Nhà trọ chúng tôi ở là một nơi đơn giản và vô cùng sạch sẽ. Deguchi và tôi ở chung phòng với ba chàng trai từ nhóm khác. Tất cả các phòng khác cũng đều như vậy, khoảng năm đến sáu người một phòng, chia theo giới tính.
Đó là một phòng trọ theo kiểu truyền thống ở Nhật. Trong phòng có một ấm trà và chén trà, và một trong số những chàng trai đang bắt đầu pha trà khi chúng tôi đến.
“Này, ừm, chúng ta dường như chỉ nên để đồ ở lại phòng và đi luôn thôi,” Tôi nói với cậu ta.
“Thật ư?” Cậu ta đáp, rồi nhìn vào sách hướng dẫn.
Công bằng mà nói, tôi có lẽ cũng không nắm rõ về lịch trình nếu tôi không phải là lớp trưởng. Vậy nên tôi cũng không thể đổ lỗi cho cậu ta vì không biết.
“Deguchi, cậu chung nhóm với cả Himeji, Fushimi và Người đẹp trầm lặng Torigue, đúng không? Ghen tị thật đấy.”
“Đúng chứ? Người cuối cùng thường sẽ có lợi thế hơn.” (Deguchi).
Những người khác dường như là bạn của cậu ấy, và họ bắt đầu nói về nhóm của mình.
“Ôi trời, nghe thú vị thật đấy,” cậu ấy nói, rõ ràng là đang tận hưởng cuộc trò chuyện đó.
Yeah… Tất nhiên cậu ấy không chỉ là bạn của tôi, mà còn là bạn của tất cả mọi người nữa.
“Tớ nghe có một số tin đồn rằng Himeji là một idol… Thật chứ?”
Deguchi sửng sốt quay lại phía tôi.
Tôi giả vờ không biết. Cô ấy không kể bí mật này với bất cứ ai, vì vậy tôi không có nghĩa vụ để nói về nó.
“Tưởng tượng xem… Đến buổi biểu diễn của cô ấy, nhìn thấy cổ nhảy và hát, và rồi có cơ hội được thấy cô ấy mỉm cười và bắt tay cổ. Tớ hoàn toàn yêu nó.”
“Tớ hiểu mà, anh bạn.”
“Dù sao thì cũng sắp đến giờ tập trung ở sảnh rồi. Đi thôi,” (Ryou).
Họ đều đáp lại nửa vời, cầm lấy những thứ cần thiết và ra khỏi phòng.
Tôi đi đằng sau nhóm ba người khá ồn ào, trong khi Deguchi đi ngay cạnh tôi.
“Vậy... điều đó có thật không?”
“Sao cơ?”
“Tin đồn về Himeji ấy.”
“Tớ không rõ. Lần đầu tớ được nghe về nó đấy.”
Đó là tất cả những gì tôi có thể nói. Tin đồn được lan truyền nhanh chóng. Ý tôi là, kể cả những điều như các cặp đôi đang bí mật hẹn hò cũng trở nên nổi tiếng ngay sau đó.
“…Tớ hiểu rồi.”
“Và nếu nó có là sự thật đi nữa, chẳng phải lúc này cô ấy không còn là idol nữa hay sao? Cô ấy không còn hát và nhảy nữa. Hoặc cười với người lạ và bắt tay họ.”
Rõ ràng cô ấy làm những việc này chỉ vì tiền.
“Tuy nhiên, nghĩ lại thì việc này không phải rất tuyệt sao? Đó hẳn là một giác mơ khi có một idol chuyển vào trường của bạn.”
“Ai lại mơ về điều đó vậy?”
“Cậu nghiêm túc ư? Tất cả học sinh cao trung đấy.”
“Chà, tớ thì không.”
“Sao cũng được.”
Khi mọi người đã tập trung đủ tại sảnh, chúng tôi hướng về phía xe buýt.
Tôi tự hỏi rốt cuộc Fushimi và những cô gái khác ở phòng nào.
Tôi lấy sách hướng dẫn ra, vốn trông đã nhăn nheo dù mới chỉ là ngày đầu, và thấy họ ở chung phòng với ba cô gái từ nhóm khác.
Chúng tôi có bản đồ phòng trọ ghi rõ phòng của mọi người, đề phòng cho trường hợp khẩn cấp, nhưng lần nào tôi cũng thấy lo rằng sẽ có một vài tên ngốc nào đó sử dụng chúng cho mục đích xấu.
“Mọi người có mặt đủ rồi. Đi thôi.”
Chúng tôi đi theo yêu cầu của cô Waka và lên xe buýt. Lần này tôi ngồi cạnh Torigue.
“Takamori, bọn mình sẽ đi đâu tiếp đây?”
“Ừ, ừm… đến một ngôi đền của một vị chỉ huy quân sự nổi tiếng ở đây.”
“Và ông ấy nổi tiếng ở việc lãnh đạo lĩnh vực nào?”
“Câu đố về nhạc pop ư?”
“Tớ biết!” Fushimi, ngồi trước chúng tôi, giơ tay. Và Himeji đang ngồi cạnh nhỏ.
“Không ai hỏi cậu cả, Hina.”
“Cậu có biết không, Ryou?”
“…Tớ có, Nhưng tớ không muốn nói đến nó.” Tôi liếc ra ngoài cửa sổ.
Himeji cười khúc khích, “Hahaha. Cậu không hề biết, đúng chứ?”
“Tớ sẽ nghiên cứu nó sau, được chứ. Có vấn đề gì không?” Tôi thừa nhận.
