The Devil Princess

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6842

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19660

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 891

Volume 1 - Chương 1: Giờ đây. Tôi là ác quỷ

ÁNH SÁNG bao quanh tôi mờ ảo, hệt như một giấc mơ ban ngày. Nó gợi tôi nhớ đến cảnh bầu trời nhìn từ dưới mặt nước hồ bơi khi tôi còn bé. Mọi thứ tôi nhìn thấy đều thấm đẫm cảm giác mơ hồ của sự hoài niệm. Nhưng rồi khung cảnh nhạt dần, hình ảnh chuyển đổi. Nó giống như xem những cuộn phim cũ—chỉ là những thước phim sần sùi, nối tiếp nhau.

Một người đàn ông với mái tóc màu lá thu nắm lấy bàn tay bé xíu của tôi.

Một người phụ nữ bước đi không vững nhấc bổng tôi lên vòng tay bà.

Một cô gái và một cậu trai, mỗi người nắm một bàn tay nhỏ của tôi, cùng nhau bước đi.

Ngoài cửa sổ xe hơi, tôi có thể thấy một chiếc xe buýt trông hệt như trong truyện tranh, một bức tường những tòa nhà lớn và các cửa tiệm nhỏ kéo dài dọc con đường phía sau.

Ngoài cửa sổ tàu hỏa, tôi thấy những đường ray trải dài vô tận và một thị trấn không có điểm dừng.

Các hình ảnh cứ tiếp nối nhau. Tôi đã lớn hơn một chút, mặc đồng phục đi học giống như những đứa trẻ khác. Tôi học bài và trò chuyện cùng bạn bè ở trường, rồi lại ngồi giữa anh trai và chị gái trên ghế sofa xem phim, rồi ăn tối cùng bố mẹ sau khi họ tan làm trở về nhà.

Mọi khung cảnh cứ thế ùa về, nhưng rồi, những hình ảnh hạnh phúc khiến tôi rưng rưng nước mắt đột nhiên bị tấm màn trắng xóa che lấp.

Tường trắng. Sàn trắng và ga trải giường trắng. Nằm trên chiếc giường trắng tinh khôi, thứ duy nhất tôi có thể thấy là trần nhà trắng.

Tôi yếu ớt giơ bàn tay run rẩy lên. Tay tôi gầy gò như một cành cây khô héo. Và rồi, chuyển sang hình ảnh tiếp theo. Nó thay đổi liên tục, nhưng thế giới trắng xóa vẫn giữ nguyên. Tôi nghe thấy tiếng ai đó đang nức nở khi các hình ảnh cuối cùng bắt đầu tan biến…

Và thế giới của tôi dần chìm vào màu đen.

Tôi lơ mơ tỉnh lại.

Tất cả những thứ đó chỉ là một giấc mơ thôi sao? Nó cứ thân thuộc đến lạ… Một giấc mơ về Thế Giới Ánh Sáng đã quá đỗi xa vời.

Tôi đang ở đâu…?

Tôi không thể thấy gì; một thứ gì đó giống như sương mù dày đặc lơ lửng trong không khí. Cảm giác như thể tôi đang nhắm mắt vào ban ngày—không, đúng hơn là mắt tôi đang nhắm. Ngay giây phút tôi nghĩ đến việc mở mắt ra, một nơi chốn đột ngột hiện rõ dù tôi không hề có cảm giác thực sự nhấc mí mắt lên.

Hả? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thứ tôi thấy lúc này không phải là căn phòng trắng tôi đã tưởng tượng, cũng không phải công viên hay thành phố. Tất cả chỉ là một vùng đất hoang tàn, méo mó và những đám mây đen kịt giăng cao trên bầu trời đến tận chân trời. Cách đơn giản nhất để mô tả môi trường xung quanh tôi là: mặt đất không màu, đen xám nằm dưới bầu trời đen tối vô sắc. Xa hơn nữa, chỉ có cỏ dại. Thế giới này hoàn toàn trống rỗng.

Nói sao đây…? Nếu nó giống như trong manga, với cơn gió lạnh giá mùa đông cuốn những chiếc lá khô đi, thì cũng không đến nỗi tệ. Thật không may, chẳng có lấy một cái cây nào—thậm chí còn không có cả cỏ tề.

Nhưng khoan đã. Chúng ta có một vấn đề lớn hơn ở đây. Địa điểm này là đâu tuy quan trọng thật, nhưng bằng cách nào tôi đang nhìn thấy nó ngay từ đầu?

Tôi không hề nhớ mình đã mở mắt. Khi tôi nảy ra ý nghĩ muốn nhìn về phía nào, tôi có thể nhìn thấy nó từ mọi hướng cùng một lúc, gần như thể tôi đang hồi tưởng lại nơi đó từ ký ức của mình.

Thậm chí cả ngoại hình của tôi—

Tôi hét lên. Nhưng thực ra tôi không hề phát ra tiếng động nào… Thay vào đó, sinh vật đó chỉ nảy lên nảy xuống, và tôi nhận ra rằng sinh vật đó thực ra chính là tôi.

Thôi nào, thật sự bình tĩnh đi. Tại sao? Chuyện này xảy ra như thế nào? Chuyện gì đã xảy ra với tôi?! Cơ thể này đúng là đang vặn vẹo, nhưng… Tôi đoán hợp lý thôi khi tôi không thể phát ra tiếng động nào—tôi thực sự không có miệng.

Thực tế, tôi không hề có một cơ thể đúng nghĩa nào cả. Lúc này, tôi trông giống như một loại kem trứng vani đông đặc nào đó.

Cái quái gì thế này?

Được rồi, tôi bình tĩnh hơn một chút rồi. Tôi nghĩ vậy. Có lẽ tôi đã bị sốc trong vài giờ, nhưng tôi không hề có khái niệm về thời gian, nên ai mà quan tâm? Ý tôi là, xét đến việc tôi là gì bây giờ, tôi thực sự không có nhịp tim, vì vậy tôi đã có thể bình tĩnh lại khá nhanh.

Đây là những gì tôi đang có bây giờ. Tôi chỉ cần chấp nhận nó. Mặc dù tôi thực sự không muốn chấp nhận nó…

"Kem trứng vani" có lẽ là một cách mô tả hào phóng về cơ thể mới của tôi. Tôi trông giống như sốt mayonnaise đã bị tách lớp và không thể đánh lại được. Tôi trông chẳng ngon lành chút nào.

Ha ha ha. Chuyện này khiến tôi muốn bật cười. Ngoại trừ việc tôi không thể cười. Điều đó có nghĩa là tôi giống như một chất khí sao? Hay tôi là một loại slime nào đó? Dù sao đi nữa, ít nhất tôi cũng có vẻ ngoài của một loại mayonnaise bị tách lớp.

Có lẽ đây chỉ là một giấc mơ?

Một sự tiếp nối của giấc mơ tôi vừa thấy sao? Thế Giới Ánh Sáng tôi đã thấy là sự thật, còn đây chỉ là một cơn ác mộng nào đó?

Nhưng thực tế thật tàn nhẫn. Những cảm giác và thông tin tôi thu thập từ thế giới bên ngoài, cũng như cái cơ thể mayonnaise này, đã nhẫn tâm khẳng định với tôi rằng tất cả đều là thật. Và điều đáng sợ hơn nữa là ngay khi tôi chấp nhận rằng đây là cơ thể của mình, tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa và có thể thư giãn.

Tôi thực sự sẽ… chấp nhận điều này sao? Tôi hoàn toàn bối rối.

Đây có phải là một trong những điều đó không? Giống như cách tâm trí ảnh hưởng đến cơ thể, cơ thể ảnh hưởng đến tâm trí?

Về cơ bản, đây không phải là một cơ thể có những cảm xúc thăng trầm như một con người bình thường. Tôi không có tim, vì vậy tôi không cảm thấy nó đập mạnh hơn. Tôi nghi ngờ mình có thể thở, vì vậy tôi không bắt đầu thở nhanh hơn. Tôi không biết liệu cơ thể này có thể cảm thấy đau đớn hay không, nhưng có lẽ tôi cũng sẽ không cảm thấy buồn ngủ hay đói bụng.

Tôi đã mất hầu hết những gì khiến cuộc sống trở nên đáng sống… vậy mà tôi không thể khóc.

Dù sao đi nữa, ngay cả khi cơ thể tôi bây giờ là thứ gì đó như mayonnaise bị tách lớp, ý thức về bản thân của tôi vẫn còn. Tôi vẫn là tôi. Không phải ai khác—là tôi.

Vậy… tôi là ai, chứ?

Suy nghĩ của tôi chững lại. Tôi… không thể nhớ tên mình. Lý do duy nhất khiến ý thức của tôi còn sót lại là vì tôi có những ký ức về Thế Giới Ánh Sáng. Nhưng tôi không biết liệu đó có phải là những ký ức thực tế mà tôi đã tự mình trải qua hay không. Chúng giống như một bản ghi hình, một bộ phim, chỉ là video và hình ảnh. Cô gái tôi đã thấy có lẽ không nhất thiết phải là tôi.

Tuy nhiên, tôi nghi ngờ một cục mayonnaise giả mạo trong thế giới trống rỗng này có khả năng có một giấc mơ chi tiết như vậy, vì vậy có thể tôi đã từng sống trong thế giới đó. Đó chỉ là một khả năng, nhưng tôi muốn giữ hy vọng. Hiện tại, tôi sẽ tự coi mình là vô danh.

Có lẽ tôi có thể tự đặt cho mình một cái tên dựa trên ký ức về thế giới đó, nhưng một thứ gì đó trong cơ thể này dường như bài trừ ý niệm đó. Tên không phải là thứ bạn tự đặt cho mình. Tên được người khác ban tặng cho bạn—ít nhất tôi còn nhớ được điều đó.

Ngay cả khi tôi đã từng ở trong thế giới đó, tôi không thể nhớ tên mình là gì. Tôi thậm chí còn quên mất khuôn mặt của chính mình trông như thế nào. Tôi khá chắc mình có gia đình và bạn bè, nhưng tôi cũng không thể nhớ tên hay khuôn mặt của họ.

Được rồi. Tiếp tục thôi.

Tôi đã thấy hình ảnh mình trong bộ đồng phục học sinh, vậy có lẽ tôi đã từng là học sinh? Dựa trên những gì tôi biết, tôi có lẽ đang ở độ tuổi thiếu niên, nhiều nhất là mười lăm tuổi. Mặc dù, trong giấc mơ của tôi, tôi…

Tôi chắc chắn mình là con gái. Có lẽ tôi là một cậu con trai trông giống con gái, nhưng không cần phải suy nghĩ quá nhiều về điều này. Tôi đã mặc váy ngay cả khi còn nhỏ, vì vậy có vẻ an toàn khi nói rằng tôi là một cô gái.

Đúng vậy. Tôi đang bắt đầu có một hình dung rõ ràng về diện mạo trước đây của mình. Cứ đà này, có lẽ tôi sẽ nhớ lại được… Hả? Màu cơ thể của tôi đột nhiên tối hơn sao? Cơ thể mayonnaise bị tách lớp của tôi giờ trông giống như mayonnaise thông thường.

Chà, tôi không cảm thấy tệ hơn chút nào, vì vậy tôi tiếp tục nhớ lại các chi tiết trong giấc mơ và xác định tôi là ai.

Và cứ thế, một khoảng thời gian đã trôi qua kể từ khi tôi trở thành chính mình… Tôi nghĩ vậy.

Ý tôi là, nơi này không có mặt trời và tôi không bao giờ buồn ngủ. Tôi hoàn toàn mất đi khái niệm về thời gian, nên tôi chẳng biết chính xác bao lâu đã trôi qua.

Sau khi đã nhớ lại rất nhiều—và thêm thắt một số chi tiết vào hồ sơ nhân vật của mình, nói nôm na là vậy—tôi cảm thấy mình đã nắm khá vững về bản thân. Ít nhất, tôi đã nghĩ thế.

Tuy nhiên, trong khi ban đầu tôi nghĩ mọi chuyện đều ổn, một vấn đề mới đã nảy sinh.

Tôi hoàn toàn không có gì để làm.

Ý tôi là, nếu đây là sự thật và tôi không thể tìm ra chuyện gì đã xảy ra với mình, đáng lẽ nỗi sợ hãi phải chiếm lấy tôi, nhưng tôi lại không thực sự cảm thấy bất an hay thậm chí là khó chịu. Tôi cũng không có dấu hiệu chán nản vì cô đơn. Có lẽ là do cơ thể tôi giờ đây quá đơn giản? Có lẽ đây là bản chất của loại sinh vật này; chúng có lẽ không cần phải nghĩ về những chuyện phiền phức như vậy.

Hay có lẽ… là vì tôi đã dành quá nhiều năm nằm trên giường bệnh? Có lẽ tôi là kiểu người không suy nghĩ quá sâu xa? Tôi thực sự hy vọng không phải vậy.

Đúng rồi. Cô gái trong giấc mơ của tôi đã bị giam hãm trên giường. Xem xét điều đó, có lẽ tôi đã chết và giờ đang ở Địa Ngục. Mặc dù, nếu đúng là vậy, thì nơi này chắc chắn không hề tra tấn về thể xác hay tinh thần chút nào.

Có một tin đồn rằng đây chỉ là một giấc mơ, giống như tôi đã nghĩ ban đầu. Tất nhiên, tôi là người đã khởi xướng tin đồn đầy hy vọng đó.

Tất cả những gì tôi có thể làm là ngồi lặng im một mình.

Xa xa, vật kia lại nảy lên.

Tôi đã nói rằng ở đây không có gì, nhưng một khi đã đủ bình tĩnh, tôi nhận ra có một sinh vật gần đó trông giống như một con bọ nhỏ. Nó trông giống bọ, nhưng không phải là bọ. Tôi không có cơ sở để so sánh, nhưng nó bé tí và di chuyển như một con bọ, nên tôi quyết định gọi nó là vậy.

Có lẽ nó đã ở đây suốt, chỉ là tôi quá bối rối nên không để ý. Giờ đây, khi đã lấy lại được sự bình tĩnh và các giác quan thị giác, thính giác, khứu giác hoạt động bình thường, nó cuối cùng đã thu hút sự chú ý của tôi. Hoặc có lẽ vì tôi không hề di chuyển kể từ khi có ý thức trong cơ thể này, nó quyết định tôi không phải là mối đe dọa và an toàn để lộ diện. Nói thật, vì tôi đã nghĩ rằng mình hoàn toàn cô đơn, nên việc biết có thứ gì đó khác có thể cử động ở đây khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Khi tôi nhìn kỹ hơn, nó thực ra khá dễ thương. Nó chẳng giống một con bọ chút nào. Nó là một sinh vật kỳ lạ trông giống như một giọt sương mù. Vì tôi không làm gì cả, nó đến đủ gần để tôi có thể quan sát.

Chát!

…Tôi chắc chắn không ngờ tới điều đó. Ngay khi nó đến gần, một phần cơ thể tôi bất ngờ lao ra với tốc độ kinh ngạc và đập con bọ.

Áaaaaa! Tôi đang làm cái quái gì vậy?

Mặc dù, khi nhìn con bọ, tôi cảm thấy mình bị hút về phía nó bằng cách nào đó. Tại sao tôi đột nhiên đập bẹp nó như vậy? Tôi thành mèo rồi à?! Tôi đã phản ứng y hệt như một con mèo khi có người vẫy đồ chơi trước mặt chúng.

Nhưng khoan đã… Cái gì thế này…?

Chắc chắn có một sinh vật giống bọ ở đây trước khi tôi đập nó. Thế nhưng, khi tôi ra tay, nó biến mất như sương mù, để lại phía sau một mùi hương hoa ngọt ngào.

Thật kỳ lạ. Tôi không biết tại sao một con bọ lại tỏa ra mùi hương đó. Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, mùi hương đang mang lại cho tôi cảm giác no bụng mơ hồ, mặc dù trước đó cơ thể tôi không hề cảm thấy đói.

Điều đó khiến tôi nhớ lại trong giấc mơ, khi còn nhỏ, tôi đã từng hút mật hoa từ một bông hoa nhỏ.

Giật… Giật…

Cơ thể tôi lần đầu tiên tràn ngập cảm giác thực sự mong muốn một thứ gì đó.

Cơ thể giống mayonnaise của tôi bắt đầu run rẩy vì sự kích thích và phấn khích khi hấp thụ mùi hương ngọt ngào từ con bọ đã chết—vật mà chỉ vài giây trước đã mang lại cho tôi sự an ủi. Bị thúc đẩy bởi cảm giác đó, tôi bắt đầu lảng vảng quanh khu vực.

Làm thế quái nào tôi lại di chuyển cơ thể này…? Tôi cho rằng mình có một mức độ sức mạnh thể chất nào đó, dựa trên cách tôi có thể đánh con bọ kia, và tôi đã nghĩ mình sẽ phải bò. Nhưng thay vào đó, tôi bắt đầu lơ lửng đi theo hướng tôi muốn.

Có lẽ vì tôi quá ngớ ngẩn—à không, không thể nào. Chắc chắn phải có một lời giải thích khác.

Dù sao, tôi có thể di chuyển nhanh như cách tôi đánh con bọ, và tôi bay lơ lửng trên mặt đất. Tuy nhiên, tôi không thể bay lên cao, điều này hơi thất vọng một chút.

Ồ, tôi tìm thấy một con bọ khác.

Thành thật mà nói, tôi đang cảm thấy hơi cô đơn, nên tôi tự hỏi liệu mình có thể giữ con này làm thú cưng không. Tuy nhiên…

Chát!

Tôi lao vào nó ngay khi vừa phát hiện ra. Tôi thực sự giống một con mèo. Việc tôi thiếu tự chủ có vẻ đáng thương thật. Nhưng tôi không thể ngăn mình lại. Có điều gì đó trong mùi hương ngọt ngào đó khiến tôi không thể cưỡng lại được. Rốt cuộc, tôi là con gái mà. Trong mọi trường hợp, đó là lỗi của con bọ vì đã nhảy nhót như thế và kích thích bản năng săn mồi thuần túy kiểu mèo của tôi.

Liệu tôi đang bị thay đổi sâu sắc bởi hoàn cảnh? Hay linh hồn tôi đang bị ô nhiễm? Tôi không thích ý nghĩ đó, nhưng tôi phải thực tế chấp nhận rằng những hành động này là cần thiết để sống trong cơ thể này và trong thế giới này.

Hơn nữa, ký ức về giấc mơ của tôi không hoàn hảo, vì vậy phiên bản "tôi" mà tôi dựa vào cũng không hoàn hảo. Nếu tôi có thể điền vào những mảnh ghép còn thiếu của câu đố bằng con người tôi bây giờ, tôi sẽ có thể trở thành bản ngã chân chính của mình—ít nhất tôi tự cho là vậy.

Hmm? Con bọ đầu tiên có mùi hương hoa, nhưng con này thì thiên về… trái cây hơn.

Giật… Giật…

Có lẽ tôi nên đi săn thêm nữa? Được thôi. Cứ làm vậy đi. Và không phải vì tôi đã đầu hàng trước sự thèm ăn của mình đâu. Tôi làm điều này để thỏa mãn tính tò mò của mình.

Tôi quyết định từ đó về sau, tôi sẽ đi săn bọ để giết thời gian.

Không phải vì tôi muốn ăn vặt đâu, được chứ?!

Xem nào…

Chát, chát.

Ồ, có thêm nữa!

Chát, chát, chát.

Từ đó trở đi, tôi đã dành vài ngày để săn và đập bẹp lũ bọ.

Mmm, mỗi con đều tỏa ra một mùi thơm dễ chịu. Đương nhiên, chúng có hương vị tinh tế hơn nhiều so với vị ngọt của Thế Giới Ánh Sáng, nhưng chúng thỏa mãn bản năng săn mồi kiểu mèo của tôi khá tốt, vì vậy các mùi hương giống như một lớp kem trên bánh vậy.

Tôi không thực sự tìm thấy niềm vui trong việc giết bọ hay động vật nhỏ; tôi chỉ không cảm thấy quá tệ về điều đó, bởi vì chúng đơn giản biến mất khi tôi đập bẹp chúng. Có lẽ, chính hành động săn lùng các sinh vật mới là thứ ngon miệng. Có lẽ săn thứ gì đó lớn hơn và sống động hơn sẽ còn ngon hơn, mặc dù tôi không hoàn toàn chắc chắn.

Khi rời khỏi vị trí ban đầu, tôi phát hiện ra có những sinh vật lớn hơn trông giống chuột. Chúng thận trọng hơn nhiều so với lũ bọ và không dám đến gần tôi. Chúng cũng nhanh chóng trốn thoát.

Có lẽ tôi có thể biến một trong số chúng thành thú cưng?

Chát!

Chắc là không rồi.

Nó ngon quá. Giống như một quả anh đào hay dâu tây.

Khi tôi tiếp tục theo cách đơn giản này, cơ thể tôi đã thay đổi.

Và ý tôi không phải là tôi bị béo phì do ăn quá nhiều đồ ăn vặt. Màu vàng sẫm của tôi sáng lên, giống như trứng tươi của gà thả vườn và kem trứng đắt tiền làm từ kem béo. Cơ thể giống mayonnaise bị tách lớp của tôi từ từ đông lại thành một chiếc bánh flan—hay một con slime, nhưng không phải loại dễ thương, rung rinh mà bạn đang nghĩ đến. Nó giống như một loại kem trứng vani bị đổ xuống sàn nhà hơn.

Tại sao tôi cứ so sánh mình với thức ăn mãi vậy…?

Dù sao đi nữa, mặc dù tôi rất vui vì có một màu sắc "ngầu" hơn, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Điều này có nghĩa là tôi đang trưởng thành sao?

Mặc dù tôi đã trở nên nặng đến mức không thể lơ lửng nữa?

Khoan đã, điều này có nghĩa là tôi thực sự đã béo lên sao? Bây giờ tôi chỉ là một cục mỡ thôi à?!

Giờ đây tôi đã đặc hơn và giống kem trứng đắt tiền hơn, có lẽ tôi thực sự có vị như kem trứng, giống như cách những con bọ kia có đủ loại hương vị khác nhau?

Có lẽ tôi trông ngon miệng đối với các sinh vật khác?

Ngay khi ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu, tôi đối diện với một sinh vật mà tôi chưa từng thấy trước đây.

"Kreeee!"

Tôi chỉ có thể trừng mắt nhìn nó.

Nó khổng lồ!

Đó là một con khỉ. Hoặc ít nhất nó trông giống một con khỉ. Chúng ta đã bỏ qua vài cấp độ rồi sao?! Thông thường, bạn phải đối diện với những con slime như tôi tiếp theo chứ!

Nhưng có lẽ không có sinh vật nào khác giống tôi ở đây vì con khỉ tiến hóa này đã săn hết chúng rồi? Hoặc có lẽ một con slime đã ăn thịt đồng loại và sau đó tiến hóa thành con khỉ này. Đó là suy đoán tốt nhất của tôi.

Có lẽ tôi cũng đã tiến hóa từ một trong những con bọ nhỏ kia, và rồi tôi phát triển ý thức và trở thành tôi.

Điều đó có nghĩa là con khỉ này cao cấp hơn tôi trong chuỗi sinh tồn.

Con khỉ này không to lớn như tinh tinh; nó trông giống một con vượn cáo đen hoặc một loài linh trưởng nhỏ nào đó. Nó có vẻ nhỏ hơn tôi, nhưng tôi có cảm giác cơ thể nó có cấu tạo đặc hơn tôi rất nhiều.

"Kreee!"

Con khỉ có một vết sẹo đỏ rực trên trán và đang cười nhăn nhó như con người. Điều đó làm tôi hơi sợ.

Ôi chao… Thật là kinh dị.

Nhưng chính sự rùng rợn đó lại giúp tôi giữ được bình tĩnh. Nó đã khiến tôi bất ngờ, nhưng ngay cả khi con khỉ đã tiến hóa hơn, tôi cũng có khả năng nhận thức sắc bén không kém.

Hừm, tôi nên làm gì đây? Tôi có thể chiến đấu với nó không? Tôi có thể đấm nó hết sức như tôi đã làm với lũ bọ không? Bây giờ tôi đã bình tĩnh lại, nó không còn khiến tôi sợ hãi nữa, bất chấp vẻ rùng rợn của nó, nhưng tôi không chắc mình thực sự có thể đánh nhau.

Aaa… Nhưng con khỉ… trông ngon miệng quá đi mất…

"Kreee…"

Như thể cảm nhận được có điều gì đó ở tôi đã thay đổi, con khỉ ngừng cười và chuyển sang một tư thế cảnh giác hơn.

Ngay cả tôi cũng có thể cảm nhận được cơ thể mình đang sẫm màu hơn.

Vậy thì, chúng ta bắt đầu chứ?

Ta sẽ ăn sạch ngươi, không chừa một miếng nào…

Con khỉ có vẻ sắp lao vào tôi, vì vậy tôi duỗi cơ thể dẻo quẹo của mình ra để chuẩn bị.

Tuy nhiên…

Hả?!

"Kreeee?!"

Cả con khỉ và tôi đều đồng loạt lùi lại.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Môi trường xung quanh chúng tôi đột nhiên tràn ngập một luồng hắc khí này, giống như nhựa than đá dính nhớp. Cảm giác mạnh đến nỗi tôi nghĩ cơ thể kem trứng của mình sẽ bị hủy diệt.

Ồ, khoan đã. Này, khỉ! Đừng có tự mình chạy trốn như thế chứ! Cơ thể tôi nặng lắm rồi, tôi không thể di chuyển nhanh như vậy!

Tôi nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng tôi không thể.

Gần đó, đứng trên một vách đá khá cao, là một con báo đen khổng lồ. Nó đứng với vẻ uy nghi nhưng không che giấu sự hung dữ, bộ lông của nó đen tuyền.

Thay vì sợ hãi, tôi bị vẻ đẹp của nó chinh phục và cuối cùng mê mẩn nhìn chằm chằm vào con thú.

Dựa trên kích thước của con khỉ, bản thân tôi có kích thước bằng một con mèo lớn. Tuy nhiên, con báo này dường như còn lớn hơn cả một con voi. Và nó có một màu đen sống động đến vậy… Tôi nhận ra rằng "sống động" không phải là từ bạn thường dùng để mô tả màu đen, nhưng đó là từ duy nhất xuất hiện trong đầu tôi.

Chiếc đuôi chẻ đôi của con thú dài hơn cả cơ thể nó, và nó quất lên như một cây roi. Phiến đá bên dưới nó bị nghiền nát bởi những chiếc móng vuốt bạc khi nó nhìn tôi bằng đôi mắt bạc. Đây là lần đầu tiên tôi gặp một sinh vật có trí tuệ khác trong thế giới này.

Tôi nhận ra rằng tôi… sợ hãi. Đây là lần đầu tiên tôi thực sự cảm thấy sợ hãi kể từ khi có ý thức ở thế giới này.

Nhưng tôi không thể ngừng nhìn chằm chằm vào con báo. Tôi thậm chí không quan tâm. Tôi chỉ không thể rời mắt khỏi sinh vật tuyệt vời này.

Ối… Tôi thực sự… muốn vuốt ve nó. Tôi muốn vuốt ve nó vô cùng. Tôi biết chắc rằng bộ lông của nó sẽ mềm mại và mượt mà biết bao. Ngực nó chắc chắn sẽ căng đầy và mịn màng. Ồ! Chắc chắn cảm giác sẽ tuyệt vời lắm!

"Này." Khi nhìn xuống tôi, luồng khí bạo lực của con báo mờ dần. Với một cử chỉ rất giống con người, nó nghiêng đầu tò mò về phía tôi. "Tại sao ngươi không sợ ta?"

Hả?! Đó là một giọng nói vừa rồi.

Điều tôi thực sự nghe thấy là con báo gầm gừ một chút, nhưng trong tâm trí tôi, nó đã biến thành những từ ngữ thực sự có ý nghĩa.

Dù cố gắng đến mấy, tôi cũng không thể trả lời. Tôi quá đỗi choáng váng khi lần đầu tiên nghe thấy những từ ngữ có trí tuệ trong thế giới này.

Giọng nói của con báo đáng ngạc nhiên là dễ chịu—trầm ấm, như một người đàn ông lớn tuổi. Có lẽ như một người đàn ông khoảng đầu ba mươi. Nói thẳng ra là tôi thực sự thích giọng nói đó, vì vậy tôi cố gắng nhảy lên nhảy xuống để truyền đạt điều đó.

Mặc dù tôi không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, tôi có cảm giác rằng con báo ít nhất cũng hiểu sự nhiệt tình của tôi.

Con báo nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, mặc dù nó là một con báo. "Ngươi có thể hiểu ta đang nói gì ư?"

Tôi muốn gật đầu nhưng không thể, vì vậy tôi cố gắng thể hiện bản thân bằng toàn bộ cơ thể thêm một chút thì con báo đột nhiên ghì chặt tôi xuống bằng một trong những chiếc chân trước khổng lồ của nó.

"Chúng ta có gì ở đây? Đúng như ta nghĩ—ngươi không biến mất. Ngươi chắc chắn có một cái tôi vững chắc bên trong."

Cái gì?! Nếu tôi không thể thiết lập một hình thức tự thân, liệu tôi có bị ăn thịt chỉ bằng cách bị giẫm đạp không?! Tôi đã nghĩ rằng có lẽ là như vậy nhưng… Chà, tôi đã may mắn thoát chết.

Khi tôi run rẩy vì ý nghĩ đó, tôi có thể cảm nhận thấy anh ta mỉm cười nhẹ.

"Không cần phải sợ hãi. Hay ngươi đang giận dữ?"

Tôi không thực sự giận, nhưng mọi chuyện có hơi khó nuốt một chút, anh biết đấy? Con báo dường như hiểu khi anh ta nhấc chân trước ra và đưa mặt lại gần để nhìn tôi.

"Thư giãn đi. Ta không có ý định làm hại ngươi nữa. Nhưng có một điều ta không hiểu—tại sao ngươi vẫn giữ hình dạng đó?"

Hửm?

Tại sao ư? Không phải tôi tự biến mình thành thứ gì đó trông ngon miệng vì tôi muốn trông như thế này. Sử dụng cơ thể kem trứng vani đầy quyến rũ của mình, tôi cố gắng truyền đạt điều này tốt nhất có thể.

Đáng kinh ngạc, con báo hiểu và giải thích bằng giọng điệu thở dài: "Một sinh vật tiên tiến như ngươi đáng lẽ phải tự nhiên tiến hóa thành một cơ thể dễ di chuyển hơn, vì cơ thể ngươi đã đặc và nặng hơn. Giống như sinh vật ngươi vừa đánh nhau chẳng hạn. Thông thường, đó là lúc một sinh vật phát triển ý thức về bản thân, nhưng ngươi dường như là một trường hợp độc đáo. Ta đã định ăn thịt kẻ chiến thắng trong cuộc tranh cãi nhỏ của ngươi, nhưng có vẻ như ta đã tìm thấy thứ thú vị hơn."

Chà, tôi đã thực sự may mắn rồi. Anh ta sẽ ăn thịt tôi, ngay cả khi tôi đã đánh bại con khỉ đó.

"Thông thường, ngươi đáng lẽ phải tiến hóa theo bản năng. Ta đoán là ngươi cho rằng ngươi sẽ chấp nhận hình dạng hiện tại vì ý thức về bản thân quá mạnh? Tuy nhiên, nếu ngươi không tái tạo cơ thể mình, thì ngươi sẽ không thể chạy thoát nếu gặp phải những sinh vật mạnh hơn. Ta cho rằng sự trì trệ này chỉ là kết quả của việc có một linh hồn mạnh mẽ, nhưng đừng lo lắng, điều đó không hoàn toàn tệ."

Tôi vẫn còn bối rối.

"Vì ngươi đã có ý thức về bản thân, nên việc tạo ra một cơ thể đủ mạnh sẽ dễ dàng cho ngươi. Tiến hóa dựa trên bản năng, hầu hết sẽ dễ dàng biến thành một trong những loại hình khỉ đó. Chúng không yếu, nhưng khả năng của chúng chỉ ở mức trung bình. Ngươi cần may mắn nếu muốn trở thành một sinh vật mạnh hơn. Hãy tự cho mình là may mắn vì đã gặp ta trước."

Anh ta nói không sai. Tôi có lẽ đã chết nếu gặp bất kỳ sinh vật nào mạnh hơn tôi.

"Hãy thử tiến hóa đi. Ta sẽ canh chừng."

Anh ta thật là tử tế một cách bất ngờ. Tôi có đủ loại câu hỏi về anh ta, về bản thân tôi và mọi thứ ở đây, nhưng sự tử tế đơn giản của anh ta khiến tôi dễ dàng chấp nhận thực tế điên rồ này hơn, vì vậy tôi quyết định tập trung vào việc tiến hóa.

Tôi muốn trở thành gì? Tôi đã tiến hóa một lần dựa trên những mong muốn tức thời của mình, vì vậy tôi phải suy nghĩ cẩn thận về điều này. Tuy nhiên, tôi đã quyết định ngay từ đầu con đường mình sẽ đi.

Tôi làm cho cơ thể mình mềm mại và dẻo dai để đạt được điều đó, nhưng anh ta đột nhiên giẫm lên tôi với một lực rất mạnh.

"Ngươi đang cố gắng xúc phạm ta sao?"

Cái gì?!

"Ngươi không thể nhảy thẳng tới việc có một hình dạng giống con người được. Đừng có giỡn mặt ở đây nữa."

Anh ta đáng sợ đến nỗi tôi muốn khóc. Mặc dù tôi không thể.

Đương nhiên, Thế Giới Ánh Sáng đó rất đặc biệt với tôi, nên tôi khao khát trở thành con người. Rất khó để thay đổi sang một hình dạng khác khi bạn đã quyết tâm với một hình dạng cố định. Đó là lý do tại sao tôi cố gắng trở thành một con người, nhưng theo lời anh ta, đó chẳng khác nào tự sát.

"Thật là ngu xuẩn khi chọn hình dạng giống người ngay từ đầu."

Hình dạng con người rất yếu ớt. Điều đó hợp lý khi tôi nghĩ về nó. Nếu một con người và một động vật ăn thịt cùng kích cỡ đánh nhau, con vật thường sẽ thắng. Con người mạnh mẽ là vì họ tập hợp thành bầy đàn và chế tạo vũ khí.

Tuy nhiên, những giả định như vậy là vô nghĩa trong thế giới này. Đây là lý do tại sao nếu tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn, tôi nên trở thành một loài động vật như anh ta hoặc một con bọ. Anh ta nói với tôi rằng nếu tôi khao khát có tay và chân đến vậy, tôi có thể thỏa hiệp bằng cách trở thành một con khỉ bình thường thay thế.

Ngay cả việc tiến hóa thành một con khỉ trung bình cũng sẽ mang lại cho tôi một cú hích lớn về sức mạnh. Tôi khá chắc rằng gorilla cũng có thể mạnh hơn cả động vật ăn thịt. Tuy nhiên, liệu tôi có thể tiến hóa xa đến mức đó hay không hoàn toàn là vấn đề may mắn.

Một số sinh vật có sừng và vảy. Anh ta nói rằng tôi cũng có thể thử tăng khả năng tấn công hoặc phòng thủ bằng cách có được một trong hai thứ đó. Tuy nhiên, anh ta không có sừng hay vảy. Tôi nghĩ rằng việc không có gì sẽ trông đẹp hơn và ngầu hơn, giống như anh ta. Anh ta dường như hiểu tôi đang nghĩ gì, xét qua cách anh ta cười toe toét.

"Sinh vật càng yếu, chúng càng phải tự trang bị. Móng vuốt và răng nanh là đủ với ta rồi."

Ôi chao… Anh ta thật là ngầu.

Anh ta còn nói với tôi rằng thậm chí có một trường hợp một sinh vật đã biến thành hình dạng giống người sau khi trở nên thực sự mạnh mẽ—đủ mạnh để trở thành ông chủ của lãnh thổ của chúng. Con báo đen có lẽ cũng có thể trở thành hình dạng giống người nếu muốn, nhưng dựa trên những gì anh ta nói với tôi, tôi đoán anh ta tự hào về hình dạng hiện tại của mình.

Vậy, trở lại chủ đề về việc tôi quyết định tiến hóa thành gì. Tôi nghĩ rằng tôi hầu như không thể tiến hóa thành một thứ gì đó như người thú có tai mèo, nhưng tôi có lẽ sẽ yếu ớt và tôi có cảm giác rằng, dựa trên kích thước hiện tại, tôi sẽ chỉ có thể tiến hóa thành một đứa trẻ.

Có lẽ tôi nên chọn một hình dạng động vật như anh ta đã làm? Tôi cứ nói mãi về mèo, vậy có lẽ tôi nên trở thành một con mèo. Thật tuyệt vời nếu được tương tự như anh ta.

"Đã quyết định xong chưa?"

Tôi bắt đầu cử động trở lại, nên anh ta chuyển sự chú ý về phía tôi. Anh ta đã kiên nhẫn chờ đợi tôi quyết định. Anh ta vẫn là một lực lượng hùng mạnh như mọi khi, nhưng tôi không còn sợ anh ta nữa.

"Vậy thì, bắt đầu đi. Điều quan trọng là phải tập trung phóng chiếu lên bản thân loại sinh vật mà ngươi muốn trở thành và loại sức mạnh mà ngươi muốn có."

Đã rõ! Tôi nhảy lên đáp lại khi bắt đầu củng cố hình ảnh của bản thân.

Tôi tưởng tượng một con mèo mảnh mai, ngầu lòi, xinh đẹp. Tôi yêu bộ lông mềm mại, nhưng tôi cũng thích lông ngắn. Tôi không thích rụng lông.

Dừng lại. Tôi cần tập trung vào những gì tôi muốn trông như thế nào. Xinh đẹp và dễ thương là điều cần thiết. Tôi cũng thích chó, nhưng cái tôi yếu ớt trong giấc mơ đó luôn cảm thấy kiệt sức mỗi khi có một con chó xung quanh và chúng dường như luôn muốn chơi đùa.

Chết tiệt, tôi lại bị phân tâm nữa rồi. Phải tưởng tượng xem tôi muốn trông như thế nào… Tôi muốn nhanh chóng chạy xuyên qua bóng tối và trở nên ngầu lòi bằng cách hạ gục kẻ thù như một ninja bằng móng vuốt và răng nanh của mình.

Một thứ gì đó có thể lướt nhẹ nhàng trên mặt đất… Hừm? Bay lượn ư? Trở thành một con chim cũng có thể tốt. Chim ưng khá ngầu. Tôi nghĩ chỉ có chim cắt là nhanh thôi? Nhưng bạn cần nhiều hơn tốc độ để sống sót. Ít nhất, đó là điều tôi cảm nhận được anh ta đang muốn nói. Một thứ gì đó có thể bay nhanh chóng mà không va vào bất cứ thứ gì, ngay cả trong hang động…

Không, không, không, không. Không phải bay. Tôi muốn là mèo—mèo! Tôi là mèo. Mèo. Mèo. Mèo. Tôi là mèo. Một chú mèo con đáng yêu, dễ thương…

"Cái quái gì thế này?"

"À, ừm… tôi không biết phải nói sao." Tôi đã làm được! Tôi đã tiến hóa và bây giờ tôi có thể nói! Nhưng mặc dù tôi đang vô cùng phấn khích, anh ta lại có vẻ mặt buồn rười rượi không thể phủ nhận, dù anh ta là một con báo.

Khi quá trình tiến hóa hoàn tất, tôi đã trở thành một con mèo.

Tôi trông đúng như những gì tôi đã tưởng tượng: đáng yêu và dễ thương. Ngay cả tôi cũng muốn tự khen ngợi bản thân.

Tuy nhiên, mặc dù là mèo, tôi lại trở thành một cục bông mèo con tí hon—và đôi cánh dơi nhỏ xíu trên lưng tôi thì cực kỳ dễ thương. Màu kem trứng vani của tôi giờ là một màu vàng kim lộng lẫy. Đôi mắt tròn xoe, dễ thương của tôi trông như ngọc ruby. Móng vuốt và răng nanh của tôi có màu đỏ tươi và phát sáng như những viên đá quý trong suốt—những viên đá quý chắc chắn là đang sống.

Tôi giờ đây là viên ngọc quý của thế giới. Một cô mèo con đáng yêu đến mức cái tôi của thế giới trong mơ sẽ muốn chăm sóc và ôm ấp tôi cả ngày.

"Ngươi định chiến đấu như thế nào với hình dạng này?"

"Ư, ừm…"

Ôi không. Anh ta giận rồi. Tại sao? Chà, tôi đoán được tại sao.

Anh ta giận vì tôi ngu ngốc. Ngay cả tôi cũng biết tôi là một kẻ ngốc. Đây không phải là hình dạng mà một người nên chọn để sinh tồn trong một thế giới nơi kẻ mạnh nuốt chửng kẻ yếu.

"Hà… ha…" Tôi không thể nhịn được cười trong nỗ lực xoa dịu tình hình. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào tôi với một sự lạnh lùng đáng ngạc nhiên.

Phải chăng anh ta đã cạn kiệt thiện chí dành cho tôi rồi? Thật uổng công khi tôi vừa gặp được một người có thể nói chuyện.

Tôi thích giọng nói của anh ta, và tôi thực sự ước anh ta sẽ cho tôi vuốt ve anh ta. Tôi biết giờ tôi cũng có bộ lông riêng, nhưng chuyện này thì khác.

Anh ta tiếp tục nhìn chằm chằm trong im lặng.

Tôi bắt đầu chập chững đi về phía anh ta bằng đôi chân tí hon và bị ngã trên đường đi. Nhớ ra mình có cánh dơi, tôi cố gắng đập chúng và nhấc mình lên không trung trước khi lại rơi thẳng xuống đất.

Bây giờ cả hai chúng tôi đều chìm trong im lặng.

Tôi bối rối, không biết phải làm gì với tình hình ngượng nghịu này. Đó là lúc anh ta thở dài thật lớn và bước tới, nhe răng nanh.

"Ái chà?!"

A-anh ta định ăn tôi sao?!

"Đừng nhúc nhích."

Chậm rãi cắn. Anh ta bắt đầu đi, ngậm tôi trong miệng như một con mèo cha.

So với anh ta, tôi giống một con chuột hamster bị những loài ăn thịt lớn săn mồi hơn. Anh ta đang làm gì vậy?

"Ưh?"

"Ta không có ý định ăn ngươi. Đã lâu rồi ta không có ai thông minh để trò chuyện. Chỉ có vậy thôi. Việc này sẽ phiền phức, nhưng ta sẽ nuôi ngươi cho đến khi ta cảm thấy chán ngươi. Ngươi nên cảm thấy hạnh phúc."

"Vâng…"

Giống như tôi đã từng cô đơn và muốn có một con thú cưng, giờ đây tôi là thú cưng của anh ta, và hai chúng tôi bắt đầu cuộc sống cùng nhau.

Tuy nhiên, trong tâm trí tôi, tôi là một cô gái. Và mặc dù anh ta là một con báo đen, anh ta cũng là một người đàn ông có giọng nói đáng yêu. Suy nghĩ về việc trở thành thú cưng của anh ta khiến tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng.

"Ngươi không nghĩ điều gì kỳ quặc đấy chứ?" anh ta hỏi.

"Ô-ổn mà. Ồ, vâng, vậy tôi có thể hỏi anh điều gì không?"

"Chuyện gì?" Anh ta nghe có vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn trả lời tôi.

Khu vực tôi kết thúc này thực chất là lãnh thổ của anh ta, nhưng không phải là "hang ổ". Vì chúng tôi không cần ngủ hay ăn, anh ta không cần phải có một nơi an toàn cho mình.

Tuy nhiên, với cơ thể mèo con yếu ớt của tôi, tôi lại muốn có một nơi an toàn. Dù rằng bất cứ thứ gì mạnh hơn tôi cũng không dám tấn công vì sợ anh ta.

"Chính xác thì chúng ta đang ở đâu?"

Tất cả những gì anh ta làm là mỉm cười nhẹ trước câu hỏi ngu ngốc, mơ hồ của tôi khi anh ta cố gắng đoán xem tôi thực sự muốn nói gì. "Ta đoán ngươi không hỏi về lãnh thổ của ta, mà là bản thân thế giới này?"

"Vâng."

"Thật là một câu hỏi kỳ lạ. Ngươi chưa từng được triệu hồi trước đây sao? Đó không phải là cách ngươi có được ngôn ngữ và kiến thức sao?"

"'Triệu hồi'? Không, tôi nghĩ tôi chỉ vừa mới được sinh ra thôi."

"Cái gì?" Anh ta có vẻ ngạc nhiên, nên tôi bắt đầu kể cho anh ta nghe về bản thân mình.

Vì anh ta biết về người hình người và con người, tôi nghĩ rằng anh ta cũng có thể biết về Thế Giới Ánh Sáng từ những giấc mơ của tôi. Tôi đã đoán rằng đây có thể là một thế giới hoàn toàn khác, nhưng tôi thực sự không muốn điều đó xảy ra.

"Ký ức về một giấc mơ? Các linh hồn được đưa vào thế giới này đều bị tan vỡ và mất đi kiến thức mà họ có. Ta không chắc liệu ngươi được sinh ra từ một tập hợp kiến thức hay ngươi đang nhớ lại nó, nói nôm na là vậy."

Tôi im lặng.

Điều này thực sự có nghĩa là có khả năng tôi không phải là cô gái đó như tôi đã nghĩ…

Trong mọi trường hợp, hình ảnh một con báo đen khổng lồ và một cô mèo con vàng kim nói chuyện với nhau bằng giọng điệu nghiêm túc có vẻ khá siêu thực.

Tôi cảm thấy có lẽ tôi không nhìn nhận mức độ nghiêm trọng của tình hình một cách nghiêm túc như đáng lẽ phải làm, nhưng tôi chỉ có thể là tôi, vì vậy tôi có bất lợi là chỉ bận tâm đến những lo lắng phù phiếm hơn.

Nói chung, tôi ngạc nhiên về việc anh ta chấp nhận tất cả những điều này dễ dàng như thế nào. Tôi chắc chắn rằng một phần là do anh ta thông minh, nhưng tôi cũng có cảm giác rằng một người mạnh mẽ như anh ta chỉ đơn giản là không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt.

"Đối với thế giới này, nó có nhiều tên gọi khác nhau. Chỉ những chủng tộc lâu đời nhất mới có thể hiểu được sự thật về nó."

Được rồi, nhưng tôi không hỏi về điều gì quá kỹ thuật cả.

"Tuy nhiên, con người có một thuật ngữ duy nhất cho thế giới này. Họ gọi nó là Thế Giới Hư Vô (Ethereal World)."

"Thế Giới Hư Vô?"

"Đây, ta sẽ giải thích theo cách ngươi có thể hiểu."

Cảm ơn anh rất nhiều.

Về cơ bản, nơi con người, động vật và các sinh vật sống khác sinh sống được gọi là Thế Giới Vật Chất (Material World), và nơi này—nơi đầy rẫy những linh hồn có ý chí mạnh mẽ—được gọi là Thế Giới Hư Vô.

"Ngước lên đi."

"Lên?"

Tôi ngước nhìn lên giống như anh ta để thấy bầu trời cao vút như thường lệ bị bao phủ hoàn toàn bởi những đám mây đen mờ ảo.

"Đó không phải là bầu trời. Đó là một bức tường ranh giới. Thế Giới Hư Vô được chia thành nhiều tầng lớp khác nhau. Ở trên đó là tầng được gọi là Yêu Giới (Fae Realm)."

Nghe điều đó thật bất ngờ, nhưng tôi không bối rối.

Hay có lẽ hợp lý hơn khi nói rằng tôi dần dần hiểu ý anh ta. Trong giấc mơ, khi tôi bị mắc kẹt trên giường, những người tôi cho là anh trai và chị gái đã đọc cho tôi nghe đủ loại truyện giả tưởng và thần thoại.

"Có Thiên Đàng không?"

"Thiên Đàng? Chưa bao giờ nghe nói về bất cứ điều gì như thế, nhưng cấp độ cao nhất của Thế Giới Hư Vô được gọi là Nguyên Tố Giới (Elemental Realm). Đó là nơi những sinh vật thu thập linh hồn và phân tán chúng khắp các thế giới sinh sống."

Vậy có lẽ những nguyên tố này gần giống với những gì tôi tưởng tượng về các vị thần và thiên thần? Trong trường hợp đó…

"Khoan đã…"

"Sao?"

"Vậy chúng ta đang ở đâu? Phần nào của Thế Giới Hư Vô là đây? Không, khoan—con người gọi chúng ta là gì?"

"Hừm, ta đoán con người gọi chúng ta là Ác Quỷ (Demons)."

"Tôi đã sợ điều đó."

Bằng cách nào đó, tôi đã đoán được!

Tôi thà trở thành một nguyên tố bóng tối hay thứ gì đó như thế hơn, nhưng thực tế không hề nhân từ. Tôi thực sự đã làm điều gì đủ tệ để xứng đáng bị gọi là ác quỷ sao?

"Họ gọi nơi chúng ta đang ở bây giờ là Ma Giới (Demon Realm). Tầng thấp nhất của Thế Giới Hư Vô là Vực Thẳm (Abyss). Chỉ những linh hồn bị tha hóa đã bị đẩy lùi khỏi tất cả các thế giới khác mới rơi xuống Vực Thẳm. Những linh hồn không thể được thanh tẩy, ngay cả sau khi bị tan vỡ, sau đó xuất hiện trong Ma Giới và biến thành Ác Quỷ."

Tôi không có phản ứng.

Ý tôi là, anh ta có thực sự cần phải gây ra thiệt hại tinh thần dữ dội như vậy cho tôi không?

Và cứ thế, đó là cách tôi nhận ra rằng tôi là một Ác Quỷ. Nhưng thật tốt khi tôi đã hiểu rõ về bản thân mình—hoặc ít nhất, đó là điều tôi đã quyết định.

"Trước tiên, chúng ta cần làm gì đó với hình dạng vô dụng mà ngươi đã chọn."

"Nhưng nó dễ thương mà, phải không?"

"Và chính xác thì ngươi dự định sống sót bằng cách nào?"

Như một trò đùa, anh ta cắn tôi. Tôi sợ rằng ngay cả việc cắn đùa cũng đủ để giết tôi, nên tôi ước anh ta đừng làm thế.

"Đừng để bị rơi đấy," anh ta cảnh báo.

"Vâng."

Vì tôi chưa thể tự săn bắn, anh ta sẽ đi săn cho tôi.

Lần này, thay vì cưỡi trong miệng anh ta, tôi cưỡi trên đầu anh ta như một chiếc tóc giả vàng hoe nào đó. Nhưng tôi không thể cắm móng vuốt vào anh ta nếu tôi sắp bị rơi, vì tôi chắc chắn rằng anh ta sẽ cắn tôi một lần nữa nếu tôi làm vậy.

Anh ta thật tốt bụng với một Ác Quỷ, tôi nghĩ thầm, nhưng tôi thực sự nhận ra anh ta thực sự là một Ác Quỷ đến mức nào từ cách anh ta tàn nhẫn giết chết mọi sinh vật slime—những sinh vật như tôi đã từng—mà chúng tôi bắt gặp và xé nát tất cả những con khỉ nhỏ bằng móng vuốt của mình.

Tôi không chắc về lũ slime, nhưng tôi chắc chắn có thể cảm nhận được có một ý thức về bản thân trong những con khỉ nhỏ đó từ cách chúng nhìn tôi với đôi mắt đầy kinh hoàng khi anh ta xé chúng ra từng mảnh.

Nhân tiện, những con khỉ nhỏ có vị như táo và nho. Chúng khá ngon.

"Điều này sẽ khiến tôi mạnh hơn chứ?"

"Ta khá chắc rằng nếu tiếp tục như thế này, ngươi sẽ có thể tự đi săn được. Mặc dù ta nghĩ ngươi đã tự mình trở nên mạnh mẽ hơn rồi."

"Hả? Bằng cách nào?"

"Sức mạnh của một Ác Quỷ phụ thuộc vào cái tôi của chúng. Ngươi đã sở hữu một mức độ cái tôi nhất định ngay từ đầu, nên nhờ vào tất cả những hành vi ăn uống tàn bạo mà ngươi đã làm, ta khá chắc rằng giờ đây ngươi đã có thể tự xử lý những con khỉ nhỏ và những thứ tương tự rồi."

"Tàn bạo?"

Không có cách nào tốt hơn để diễn tả sao? Tất cả những gì tôi làm chỉ là hơi mất kiểm soát khẩu vị một chút mà thôi…

Tôi không nghĩ mình đủ mạnh để đối phó với những con khỉ nhỏ đó, và con có vết sẹo kia thì to hơn những con khác một chút. Tuy nhiên, mọi thứ đang trở nên hơi bối rối.

"Này, Ngài Báo Đen, tên của anh là gì—"

"'Báo Đen'?" anh ta ngắt lời. "Đừng gọi ta như thế. Bọn ta, Ác Quỷ, là vô danh ngay từ khi sinh ra. Nếu Ác Quỷ đặt tên cho nhau, điều đó sẽ phủ nhận sự tồn tại của chúng ta và làm chúng ta yếu đi."

"Thật sao?"

Về cơ bản, không ai trong số các cư dân của Thế Giới Hư Vô có tên. Như anh ta nói, việc một Ác Quỷ đặt tên cho một Ác Quỷ khác là một hành động xúc phạm, phủ nhận sự tồn tại của họ. Tôi đoán đây là lý do tại sao tôi cũng không thể tự đặt tên cho mình.

Có một vài Ác Quỷ được đặt tên tồn tại ở Ma Giới. Họ đã được gọi đến Thế Giới Vật Chất, bằng cách triệu hồi hoặc một phương pháp nào đó, và được đặt tên bởi người thuộc loài khác.

Cư dân của Thế Giới Vật Chất có thể đặt tên cho một Ác Quỷ. Những Ác Quỷ được phong danh hiệu này sau đó trở nên mạnh mẽ hơn nữa, vì họ có ý thức về bản thân mạnh mẽ hơn.

Nhưng điều này cũng có một nhược điểm: Con người yếu ớt chỉ có thể đặt tên cho một Ác Quỷ nếu nó yếu hơn người đã triệu hồi họ. Bằng cách đặt tên, linh hồn của họ sẽ được liên kết, và nếu mọi việc diễn ra không suôn sẻ, một người có thể vô tình sử dụng người kia đến chết.

Thậm chí đã có những sự cố mà một con người cố gắng ép buộc đặt tên cho một Ác Quỷ mạnh mẽ và sau đó linh hồn của con người đó bị tan vỡ.

Nghe thật đáng sợ.

Một người mạnh mẽ như người bạn đồng hành của tôi khó có thể được một sinh vật từ Thế Giới Vật Chất đặt tên. Có lẽ một trong những con rồng hùng mạnh nhất có thể? Rồng có tồn tại không nhỉ? Dù sao đi nữa, có lẽ một sinh vật như thế có thể đặt tên cho anh ta, nhưng phần lớn các sinh vật đó đều xem Ác Quỷ là kẻ thù, nên anh ta nói rằng điều đó sẽ không xảy ra.

"Vậy tôi nên gọi anh là gì?"

"Chúng ta không có tên, nhưng chúng ta có danh hiệu và chủng loài. Cách chúng ta được gọi khác nhau tùy thuộc vào màu lông hoặc vảy và nơi chúng ta sinh sống. Các sinh vật khác gọi ta là 'Hắc Thú' (The Dark Beast)."

"Hắc Thú?"

"Ta là cá thể duy nhất thuộc loài của ta, nên ngươi có thể gọi ta như vậy."

"Hắc Thú"? Tôi không thực sự thích điều đó, nên có lẽ tôi sẽ chỉ gọi anh ta là "anh ấy". Dựa trên những gì anh ta nói, có vẻ như họ quan tâm đến danh hiệu phân loại học hơn là loài. Tôi cho rằng điều đó không quá to tát nếu anh ta là cá thể duy nhất.

Mặc dù, cần lưu ý rằng anh ta cứ gọi tất cả những con Ác Quỷ khỉ nhỏ là "khỉ".

"Được rồi, vậy thì Ngài Hắc Thú. Còn tôi thì sao?"

Thật khó chịu khi Ác Quỷ cũng không thể tự đặt tên cho mình.

"Bỏ chữ 'Ngài' đi. Ngươi cứ gọi ta thế nào cũng được."

"Được rồi. Vậy còn tôi?"

"Loài của ngươi ư? Hừm, ngươi chắc chắn là một loài bất thường."

Hóa ra những con thú như chúng tôi là khác thường. Cho đến khi tôi tiến hóa, anh ta đã cho rằng tôi sẽ trở thành giống khỉ, mặc dù tôi thông minh. Thật là đồ tồi.

Danh hiệu "Hắc Thú" cho loài của anh ta ban đầu đến từ những sinh vật thông minh trong một thời gian dài sau khi họ bắt đầu gọi anh ta như vậy.

"Được rồi, ta đã quyết định. Vì loài của ngươi tương tự như của ta, chúng ta sẽ gọi ngươi là 'Kim Thú' (The Golden Beast)."

"À, cảm ơn."

Kim Thú vì tôi là một con mèo vàng sao? Ừ, chắc chắn rồi, sao cũng được.

Nhưng tôi không nói điều đó thành lời. Anh ta có vẻ mặt đắc thắng đến nỗi tất cả những gì tôi có thể làm là thở dài khe khẽ.

**********************************

Một thời gian trôi qua và tôi dần quen với cuộc sống của một Ác Quỷ.

Những con khỉ nhỏ đó đã từng rất sợ anh ta, nhưng lẽ dĩ nhiên chúng sẽ nhe nanh với một con mèo con như tôi. Chúng đáng ngạc nhiên là dễ giết khi tôi đã quen với nó; anh ta đã đúng rằng tôi có sức mạnh khá tốt.

Tôi ngừng quan tâm quá nhiều đến vẻ sợ hãi trong mắt chúng khi tôi giết chúng. Có lẽ đó là bản năng của Ác Quỷ khi không có trái tim để bận tâm về những thứ đó.

"Đó là phẩm chất mà ngươi luôn sở hữu, vậy thì."

"Xin lỗi?"

Con mèo khổng lồ này đang nói về cái quái gì vậy?

"Ta không có ý xấu. Ta đã suy nghĩ rằng lý do ngươi vẫn giữ được ký ức có lẽ là vì có một linh hồn vẫn còn vương vấn bên trong ngươi."

Anh ta lại nói về những thứ tôi không hiểu rồi.

Về cơ bản, linh hồn (souls) là vật chứa cho sự sống, trong khi ký ức (memories) lại là một thứ hoàn toàn khác.

Các dạng sống sở hữu linh hồn sẽ định hình ý thức về bản thân dựa trên linh hồn của họ một khi họ có nhận thức. Đối với con người, linh hồn của họ phát triển dựa trên kinh nghiệm và trở thành tinh thần (spirits).

Tinh thần tích lũy ký ức và cảm xúc như kinh nghiệm. Khi họ chuyển kiếp, họ sử dụng những điểm kinh nghiệm đó để có khả năng mang lại những khả năng lớn hơn trong kiếp sau. Nếu họ giữ lại tất cả ký ức khi bước vào kiếp sau, họ sẽ không nhận được bất kỳ phần thưởng nào cho khả năng của mình.

Nhưng điều đó có nghĩa là tôi không có khả năng nào hết.

"Vậy tôi đoán không có con người nào có khả năng mạnh mẽ mà vẫn còn giữ ký ức, đúng không?"

"Có."

Thật sao?

"Tuy nhiên, trong những trường hợp đó, họ hoặc là một Ác Quỷ cấp cao hoặc linh hồn của họ bị ràng buộc với một sinh vật huyền bí. Con người giữ lại ký ức có xu hướng liều lĩnh vì họ tin rằng có kiếp sau. Họ cuối cùng mất hết kinh nghiệm khi chết và phải bắt đầu lại từ đầu như một con rận."

"Thật luôn?"

Quay lại chủ đề trước, khi một tinh thần còn sót lại, nó sẽ ảnh hưởng đến cơ thể. Tương tự, tinh thần cũng bị ảnh hưởng bởi cơ thể.

Thông thường, ngay cả khi một người được tái sinh với ký ức, đó không phải là ký ức đầy đủ, mà chỉ là một bản ghi không có cảm xúc kèm theo. Tuy nhiên, nếu ai đó ngoan cố bám víu vào cảm xúc của kiếp trước, thì tinh thần sẽ không thể thích nghi và sẽ không dễ dàng tích lũy điểm kinh nghiệm mới.

"Vậy điều đó có ý nghĩa gì đối với tôi?"

"Ký ức của ngươi đã cảm thấy giống như các bản ghi, phải không? Ta không biết liệu ngươi có kiếp trước hay tinh thần của ngươi là một tập hợp các mảnh vỡ ký ức, nhưng vì ngươi đã chấp nhận rằng mình là một Ác Quỷ, ta không thể hình dung được tinh thần của ngươi hiện đang có hình dạng gì."

"Tôi hiểu rồi."

Anh ta nghĩ rằng có lẽ nếu có một tinh thần trong tôi dựa trên ký ức về giấc mơ của tôi, thì có thể cá tính cũ của nó cũng tồn tại.

"Tuy nhiên, ngay cả khi ngươi đã bị ảnh hưởng bởi các bản ghi, ngươi vẫn là ngươi—Kim Thú. Ngươi nên tự hào."

"Vâng." Cảm ơn anh. Vâng, tôi là tôi.

"Nhân tiện, điểm kinh nghiệm của linh hồn là thứ mà bọn ta, Ác Quỷ, săn mồi. Con người với nhiều kinh nghiệm đặc biệt ngon miệng đối với bọn ta."

"À, phải."

Chuyện đó làm tôi mất hứng quá.

Và thế là, tôi tiếp tục trò chuyện đủ mọi chuyện với anh ta.

Một số sinh vật rõ ràng có cảm xúc, như lũ khỉ nhỏ, nên tôi hỏi anh ta tại sao chúng tôi không nói chuyện với chúng.

"Ngươi có thích nói chuyện với những kẻ ngu ngốc không?"

"Tôi hiểu ý anh."

Có những sinh vật thông minh khác ở Ma Giới ngoài lũ khỉ nhỏ. Tuy nhiên, phần lớn chúng không thể có những cuộc trò chuyện sâu sắc hoặc là những kẻ đơn giản kiêu ngạo. Đây là lý do tại sao đã rất lâu rồi anh ta mới tìm được một người như tôi để nói chuyện, một người không sợ anh ta và có thể trò chuyện bình thường.

"Anh có thích nói chuyện với tôi không?" tôi hỏi.

"Những gì ngươi kể cho ta về giấc mơ chắc chắn rất thú vị."

Tôi cũng thích nói chuyện với anh ta. Anh ta có thể trông hung dữ—và trên thực tế, tôi có thể đã sợ hãi về mức độ hung dữ thực sự của anh ta—nhưng khi trò chuyện, tôi bắt đầu thực sự cảm nhận được anh ta có kiến thức và trí tuệ của một sinh vật đã sống rất lâu.

Tuy nhiên, có những khoảng thời gian chúng tôi không nói chuyện.

Có lẽ vì cả hai chúng tôi đều là loài mèo, nhưng đôi khi chỉ lăn lộn trên mặt đất cũng rất vui. Cách chúng tôi thích chơi đùa và tự giải trí cũng tương tự nhau.

"Hì."

Trong khi tôi đang ngủ trưa, anh ta đột nhiên bắt đầu cọ xát cái bụng mềm mại của tôi bằng chóp mũi.

Nó nhột quá. Đôi khi anh ta thực sự hành động như một con mèo.

Tôi sẽ cào anh ta nếu anh ta liếm tôi, nhưng tôi không quá trẻ con đến mức cào anh ta chỉ vì anh ta lăn tôi như một cục lông bằng mũi hay ngửi tôi. Hơn nữa, anh ta còn cho phép tôi rúc vào bộ lông của anh ta nữa! Bộ lông của anh ta mượt mà, nhưng phần lông quanh ngực trở nên thật dễ chịu và bồng bềnh khi anh ta thư giãn. Tôi gần như vùi mình vào đó, tận hưởng sự mềm mại của anh ta bằng cả cơ thể.

Ngoài ra, anh ta còn tỏa ra một mùi hương rất dễ chịu. Tôi chỉ mới thoáng ngửi thấy, nhưng nó ngọt nhẹ, giống như tôi vừa liếm một chút rượu và cảm thấy hơi say. Mặc dù tôi chưa bao giờ uống rượu trước đây. Tôi tự hỏi bụng tôi có mùi tương tự không?

À, này, tôi đã nói không liếm mà!

Và cứ thế, chúng tôi đã trải qua một thời gian rất dài bên nhau. Tôi không biết chính xác bao nhiêu thời gian đã trôi qua, vì thời gian không thực sự trôi chảy ở Thế Giới Hư Vô, nhưng tôi có thể cảm nhận được điều đó từ mức độ tôi đã thay đổi.

Tôi từng là một chú mèo con dễ thương, nhưng giờ tôi là một con mèo trưởng thành, mảnh mai. Tôi đã lớn từ một cục bông thành kích thước của một con mèo rừng. Tôi không lớn bằng anh ta, nhưng giờ tôi đã có thể theo kịp anh ta. Mặc dù tôi chỉ sử dụng đôi cánh của mình trong những dịp đặc biệt! Có lẽ tôi có thể nhanh hơn anh ta nếu tôi sử dụng đôi cánh của mình một cách nghiêm túc?

Tôi cũng đang trở nên mạnh hơn. Có lẽ là do tôi ăn và uống quá nhiều? Nhưng anh ta luôn săn đủ loại con mồi và chúng tôi gần như không thể tách rời kể từ khi gặp nhau, nên đương nhiên tôi cũng được ăn.

Tôi sẽ tự đi săn bất cứ khi nào tôi muốn ăn vặt. Tôi có thể biết mình đang mạnh hơn theo cách đó, dù tôi có thích hay không. Trên thực tế, tôi đã gặp một con khỉ khá lớn vào ngày hôm trước, nhưng nó chạy trốn ngay khi nhìn thấy tôi. Tuy nhiên, những con khỉ lớn như vậy khá bất thường. Thỉnh thoảng, chúng tôi gặp một con rết hoặc một con thú giống chúng tôi, nhưng chúng tôi hiếm khi thấy bất kỳ sinh vật nào lớn bằng con khỉ này.

Vì nó to lớn như vậy, con khỉ trông hệt như một con tinh tinh. Nhưng, khoan đã…

Vết sẹo đỏ trên trán kia trông quen quen…

"Anh là con khỉ tôi gặp lần trước à?"

"C-chính là ngươi."

Nó đã nói! Chà, tôi đoán điều đó hợp lý vì nó đã tiến hóa đến mức này. Ngay cả những con khỉ nhỏ tuổi hơn cũng có thể nói, mặc dù chúng tôi chỉ nghe thấy chúng rên rỉ trong cơn hấp hối.

Con khỉ này có lẽ là sinh vật tiến hóa đầu tiên tôi từng gặp. Con mà tôi khá chắc là tôi sắp đánh nhau. Chuyện này làm tôi nhớ lại quá khứ ghê. Anh ta sống thế nào trong suốt thời gian qua nhỉ? Anh ta đã lớn thật rồi!

"Kreeeee!"

"Á!"

Nó bỏ chạy khi tôi lại gần. Nó không hề lãng phí thời gian để tẩu thoát. Nghĩ rằng tôi sẽ đuổi theo, tôi nhảy vọt theo nó. Nhưng ngay khi tôi sắp bắt kịp, tôi bị đứng hình khi mất dấu nó.

Cái gì đã xảy ra với nó vậy? Có vẻ như tôi chưa hề đề cập đến việc nó sẽ có vị như mứt dâu tây cô đặc.

Vì lý do nào đó, lũ Ác Quỷ khỉ lại có mùi như trái cây. Thật kỳ lạ!

Mặc dù cách nó nhìn tôi khiến tôi nhận ra mình đã mạnh mẽ đến mức nào. Bất cứ khi nào tôi chơi với Hắc Thú, cuối cùng anh ta cũng sẽ đẩy tôi xuống và dụi mũi vào bụng tôi, nên tôi đã không để ý.

Tôi đã mạnh hơn rồi sao? Chà, lần sau tôi biết mình sẽ không thua.

Và mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy cho đến một ngày…

"Này, kia là cái gì?"

Tôi thua cuộc trong trò chơi của chúng tôi và bị ôm ấp, nhưng vì anh ta quá phiền phức nên tôi đã cắn mũi anh ta và, như một lời xin lỗi, anh ta cho phép tôi rúc lại vào lòng. Ngay khi tôi đang vùi mặt vào ngực anh ta, tôi nhận thấy một thứ gì đó ở góc tầm nhìn.

Tâm trạng của anh ta đột nhiên thay đổi. "Hửm? Đó là một cánh cổng triệu hồi. Ta đã dạy ngươi về chúng rồi." Anh ta chỉ liếc nhìn tôi một cách cộc lốc. Tôi đoán anh ta chỉ bực mình vì phải lặp lại điều đã nói.

"Không phải ý đó. Tất cả những kẻ nhỏ bé đang bị kéo vào cổng kìa. Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Anh ta đã có tâm trạng tốt như vậy trước đó mà. Có chuyện gì với anh ta thế?

Tôi nhớ lại những gì anh ta đã dạy tôi về cổng triệu hồi. Về cơ bản, chúng giống như những cánh cửa mà con người như các phù thủy có thể tạo ra từ Thế Giới Vật Chất. Ác Quỷ đi vào chúng sẽ bị triệu hồi sang phía bên kia.

Tôi không chắc điều đó có đúng hay không, nhưng tất cả những gì tôi có để dựa vào là ký ức về giấc mơ và những gì anh ta nói với tôi. Tôi chưa bao giờ thực sự nhìn thấy con người hay một thế giới như vậy.

Hóa ra tôi không thể đi qua những cánh cửa này. Tôi đã rất phấn khích khi được đến Thế Giới Ánh Sáng khi lần đầu nghe về những cánh cửa, nhưng tôi không thể đi qua chúng. Lý do là do sức mạnh của người dùng phép thuật ảnh hưởng đến kích thước của cánh cửa. Chỉ những Ác Quỷ nhỏ mới có thể đi qua những cánh cửa nhỏ. Mặc dù cơ thể tôi nhỏ, tôi đã trở nên đủ mạnh để có thể vật lộn với anh ta, và giờ đây chỉ những đầu chân của tôi mới có thể đi qua một trong những cánh cổng nhỏ đó. Có lần, tôi đã cố gắng thò một chân vào và mò mẫm, nhưng tôi nghe thấy một tiếng thét đau đớn nào đó ở phía bên kia và đó là một trải nghiệm khá bất ngờ.

Khi còn nhỏ, từ rất lâu rồi, anh ta đã cố gắng đi qua những cánh cửa nhiều lần, nhưng giờ anh ta nói rằng anh ta thậm chí không thể thò đầu móng vuốt vào.

Ma thuật, hả? Tôi chắc chắn muốn tự mình nhìn thấy nó vào một ngày nào đó.

"Waaah!"

Khi tôi đang chìm trong suy nghĩ, anh ta đột nhiên lăn người, khiến tôi bay bật lên. Sau đó, anh ta buồn bã nói: "Những kẻ yếu hơn đang bị triệu hồi cưỡng bức từ phía bên kia. Khi điều đó xảy ra, chúng sẽ bị buộc phải làm nô lệ mà không có cơ hội đạt được một giao ước công bằng nào."

Ồ, bây giờ tôi hiểu rồi. Tất cả những kẻ bị kéo vào là slime, chuột và các sinh vật khác với ý thức về bản thân chỉ như một con bọ.

Khi Ác Quỷ từ Ma Giới được triệu hồi vào Thế Giới Vật Chất, họ sẽ lập giao ước với người triệu hồi. Bạn có thể yêu cầu linh hồn của họ hoặc một sự hy sinh để đổi lấy, nhưng cư dân của Thế Giới Vật Chất rõ ràng là khá keo kiệt. Nếu bạn có thể đàm phán một giao ước tốt, bạn có thể hiện hình ở Thế Giới Vật Chất mà không bị bất kỳ hạn chế nào để bạn có thể thực hiện điều ước của họ bằng sức mạnh mạnh mẽ của mình, nhưng hóa ra con người quá sợ hãi để trao cho Ác Quỷ bất kỳ sức mạnh nào.

Tuy nhiên, vì có giao ước, chúng tôi sẽ không thể làm bất cứ điều gì điên rồ—mặc dù bạn có một mức độ tự do nhất định nếu bạn xoay xở để tìm ra lỗ hổng trong giao ước, điều mà Ác Quỷ rất giỏi.

"Có rất nhiều người xấu trên thế giới. Tôi phải cẩn thận khi lập giao ước." Tôi không muốn khoe khoang, nhưng tôi tự tin vào khả năng không hề có sự kiềm chế nào của mình.

"Ngươi… Ừ. Ngươi tốt nhất là nên cẩn thận," anh ta nói.

"Này, đây không phải là lúc anh nên nói với tôi rằng tôi sẽ làm tốt, ngay cả khi điều đó không đúng sao?" Rốt cuộc, chúng tôi đã ở bên nhau một thời gian khá dài rồi.

"Chỉ là có điều gì đó mềm yếu về ngươi."

"Hừm." Tôi hơi dỗi và bắt đầu vỗ vào mặt anh ta bằng bàn chân. Anh ta cười vui vẻ.

Nhưng rồi…

"Hả?!"

Anh ta đang cười, nhưng khuôn mặt anh ta đột nhiên cứng lại khi anh ta ném tôi ra sau và cắm răng vào lưng tôi.

"Này, đau đấy!"

Vì tôi là một Ác Quỷ, nó không gây đau đớn về thể xác, nhưng tôi có cảm giác như đang bị cắt dần và có thể cảm nhận mạnh mẽ cảm xúc của anh ta đang tuôn trào từ răng anh ta vào tôi, và nó giống như nỗi đau.

Đây là lần đầu tiên anh ta cắn tôi mạnh đến vậy, khiến tôi rùng mình khi nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Tuy nhiên, tôi có thể cảm nhận được từ nỗi đau rằng anh ta đang rất khó chịu.

"Này?"

"Kim Thú… Ngươi không cần phải đi đâu cả. Ngươi sẽ ở lại với ta."

Tôi chết lặng. Anh ta chưa bao giờ nói chuyện với tôi bằng giọng đáng sợ như vậy trước đây. Tôi đứng dậy ngay khi anh ta nhấc răng khỏi cơ thể tôi và dụi mũi vào mũi anh ta.

"Anh đôi khi thật là một người phiền phức."

"Ta không phải là người." Những lời lẩm bẩm của anh ta nghe như đang hờn dỗi, điều này khiến tôi bật cười một chút.

"Đừng lo lắng. Dù sao thì tôi cũng không thể đi đâu được."

Anh ta im lặng.

**********************************

Ác Quỷ Báo Đen. Dã Thú Của Ma Giới. Hắc Thú.

Anh ta thực sự là một Ác Quỷ đáng sợ và luôn đạt được bất cứ điều gì anh ta muốn, bằng mọi giá.

Sau ngày hôm đó, gông xiềng của anh ta trói buộc tôi càng thêm chặt.

Không phải tôi muốn rời bỏ anh ta hay gì, nhưng tôi đã không nói dối khi bảo rằng tôi không thể đi đâu cả. Nhận ra điều này, giờ đây anh ta trở nên quá lo lắng về việc liệu tôi có đột nhiên biến mất ở đâu đó hay không.

Ít nhất, tôi cảm thấy như vậy. Anh ta có cần phải bám víu đến thế không?

Anh ta luôn chiếm hữu như vậy sao?

Tôi đã ở bên anh ta một thời gian dài, nhưng không phải chúng tôi ở bên nhau suốt cả ngày. Bất cứ khi nào tôi đói, tôi sẽ tự mình đi săn. Bất cứ khi nào một Ác Quỷ mạnh mẽ xâm phạm lãnh thổ của anh ta, anh ta sẽ phấn khích chạy đi đánh nhau.

Nhưng giờ đây anh ta luôn sát cánh bên tôi. Anh ta sẽ đi cùng tôi bất cứ nơi nào tôi đến. Và bất cứ khi nào tôi đi lạc, anh ta sẽ ngậm tôi quay trở lại trong miệng.

Nhưng vấn đề lớn nhất của tôi với tất cả chuyện này là anh ta không cho tôi rúc vào lòng nữa. Anh ta vẫn cọ xát bụng tôi, nhưng bất cứ khi nào tôi cố gắng rúc lại vào anh ta, anh ta sẽ gầm gừ.

Hừm. Anh ta đang cố gắng kỷ luật tôi hay gì vậy?

"Hả?"

Một ngày nọ, tôi nhận thấy anh ta không có ở đây. Lạ thật… Có lẽ tôi nên ra ngoài tìm đồ ăn vặt trong lúc có cơ hội? Nhưng ngay khi ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu, anh ta đã quay lại.

"Anh đi đâu vậy?"

"Ta đi săn," anh ta nói khi thả những sinh vật mà anh ta quấn trong hai cái đuôi của mình xuống. Chúng run rẩy vì sợ hãi.

"Đây là một loại Ác Quỷ non nào đó à?"

Anh ta đã bắt bốn Ác Quỷ nhỏ trông như thể chúng vừa mới tiến hóa từ lũ bọ. Chúng không có sương mù hay sự dính nhớp. Tuy nhiên, chúng không giống bất kỳ Ác Quỷ nào khác trong khu vực này. Hai con có màu đen tuyền hiếm thấy. Một con màu vàng, giống như tôi ngay trước khi tôi tiến hóa. Và con cuối cùng có màu trắng, màu mà tôi chưa từng thấy trước đây. Cả bốn con đều rất khác thường.

"Anh đã ra ngoài để tìm những thứ này sao?"

"Ta tình cờ bắt gặp chúng."

Tình cờ bắt gặp chúng khi làm gì? Mỗi con đều thoang thoảng mùi hoa mà tôi thích. Tuy nhiên, bên dưới đó là một mùi hương khác hẳn bất cứ thứ gì tôi từng ngửi thấy ở đây, và chúng lại có màu sắc không phổ biến.

Đây có phải là cách đàn ông tặng hoa cho phụ nữ không?

Bốn Ác Quỷ nhỏ bắt đầu run rẩy nhiều hơn khi tôi nhìn chằm chằm vào chúng, điều này không có gì đáng ngạc nhiên. Chúng đã bị bắt bởi Hắc Thú, kẻ hùng mạnh ở Ma Giới, và sau đó được dâng cho Kim Thú, người được cho là tay sai của anh ta. Ngay cả khi chúng chưa có ý thức về bản thân, chúng sẽ run rẩy đơn giản chỉ vì bản năng.

Tôi tin rằng anh ta phải bắt chúng cho tôi vì anh ta nhớ tôi thích loại hương vị nào, nhưng cảm thấy thật lãng phí…

Tuy nhiên, trông chúng thực sự ngon miệng đấy.

Ngay lúc đó, những Ác Quỷ nhỏ sợ hãi nhảy dựng lên.

"Này, không cần phải sợ đâu. Tôi sẽ không ăn các cậu đâu." Ngay cả tôi cũng biết lời này nghe không hề thuyết phục chút nào.

"Ý ngươi là gì?" anh ta hỏi với giọng trầm.

"Này, Hắc Thú? Tôi có thể giữ những đứa nhỏ này không?"

Anh ta chỉ mỉm cười nhẹ trước điều này.

"Anh bắt chúng cho tôi mà, đúng không?"

"Đúng vậy. Tùy ngươi. Cứ làm theo ý ngươi muốn," anh ta nói rồi nằm vật xuống đất.

Anh ta khó đoán nhưng lại dễ hiểu như thường lệ. Chà, sao cũng được. Anh ta dường như nghĩ rằng tôi đang cố gắng tự giải trí bằng cách nuôi chúng như thú cưng. Điều đó không hoàn toàn sai, nhưng vì chúng là thú cưng của tôi, tôi quyết định sẽ chơi đùa với chúng một chút.

"Chúng ta sẽ có thật nhiều niềm vui cùng nhau nhé."

Chúng nhìn tôi với vẻ kinh ngạc và bối rối.

Tôi cố gắng cười thật tươi với chúng, nhưng điều đó dường như lại càng khiến chúng sợ hãi hơn.

Sau đó, tôi bắt đầu dự án nuôi Ác Quỷ của mình, điều đó có nghĩa là anh ta đã cấp lại cho tôi một mức độ tự do nhất định khi tôi đang chăm sóc những Ác Quỷ nhỏ. Mặc dù những đứa nhỏ này dường như sợ anh ta một cách kỳ lạ, nên có lẽ anh ta đang cho chúng tôi không gian vì tôn trọng.

Anh ta ư? Tôn trọng? Ha. Tôi không khỏi cười thầm.

Vậy chúng nghĩ gì về tôi? Đến lúc tìm hiểu rồi.

Hmm, tôi sẽ thử cách này.

Tôi ngoạm từng đứa vào miệng và quăng chúng lên lưng mình. Tôi chạy cẩn thận để chúng không bị rơi, dần dần tăng tốc độ trước khi dang đôi cánh dơi và bay vút lên bầu trời xanh vĩ đại.

Bầu trời xanh vĩ đại nào cơ? Nó ở đâu? Ở đây chỉ có những đám mây đen. Nhưng cảm giác bay xuyên qua thật dễ chịu. Đôi cánh của tôi đã lớn hơn chiều dài cơ thể vài lần, trông chúng khá ngầu.

Vậy, kế hoạch của tôi để nuôi dưỡng những đứa này là gì?

Chính là săn mồi quá mức, đương nhiên rồi.

Tôi bay qua bầu trời đen tối với tốc độ cực cao. Mỗi lần tôi phát hiện ra vài con khỉ nhỏ, tôi lại chém chúng thành từng mảnh bằng móng vuốt. Tôi cảm thấy rằng mình có lẽ đã đủ mạnh để chỉ cần lướt qua chúng cũng có thể xé chúng thành từng mảnh, nhưng tôi không bận tâm. Không sao.

Bing bong! Bing bong!

Khi những Ác Quỷ nhỏ được giết và ăn những Ác Quỷ này, chúng dần dần không còn sợ tôi nữa và bắt đầu nhảy cẫng lên vì sung sướng trên lưng tôi.

Này, các cậu sẽ ngã đấy nếu cứ vùng vẫy như thế. Mặc dù tôi không hoàn toàn chắc chắn liệu chúng vui mừng vì được ăn hay vì chúng đang tận hưởng niềm vui ác quỷ của việc sát hại.

Tốt nhất là không nên bận tâm chuyện nhỏ nhặt.

Có vẻ như trò chơi nuôi Ác Quỷ kiểu này rất hợp với tính cách của tôi, bởi vì tôi rất say mê vào quá trình nuôi dưỡng và chăm sóc chúng. Nó thậm chí còn giúp tôi quên đi việc tôi khao khát đến thế giới kia biết bao.

Khi tôi bay lên bầu trời với nụ cười trên môi mỗi ngày, anh ta sẽ nhìn tôi đi với vẻ mặt khó tả trên khuôn mặt mình.

Bây giờ, đã đến lúc bắt đầu buổi huấn luyện hôm nay.

Phành phạch, phành phạch, phành phạch, phành phạch, phành phạch, phành phạch, phành phạch, phành phạch, phành phạch, phành phạch, phành phạch, phành phạch, phành phạch, phành phạch, phành phạch, phành phạch, phành phạch, phành phạch, phành phạch, phành phạch, phành phạch, phành phạch...

"Này, ngươi! Đây là lãnh thổ của ta—"

Giật mình!

Cái gì thế?! Tôi tưởng tôi cảm nhận được một Ác Quỷ khá mạnh gần đây, nhưng tôi không thể dừng lại đủ nhanh.

Tôi đã quá mải mê đấm chết hết Ác Quỷ này đến Ác Quỷ khác bằng móng vuốt đến nỗi tôi nghĩ có thứ gì đó đã nhảy bổ vào tôi.

Tôi sẽ giả vờ như không thấy gì.

Tôi không quay lại. Tôi sẽ tiếp tục sống bằng cách nhìn thẳng về phía trước.

Điều đó có nghĩa là tôi chắc chắn không thấy một Ác Quỷ đang đuổi theo tôi.

Chuyện đó suýt soát thật. Nó có thể mạnh hơn tôi không? Anh ta nói với tôi rằng không có gì có thể đánh bại tôi quanh đây, nhưng bạn không bao giờ biết mình có thể vấp phải thứ gì ở Ma Giới!

Trong khi phía trên và phía dưới thực ra không lớn lắm, Thế Giới Hư Vô rộng lớn như không gian, vì vậy tôi chắc chắn rằng tôi không bao giờ hoàn toàn an toàn khỏi việc gặp một Ác Quỷ mạnh mẽ ngay cả ở Ma Giới này. Tôi đoán rằng tôi phải vô tình bị cuốn đi quá nhanh đến nỗi tôi đã vô tình rời khỏi lãnh thổ của anh ta.

Tôi đoán tôi sẽ phải bay trở lại nhanh nhất có thể… Đồng thời giết chết bất kỳ con khỉ nhỏ nào mà tôi gặp trên đường.

Nhưng những thú cưng của tôi thì thật là đáng kinh ngạc. Chúng vẫn vui vẻ cưỡi trên lưng tôi như thường lệ, mặc dù tôi đang thực hiện hết vụ đâm xe rồi bỏ chạy này đến vụ khác không ngừng nghỉ!

Bây giờ tôi khá thích cái cách chúng nhảy lên nhảy xuống và vui mừng vì chúng không còn sợ tôi nữa. Tôi giảm tốc độ săn mồi một chút và bắt đầu nói chuyện với chúng, kể cho chúng nghe tất cả về giấc mơ Thế Giới Ánh Sáng của tôi như một người mẹ, một người chị, một người giáo viên.

Một Ác Quỷ có giấc mơ như vậy có ổn không? Tôi sẽ không, kiểu như, biến mất vì đây là một hành động tự phủ nhận, phải không? Chà, tôi nghĩ rằng tôi sẽ giải quyết chuyện đó khi nó đến. Rốt cuộc, tôi là một Ác Quỷ. Tôi không nghĩ về hậu quả.

Thay vì suy nghĩ quá nhiều về điều này, tôi nên tập trung vào việc giúp những đứa nhỏ này đạt đến mức có thể nói được. Vì tôi chắc chắn chúng cũng sẽ hạnh phúc theo cách đó. Được chứ?

Bing bong! Bing bong!

Và cứ thế, cuộc sống tiếp diễn theo cách đó. Nhờ việc tôi huấn luyện chúng, chúng trở nên thông minh hơn… Tôi nghĩ vậy.

Giờ đây chúng đã khá lớn và có thể tự đi săn đồ ăn vặt khi đói. Có lẽ chúng đã đến tuổi sẵn sàng để tiến hóa?

"Có lẽ ngươi nên đặt cho chúng một tên loài," Hắc Thú nhận xét.

"Tên loài ư? Có ổn không khi đặt tên cho chúng vào lúc này?" Tôi hơi ngạc nhiên trước đề nghị của anh ta. Giờ đây tôi không cần phải dành hết sự chú ý cho những đứa nhỏ nữa, anh ta lại quay lại ôm ấp tôi, nên tôi thực sự bận rộn.

"Thông thường, chúng sẽ không đủ thông minh để hiểu điều đó. Tuy nhiên, chúng đã bắt đầu hấp thụ kiến thức của ngươi và trở nên khá đặc biệ—ý ta là, độc đáo."

Anh ta vừa định nói "kỳ lạ" sao?

"Nếu ngươi nuôi dưỡng chúng tốt theo hình ảnh của mình, chúng có thể có được những hình dạng không phải là lũ khỉ điển hình."

"Ồ, vậy à? Đó có phải là điều anh đã nghĩ với t—ouch!"

Anh ta cắn nhẹ vào bụng tôi. Anh ta liếm tôi khi tôi nói đau, nên tôi thực sự bối rối về việc anh ta đang cố làm gì. Cứ để tôi yên đi.

"Vậy thì sao? Tôi nên biến chúng thành gì?" tôi hỏi.

"Ta chắc chắn ngươi có một số ý tưởng bất thường."

"Hừm." Tôi quay đi hờn dỗi vì có điều gì đó lạnh lùng trong cách anh ta nói. Ai trong chúng ta mới là trẻ con ở đây chứ?

Nhưng giờ nghĩ lại, đây không phải là một ý tồi.

Loài của chúng, hả? Gì sẽ tốt đây? Có lẽ tôi nên biến chúng thành thứ gì đó tôi đã thấy trong một cuốn sách tôn giáo ở thế giới trong mơ? Không, khoan, đó không phải là Ác Quỷ—đó là thứ gì đó giống như bán thần, nên không ổn ở đây. Có lẽ tôi nên biến chúng thành quái vật từ một loại thần thoại nào đó?

Có lẽ không phải một con quái vật thông thường, mà là một loại Ác Quỷ hay xác sống. Hoặc thậm chí là Tứ Linh Thú? Tôi bắt đầu lẩm bẩm một mình khi suy nghĩ, điều này khiến bốn Ác Quỷ nhỏ lo lắng nhảy đến chỗ tôi. Ồ khoan, con màu trắng chỉ đang chơi đùa thôi.

Những Ác Quỷ nhỏ đã phát triển những tính cách khá khác nhau mặc dù tôi dạy chúng cùng một cách. Tôi có cảm giác rằng chúng thậm chí đã tự chọn giới tính cho mình, giống như Hắc Thú và tôi đã làm.

"Hmm, vì hai cậu có màu sắc tương tự nhau, tôi đoán hai cậu có thể là anh em." Sau khi tôi quyết định vậy, hai con màu đen nhảy lên nhảy xuống vui vẻ. Con màu vàng sau đó nhìn tôi đầy mong đợi. Mặt nó đâu rồi nhỉ? Con màu trắng ngừng chơi đùa và cũng đi về phía chúng tôi.

"Tôi sẽ quyết định loài của các cậu nên trông như thế nào." Và thế là, tôi bắt đầu đưa ra các chỉ số cho chúng dựa trên cách tôi hình dung về loài của chúng.

Có thực sự ổn khi tôi làm điều này không? Có lẽ chúng có ý tưởng riêng về những gì chúng muốn trở thành. Tuy nhiên, bốn Ác Quỷ nhỏ chấp nhận ý tưởng của tôi một cách vui vẻ như thể đó là điều bình thường nhất trên đời.

Khi tôi hỏi anh ta về những lo lắng của mình, anh ta nói rằng điều đó không quá lạ.

"Khi ở trong hình dạng non nớt, vô định này, Ác Quỷ rất khó để tạo ra ý tưởng về những gì chúng muốn trở thành khi chúng ở Ma Giới nếu chúng chưa được triệu hồi đến Thế Giới Vật Chất. Đây là lý do tại sao hầu hết trở thành những con khỉ xấu xí thậm chí không thực sự có giới tính."

"Nhưng tại sao lại là khỉ?"

Ở Ma Giới này có rất ít Ác Quỷ không phải là khỉ, ngoài anh ta và tôi. Một số trở thành bọ hoặc cá. Sẽ tốt hơn nếu có nhiều sự đa dạng hơn trên thế giới chứ? Khi tôi hỏi anh ta điều này, anh ta suy nghĩ một lát và trông có vẻ bối rối.

"Không biết. Có lẽ hình ảnh về Ác Quỷ mà con người ở Thế Giới Vật Chất có đang ảnh hưởng đến bọn ta ở đây."

"Ồ."

Vậy thì tại sao Ác Quỷ lại là khỉ?

Hóa ra khi các nguyên tố từ Nguyên Tố Giới hiện hình ở Thế Giới Vật Chất, nguyên tố lửa trở thành thằn lằn, nguyên tố đất trở thành người lùn và quái thú, trong khi nguyên tố gió và nước có hình dạng thiếu nữ—tất cả là vì đó là cách con người nghĩ chúng nên trông như thế.

Tất cả điều này là do hình ảnh của chúng ta về họ từ những câu chuyện anh hùng sao? Đúng là ý tưởng về một nguyên tố nước trông như một ông già không hấp dẫn tôi.

Điều đó giải thích tại sao Ác Quỷ lại xấu xí, nhưng tại sao lại là khỉ? Tôi không thích ý nghĩ đó chút nào. Tôi luôn nói với lũ nhỏ của tôi rằng chúng dễ thương đến mức nào khi chăm sóc chúng, nên chắc chắn chúng sẽ lớn lên thành những Ác Quỷ xinh đẹp.

Và rồi thời điểm chúng tiến hóa cuối cùng cũng đến.

"Cái quái gì thế này?"

"Ta không chắc phải nói gì."

Tôi thực sự không biết điều gì vừa xảy ra. Cảm giác như Déjà vu. Nhưng lần này, anh ta nghe có vẻ kinh ngạc thay vì tức giận.

"Shư cô! Shư cô!" Bốn đứa con Ác Quỷ đã trưởng thành của tôi giờ đây có thể nói được, mặc dù hơi khó hiểu.

Ôi trời. Chúng thật là đáng yêu. Vấn đề duy nhất ở đây là chúng quá dễ thương mà thôi.

Hai con màu đen mà tôi đã quyết định là anh em giờ có cơ thể tròn trịa đáng yêu như bánh bao hấp. Chúng nhìn tôi bằng đôi mắt búp bê màu tím lấp lánh. Điểm duy nhất giống Ác Quỷ ở chúng là những chiếc sừng dê màu đen. Không, khoan—chiếc sừng của đứa có vẻ điềm tĩnh hơn (mà tôi đã chỉ định là em gái) trông giống sừng cừu hơn là sừng dê.

Sao cũng được. Hai chiếc sừng khiến nó trông như đang buộc tóc hai bên và điều đó dễ thương, nên không vấn đề gì.

Bên cạnh chúng là con màu vàng và tỏa ra một luồng khí cầu xin sự chú ý. Giờ đây nó có màu sắc tương tự tôi—có lẽ vì nó muốn bắt chước tôi—ngoại trừ việc nó là một con rắn. Không phải mèo; là rắn. Vì lý do nào đó, da nó mềm mại thay vì có vảy, nhưng tôi đoán nó đủ dễ thương.

Cuối cùng là con màu trắng, con thích dành cả thời gian để chơi đùa và giờ trông giống như một con khỉ. Nhưng không phải một con khỉ xấu xí—mà là một con khỉ trắng, mềm mại, dễ thương. Nó mềm mại một cách tuyệt vời. Vì lý do nào đó, ban đầu tôi nghĩ nó đang đeo một loại mặt nạ hề, nhưng tôi nhận ra đó chỉ là khuôn mặt nó bây giờ.

"Kim Thú…"

"Ồ, vâng. Tôi biết."

Anh ta không cần phải nói thêm gì nữa. Tất cả những thứ này chỉ là thú cưng mà thôi.

**********************************

Giờ đây gia đình chúng tôi đã có thêm những thành viên có thể nói được, cuộc sống trở nên đa dạng hơn nhiều. Lũ trẻ tiếp tục lớn lên và vui vẻ kể cho tôi nghe về những kẻ xấu mà chúng đã chiến đấu ngày hôm đó hoặc về cách chúng xoay xở ăn thịt được một Ác Quỷ to hơn chúng. Phải thừa nhận là cuộc trò chuyện của chúng tôi hơi rùng rợn.

Nhưng tôi hiểu.

Hắc Thú… Anh ta cho phép tôi nuôi những thú cưng này như một chiếc vòng cổ và dây xích—để giữ tôi ở lại đây do sự gắn bó dai dẳng của anh ta với tôi. Và tôi có thể thấy rằng việc nhìn thấy bốn đứa trẻ chơi đùa cùng nhau cũng khiến anh ta cảm thấy bình yên.

Nhưng Hắc Thú… anh ta không biết sao?

Bản thân chúng tôi, Ác Quỷ, chưa bao giờ sở hữu những cảm xúc như vậy ngay từ đầu.

Và cảm giác bình yên đó chỉ khiến tôi bắt đầu nghĩ về Thế Giới Ánh Sáng mà tôi đã thấy trong giấc mơ của mình nhiều hơn. Khi tôi đang đưa ra các chỉ số cho những đứa trẻ này, việc nhớ lại với tất cả sức lực của mình về kiến thức của thế giới trong mơ đã khiến tôi bắt đầu khao khát nó một lần nữa, mặc dù tôi đã từng từ bỏ. Thậm chí là nhung nhớ nó.

Tôi muốn về nhà. Những cảm xúc mà tôi không thể nói thành lời bắt đầu tuôn trào. Ngọn lửa nhớ nhà mạnh mẽ bắt đầu cháy lên trong tôi.

Tôi muốn về nhà. Nhưng tôi không thể.

Bởi vì tôi thậm chí còn không chắc liệu thế giới tỏa sáng từ những giấc mơ của tôi có tồn tại hay không.

Đó là lúc tôi nhận ra anh ta đã im lặng ở bên cạnh tôi suốt thời gian qua.

Và không chỉ riêng anh ta. Bốn Ác Quỷ nhỏ đã cảm nhận được rằng tôi muốn rời đi và đang nhìn tôi với vẻ lo lắng.

Tôi muốn về nhà. Nhưng tôi không thể về nhà ở thế giới đó.

Nhưng nếu tôi có thể đến một thế giới nơi con người sống với ánh sáng tương tự, thì…

Tách tách!

Ngay lúc đó, có một tiếng BỤP lớn vang lên.

Anh ta và bốn Ác Quỷ đều cảnh giác vì họ không biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng tôi biết. Tôi hiểu ngay lập tức: một cánh cửa dẫn đến nơi này đã được mở ra từ phía bên kia.

Nỗi khao khát của tôi đã kéo một cánh cửa—một vòng tròn triệu hồi ma thuật—từ phía bên kia đến chỗ tôi.

Việc chúng tôi, Ác Quỷ, đi đến Thế Giới Vật Chất không hề dễ dàng vì những cảm xúc đen tối bám lấy chúng tôi chính là những tội lỗi đè nặng linh hồn. Linh hồn nặng trĩu tội lỗi chìm sâu xuống đất. Để trỗi dậy từ điều này, những Ác Quỷ bình thường không có cách nào khác ngoài việc để một người từ phía bên kia mở một cánh cổng cho họ.

Phải chăng tôi đã trở nên đủ mạnh để trọng lượng linh hồn của tôi có thể bị bỏ qua? Hay là vì tôi sở hữu kiến thức về Thế Giới Ánh Sáng?

Tôi không biết lý do. Tất cả những gì tôi biết là cánh cửa mà tôi đã mở ra phía bên kia là một cổng triệu hồi khổng lồ, đủ lớn để bao trùm toàn bộ cơ thể tôi.

"Không thể nào!" Nhận ra đó là gì, anh ta bắt đầu lao về phía tôi. Tuy nhiên, bất chấp sức mạnh của anh ta, ánh sáng của cổng triệu hồi đã đẩy lùi anh ta như thể nó đang từ chối anh ta.

Tất nhiên là điều đó sẽ xảy ra. Tôi hiểu điều đó như thể đó là điều bình thường nhất trên đời. Vòng tròn triệu hồi này chỉ dành cho tôi. Nó được tạo ra chỉ để đưa tôi sang phía bên kia.

"Không! Đừng đi!" Anh ta hét lên, lao mình vào ánh sáng hết lần này đến lần khác.

Nhưng cánh cổng triệu hồi này được tạo ra bằng toàn bộ sức mạnh của tôi, nên không dễ dàng gì để phá hủy, ngay cả đối với anh ta.

Một ánh sáng mờ ảo bắt đầu tràn ra từ cổng. Tôi đang được bao bọc trong ánh sáng mà tôi khao khát—ánh sáng từ giấc mơ của tôi—khi cơ thể tôi bắt đầu biến mất vào cổng.

Mọi thứ trở nên thật… mờ ảo… Tôi mở mắt nhìn lần cuối về Ma Giới, nơi tôi đã được sinh ra và lớn lên. Anh ta đang nhìn thẳng vào tôi với vẻ mặt đáng sợ.

"Kimmmmm Thúuuuuuuuuuuuuuuuuu!"

Giọng nói của anh ta vang vọng trong tai tôi…

Tôi xin lỗi vì đã làm anh giận lần nữa.

**********************************

Tôi có thể thấy ánh sáng. Cảm giác như tôi đang nhìn lên bầu trời từ dưới một đại dương tối tăm khi tôi tỉnh dậy. Dần dần, ánh sáng bao trùm mọi thứ.

Tôi đang ở đâu? Tôi đã đến được thế giới trong mơ—đến một thế giới có ánh sáng chưa?

Tôi không thể nhìn rõ. Tôi cũng không thể nghe rõ lắm, mặc dù có thứ gì đó nghe như tiếng thì thầm yếu ớt. Và tôi không thể cử động cơ thể mình.

Có lẽ việc triệu hồi đã thất bại? Có lẽ tôi chỉ đang đông cứng vì nỗi kinh hoàng rằng tôi thực sự có thể chết? Đã lâu rồi tôi không cảm thấy điều đó. Tuy nhiên—

Một thứ gì đó đập vào cơ thể tôi với một âm thanh chát chúa và tôi theo phản xạ há miệng.

Hả? Tôi có thể thở sao?

Tôi nghe thấy tiếng khóc chói tai của một sinh vật nhỏ. Trước khi tôi kịp nhận ra tiếng ồn đó phát ra từ chính miệng mình, tôi nghe thấy giọng nói của một người sở hữu ý thức về bản thân. Ngay khi tôi hiểu rằng họ đang nói, tôi đã xoay sở để tái cấu trúc những âm thanh vô nghĩa đó thành những từ tôi có thể hiểu được.

"A, con yêu dấu của mẹ. Yulucia ngọt ngào của mẹ."

Trong khoảnh khắc đó, cứ như thể chính linh hồn tôi bị sét đánh.

Tôi nhận thức được rằng mình đã được sinh ra là một Ác Quỷ vô danh và rằng, sau khi dùng hết sức lực để được triệu hồi đến Thế Giới Vật Chất, tôi đã được ban cho một cái tên trong một cơ thể có ý thức lần đầu tiên. Sự tồn tại từng mơ hồ của tôi giờ đây đã được công nhận hoàn toàn.

Và tôi cũng hiểu rằng tôi, một Ác Quỷ từ Ma Giới, đã mất tất cả sức mạnh của mình và được sinh ra trong thế giới này như một đứa bé loài người bất lực.