Bên ngoài tòa nhà dạy học là sân thể dục của trường.
Sân thể dục rộng lớn, đèn đóm tắt ngấm, một màu âm u bao phủ, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với trong tòa nhà dạy học.
Bóng tối trong tòa nhà dạy học đặc quánh đến mức gần như muốn nuốt chửng con người, nơi này tuy âm u nhưng vẫn có thể nhìn rõ sự vật xung quanh.
Những người khác chạy đến đây, nỗi sợ hãi trong lòng mới dần dần lắng xuống một chút.
Gần như toàn thân mềm nhũn, ai nấy đều ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, gần như không đứng dậy nổi.
Không phải thể lực của họ yếu, mà là bị nhốt trong tòa nhà dạy học quá lâu, dưới sự sợ hãi tột độ cộng thêm việc chạy bán sống bán chết, nên tức khắc mệt lả đi.
"Sợ, sợ chết mất, vừa rồi thật sự quá kinh khủng, gần đến như vậy, gần như ngay trước mặt mình, đứa bé đó bám trên vai Vương San San nhìn mình... căn bản không biết đứa bé đó đã bò tới từ lúc nào." Một bạn nam giọng nói vẫn còn run rẩy.
"Chắc chắn là quỷ, đứa bé đó chắc chắn là quỷ, nơi này đâu đâu cũng là quỷ, đâu đâu cũng có, chúng ta chết chắc rồi, chết chắc rồi..." Có bạn nữ sắc mặt trắng bệch, lúc này đã có chút thần trí không rõ ràng.
"Đợi đã, Vương San San bị con quỷ đó tóm được rồi, vậy tại sao Dương Gian cũng không thấy đâu nữa." Bất chợt, Miêu Tiểu Thiện lên tiếng.
Cô là bạn cùng bàn của Dương Gian, đã quen biết từ hồi cấp hai, cho nên vẫn luôn khá để ý đến cậu.
Trương Vĩ liếc nhìn xung quanh một vòng, quả nhiên không thấy Dương Gian đâu.
Cậu ta không nhịn được mà đưa tay lau khóe mắt: "Dương Gian cậu ấy sống quang vinh, chết vĩ đại, vì cứu chúng ta mà anh dũng hy sinh. Cậu ấy là con em của nhân dân, tôi sẽ không quên cậu ấy đâu, sau này mỗi dịp lễ tết tôi sẽ đốt vàng mã cho cậu ấy. Nếu nhà cậu ấy có tổ chức tang lễ tôi sẽ quyên góp thêm ít tiền, để cậu ấy ra đi cho phong quang một chút, dù sao lúc sinh thời cậu ấy cũng là một người có thể diện."
"Bạn học Miêu Tiểu Thiện cậu cũng đừng đau lòng buồn bã, người chết không thể sống lại. Các cậu ở đây nghỉ ngơi một lát, tôi quay lại xem Dương Gian có thật sự chết hẳn chưa, nếu thật sự chết rồi, chúng ta sẽ bàn tiếp cách chạy trốn."
Nói rồi, Trương Vĩ nghiến răng, định quay lại xem tình hình.
"Trương Vĩ, chỉ riêng mấy lời này của mày, tao có thể chắc chắn tình bạn giữa chúng ta là tình bạn nhựa dẻo. Lần sau nếu lại gặp quỷ, tao chắc chắn sẽ không cứu mày, cứ để mày tự sinh tự diệt cho xong." Bất chợt, giọng nói của Dương Gian vang lên từ phía sau.
Chỉ thấy cậu đang dìu Vương San San đi tới.
"Dương Gian, cậu không sao, thật tốt quá." Miêu Tiểu Thiện có chút vui mừng nói.
Những người khác thấy Vương San San và Dương Gian đều không sao cũng sáng mắt lên, đây xem như là tin tốt duy nhất trong ngày hôm nay.
Từ đầu đến giờ, bạn học trong lớp đã chết quá nhiều rồi.
"Vận khí tốt, nhặt về được một mạng." Dương Gian gật đầu nói.
Trương Vĩ có chút kích động nói: "Dương Gian, tao biết ngay là mày sẽ không sao mà. Vừa rồi tao chỉ nói bừa thôi, mày đừng để trong lòng nhé. Sau này mày không thể không cứu tao đâu, cả đời này của tao trông cậy vào mày để sống sót đấy."
"Tao không có hứng thú với đàn ông, chỉ cứu mỹ nữ thôi. Mỹ nữ ít nhất còn có thể lấy thân báo đáp, tệ lắm thì sau này cũng có người giúp tao làm bài tập, cứu đàn ông về để làm gì? Để đấu súng à?" Dương Gian nói.
Vương San San đứng bên cạnh nghe những lời này mặt hơi ửng đỏ, trong mắt lộ ra vài phần e thẹn.
"Đừng vô tình như vậy chứ, tất cả tài nguyên của tao đều cho mày rồi, không giấu diếm chút nào. Anh em chí cốt với nhau nên chăm sóc lẫn nhau, dù sao cũng đã cùng nhau hoạn nạn rồi." Trương Vĩ nói: "Đợi đã, không đúng, tình huống lúc nãy mày và Vương San San làm sao mà thoát ra được?"
Bất chợt, sắc mặt cậu ta biến đổi, mang theo vài phần cảnh giác nhìn Dương Gian.
"Tất nhiên là một đấm đánh bay đứa nhỏ đó, kéo Vương San San chạy ra rồi, nếu không mày nghĩ tao ra ngoài bằng cách nào?" Dương Gian nói.
Trương Vĩ nghiêm túc nói: "Anh em, tòa nhà dạy học đó có ma đấy. Võ Tòng đả hổ tao còn tin, mày dám đánh quỷ à? Thôi đi, bây giờ tao rất nghi ngờ mày căn bản không phải là Dương Gian, rất có khả năng là do quỷ biến thành, định trà trộn vào giữa chúng ta để hại chết tất cả. Trong phim kinh dị đều diễn như vậy cả."
Lời này vừa nói ra, mọi người vốn đã chưa hoàn hồn lập tức mang vẻ mặt sợ hãi nhìn Dương Gian.
Như thể cậu thật sự là một con quỷ.
"Lại giở trò này, đầu óc mày không thể bình thường một chút được à? Suốt ngày nghi ngờ người này là quỷ, người kia là quỷ, thật sự gặp phải quỷ thì mày đã ngoẻo từ lâu rồi, còn có hơi sức mà đứng đây nói chuyện à?" Dương Gian nói.
"Nếu đã như vậy thì tao hỏi mày một câu, tên tiếng Anh của tao là gì? Đợi, đợi đã, đổi câu hỏi khác, câu này lúc ở trong tòa nhà dạy học đã hỏi rồi, có thể tai vách mạch rừng đã bị quỷ nghe thấy rồi. Tao hỏi câu khác, tên tiếng Anh của Triệu Lỗi là gì?" Trương Vĩ ra vẻ trí tuệ vô song.
Như thể đang tự hào vì sự cẩn thận và thận trọng của mình.
"Tao không biết." Dương Gian nói.
"Mày quả nhiên có vấn đề, tên tiếng Anh của Triệu Lỗi là: Võ Sỹ Sa Bích, mọi người tránh xa nó ra một chút." Trương Vĩ vội vàng lùi lại mấy bước, chuẩn bị sẵn sàng để bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Dương Gian lại hỏi: "Đợi đã, vừa rồi mày nói gì tao không nghe rõ, có thể nói lại tên tiếng Anh của Triệu Lỗi một lần nữa không."
"Hề hề, không biết chứ gì, tên tiếng Anh của Triệu Lỗi là Võ Sỹ Sa Bích." Trương Vĩ cười lạnh nói.
"Tao là cái gì?" Dương Gian nói.
"Võ Sỹ Sa Bích."
Dương Gian gật đầu nói: "Mày cũng biết mày là thằng S.B à, xem ra vẫn chưa ngu đến mức hết thuốc chữa."
"..." Trương Vĩ.
Vương San San, Miêu Tiểu Thiện và những người khác đều dùng ánh mắt thương hại nhìn một kẻ thiểu năng mà nhìn cậu ta.
Vừa rồi Trương Vĩ chính là đang đấu trí đấu dũng với không khí, chẳng khác gì một thằng ngốc. So với Dương Gian thì đúng là một trời một vực, một bên Đồng đoàn một bên Thách đấu, dù sao thì họ có thể sống sót đều là nhờ Dương Gian dẫn đường và bọc hậu.
"Vãi, tao không phải thiểu năng." Trương Vĩ cố gắng phản bác.
"Cậu ta vậy mà lại đọc được ánh mắt của mình." Có bạn học mở to mắt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
"Tao..." Trương Vĩ có cảm giác muốn khóc.
Nhưng lúc này không phải là lúc nghỉ ngơi.
Dương Gian nói: "Điện thoại của tôi hết pin rồi, có ai biết bây giờ là mấy giờ rồi không."
"Đồng hồ của tớ hình như bị hỏng rồi, bây giờ lại là bốn giờ sáng." Miêu Tiểu Thiện nhìn chiếc đồng hồ hoạt hình trên cổ tay, có chút kinh ngạc nói.
"Ủa, trên điện thoại của tớ cũng là bốn giờ năm phút sáng, vừa rồi rõ ràng mới thấy có tám rưỡi tối mà."
"Sao lại trôi qua lâu như vậy rồi."
Mọi người phát hiện ra thời gian không đúng.
Dương Gian quay đầu lại nhìn tòa nhà dạy học bị bóng tối bao phủ ở đằng xa, sau đó nói: "Mấy giờ không quan trọng, tôi chỉ đang nghĩ ở đây xảy ra chuyện lớn như vậy, thời gian trôi qua lâu như thế, tại sao bên ngoài lại không có chút phản ứng nào?"
"Đúng vậy, lúc trước tớ đã báo cảnh sát rồi."
"Tớ còn gọi điện cho mẹ tớ rồi."
"Xung quanh yên tĩnh quá, bên ngoài trường học giờ này vốn dĩ đã có tiếng xe cộ rồi, bây giờ ngay cả đèn của một chiếc xe cũng không thấy."
Dương Gian ngẩng đầu nhìn lên trời.
Âm u không có ánh sáng, như thể bị một lớp mây mù bao phủ, không nhìn thấy ánh trăng, ánh sao, điều này không hợp lý chút nào.
"Dương Gian, đây là sao vậy." Trương Vĩ cũng cảm thấy không ổn, nỗi sợ hãi lại một lần nữa dâng lên trong lòng.
"Còn có thể là sao nữa... chúng ta vẫn luôn ở trong quỷ vực."
Sắc mặt Dương Gian ngưng lại, trầm giọng nói: "Hơn nữa từ đầu đến cuối chúng ta chưa hề rời đi. Phạm vi của quỷ vực không chỉ là tòa nhà dạy học, mà ngay cả sân thể dục cũng nằm trong phạm vi của quỷ vực. Hơn nữa phạm vi này còn có thể lớn hơn, chỉ là lúc trước tòa nhà dạy học chắc là ở khu vực trung tâm, bây giờ thì ở rìa hơn một chút. Hoặc là... con quỷ đó đang di chuyển, phạm vi của quỷ vực đang thay đổi theo vị trí của ông lão kia. Nhưng bốn phương tám hướng chúng ta không nhìn thấy bóng dáng của ông lão đó, cho nên ảnh hưởng không lớn."
"Nhưng tôi lại thấy rằng quỷ vực chính là một không gian khép kín đặc biệt. Bất kể là khu vực trung tâm hay bên cạnh, mức độ ảnh hưởng nhiều hay ít, thì độ khó để ra ngoài đều như nhau. Hơn nữa khoảng cách xa gần dường như không phải là mấu chốt để thoát khỏi quỷ vực."
"Nói cách khác, chúng ta bây giờ đang bị nhốt, giống như chim trong lồng. Lồng đang di chuyển, con chim bên trong chỉ có thể bị buộc phải di chuyển theo, chỉ là sự di chuyển này chúng ta không cảm nhận được."
"Vậy, vậy bây giờ phải làm sao?"
Vương San San đứng bên cạnh run rẩy cất giọng nói, bàn tay siết chặt lấy cánh tay Dương Gian, thân thể không nhịn được mà dựa vào người cậu, như thể đã xem cậu là vị cứu tinh của mình.
Cả đời này cô không bao giờ muốn trải qua chuyện đã xảy ra ở cầu thang lúc nãy nữa.
Những người khác cũng mang vẻ mặt sợ hãi và mong đợi nhìn Dương Gian, hy vọng cậu có thể nghĩ ra cách gì hay để hoàn toàn rời khỏi nơi quỷ quái này.
Dương Gian không nói gì, sờ lên mấy con mắt đang nhắm lại trên mu bàn tay mình.
Muốn rời khỏi đây có lẽ chỉ có một cách duy nhất, tiếp tục sử dụng sức mạnh của lệ quỷ.
Nhưng Chu Chính cũng đã nói, dùng sức mạnh của lệ quỷ một lần, lệ quỷ trong cơ thể sẽ phục hồi thêm một chút, bản thân cũng cách cái chết không xa, còn độc hơn cả uống thuốc độc.
"Chẳng trách cuối cùng Chu Chính lại nói, trở thành Ngự Quỷ Nhân không chỉ vì người khác, mà còn vì chính mình. Bởi vì có đôi lúc không chỉ là để cứu người khác, mà bản thân khi đối mặt với lệ quỷ cũng phải tự cứu mình." Dương Gian trong lòng thầm nghĩ.
"Nhưng trước đó, tôi có một chuyện phải làm cho rõ, tiện thể kết thúc một mối ân oán, nếu không chết cũng không cam lòng."
Sau khi hạ quyết tâm, Dương Gian nói: "Điện thoại của ai trong số các cậu có số của Phương Kính, cho tôi mượn. Nếu tôi không đoán sai, nó hẳn là cũng giống chúng ta, vẫn đang bị nhốt ở đây."