Một buổi sáng như mọi ngày. Tôi đang trên chuyến tàu tới trường cùng cô bạn thuở nhỏ Fushimi Hina.
“Thôi mà, đừng có rầu rĩ thế chứ.”
“Mình chịu không nổi đâu… Cảnh tàu đông đúc đúng là tệ hại mà.”
Tôi cũng không hề thích chúng, nhưng Fushimi có lí do riêng của mình – nhỏ đã từng suýt chút nữa bị người ta sàm sỡ. May mắn thay, không có chuyện bất trắc nào xảy đến cũng bởi tôi đã phát hiện và lớn tiếng với hắn, dẫu cho khi ấy tôi chẳng hề nhận ra nạn nhân là nhỏ. Sau vụ đó, lần đầu tiên kể từ sơ trung, cả hai bắt đầu chuyện trò lại với nhau, đi chơi chung với nhau, và thậm chí còn cùng đi học và về nhà như này nữa. Một đôi bạn thuở nhỏ quá đỗi điển hình.
“Nè, Ryou-kun, hay là từ giờ bọn mình bắt chuyến sớm hơn ba mươi phút đi?”
“Sao mà được. Tớ không dậy nổi đâu đó.”
“Ầu…”
Đây đã là lần thứ hai nhỏ đưa ra đề xuất này. Lần trước, tôi đã bảo nhỏ có thể tự mình đi được mà, và rồi nhỏ nổi giận đùng đùng. Tôi đã nghĩ như vậy là tốt nhất cho cả hai rồi chứ. Nhỏ muốn một chuyến tàu vắng người. Còn tôi thì muốn kéo dài giấc ngủ. Tại sao lại không nhỉ?
Tâm trạng Fushimi cả ngày hôm đó nhìn chung là tệ. Nhỏ chẳng hề viết đáp án của mấy câu hỏi giáo viên đặt ra cho tôi (thường ngày thì khác) hay đưa tôi mượn ngòi bút chì kim, thậm chí còn từ chối cho tôi mượn vở nữa.
…Liệt kê hết đống đó ra mới thấy tôi đã bất lực cỡ nào, nhỉ…?
Mà, bất kể lí do có là gì đi nữa thì rõ ràng hôm ấy tôi đã đưa ra một câu trả lời chẳng đúng chút nào.
Đấy là những gì tôi nghiệm ra được.
“Đi xe đạp thì cũng xa quá…”
Tôi ngán mấy chuyến tàu chật kín người lắm chứ bộ. Chí ít tôi cũng muốn một cái tay nắm để bám vào, mà có chỗ để ngồi thì dĩ nhiên lại càng tốt. Nhưng nếu đem so với việc phải thức giấc sớm hơn thì lựa chọn mỗi ngày của tôi sẽ là đám đông chật chội này đó.
Fushimi, người đang ở rất gần nhưng lại không thực sự chạm vào tôi, nghiêng đầu thắc mắc. “Cậu từng thử rồi à?”
“Ừ, một lần duy nhất. Mất đâu đó bốn mươi phút ấy.”
Đạp xe trong mưa, dưới cái nắng mùa hè hay trong tiết đông lạnh giá tôi đều chịu được, nhưng gấp đôi lên thì xin kiếu.
“Đạp xe à…” Fushimi thì thầm. “Bọn mình có thể vừa đạp song hành tới trường vừa nói chuyện ha. Nghe được đó.”
Suốt bốn mươi phút á?
Đoàn tàu lạng nhẹ một cái, áp lực nơi lưng tôi dồn tới. Tôi thẳng người để ghìm nó lại. Không thể để Fushimi bị đè bẹp được.
Nhỏ chằm chằm nhìn tôi.
“…Gì đấy?”
“Ehehe. Không có gì. Cảm ơn cậu.” Nhỏ cười tít mắt, còn tôi liếc sang hướng khác.
Tàu rung lắc khiến tôi mấy lần đụng trúng nhỏ, và lần nào cũng thế, tôi tự hỏi tại sao cơ thể con gái lại mềm mại đến vậy. Mùi cũng thơm nữa.
Đoàn tàu dừng bánh, người người lên lên xuống xuống. Vẫn còn ba ga nữa mới tới hai đứa tôi.
Tôi đang cố bình tâm lại thì chợt thấy một cô gái trong bộ đồng phục tôi chưa gặp bao giờ đang đứng cách tôi hai mét.
Trên những chuyến tàu đông đúc, hầu hết hành khách nam sẽ giữ khoảng cách càng xa càng tốt với phái nữ để tránh bị buộc tội nhầm là kẻ biến thái, nhưng phía sau cô ấy hiện có một lão già đang đứng gần đến bất thường.
Vào lúc đó, tôi không hề hay biết cô gái kia chính là bạn thuở nhỏ của cả Fushimi và tôi, Himejima Ai.
“Fushimi nè, chờ xíu nha.”
“Hể? Sao á…?”
Tôi ngó lơ câu hỏi của Fushimi và băng qua dòng người trên tàu. Ai ai cũng lườm tôi cháy mặt, nhưng tôi mặc kệ.
Tôi đứng chắn giữa hai người bọn họ, và ngay khi nghĩ rằng một lần nữa đã giải quyết được mọi việc thì cô gái ấy nắm lấy cánh tay tôi rồi lôi tôi xuống tàu ở trạm kế tiếp.
“…Lại là cháu?” Từ một bên của chiếc bàn bằng thép, nhân viên đường sắt nhìn tôi với ánh mắt mười phần nghi hoặc.
“Chú cứ làm như cháu muốn ở đây lắm vậy.”
Chỗ này cũng chính là nhà ga mà trước đây tôi đuổi theo kẻ xém xíu nữa đã sàm sỡ Fushimi.
Kể từ đó tới nay đã là một tháng rưỡi, và ngay lúc này tôi lại thêm lần nữa bị tra khảo vì chõ mũi vào một vụ sàm sỡ khác.
“Vậy là, Takamori-san, cháu lại cứu một nữ sinh cao trung khác khỏi một tên biến thái nhỉ?”
“Vâng ạ.”
Điểm khác biệt của lần này đó là cô bạn thuở nhỏ trong câu hỏi kia và tôi từ lâu đã không còn gặp nhau do cổ chuyển sang trường khác.
“…Vậy cô bé kia đâu?”
“Cổ…chạy luôn rồi.”
Đúng vậy. Ngay khi Himejima Ai nhận ra tôi thì cậu ấy đã ba chân bốn cẳng vọt mất.
“Nữa hả?”
“Dạ, thì…”
“Tôi nghe được có kẻ biến thái nên mới đi tới tận đây, và khi đến nơi thì thấy cháu, không phải nạn nhân, cũng chẳng phải nghi phạm.” Chú ấy thở dài, đứng dậy và quay sang hướng khác. “Có chắc là không phải cháu không đấy? Tôi không kể ai nghe đâu. Cứ thành thật đi nào.”
Chú đang lừa thằng này vào tròng để gô cổ đấy à.
“Nhắm mắt lại, rồi, nếu là cháu thì giơ hai tay lên.”
Qué gì thế này, cuộc họp khẩn của mấy bé tiểu học để tìm ra ai đã phá luật à?
“Cháu bảo chú rồi, cháu đã ngăn chặn hắn. Cổ chỉ hiểu nhầm thôi à.”
Điện thoại tôi rung lên. Tôi lấy nó ra khỏi túi và thấy tin nhắn từ Fushimi. Có lẽ nhỏ lo lắng cho người mới vừa bị lôi xuống tàu là tôi.
Giống như lần trước, tôi thuật lại cho viên cảnh sát nghe vẻ ngoài của tên nghi phạm ra sao và hắn đã làm gì.
“Cháu xin lỗi, nhưng nhờ chú gọi tới trường để báo là cháu sẽ một lần nữa đến trễ được không ạ?”
“Rồi, rồi”, chú ấy đáp rồi tiếp tục thở dài.
Chú ấy gọi bằng chiếc điện thoại của cảnh sát theo số mà tôi mới đưa cho.
Cũng bởi là thành phần cúp học thường xuyên nên nếu tôi là người gọi điện tới trường thì sẽ bị nghi ngờ ngay là đang bịa chuyện.
Khi cuối cùng cũng được thả về, tôi bắt một chuyến tàu đã vắng bóng người so với chuyến khi nãy để tới lớp.
Tính từ khi Ai chuyển trường thì tôi đã hai lần liên lạc với cậu ấy, qua thư.
“Tớ sẽ viết thư cho cậu, nên nhớ là phải hồi đáp đó, nha?” là những gì cậu ấy đã nói. Một thời gian sau thì lá thư được gửi tới, và vì tôi đã đồng ý nên cũng đành gửi thư đáp lễ.
Fushimi, Ai, Mana, và tôi hồi xưa đã chơi cùng nhau suốt.
Cậu ấy làm gì ở đây vậy nhỉ? Hay có khi nào…cậu ấy quay về?
Và hóa ra tôi đã đúng.
Tôi tới lớp ngay trước tiết đầu và bầu không khí khắp phòng học rộn ràng thấy rõ. Bọn họ thậm chí còn chẳng để ý hay bận tâm tới việc tôi đến trễ.
“Sao tự nhiên cậu xuống tàu đột ngột vậy hả?” Ngoại trừ Fushimi.
“Nè, Fushimi, cậu nhớ Ai không?”
“Nhớ. Himejima Ai, nhỉ?”
Tôi gật đầu rồi kể nhỏ nghe về cô gái xém xíu nữa đã bị sàm sỡ. “Người đó chính là Ai đấy.”
“Hể?! Thật á?! Vậy có khi là cậu ấy thật!”
“Ý cậu là sao?”
“Cô Waka bảo tháng Sáu tới lớp mình sẽ có thêm một học sinh mới.”
“Và cậu nghĩ người đó là Ai?”
“Có thể lắm.” Fushimi lấy vở ra ngay sau câu đó.
Giờ tôi hiểu tại sao mọi người lại huyên náo tới vậy rồi. Khi hay tin sẽ có học sinh mới thì khó lòng mà không phấn khởi cho được.
Giờ nghỉ trưa.
Như thường lệ, trong phòng vật lý chỉ có mỗi tôi đang dùng bữa trưa cùng Torigoe Shizuka.
Trước khi ‘nối lại quan hệ’ với Fushimi thì cô ấy là người bạn thân nhất của tôi ở trường, và cả hai trong suốt quãng thời gian qua đã cùng nhau ăn trưa tại phòng vật lý đầy tĩnh mịch này. Bọn tôi không chuyện trò gì; thậm chí đến ngồi còn chẳng gần nhau. Nhưng mà, cũng chẳng có vẻ gì là gượng gạo. Khoảng thời gian ấy với tôi mà nói khá là thư giãn và thoải mái.
“Tháng Sáu à?” Cô ấy bất thình lình bắt chuyện.
“Gì thế?”
“Học sinh mới ấy.”
“Người đó tới vào tháng Sáu thì có gì đặc biệt à?”
“Sẽ có một sự kiện trọng đại đấy, nhớ chứ?”
“…Lại gì nữa đây?”
“Chuyến đi thực tế của trường ấy. Tôi vừa mới suy nghĩ về việc liệu người đó có muốn đi cùng tụi mình hay không.”
Ờ ha. Cũng do mấy cuộc bàn tán về lễ hội trường mà tôi quên khuấy mất, nhưng mà, cũng sắp tới rồi còn gì.
Giáo viên Lịch sử hiện đang đi công tác, nên tiết này trở thành giờ tự học.
Fushimi thì đang làm bài một cách trơn tru.
“Kể cả nếu học sinh mới không phải Ai-chan đi chăng nữa thì cũng khá kì lạ khi có người chuyển trường vào tháng Sáu đó, cậu có nghĩ vậy không?” Nhỏ bất ngờ thắc mắc.
“Ờm, ngay từ đầu thì việc chuyển trường đã chẳng mấy bình thường rồi.”
Tờ bài làm của tôi hiện vẫn trắng bóc. Của nhỏ thì đã xong phân nửa. Tôi cố ngó đầu sang để xem đáp án, nhưng nhỏ dùng hai tay che lại.
“Ryou-kun, không được”, nhỏ nghiêm mặt nói, cùng một thái độ rất nghiêm túc. “Cậu tìm trong sách giáo khoa ấy. Tất cả đáp án đều nằm trong đó.”
Rồi nhỏ kiên nhẫn diễn giải những thắc mắc với tôi.
“Về những gì mình nói khi nãy – mọi người thường thì sẽ chuyển trường sau kì nghỉ hè mà ha, kiểu như trong tháng Chín ấy? Tháng Sáu đúng là kì quặc mà.”
“Tớ cũng nghĩ thế, nhưng có khi là do người đó không muốn bỏ lỡ chuyến đi thực tế.”
Theo cách nói của Torigoe thì nó là một ‘sự kiện trọng đại’.
Giờ tự học khiến những mẩu đối thoại dễ dàng lan truyền khắp lớp. Mọi người đều bắt đầu bàn tán về học sinh chuyển trường cũng như chuyến đi thực tế, và bọn họ còn tạo nhóm trước với nhau luôn rồi.
Nhóm của tôi trong chuyến đi thực tế năm ngoái là tập hợp tất cả những người không đi được cùng bạn bè do vượt quá giới hạn số lượng thành viên mỗi nhóm. Căn phòng khi ấy ngột ngạt đến phát sợ, và cứ mỗi khi có thời gian là họ lại tới chỗ các nhóm khác, nên là về cơ bản tôi gần như chỉ ở một mình trong phòng suốt chuyến đi.
“Ai-chan trông như nào á?”
“Như bao nữ sinh cao trung khác.”
“Ahaha. Ờ ha, đương nhiên là vậy ha, còn gì khác không nè?” Fushimi có vẻ như thấy câu trả lời của tôi có phần hài hước.
“Cậu ấy mặc một bộ đồng phục mà tớ không biết.”
“Cậu ấy chuyển tới đâu ấy nhỉ?”
“Tớ nhớ là Tokyo.”
“Cậu không nhận ra cũng vì thế đó.”
Mấy người đã làm xong bài bắt đầu đi tán gẫu với bạn bè. Chỗ ngồi trước mặt tôi lúc này đây đã trống, vậy nên Torigoe bước tới cùng tờ bài làm trong tay.
“Shii à, cậu xong chưa?”
“Sắp. Hiina thì đã xong rồi à?”
“Ehehe. Có cần tớ nhắc cậu về chuyện tớ là một học sinh gương mẫu không nè?”
Lạ à nha. Thường thì giờ tự học Torigoe chẳng mấy khi tới chỗ hai đứa tôi cho lắm.
“Bà qua đây làm gì vậy, Torigoe?”
“Bọn mình là đều bạn chí cốt mà ha? Cậu ấy còn cần lý do nào nữa sao?”
Bạn chí cốt?? Ai lại dùng từ đó một cách thẳng thừng thế??
Torigoe mặt đỏ tới tận mang tai, còn giọng nói thì cứ nhỏ dần, nhỏ dần. “Với lại, cái bạn chí cốt kia nghe quê mùa lắm luôn ấy.”
Fushimi đứng hình. Cái hàm ý mang tên ‘quê mùa’ kia dạo gần đây dần trở nên cực kì nhạy cảm với nhỏ, cũng bởi nhỏ sở hữu một gu thời trang khá tệ hại. Lời bình kia chỉ làm mọi thứ tệ hơn mà thôi.
“Đây chỉ thắc mắc là hai người đang lên kế hoạch gì thôi.”
“Kế hoạch gì cơ?”
“Chuyến đi thực tế ấy.”
À, ra đó là lí do cổ qua đây ha.
“Ryou-kun nè, cậu đã có nhóm chưa?”
Chỉ ước là tôi đang sống một cuộc đời nơi tôi có thể đáp lại bằng câu quen thuộc, “Xin lỗi, nhưng tớ đã hứa sẽ nhập bọn với những người anh em rồi.”
“Cậu nhìn đi đâu thế, Ryou-kun?
“Chỉ đang tưởng tượng xem ở thế giới song hành thì chuyện sẽ như nào ấy mà.”
“Hở?” Fushimi chớp mắt đầy vẻ khó hiểu.
“Ây!” Torigoe quay mặt về phía này. “Nếu hai người thích thì… Hay là, cả ba đứa mình…tạo thành một nhóm đi, cho chuyến đi ấy?”
Torigoe dẩu môi chờ đợi lời hồi đáp của bọn tôi, mười phần xấu hổ.
Đã bao lâu rồi tôi mới được mời nhập nhóm như này ấy nhỉ? Lâu tới mức tôi mất một quãng dài để suy nghĩ.
Fushimi, người bạn thân của cô ấy, hẳn sẽ đồng ý ngay tắp lự…hoặc đấy là tôi nghĩ thế. Tôi liếc nhỏ, nhưng nhỏ quay ngoắt đi, trầm tư thấy rõ. Một phản ứng tôi không hề ngờ tới.
“Cậu đã lên kế hoạch gì với ai chưa thế?” Tôi hỏi.
Fushimi lắc đầu. “Chưa. Ưm, vậy thì, tớ rất sẵn lòng.”
Torigoe rạng rỡ hẳn lên, vẻ nhẹ nhõm thấy rõ.
“Vậy thì tốt quá. Nhưng Hiina nè, mấy người kia mà lại không mời cậu vào nhóm ư?”
“A.”
Tôi không rõ một nhóm được cho phép bao nhiêu người, nhưng chí ít cũng phải nhiều hơn con số hai.
“Vậy nghĩa là, tụi mình phải điền thêm tên một vài người bạn của Fushimi nữa”, tôi nói.
Hai cô gái cùng bật cười khúc khích.
“Có vẻ như Ryou-kun cũng đồng ý ha.”
“Ừa.”
Mong là mọi chuyện sẽ ổn.
Sau đó, Fushimi và Torigoe bắt đầu bàn luận về những gì sẽ làm trong chuyến đi.
Tôi thực sự phải dành lời khen tới Torigoe. Mời ai đó vào nhóm với mình cần rất, rất nhiều can đảm. Chuyện đó khó như nào, tôi hoàn toàn biết rõ.
Có lẽ việc mời người khác sẽ không thành vấn đề với những ai luôn tự tin vào bản thân hoặc luôn chơi thân với một nhóm nào đấy. Nhưng với những người không có nhiều bạn thì lúc nào trong đầu cũng là mấy câu hỏi đại loại như, Bọn họ sẽ từ chối mất hay Thậm chí bọn họ còn chẳng ưa gì mình. Thấy Torigoe bung hết can đảm ra như vậy khiến tôi nghĩ bản thân cũng nên cố gắng hết sức.
“Không biết Ai-chan sẽ vào lớp nào ha.”
“Đây, để đoán cho. Ở đây có tớ và cậu.” tôi đáp.
“À… Hiểu rồi. Hoàn toàn hiểu.”
Tuần sau là tháng Sáu rồi. Học sinh chuyển trường sẽ sớm xuất hiện thôi.
Tôi có thể tiếp tục gọi cậu ấy là Ai, giống như hồi nhỏ, nhưng như thế thì xấu hổ quá. Nên tôi quyết định sẽ thay bằng một biệt danh vậy.
“Hai người quen biết học sinh mới à?”
“Tụi tôi vẫn chưa rõ có phải Himeji hay không.”
“Lại là một Ryou-kun cố làm ra vẻ như không quan tâm đây mà.”
“Không hề nhá.”
“Cứ gọi cậu ấy là Ai như mọi khi đi.”
“Gọi bằng cách gọi như hồi nhỏ ngại thấy mồ.”
“Thật á?” Fushimi nghiêng đầu. “Chuyện là, Ai-chan đã chuyển đi vào hồi giữa tiểu học. Ryou-kun và tớ là bạn cậu ấy”, nhỏ bắt đầu giải thích cho Torigoe.
Mana cũng thường xuyên nhập bọn với chúng tôi. Tôi là chàng trai duy nhất trong hội nên vì chuyện đó mà rất hay bị đám con trai trêu chọc.
“Ô, là vậy à? Thế thì…cũng đâu có vấn đề gì ha?” Torigoe nhíu mày, bắt đầu màn dẫn truyện, “Chàng trai ấy một lần nữa gặp lại cô bạn thuở nhỏ đã từng cách xa… Cuộc hội ngộ diễn ra đúng vào khúc cao trào của thời thanh xuân, và khoảng cách giữa cả hai dần dần được thu hẹp…”
“Không có chuyện đó đâu.” Fushimi lập tức bắn hạ. “Không có chuyện đó đâu”, nhỏ lặp lại, lạnh lùng hơn hẳn lần đầu.
Torigoe và tôi cùng quay đầu về phía nhỏ.
“Không có chuyện đó đâu”, và thêm một lần nữa.
Đôi má đã phồng hết cả lên của nhỏ nom hệt như một bé hamster. Còn ánh mắt thì liếc xuống cuốn sách nơi tay với đầy vẻ u tối.
“Làm gì đó đi, Takamori-kun.” Torigoe rít khẽ.
“Không, bà làm gì đó đi mới đúng. Chẳng phải bà là bạn chí cốt của nhỏ à?”
Torigoe bật cười khúc khích.
“Đừng có cười coi.”
“Sao lại không nhỉ?”
“Ừ, quê mùa, biết rồi.” (Fushimi)
Hai đứa tôi chỉ thầm thì với nhau nhưng Fushimi vẫn nghe được.
“A, cậu đang đọc cuốn tớ cho mượn đúng không, Hiina?”
“Ừ. Nhưng mới tới phần mở đầu thôi.”
Ô, hai cô nàng bắt đầu chuyện trò rồi. Hay đúng hơn Torigoe đã chuyển chủ đề thành công, nhỉ?
Tôi trở về nhà sau khi tạm biệt Fushimi. Mana thì đã về trước, đôi giày lười của con bé đặt ngay ngắn trước lối vào.
“Tối nay ăn gì thế?”
Nghe được tiếng động trong bếp nên tôi ngó vào và thấy một gyaru mặc tạp dề ở trỏng. Nhỏ em gái kém tôi hai tuổi đang vừa thái gì đó vừa ngân nga một giai điệu dễ chịu.
“Nii-nii à, đấy không phải câu nói đầu tiên khi về nhà đâu.”
Bộ em là mẹ anh chắc? Mà thậm chí mẹ còn chẳng nói thế bao giờ luôn á.
“Rồi rồi. Anh về rồi đây.”
“Mừng anh đã về.” Con bé cười tít mắt.
Người chồng tương lai của em hẳn sẽ hạnh phúc lắm đây.
“Mà này, em còn nhớ Himeji… Ai không?”
“Ai? Ý anh là chị Ai á? Sao mà quên được. Bọn em đi chơi chung suốt còn gì.” Con bé nhấp một ngụm miso đang nấu dở. “Ồôôô, ngon ghê!” Rồi hài lòng gật đầu.
Tôi cũng có quên cậu ấy đâu… Chỉ là, tôi không có gì để mà phải nghĩ tới cậu ấy cả – cho tới khi hai đứa gặp lại nhau, vậy thôi.
“Em có hay tin gì về cậu ấy không?”
“Chị ấy mới chuyển trường, nhỉ?”
Vậy vụ đó là thật à…
“Sao em biết?”
“Em trai chị ấy bằng tuổi em, và em hay tin cậu ta vừa chuyển về đây. Nên em mới nghĩ chị ấy cũng thế.”
“Ồ.” Tôi thở hắt ra, chẳng mảy may hứng thú.
Tôi định quay qua phòng khách để xem TV thì tiếng chuông cửa chợt vang lên.
“Có khi là Hina-chan đó.”
“Để anh mở cho.” Tôi chặn một Mana đang chùi hai tay vào tạp dề lại rồi bước về phía cửa trước.
“Fushimi cần gì vậy nhỉ?”
Tiếng chuông vang lên thêm đôi ba lần nữa, và đó là khi tôi nhận ra không thể nào là nhỏ được. Nhỏ sẽ không làm thế.
“Tới đây!” Tôi xỏ hai chân vào đôi giày thể thao mới vừa cởi ra khi nãy rồi với lấy tay nắm cửa.
“Chào buổi chiều, Quý ngài Biến thái.”
Là Himeji.
“Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới…”
Thôi nào, đừng có gọi thằng này là Quý ngài Biến thái coi.
Vẫn là bộ đồng phục cậu ấy mặc hồi sáng.
Gương mặt Himeji rất dễ nhận dạng; cũng bởi cậu ấy chẳng mấy thay đổi so với hồi trước. Dù vậy, nếu nhìn kĩ hơn sẽ thấy cậu ấy cũng đang trang điểm. Nhưng ở cậu ấy có gì đó rất khác biệt, so với cả Fushimi lẫn Torigoe.
Trông cậu ấy có vẻ…sành điệu, nhỉ? Chắc hẳn hầu hết đám con trai đều sẽ công nhận rằng cậu ấy rất xinh.
“Oi, Himeji, cậu cần gì à?”
“Chào hỏi kiểu gì thế hả? Và ờ…Himeji?” Cậu ấy chằm chằm nhìn tôi, hai mắt nheo lại.
“Thì, Himejima, Himeji? Thuận miệng hơn nhiều chứ.”
“Hẳn rồi.”
“Cậu cần gì nào? Nói cho mà biết là tớ không phải kẻ biến thái đâu đó. Đây còn chưa kịp giải thích thì đằng ấy đã vọt mất tiêu rồi.”
“T-Tớ không kịp suy nghĩ gì mà. Chỉ là tớ không muốn gây náo loạn nơi công cộng thôi.”
Nếu thế thì ngay từ đầu đừng có kéo thằng này xuống tàu chứ.
“Tớ tới để nói rằng tớ sẽ chuyển tới học cùng trường với cậu và Hina đó.”
“Ừ.”
“Đó là tất cả những gì cậu nói được à? Ít nhất cũng phải tỏ ra vui mừng một xíu chứ?”
“Sao phải thế?”
“Cô bạn thuở nhỏ mới vừa trở về từ một nơi rất xa để tới học cùng trường với cậu đó.”
Thì?
Hẳn là cậu ấy khá tự tin khi cho rằng tôi sẽ phấn khích với việc học cùng trường với cậy ấy thêm lần nữa.
“Bọn mình còn học chung lớp nữa đó”, cậu ấy vừa nói vừa ưỡn ngực.
Có vẻ như sáng nay cậu ấy đi thử đường tới trường. Cậu ấy lên tàu ở ga đó vì trước đấy đã xuống tàu để kiểm tra xem mình có đi đúng chuyến hay không. Xui xẻo thay là đụng phải tên biến thái nọ.
“Tớ thậm chí còn đến thăm trường và gặp Cô Wakatabe rồi cơ.”
“Nói trước cho cậu biết, thằng này là lớp trưởng đó, nên đừng có mà làm gì kì cục.”
“Cậu á? Hahaha. Vậy thì tốt quá.”
Là sao?
Có vẻ như, Himeji thực sự chỉ đến để chào hỏi. Hai đứa tôi tán gẫu thêm một lúc lâu khiến những kỉ niệm trong tôi ùa về. Cậu ấy vẫn hệt như khi xưa, từ cách ăn nói cho tới nét hành xử.
“À đúng rồi. Mana ơi! Himeji tới chơi nè”, tôi lớn tiếng về hướng phòng bếp. Ngay lập tức, tiếng bước chân vội vã chạy dọc hành lang của con bé vọng vào tai tôi.
“Oa, đúng là Ai-chan rồi!”
“Mana, lâu rồi không gặp.”
“Longy!”
“Longy!”
Kiểu chào gì thế này? Nói tắt của ‘long time no see’ à?
“Nii-nii nè, sao hai người lại đứng nói chuyện ở cửa vậy hả? Mời chị ấy vào đi chứ. Thiệt tình, em phải nhắc anh nghe về cách hành xử bao nhiêu lần nữa đây?”
Mana trở nên đầy trách nhiệm cũng bởi tôi đã không thể không chừng.
“Ờ nhỉ. Vậy…cậu có muốn vào không?” Tôi hỏi.
Himeji khúc khích. “Hai anh em cậu vẫn vậy ha.”
“Ai-chan đích thực là gái phố thị rồi đó!”
“Ồ, em cũng là một gyaru chính hiệu còn gì.”
“Ừm! Nii-nii cứ khăng khăng muốn thế mà, anh ha?”
Làm gì có chuyện đó. Tự dưng lôi anh vào là sao?
Himeji cau mày, chằm chằm nhìn tôi, vẻ kinh tởm trong ánh mắt cậu ấy hiện lên rất rõ. “Sao cậu lại bắt em gái mình làm vậy hả…?”
“Làm gì có. Tự con bé học theo cái thứ thời trang này đó chứ. Tớ đã bao giờ nói gì với nó đâu.”
“Nii-nii à, không cần phải xấu hổ đâu mà.”
“Không hề nhá.”
Anh mầy thậm chí phải xấu hổ về cái gì mới được?
“A, đúng rồi! Chị muốn nán lại ăn tối không, Ai-chan? Nhà mới của chị ở đâu? Vẫn chỗ cũ à?”
“Ầu… Chị cũng muốn lắm, nhưng bữa nay cho chị xin lỗi nha. Chị chỉ ghé qua chào hỏi thôi à.”
“Ểêêê.”
Hôm nay mẹ sẽ về khá muộn, nên là nếu có thêm người thì Mana chắc hẳn thích lắm.
“Hẹn gặp lại nha”, Himeji lên tiếng trước khi quay lưng lại.
“Tạm biệt”, tôi đáp, tay đang định đóng cửa thì bị Mana chặn lại.
“Nii-nii, tiễn chị ấy về tận nhà đi.”
“Nhưng có xa lắm đâu.”
“Em cá chắc anh vẫn còn gì đó muốn nói, nên là đi cùng chị ấy đi. Mặc dù không biểu hiện ra mặt nhưng chỉ là một người rất dễ trở nên cô đơn đó.”
Cậu ấy mà là kiểu đó à?
Tôi chẳng thể nói không với Mana được nên đành xỏ giày vào rồi theo sau Himeji.
“Cậu muốn gì?” Cậu ấy hỏi một câu cụt lủn.
“Để tớ tiễn cậu về.”
“Ngay kia luôn mà, nhớ chứ?”
Chà, đúng thật là cậu ấy về lại nhà cũ kìa.
“Tại sao cậu lại chuyển trường vào lúc này thế? Khoảng thời gian lạ lùng thật đó?”
“Bộ nó tệ lắm à?”
“Không. Thắc mắc thôi.”
“Thì có làm sao đâu?”
Đích thị là có lí do nào đó đằng sau vụ này mà.
“Nói với Mana là tớ cảm ơn em ấy đã mời ăn tối nha. Chỉ có điều tớ vốn đã chuẩn bị đồ ăn mất rồi.”
“Ừ. Cậu ghé chơi lúc nào cũng được hết. Mana chắc hẳn sẽ vui lắm.”
Và nhớ là chỉ ghé qua khi con bé có nhà thôi nha.
“Ryou, cậu…?” Cậu ấy liếc tôi, đầu nghiêng sang một bên.
Con tim tôi đập hụt mất một nhịp. Mặc dù hai đứa bằng tuổi nhau, nhưng có một sức cuốn hút nào đó khiến cậu ấy không khác gì một nữ sinh đại học trong bộ đồng phục cao trung vậy.
“Tớ…làm sao cơ?”
“Hahaha, không có gì.”
Cho dù đã quen biết nhau từ trước, nhưng bộ đồng phục lạ lẫm cùng với bầu không khí mang vẻ trưởng thành mới mẻ kia như biến cậu ấy thành một con người hoàn toàn khác.
Nhưng, căn nhà của cậu ấy thì đã cũ, ngược lại với vẻ sành điệu kia. Cũng đã lâu rồi tôi mới thấy lại nó, nhưng không ngờ là nó trông xuống cấp đến vậy.
“Cảm ơn”, cậu ấy nói thêm trước khi đi vào, chẳng thèm ngoái lại nhìn tôi lấy một cái.
Thứ Hai.
Đúng như những gì đã nói, Himeji chuyển tới lớp tôi.
Cậu ấy bước vào sau cô Waka – giáo viên chủ nhiệm, người vừa giới thiệu một cách ngắn gọn.
“Đây là Himejma Ai. Từ hôm nay em ấy sẽ chuyển tới trường mình học. Các em có thể hỏi về sở thích và dự định gia nhập câu lạc bộ của em ấy sau nhé.”
Mọi người đều đang thầm thì với nhau về việc trông cậu ấy đáng yêu ghê, cũng như bộ đồng phục kia từ đâu mà tới.
Có lẽ cậu ấy không có nhiều thời gian để chuẩn bị trước khi chuyển đi; hiện tại thì trên người cậu ấy vẫn là bộ đồng phục của trường cũ.
Himeji không có vẻ gì là hứng thú với việc viết tên mình lên bảng hoặc tự giới thiệu đôi ba câu. Cậu ấy chỉ “Rất hân hạnh được gặp các bạn” và cúi đầu chào.
“Được rồi, các em, chào đón bạn mình nào”, cô Waka nói.
Những tràng pháo tay đón nhận cậu ấy cứ thế vang lên.
Himeji sẽ ngồi đâu bây giờ nhỉ?
“Chết. Cô quên chuẩn bị bàn cho em ấy mất rồi”, cô Waka lầm bầm.
Vậy là, cũng nhờ sự bất cẩn của cô ấy mà vị trí ngồi dành riêng cho học sinh chuyển trường nằm ở hàng cuối cạnh cửa sổ hiện vẫn trống lốc. Đúng là cô Waka mà.
“Vậy thì, lớp trưởng, vì Himejima vẫn còn bỡ ngỡ với môi trường mới nên hai em nhớ phải quan tâm tới bạn mình nhé.”
“Dạ vâng”, Fushimi trả lời.
“Dạ”, tôi đáp.
“Để em ấy ngồi cạnh Takamori đi ha, như vậy sẽ tiện hơn đó.”
Bên nào mới được ạ? Bên của Fushimi, hay bên bạn nam đang ngồi cạnh em thế?
“A, để em”, bạn nam kia lên tiếng.
Cô Waka chấp nhận lời đề nghị rời khỏi chỗ ngồi của bạn nam nọ. Tôi thì sau đó sẽ phải đi kiếm bàn để đặt vào vị trí hàng cuối kia cho cậu ta.
Himeji ngồi xuống vị trí bên cạnh tôi, phía còn lại là Fushimi.
“Làm lớp trưởng đúng là khó ha?” Cậu ấy không hề nhìn tôi, thì thầm, rồi lấy một cuốn vở ra khỏi cặp trong khi bị mọi người đổ dồn ánh mắt vào.
Tôi nhỏ giọng đáp, “Tớ về cơ bản cũng là một người chăm chỉ mà. Việc thì đúng là nhiều thật, nhưng chủ yếu là mấy chuyện hậu cần thôi, nên thật lòng mà nói nó dễ hơn hẳn so với những gì các ban tổ chức sự kiện thường phải làm đấy.”
“Là vậy sao?”
Và rồi, tôi cảm nhận được một ánh nhìn buốt giá tới từ phía bên kia.
“…”
Tôi quay sang và thấy Fushimi đang dùng cặp mắt của những bé cún bị bỏ rơi để nhìn mình. “Có chuyện gì á?”
“Không có…”
Hẳn là không có luôn.
Cô Waka lên tiếng trước khi tôi kịp nói gì đó. “Khi nào có thời gian thì dẫn em ấy thăm quan một vòng trường nhé. Một trong hai, hoặc cả hai em luôn cũng được. Nhớ chưa? Rồi, tiết chủ nhiệm kết thúc.” Cô ấy cầm lấy tờ điểm danh rồi rời lớp.
“Không cần phải lo về chuyến thăm quan kia đâu”, Himeji nói, “Trừ khi có gì đó thú vị mà tớ không tự mình tìm được.”
“Không, chính cô ấy đã nhờ tụi này”, Fushimi nghiêm túc trả lời.
Himeji định đáp lại gì đó, nhưng còn chưa kịp thì chỉ trong nháy mắt đã bị đám đông vây lấy; ai ai cũng tò mò về cô nàng học sinh mới xinh đẹp này.
Ngay cả học sinh lớp khác cũng sang đây để ngắm nghía cậu ấy. Chắc hẳn ‘hiệu ứng chú gấu trúc’ phải mất một thời gian nữa mới hết ha.
“Nè Fushimi, về vụ thăm quan, ý cậu sao?”
“Hai đứa mình cùng đi luôn.”
Ngôi trường này ngoại trừ tòa nhà chuyên dụng, phòng thể chất, và khu căn-tin thì không có địa điểm nào đặc biệt hết. Và thậm chí cậu ấy còn chẳng muốn đi thăm quan nữa cơ.
Vậy nên, tôi đứng dậy và tận dụng lúc này để đi kiếm thêm bàn theo lời dặn của cô Waka.
“Để tôi giúp ông, Takamori-kun”, Torigoe nói.
Cổ đi theo mình chỉ vì bấy nhiêu đó thôi á hả?
“Cảm ơn bà.”
Tôi đưa chiếc ghế cho Torigoe, và cổ thở dài.
“Sao thế?”
“A, xin lỗi… Tôi chỉ đang nghĩ cô bạn mới đó tuyệt vời thật.”
“Tuyệt vời á?”
“Ừ, giống như cổ đang tỏa sáng lấp lánh ấy? Cô ấy mang theo mình một nguồn năng lượng tràn trề tích cực luôn.”
Tôi nghĩ là tôi hiểu ý bà.
Theo cách nói của Torigoe thì có lẽ tôi đang phát ra những ‘năng lượng tiêu cực’ ha. Cổ chắc cũng y chang.
Trên đường hai đứa tôi quay lại lớp thì Fushimi xuất hiện và chạy nhanh về phía này.
“Tớ giúp nữa.”
Giúp tôi như vầy, hai cô nàng đúng là tốt bụng ghê.
“Hiina nè, Himejima-san cũng là bạn thuở nhỏ của cậu à?”
“Đúng hơn thì, cậu ấy chỉ học một nửa tiểu học cùng bọn này thôi à… Như vậy sẽ không được tính đâu ha? Ha?”
Sao cậu lại nói hai lần thế?
“Sao lại không?” Tôi đáp. “Hai đứa tụi này đã chơi chung kể từ lúc còn học mẫu giáo tới khi cậu ấy chuyển đi cơ mà… Với cậu thì cũng tương tự còn gì? Tớ nghĩ có thể coi cậu ấy là một người bạn thuở nhỏ được đó.”
“Và đó là lời của cậu chàng. Hiina, cậu nghĩ sao?” Toirgoe nhấn mạnh, như thể đang phỏng vấn nhỏ.
“Không. Không tính.”
Tại sao nhỏ lại dùng một giọng chắc nịch thế nhờ?
“Ý tớ là, đâu ai cấm cậu có nhiều hơn một người bạn thuở nhỏ đâu, đúng chứ?” Torigoe nói tiếp.
Fushimi chẳng thể phản bác lại được.
“Một là đủ.” Nhỏ phồng má.
“Và đó là lời của cô nàng. Takamori-kun, ông nghĩ sao?”
Bà đang định làm cái gì thế hả?
“Nè, Himeji, cậu định buổi trưa sẽ làm gì?”
Tôi hỏi cậu ấy trước khi tiết học bắt đầu; dù sao thì, bọn tôi cũng phải để mắt tới cậu ấy mà.
“Cậu muốn dành thời gian trưa với tớ à?”.
“Đó có phải cái thằng này định hỏi đâu.”
“Đừng nói là cậu toàn ăn trưa một mình hay gì nha, Ryou?” Cậu ấy mỉm cười hỏi lại, vẻ chế giễu.
“Thật ra là không. Nhưng tớ đoán có thể cậu sẽ không kiếm được ai đó.”
“Ờ hớ.” Cậu ấy nở cụ cười toe toét. “Dĩ nhiên rồi, để tớ ban cho cậu đặc ân có được sự hiện diện của tớ vào giờ trưa ha.”
Cái giọng điệu trịch thượng gì thế này?
Chắc hẳn cậu ấy đã được mời bởi mấy nhóm khác rồi.
“Tớ hỏi thế vì giờ đó là thời điểm tốt nhất để dẫn cậu đi thăm một vòng trường.”
Himeji khúc khích cười. “Ừa, cứ vậy đi.”
Cậu đang ám chỉ cái gì đấy?
“Ai-chan à, Ryou-kun chỉ làm vì đó là công việc lớp trưởng của cậu ấy thôi.”
“Ừa, cậu ước là vậy ha, Hina.”
“Tớ nghiêm túc đó!”
Xin đấy, hai người đừng cãi nhau khi có thằng này ở đây được không?
“Ryou-kun mẫn cán hơn cậu nghĩ nhiều đó. Cô Waka bảo gì cậu ấy cũng làm được hết.”
“Ổn mà. Thế nào mà chẳng được. Cậu không cần phải làm căng vậy đâu”, tôi nói.
Fushimi gườm gườm nhìn Himeji.
“Xem chừng cậu ra dáng một cô nàng ngoan hiền phết ha, Hina.”
“Nghĩa là sao?”
“Nghe như nào thì nó như thế.”
Nhớ lại thì, hồi trước tôi với Himeji từng có đôi ba lần cãi cọ. Tôi với Fushimi cũng thế. Nhưng cho tới nay thì hầu hết những trận cãi vã đều là giữa…
“Xem chừng cậu vẫn hành xử như thể bản thân lúc nào cũng ngầu lòi vì cậu biết hết mọi thứ ha.”
“…” Himeji không đáp lại, nhưng dường như máu nóng trong người cậu ấy đã bắt đầu dâng lên.
Đúng là những người bạn thuở nhỏ kiểu mẫu – vì quá hiểu nhau nên tranh cãi lúc nào cũng nổ ra.
Hầy, y hệt lúc xưa luôn.
Trong khi tôi chìm đắm trong sự hoài niệm thì diễn biễn quanh hai cô nàng càng thêm phần nảy lửa.
“Nhưng không sao, đây vẫn sẽ tặng cho cậu chuyến thăm quan ấy.”
“Đây thì không muốn đi thăm trường với bất kì ai có cái thái độ đó đâu à.”
Ờ, nhưng Himeji nè, nhìn lại thái độ của cậu chưa?
Fushimi quắc mắt với tôi. “Cậu nghe chưa, Ryou-kun? Cậu ấy không cần kìa.”
Lúc nãy tớ hỏi cậu ấy cũng nói vậy mà.
“Vậy tớ nghĩ tụi mình cũng khỏi phải làm luôn ha”, tôi đáp.
“Chờ đã nào. Đằng này không hề nói là không muốn nhá.”
Nhất quán giùm con đi mẹ trẻ.
“Chỉ là tớ không muốn làm tốn thời gian của cậu, Ryou à, bởi vì cậu trông có vẻ hết sức bận bịu với công việc lớp trưởng mà nhỉ...” Himeji thì thầm.
Ồ. Giờ là lỗi của thằng này vì đã bảo có nhiều việc phải làm à.
“Đúng vậy, Ryou-kun siêu siêu bận rộn luôn. Cậu ấy còn cả đống thứ phải học nữa, nên chẳng có tí thời gian nào cho cậu đâu.”
Chết dở. Quên béng luôn đấy. Sau giờ học hôm nay mình còn buổi học với Giáo sư Hina nữa.
“Hina, cậu là gì của cậu ấy? Sao cậu lại quyết định mọi việc cho cậu ấy hả?”
“Là bạn thuở nhỏ; có vấn đề gì à?”
“Đây cũng vậy còn gì.”
Fushimi trông như đã sẵn sàng để xả thẳng vào mặt người đối diện, trong khi cái liếc xéo của Himeji là những cây dao găm có thể khai hỏa bất cứ lúc nào.
Sao hai người chẳng thể nào hòa thuận với nhau thế hả? Chỉ hai giây thôi cũng được? Vừa mới gặp lại nhau sau một thời gian dài cơ mà.
Giáo viên bước vào lớp, và dù rằng tôi hiếm khi hô chào cho mọi người nhưng lần này tôi quyết phải làm cho bằng được. May mắn thay, nó cũng đặt dấu chấm hết cho cuộc cãi vã nảy lửa kia.
Nghĩ lại thì, Himeji có vẻ là người duy nhất có thể khiến Fushimi trở nên kích động đến vậy – một minh chứng cụ thể cho tình bạn dài lâu của hai cô nàng.
Giờ nghỉ trưa vừa tới thì Himeji đã ngay lập tức bị vây quanh bởi một đám con gái. Cậu ấy bắn cho tôi ánh nhìn với vẻ tiếc nuối trước khi hòa vào cuộc chuyện trò của hội nữ sinh kia mà không gặp chút khó khăn nào.
Cậu ấy quả là nổi bật vô cùng – không chỉ vì bộ đồng phục và còn vì vẻ ngoài nữa. Mấy tên con trai lớp khác cũng mò sang để mà ngắm cậu ấy.
Có vẻ như cậu ấy sẽ dễ dàng hòa nhập với phần còn lại của lớp thôi, chẳng cần tôi hay Fushimi phải đặc biệt chú tâm tới đâu.
Ngay khi tôi vừa buông một tiếng thở phào nhẹ nhõm thì một bạn cùng lớp khác tới chỗ Fushimi và rủ nhỏ xuống căn tin, nửa phần gượng ép.
“Lát nói tiếp nha, Ryou-kun!” Nhỏ vẫy tay với tôi rồi hòa vào dòng người mà biến mất.
Sau khi mọi chuyện đã êm xuôi, tôi quyết định sẽ dành thời gian còn lại của buổi trưa ở một nơi yên tĩnh như thường lệ.
Torigoe liếc tôi một cái khi tôi vừa đặt chân vào căn phòng ăn trưa quý hóa, rồi lập tức quay lại với chiếc điện thoại.
“Himejima-san khá là nổi tiếng ha?”
“Học sinh chuyển trường nào chả thế.”
Mặc dù đối với trường hợp này thì đúng là vẻ ngoài của cậu ấy càng tô điểm thêm cho nó.
Tôi mở hộp bento Mana chuẩn bị cho rồi bắt đầu dùng bữa.
Những diễn biến đang bủa vây Himeji lúc này nom hệt như với Fushimi hồi đầu sơ trung và cao trung.
“Tôi không ngờ cô ấy lại như vậy đấy.”
“Ý bà là sao?” Tôi hỏi.
“Không có gì.” Torigoe lắc đầu. “Nhưng giờ lại là thành mớ bòng bong ba hướng à…” Rồi lại tiếp tục buông lời càu nhàu với chính mình. “Mình cần có một chiến lược mới… Hừm…” Cổ khoanh hai tay lại, vẻ trầm ngâm thấy rõ. “Ê, ông thích ai hơn?”
“Hả?”
“Giữa Hiina với Himejima-san ấy. Mấy người chơi thân với nhau mà ha?”
“Thì đúng là thế, có điều…”
Nghĩ lại thì, hình như đúng là có gì đó thật.
“Trẻ con suy nghĩ đơn giản lắm. Chúng cứ xem việc chơi thân với ai đồng nghĩa với yêu người đó – và sau cùng sẽ nghĩ rằng bản thân có cảm tình với họ”, Torigoe nói.
Hồi xưa bọn tôi thân thiết dữ lắm, tôi cũng thấy vui dữ lắm, nên tôi thích cả hai cô nàng theo kiểu đó. Hợp lý phết. Có lẽ tôi không nhất thiết phải nghiền ngẫm về ý nghĩa của ‘yêu’ khi cô ấy đơn giản hóa nó như vậy.
“Nên là, tôi muốn biết, trong trường hợp ông có thích một trong hai người kia”, cổ nói tiếp.
“Kể cả hồi nhỏ tôi có thì chắc gì bây giờ tôi còn.”
“Thì ừ… Nhưng tôi biết một người vẫn mãi giữ những tình cảm từ hồi còn học tiểu học đấy, nên tôi mới hỏi thử.”
Bà thực sự quen biết một người ‘chung thủy’ cỡ đó luôn à?
“Ông không dẫn cô nàng Himeji kia đi thăm quan trường à?”
“Dự định là thế, nhưng giờ cậu ấy lại quá bận bịu cho việc đó…”
Rầm, cánh cửa phòng vật lý đột nhiên bật mở ngay khi tôi nói thế.
“Cậu đây rồi. Không có tớ mà cậu lại dám thư thả ở cái chốn này à?”
Lại bị anh Tào ám rồi.
Himeji mặt mày cau có, hai tay chống nạnh.
“Tớ có bỏ quên cậu hay gì đâu… Với lại, đâu nhất thiết phải là thằng này dẫn cậu đi thăm trường; tớ chắc chắn mấy người kia sẽ rất vui lòng đấy.”
“Dẫn tớ đi coi. Chẳng phải đó là việc của cậu à?”
Đáng tiếc thay, tôi không có khả năng để phản bác lại giống như Fushimi.
Tôi hỏi tại sao cậu ấy lại biết tôi ở đây, và cậu ấy bảo đã thấy tôi bước vào phòng này.
Ờ nhỉ. Về cơ bản thì lớp mình nhìn đối diện được sang bên này mà.
Tôi ăn nốt bữa trưa rồi rời phòng theo ý cậu ấy.
“Nơi này chả có gì đặc biệt đâu, thật.” Tôi dặn trước.
Chúng tôi khởi hành từ tòa nhà chuyên dụng, rồi tới phòng nghỉ của giáo viên. Tôi chỉ tay ra ngoài cửa sổ hướng về phía dãy phòng câu lạc bộ, rồi cả hai xuống căn tin.
“Cũng bình thường.”
“Bảo rồi mà.”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Himeji khi chúng tôi dọc bước trên hành lang.
Tôi chỉ cho cậu ấy vị trí của sân thể thao rồi kết thúc chuyến thăm quan tại phòng thể chất. Ở bên trong là mấy tên con trai mặc áo phông và quần tây đang chơi bóng rổ.
“Đây, phòng thể chất. Rất chi là bình thường.”
“Ừ. Phòng thể chất, nhớ rồi.”
“Ờ thì, đây là một ngôi trường tiêu chuẩn mà.”
Chương trình học tại đây cũng rất đỗi phổ thông. Sau kì nghỉ hè của năm hai thì học sinh chỉ có hai môn tự chọn là khoa học và hội họa thôi. Chẳng có gì đặc biệt.
“Còn nhớ lần tụi mình tới chơi ở nhà kho của phòng thể chất hồi còn học tiểu học không?”
“Nhà kho á?”
Với đám học sinh tiểu học thì đó là chốn vui chơi điển hình, nhưng cụ thể việc từng đến đấy với Himeji thì tôi không tài nào nhớ ra.
Cậu ấy thở dài, rồi chậm rãi tiến vào trong kho.
Tôi cũng theo sau. Dường như cậu ấy đang tìm gì đó.
“A, nó đây.” Cậu ấy tìm thấy tấm đệm tiếp đất của môn nhảy cao rồi ngồi xuống. Sức nặng cơ thể khiến nó hơi chùng lại. “Cậu thực sự không nhớ gì luôn nhỉ?”
“Ý là, có phải tớ quên hết mọi thứ đâu, nhưng…”
Cậu ấy đập đập tay sang bên cạnh, và tôi thả mình xuống.
Từ đây vẫn nghe được giọng của đám con trai và tiếng bóng nảy lên nảy xuống ở phía bên ngoài.
“Tớ thì nhớ hết đấy”, cậu ấy trầm ngâm nói.
“Thật à?”
“Trước khi tớ chuyển đi thì mọi thứ rất vui luôn mà.”
Khi còn là trẻ con thì cứ việc vui đùa thỏa thích mà chẳng phải lo nghĩ gì. Giờ thì khác, chỉ mời một cô gái đi chơi thôi đã là rối ren lắm rồi – bạn sẽ phải nghĩ xem liệu mình có thích cô ấy theo kiểu đó hay không, và nó biến thành một cuộc đấu tranh tư tưởng.
“Cậu cố hòa hợp với Fushimi được không, xin đấy”, tôi nói.
“Tại sao? Ý là, sao cậu lại muốn thế?”
“Thì tại cứ bị kẹt giữa mấy trận đôi co của hai cậu chẳng tốt lành tí nào.”
“Ahaha. Mặc dù tụi này lúc nào cũng cãi cọ ha.”
“Thì đúng là thế, nhưng cả hai cậu không cư xử trưởng thành hơn được à?”
Bọn mình có còn là trẻ tiểu học nữa đâu.
“Theo những gì tớ thấy thì tớ vẫn là tớ, còn cậu ấy vẫn là cậu ấy. Chắc đó là lí do tụi này vẫn cứ xung đột với nhau như vậy. Nhưng mà…”
Cậu ấy kéo chiếc cà vạt của tôi. Khuôn mặt hai đứa trở nên gần hơn bao giờ hết, và ngay khoảnh khắc tim tôi đập hụt mất một nhịp, cậu ấy đè tôi xuống.
Diễn biến quá sức đột ngột ấy khiến tôi không kịp phản ứng. Tôi nằm lật ngửa trên tấm đệm, còn cậu ấy thì chống cả hai tay xuống ngay cạnh tai tôi.
“Còn gì muốn nói không?” Cậu ấy nhìn thẳng vào đáy mắt tôi, hỏi bằng giọng khiêu khích.
“Còn. Cậu đang làm cái quái gì thế?”
“Vẫn chưa nhớ ra à?”
Nhớ gì cơ?
Nụ cười trên gương mặt cậu ấy tắt ngúm. “Tớ cảnh báo trước. Đừng có nghĩ tớ vẫn còn thích cậu, Ryou. Mọi chuyện sẽ không dễ giản vậy đâu.”
Vẫn còn? Thế thì hồi đó…
“Ý cậu là hồi xưa cậu thích tớ phỏng?”
Cậu ấy nín thinh, biểu cảm có phần nghiêm trọng.
Rồi như thể nhận ra, cậu ấy hơi nhấc người lên, gương mặt cứ đỏ dần, đỏ dần.
“Cậu… T-Tớ đã nói với cậu biết bao nhiêu lần rồi còn gì… Tại sao cái tên đần thối này chẳng nhớ gì hết vậy trời?”
Tôi hứng trọn một cú vào ngực.
“Rồi… Biết là quá đáng rồi. Cho tớ xin lỗi.”
“Sao cũng được. Tất cả chỉ là quá khứ thôi”, cậu ấy liến thoắng.
Một cậu chàng bất chợt đến để trả bóng, nhưng cậu ta không bước vô mà chỉ lăn nhẹ quả bóng vào, nói, “Nhờ hai cậu lát nữa cất nhá.”
“Himeji, tụi mình nên đi thôi.”
“Cậu đã hôn ai rồi à?”
“Hả?”
Hình bóng Fushimi thoáng lướt qua tâm trí. Cùng lúc đó, trong đầu tôi dấy lên thắc mắc tại sao cậu ấy lại hỏi vậy.
“Thôi… Quên câu đó đi.”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage Eng: ‘Speak of the devil’ ; hai câu Eng và Vie này nghĩa như nhau nha :v đại loại là một cách gọi những người lâu ngày mới gặp lại; cái này tiếng Việt không có từ nào để diễn tả nên sẽ để nguyên nha đại loại là hiệu ứng khiến mọi người tập trung vào một thứ đặc biệt nào đó thay vì những thứ xung quanh có thể hiểu là 2 phòng ở 2 dãy/tòa khác nhau, nhưng từ bên này nhìn thấy được cửa bên kia