Những câu thoại ở trong dấu <như này> là tin nhắn qua điện thoại nha
____________________________________________________________________________________________________
Sau khi đi dạo quanh khuôn viên ngôi đền, chúng tôi đi xuống thị trấn của các samurai gần đó, đến một ngôi chùa nổi tiếng, và đó là những hoạt động ngoài trời của ngày đầu tiên.
Trên đường về nhà trọ, Deguchi hỏi tôi, “Takayan, cậu có biết điểm khác biệt giữa ngôi đền và chùa là gì không?”
“Đừng hỏi tớ.”
“Hở? Tớ tưởng cậu thông minh lắm mà.”
“Không, đấy là Fushimi. Đừng nghĩ tớ giỏi chỉ vì tớ làm lớp trưởng.”
“Hiểu rồi.”
Cậu ấy ngồi bên cạnh tôi. Ngồi trước chúng tôi là Torigue và Fushimi. Himeji thì ngồi một mình ở phía sau.
Từng bức ảnh đã được gửi lên nhóm chat mà chúng tôi đã tạo. Tất cả số ảnh đều từ Torigue và Fushimi.
“Cái này đẹp nè.”
“Ừm, nhìn mặt bọn mình này.”
Họ đang cẩn thận lựa từng tấm ảnh một trong số rất nhiều tấm đã chụp. Một số thì có đủ cả năm người bọn tôi, một số thì chỉ có hai hoặc ba người.
“Những tấm ảnh của Fushimi, Himejima, và Torigue… có thể tớ sẽ bán chúng,” Deguchi lẩm bẩm
Tôi có nhiều video hơn là ảnh ở trong điện thoại. Hầu hết chỉ dài khoảng mười giây- mọi người đang vui vẻ, lặng lẽ nhìn ra vườn, đại loại vậy.
“Ồ, tuyệt đấy.”
“Này, đừng có nhìn chứ.”
Tôi tắt màn hình điện thoại ngay khi tôi phát hiện ra cậu ta đang nhìn trộm.
“Tớ thích cái video mà Fushimi đang đăm chiêu nhìn xa xăm, rồi khi cô ấy nhận ra mình đang bị quay và trở nên lo lắng, rồi bẽn lẽn tạo dáng. Video đó tuyệt đấy, đạo diễn.”
“Dừng lại đi.”
Nghe cậu ấy nói vậy càng khiến tôi xấu hổ hơn.
Tôi không thực sự đang luyện tập cho bộ phim sắp tới – tôi thấy mọi người chụp ảnh và quay video, nên tôi tự thử sức xem sao.
“Cái đó sẽ bán chạy lắm đấy.”
“Chúng ta không hề bán thứ này.”
Cậu ấy thực sự muốn biến nó thành một công việc kinh doanh ư? Cậu ấy thỉnh cầu tôi gửi nó cho cậu ấy, nhưng tôi kiên quyết từ chối.
Khi tôi đang quay video về Fushimi, Himeji đã để ý và nói, “Quay cả cho tớ nữa, nếu cậu muốn.” Tôi không hề muốn làm vậy, Nhưng tôi buộc phải làm thế, vì việc này rõ ràng quan trọng với cô ấy.
Cô ấy chắc chắn rất ăn ảnh, nhưng việc quá chú tâm về điều đó, và những nỗ lực để cư xử bình tĩnh trước máy ảnh khiến cô ấy không được tự nhiên cho lắm.
Bộ nhớ điện thoại tôi đã đầy ắp các video.
Khi chúng tôi quay lại nhà trọ, cô Waka giải thích về việc chúng tôi sẽ làm tiếp đây. Cô ấy chỉ nhắc lại những gì được viết trong sách hướng dẫn, nhưng khi xem xét có bao nhiêu học sinh không chú ý hoặc đọc kĩ càng – như tôi- thì việc này thực sự có ích.
Chúng tôi có ít thời gian rảnh rỗi trước bữa tối ở nhà trọ. Một bữa tối kiểu Nhật, chủ yếu là hải sản và tempura. Sau đó, chúng tôi trở về phòng của mình.
Việc còn lại chỉ là chờ đến thời gian tắm rửa, rồi đi ngủ.
“Tại sao các cô gái ở mỗi lớp lại có ba mươi phút để tắm, trong khi chúng ta chỉ có mười lắm phút thế, lớp trưởng?”
“Đừng hỏi tớ chứ.”
Bạn cùng phòng thì nửa đùa nửa thật với lời phàn nàn của cậu ta. Nhưng tôi nhớ đã có chuyện tương tự xảy ra vào năm ngoái. Tôi vội vã ra khỏi phòng.
“Khoan đã. Trai và gái tắm vào từng thời điểm khác nhau ư?” Một chàng trai khác trong phòng tôi lên tiếng.
“Tất nhiên.”
Cậu nghĩ họ sẽ để chúng ta vào cùng ư?
“Lớp trưởng, hãy làm gì đó đi.”
“Không thể.”
Cậu thực sự cho rằng tớ có thể ư?
“Cậu không muốn nghe tiếng các cô gái trò chuyện và cười khúc khích ở bồn bên cạnh sao?”
Tất cả mọi người, trừ tôi, đều đồng ý.
‘Chỉ cần một cô gái báo cáo lại về việc này, và mọi thứ sẽ kết thúc. Quên nó đi.”
Tại sao lần nào cũng có người gợi ý về vấn đề này vậy?
“Không, không, lớp trưởng à. Chúng ta chỉ ngồi yên trong bồn tắm. Thế thôi. Âm thanh sẽ được truyền sang từ phía bên kia; và chúng ta không cần làm gì cả.”
Tôi chắc rằng ý định của cậu là chăm chú lắng nghe nó, khác hoàn toàn so với việc chỉ nghe thấy thôi.
“Việc nhìn trộm là xưa rồi. Bây giờ là thời đại của âm thanh.”
Sao cơ?
Ba người còn lại đập tay với cậu ấy.
“…Tớ vẫn không nghĩ điều đó là hợp lệ.”
Ngay khi tâm hồn của họ đang bay bổng trên trời về sự phát triển của việc theo dõi phòng tắm, có người gõ cửa.
“Vào đi.”
Đó là Fushimi, đang mặc yukata. Nhỏ đang buộc tóc lên, điều mà tôi ít khi thấy ở nhỏ.
“Xin thứ lỗi…” Nhỏ ngó đầu vào.
Mọi người, trừ tôi, đều hạ thấp hông và ngồi thõng xuống, đông cứng trong một khoảng thời gian.
“Có chuyện gì à?”
“Nè, Ryou, cậu có mang sạc điện thoại không?”
“Ồ, có chứ.”
Trước khi tôi có thể lấy túi của mình, bốn người còn lại đã quỳ xuống trước mặt nhỏ, dâng lên cục sạc của họ.
“Làm ơn, dùng của tớ này…”
“Không, nó ám đầy mùi hôi của cậu ta. Và của tớ sạc nhanh hơn này.”
“Công chúa, cái của tớ sạc nhanh hơn năm lần so với cậu ta.”
“Làm ơn, hãy dùng nó thật tốt, Fushimi, và mong là cậu sẽ nhớ đến tớ mỗi khi dùng nó.”
Mắt Fushimi mở to ra, rồi nhỏ cười thành tiếng.
“Cảm ơn nhé. Nhưng tớ không thấy thoải mái lắm khi mượn sạc của người khác. Tớ sẽ mượn của Ryou.”
“Torigue có mang theo sạc của cô ấy chứ? Hay có ai khác nữa không?”
“Ồ… Họ đều đang sạc máy của mình rồi. Tớ đoán là máy cậu vẫn còn pin, nên.”
Sao cậu lại biết rõ máy tớ còn bao nhiêu pin vậy?
Ừ thì, tôi hầu như không sử dụng điện thoại mấy, nên có lẽ nhỏ đoán được.
“Được rồi. Nó đây.” Tôi quăng cục sạc cho nhỏ, và nhỏ bắt lấy. “Tốt lắm.’
“Hehe. Cảm ơn cậu.” Nhỏ nói rồi rời đi.
“Cô ấy chỉ để ý mỗi Takayan…”
“Thật là tốt khi thân thiết với cô ấy.”
“Tớ chỉ là nhân vật nền trong bộ manga ư? Cậu ta chắc chắn là nhân vật chính.”
“Tớ thậm chí không cần có bạn gái! Hay điều gì đó tương tự … Tớ chỉ muốn gần gũi với cô gái như vậy.”
Tinh thần của họ đã trùng xuống.
Các cậu… nhỏ không lấy sạc của mọi người chỉ vì nó không dùng được cho máy của nhỏ thôi.
“Chết tiệt.”
Họ vẫn đang càu nhau trọng khi lấy đồ tắm.
“““Bạn thuở nhỏ của mình đâu rồi?”””
Tôi phải mở cửa sổ để thải hết khí CO2 mà họ thở ra.
Một lúc sau, điện thoại tôi rung lên với tin nhắn của Fushimi.
<Tớ quên không hỏi!>
<Sao à> Tôi nhắn lại.
Sau đó, một bức ảnh hiện lên. Đó là ảnh selfie của nhỏ trong bộ yukata.
<Trông tớ có ổn không?>
Sau khi nhìn kỹ hơn, tôi thấy ngực nhỏ có hơi lộ ra. Có lẽ vì nhỏ đã vội chụp tấm ảnh này sao? Dù sao thì, tôi nhìn ra chỗ khác theo bản năng.
“Liệu cậu ấy…?”
Mình không nghĩ nhỏ cố tình làm vậy.
Tôi hắng giọng và bắt đầu gõ tin nhắn, mắt tôi dán vào màn hình khi tôi nhận đợt tin nhắn khác. Bức ảnh bên trên đã biến mất.
<Sao tấm ảnh lại trở nên gợi dục vậy?!?!>
<Đừng hỏi tớ>
Tôi cho rằng ngực của nhỏ phẳng đến mức tạo ra cả khoảng không.
<Cậu có thể mặc bộ đồ thể thao mà? Không nhất thiết phải là yukata.>
<Thế thì có gì quyến rũ chứ?>
Và sao cậu cần điều đó vậy?
<Dẫu sao thì! Cậu chưa thấy gì cả! Tớ sẽ gửi cho cậu một tấm ảnh mới!>
<Trông nó ổn mà, đừng lo>
<Tớ không tin được cậu!>
Nhỏ gửi một sticker hình nhân vật hoạt hình đang tức giận.
<Giờ tớ đi tắm đã>
<Con gái bọn tớ sẽ tắm sau>
Tôi nhìn xung quanh và nhận ra chỉ có mỗi mình tôi ở đây.
Đúng rồi. Trai và gái sẽ đi tắm vào từng thời gian khác nhau.
Không biết là họ sẽ chăm chú lắng nghe ai nói nữa.
<Cậu nên đi tắm rồi đó, Ryou>
<Mọi người đã đi hết rồi nhưng lát nữa tớ sẽ đi sau>
<Thật là hư!>
Trang web của nhà trọ nói rằng bồn tắm sẽ mở đến tận 11h tối cơ. Tôi không cần thiết phải tắm vội vã trong mười năm phút đó, đúng chứ? Tôi đoán là lịch trình đã được sắp xếp để không ảnh hưởng đến các vị khách khác.
Tôi quyết định ngồi xem TV trong một lúc, khi mà có ai đó chợt gõ cửa.
Một trong số chàng trai đã quên gì đó à?
Hóa ra không phải vậy.
“Tớ đã bảo cậu rồi. Tớ không phải là gái ngoan mà…” Fushimi khóa cửa ở sau lưng nhỏ lại.
Nhỏ bỏ dép ra rồi lại gần tôi, cẩn thận để không dẫm vào futon. Cái của tôi thì nằm ở trong góc gần cửa sổ.
Nhỏ ngồi xuống đó, và không khí căng thẳng dần dần xuất hiện.
“…Đừng có khóa cửa chứ.”
“Ồ, tớ đã khóa rồi. Vì tớ là một cô gái hư mà.” Nhỏ cười khúc khích. “Cậu đang xem gì thế?” Nhỏ liếc nhìn TV.
Nó chỉ là một chương trình đa dạng, không có gì nổi bật cả. Nó không giống như chương trình tôi đã xem mỗi tuần, nhưng tôi không thể tập trung hoàn toàn vào nó với Fushimi đang ở bên được.
Khi TV chuyển sang chuyên mục quảng cáo, nhỏ chọc chọc vào đầu gối tôi
“Có chuyện gì à?”
“Cậu đã chụp ảnh với cả Ai và Shii.”
“Ừm.”
“Trông cậu có vẻ hạnh phúc về việc đó.”
“Không hề.”
“Chắc chắn là cậu có!” Nhỏ hờn dỗi. Mặc dù thực sự đã không có gì xảy ra. “Cậu chỉ nên chụp với bạn thuở nhỏ của cậu thôi chứ!”
“Ai đã đề ra luật đó vậy?”
“Nhỡ họ in ra và đóng khung những tấm ảnh đó thì sao?”
Không có ai làm vậy đâu.
Má Fushimi bỗng chuyển sang hơi đỏ, như kiểu nhỏ vừa ra khỏi bồn tắm vậy. Nhỏ giận rồi hung hang đẩy tôi xuống.
“Fushimi?”
“Ryou… Cậu quá tốt bụng với tất cả mọi người. Tớ không hề thích vậy.”
Nhỏ úp mặt vào ngực tôi rồi ngước lên nhìn.
“Fushimi, yukata của cậu… nó đang tuột ra một ít đấy.”
“Nếu là một ít thì nó vẫn ổn thôi.”
Không hề. Tớ có thế thấy khoảng 20% bộ ngực khiêm tốn của cậu đấy.
“Xoay, xoay.” Nhỏ chui vào chăn rồi phủ nó lên tôi luôn.
“Cảm ơn – đợi đã, không. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
“Hahaha. Chuyện này vui thật đấy.” Nhỏ vừa nói vừa quệt nước mắt bằng ngón trỏ.
Mặt nhỏ đỏ hết rồi. Tôi sẽ cho rằng nhỏ vừa mới ra khỏi bồn tắm nếu vẫn chưa đến lượt các cô gái.
“Fushimi, cậu uống rượu à?”
“…Không.”
“Cậu đã uống gì vậy?”
“Hình như là nước trái cây.”
Đó chắc chắn không phải nước trái cây!
“Cậu uống nó lúc nào vậy?” Và ai đã đưa nó cho cậu? Một cô gái nào đó cùng phòng à? “Trời ạ. Cậu thực sự không ổn tí nào.”
“Tớ giống cậu mà. Hehe” Nhỏ lăn lộn, cố gắng để khiến tôi ôm nhỏ.
“Bọn mình không thể để những người khác thấy cảnh này được.”
“Đó là lý do tại sao tớ khóa cửa mà.”
Không! Điều đó thật tệ!
Tôi nghe thấy có tiếng ồn ở bên ngoài.
“Ryou.”
“Hửm?... Chờ đã, tớ nghe thấy có tiếng gì đó ở bên ngoài.”
“Ổn mà. Chừng nào tớ còn ở trong tấm futon của cậu thì không ai để ý đâu.”
Hmmm, tôi nghĩ nhỏ nói đúng… Chờ đã, không hề! Đây không phải là túi 4D.
Thực sự chuyện gì đang diễn ra ngoài kia vậy? Trong khi tôi đang chú ý vào cánh cửa, Fushimi nhích lại gần tôi hơn.
“Ryou.”
“Có chuyện gì à?”
“Sao cậu… không hôn tớ vậy?”
Tôi gần như sặc nước bọt.
“Kh-không, tớ không thể… Có quy tắc về điều này mà…”
“Nhưng bọn mình đã từng hôn nhau rồi, nhớ không? Cậu đang căng thẳng một cách kỳ lạ đó.”
Nhỏ dùng mũi cạ vào mặt tôi.
Cạch! Cửa được mở với tiếng kim loại kêu.
Hở? Không phải nó được khóa rồi sao…? Và chìa khóa… nó vẫn nằm ngay đằng sau TV mà.
“Lớp trưởng, làm ơn đừng khóa cửa như thế chứ.”
“Cậu ấy chưa từng vào nhà tắm nhỉ?”
“Giờ cậu ta đi đâu rồi?”
Chết tiệt, là chìa khóa chính! Họ đã mượn nó từ chỗ nhân viên. Hóa ra đó là nguyên nhân dẫn đến tiếng ồn bên ngoài.
Kết thúc rồi. Họ sẽ nghĩ chúng ta đang làm gì đó nếu họ thấy Fushimi ở đây… và trong tấm futon của tôi, không hơn không kém.
“Giờ sao, Ryou? Họ sẽ thấy chúng ta mất.”
Tớ chắc rằng cậu đang tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc trong cuộc đời, đúng chứ?
Tôi cũng không thể để họ thấy nhỏ đang say như này được.
Không còn lựa chọn nào khác. Tôi nhanh chóng mở tủ quần áo bên cạnh và đẩy nhỏ vào trong đó.
“Hở? Sao cậu lại làm vậyyyyy?”
“Yên lặng nào.”
Sau đó, tôi liền chui vào tấm futon và giả vờ là mình đang ngủ.
“Nàyyyy, lớp trưởng…?”
“Cậu ấy đang ngủ kìa.”
“Tớ đoán đó là lý do mà cậu ấy không ra mở cửa.”
“Takayaaan, sáng rồi đó!” Deguchi lay người tôi.
Không còn cách nào khác, tôi cần phải kéo mọi người ra khỏi phòng để Fushimi có cơ hội trốn ra ngoài.
“Ah… xin lỗi; tớ ngủ quên mất.”
“Cậu chắc chắn là một người ham ngủ đấy.”
Mọi người đều cười lớn.
Fushimi trượt nhẹ cánh tủ quần áo, liếc nhìn chúng tôi.
Tôi vội đứng dậy và đóng nó lại.
“T-Tớ không thích ở trong này; nó thực sự tối…”
“Quen với nó đi.”
“Takayan, có chuyện gì thế?”
“Ừm… không có gì đâu.” Tôi cười đáp lại.
Tôi để cả bọn trò chuyện thêm một lúc, và mỗi khi nhỏ gây tiếng động ở sau lưng, tôi lại cố tình ho hoặc hắt hơi để đánh lạc hướng mọi người.
“S-Sao chúng ta không… đi qua phòng của các cô gái nhỉ?”
“Ch-Chúng ta thực sự có thể ư?”
“Miễn là giáo viên không để ý.”
“Chắc họ cũng nhớ bọn mình lắm… Tớ chắc là họ cũng muốn chơi bài với bọn mình.”
Chắc chắn họ sẽ nổi cáu với cậu.
“Takayan, đi nào. Chúng ta sẽ sống chết có nhau.”
T-Tệ thật, giờ họ cũng muốn mình tham gia cùng.
Vì một lý do nào đó... chúng tôi đập tay với nhau.
“Đ-Được rồi, đi thôi.”
Với vẻ ngoài dũng cảm, họ chỉ cầm điện thoại rồi rời đi. Tôi được tin tưởng trao cho chìa khóa.
Khi mọi người đã ra ngoài hành lang, Fushimi bước ra khỏi tủ quần áo và rời phòng. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Chúng ta đã làm được… Nhiệm vụ hoàn thành.
“Chúc cậu ngủ ngon,” nhỏ nói trước khi đi về hướng ngược lại so với chúng tôi.
Tôi vội vã đuổi theo đám con trai, nhưng ngay khi tôi thấy họ, họ đang quay trở lại phòng và phàn nàn về việc lọt vào mạng lưới kiểm soát chặt chẽ của giáo viên.
“Chúng ta tự chơi với nhau vậy,” (Deguchi).
“Đúng vậy, hãy làm thế nào, các chàng trai,” Tôi hoàn toàn tán thành.
Mọi người có vẻ nghi ngờ trước sự hào hứng của tôi, xong họ lại cười khúc khích.
“Không biết là cậu thích chơi bài đến vậy, Takayan!”
“Được rồi, hãy thuận theo điều lớp trưởng muốn.”
Tất cả đều vui vẻ gật đầu, và chúng tôi bắt đầu giải đấu bài ở trong phòng của mình
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage