Thế Giới Của Lệ Quỷ Và Ngự Quỷ Nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 46

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 19

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 74

Tập 01 - Chương 05 : Lạc lối

Tiếng hét của Chu Chính đã đánh thức tất cả mọi người trong lớp học.

Mặc dù họ đều đã bị biến cố đột ngột này dọa cho chết khiếp, nhưng cầu sinh lại là bản năng của mọi sinh vật.

"Ai muốn sống thì đi theo tao."

Phương Kính đi đầu hét lên một tiếng, sau đó dẫn đầu lao ra ngoài với tốc độ cực nhanh, nhắm thẳng cửa sau lớp học mà chạy.

Tầng lầu mà họ đang ở là tầng năm, muốn rời khỏi ngôi trường này thì trước hết phải xuống lầu. Nếu đang ở tầng hai, hoặc tầng một, tin chắc rằng cậu ta sẽ không chút do dự mà trèo cửa sổ nhảy xuống.

Nhưng từ tầng năm mà nhảy xuống thì chẳng khác gì tự sát.

Hành động chạy trốn của Phương Kính có tính hiệu triệu rất mạnh mẽ. Những người khác phản ứng lại, gần như theo bản năng mà cùng cậu ta lao ra khỏi lớp học.

Dương Gian cũng không do dự, lập tức rời khỏi nơi này.

Cậu có dự cảm rằng, Chu Chính kia dường như không cầm chân được ông lão đó quá lâu.

"Ầm ầm..."

Nền nhà bị phong hóa trước đó vì quá nhiều người giẫm lên, lập tức sụp đổ, có mấy bạn học trực tiếp rơi thẳng xuống dưới.

"Trương Vĩ, Miêu Tiểu Thiện."

Dương Gian giật mình, vội vàng đi vòng qua khu vực bị sụp.

"Phì, tao không sao. Mẹ nó chứ, vừa rồi thằng súc sinh nào đẩy tao một cái, tao phải kiện nó tội mưu sát." Trương Vĩ xoa mông, đau đến hít khí lạnh.

May mà chỉ rơi xuống lớp học ở tầng dưới, độ cao chỉ khoảng ba mét nên vẫn chưa ngã chết người được.

Thế nhưng khi Trương Vĩ liếc mắt nhìn những người khác bị rơi xuống, mí mắt cậu ta giật lên một cái.

Một người đang nằm trên mặt đất, mắt trợn trừng, máu từ cổ tuôn ra ồng ộc, trong miệng phát ra tiếng "khè khè", dường như vẫn chưa tắt thở. Dương Gian nhìn thấy một thanh thép dính máu đã đâm xuyên qua cổ cô ấy.

Là Tô Lôi~!

Đây là một bạn nữ có thành tích học tập rất tốt, lại khá xinh đẹp trong lớp, ngày thường còn có không ít người theo đuổi ngoài trường, không ngờ cũng gặp phải tai nạn.

Bị thương nặng như vậy, gọi xe cứu thương cũng không kịp, huống hồ chi lại là trong tình huống hiện tại.

"Mọi người mau đứng dậy rời khỏi đây đi, đừng lãng phí thời gian."

Dương Gian hét lên một tiếng, rồi không còn bận tâm đến người khác được nữa, lập tức rời đi.

"Dương Gian, mày không nói tao cũng phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này... Vãi, chạy luôn rồi, thằng này sau này đừng hòng hỏi xin tài nguyên của tao nữa." Trương Vĩ chửi rủa.

Lúc này, một đám học sinh như phát điên, lao ra khỏi lớp học, rồi thuận theo cầu thang chạy xuống dưới.

"Liệu có thể bình an vô sự rời khỏi nơi này không?"

Dương Gian lúc này trong lòng thấp thỏm không yên, hình bóng ông lão mặc áo dài đen, mình đầy tử ban kia cứ lởn vởn trong đầu cậu không dứt.

Nếu ông lão đó thật sự là quỷ, thì Chu Chính kia có đối phó được không?

Ông ta cũng đã nói, quỷ không thể bị giết chết.

Thứ có thể đối phó với quỷ, chỉ có quỷ.

Đợi đã... Chẳng lẽ Chu Chính kia cũng là quỷ?

Trong nháy mắt, Dương Gian cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân lạnh toát.

Chẳng lẽ vừa rồi mình đang nghe một con quỷ giảng bài?

Thế giới này rốt cuộc đã bị làm sao vậy.

Nhưng ở ngoài hành lang lớp học, Chu Chính vẫn đang cố hết sức cầm chân ông lão này, không để ông ta một lần nữa sử dụng quỷ vực.

Một khi quỷ vực xuất hiện trở lại, những học sinh kia chỉ cần vẫn còn ở trong quỷ vực, thì dù đã rời khỏi lớp học cũng không thể nào sống sót bước ra khỏi nơi này.

Nhưng, mức độ kinh khủng của ông lão áo đen này đã vượt xa sức tưởng tượng của ông ta, có thể cầm cự được bao lâu, trong lòng ông ta không hề chắc chắn.

Mọi người lúc này đang điên cuồng chạy xuống cầu thang, như một bầy thỏ rừng bị hoảng sợ mà chạy tán loạn.

Một tầng, hai tầng, ba tầng...

Hy vọng rời khỏi nơi này dường như đã ở ngay trước mắt.

Nhưng ngay khi Phương Kính chạy đến khúc quanh giữa cầu thang, đột nhiên một tiếng "xì xì" khe khẽ vang lên, đèn trong cầu thang tức khắc tắt ngấm, toàn bộ cầu thang chìm vào bóng tối.

Bóng tối này đặc quánh vô cùng, đưa tay ra cũng không thấy năm ngón, nhìn qua cửa sổ thậm chí không thấy một chút ánh sáng nào.

"A~!"

Đèn vừa tắt, có bạn nữ sợ đến thét chói tai.

"Chết tiệt, Chu Chính kia đã đến giới hạn rồi sao? Không lẽ quỷ vực lại xuất hiện rồi, ông lão kia rốt cuộc là quỷ cấp bậc gì, thật đáng sợ."

Trên mặt Phương Kính vã mồ hôi lạnh, trong bóng tối cậu ta không dám dừng lại quá lâu, mà quay đầu hét lên một tiếng: "Tất cả mau đi, đừng dừng lại."

Thực ra cậu ta không muốn cứu những người này, nhưng lại không thể để họ chết trong quỷ vực.

Nếu không, quỷ vực sẽ trở nên càng thêm đáng sợ.

Mò mẫm tiếp tục đi xuống cầu thang, đối với những người đã quen thuộc với môi trường ở đây mà nói thì cũng không khó khăn.

Nhưng tiếp tục đi xuống, một lúc sau Phương Kính đột nhiên dừng bước, cậu ta phát hiện có điều không ổn.

Không chỉ có cậu ta, Dương Gian đi phía sau cũng đã phát hiện ra điều bất thường. Lúc này cậu đang căng cứng toàn thân, đã để ý thấy, cầu thang mà mình đã đi qua dường như đã vượt quá độ cao của năm tầng... hơn nữa phía trước vẫn còn cầu thang.

"Tất cả dừng lại, đừng đi nữa."

Phương Kính ở phía trước dừng lại, những người khác phía sau cũng bất giác dừng theo.

Trong tình huống này, một người đầy bí ẩn lại tương đối bình tĩnh như cậu ta dường như đã trở thành trụ cột tinh thần cho cả đám người.

"Phương Kính, sao vậy, tại sao không đi nữa?" Có một bạn nữ run rẩy hỏi.

"Mày không đi thì tao đi, tao không muốn ở lại đây chờ chết."

Một bạn nam vì quá sợ hãi mà tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã chìm vào trong bóng tối.

"Phương Kính, mẹ nó mày đừng có dẫn dắt lung tung, sẽ có án mạng đó."

Cũng có người dừng lại, giọng nói mang theo tiếng khóc.

"Còn đi cái con khỉ, từ tầng năm xuống đến đây chúng mày không đếm xem mình đã đi bao nhiêu tầng cầu thang rồi à?" Phương Kính lớn tiếng chửi.

"Ai cũng đang liều mạng chạy trốn, hơi đâu mà tính cái đó."

Trong tình huống hoảng loạn không chọn đường, đúng là không ai để ý nhiều đến thế, không phải ai cũng có một cái đầu lạnh.

Lúc này, Dương Gian im lặng một lúc rồi lên tiếng: "Trước khi đèn tắt chúng ta đã đi đến tầng ba, đang đi xuống chiếu nghỉ giữa tầng hai, nhưng đến đó thì đèn tắt. Vốn dĩ chỉ cần xuống một tầng nữa là có thể ra ngoài, nhưng tính từ lúc đèn tắt đến giờ, chúng ta đã đi xuống ít nhất ba tầng, thậm chí là bốn tầng. Nói cách khác, chúng ta đã đi xuống dưới lòng đất rồi."

"Nhưng tòa nhà dạy học này không có tầng hầm."

"Vãi, Dương Gian mày đừng nói mấy chuyện kinh dị như thế được không, lúc nào rồi." Trong bóng tối có người đáp lại.

"Vậy bây giờ làm sao, đi hay không đi?"

"Hay là đi xuống thêm vài tầng nữa thử xem? Biết đâu Dương Gian tính sai thì sao."

Ngay lúc mọi người đang bàn bạc, đột nhiên trong bóng tối lóe lên một chút ánh sáng yếu ớt, là một bạn nữ đang run rẩy cầm điện thoại bật đèn pin lên.

Điện thoại vẫn còn dùng được?

Mọi người thấy vậy lập tức mừng rỡ, vội vàng rút điện thoại ra bật đèn.

Lập tức, hơn mười luồng sáng được bật lên, nhưng so với số người trong lớp thì quả thực quá ít. Chẳng lẽ những người khác đều đã lạc mất rồi sao?

Hơn nữa, điều kỳ lạ là ánh sáng này không mạnh như bình thường, dường như bị bóng tối xung quanh đẩy lùi, chỉ có thể chiếu sáng được một khoảng cách chưa đến một mét ở phía trước.

Xa hơn nữa, chính là bóng tối đặc quánh như mực.

Bóng tối này đè nén đến mức khiến người ta gần như không thở nổi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể lạc lối trong đó.

"Tiếp tục đi về phía trước."

Phương Kính nghiến răng, bây giờ cậu ta cũng không còn cách nào khác.

Đây không phải là sự tồn tại mà sức mạnh cá nhân có thể chống lại, chỉ có thể cầu nguyện Chu Chính kia vẫn chưa chết và có thể cầm chân con quỷ đó thêm một chút, phá vỡ cái quỷ vực này.

Nếu không... e rằng tất cả mọi người sẽ phải vĩnh viễn lạc lối trong quỷ vực này, cả đời cũng không thể thoát ra.

Tiếp tục đi xuống theo bậc thang.

Lần này không chỉ có Phương Kính, rất nhiều học sinh khác cũng bắt đầu đếm số tầng.

Một tầng, hai tầng, ba tầng...

Càng đếm, trong lòng càng hoảng sợ. Khi họ đếm đến tầng thứ năm, nhìn thấy cầu thang phía trước vẫn chưa đi hết, tất cả mọi người đều dừng bước, tay chân lạnh toát, vẻ mặt kinh hoàng hiện lên trên từng người. Lúc này đã có bạn nữ suy sụp, trực tiếp ngồi bệt xuống đất khóc nức nở.

"Đã, đã đi năm tầng rồi."

"Tao cũng đếm là năm tầng, phen, phen này xong rồi, chúng ta không ra khỏi đây được nữa rồi."

"Quỷ đả tường, chắc chắn là quỷ đả tường..."

Nhất thời, tất cả mọi người đều không biết phải làm sao.

Sắc mặt Phương Kính cũng vô cùng khó coi, không dám tiếp tục đi về phía trước nữa. Trong lòng cậu ta rất không cam tâm, chẳng lẽ cả đời này cậu ta phải chết một cách mơ hồ ở đây sao?

"Dương Gian, thằng này mày chưa chết à."

Bỗng, cậu ta hét lên một tiếng với giọng điệu hung bạo.

"Phương Kính, tôi có đắc tội gì với cậu đâu, cậu đừng có trù tôi chết như vậy." Sắc mặt Dương Gian lạnh đi.

Phương Kính quay người lại, đi xuyên qua đám đông, một tay túm lấy cổ áo Dương Gian, hung hãn nói: "Nếu chưa chết, vậy thì dẫn đường đi. Nếu là mày thì mày nhất định có thể sống sót rời khỏi đây, với tiềm năng của mày thì tuyệt đối sẽ không chết ở cái nơi quỷ quái này."

Dương Gian nói: "Cậu biết nhiều hơn tôi, cậu còn không ra được, tôi thì có cách gì chứ."

"Mày chắc chắn biết cái gì đó, mẹ nó mày rốt cuộc có nói không." Sắc mặt Phương Kính có chút dữ tợn.

Cậu ta đã cùng đường rồi, chỉ có thể ký thác hy vọng vào Dương Gian. Nếu như Dương Gian này thật sự có thể trưởng thành đến tầm cao như trong tương lai, thì tuyệt đối không thể chết ở đây.

Từ lúc trước đến bây giờ, cậu ta đã bắt đầu để ý đến Dương Gian này.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đã phân tích ra quy luật của con quỷ gõ cửa, lúc chạy trốn còn tính toán rõ ràng số tầng cầu thang.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một kẻ có khả năng thích ứng cực kỳ đáng sợ.

Người bình thường vừa tiếp xúc với quỷ vực và lệ quỷ đã sợ đến hồn bay phách lạc, làm sao có thể bình tĩnh như cậu ta được.

Đây là một loại thiên phú.

Bình thường thì thiên phú này rất vô dụng, cho dù có, cả đời cũng không dùng đến. Nhưng trong tình huống thế giới đại biến, loại thiên phú này có thể tăng xác suất sống sót. Nếu có thể trở thành Ngự Quỷ Nhân, thì thiên phú này càng có thể khiến Ngự Quỷ Nhân trở nên vô cùng có lợi thế khi đối phó với quỷ.

"Phương Kính, cậu hỏi tôi cũng vô dụng thôi, tôi cũng là lần đầu gặp phải tình huống này. Nếu tôi có cách ra ngoài thì tôi cũng không ở lại đây, ở nơi này dù chỉ một giây cũng có thể đụng phải thứ đó, cậu tưởng tôi muốn chết sao?" Dương Gian nói.

Phương Kính trong lòng rùng mình, lúc này mới ý thức được rằng Dương Gian bây giờ vẫn là một người mới không biết gì cả.

Cậu ta cảm thấy mình có chút nực cười, lại đi cầu cứu cậu ta vào lúc này.

Là do Dương Gian của tương lai ảnh hưởng đến mình quá lớn sao?

"Phương, Phương Kính, không hay rồi, cậu xem..." Bỗng một bạn học lắp bắp chỉ vào cửa nhà vệ sinh.

Giữa hành lang tầng ba và tầng hai của tòa nhà dạy học có một nhà vệ sinh.

"Vãi, đi một vòng vẫn ở chiếu nghỉ tầng hai, phen này thật sự toang rồi."

"Không, không phải cái đó, các cậu xem sau cánh cửa kia, hình như có một bóng người." Bạn học đó run rẩy, giơ điện thoại lên dùng đèn chiếu vào đó.

Mọi người lập tức sợ đến lùi lại liên tục.

Sau tấm kính trên cửa nhà vệ sinh, một bóng người cao lớn mờ ảo xuất hiện trong ánh đèn.

"Ai, ai ở trong đó." Có người lấy hết can đảm hét lên.

Hy vọng người trong nhà vệ sinh là bạn học.

"Két~!"

Một tiếng mở cửa kéo dài vang lên, chỉ thấy từ bên trong nhà vệ sinh tối om thò ra một cánh tay trắng bệch. Cánh tay này đặt lên cửa, từ từ đẩy cửa mở ra.

"Không phải người, đây là một con quỷ khác."

Đồng tử của Phương Kính trong nháy mắt co rụt lại, nhưng cuối cùng cậu ta lại lộ ra vẻ mặt hung tợn.

"Nếu mày đã không biết gì cả, vậy thì đi chết đi."

Cậu ta dùng hết sức lực đang túm lấy Dương Gian, đẩy một cái, hất cậu về phía nhà vệ sinh tối om vô tận, định dùng mạng sống của tên này để tạm thời cầm chân con quỷ mới sinh này.