The Demon Prince goes to the Academy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1326

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

MỤC LỤC - Chương 40

Lúc đầu, rõ ràng là tôi không muốn trở nên quá nổi bật, nhưng ước muốn đó giờ chỉ còn là quá khứ. Tôi đã gây quá nhiều sự cố, chỉ vì mong ước không nổi bật này. 

Ừ thì, có lẽ nó vẫn thành công bằng một cách nào đó. Đúng là cái nhìn mà những người bạn cùng lớp dành cho tôi đã thay đổi sau khi tôi đánh nhau với các tiền bối. Tất nhiên, đó vẫn chưa phải cái nhìn thiện chí. 

Ý tôi là, sự thực tôi vẫn là một con thú hoang trong mắt họ. Tôi chỉ nói với các tiền bối rằng họ nên quay lại khi có Hoàng tử ở đây. 

Bằng cách nào đó, vị trí của tôi bây giờ vẫn là một kẻ điên nhưng tốt hơn trước đây một chút, tôi nghĩ vậy? 

“…Cậu đã bán đứng tên của tôi?” 

"Ừ." 

Tôi nói sự thật với Bertus, người vừa trở lại ký túc xá vào Chủ nhật. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu tôi nói với hắn ta bằng chính miệng của mình chứ không phải đợi sau này hắn ta tự tìm ra. Tôi ở cùng với Bertus trên sân thượng lần trước. Có rất ít người xung quanh nên đây là một nơi rất không tồi để trò chuyện. 

Bertus dường như không nói nên lời khi nghe tin tôi đã bán đứng tên của hắn và buộc các tiền bối của chúng tôi phải nhượn bộ. 

“Tôi biết có một truyền thống như vậy ở Lớp Royal, nhưng trong lúc tôi đang thắc mắc tại sao họ mãi vẫn không đến, thì ra họ đang quan sát tôi...” 

Bertus không cần phải giả vờ thân thiện hay nói chuyện tử tế trước mặt tôi. 

Bertus biết có truyền thống như vậy, nhưng dường như hắn ta càng tò mò hơn là tại sao mãi không thấy các tiền bối đến. 

“Vậy, nếu những học viên khóa trên thật sự đến vào ngày thứ Hai thì sao? Dựa vào những gì cậu nói trước đó, vậy chẳng phải người thật sự khiến tôi phải nằm sấp là cậu sao?” 

Bertus cười quỷ quyệt, ánh mắt hắn ta như đang hỏi rằng tôi có muốn chết hay không. 

“Khả năng rất cao là họ sẽ không đến, nhưng ngay cả khi họ dám đến thì đó sẽ là một cảnh tượng khá buồn cười.” 

"Buồn cười?" 

“Ý tôi là, dù cậu có làm theo hay không, thì cũng đều khiến họ cực kỳ bồn chồn, không phải sao?” 

Sẽ rất buồn cười nếu hắn ta chịu làm theo, nhưng thậm chí sẽ càng buồn cười hơn nếu hắn ta không chịu làm vậy. Bọn họ sẽ nghĩ những điều như: “Chúng ta có nên đánh Hoàng tử không?”. Và ngay cả khi hắn ta chịu nằm sấp, người ra lệnh có lẽ sẽ chết vì đau tim. Cho dù hệ thống của Temple có đơn giản đến mấy, chỉ có phân chia địa vị giữa học viên khóa trên và khóa dưới, thì Hoàng tử và Công chúa của Đế quốc vẫn là quý tộc cao quý thứ hai trên thế giới này nhờ vào quyền lực thấu trời của Hoàng tộc Đế quốc bây giờ. 

Thực tế rất khác so với các quy tắc. 

Có thể làm vậy với con trai của một quý tộc vĩ đại nào đó, nhưng Hoàng tử Đế quốc thì lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. 

Bertus mỉm cười với tên khốn dám bán rẻ tên của mình. 

“Được rồi, nhưng bán đứng danh nghĩa Hoàng tử là một trọng tội. Cậu không đề cập dến bạn cùng lớp Bertus, mà là Hoàng tử Bertus de Gardias. Rõ ràng là cậu không coi tôi là bạn, phải không?” 

"Tôi nghĩ tôi thật sự đã làm vậy?" 

Hắn ta nói đúng, vì tôi không coi hắn ta là bạn của tôi, mà là Hoàng tử Bertus. Hắn đang giận à? 

Tôi có nên sử dụng chiếc nhẫn để bỏ trốn? 

“Thông thường thì phải chém đầu cả nhà cậu vì tội lỗi đó. Nhưng tôi không muốn làm thế. Cậu đã lợi dụng tôi một lần, vậy có công bằng không nếu tôi lợi dụng lại cậu một lần?” 

“Hm?” 

Có chuyện gì mà tôi có thể làm cho hắn ta được cơ chứ? Trong trường hợp này, Bertus đưa ra một thỏa thuận khá công bằng. Sử dụng tên của Hoàng tử trong Temple thì có lẽ vẫn được, nhưng nếu làm vậy ở bên ngoài thì đó sẽ là một chuyện khá sốc. 

“Tôi biết cậu học cùng một vài lớp với em gái cùng cha khác mẹ của tôi.” 

Hẳn là hắn ta đang nói đến Charlotte. 

“Tôi không yêu cầu gì nhiều ở cậu. Chỉ cần nói cho tôi nếu cậu nhận thấy bất cứ điều gì bất thường.” 

Tôi phải để mắt đến Charlotte và báo cáo với hắn ta nếu tôi nhận thấy điều gì đó bất thường. Hắn không yêu cầu tôi làm bạn với hắn hoặc làm bật cứ điều gì sau màn. 

Nhưng, chẳng phải tôi đang dần trở thành con tốt của Bertus sao? 

Cảm giác khá là khó chịu. 

“Chắc chắn rồi.” 

"Được." 

Không có gì đặc biệt. Từ đầu thì cuộc trò chuyện đã chẳng có nhiều chủ đề để nói. Ở tình trạng hiện tại của tôi, tôi chẳng có gì đáng để lợi dụng cả. 

Hắn ta không có vẻ gì quan tâm nhiều đến tôi. Hắn có biết tôi thực sự là ai không? 

“Và, uhm, cố gắng cư xử hòa đồng với những người khác.” 

Bertus thở dài, giả vờ tức giận. 

“Theo tiêu chuẩn của tôi, tôi đang cố hết sức để hòa nhập rồi, đúng không? Theo một nghĩa nào đó, chẳng phải tôi đã cứu các bạn học khỏi bị quấy rối sao?” 

Trước lời nói ngớ ngẩn của tôi, Bertus cười phá lên. 

“Tôi không nghĩ việc gọi Công chúa Saint-Owan là đồ ngốc đâu được coi là hay ho đâu nhỉ?” 

Cô ấy than vãn với hắn ta về việc đó à? 

* * * 

Cuộc trò chuyện giữa Bertus và tôi cũng chẳng phải là bí mật gì. Kết quả là, cái nhìn của những người bạn cùng lớp của tôi trở nên khá kỳ lạ. 

Tôi không nghĩ chúng tôi sẽ hợp nhau, nhưng chúng tôi thường trò chuyện với nhau, và nhìn từ xa, có vẻ chúng tôi khá thân thiết với nhau.

Tôi đã lộ ra danh tính là một kẻ ăn xin, nhưng Bertus không có vẻ gì tức giận với tôi, kẻ dám bán đứng tên của hắn ta. 

Các bạn cùng lớp của tôi dường như không hiểu lắm. 

“Be, Bertus!” 

Erich dường như đã trầm ngâm một lúc rồi chạy đến chỗ Bertus từ bên kia hành lang. 

“Ừ, cậu có điều gì muốn nói với tôi sao?” 

“C, cẩn thận với gã đó…” 

“À, Reinhardt? Đừng lo. Cậu ta chỉ hơi vụng về thôi.” 

"Nhưng…." 

Chà, cho dù có nhìn bằng cách nào đi chăng nữa, ngay cả tôi cũng không nghĩ rằng bản thân chỉ hơi vụng về. 

Có lẽ Erich có suy nghĩ vô lý rằng tôi có thể sẽ làm hại đến Hoàng tử vì tôi chỉ là một tên khốn thấp hèn. Tôi không thể nghe rõ vì bọn họ đi ngày càng xa khỏi tôi. 

Nghĩ lại thì, chắc chắn tôi hữu ích hơn Erich. 

Ít nhất là tại thời điểm này. 

Tin đồn Hoàng tử gần gũi với tôi hơn những học viên kháckhác đang lan truyền khắp nơi, khiến mọi người đều hoang mang. 

Liên quan đến tôi? 

Có biết thì tôi cũng không làm gì được. 

Bertus là kiểu người sẽ đối xử tốt với tôi nếu tôi chứng tỏ mình có ích. 

Dù sau này tôi có quyết định rời bỏ hắn ta sau khi kiếm đủ lợi ích cho bản thân, thì lúc này tốt hơn hết vẫn là hợp tác với Bertus. Trừ khi hắn ta yêu cầu tôi làm điều gì đó gây hại đến Charlotte. 