Cả Fushimi và Torigue cũng cười nữa.
Sau khoảng ba mươi phút, chúng tôi đã đến ngôi đền. Có rất ít du khách ở đây, có lẽ vì là ngày thường – hoàn hảo để chúng tôi ngắm nhìn xung quanh trong lúc rảnh rỗi.
“Bọn mình phải viết báo cáo về việc này nữa, nhớ không? Cậu nên ghi chú lại,” Fushimi nói với tôi một cách cụ thể.
Tại sao cậu chỉ bảo mỗi mình tớ? Hãy bảo những người khác nữa chứ.
“Tớ biết, tớ biết.”
“Tớ không thấy cậu cầm bút.”
“Tớ có điện thoại rồi.”
“Giới trẻ ngày nay!”
Được rồi, thưa bà ngoại.
Nhỏ thực sự mang theo cả sổ và bút.
“Hiina, chúng ta được phép dùng điện thoại để chụp ảnh mọi thứ, sao cậu lại mang theo sổ tay vậy?”
Torigue cũng là một người Gen Z. Cô ấy chụp ảnh tất cả mọi thứ trong khi ghi chú lại trên điện thoại.
“Tớ có thể ghi nhớ tốt hơn bằng cách này,” (Fushim).
Theo kinh nghiệm của tôi, chưa một lần nào mà ghi chú có ích với tôi. Thông thường, tôi hay gặp khó khăn trong việc giải mã chữ viết của mình mỗi khi xem lại.”
Ngoài ra, thông tin có được từ sách và trên mạng thường được sắp xếp tốt hơn hẳn những gì tôi có thể tổng hợp được. Và chưa một làn nào tôi viết báo cáo lớn cho việc này.
“Hina, Ryou nói rằng muốn chụp một kiểu với tớ. Chụp cho bọn tớ được không?”
“Tớ chưa bao giờ nói vậy.”
Himeji hoàn toàn phớt lờ lời nói của tôi và nhìn xung quanh để tìm nơi đẹp nhất để làm nền, rồi kéo tôi đến đó.
“Ai, Ryou chưa từng nói như vậy. Cậu có bị ảo giác không? Cậu ổn chứ? Tớ có nên đi gọi y tá cho cậu không?” Fushimi trông rất lo lắng cho cô ấy.
Cô y tá của trường cũng tham gia chuyến đi thực tế, nhưng hiện đang không ở gần bọn tôi
“T-Tớ ổn! Cậu ấy đã hành động như cậu ấy muốn nó, được chứ?”
“Không, không hề.”
“Ai?” (Fushimi).
Himeji lấy điện thoại trong tay tôi và đưa nó cho Fushimi. “Tớ biết hai cậu đã làm gì trên xe buýt đấy nhé,” (Himeji).
“…!” Mặt Fushimi cứng lại. “Đ-Được, được rồi… nhưng cậu chỉ được chụp một tấm thôi.” Nhỏ giữ điện thoại với một nụ cười cứng nhắc.
Thế còn mong muốn của tớ?
“Hiina, cậu đang làm gì thế?” Torigue cũng đi đến. “À, tớ hiểu, tớ hiểu mà. Làm tốt lắm.”
“Cậu vẫn không tha cho Himejima luôn ư! Takayan, đồ phản bội!” Deguchi rên rỉ.
“Hở? Ryou, cậu đã làm gì với Ai vậy?” Fushimi bỏ điện thoại xuống, mỉm cười nhưng với ánh mắt vô cùng nghiêm trọng.
““Họ đã tán tỉnh nhau.”” Deguchi và Torigue đồng thanh nói.
“Thật ư?”
Fushimi siết chặt điện thoại của tôi, như thể nhỏ sẽ nghiền nát nó vậy. Dường như những ngọn lửa đen kỳ lạ đang bùng cháy sau lưng nhỏ.
“Fushimi, làm ơn, bình tĩnh nào. Hít vào … thở ra. Bọn tớ không có tán tỉnh nhau.”
Và trả điện thoại lại cho tớ đi. Tớ không quan tâm đến những bức ảnh đâu.
“Hay là bọn mình kiếm thú vui khác đi và để tớ chụp một bức ảnh với cả Takamori?”
Sao đó lại là một thú vui được, Torigue.
Torigue từ từ nhích lại gần tôi trong khi hai người bạn thuở nhỏ của tôi vẫn đang lườm nhau và nhờ Deguchi giúp cô ấy chụp cho bọn tôi vài tấm ảnh.
“T-Tớ sẽ gửi cho cậu sau.”
“Ch-chắc chắn rồi.”
“…Có vẻ như mình cũng nên hành động thôi...”
Không. Đừng di chuyển dù chỉ là một inch, Deguchi. Và có chuyện gì với ánh nhìn của cậu vậy?
Cuối cùng, tôi đã chụp ảnh với mọi người. Bao gồm cả Deguchi.
“Sao cả cậu cũng vậy?”
“Ồ, tớ chỉ làm theo mọi người thôi. Sẽ thật kỳ nếu tớ không có một tấm, phải chứ?
Tại sao?
Fushimi nhìn chúng tôi đầy cảm động khi chụp ảnh cho tôi và Deguchi.
Sau đó chúng tôi nhờ một người từ nhóm khác chụp cho chúng tôi một bức ảnh cùng nhau.
Tôi đã nhận được nó qua tin nhắn, và tất cả chúng tôi đều trông rất vui. Đó là một bức ảnh đẹp.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage