Thế Giới Của Lệ Quỷ Và Ngự Quỷ Nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 46

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 19

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 74

Tập 01 - Chương 06 : Bàn tay trong nhà vệ sinh

Cánh cửa lớn của nhà vệ sinh mở ra, một bàn tay trắng bệch từ trong bóng tối thò ra. Tất cả mọi người đều sợ đến không dám hó hé, tim đập thình thịch, miệng câm như hến.

Lúc này, Dương Gian hoàn toàn không ngờ được bạn học cùng lớp Phương Kính lại đột nhiên phát điên, túm lấy mình rồi đẩy về phía con quỷ kia.

"Phương Kính, mày muốn hại chết tao?"

Dương Gian nghiến răng nghiến lợi, vừa phát hiện có điều không ổn đã lập tức phản ứng lại, vội vàng túm lấy cánh tay của Phương Kính.

Bước chân dừng, thân hình khựng.

"Dương Gian mày không chết, cả đời này tao không thể yên tâm. Mày thật sự tưởng những lời lúc trước chỉ là nói bừa thôi sao? Mày của bây giờ vẫn còn quá ngây thơ rồi, biết rõ tao đã nói ra những lời đó mà vẫn không hề đề phòng tao. Nhưng điều này cũng nằm trong dự liệu của tao, dù sao thì bây giờ mày cũng chỉ là một học sinh không biết gì cả, vẫn chưa biết sự tàn khốc của thế gian này, hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học."

Phương Kính quay đầu hét lên: "Còn không mau tới giúp, phải đẩy nó vào trong để cầm chân con quỷ trong nhà vệ sinh, nếu không con quỷ đó đi ra thì tất cả chúng mày đều sẽ toi mạng. Muốn sống thì phải hy sinh một người, ngoài ra không còn cách nào khác."

Việc lấy đại nghĩa ra để ép người quả nhiên có hiệu quả. Dưới sự uy hiếp của lệ quỷ, con người vì để sống sót, cộng thêm một lý do có vẻ chính đáng, thì chuyện gì cũng có thể làm ra.

Lập tức có ba bạn nam với vẻ mặt kinh hoàng xông tới, tóm lấy Dương Gian.

Bốn người cùng dùng sức đẩy cậu, đổi lại là bất cứ ai cũng không thể nào chống cự nổi.

Ngay lập tức, thân hình Dương Gian lùi về phía sau, rất nhanh đã bị đẩy đến ngay cửa nhà vệ sinh.

Giây tiếp theo, bàn tay trắng bệch thò ra từ trong bóng tối kia đặt lên vai, ngón tay dùng sức, lạnh lẽo và cứng đờ siết chặt lấy cậu.

Một lực kinh khủng lôi kéo Dương Gian về phía nhà vệ sinh tối om sau lưng.

"Dương Gian, vào trong đi cho tao! Lần này mày chết chắc rồi, kiếp sau nhớ thông minh hơn một chút." Phương Kính dùng sức tông mạnh một cái, lớn tiếng hét lên.

Dương Gian vừa giận vừa tức, cậu đã cảm thấy cả bờ vai mình mất đi tri giác, dường như đã bị bàn tay lạnh lẽo trắng bệch kia bóp nát. Cùng lúc đó, một luồng khí lạnh thấu xương bao trùm toàn thân, máu trong người dường như cũng sắp bị đông cứng lại.

"Lũ cặn bã chúng mày, bạn học với nhau mà lại muốn hại chết tao. Nếu đã như vậy thì chúng mày cũng đừng hòng sống tốt. Có chết, tao cũng phải kéo mấy đứa chúng mày làm đệm lưng."

Nói xong, cậu không còn chống cự nữa, bàn tay siết chặt lấy cánh tay của hai bạn học kia.

Lực kéo kinh khủng từ phía sau khiến mấy người họ không ngừng bị lôi về phía trước.

Phương Kính đã phát hiện có điều không ổn, vội vàng lùi lại, không để Dương Gian tóm được.