Khi tôi rời hành lang và đi về phía ký túc xá, tôi thấy Harriet đang ngồi tại bàn, uống trà và đọc sách. 

Khi chạm mắt với tôi, cô ấy cau mày. 

“Hmpf!” 

Cô ấy đột ngột quay đầu với một tiếng “Hmpf!” ngay khi cô ấy nhìn thấy tôi. Chuyện gì thế này? Cô ấy thể hiện ra thật rõ ràng. Chẳng phải thế này trông khá là dễ thương sao?” 

Cô ấy là cái quái gì vậy? Một nữ sinh trung học quý tộc? 

Cô ấy vừa nói ‘Hmpf!’. Từ khi nào mà câu này lại hợp đến vậy? 

"Đồ ngốc." 

“Cái, cái gì?!” 

Mặt cô ấy lại đỏ lên, trong khi tôi chỉ nhún vai. 

“Tôi chỉ nói một từ ngẫu nhiên thôi. Sao? Tên của cậu là đồ ngốc? 

“U,uh…. Uuung….” 

Sao lại thành ra thế này? Có phải cô ấy đã quen với việc bị gọi là ‘Đồ ngốc’? Liệu từ bây giờ cô ấy sẽ quay đầu lại nhìn mỗi khi có ai đó nói "Đồ ngốc" không? 

“Cậu tự nhận mình thông minh mà, đúng không? Vậy không tốt lắm đâu.” 

"Này!" 

Cô ấy bật dậy và sải bước về phía tôi. 

“Cậu cứ mãi khiêu khích tôi, khiến tôi tự tiết lộ thân phận của mình, và khi tôi làm thế thì cậu sẽ chạy tới chỗ giáo viên kể lể để khiến tôi bị phạt! Huh!” 

Có vẻ cô ấy có một trí tưởng tượng khá sống động. Cô ấy dường như nghĩ rằng tôi sẽ đi khiêu khích mọi người để họ nói những điều như: “Sao mày dám, tao là con trai của XXX”, dẫn đến vi phạm nội quy của trường. 

Chà, có thể cô ấy nghĩ vậy bởi vì những việc như hạch mà tôi làm trước đây. 

“Không, tôi chưa thực sự nghĩ đến mức đó…” 

“Vậy tại sao cậu cứ làm vậy với tôi?! Tôi không phải đồ ngốc! Đúng không? Vậy tại sao tên khốn nhà cậu cứ nhắm vào tôi vậy?!” 

“Không hẳn. Chỉ là mỗi khi chọc cậu, thứ tôi nhận được trên cả tuyệt vời. Những phản ứng cậu lộ ra với mỗi lời tôi nói. Chẳng phải cậu khá hợp với nó sao?” 

"Hả? Nhận…. Nhận cái gì cơ?" 

Mỗi khi tôi nói với cô ấy gì đó, đủ loại biểu cảm kịch tính sẽ xuất hiện, tôi chỉ làm vậy vì tôi cảm thấy nó khá vui. Tôi đi ngang qua cô ấy, người đang định nói gì đó với khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng. 

"Dễ thương thật." 

“Cái, cái gì? Cậu vừa nói gì cơ…?" 

“Cậu rất dễ thương, cậu đúng là một thiên tài, nhưng đồng thời cũng rất ngốc nghếch và trẻ con. Đúng kiểu mà tôi thích. Tôi thích tình cách trẻ con của cậu. Chỉ có vậy thôi.” 

"Gì…. Ý cậu là sao?" 

Cô ấy có vẻ bối rối không biết tôi đang khen hay chê cô ấy. 

Thật vui khi được trêu chọc một cô gái trẻ quý tộc xinh đẹp. 

’Huh, thế quái nào mình lại cảm thấy như vậy? Thật sao? Chuyện này không thể xảy ra.’ 

Vẻ mặt của cô ấy như đang cố gắng nắm bắt tình hình, nhưng lại không tài nào hiểu nổi được nó, trông thật sự rất buồn cười. 

Tôi cười thầm trong lúc đi về ký túc xá của mình. 

* * * 

Thứ Hai với những tiết học phổ thông. Có rất nhiều chuyện diễn ra vào thứ Hai. 

Đầu tiên là. 

“Reinhardt.” 

Người học viên năm hai vướng vào rắc rối trước đó với tôi, đã đến lớp của tôi. Hắn ta không đến một mình. Hắn đến cùng với những người mà hắn đi cùng vào lần trước. Ngoại trừ Adriana, đàn chị lạnh lùng, thì 4 người còn lại đều xuất hiện. 

Con nhóc lần trước nhìn chằm chằm vào tôi như thể nó muốn ăn thịt tôi vậy. Bầu không khí trong lớp đột nhiên ngưng trọng lại bởi sự xuất hiện của các tiền bối. 

Hắn ta đột nhiên ném thứ gì đó vào tôi trước khi tôi kịp nói bất cứ điều gì. 

-Bịch 

Nó đáp xuống ngay trên bàn của tôi, chứ không phải trên mặt tôi hay chỗ nào khác. 

Một chiếc găng tay. 

Tôi biết đây nghĩa là gì. 

“Mày đã nhục thậm tệ đến tao, Art de Gartis, người thừa kế của gia tộc Gartis.” 

Trông hắn không còn vẻ hào hứng như trước. 

“Vì vậy, tao thách đấu với mày để khôi phục lại danh dự đã bị tổn hại của bản thân.” 

“……Một cuộc đấu tay đôi?” 

“Phải, một cuộc đấu tay đôi.” 

Cái thứ cứt chó gì thế này? 

“Nói ra thời gian và địa điểm. Tại đó sẽ có những khán giả đến chứng kiến trận đấu của chúng ta.” 

Mọi người đều phản ứng hoài nghi khi hắn ta thách đấu tay đôi với chính hậu bối của mình. 

“Vậy, nói thẳng ra là. Mày quyết đấu tay đôi, là do hậu bối mày định dạy dỗ, túm được cái thứ dưới quần mày, khiến mày la hét như một con đàn bà, việc đó làm cho mày xấu hổ sao?” 

Nghe những lời này, toàn bộ những người từng chứng kiến cảnh tượng đó đều cố gắng nhịn cười. Các tiền bối nhìn xung quanh và bảo mọi người không được cười, nhưng tôi có thể thấy khóe miệng của họ cũng đang run lên. 

Đây là một chuyện hài hước, bất kể ta ở phe bên nào. 

“Thật là gớm ghiếc! Xấu xa! Biến thái!" 

Con bé Redina là người duy nhất chỉ vào tôi và mắng chửi. 

“Thật là ồn ào. Mày đáng ra nên sử dụng mọi thứ mày có, đúng không? Chẳng lẽ tao chỉ được phép im lặng chịu trận? Ý mày là vậy sao? Nếu tao có thể đập nát cái đầu của mày thì tao đã sớm đập nát nó rồi, và nếu tao chỉ có thể túm được cái gì đó, tao chắc chắn sẽ túm lấy nó. Vậy là sai sao? Kẻ yếu không được đánh trả? Huh?” 

“Đừng dài dòng nữa. Nếu mày có ý định từ chối cuộc đấu này và chấp nhận sự sỉ nhục đó, thì cứ việc. Điều đó chứng tỏ mày chỉ là một thằng cỡ đó thôi. Đó là tất cả những gì tao muốn nói. Cứ tự thừa nhận rằng mày chỉ có thể thắng được một trận đấu bằng cái phương pháp bẩn thỉu đó của mày.” 

Art de Gartis dường như không bị lay chuyển bởi lời nói của tôi. Tôi biết, bởi vì lần trước hắn ta đã đánh tôi nhừ tử. Nếu tôi lại đấu với gã thêm lần nữa, tôi chắc chắn mình sẽ bị đè ra đánh. Không, không chỉ là bị đè đánh, tôi có thể sẽ bị thương đến liệt giường. 

Một cuộc đấu tay đôi. 

Tôi từng viết về vài cảnh đấu tay đôi. Các cuộc đấu tay đôi ở Temple được diễn ra với tiền đề là học viên không được sử dụng kiếm thật. 

Người tham dự có thể bị thương nặng. 

Tuy nhiên, người đó sẽ không chết. 

"Được, tao chấp nhận." 

Có lẽ bởi vì họ không ngờ tới tôi sẽ chấp nhận, không chỉ tên quyết đấu, mà cả những tiền bối khác lẫn bạn cùng lớp của tôi đều tỏ ra rất ngạc nhiên. 

“Hãy nhớ là tao sẽ không mắc phải mánh khóe bẩn thỉu như lần trước đâu.” 

Tôi cần một tình huống áp lực tâm lý cực độ. 

Đó là lý do tôi chấp nhận trận đấu mặc dù tôi biết nó sẽ là quá sức đối với tôi. 

Tôi không biết liệu trận đấu đó có giúp ích gì cho tôi không, nhưng tôi vẫn phải thử xem. 

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage