The Girl I Saved on the Train Turned Out to Be My Childhood Friend

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Volume 3 - Chương 3: Ba người bạn thuở nhỏ

Takamori Mana

Mana vừa đến và ngó thử tờ quảng cáo dán bên ngoài siêu thị quen thuộc.

“Hừmmm, bữa nay đồ đông lạnh giảm giá nè.”

Cô bé lấy điện thoại ra và mở một ứng dụng mạng xã hội lên. Mục đích của cô bé không phải là lướt các bài đăng của người nổi tiếng hay kiểm tra lượng ‘like’ bản thân hiện có – mà là tìm thông tin về một siêu thị khác cũng nằm trong khu phố này.

Vừa có ai đó đăng bài về việc giá cả ở những nơi khác không rẻ bằng bên đây.

Mana xách một cái giỏ lên rồi tiến vào bên trong, và bắt gặp Hina ở quầy rau củ quả.

“Hina-chan!”

“A, Mana-chan! Chào em!”

“Yo! Chị đi đâu á?”

“Được nhờ đi mua chút đồ ấy mà.”

Nụ cười gượng của Hina-chan đáng yêu quá đi. Mana có hình dung về chuyện năm sau sẽ học cùng trường với Hina – nhưng rồi nhớ ra giáo viên chủ nhiệm từng khuyên cô bé nhắm tới một trường ở mức cao hơn, cũng bởi điểm số của cô bé rất tốt.

“Chị không đi cùng Nii-nii à?”

“Thực ra là vừa mới chào tạm biệt luôn.”

Cũng có nghĩa là anh trai cô đã về nhà được một lúc. Chắc lại đang nhâm nhi ly nước ép trái cây trong phòng rồi đây.

Cả hai cô nàng vừa mua sắm vừa tán gẫu. Mana mua thêm vài bịch snack cho ông anh, cũng bởi số tiền mua đồ mẹ cô bé đưa cho khi nãy vẫn còn dư đôi chút. Sau đó, Hina kể cô bé nghe chuyện về người bạn thuở nhỏ vừa mới quay trở lại, Himejima Ai.

“Vậy là, đông đủ hết rồi hen!”

“Ừm, nhưng…”

Mana thấy Hina có vẻ không hào hứng cho lắm. “Hina-chan nè, có phải, chị đang lo là chị ấy sẽ cướp Nii-nii khỏi tay chị đúng không?”

“Ơ… K-không hề.”

Trúng phóc. Nhưng đấy cũng là một điểm tốt ở cô ấy: quá dễ đoán.

“Hẳnnnn là vậy ha”, Mana đáp cùng một cử chỉ ấm áp, không cố bới móc thêm nữa. “Mà nè, chị thích điểm gì ở Nii-nii thế?”

“Hể?”

“Em chỉ thắc mắc là chị cảm nhận được gì từ ảnh ấy mà.”

“Ờ thì, ưm…em biết đó.” Hina đáp, vẻ lúng túng thấy rõ.

“Nào nào, chị không cần phải giấu giếm gì với em đâu nè.” Mana tiếp tục khích Hina, và cuối cùng cô cũng chịu đầu hàng.

“Chị cảm thấy an toàn khi ở bên Ryou-kun.”

“Ồ, hiểu rồi.” Mana gật mạnh đầu. “Chỉ vậy thôi ạ?”

Ryou chẳng hề thông minh hay giỏi thể thao gì hết, dẫu cho chúng thường là những điểm khiến một học sinh sơ hoặc cao trung trở nên nổi tiếng (mặc dù vẻ ngoài có lẽ là quan trọng hơn cả). Quyết định đặt cảm giác an toàn lên hàng đầu của Hina đã cho thấy gu của cô tinh tế hơn bạn đồng trang lứa như nào.

“Ý chị là, Ryou-kun chẳng có vẻ thích thú với bất cứ thứ gì hết. Và đó là một điểm tốt ở cậu ấy.”

“Vậy ạ?” Mana cười khúc khích.

“Ít nhất là với chị.” Fushimi cũng bật cười.

Nụ cười của cô ấy cũng là một ví dụ hoàn hảo cho những yếu tố dẫn tới sự nổi tiếng đề cập khi nãy – đến trái tim của Mana còn đập hụt mất một nhịp cơ mà.

“Kể từ sau tiểu học là mọi người bắt đầu sáp lại gần chị mọi lúc mọi nơi luôn – lúc nào cũng cố bắt chuyện với chị, ngay cả sau giờ học. Bọn họ chẳng bao giờ để chị yên cả.”

Cô ấy hồi tưởng về quãng thời gian còn học sơ trung. Ngay từ sau khai giảng thôi là ai ai trong trường, cả nam lẫn nữ, cũng đều bàn tán về vẻ đẹp của cô ấy.

“Nii-nii thì chắc vẫn y vậy ha.”

“Cậu ấy chẳng thay đổi một xíu xiu nào luôn á. Bất kể là trông chị như nào hay chị nổi tiếng ra sao, cậu ấy vẫn đối xử với chị giống hệt như hồi đó.”

Và chính cảm giác an toàn ấy đã khiến cô thấy thoải mái.

“Cậu ấy khờ lắm, và vì tên đó chưa từng có ý định chõ mũi vào chuyện của chị, nên chị lại muốn làm điều ngược lại.” Cô ấy bật cười khanh khách, như thể vừa nhớ lại kỉ niệm gì đấy.

“Em nghĩ hầu hết con trai trên thế gian này sẽ bật khóc vì sung sướng nếu được nghe chị nói thế đó.”

Mana chỉ có thể hình dung ra cảnh ông anh mình đáp lại bằng một cái nhăn mặt.

Hai cô nàng xếp hàng tại hai quầy thanh toán khác nhau. Mana trả tiền rồi xếp đống đồ mới mua vào mấy chiếc túi tái sử dụng.

“Mana-chan có tâm ghê ha…”

“Ể, là sao ạ?”

“Mấy cái túi kia kìa…”

“À vâng, ý là, em cần túi ni lông để làm gì chứ? Đằng nào cũng vứt đi, thôi thì tốt hơn hết cứ dùng đống này.”

Hina há hốc miệng, mười phần thán phục, đến mức ngừng cả việc xếp gọn đồ lại.

“Nhưng em là một gyaru đó.”

“Gyaru tốt mà chị.” Mana nở một nụ cười thật tươi, khoác mấy cái túi lên vai rồi rời khỏi siêu thị.

“A, Ai-chan! Lâu rồi không gặp!”

“Ừa.”

Ai vừa vẫy tay, vừa tiến về phía này. Trông cổ cũng đầy cuốn hút, mặc dù theo cách khác so với Hina. Ánh mắt của Mana cứ dán chặt vào cô ấy.

“Bộ có gì trên mặt chị à?”

“Không, em chỉ ngạc nhiên về sự phát triển của chị thôi à. Trong mọi phương diện luôn.”

“Gì?” Ai bật cười. “Em cũng vậy đó.”

Hina trông thuần khiết và ngây thơ hơn, còn Ai lại mang vẻ quý phái hơn. Giống như so hoa hướng dương với hoa hồng vậy.

“Ai-chan, nghe nói Ryou-kun đã dẫn cậu đi thăm trường ha.”

“Đúng. Và tớ cũng đã định nhờ cậu, nhưng trông cậu bận bịu dữ lắm.”

“Ugh.” Hina không biết phải nói gì khác để đáp lại.

“Sở hữu một lượng fan đông đảo đúng là khổ quá nhỉ.”

“Có phải bọn họ lúc nào cũng thế đâu. Tớ đây thi thoảng cũng ăn trưa chung với Ryou-kun chứ bộ.”

“Rồi rồi. Đằng này chỉ nhờ Ryou vì dường như cậu ta chẳng còn gì hay hơn để làm thôi.”

“Hiểu.”

Mana có thể khẳng định là Hina đã thở phào khi biết Ai không có động cơ thầm kín nào cả.

Cả ba cô nàng cùng dạo bước được một lúc thì Mana chợt nhớ ra một mảnh kí ức nho nhỏ rồi bật cười khúc khích.

“Còn nhớ lần hai chị cãi nhau xem ai mới là người được cưới Nii-nii không nè?”

Hai bên vai Hina cứng lại.

“Lần đó là lúc còn học tiểu học, nhỉ?” Ai đáp, điềm tĩnh hơn hẳn.

“Ừm. Em vẫn đang học mầm non, nên chắc đúng rồi á.”

“Chị nhớ rồi. Hina bắt đầu khóc lóc thảm thiết, và tụi mình chẳng biết phải làm gì luôn ha.”

“Ahahaha. Đúng thật.”

“K-không phải, là do Ai-chan cứ một mực khăng khăng là Ryou-kun thích cậu ấy đấy chứ.”

“Đằng này không nhớ có vụ đó.”

“Mồôô! Cậu toàn nhớ mấy thứ có lợi với không làm cậu xấu hổ không à!”

“Tớ cá chắc cậu bắt đầu khóc vì nghĩ như thế sẽ giải quyết được mọi việc đó.”

“Lại nữa rồi ha.” Mana nhìn cả hai, cảm thấy thật hoài niệm. “Em cũng nhớ rồi. Hình như cuối cùng em đã bảo mình sẽ là người cưới anh ấy, và sau đó không còn cãi vã gì nữa ha. Ừm, chắc chắn là vậy.”

““Làm gì có chuyện đó.””

Tee-hee, hai chị có nhớ mà.

Mana ngoảnh mặt đi, lè lưỡi.

1UaSj0y.png

Hai người họ hễ cứ lần nào cãi nhau thì căn nguyên chính là do ông anh trai của cô bé.

“Mà nè, mình tổ chức một bữa tiệc mừng Ai-chan quay lại đi ha!”

“Nghe hay đó!” Hina ngay lập tức đồng tình. Có thể cô ấy tranh cãi với Ai khá nhiều, nhưng hoàn toàn không có chút ác cảm nào hết.

“K-không, ổn mà. Đằng này không muốn…làm tốn thời gian của mọi người đâu…”

“Ỏ, ngại kìa.”

“Phải không đóooo?”

“I-Im đi! Chỉ là đây không thích mấy thứ như thế thôi.” Ai lầm bầm, ánh mắt đảo sang hướng khác.

Mana và Hina nhìn nhau rồi cùng mỉm cười.

Thật vui khi thấy mọi thứ vẫn mãi như vậy.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage