The Demon Prince goes to the Academy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

11 605

Cô bạn thân nhất của crush đang bí mật tiếp cận tôi

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

HoneyWorks, Mari Kousaka

Chẳng lẽ, chuyện tình của Kotaro lại kết thúc một cách đau đớn như vậy sao?....

6 235

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

309 13677

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

(Đang ra)

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

Kota Nozomi

Hãy cùng khám phá những điều sẽ xảy ra với hai chú chim non đáng yêu này trong bộ truyện tình lãng mạn tuổi teen siêu ngọt ngào và lành mạnh. Chắc chắn sẽ có rất nhiều khoảnh khắc lãng mạn đang chờ đợ

4 13

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

(Đang ra)

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

Mishima Yomu

Đây là phần ngoại truyện kể về một nhánh rẽ khác của câu chuyện. Nếu như Leon chủ động hơn khi mới bước vào học viện và quen biết với Marie trước thì sao? Những diễn biến nào sẽ diễn ra khác với cốt t

221 19972

MỤC LỤC - Chương 11

Trans: Fusss + tEddyFingers 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đến Cửa hàng dụng cụ ma thuật.

Đó là một thông điệp trực quan và rõ ràng, tôi có thể hiểu ngay lời khuyên này là gì.

Một trong những vấn đề lớn nhất của tôi hiện tại:

Tiền.

Khi tôi nhìn thấy từ Cửa hàng dụng cụ ma thuật, tôi không thể không nghĩ ngay ý tưởng này. Tôi không có bất cứ thứ gì khác ngoài bộ quần áo trên người và sức lao động của tôi.

Và các cuộn giấy còn lại trong sách chứa cuộn giấy.

Nếu tôi bán các cuộn giấy cho một cửa hàng dụng cụ ma thuật, tất nhiên tôi sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Rốt cuộc thì giá của những cuộn giấy rất đắt.

Ý tưởng đàu tiên tôi rút ra sau khi đọc lời gợi ý chính là vượt qua khó khăn hiện tại bằng cách bán những cuộn giấy để kiếm tiền

Tuy nhiên, tôi không yên tâm như vậy. Lời khuyên của nhà văn sẽ đồng thời có kết quả tốt nhưng đồng thời đi kèm với kết quả xấu trong hầu hết các trường hợp.

Nó khuyên tôi nên bán các cuộn giấy để kiếm tiền.

Tất nhiên, một kết quả xấu mà tôi có thể nghĩ đến là khả năng bị gạt. Tôi không biết giá thị trường, vì vậy chủ cửa hàng có thể sẽ cố gắng ép giá tôi. Tôi không biết giá trị chính xác của cuộn giấy ma thuật.

Nhưng tôi nhớ rõ Dyrus đã nói những điều như:

'Lâu đài của Quỷ Vương thật là tuyệt vời. Anh nghe nói rằng một cuộn giấy ma thuật cấp thấp còn đắt hơn cả lương của anh’

Một cuộn giấy cấp thấp có giá trị bằng hoặc hơn cả tiền lương của một Trung úy của đội Kỵ binh Quân đội Hoàng gia.

Vậy một Trung úy đội Kỵ binh có thu nhập là bao nhiêu?

Là một chuyên gia của thể loại Trung cổ Giả tưởng (Tự xưng), tôi cũng biết sơ về vấn đề này.

Luôn có những tài liệu ghi lại cần bao nhiêu đồng vàng để nuôi 1 gia đình 4 người, cũng như một người bình thường với một công việc bình thường sẽ kiếm được bao nhiêu trong một tháng.

Tất nhiên, tôi cũng có viết về những điều đó.

Trong trường hợp của cuốn tiểu thuyết này, tôi đã viết rằng một đồng tiền vàng tương đương với tiền ăn một tháng cho một gia đình bốn người. Và một người bình thường với một công việc bình thường kiếm được khoảng 2 đồng vàng một tháng.

Vì thế.

Tôi nghĩ 1 đồng vàng = 1 triệu won. (khoảng 17,8tr vnđ)

Sẽ dễ tính hơn nếu tôi chuyển đổi nó như vậy.

Làm thế nào một gia đình bốn người có thể sống chỉ với một triệu won một tháng? Họ có bao giờ đi ăn ngoài không? Nhà chúng tôi chi khoảng 400 cho thực phẩm.

Tôi nhận được những bình luận kiểu này, nhưng bằng cách nào đó con người ở đây vẫn sống tốt.

Số tiền đó không phải là chi phí sinh hoạt, chúng chỉ là chi phí ăn uống. Rốt cuộc không có những thứ như bảo hiểm toàn diện, bảo hiểm y tế hay chi phí viễn thông trên thế giới này!

Tôi, với tư cách là một Chuyên gia của thể loại Trung cổ giả tưởng (tự xưng) nói:

Những người không chịu nghiêm túc tìm hiểu về bối cảnh lịch sử đều là một đám nghiệp dư!

Chỉ có một số thứ mà con người sẽ không thể nhìn thấy nếu họ không làm trống tâm trí của mình.

Tôi cảm thấy tiếc cho những ai đã không thể tận hưởng vẻ đẹp của thế giới giả tưởng thời trung cổ nơi có phép thuật, hiệp sĩ và không hề có sự tồn tại của khoa học như thế này.

Lý tưởng sống của tôi là:

Trọng tâm của thể loại Trung cổ Giả tưởng không phải là phần Trung cổ, mà là phần Giả tưởng!

Đó không phải là 'Trung cổ' Giả tưởng, mà là Trung cổ Giả tưởng!

Hầu hết chúng thậm chí không liên quan gì đến thời Trung cổ! Nó giống như một từ thông dụng!

Dù sao thì, sẽ ra sao nếu chúng ta làm OO với thiết lập XX, lol?

Thể loại Trung cổ Giả tưởng được tạo ra bởi những suy nghĩ nông cạn như vậy, tuy nhiên những gì mở ra trước mắt chúng ta là một thế giới tưởng tượng không liên quan gì đến thời Trung Cổ!

… Điều này đã tạo ra một khung cảnh giả tưởng theo một nghĩa khác.

Giờ mình cần đi bán các cuộn giấy và sống sót qua ngày hôm nay.

Tôi không phải là một pháp sư và cũng không phải là một hiệp sĩ, mặc dù tôi có khả năng thống trị loài quỷ, tuy nhiên vì tôi là một Hoàng tử quỷ lưu lạc tại Thủ đô Gardium, nên không có bất kỳ con quỷ nào quanh đây.

"….…Xin lỗi cho tôi hỏi. Bạn có thể chỉ đường cho tôi được không? ”

"…Hả? Chỉ đường?"

Tôi cố gắng hỏi một người qua đường, người đó cảm thấy bối rối vì tôi đột nhiên bắt chuyện.

"Ồ! Bạn bị lạc?"

Không. Thì cũng có một chút thôi.

* * *

Những khách hàng chủ yếu của các cửa hàng dụng cụ ma thuật là các mạo hiểm giả và pháp sư. Tất nhiên, Đây không phải là một cuốn tiểu thuyết phiêu lưu, vì vậy mặc dù có những người là mạo hiểm giả, nhưng tôi không thực sự mô tả những gì họ làm. Họ có một công việc, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ về điều này.

… Nghĩ lại thì, những mạo hiểm giả kiếm sống bằng cách nào trong thế giới này? Họ thật sự kiếm tiền nhiệm vụ từ Hội thám hiểm và các cuộc chinh phục quái vật? Thật sự là Hội mạo hiểm giả thậm chí có tồn tại?

Thế giới này có những mạo hiểm giả, nhưng tôi đã không thiết lập cách kiếm sống hay công việc mà họ làm.

Nếu nghĩ kỹ về việc này, sẽ rất kỳ lạ.

Khi tôi cố gắng nghĩ về những cách mà mạo hiểm giả kiếm tiền, tôi chỉ có thể nghĩ đến việc khám phá hầm ngục và chinh phục quái vật.

Tuy nhiên, nếu đó là cách mà các mạo hiểm giả kiếm được tiền, thì đó cũng sẽ là một vấn đề.

Đội quân chính quy có tồn tại, vậy tại sao những người làm nghề tự do như mạo hiểm giả lại làm những việc như tiêu diệt quái vật? Nếu quốc gia đó thuê nhân lực để giải quyết các vấn đề an ninh, chẳng hạn như các ổ quái vật và các cuộc chinh phục, thì làm sao mà quốc gia đó vẫn có thể tồn tại? Người dân nộp thuế để làm gì?

Mặc dù Chiến binh Artorius đã chết cùng Quỷ Vương, nhưng Đế quốc và các Vương quốc khác xung quanh, có đủ sức mạnh quân sự để đối đầu với Quân đội Quỷ, lại phải nhờ Hội mạo hiểm giả đi giải quyết vấn của bọn quái vật? Vậy họ đào tạo binh lính để làm gì?

Vậy, nếu quân đội chính quy lo việc tiêu diệt quái vật và không có nhiệm vụ nào như vậy đến từ Hội mạo hiểm giả, thì làm cách nào để các mạo hiểm giả kiếm được tiền?

Chà, không phải khá lạ nếu thế giới chứa đầy các hầm ngục chờ đợi các mạo hiểm giả tới chinh phục sao? Tại sao các quốc gia lại không tự đi chinh phục những hầm ngục chứa các vật phẩm ma thuật quý hiếm? Chẳng phải họ nên làm gì đó kiểu quốc hữu hóa các hầm ngục để các mạo hiểm giả không thể độc chiếm chúng sao?

Không phải bản thân sự tồn tại của các mạo hiểm giả chính là một lỗi thiết lập của thế giới này sao?

“……”

Nếu ai đó bắt đầu chú ý đến tính chính xác của lịch sử, người đó sẽ rất dễ mất phương hướng, nhưng tôi bắt đầu lo lắng một chút.

Việc này thực sự khiến tôi phiền não.

Vì tôi bắt đầu nghĩ rằng đây là thế giới mà tôi phải sống, nên tôi đã cố gắng chuyển suy nghĩ ra khỏi chủ đề đó.

Dừng nghĩ về chủ đề này. Dù sao không giống như những mạo hiểm giả đói khát sẽ lao đến chỗ người qua đường để xin một xu. Nếu những mạo hiểm giả thật sự không có việc làm, họ có thể làm những việc như móc túi hoặc làm một tên cướp.

Giờ có một điều mà tôi cần quan tâm.

Để không bị gạt bởi Cửa hàng dụng cụ ma thuật. Tôi phải nhận được ít nhất 1 xu vàng cho mỗi cuộn giấy. Tôi đã lên kế hoạch sẽ liên tục giao tiếp bằng mắt để tỏ ra mình là một người mạnh mẽ. Tôi không nghĩ rằng đây là một mức giá quá cao. Tuy nhiên, nếu họ than vãn về chất lượng hoặc cố ép giá, tôi sẽ không bao giờ bán nó cho họ.

Tôi dự định sẽ đi đâu đó ăn sau khi kiếm được ít tiền.

Tôi đang rất đói.

Sau đó, tôi nên tìm một nhà trọ để ở và dành một chút thời gian để sắp xếp suy nghĩ của mình.

Điểm tích cực về lời khuyên của nhà văn ở chỗ nó giúp tôi biết rõ nên cần làm gì, bất kể lời khuyên đó là tốt hay xấu.

Nếu đó là lời khuyên tốt một cách vô điều kiện, tôi sẽ chỉ không suy nghĩ gì và làm theo những gì nó nói với tôi.

Ồ, đó có phải lý do tại sao lại có bẫy trong những lời khuyên? Họ muốn tôi tự đi bằng chính đôi chân của mình?

Họ muốn thấy tôi phải vật lộn hay gì đó?

* * *

Là địa điểm diễn ra câu chuyện chính, tôi đã mô tả Thủ đô Gardium khá chi tiết.

Không, tôi đã không đi quá xa đến mức mô tả từng viên gạch. Chuyện đó thuộc một lĩnh vực khác.

Tuy nhiên, phải tự tưởng tượng ra một địa điểm mới là một việc phức tạp. Nó khá khó khăn, bởi vì rất có khả năng tôi có thể mắc sai lầm và nếu nó không được thiết lập đúng cách thì về sau sẽ rất dễ bị nhầm lẫn.

Thế nên, thủ đô Gardium khá giống với với Seoul.

Chỉ khá giống?

Chà, tôi phải thú nhận đó chính là Seoul với một cái tên khác.

Đó là những gì mà tôi đã mô tả Thủ đô Đế quốc.

'Một con sông Irene lớn chảy qua Thủ đô Đế quốc Gardium, chia cắt nó thành 2 phần, phía bắc nơi có cung điện hoàng gia và phía nam nơi của Temple cư ngụ. Các phụ lưu khổng lồ của sông đóng vai trò như biên giới. '

Bạn có cảm thấy quen thuộc không?

Gangnam và Gangbuk.

‘Cung điện Hoàng gia Emperatos nằm ở trung tâm phía bắc của Gardium.’

Nói cách khác, cung điện Hoàng gia nằm ở quận Jongno. Tất nhiên, nó không lớn bằng cung điện Gyeongbokgung, dù sao cũng có thể coi toàn bộ quận Jongno như là một hoàng cung.

'Ở quận Eredian phía nam, một trong hai địa danh lớn nhất của Thủ đô, Temple, địa danh còn lại là Cung điện Hoàng gia. Đây cũng là một cơ sở giáo dục khổng lồ và là cái nôi của nhiều tài năng trẻ. '

Nói cách khác, Temple nằm ở quận Gwanak.

Vậy Quận Eredian = Quận Gwanak.

Vì vậy, tôi đã thiết lập Thủ đô Gardium như một thành phố giống hệt với Seoul đến mức nó chỉ khác mỗi cái tên. Các quận cũng được đặc tên sao cho nghe giống với thời Trung cổ.

Những câu từ trong tiểu thuyết đã biến thành hiện thực.

[Nhóm của nhân vật chính lao nhanh từ quận Gehenna đến quận Eredian. Những bài tập thể chất của họ đã cho thấy hiệu quả rõ ràng.]

Cảnh tượng lúc đó trong tâm trí tôi:

'Nhóm của nhân vật chính chạy từ Quận Dongjak đến Quận Gwanak.'

Đại loại là vậy. Tôi thậm chí không cần phải tự nghĩ một bản đồ khác. Tôi chỉ cần hình dung bản đồ của Seoul và thay đổi tên các quận. Điều đó thật tiện lợi và tôi cảm thấy hài lòng về bản thân. Dù có tự tạo ra một bản đồ mới, người đọc cũng chẳng thèm quan tâm đến nó. Tôi từng làm vậy khi học trung học, nhưng chẳng ai quan tâm đến nó. Lúc đó tôi cảm giác như bị vả mặt vậy.

Những bản đồ tưởng tượng này chỉ dành cho người viết chứ không phải người đọc. Lý do Gardium giống hệt với Seoul hoàn toàn là vì tôi thích thế.

Temple nằm ở Gwanak và Cung điện Hoàng gia ở Jongno.

Nơi tôi được dịch chuyển đến là Quận Al Ligar. Sau đó, nó sẽ được đổi thành Quận Artorius để vinh danh người anh hùng ấy. Họ cũng sẽ dựng một bức tượng khổng lồ về anh ấy.

Bạn hỏi Quận Al Ligar và sau này là Quận Artorius nằm ở đâu?

Đó là Yongsan.

Tất nhiên, chỉ là địa hình và sự phân chia giống nhau, các tòa nhà hoàn toàn khác nhau, vậy nên đây cũng coi như là một khu phố mà tôi lần đầu đặt chân đến.

Vì đã đến Yongsan, tôi tiến về phía khu phố mua sắm, nơi đáng lẽ là Chợ Điện tử Yongsan.

Mặc dù đây là một thế giới tưởng tượng, có lẽ khu vực phân chia vẫn sẽ giống nhau.

“Cái thể loại cuộn giấy tồi tàn gì thế này? Anh bạn à, anh lấy thứ này ở đâu ra vậy? ”

Như thể chứng minh rằng đây là Yongsan, tôi đã gặp phải một tên khốn xã hội đen ngay trong lần đầu tiên.

* * *

Ngay khi người chủ cửa hàng nói câu đầu tiên, tôi ngay lập tức rời khỏi cửa hàng với suy nghĩ rằng mình không thể giao dịch hắn ta, người mà tôi đã khắc sâu vào trí nhớ của mình. Hắn ta lẩm bẩm điều gì đó, nhưng tôi thậm chí không thể nghe hắn ta đang nói gì.

Toàn bộ những tòa nhà xung quanh đây đều là những cửa hàng. Hàng ngàn người đi trên đường và quan sát các mặt hàng. Những người này liệu có phải là mạo hiểm giả không?

Làm thế nào để kiếm tiền khi trở thành một mạo hiểm giả? Liệu có cách để kiếm tiền mà tôi không biết? Trên thực tế, hẳn là phải có, nếu không thì sẽ không có thể có cái nghề này được.

Việc này đem đến một cảm giác thật kỳ lạ. Như thể ai đó đã lấp đầy lỗ hổng kịch bản của tôi cho tôi.

Tiếng ồn phát ra từ mọi ngóc ngách của nơi này.

“Ôi, mạo hiểm giả trẻ tuổi! Tôi chỉ vừa khai trương! Vì nay là cửa hàng khai trương, tôi sẽ bán cho cậu với nửa giá, thấy sao? ”

“Ồ, quý khách đã nhìn và chạm vào tất cả những thứ này, nhưng quý khách sẽ không mua bất kỳ thứ gì? Quý khách sẽ không mua dù chỉ một thứ? Ha, đừng làm tôi cười. Này, theo tôi một lát. Ồ, thôi nào, hả, quý khách không muốn sao? Khoan! Hãy nói chuyện trong giây lát. Ai đang quấy rối quý khách? Hả? Quý khách đang cố nói tôi là một tên côn đồ? Quý khách làm tôi buồn đấy. Quý khách muốn tôi cho bạn thấy một tên côn đồ thực sự là gì không? Hả? Muốn tôi thô bạo với bạn?! ”

"Trả hàng? Nhìn tên khốn này xem. Mi ỉa bậy lên quần sịp của mình rồi quay lại đây đòi hoàn tiền? Cái thể loại chó đẻ này chui ở đâu ra vậy? Cút khỏi đây ngay! "

“Này, anh bạn, anh làm xước nó! Làm thế nào tôi có thể bán nó bây giờ, hả? Tôi sẽ giảm nửa giá cho anh bạn! Tôi đang bán lỗ đấy, anh bạn à? Vẫn không mua? Thực sao? Tôi có nên gọi lính gác không? Để xem ai hơn ai? Anh bạn chắc chắn về điều này? Thực sự chắc chắn? Anh bạn đến từ đâu? Argand? Vậy anh bạn biết đại ca Rand ở đó không? Chưa bao giờ nghe nói? Ha. Đúng là một thằng khốn nạn! Này, mua nó đi khi tôi vẫn còn tử tế. Đừng làm tôi nổi điên”.

.

.

.

Không.

Cái quái gì thế này?

Tại sao nơi này thực sự biến thành Yongsan?

Khung cảnh trước mắt tôi là phiên bản thời trung cổ của Yongsan.

"Có phải mọi người ở nơi này đều như thế không?"

Tôi cảm thấy mình giống như một con mồi.

“Ồ, ừm. Tôi… tôi sẽ đi tìm một nơi khác…. ”

Tôi cố gắng hết sức để không bị ăn.

- Này, đừng giao tiếp bằng mắt. Đừng nhìn vào mắt họ. Có một số tên khốn điên khùng thậm chí không chịu mua mà chỉ mở hàng và lấy nó đi.

- Họ đều là những mạo hiểm giả đã nghỉ hưu, vì vậy họ rất giỏi chiến đấu. Nếu đánh nhau, mày sẽ bị gãy ít nhất một tay hoặc chân.

Những người biết nơi này là gì đều đi theo nhóm.

Hồi trước tôi chỉ tưởng tượng về Yongsan, và những gì trải ra trước mắt tôi thực sự là Yongsan mà tôi từng tưởng tưởng đó.

Và tôi đây, một thanh niên 17 tuổi cố gắng bán cuộn giấy ma thuật từ Vương quốc Quỷ cho những tên tồi tệ đó.

Yongsan.

Chỉ một từ đó thôi đã khiến tôi cảm thấy đó là chỉ nỗ lực thôi là không đủ.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại