Thế Giới Của Lệ Quỷ Và Ngự Quỷ Nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 46

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 19

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 74

Tập 01 - Chương 01 : Những câu truyện đêm khuya

Đang học lớp 12, Dương Gian lúc này đang nằm trong chăn, buồn chán lướt điện thoại. Cậu tiện tay bấm vào một bài đăng, bên dưới có không ít cư dân mạng đang bình luận.

Lão phu bấm ngón tay tính toán, mi bây giờ đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết, lại còn nằm nghiêng, có lẽ điện thoại còn đang sạc nữa.

「Vãi chưởng, chủ thớt đúng là thánh nhân mà, thế này cũng đoán trúng được.」

「Hề, tao mà thèm nói cho chúng mày biết là tao đang ngồi xổm trong toilet à? Khỏi phải hỏi, chân tê rần rồi.」

「Xăm mình thì xăm Chu Mỗ Nhân, đời này quyết không làm người làm công.」

「Chất, chất chơi.」

Dương Gian tắt bài đăng này đi, mở một bài khác có lượt xem rất cao, mở đầu là một câu thế này:

「Tôi là một bác sĩ trực ở Bệnh viện Trung y số 3 của tỉnh, kể cho mọi người nghe một chuyện, gần đây bệnh viện tôi đã xảy ra một sự việc cực kỳ kinh khủng, bây giờ tôi sợ đến mức không dám đi làm nữa, đang ở nhà nghỉ phép đây.」

「Khỏi nói nhiều, tao không mua giày cũng không add WeChat.」

「Chủ thớt chắc chắn bị người nhà bệnh nhân gây sự rồi, nếu không đúng tao ăn cứt tự sát.」

「Mau nhìn kìa, thằng lầu ba lại đi lừa đảo ăn uống rồi.」

Dương Gian cảm thấy mấy bình luận này hơi nhảm, liền bấm vào nút "Chỉ xem chủ thớt".

Lập tức, bài đăng trở nên sạch sẽ, chỉ còn lại bài viết của người tự xưng là bác sĩ kia, nick name của vị bác sĩ này là: Lôi Điện Pháp Vương.

Đọc tiếp bài đăng: Chuyện là thế này, tuần trước đến phiên tôi trực đêm, khoảng mười hai giờ đêm thì xe cứu thương đưa tới một ông lão. Nhân viên y tế trên xe nói rằng ông lão này bị rơi từ tầng năm xuống. Lúc đó đồng nghiệp của tôi có việc đột xuất, người phụ trách chẩn đoán chỉ có mình tôi. Khi đó, tôi có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng ông lão kia đã không còn dấu hiệu sống sót, có lẽ đã chết từ lâu rồi.

Hơn nữa, dựa vào đặc điểm thi thể và nhiệt độ lồng ngực của ông lão, có thể phán đoán rằng ông ta tuyệt đối không thể nào chết do rơi lầu vào tối hôm đó.

Người nào biết chút thường thức đều rõ, sau khi chết trong môi trường nhiệt độ bình thường trong vòng mười tiếng, mỗi giờ thân nhiệt sẽ giảm khoảng một độ, sau 24 giờ nhiệt độ cơ thể mới gần bằng nhiệt độ môi trường. Nhưng nhiệt độ cơ thể của ông lão đó theo tôi thấy lại thấp hơn nhiệt độ bình thường ít nhất mười độ, thậm chí còn hơn. Mà nhiệt độ ban đêm hôm đó là hai mươi hai độ.

Lúc ấy tôi liền phán đoán, ông lão này đã chết hơn một ngày rồi.

Lập tức có cư dân mạng bình luận bên dưới:

「Cái 'biết chút thường thức' của chủ thớt đáng sợ thật, xin quỳ trước đại lão.」

「Mau xem giày của bệnh nhân có rơi ra không, nếu không rơi thì vẫn còn cơ hội cứu sống đó.」

「Nghĩ kỹ mà xem, sợ vãi. Chủ thớt mau update đi, em trốn vào trong chăn rồi đây.」

Dương Gian tiếp tục lướt xuống:

Lôi Điện Pháp Vương tiếp tục đăng: Với kinh nghiệm xem hơn ba trăm tập phim hoạt hình trinh thám hồi cấp hai, tôi có thể lập tức phán đoán, ông lão này không phải chết do tai nạn rơi lầu, mà hẳn là chết do mưu sát, thi thể chắc chắn đã từng được cất giữ trong tủ đông. Lúc đó tôi đã chọn báo cảnh sát, tôi đã trình báo sự việc này với họ.

Nhưng chuyện tôi muốn nói hôm nay không phải là việc này, mà là những chuyện xảy ra sau đó.

Bài đăng bị ngắt một lúc, thời gian cập nhật là hai tiếng sau.

Xin lỗi, vừa rồi có người gõ cửa hỏi thăm tình hình sự việc. Nhưng không phải người của bên điều tra, cũng không giống nhà báo, nhưng có giấy tờ chứng nhận. Thôi, kệ đi.

Thời gian có lẽ là vào buổi sáng ngày hôm sau.

Lúc đó tôi vẫn chưa đi làm, nhưng nghe đồng nghiệp nói thi thể của ông lão được đưa đến đêm qua đã biến mất một cách bí ẩn trong nhà xác. Cảnh sát đang dốc toàn lực điều tra, nghi ngờ là do hung thủ đã đánh cắp. Chuyện này gây náo động khá lớn, toàn bộ camera giám sát của bệnh viện đều được trích xuất, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy thi thể của ông lão mất tích, cũng không tìm thấy hung thủ.

Tối hôm nay lại đến phiên tôi trực...

Nhưng chuyện ban ngày khiến tôi có chút bất an. Một bệnh nhân trong bệnh viện nói rằng ông ta đã nhìn thấy thi thể của ông lão kia, nhưng không phải bị người khác cõng đi, mà là tự mình bước đi. Bệnh nhân đó còn chỉ rất chính xác lộ trình mà ông lão đã đi, nhìn từ lộ trình thì đúng là đi ra từ hướng nhà xác.

Lúc đó nghe xong trong lòng tôi cũng hơi sợ, nhưng may mắn tôi là người theo chủ nghĩa vô thần, không hoàn toàn tin lời bệnh nhân kia nói.

Sau này nghe y tá trưởng nói bác sĩ Phương bên khoa thần kinh chuẩn bị tăng liều thuốc cho bệnh nhân đó, trong lòng tôi cũng nhẹ nhõm đi một chút.

Quả nhiên, không tin lời bệnh nhân kia là đúng...

Nhưng chuyện tôi muốn nói không phải là việc này, mà là một sự việc xảy ra vào buổi tối khi tôi trực.

Hôm đó chắc là khoảng hai giờ sáng, tôi đang chơi game "Tham Lam Nguyệt" trong phòng cấp cứu, các bạn không thể tưởng tượng được game đó hay đến mức nào đâu, là anh em thì đến chém tôi đi...

「Vãi, chủ thớt mày đúng là một nhân tài.」

「Sự chân thành giữa người với người đâu rồi? Mày lật mặt như một cú lừa, làm tao không kịp trở tay.」

「Chất, chất chơi. Tao đoán được mở đầu mà không đoán được kết cục, nhưng tao muốn nói là, thằng lầu ba, mày nói ăn cứt đâu rồi?」

Một đống cư dân mạng vào bình luận, diễn đàn vô cùng náo nhiệt.

Dương Gian nằm trong chăn cũng có chút dở khóc dở cười, bây giờ người ta quảng cáo đã đỉnh đến mức này rồi sao?

Nhưng khi cậu lướt xuống nữa thì lại thấy không đúng.

Lôi Điện Pháp Vương tiếp tục đăng: Xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự không phải đang quảng cáo, mà là tối hôm đó thật sự đã xảy ra một sự kiện linh dị không thể tưởng tượng nổi, cả đời này các bạn cũng không thể hình dung được đâu. Đúng vào lúc hai giờ mười lăm phút, tôi đang chơi game trong phòng cấp cứu thì đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh, cảm giác y hệt như trong nhà xác, lúc đó da gà tôi nổi hết cả lên.

Sau đó các bạn đoán xem thế nào?

Ông lão mất tích trong nhà xác hôm qua không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên ngoài phòng cấp cứu. Ông ta không chết, mà từng bước, từng bước di chuyển rất chậm chạp ra ngoài bệnh viện.

Trời ạ, không thể nào, tôi đã tận mắt thấy ông lão đó chết rồi, hơn nữa còn chết hơn một ngày, sao có thể sống lại được?

Trò đùa ác ý? Cương thi? Kỳ tích y học?

Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ đến rất nhiều thứ, nhưng có lẽ vì ngày thường tiếp xúc với xác chết nhiều nên trong lòng cũng không sợ hãi đến thế. Việc cấp bách lúc đó là cầm điện thoại lên chụp một tấm ảnh, chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè.

Bên dưới là ảnh, có hình có chứng, tuyệt đối không phải Photoshop.

Dương Gian lướt xuống, lập tức một tấm ảnh hiện ra trước mắt.

Bức ảnh không hề mờ, ngược lại rất rõ nét. Trong ảnh, cách một tấm cửa kính của phòng cấp cứu, một ông lão đang đi ngang qua bên ngoài.

Ông lão này mặc một bộ áo dài liền thân màu đen, có vài phần cổ điển, toàn thân khô quắt, làn da màu nâu sẫm, trên đó lốm đốm. Hơn nữa, từ góc chụp có thể thấy được một con mắt của ông lão. Đó là một con mắt như thế nào... xám ngoét, trống rỗng, không một chút thần sắc, mang theo một sự tĩnh lặng chết chóc đến kinh người.

Bức ảnh không có cảnh máu me, kinh dị, nhưng cảm giác toát ra từ ông lão trong ảnh lại khiến người ta lập tức lông tóc dựng đứng, da đầu tê dại.

Liên tưởng đến việc vị bác sĩ tên Lôi Điện Pháp Vương này trước đó đã khẳng định ông lão từng là một cái xác lạnh lẽo, càng khiến người ta cảm thấy một nỗi sợ hãi trào dâng.

Hơn nữa, càng nhìn bức ảnh này, càng thấy rợn người.

Giống như đang nhìn một người chết, càng giống như đang nhìn... một con quỷ.

「Hù chết em rồi, tấm ảnh này đáng sợ quá, càng nhìn càng sợ, chủ thớt tìm ảnh này ở đâu vậy?」

「Sao đốm trên tay ông lão này nhiều thế? Tôi bị hội chứng sợ lỗ.」

「Đó là tử ban, chứng tỏ ông lão này đã là một cái xác rồi.」

「Yêu ma mau lui, Lâm Chánh Anh ta ở đây.」 Một cư dân mạng đăng một tấm ảnh đạo sĩ.

「Phì, mày mà là Lâm Chánh Anh, tao còn là giọng loli đây này.」

Nhưng bất kể những cư dân mạng này bình luận thế nào, Lôi Điện Pháp Vương vẫn tiếp tục đăng bài; Bức ảnh là thật, do chính tay tôi chụp. Sau đó ông lão này cứ thế đi ra khỏi bệnh viện, đi đâu thì tôi không biết, nhưng nếu ai cùng thành phố với tôi thì các bạn hãy cẩn thận một chút. Mặc dù tôi là người vô thần, nhưng có một số thứ vẫn không thể không tin.

Đợi đã, hình như lại có người gõ cửa, chắc là người ta tìm tôi để lấy lời khai, tôi đi một lát rồi về, lát nữa sẽ kể chuyện sau đó.

Nhưng nhìn thời gian đăng bài chưa qua một phút, Lôi Điện Pháp Vương lại tiếp tục gửi tin nhắn: Chết tiệt, chết tiệt, là ông lão chạy ra từ bệnh viện, thứ đó đang đứng trước cửa nhà tôi gõ cửa, tôi nhìn qua mắt mèo thấy rất rõ ràng. Bây giờ tôi phải làm sao đây? Tôi cảm thấy mình đã chọc vào thứ gì đó không nên chọc rồi.

「Chủ thớt troll quả này vui không?」

「Vãi chưởng, thật hả? Không thể nào tà ma đến vậy chứ.」

「Mau báo cảnh sát đi, nhanh, gọi 113.」

「Chủ thớt đừng diễn nữa, chắc chắn là giả, không phải giả tôi ăn cứt gấp đôi.」

「Lại là mày hả thằng cu ăn cứt, lần trước mày nợ vẫn chưa trả đâu đấy?」

Nhưng tiếp theo Lôi Điện Pháp Vương lại đăng bài: Tôi báo cảnh sát rồi, nhưng bây giờ phải làm sao? Thứ đó vẫn đang gõ cửa, xem ra không có ý định rời đi. Không ổn rồi, vừa rồi đèn trong phòng khách nhà tôi đột nhiên tắt ngấm, bây giờ tôi sợ đến mức không dám ra phòng khách nữa.

Tôi đã khóa cửa phòng lại, tất cả đèn có thể bật đều đã bật lên, nhưng ông lão đó vẫn đang gõ cửa.

Đến đây, những bài đăng của cư dân mạng tên Lôi Điện Pháp Vương này rất gấp gáp, mỗi tin nhắn cách nhau chưa đầy ba mươi giây, hơn nữa còn có vài chữ bị sai.

Từ đó có thể thấy được, vị bác sĩ đăng bài này bây giờ đang rất sợ hãi, rất hoảng loạn.

Dương Gian cũng cảm thấy toàn thân không khỏi lạnh toát. Mặc dù cậu biết câu chuyện này có thể là giả, nhưng khi nghĩ đến cảnh ông lão trong ảnh đang đứng ngoài cửa gõ cửa, cậu cũng cảm thấy có chút rợn tóc gáy.

Một ông lão đã chết lại sống dậy, còn xuất hiện trước cửa nhà mình gõ cửa, bất cứ ai gặp phải chuyện này cũng đều sẽ sợ hãi.

Nhưng bài đăng vẫn chưa kết thúc, vẫn đang tiếp tục: Không, không ổn rồi, tôi nghe thấy tiếng bước chân trong phòng khách. Trời ạ, trong nhà chỉ có một mình tôi, tôi nghi ngờ ông lão gõ cửa lúc nãy đã vào trong rồi, ông ta chắc chắn đã vào phòng khách rồi. Chuyện, chuyện quái gì thế này, tôi không hề nghe thấy tiếng ông ta mở cửa, rốt cuộc ông ta vào bằng cách nào.

Tiếng bước chân đi đến ngoài cửa phòng tôi hình như đã dừng lại.

Thứ đó lại đang gõ cửa. Tôi cảm thấy rất không ổn, bây giờ tôi đã ghi âm lại, để làm bằng chứng, tiện thể để lại số điện thoại, nếu điện thoại của tôi không gọi được thì chắc chắn tôi đã xảy ra chuyện rồi, xin người tốt bụng báo cảnh sát giúp: 138...

「Cốc, cốc cốc, cốc, cốc cốc...」

Bên dưới là một tệp âm thanh, bấm vào liền nghe thấy tiếng gõ cửa trầm đục, đầy đè nén.

Từng tiếng một, âm thanh như gõ vào tim người, khiến người ta gần như không thở nổi.

Bài đăng đến đây thì ngắt một lúc.

Dương Gian lướt đến cuối cùng, chỉ thấy được một dòng chữ cuối cùng:

Lão già đó... vào rồi...