"Không, đừng mà, buông tao ra, Dương Gian mày buông tao ra."

"Cầu xin mày, tao không muốn chết đâu, mày đừng bắt tao, mày bắt người khác đi."

Hai bạn học bị tóm lấy vừa kinh hãi vừa tức giận, mở miệng cầu xin tha thứ, giọng nói mang theo tiếng khóc.

Dương Gian cho rằng mình sắp chết đến nơi rồi, ngược lại không còn sợ hãi đến thế. Cảm nhận được mình bị bóng tối bao trùm, cậu lạnh lùng nói: "Chúng mày đừng la nữa, nếu chúng mày muốn hại chết tao, vậy thì tao muốn chúng mày chết cùng tao. Phương Kính, mày đừng có đắc ý, nếu tao chết có thể biến thành quỷ thì nhất định sẽ không tha cho mày..."

"Rầm~!"

Một tiếng vang lớn, cánh tay trắng bệch rụt vào trong bóng tối, cánh cửa lớn của nhà vệ sinh tức khắc đóng sầm lại.

Dương Gian, cùng với hai người bạn học đã hãm hại cậu, cùng nhau biến mất trước mắt.

Cánh cửa đóng chặt, không còn chút động tĩnh nào nữa.

Chứng kiến cảnh này, Phương Kính mới thở phào một hơi thật lớn, trên khuôn mặt vẫn chưa hoàn hồn cố nặn ra một nụ cười.

Dương Gian, cuối cùng mày cũng toi đời rồi.

"Phương Kính, cậu, cậu thật sự đã hại chết Dương Gian và bọn họ..." Bên cạnh, những người khác chứng kiến cảnh tượng này run rẩy nói.

Sắc mặt Phương Kính trở nên dữ tợn: "Câm miệng! Nếu không có tao thì vừa rồi con quỷ đó đi ra, tất cả đều phải chết. Còn đứng ngây ra đó làm gì, ai muốn sống thì đi theo tao. Ba người họ không cầm cự được lâu đâu, một khi con quỷ giết chết họ, nó sẽ lại đi ra lần nữa, đến lúc đó người chết chính là chúng ta."

Nói xong, cậu ta không nói hai lời, quay đầu đi lên trên.

"Phương Kính, tại sao lại quay lại?"

"Tiếp tục đi xuống là đường chết, ai biết được sẽ còn gặp phải thứ gì nữa. Đi ngược lại có lẽ sẽ gặp được Chu Chính, nếu ông ta vẫn chưa chết thì có thể sẽ cứu được chúng ta." Phương Kính nói.

Trong lòng cậu ta cũng vô cùng sợ hãi.

Bởi vì trong quỷ vực, người chết càng nhiều thì càng đáng sợ, thời gian để chạy trốn thực sự không còn nhiều.

Lạnh lẽo, tối tăm, còn kèm theo tiếng nước nhỏ giọt "tí tách, tí tách", như thể vòi nước chưa được khóa chặt.

Dương Gian và hai bạn học khác đã bị bàn tay trắng bệch đó đưa vào trong nhà vệ sinh không một chút ánh sáng này.

"Ra ngoài, mau rời khỏi đây."

Đoạn Bằng và Trịnh Phi giãy ra khỏi tay Dương Gian, vừa kinh hãi vừa tức giận, vội vàng men theo tường mò mẫm khắp nơi, cố gắng mở cửa để thoát khỏi đây.

Bức tường âm u lạnh lẽo loang lổ, có vài chỗ lồi lõm, tỏa ra một mùi mục rữa.

Nhà vệ sinh chỉ lớn có vậy, trong tình huống bình thường thì dù có nhắm mắt cũng có thể mò được đến cửa lớn để ra ngoài. Nhưng hai người họ mò mẫm khắp nơi, trước mắt chỉ có một bức tường như vậy.

Bên trái là tường, bên phải cũng là tường... một bức tường mò mãi không thấy điểm cuối chắn trước mặt họ.

Cửa, biến mất rồi...

"Cửa, cửa đâu rồi? Cửa lớn ở đâu, vừa rồi còn ở đây mà. Trịnh Phi, cậu có tìm thấy không?" Đoạn Bằng giọng nói run rẩy, mang theo tiếng khóc.

"Bên tớ cũng không có." Trịnh Phi đáp với giọng điệu đầy sợ hãi.

Họ điên cuồng sờ lên tường, lòng bàn tay không bỏ sót một tấc nào, cố gắng tìm ra cánh cửa nhà vệ sinh quen thuộc.

Nhưng dù họ có mò thế nào, cũng vẫn không tìm thấy cánh cửa để rời khỏi đây, chỉ có một bức tường loang lổ, lạnh lẽo.

Hoặc có thể nói, nơi này căn bản không hề có cánh cửa đó.

Ngay lúc họ đang tìm cửa để rời đi, tình cảnh của Dương Gian càng tồi tệ hơn.

Bởi vì cậu có thể cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo đó vẫn đang nắm chặt vai mình, và từ lúc ban đầu chỉ có bờ vai mất đi tri giác, đến bây giờ đã là cả một cánh tay mất đi tri giác. Hơn nữa theo thời gian trôi qua, vùng mất đi tri giác ngày càng nhiều hơn... Nếu nó lan ra toàn thân, Dương Gian có thể chắc chắn rằng mình sẽ trở thành một cái xác lạnh lẽo.

Toàn thân Dương Gian vã mồ hôi lạnh, cậu dùng hết sức lực cố gắng giãy ra.

Vô dụng, nơi bị tóm lấy như bị đinh sắt đóng chặt, không hề nhúc nhích.

Dùng đủ mọi cách để giãy giụa, vẫn không có bất kỳ hiệu quả nào.

"Chẳng lẽ mình phải chết ở đây sao?" Lúc này trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ như vậy.

Cuối cùng, có lẽ cậu đã chấp nhận số phận.

Trong lòng cậu ngược lại không còn sợ hãi nữa, chỉ nghĩ rằng dù sao mình cũng sắp chết, trước khi chết gọi điện thoại cho người nhà, để lại một lời trăng trối cũng tốt.

Khóe miệng Dương Gian nở một nụ cười khổ, nén cảm giác lạnh lẽo và tê dại toàn thân, mò lấy điện thoại, cố gắng gọi cho gia đình.

Nhưng khi cậu mở điện thoại lên, màn hình lóe sáng, hình ảnh hiện ra lại là câu chuyện trên diễn đàn mà cậu đã xem trước đó.

Câu chuyện hiện ngay trang cuối cùng.

Trên diễn đàn có một tệp âm thanh.

Dương Gian đột nhiên nhìn thấy tệp âm thanh đó thì sững người, bất chợt liên tưởng đến tiếng gõ cửa của ông lão đứng ngoài lớp học lúc trước.

"Đợi, đợi đã, nếu ông lão đó thật sự dùng tiếng gõ cửa để giết người, vậy thì âm thanh này chắc không chỉ có tác dụng với người, mà với quỷ cũng nên có tác dụng. Chu Chính đã nói, thứ có thể đối phó với quỷ, chỉ có quỷ."

Cậu nghĩ đến đây, đồng tử lập tức sáng lên, dâng lên vài phần hy vọng sống sót.

Không chút do dự, cánh tay còn lại của Dương Gian lúc này vẫn còn cử động được, cậu bấm vào tệp âm thanh đó.

"Cốc, cốc cốc~!"

Tiếng gõ cửa trầm đục lại một lần nữa vang lên, vọng lại trong bóng tối này.

Nhưng, một chuyện không ngờ đã xảy ra.

Bàn tay trắng bệch đang nắm lấy vai Dương Gian dường như bị bỏng, nhanh chóng rụt mạnh về, biến mất trong bóng tối.

Cảm giác lạnh lẽo, cứng đờ nhanh chóng tan đi khỏi người cậu.