◇
Lần đầu tiên tôi gặp Aldia là vào ngày nhập học.
Tôi là Đệ nhất Công chúa của Đế quốc Vulcan, Valtrune von Felsdorf.
Chính vì địa vị và tài năng ma pháp kiệt xuất nên luôn có những kẻ phiền phức vây quanh tôi.
‘Thưa Công chúa, xin hãy chọn thần làm hiệp sĩ riêng của người!”
‘Thần đã giành thắng lợi trong giải đấu kiếm của tỉnh. Nếu Người đang lựa chọn hiệp sĩ của mình, xin hãy để tôi giữ lấy trách nhiệm đó.’
‘Valtrune, ta nghĩ ta là người duy nhất xứng đáng làm hiệp sĩ riêng của cô… cô thấy sao?’
Tôi bị vô số tên đàn ông tiếp cận với mong muốn được làm hiệp sĩ của tôi.
Tương lai của một người chắc chắn sẽ được đảm bảo ở vị trí đó. Biết là vậy, nhưng bị bao người mà tôi còn chẳng quen tiếp cận với thái độ như thế thì thực sự là rất phiền phức. Tôi quá mệt mỏi với đám người lộ rõ ý đồ này rồi.
―― Chính vì thế, tôi nói với họ rằng,
‘Anh muốn trở thành hiệp sĩ riêng của ta? Vậy chứng minh rằng anh mạnh hơn ta xem. Nếu làm được ―― ta sẽ xem xét việc chọn anh vào vị trí đó.’
Tôi đưa ra những điều kiện rất hà khắc cho những người có mong muốn. May mắn thay, tôi chưa từng bị bất kỳ ai vượt mặt khi nói tới ma pháp.
‘V-Vậy sao…’
‘Kỹ năng chỉ có như này mà anh lại muốn trở thành hiệp sĩ riêng của ta? Hoàn toàn bất khả thi.’
Cùng tuổi hay hơn thì tôi cũng đã đánh bại tất cả. Rất nhiều người có mong ước được thử sức, và chuỗi thắng của tôi càng kéo dài thêm.
Chắc cũng nhờ vậy mà giờ gần như chẳng còn ai làm phiền tôi nữa.
‘…Cuối cùng cũng yên ổn rồi.’
Sau khi họ biết thực lực của tôi, chẳng còn ai tiếp cận tôi nữa, nhưng đồng thời tôi cũng chẳng thể kết thân được với ai. Nói là không cô đơn thì không thật lòng lắm, nhưng quả thực là tôi ghét việc bị trói buộc trong những mối quan hệ phiền phức.
Trải qua những ngày yên bình ngắn ngủi ở Đế quốc, khi tôi tới vùng trung lập Filnots để nhập học vào Học viện Quân sự, quý tộc và hiệp sĩ từ các quốc gia khác kể cả Vương quốc Leshfeld không biết tới năng lực của tôi cũng lại vây lấy và cố lấy lòng tôi, y hệt như hồi còn ở Đế quốc.
‘Ôi, nàng công chúa xinh đẹp của Đế quốc, xin hãy để ta được làm hiệp sĩ riêng của nàng.’
‘Thần nghe nói rằng vị trí đó hãy còn bỏ ngỏ, liệu Người có thể cho thần một cơ hội không?’
‘Thưa Công chúa Điện hạ Valtrune!’
‘Ta là người phù hợp nhất!’
‘Không, là ta mới phải!’
―― Ôi trời, lại nữa rồi. Mệt mỏi thật đấy.
Lùm xùm ngay ngày tổ chức lễ nhập học, lại còn đúng lúc sớm tinh mơ, thực sự là quá ồn ào để bắt đầu một ngày mới.
‘Um, làm ơn hãy bình tĩnh lại một chút đã…’
Tôi cố để hoà giải trong êm thắm nhưng vô vọng. Ở một cuộc tranh luận mà mạnh ai người đấy nói, những lời nói nhẹ nhàng dường như không có tác dụng.
‘Valtrune-sama!’
‘Thưa Công chúa Điện hạ!’
‘Làm ơn, thần cầu xin Người!’
Ban đầu, tất cả những gì tôi có thể làm là tỏ ra phiền hà.
―― Cố chịu đựng đi. Thân là Công chúa Đế quốc, mình không thể hành động theo cảm xúc được.
Tôi cố gắng để kìm nén cảm xúc, nhưng sự khó chịu cứ dần lấn át và lấp kín trái tim tôi.
Nếu bây giờ tôi dùng ma pháp và làm những kẻ này biến mất hết đi thì liệu tôi có tìm lại được những ngày tháng bình yên không?
Ngay khi cái suy nghĩ nguy hiểm ấy vụt qua trong tâm trí ――
‘Um… Anh đang chắn đường nếu cứ đứng đây đấy.’
‘Hả? Mày là ai?’
Trước cổng Học viện là một cậu trai trẻ đang từng bước đi qua đám đông vây quanh tôi. Quả thực là đám đông đang chắn đường và làm vướng víu những người khác.
‘Thế làm sao? Mày cần gì?’
‘Tôi là tân học sinh, nhưng mọi người sẽ thấy phiền lắm nếu các anh cứ tụm lại ở đây.’
‘Hả…? Nghe này, ta là đàn anh ở đây, còn mày, là học sinh mới thì đừng có chõ mũi vào.’
Mặc kệ những ngôn từ xúc phạm, cậu trai nói tiếp.
‘…Tôi hiểu rồi. Nếu một kẻ thô lỗ như anh là tiền bối của tôi thì khỏi cần nói đến chất lượng của Học viện này.’
‘…Này, mày vừa nói cái gì cơ?’
‘Tôi nói là, đám các anh chỉ là một lũ phế vật.’
Mái tóc đen của cậu trai nhẹ bay trong làn gió đã thu hút sự chú ý của tôi. Cậu lạnh lùng lườm những người đang vây quanh tôi, và túm lấy tóc của một tên có vẻ là con trai của một quý tộc nào đó đứng cạnh và nhấc bổng hắn lên.
‘Haa, nếu mấy người định làm loạn ấy… có thể làm ơn tự xử ở chỗ nào đấy không làm ảnh hưởng đến ai được không? Đến cả một tí lẽ thường còn chẳng biết thì tôi nghĩ là mấy người chả phù hợp với Học viện này đâu.’
‘C-Cái gì cơ…?’
Vùng vẫy, cầu xin để cậu trai thả mình ra, nhưng người ấy vẫn giữ nguyên biểu cảm và tiếp tục túm chặt lấy tóc của tên con trai quý tộc. Nước mắt của hắn bắt đầu trào ra, hai chân đá loạn xạ.
Những ánh mắt đang hướng về tôi nhanh chóng chuyển sang cậu trai kia.
‘Này, dừng lại đi… Thả cậu ta ra.”
‘Tên này mới là kẻ nên dừng lại. Tôi muốn anh ta phải nhìn nhận lại những phiền hà mà bản thân đã gây ra.’
Thốt lên những lời khiêu khích như vậy, dĩ nhiên là những người ở đây sẽ phản đối. Một số đỏ bừng mặt, một số thì vung kiếm. Có vẻ những lời khích tướng ấy đã đụng vào lòng tự trọng của họ.
Nhưng đứng giữa bầu không khí thù địch ấy, cậu trai vẫn không hề tỏ ra sợ hãi. Từng cử chỉ của cậu, tô điểm với chút cảm giác lạnh lẽo, có gì đó rất khác so với những người khác, và khi nhận ra thì tôi đã đang quan sát cậu rồi.
‘Này, thứ thường dân như mày đừng có mà được nước lấn tới.’
‘Tao sẽ dạy cho mày biết vị trí của mày ở đâu!’
Cậu trai liếc mắt nhìn những người đang vây quanh.
‘―― Tôi nhớ là mình đâu có nói gì sai?’
Những kẻ lỡ nhìn vào đôi mắt đỏ rực ấy có thoáng chút giật mình, nhưng nhanh chóng sử dụng đến giải pháp cuối cùng đó là vũ lực.
‘Câm miệng, ăn đòn đi!’
‘Tự biết thân biết phận trong Học viện này đi!’
Xem xét khát vọng muốn trở thành hiệp sĩ riêng của tôi, những người này cũng thể hiện được vài ngón đòn không tệ. Nhưng cậu trai kia thì chẳng cần đến vũ khí và dễ dàng đánh lại họ bằng tay không. Từng bước di chuyển đều rất chính xác và phong nhã, không hề có động tác thừa, và làm tôi như bị hớp hồn.
‘C-Cái gì chứ…?’
‘Đùa nhau à…! Tên này có thể một mình đánh lại ngần này người!?’
‘Không thể nào…!’
Kha khá đã mất nhuệ khí trước khi có thể đụng được một ngón tay vào đối phương. Cậu trai đã cho thấy một thứ năng lực thể chất đặc biệt vượt qua cả những rào cản của địa vị xã hội, và chỉ yên lặng đứng đó nhưng cũng đủ để làm cho xung quanh phải cảm thấy sợ hãi.
‘Ouch…!’
‘T-Tên này… là một con quái vật…!”
Trong tầm mắt giờ chỉ còn là người nằm la liệt trên mặt đất. Tất cả mọi người ở đây, kể cả những kẻ đang gục, đều không khỏi cảm thấy kinh hãi trước cậu trai.
Và rồi cậu quay lưng lại, lạnh lùng nhìn xuống những kẻ đã bị hạ.
‘…Khả năng của tiền bối cũng chỉ đến vậy thôi sao?’
Bóng dáng của cậu đứng giữa chiến trường trông như hiện thân của một người hiệp sĩ hoàn hảo. Không, anh toát ra cảm giác của một cá nhân mạnh mẽ như vượt xa khái niệm của một hiệp sĩ. Không thể nào mà tưởng tượng ra được cảnh anh bị đánh bại.
Tất cả đều cảm thấy sợ hãi và nhận ra rằng anh không phải người mà họ có thể xem nhẹ.
‘Haa…’
Đôi mắt anh loé lên ánh sáng đỏ thẫm cùng tiếng thở dài. Thực sự rất đáng sợ, nhưng đồng thời, tôi nhận ra rằng mình đã say đắm dáng vẻ đường hoàng ấy.
‘U-Um…!’
―― Khi nhận ra thì tôi đã cất tiếng gọi anh ấy rồi.
Đây là lần đầu tiên chuyện như này xảy ra.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy lo lắng như vậy khi nói chuyện với ai đó. Tim cứ đập thình thịch, và tôi có thể cảm nhận được mặt mình đang dần nóng bừng lên.
Khi ai đó nói chuyện với tôi, họ thường tỏ ra vui mừng, nhưng anh ấy thì chỉ cúi đầu và quỳ xuống trước tôi.
‘Xin thứ lỗi cho thần vì đã gây náo động, thưa Điện hạ.’
‘K-Không… Ta không nghĩ là phiền phức gì đâu… trái lại, ta còn vô cùng cảm kích trước hành động của anh.’
Sát khí quanh cậu trai đã biến mất và thay bằng bầu không khí yên bình.
‘Nếu Người nói vậy thì thần yên tâm rồi.’
Anh ấy là người hiệp sĩ lý tưởng mà tôi đã luôn tìm kiếm. Mạnh hơn tôi, không bao giờ xu nịnh ai, chưa hết, anh ấy còn có mặt lịch sự nữa. Mong muốn có được anh làm hiệp sĩ riêng của tôi và cảm xúc lãng mạn dành cho anh dâng trào trong lòng tôi.
Tôi đã hoàn toàn trúng tiếng sét ái tình từ cái nhìn đầu tiên mất rồi.
‘Um, nếu được thì, anh có thể… cho ta biết tên được không?’
Anh ấy tỏ ra hơi bối rối, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
‘Tên của thần là… Aldia Graetz.’
‘Được rồi. Aldia Graetz…’
‘Vâng, đó là tên của thần… Vậy thì, thần xin phép.’
‘C-Chờ đã…!’
Trước khi tôi có thể gọi Aldia lại, anh ấy đã rời khỏi hiện trường rồi.
‘………’
Tôi muốn nói chuyện thêm với anh ấy, nhưng biết được tên anh cũng đủ rồi.
Aldia Graetz.
Đây là lần đầu tiên tôi tìm thấy một người có lẽ là mạnh hơn tôi. Tôi chẳng cần một hiệp sĩ riêng mà yếu hơn cả tôi. Lúc đó là thời khắc mà tôi thay đổi lý tưởng của mình, bởi một nhân tố chính là cuộc gặp gỡ với Aldia Graetz, người mà sau này sẽ được gọi là hiệp sĩ mạnh nhất của Vương quốc.
Và anh ấy, là tình đầu của tôi.
‘Aldia… Graetz… Phải, nếu là anh ấy thì…’
Tôi đã luôn dõi theo bóng lưng của anh ấy trong suốt thời gian học, bởi anh cũng là học sinh ở đây.
―― Liệu mình có thể trở thành bạn với Aldia ở trường không?
…Chẳng giống bản thân tí nào cả. Lần cuối tôi cảm thấy phấn chấn như này là từ khi nào vậy? Khoé môi cong lên thành một nụ cười, chẳng thèm để ý gì đến những người xung quanh. Nhưng không may là, suốt năm năm theo học, tôi chưa từng nói với Aldia thêm bất kỳ lời nào nữa, vì một lý do quan trọng đó là địa vị dân thường và đến từ Vương quốc của anh.
‘Thưa Công chúa Điện hạ Valtrune. Báo cáo điều tra về Aldia Graetz, theo học tại lớp hiệp sĩ đã hoàn thành.’
Tôi đã cử người của Đội Điều tra Đế quốc lập tức đi điều tra Aldia. Anh ấy không phải quý tộc, và cũng không có thông tin gì về việc anh từng là hiệp sĩ, chỉ đơn giản là một học sinh bình thường đến từ một gia đình bình thường. Thành tích học tập của anh cũng chỉ bình thường, không cao cũng chẳng thấp.
Miêu tả về con người ấy chẳng khớp với khung cảnh mà tôi chứng kiến khi đó một chút nào.
‘Um… với tất cả sự tôn trọng, thần nghĩ Người không nên chọn cậu ta, bởi điều đó sẽ làm mọi người nghi ngờ về phẩm cách của Công chúa của Đế quốc Vulcan vĩ đại. Cậu ta quá bình thường và không phù hợp với vị trí này, và thần nghĩ rằng người nên tìm một ai đó khác.’
‘Ta hiểu… ngươi vất vả rồi.’
Có cảm giác hơi giả tạo, nhưng tôi lại không có lời than phiền nào về kết quả của Đội điều tra và gật đầu đồng ý rằng sẽ không chọn Aldia.
Mặc dù tôi đã dõi theo anh ấy suốt năm năm, nhưng cuối cùng tôi lại chẳng thể nào gần gũi thêm với anh, bởi ngoài sự khác biệt về địa vị xã hội, tôi còn tin vào những thông tin được cung cấp cho thay vì những gì bản thân chứng kiến bằng chính đôi mắt mình.
‘Aldia… Graetz. Anh là ai vậy?’
Chẳng có ai hồi đáp lại lời thì thầm ấy. Bầu trời xanh thì cứ trải dài miên man, hờ hững trước những phiền muộn của tôi.
‘Tại sao tâm trí mình chỉ toàn là anh ấy…?’
―― Tôi không biết liệu Aldia có nhận ra không.
Nghĩ theo hướng ấy, và tôi chẳng bao giờ tìm được câu trả lời đúng. Sau khi tốt nghiệp, tôi không còn cơ hội để gặp lại Aldia thêm một lần nào nữa.
Tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được gặp lại anh ấy.
Tôi nghĩ rằng mình chẳng có lý do gì để gặp lại anh ấy.
Nên, tôi đã cố gắng để quên đi. Tôi cố thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là thứ cảm xúc nhất thời. Tình cảm của tôi dành cho Aldia chỉ là sự nhầm lẫn.
Một người phù hợp để làm hiệp sĩ của tôi sẽ không bao giờ xuất hiện. Anh ấy chỉ là sự khác biệt.
Tôi đã kết luận như vậy, giữ mãi hối hận trong lòng thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
―― Tại sao khi đó tôi lại không hề nhận ra quyết định của mình là sai lầm?
Thực sự ngu ngốc và khờ dại. Tôi còn chẳng tin vào trực giác của chính mình.
Sau khi tốt nghiệp Học viện Quân sự Filnots, tôi chính thức huỷ hôn với Hoàng tử Yuri.
Sự kiện đó đã làm mối quan hệ giữa Đế quốc và Vương quốc ngày một xấu đi, không chỉ ở hai đất nước này mà cả những quốc gia xung quanh nữa.
Thế giới dần chìm vào hỗn loạn, và dẫn đến hậu quả tệ nhất.
Chỉ một năm sau khi hôn ước bị huỷ bỏ, cả hai quốc gia đều phát động chiến tranh.
Tất cả những đất nước lân cận đều đơn phương lên án Đế quốc, bởi chúng tôi đã không đưa ra rõ ràng lý do của việc huỷ hôn tới những quốc gia đồng minh. Tất cả là vì sự yếu kém trong quy trình xử lý tình hình.
Kết cục là, cả thế giới về phe của Vương quốc. Chẳng cần biết Đế quốc mạnh đến đâu, chống lại sự tiến công của hàng loạt quốc gia là điều không dễ dàng gì.
Cuộc chiến kéo dài sáu năm kết thúc với sự thất bại của Đế quốc. Quân đội của chúng tôi còn không thể đặt chân vào lãnh địa của Vương quốc Leshfeld.
Số lượng kẻ địch là quá nhiều để có thể đánh bại bằng vũ lực.
‘Nếu như khi đó… mình đã gần gũi hơn với Aldia, liệu cục diện có thay đổi hay không?’
Ý nghĩ đó đột nhiên vụt qua tâm trí tôi trên đường hành quân.
Ngay sau khi tôi thất bại trong việc kéo Aldia về phe mình.
‘Tôi xin lỗi. Tôi có bạn bè và gia đình ở Vương quốc, nên tôi không thể phản bội họ và theo phe Đế quốc được…’
―― Nghe được điều đó từ quốc gia đối địch, nhất là từ công chúa của đất nước ấy có lẽ sẽ là một dấu hỏi lớn. Cũng chẳng trách được, bạn bè và gia đình đều vô cùng quan trọng mà.
Đó là điều mà tôi sẽ hiểu ngay nếu suy nghĩ thêm. Anh ấy là hiệp sĩ của Vương quốc. Phản quốc là chuyện bất khả thi.
‘Nhưng… mình không thể không đặt ra câu hỏi.’
―― Nếu mình là bạn của Aldia thì liệu anh ấy có đồng ý với lời đề nghị ấy không?
Tôi tự đổ lỗi cho chính mình vì đã không gọi anh ấy khi chúng tôi gặp nhau lần đầu.
Sau này, Aldia đã trở thành một hiệp sĩ xuất sắc, đến cả Đế quốc còn phải khiếp sợ.
‘Quỷ Vương Máu Lạnh Trong Chiếc Giáp Đen.’
Không do dự mà tiếp tục tiến bước, thương tích cũng chẳng làm anh chùn chân, kể cả khi tất cả những người đồng đội đã ngã xuống.
Thanh kiếm đen tuyền trong tay anh dần nhuốm sắc đỏ từ máu của những binh sĩ Đế quốc. Sự nhẫn tâm thảm sát một chiều của anh tạo ra vô số những cảnh tượng kinh dị không tưởng, quả thực xứng đáng với cái danh ‘Quỷ Vương’ và người hiệp sĩ mạnh nhất. Đối với phe Đế quốc, sự có mặt của Aldia là mối nguy lớn nhất. Anh tàn nhẫn chà đạp lên những binh sĩ đang tháo chạy, để lại hàng đống xác chết nằm la liệt dưới chân anh.
Nếu Aldia theo phe chúng tôi, có lẽ Đế quốc đã có cơ hội tốt hơn để trụ lại. Anh ấy đã thể hiện khả năng vô địch của mình đến mức phải tin rằng điều ấy có thể xảy ra.
Trái lại, việc Aldia là kẻ địch làm cho Đế quốc gặp vô vàn khó khăn trong trận chiến với Vương quốc.
―― Trớ trêu thay, lý do tôi được cử ra chiến trường là vì sự tồn tại của anh ấy. Mỗi khi vết thương của quê nhà mở ra là một lần tôi gặp lại Aldia. Nhưng, ở đâu đó sâu thẳm trong trái tim mình, tôi đã cảm thấy chút hạnh phúc.
‘Công chúa Valtrune, cô không làm gì sai cả…’
Kể cả khi chiến tranh kết thúc và tôi bị giam trong hầm ngục của Vương quốc, Aldia cũng không hề ngược đãi tôi. Anh ấy vẫn luôn tôn trọng và đối xử với tôi như công chúa của Đế quốc.
Tôi vẫn mong muốn được sánh bước cùng anh với tư cách là Công chúa.
‘Aldia… Tại sao anh lại tốt bụng với tôi như vậy?’
‘Tôi không phải một kẻ tàn nhẫn đến mức lạnh lùng với người đã cứu mạng tôi.’
Chắc hẳn là về khi đó, khi mà tôi chữa thương cho anh… Thật sự, tôi có thể chẳng làm gì và chỉ nhìn anh trút hơi thở cuối cùng. Thân là công chúa, đó là một sai lầm tai hại khi chữa trị cho Aldia, nhưng, tôi không hối hận vì những gì mình đã làm.
‘Cô tốt bụng hơn bất kỳ ai khác, và chưa bao giờ mong muốn chiến tranh xảy ra… Đáng lẽ cô không nên bị đối xử như này chỉ vì mang trong mình dòng máu hoàng tộc.’
Tôi đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì Aldia đã thực lòng quan tâm đến tôi, vì anh đã tỏ ra vô cùng đau khổ. Aldia không nhìn vào tước vị của tôi. Anh ấy nhìn thấy con người tôi, và hiểu rõ tôi.
Ngày mà tôi bị hành quyết sắp đến gần, nhưng kì lạ thay, tôi chẳng thấy sợ hãi chút nào.
‘Mai tôi sẽ lại đến thăm cô.’
‘Cảm ơn anh.’
Khi tôi gặp anh ấy, mọi sự lo lắng đều biến mất như thể chúng chỉ là giả tạo.
Từng giờ phút trôi qua, thời khắc mạng sống của tôi chấm dứt ngày càng đến gần.
Hằng ngày Aldia đều đến thăm tôi, chu đáo mang cho tôi thực phẩm và nhu yếu phẩm.
‘Thưa Công chúa, Aldia-san đến rồi ạ.’
Chỉ có Aldia và đứa trẻ được phân công giúp đỡ tôi trong ngục là cảm thông với tôi.
‘Mừng anh đến, Aldia. Tôi đã chờ anh tới đây đó.’
―― Tuy nhiên, tôi đã cảm thấy hạnh phúc. Rất nhiều người quanh tôi đã không còn nữa, nhưng vẫn còn những người tỏ ra quan tâm đến tôi, và làm tôi vui lên.
‘Cô có rét không? Nhiệt độ ở đây hơi thấp.’
‘Ừm, tôi thấy hơi lạnh một chút.’
‘Cô dùng cái này nhé. Có lẽ sẽ dễ chịu hơn.’
Aldia nhẹ nhàng đắp chiếc chăn anh ấy mang theo lên người tôi.
‘Cảm ơn anh nhiều nhé, Aldia.’
Kể cả những cuộc trò chuyện bình thường này cũng trở thành quý giá nếu là với Aldia. Chúng trở thành những ký ức ấm áp mà tôi luôn giữ trong lòng mình.
Tôi đã trải qua những trận chiến khốc liệt, chằng chịt những vết thương trên mình, nhưng khi thấy mặt anh, tôi lại cảm thấy những vết thương đó như đang lành lại.
Những giờ phút trước khi từ bỏ cõi đời này có lẽ là thời điểm mà tôi hạnh phúc nhất ―― tôi thực sự đã nghĩ như vậy.
‘Kể từ lúc này, Valtrune von Felsdorf, tội phạm chiến tranh cấp cao nhất của Đế quốc Vulcan sẽ bị hành quyết!’
Thời khắc mà mọi thứ đối với tôi sắp sửa kết thúc, tôi thấy Aldia.
Mặc dù anh đứng giữa bao người, nhưng tôi lập tức nhận ra anh.
Đôi mắt tràn ngập những niềm đau đớn, và đôi môi không nói nên lời nào.
―― Xin anh đừng tỏ ra buồn bã đến vậy, em sẽ ổn thôi mà.
Trái tim tôi hoàn toàn thanh thản.
―― Cảm ơn anh, Aldia. Là thành viên cuối cùng của Hoàng tộc Đế quốc Vulcan là một sự ô nhục, nhưng em sẽ không bao giờ quên đi quãng thời gian em đã dành cho anh, kể cả sau khi em từ giã cõi đời này.
‘Tiến hành bản án!’
―― Vì thế, nếu kiếp sau ta còn duyên gặp lại, liệu anh có sánh bước cùng em không?
◇
:cries: