Có lẽ vì trông tôi có vẻ đáng tin cậy cùng với bộ đồ sang trọng này hoặc là vì vẻ mặt khẩn trương của tôi, người sĩ quan vô danh đã ngay lập tức cho tôi lên ngựa mà không hỏi gì thêm.
Bởi vì đây là trại đóng quân nên nó cách khá xa lâu đài Quỷ Vương.
Sao mọi thứ lại thành ra thế này? Tôi đã cực lực chỉ để trốn khỏi đó không lâu trước đây và giờ tôi lại phải quay trở lại lâu đài.
Tôi chưa bao giờ cưỡi ngựa trước kia, tuy nhiên người sĩ quan ngồi đằng sau giữ chặt lấy tôi, vậy nên tôi có thể giữ vững bằng cách nào đó.
“Em có thể cho anh biết chi tiết không? Lâu đài đã được chiếm đóng, vậy thì làm sao mà một hiệp sĩ có thể gặp nguy hiểm tính mạng trong đó được?”
Tôi không chắc người này có phải là một tay sai của Bertus hay không, nhưng anh ta trông khá trẻ.
Liệu Bertus có khả năng vươn tay tới cả những sĩ quan trẻ hay không?
Tôi có suy nghĩ một chút về việc đó, nhưng anh chàng này đang giúp tôi bây giờ.
“Em sẽ cho anh biết chi tiết khi chúng ta gặp được ngài Francis!”
“Hiểu rồi!”
Tôi không cần phải tốn công thuyết phục vì anh ấy đang giúp tôi ngay bây giờ. Vì đây là lần đầu cưỡi ngựa nên hông tôi như muốn gãy làm đôi, nhưng đây không phải lúc quan tâm chuyện đó.
Lâu đài Quỷ Vương là một mớ hỗn độn do hậu quả của cuộc chiến và trên khu đất trống gần đó, những con quỷ bị bắt lại đang bị kéo đi trông như những con cá khô.
Không phải toàn bộ quỷ đều chết. Một vài trong số chúng đã đầu hàng và trở thành tù nhân.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì không phải toàn bộ bọn chúng đều phải chết. Tuy nhiên, tôi cảm thấy tội lỗi vì đã phản bội chúng dù tôi là hoàng tử của chúng.
“Điều gì sẽ xảy ra với những con quỷ đó?”
Bất chấp tình hình cấp bách, tôi vẫn đưa ra một câu hỏi ngớ ngẩn.
“Nếu đây là cuộc chiến giữa con người, tù nhân sẽ được thả sau khi nhận được tiền chuộc, nhưng chúng là quỷ.”
Anh ta nói như thể tôi vừa hỏi gì đó rất kỳ lạ.
“Bây giờ chúng ta bắt chúng làm tù nhân, nhưng chúng ta còn có thể làm gì khác ngoài giết chúng?”
Đàm phán là vô nghĩa vì khác biệt chủng tộc. Đây là điều không thể tránh khỏi, bởi vì đây là một cuộc chiến toàn diện. Hoàn toàn tự nhiên khi họ muốn tiêu diệt toàn bộ mầm mống gây họa trước khi chúng nảy mầm.
Điều này khiến trái tim tôi nặng trĩu. Mặc dù là một người bình thường đột nhiên nhập vào cơ thể của hoàng tử quỷ, tôi vẫn không thể rủ bỏ cảm giác khó chịu này.
Tôi và người sĩ quan chạy qua hàng tù binh dài bất tận.
***
Các bức tường dày, kiên cố bị phá hủy không còn hình dạng và thi thể nằm đầy đất. Cảm giác thật khủng khiếp khi xác của người và quỷ nằm lẫn lộn với nhau.
“Đây không phải thứ một đứa trẻ nên thấy.”
Anh ấy thể hiện lòng tốt của mình bằng cách che mắt tôi trong khi tiếp tục cưỡi ngựa vì nghĩ tôi vẫn là một đứa trẻ.
Tôi không thể nói có bao nhiêu người và quỷ đã chết. Chúng tôi đi qua cánh cổng đã bị phá hủy. Rất nhiều xe chở hàng đang xếp hàng trước lối vào.
Họ tiếp tục lắp đầy các toa xe bằng những vật liệu họ tìm thấy trong lâu đài Quỷ Vương.
Vương quốc Quỷ đã bị tiêu diệt trong cuộc Chiến tranh thế giới Quỷ này, và cuộc chiến dài dẵng này đã kết thúc với chiến thắng của loài người...
Nhưng quan trọng nhất vẫn là phương diện vật chất.
Toàn bộ quốc gia tham gia vào cuộc chiến này sẽ thu được khối tài sản khổng lồ từ việc bán những mặc hàng của vương quốc Quỷ. Nhờ đó mà thời kỳ hoàng kim của vùng đất con người được bắt đầu. Người ta thường nói rằng một thời kỳ hòa bình được đổi lấy bằng máu thịt của những người đi trước.
Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng mình sẽ chứng kiến việc này dưới cái nhìn của một con quỷ. Cuối cùng thì, nhiều người cũng chỉ coi chiến tranh như một lý do để cướp bóc, vô số binh sĩ tiến vào vơ vét tài sản bên trong lâu đâì Quỷ Vương.
Các toa xe chất đầy đồ liên tục rời khỏi và những toa xe trống tiến đến thế chỗ. Người sĩ quan đưa tôi đến khu chỉ huy ở bên trong lâu đài, nơi đảm nhiệm việc tiến hanh tìm kiếm và vận chuyển.
Người sĩ quan đưa ra lời chào với người trông có vẻ là chỉ huy ở đây.
“Trung úy Dyrus, chỉ huy Trung đội 3, Đại đội 11, Trung đoàn Kỵ binh 4, Quân đoàn 1 Đế quốc!”
Anh ấy hô to tên của mình với khuôn mặt cứng đờ. Trung úy Dyrus. Cuối cùng tôi cũng biết được tên của anh ấy. Anh ấy ở trong đội kỵ binh, thì ra đó là lý do mà anh ấy cưỡi ngựa tốt đến vậy ngay cả khi phải chở theo cả tôi.
Người chỉ huy đứng ở đối diện có vẻ không biết anh ta là ai, đúng như những gì đã đoán trước. Theo chức danh thì có vẻ anh ta kém hơn người chỉ huy.
“Có chuyện gì?”
Người chỉ huy, người có vẻ là một sĩ quan cấp cao, cau mày trong khi nhìn giữa tôi và người sĩ quan cấp thấp. Ông ấy có vẻ sẽ khiển trách nặng nề nếu Dyrus không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý cho việc đem theo một người không có thẩm quyền vào nơi này.
“Tôi mang theo cậu bé này vì cậu ấy nói rằng cần chuyển một thông điệp khẩn cấp từ tổng tư lệnh đến cho ngài Francis, Tôi cho rằng đây là một bí mật nên tôi không hỏi cậu bé chi tiết.”
“Hm?”
Nhìn lời nói dối nhỏ của mình ngày càng lớn hơn, tôi cảm thấy lạnh sống lưng. Tuy nhiên, ông ấy không hỏi tại sao tổng tư lệnh lại để một người như tôi đi chuyển thông điệp khẩn cấp.
“À....”
Mặt ông ấy hơi nhăn lại. Ông ấy có vẻ muốn nói gì đó.”
“Ngài Francis... ta vừa nhận được tin rằng ông ấy đã tử vong trong cuộc chiến với một con quỷ khi đang trong quá trình điều tra lâu đài...”
Bertus là kẻ hành động trước. Không chỉ tôi mà cả trung úy Dyrus cũng cứng lại.
“Ta có quyền được biết thông điệp đó không?”
“Kh, Không! Cháu được bảo phải giao nó trực tiếp cho ngài Francis!”
“Thật đáng tiết. Những con quỷ chết tiệt đó nên chết hết đi.”
Vẻ mặt của người chỉ huy trông rất đáng sợ, có vẻ ông ấy đang tức giận vì đã mất một người hiệp sĩ vĩ đại bởi bọn quỷ.
Không, ông ấy chắc chắn đã bị giết bởi con người chứ không phải quỷ.
“Đây không phải nơi dành cho những đứa trẻ. Đem cậu bé trở lại đi.”
“Tuân lệnh!”
May mắn thay, người chỉ huy không tra hỏi tôi về thông điệp hoặc danh tính của tôi. Có vẻ ông ấy đang dành quá nhiều tâm trí cho cuộc khám xét lâu đài này.
Sau khi rời khu chỉ huy, trung úy Dyrus nắm lấy vai tôi.
“Sao chuyện này lại xảy ra? Làm sao mà tổng tư lệnh lại biết được ngài Francis đang gặp nguy hiểm?”
Tôi từng nói rằng mạng sống của ngài Francis đang gặp nguy hiểm, và ông ấy thật sự đã chết. Tôi nhìn vào người trung úy trước mặt tôi. Rõ ràng anh ấy có rất ích quyền hạn ở đây.
Tuy nhiên, bây giờ ngài Francis đã bị giết, tôi cần tìm một người khác có thể giúp tôi.
“Thông điệp không phải của tổng tư lệnh.”
“Cái gì?”
Hi vọng rằng đây không phải một sai lầm khi kéo anh ta vào.
“Đây là thông điệp từ công chúa điện hạ.”
Tôi kể cho anh ấy sự thật.
***
Tôi giải thích toàn bộ mọi chuyện cho anh ấy trong một khu vực hẻo lánh của lâu đài, nơi không có binh lính đi qua. Tôi bắt đầu từ lúc công chúa bị giam giữ và được giải cứu.
“V, vậy ngài Francis đã bị giết bởi người của phe ta chứ không phải lũ quỷ?”
“Vâng, có lẽ...”
“Shit. Anh không thể tưởng tượng được cảm giác đó sẽ đau đớn đến mức nào, nhưng chúng còn cố làm hại công chúa ngay khi cô ấy vừa được cứu sao?”
Anh ấy nghiến răng, có vẻ anh ấy khá sốc khi nghe một mưu kế như vậy.
“Vậy em đang cố gắng giải cứu công chúa, đúng không?”
“Vâng.”
“Được rồi, anh ngưỡng mộ lòng dũng cảm của em.”
Anh ấy vỗ vai tôi như thể anh ấy tự hào về tôi, người đang cố gắng cứu một công chúa nhỏ bất lực. Sau đó, anh ấy chấp nhận rằng dù cuộc chiến tranh đã kết thúc nhưng vẫn còn những cuộc chiến khác ở trong bóng tối.
“Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra. Anh cũng muốn trở thành một phần sức mạnh của công chúa.”
Ngay cả khi ở một nơi có rất nhiều người quan sát, một người vẫn có thể bị giết bởi chính đồng minh của họ. Điều đó đã chứng tỏ tay sai của Bertus đã len lỏi khắp toàn bộ quân đội Đế quốc rồi.
“Vâng, được rồi.”
May mắn thay, Dyrus dường như có ý thức mạnh mẽ về công lý và không muốn điều này tiếp diễn. Tôi không nói anh ấy phải liều mạng hay gì cả. Nhưng anh ấy nghĩ rằng việc hi sinh mạng sống là đương nhiên nếu có thể bảo vệ được công chúa.
Ngay khi anh ấy đang chuẩn bị rời đi, tôi chợt nghĩ ra một ý tưởng.
“Trung úy. Đợi đã.”
“Gì vậy? Không phải chúng ta nên về ngay sao?”
Tôi chỉ vào những toa xe chở hàng.
“Có một cách khác để bảo vệ công chúa.”
Vâng, tôi đã dám trở lại lâu đài Quỷ Vương.
“Đây là lâu đài của Quỷ Vương.”
“Đúng vậy. Thì sao?”
“Em từng thấy một kho chứa những cuộn giấy ma thuật khi được cứu ra.”
Tôi đã đi xa đến thế này, nên tôi không thể quay về tay không được.
“Sao chúng ta không thử tìm cuộn giấy chứa ma thuật dịch chuyển ở đó?”
Ma thuật không gian không thể sử dụng ở đây, nhưng chắc chắn chúng sẽ hoạt động ở doanh trại.
Bằng cách sử dụng cuộn giấy, công chúa có thể được đưa khỏi nơi nguy hiểm này ngay lập tức. Tôi hi vọng kho chứa những cuộn giấy vẫn chưa bị vơ vét.
Nếu vậy thì cuộn giấy dịch chuyển mà tôi từng cố sử dụng vẫn sẽ còn ở đó.
Chúng tôi không thể nhờ các pháp sư dịch chuyển chúng tôi. Họ chắc chắn sẽ gài bẫy chúng tôi.
Dyrus có vẻ do dự. Anh ấy có vẻ nghi ngờ việc sẽ tìm được cuộn giấy dịch chuyển hay không.
Tuy nhiên, tôi biết vị trí của cuộn giấy dịch chuyển. Một khi tôi có thể xác nhận rằng cuộn giấy dịch chuyển đã bị lấy đi, chúng tôi có thể đi ngay lập tức.
“Chết tiệt, được rồi. Rõ ràng anh cũng không thể giúp được gì nhiều nếu trở lại chỗ công chúa ngay bây giờ...”
Anh ấy gật đầu như thể thừa nhận giới hạn khả năng của mình. Tôi vẫn chưa rõ cách bố trí của Lâu đài Quỷ Vương, tuy nhiên tôi có thể nhớ ra một số điều khi tôi đến được chỗ ngục giam. Không có ai ngăn cản chúng tôi, vì hầu hết binh lính bận khám xét lâu đài.
“Lối này.”
Một vài người khó hiểu khi thấy tôi vào đây mà không đem theo vũ khí, nhưng tôi không rảnh mà dừng lại giải thích cho họ.
May mắn là, tôi có thể nhớ được lối đi và quay trở lại nơi ban đầu.
Lâu đài Quỷ Vương rất lớn và ngục giam tôi từng ở cũng như kho chứa những vật phẩm ma thuật nằm sâu ở bên trong, vậy nên có thể nó vẫn chưa bị đụng đến.
“Nơi này rộng một cách nực cười.”
Cuối cùng thì tôi cũng kiệt sực và nhờ anh ấy cõng. Tôi lục lại trí nhớ và chỉ hướng đi mà tôi nhớ được. May mắn là chúng tôi đến nơi mà không bị lạc.
“Nơi này vẫn ổn.”
“...Dù vậy, anh vẫn cảm thấy không ổn. Anh nghĩ đã có ai đó đến đây trước chúng ta, em có nghĩ vậy không?”
Ồ.
Người đó là tôi đấy.
“À, đ, đó... Ý, ý em là những cuộn giấy trông có vẻ vẫn ổn!”
“Được rồi. Bắt đầu tìm kiếm thôi.”
Tôi ngay lập tức nhặt cuộn giấy dịch chuyển nằm trên sàn nhà.
“Em tìm thấy nó rồi!”
“Thấy rồi sao?”
“Vâng, nhìn này.”
Tên của cuộn giấy được trên nó bằng ngôn ngữ thông thường, nên anh ấy không hỏi tôi làm sao có thể tìm được nó nhanh đến vậy. Nếu nó được viết bằng ngôn ngữ của quỷ, anh ấy hẳn sẽ nghi ngờ tôi. Tôi biết được cả hai ngôn ngữ mà tôi chưa từng thấy ở kiếp trước. Đây giống năng lực gian lận mà mọi người thường được ban cho khi đến thế giới khác.
Tôi sắp xếp lại cuộn giấy. Tất nhiên, phép dịch chuyển này chỉ hoạt động với một người. Tôi không biết có cuộn giấy dịch chuyển hàng loạt không, nhưng tôi phải tìm thêm một cuộn nữa.
Không chỉ Charlotte, tôi cũng phải đưa bản thân ra khỏi chổ này và có lẽ là cả Dyrus nữa, vì anh ấy có thể cũng sẽ gặp nguy hiểm.
“Em cần tìm thêm vài cái nữa. Chúng ta không biết điều gì có thể xảy ra. Những cuộn giấy có thể giúp ích cho chúng ta.”
“Này nhóc, nhận lấy.”
“Đâ, đây là...?”
“Sách cuộn giấy, đây là lần đầu em thấy thứ này à? Nó nằm ở đằng kia.”
Anh ấy đưa tôi một cuốn sách rỗng.
“K, không phải vậy. Em biết thứ này là gì.”
“Vậy thì tốt. Hãy dùng nó đi.”
Tôi biết sách cuộn giấy là gì. Nó không phải vật phẩm ma thuật, chỉ là một cuốn sách dùng để bỏ những cuộn giấy vào bên trong và xé chúng ra mỗi khi cần sử dụng.
Đây là thứ thường được sử dụng bởi những người không phải pháp sư nhưng lại cần sử dụng ma thuật nhiều. Vì đây là một món đồ mà tôi nghĩ ra nên không đời nào tôi lại không biết về nó. Tuy nhiên, cầm trên tay sản phẩm tưởng tượng do mình nghĩ ra đem đến một cảm giác cực kỳ lạ.
Thật tốt khi tôi không cần phải tìm chỗ nhét đống giấy này. Tôi bắt đầu nhét đầy cuốn sách bằng những ma thuật tôi nghĩ sẽ hữu ích, trong khi đó thì Dyrus cũng tìm thấy một quyển sách khác và đang nhét đầy nó.
“Lâu đài của Quỷ Vương thật là tuyệt vời. Anh nghe nói rằng một cuộn giấy ma thuật cấp thấp còn đắt hơn cả lương của anh.”
Anh ấy dường như thật sự ngưỡng mộ căn phòng khổng lồ chứa giấy ma thuật này.
“Anh nghe rằng họ đã dùng hầu hết các cuộn giấy trong chiến tranh, nhưng nếu chúng ta lấy toàn bộ những cuộn giấy ở đây thì còn hơn cả đủ để bù vào những cuộn giấy ma thuật cấp thấp đã tổn thất.”
Dyrus nói điều như thế trong khi đang lục tung đống giấy.
Dù không có phép tấn công diện rộng, nhưng chúng tôi vẫn lấy hết những thứ chúng tôi nghĩ là sẽ có ích. Trước đây tôi không thể mang theo chúng vì phải vất bỏ toàn bộ mọi thứ ở lại, nhưng giờ tôi có thể đem chúng theo.
Những cuộn giấy có ích, GET. Go, me.
Sau đó, tôi mở to mắt mình ra khi tìm thấy một bất ngờ.
“Này!”
“Hả, cái gì?”
[Dịch chuyển hàng loạt]
Khả năng dịch chuyển được nhiều người.
Không cần phải tìm thêm các cuộn dịch chuyển nữa.
“Đi thôi trung úy!”
“Được. Mau đi thôi.”
Sau đó, ngay khi chúng tôi vừa bước ra khỏi cửa, chúng tôi chợt cứng người.
“Huh?”
“Huh.”
Trước mắt chúng tôi là một người lính đang vác cái bao lớn.
Nếu nghĩ về chuyện này, không phải chúng tôi sẽ bị coi là tùy tiện lấy chiến lợi phẩm thuộc về quân đội hay sao? Tất nhiên, đây được tính là trọng tội cướp đoạt vật phẩm.
Sẽ ra sao nếu họ không để chúng tôi đi?
Dyrus, tôi và người lính nhìn nhau trong im lặng.
Dyrus nghiến răng. Có lẽ anh ấy đang chuẩn bị cho tình huống tệ nhất.
Khi đang mang trên mình trọng trách bảo vệ công chúa, anh ấy có vẻ sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Ngay cả khi phải tấn công đồng minh của mình ngay tại đây.
“Này, trung úy.”
Người lính thận trọng mở miệng sau khi nhận ra cấp bậc của Dyrus.
“Cứ xem như chúng ta chưa từng thấy gì cả, được chứ?”
… Cả hắn ta cũng vậy sao?
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
(Trs: 1 kiểu nói trong pokemon ấy. Khi bắt được pokemon trái phép thì sẽ nói ‘abc get’. Còn khi ném con gì ra để bắt đầu bạo hành pokemon thì sẽ nói kiểu ‘go, pikachu’. Thấy bên eng để vui nên để vậy : )))