Chúng tôi đang ăn trưa trong phòng Vật lí, tán gẫu về một bộ phim chiếu trên TV mấy hôm trước mà tình cờ cả ba đều theo dõi.
“Họ lúc nào cũng phát sóng nó, nhưng đó là lần đầu tiên tôi thực sự xem từ đầu tới cuối.”
Nó, ờm, cực kì, cực kì nổi tiếng.
“Với tôi thì là lần thứ hai. Ông thấy nó sao, Takamori-kun?” Torigoe hỏi.
“Khá là hài hước. Tôi có thể hiểu tại sao nhiều người thích nó tới vậy.”
“Tôi cũng thế. Dù đã quên kha khá nội dung nhưng tôi vẫn thấy thích.”
Sau đó, Fushimi từ tốn lắc đầu, trưng ra vẻ mặt biết tuốt tuồn tuột, “Những tác phẩm trước đây của vị đạo diễn này vẫn có rất nhiều khía cạnh hay. Còn giờ thì chúng theo xu hướng đến phát sợ. Ý là, tớ vẫn thích bộ phim, nhưng cảm giác khác biệt dữ quá”, rồi thở dài.
“Hiina-san cứ thích tỏ vẻ thông thái lạ lùng luôn ấy, ông có thấy thế không, Takamori-kun?”
“Oi, bà đâu cần phải nói thế. Và đừng có mong tôi đồng tình với bà đó nhá.”
Fushimi dường như không nghe thấy lời cổ nói, nhỏ cứ tiếp tục nhìn xuống hai thường dân tụi tôi từ chiếc yên ngựa cao chót vót.
“Ryou-kun ơi, Ryou-kun à, nếu cậu thích nó, mình còn một cái khác còn hay hơn nhiều nè. Mình sẽ cho cậu mượn đĩa DVD nha.”
“Tớ không thực lòng muốn xem những bộ phim sâu sắc hơn đâu. Tớ ổn với mấy thứ theo xu hướng mà. Cứ tiếp tục với những bộ nổi tiếng mà tớ chưa xem bao giờ đi.”
“Sao cơơơơ?” Nhỏ trông khá là buồn.
“Ừ, tôi hiểu cậu ấy là kiểu nào mà.” Torigoe xát thêm muối vào vết thương của nhỏ. “Có những người cho rằng những thứ khi xưa lúc nào cũng là tốt hơn, còn mấy thứ nổi tiếng hiện giờ lại khá tệ hại. Không ngờ cậu là một trong số họ đó, Hiina-san.”
“Ý tớ có phải vậy đâu!”
“Cậu mới vừa nói thế đó.”
Tôi chỉ có thể đánh mắt qua lại, dõi theo trận quần vợt ảo này.
“Cậu cũng nói y vậy với mấy cuốn tiểu thuyết đó, đúng chứ Shii-san?”
“Có á? Không thể đâu.” Torigoe vẫy tay phủ nhận mọi chuyện. “Tớ chưa bao giờ nói ngày xưa tốt hơn nhiều hết, chỉ là chúng ta có thể học hỏi được từ quá khứ mà thôi. Những điều xưa cũ cũng rất hay à.”
“Đúng, đúng, chính xác là thế! Tớ vừa nói vậy mà.”
“Nhưng cậu vừa mới chê bai vị đạo diễn vì đã bắt đầu ‘đua đòi’ theo xu hướng đó.”
“Tớ chỉ nói là tớ thích những góc cạnh trong mấy bộ phim cũ của ông ấy, và chúng chẳng mấy xuất hiện trong vài bộ gần đây. Chứ tớ có nói tớ ghét tất cả những phim theo xu hướng đâu.” Để mà nói thì, dường như Fushimi khá hứng thú tranh luận về chủ đề này. Có lẽ là bởi nhỏ chưa được làm vậy với bất cứ ai nào khác.
“Tớ hiểu cảm giác của cậu, nhưng mà…” Torigoe cũng thế, dần dà nói nhiều hơn thường lệ.
“Hai người chắc chắn sẽ trở nên rất thân thiết đó.” Tôi bình phẩm.
Dù vậy, cả hai đều không nghe thấy lời nhận xét ấy, và ngay lập tức bắt đầu liệt kê năm cuốn tiểu thuyết và năm bộ phim mà họ thích nhất.
“Thấy chưa, Shii-san? Tất cả những thứ cậu thích đều là hàng cổ hết đó.”
“Cậu cũng thế đó, Hiina-san. Cứ như thể cậu chỉ kể tên mấy bộ phim trắng đen vậy. Cậu sinh năm bao nhiêu thế hả?”
“Ugh.”
“…”
Fushimi thì phồng má, còn Torigoe thì quay ngoắt sang hướng khác.
Hai người sẽ trở nên thân thiết mà nhỉ?
Sau đó, tôi sực nhớ ra một thứ Fushimi từng nói nhưng lại không có trong danh sách khi nãy.
“Fushimi nè, chẳng phải cậu bảo là thích mấy phim lãng mạn chuyển thể từ shoujo manga hay sao?”
“Áaaaa!” Fushimi vùi đầu vào tay mình.
Torigoe cười khẩy. “Tớ tưởng cậu đem thứ đó ra làm trò cười cơ mà.”
“À, còn bà, Torigoe, bà từng nói thích bộ light novel rom-com và harem này, đúng chứ?”
“…Không, tôi chỉ…thử đổi khẩu vị thôi, ông biết đó?”
“Ôôôô? Không ngờ luôn đó nha.” Fushimi cũng cười khẩy lại.
“Rồi, coi như là hòa rồi nhá.” Tôi đặt dấu chấm hết cho cuộc tranh luận này, bởi dường như nó sẽ kéo dài đến vô tận mất.
Khi vừa về tới nhà, tôi kể Mana nghe, và con bé khịt mũi.
“Ý em là, ừ, phê phán nó nhàm chán hay gì đó thì cũng có sao đâu. Nhưng quan tâm làm gì nếu mình vẫn tận hưởng nó nhỉ?” Nó nghiêng đầu đầy thắc mắc.
Mana à, Nii-nii nghĩ là cuộc tranh luận này phần thắng thuộc về em rồi đó.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại