh…”
Cảm giác như đó là tiếng khóc từ sâu thẳm trong lòng.
Khung cảnh ở quá khứ chồng lên hiện tại, bóng hình người con gái đưa tay ra trước mặt tôi và hình ảnh nữ chiến binh tôi từng chứng kiến.
“…Valtrune Điện hạ.”
Công chúa cúi đầu xuống thêm chút khi tôi gọi tên cô.
“………”
Biểu cảm đau buồn trên gương mặt cô khiến trái tim tôi như muốn vỡ tung.
Kể từ khi tôi nhận thức được rằng mình đã trở về quá khứ, câu trả lời của tôi vẫn chỉ có một.
Mình sẽ sống vì Công chúa Valtrune.
Điều ước mà tôi mong mỏi trên bờ vực của cái chết vẫn còn đọng lại trong tôi, không thể nào quên.
“…Em không ép buộc anh đâu. Đúng là em đã nói ‘xin anh hãy đến’ như thể vĩ đại lắm, nhưng em sẽ tôn trọng ý kiến của anh, và nếu anh có dù chỉ là một chút nhỏ nhoi mong muốn…”
―― Ah, cuối cùng cũng được rồi.
“…Thì hãy đến Đế quốc cùng với em…”
―― Cuối cùng thì tôi cũng có thể đáp lại ân huệ của Công chúa.
Chắc hẳn là Công chúa vẫn đang nghĩ rằng tôi sẽ từ chối, bởi tôi có thể cảm nhận được nỗi đau trong từng con chữ mà cô ấy nói ra.
Công chúa biết rằng, có rất nhiều thứ quan trọng với tôi ở quê nhà ―― chắc hẳn là vì cô ấy biết về quá khứ của tôi. Nỗi buồn của cô xuất phát từ những lời tôi nói ngày hôm đó, khi tôi đã khước từ lời đề nghị để tiếp tục chống lại Đế quốc.
Nhưng lúc này, tôi sẽ không từ chối bàn tay đó nữa.
…Tôi đã từng mất đi tất cả. Cứ chần chừ mãi trong sự mơ hồ chỉ dẫn đến thảm hoạ.
―― Kiếp này, tôi sẽ không bao giờ đặt ra ưu tiên sai lầm nữa.
Tại sao mong muốn có được tôi lại mãnh liệt đến vậy? Tôi không thực sự hiểu cho lắm, nhưng, sự thật là cô ấy cần tôi, và tôi cũng vậy.
Vậy nên, câu trả lời đã quá rõ ràng rồi.
“Xin hãy ngẩng đầu lên, thưa Điện hạ.”
“―――― !”
Tôi nhẹ nhàng đáp lời Công chúa, người đang run rẩy cúi gằm mặt xuống. Cô ngẩng đầu lên một chút, nhưng đôi mắt thì như sắp khóc, có vẻ đã chuẩn bị tinh thần để bị từ chối.
“Em… Em…!!”
Tôi nhìn vào gương mặt ấy khi cô chỉ yếu ớt thốt ra những từ đó. Ước gì cô không cần phải lo lắng đến mức ấy.
―― Tôi đã thề rằng sẽ không do dự nữa. Với quyết tâm tràn ngập trong lòng, tôi nhẹ nhàng lau đi giọt lệ đọng trên khoé mắt cô.
“Thần sẽ đi cùng Người, thưa Điện hạ.”
“Eh…!?”
Công chúa tỏ rõ sự hoài nghi như thể không tin được những gì bản thân vừa nghe.
“N-Nghĩa là…?”
‘Tại sao?’, cô nhìn tôi, có vẻ muốn hỏi vậy.
“Anh chắc chắn không? Anh sẽ đến Đế quốc cùng em?”
“Thần chắc chắn, nếu đó là mong muốn của Người, thần sẽ tuân theo. Bên cạnh đó, là một thường dân, làm sao mà thần có thể từ chối mệnh lệnh của một Công chúa được?”
“K-Không… anh không cần ép buộc bản thân nếu anh không muốn!”
“Nếu thần không muốn? Trái lại, không cần nói thì thần cũng rất hân hạnh.”
Có đặc quyền được sánh bước bên cạnh cô ấy, tôi không thể nào không hạnh phúc được. Thêm nữa, dựa vào hành động và những điều cô nói, tôi đã hiểu ra hết mọi chuyện. Cô ấy, cũng như tôi, đã giữ lại những ký ức khi đó, chính vì thế mà cô ấy mới đề nghị tôi.
Và nếu đúng như vậy… tôi bắt buộc phải đáp lại những ân tình năm xưa.
Tôi biết khoảnh khắc mà gương mặt xinh đẹp của cô hoá thành buồn đau, và tôi không muốn tương lai đó lặp lại. Tôi muốn nụ cười luôn hiện hữu trên gương mặt ấy, và tôi muốn ở cạnh cô để làm chỗ dựa cho cô.
“Thần có một điều muốn nói với Người, thưa Điện hạ.”
“L-Là gì vậy?”
Tại sao tôi lại đồng ý với lời đề nghị của cô? Nếu Công chúa nghe câu trả lời này, tôi chắc chắn cô ấy sẽ hiểu.
Tôi nghiêm túc nhìn thẳng vào Công chúa Valtrune.
“Valtrune Điện hạ… Thần thực sự vui mừng vì được gặp lại Người trong kiếp này.”
―― Lần này, tôi sẽ không để tương lai hạnh phúc của cô kết thúc.
Được hội ngộ với Công chúa Valtrune là niềm hạnh phúc to lớn nhất đối với tôi.
Và cô ấy cũng giữ lại những ký ức kinh hoàng năm ấy.
“Aldia… có lẽ nào, anh…?
Tôi cũng sốc như Điện hạ vậy, chẳng ngờ rằng cô ấy cũng có những ký ức của tiền kiếp.
Và tôi quỳ gối trước cô.
“Đúng như Điện hạ nghĩ, giống với Người, thần cũng có những ký ức về thời chiến tranh loạn lạc khi đó. Thần đã luôn hối hận vì đã không vung kiếm vì Điện hạ…”
“Có thật không…?”
“Thần cam đoan là thật. Thần đã là ―― một hiệp sĩ của Vương quốc đã không giúp được Điện hạ, bởi vậy, khi nhận thức được rằng bản thân đã trở lại thời điểm này, thần đã thề, rằng lần này, thần sẽ chiến đấu như thanh kiếm của Người.”
“―――― !”
Tôi chỉ thân thiết hơn với Công chúa khi đã quá muộn, nhưng lần này thì khác. Cuộc chiến tranh còn chưa bắt đầu, Công chúa vẫn đang ở đây, vẫn sống khoẻ mạnh.
“Thưa Điện hạ, thần xin thề rằng kiếp này sẽ nguyện trung thành với Người, như tấm khiên và thanh kiếm của Người ―― bởi đó là cách duy nhất để thần có thể báo đáp ân tình mà Điện hạ đã ban cho.”
Thời khắc đáp lễ đã đến, điều mà tôi không làm được trong kiếp trước.
“Thật chứ?”
“…Vâng, thần xin hứa với Điện hạ.”
Tôi chẳng là gì ngoài một kẻ thường dân, chẳng cao thượng đến mức hy sinh mọi thứ vì Vương quốc. Lý do duy nhất tôi chiến đấu ở phe Vương quốc là để bảo vệ những người mà mình yêu quý, nhưng bây giờ, tôi không còn bị trói buộc bởi những điều đó nữa.
“Thưa Điện hạ, nếu Người ổn với thần, thần sẽ hết lòng tận tâm chiến đấu vì Người.”
Với tôi, điều quý giá nhất mà tôi muốn bảo vệ lúc này là nụ cười của cô ấy.
“Cảm ơn anh, Aldia.”
Tôi là người muốn bày tỏ lòng biết ơn, được trao cho cơ hội phục vụ dưới trướng của người mình muốn, và có thể chiến đấu hết sức mình với tư cách là đồng đội của cô. Nói cách khác, tôi đã có lý do chính đáng để vung kiếm.
“Anh có chắc chắn không? Em sẽ một lần nữa chiến đấu chống lại Vương quốc Leshfeld, như em đã từng làm trước đây.”
“Vâng, thần chắc chắn, thưa Điện hạ. Thần tin rằng mình đã hiểu quyết tâm của Người, và sẽ sánh bước cùng Người cho dù con đường này có dẫn tới đâu đi nữa.”
Nhìn nhau một hồi lâu, cô ấy đưa tay ra trước tôi.
“Em là Valtrune von Felsdorf. Kiếp này, em mong rằng chúng ta có thể sánh bước cùng nhau.”
“Thần là Aldia Graetz. Thần xin hứa rằng sẽ giúp Người bằng toàn bộ khả năng của mình, sẽ là thanh kiếm và tấm khiên của Người cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta.”
“Hehe, cũng hơi xấu hổ nhỉ?”
“Vâng, đúng là vậy.”
“Cảm giác lạ thật đó. Anh là một mối nguy đáng ngại khi chúng ta là kẻ địch, nhưng lại vô cùng đáng tin cậy khi trở thành đồng đội.”
“Người nói quá rồi.”
Chúng tôi một lần nữa đã gặp lại nhau.
Có lẽ, đây là cơ hội trời ban để bắt đầu lại từ đầu.
Lễ tốt nghiệp của Học viện Quân sự Filnots.
Ngày hôm nay, số phận của thế giới sẽ rung chuyển mạnh mẽ. Cuộc đụng độ giữa Vương quốc và Đế quốc, mở màn cho một cuộc thế chiến.
Và tôi, đã hạ quyết tâm rằng sẽ hết mình vì mục tiêu của cô.
Sự sụp đổ của Đế quốc, Công chúa bị hành quyết, nỗi đau mất đi mọi thứ ―― những sự kiện ấy sẽ không xảy ra lần nữa. Tôi sẽ loại bỏ mọi điều ấy.
Tôi sẽ xoá sổ tất cả kẻ thù của Công chía Valtrune.
―― Để bảo vệ được nụ cười yêu kiều đó, tôi sẽ vượt qua mọi nghịch cảnh chắn đường chúng tôi.
◇
Done chương 1, tháng 9 có chương 2 nhé, đi cày kiếm tiền học lại đây :(