Ánh mắt của những người khác vẫn luôn dừng lại trên người Dương Gian.
Thấy cậu gọi điện thoại, trong trường lại vang lên tiếng chuông, mọi người còn đang cảm thấy kỳ lạ, chưa kịp mở miệng hỏi thì đã thấy cậu vội vàng cúp máy, còn mang dáng vẻ bị dọa cho hết hồn.
"Dương Gian, sao... sao vậy."
Trương Vĩ thấy Dương Gian bị dọa thành bộ dạng này, toàn thân cũng run lên: "Mày đừng dọa tao chứ, chúng tao đều trông cậy vào mày cả đấy. Mày như thế này làm trong lòng tao không có chút tự tin nào cả. Làm ơn cười một cái được không, nở nụ cười tâm đắc như lúc xem phim heo ấy, để tao có chút niềm tin."
Sự bình tĩnh của Dương Gian, cùng với việc dẫn dắt mọi người ra khỏi quỷ vực, đều đã cho mọi người niềm tin để sống sót.
Lúc này cậu lại lộ ra vẻ mặt như vậy, lập tức khiến mọi người hoảng loạn.
Sắc mặt Dương Gian biến đổi không ngừng, vô cùng khó coi. Nhưng chưa đợi cậu mở miệng nói, bất chợt, chiếc điện thoại định vị vệ tinh của Chu Chính trong tay cậu được gọi đến, vang lên tiếng chuông "tít tít, tít tít".
Cậu liếc nhìn một cái, đồng tử đột nhiên co lại.
Trên điện thoại hiển thị cuộc gọi đến: 138...
Là số điện thoại mà Lôi Điện Pháp Vương đã để lại trên diễn đàn.
Hắn đã gọi lại.
"Quả nhiên... đây là một cái bẫy, một cái bẫy vô cùng đáng sợ." Dương Gian nghiến răng, không nói nên lời là phẫn nộ hay là sợ hãi.
Tít tít, tít tít.
Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, nhưng cậu không chọn nghe máy.
Bởi vì cậu biết, người gọi cuộc điện thoại này tuyệt đối không thể nào là người sống, trời mới biết sau khi kết nối sẽ xảy ra chuyện gì.
May mà cài đặt của điện thoại vẫn có tác dụng, tiếng chuông không vang lên mãi.
Không nghe máy trong một thời gian dài, điện thoại một lát sau đã tự ngắt.
Hơn nữa, điện thoại của cậu cũng không có cuộc gọi nào đến nữa.
"Reng reng reng, reng reng reng..."
"Em yêu anh, yêu anh tha thiết, như chuột yêu gạo..."
"Ánh trăng lạnh lẽo vì người mà tương tư thành sông..."
Thế nhưng, điện thoại của các bạn học khác lại liên tiếp vang lên, đủ loại nhạc chuông vang vọng.
Tất cả mọi người lấy điện thoại ra xem, cuộc gọi đến hiển thị toàn bộ đều là 138...
"Dương, Dương Gian, cậu xem."
Vương San San, Miêu Tiểu Thiện, còn có Triệu Lỗi và những người khác cầm điện thoại cho cậu xem số cuộc gọi đến, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
"Đừng nghe." Sắc mặt Dương Gian vô cùng nặng nề nói.
Những người khác gật đầu, trong lòng họ đều hiểu, cuộc điện thoại này rất quỷ dị, đúng là không nên nghe.
Trương Vĩ không có điện thoại, điện thoại của cậu ta lúc trước đã cho Dương Gian mượn. Lúc này cậu ta nhìn màn hình điện thoại của những người này, run rẩy nói: "Mẹ, mẹ nó chứ, toàn bộ đều là một số gọi đến... cái số 138 này trâu bò vậy, một hơi gọi mười mấy cuộc điện thoại, có ma à."
"Của tớ không phải là số 138 đó, của tớ hiển thị là số điện thoại của thầy Vương." Một bạn học tên Tiền Vạn Hào theo bản năng mà nghe máy.
"Tiền Vạn Hào, mày điên rồi hay là não mày có vấn đề?" Triệu Lỗi bên cạnh sợ đến mức gần như gầm lên: "Đã nói là đừng nghe điện thoại rồi mà."
"Căng thẳng làm gì, của tớ là điện thoại của thầy Vương mà." Tiền Vạn Hào nói: "Biết đâu thầy Vương đến để cứu chúng ta thì sao."
"Mau cúp máy đi."
Dương Gian cũng đồng tử co lại, vội vàng xông tới, muốn giật lấy điện thoại để cúp máy.
Thầy Vương gọi đến?
Càng đáng sợ hơn, phải biết rằng thầy Vương chính là người đầu tiên biến mất trong quỷ vực. Bây giờ những người khác đều đã chết, làm sao thầy ấy có thể còn sống được.
Quả nhiên.
Đầu dây bên kia điện thoại của Tiền Vạn Hào chỉ truyền đến tiếng rè rè của dòng điện, thầy Vương không hề nói gì.
Thế nhưng tiếp theo, một âm thanh khiến Dương Gian cảm thấy sợ hãi vang lên.
"Cốc, cốc cốc..." Tiếng gõ cửa từ đầu dây bên kia truyền đến.
Âm thanh y hệt như lúc ở ngoài lớp học.
Nặng nề, đè nén, khiến người ta không thở nổi.
Lúc này Tiền Vạn Hào mới ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc, sợ đến mặt mày trắng bệch, tay run lên vội vàng ném điện thoại đi.
Điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ nát, nhưng cuộc gọi vẫn đang kết nối, chưa bị ngắt.
"Cốc, cốc cốc..." Tiếng gõ cửa quỷ dị lại một lần nữa từ trong ống nghe truyền ra.
"Cốc, cốc cốc."
Dương Gian lúc này đã xông tới, với tốc độ nhanh nhất nhặt chiếc điện thoại của Tiền Vạn Hào lên rồi tắt máy.
"Tiền Vạn Hào, mày đúng là thằng S.B, mày muốn chết thì tự đi mà chết, đừng có hại chết chúng tao."
Triệu Lỗi tức giận túm lấy cổ áo cậu ta gầm lên, nhưng sự phẫn nộ lại không che giấu được nỗi sợ hãi trong mắt cậu ta. Mặc dù cậu ta không rõ sau khi nghe điện thoại sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng có thể chắc chắn, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
"Mẹ kiếp, không sợ kẻ địch mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn. Câu này quả nhiên nói không sai. Vào thời khắc quan trọng luôn có mấy đứa thiểu năng dũng cảm đứng ra lấy mạng sống của mình ra để đùa giỡn, không chỉ hại chết mình, mà còn hại chết người khác. Tiền Vạn Hào mày thật vĩ đại, mẹ nó mày làm tao cảm động đến mức muốn giết người. Tao học bù chín năm giáo dục bắt buộc bao nhiêu buổi cũng không ưu tú được như mày."
Trương Vĩ nói: "Ông lão ở ngoài lớp học lúc trước là ông nội mày à? Mày yêu ông ấy như vậy sao mày không đi nói với ông nội mày, bảo ông nội mày tha cho tụi tao đi?"
"Tớ, tớ thật sự không cố ý, tên trên đó rõ ràng là của thầy gọi đến, nếu là điện thoại của người khác tớ chắc chắn sẽ không nghe." Tiền Vạn Hào như một đứa trẻ khóc lóc lau nước mắt nói.
"Điện thoại của thầy thì nghe à? Thầy bảo mày đi chết, sao mày không đi chết đi." Triệu Lỗi lúc này tức đến mức chỉ muốn đánh cậu ta.
"Đủ rồi, tất cả bình tĩnh lại. Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, chuyện này cũng có lỗi của tôi, đáng lẽ tôi nên nhắc nhở các cậu trước." Dương Gian đi tới nói: "Hơn nữa cãi nhau, nội bộ lục đục có thể sống sót được sao? Cũng không xem bây giờ là tình huống gì."
Mọi người lập tức im lặng.
"Dương Gian, vừa rồi sau khi nghe điện thoại sẽ xảy ra chuyện gì?" Miêu Tiểu Thiện căng thẳng hỏi.
Dương Gian nói: "Còn có thể có chuyện gì nữa, rất nhanh ông nội của Tiền Vạn Hào sẽ đến tìm chúng ta nói chuyện phiếm thôi."
"Cái gì?"
Tất cả mọi người trợn to mắt, vô cùng kinh hoàng.
Đúng vậy, ông lão đó nhất định sẽ đến đây.
Tiếng gõ cửa trong điện thoại có một chức năng rất đáng sợ, đó là có thể chiêu dụ ông lão đó đến.
Còn kết quả sẽ như thế nào, thì đã rõ ràng.
Hơn nữa...
Dương Gian siết chặt chiếc điện thoại trong tay, nhớ lại bài đăng của Lôi Điện Pháp Vương trên diễn đàn đó.
"Cái bẫy, toàn bộ câu chuyện trong diễn đàn chính là một cái bẫy. Lôi Điện Pháp Vương đó ở nhà đã gặp phải ông lão kia gõ cửa. Từ tình hình trong lớp học lúc trước mà xem, lúc ông lão gõ cửa lần thứ nhất thì đã có người chết rồi... Hơn nữa nhà của Lôi Điện Pháp Vương lại có hai lớp cửa, lớp thứ nhất là cửa chính, lớp thứ hai là cửa phòng."
"Cũng có nghĩa là, Lôi Điện Pháp Vương một mình ở nhà, bị gõ cửa lần thứ nhất thì anh ta đã chết rồi. Phần sau của câu chuyện trên diễn đàn không thể nào là do anh ta đăng được, số điện thoại và tệp âm thanh để lại cũng không phải do anh ta làm. Mà thứ có thể làm ra chuyện như vậy, chỉ có một thứ."
"Quỷ~!"
Dương Gian hít sâu mấy hơi.
Không sai.
Phần đầu của bài đăng là do Lôi Điện Pháp Vương, là người sống đăng bài, nhưng đến cuối cùng thì anh ta đã chết. Tiếp theo đăng bài là... quỷ.
Để chứng minh suy đoán này, cậu lại mở câu chuyện trên diễn đàn đó ra, sau đó lướt đến cuối cùng.
Quả nhiên.
Suy đoán của cậu không sai, mấy bình luận cuối cùng trong câu chuyện trên diễn đàn đều có rất nhiều lỗi chính tả, hoàn toàn không giống với cách đăng bài của Lôi Điện Pháp Vương lúc trước. Hơn nữa ở giữa còn có khoảng cách thời gian đăng bài đến nửa tiếng.
Đây... là một lời nguyền do ác quỷ phát tán ra.
Tất cả những người nghe thấy tiếng gõ cửa, đều sẽ bị ông lão này tìm đến tận cửa.
Nói như vậy, cũng có thể xác minh được tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó.
"Nghe thấy tiếng gõ cửa trên mạng, trên điện thoại sẽ bị ông lão tìm đến, giống như bị đánh dấu một tọa độ vô hình vậy. Nghe thấy tiếng gõ cửa trong thực tế, sẽ lập tức chết... Nhưng tại sao lúc trước mình ở trong nhà vệ sinh mở tệp âm thanh lên thì ông lão đó lại không xuất hiện?"
Trên mặt Dương Gian túa mồ hôi, cậu đang suy nghĩ.
Cố gắng tìm ra quy luật hành động của ông lão này, và cả phương pháp giết người của nó.
Vì... để sống sót.