'Thể lực cơ bản của em quá thấp. Hậu bối, em nên rèn luyện thân thể trước khi cầm kiếm.’
Adriana thở dài khi nói vậy.
'Tại sao mình phải quan tâm đến đứa nhóc này?’
'Dậy sớm hơn 2 tiếng so với giờ tiêu chuẩn và đến sảnh chính.’
Cho dù cô ấy đang lo lắng hay chỉ đơn giản là khó chịu, Adriana có vẻ sẽ không để yên cho tôi nếu tôi vẫn cứ như thế này.
Dù sao thì tôi cũng cảm thấy rất biết ơn vì sự giúp đỡ của cô ấy.
Tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại giúp đỡ một tên hậu bối ồn ào sắp có một trận đấu tay đôi với bạn học cùng lớp của cô ấy.
Ngày hôm sau.
Tôi có mặt ở sảnh chính lúc 6 giờ, trước giờ thức dậy tiêu chuẩn, và mặc một bộ đồ thể thao. Lúc 6 giờ, trời vẫn còn tối, nhưng đã có một số người đã ở đây từ trước.
Các học viên muốn rèn luyện thể lực vào buổi sáng thường ra đây vào giờ này.
Ludwig và Ellen cũng ở đây.
“Reinhardt? Cậu ở đây làm gì thế? Cậu cũng tính tập thể dục à?”
"Chà, đúng vậy."
"Tốt đấy! Cậu muốn tập chung không?”
Thật tốt khi thấy cậu ta tràn đầy năng lượng, nhưng tôi không nghĩ mình có thể theo kịp cậu ta.
“Không, tôi nghĩ tim tôi sẽ nổ tung nếu tôi cố theo kịp cậu.”
“Tệ đến thế à?”
“Đúng, tôi chắc chắn. Cậu tự đi tập một mình đi.”
Chạy chung với cậu ta đồng nghĩa với tự sát. Ngay cả Ellen cũng không thể theo kịp cậu ta. Đó là do cậu ta có thể lực hạng A+.
“Elen! Hôm nay cậu có muốn chạy bộ cùng không?”
"Không."
Ellen trả lời cộc lốc và đi ra khỏi sảnh ký túc xá. Ludwig nhìn Ellen, người vẫn luôn giữ thái độ lạnh lùng như mọi khi, rồi cười gượng với tôi.
“Ellen ghét tôi à?”
“Tôi không nghĩ vậy.”
Cô ấy chẳng thèm để tâm đến bất kỳ ai trong số chúng ta.
Một lúc sau khi tiễn cậu ta đi tập bài tập thể dục của mình, Adriana với mái tóc ngắn ngang vai buộc kiểu đuôi ngựa, đi xuống từ tầng hai.
Người tiền bối này của tôi rất điềm tĩnh và mang một vẻ đẹp theo phong cách hiện đại. Trông cô ấy chẳng khác gì một nữ sinh trung học hiện đại.
Tôi hơi cúi đầu và Adriana gật đầu về phía tôi để đáp lại lời chào của tôi. Adriana có lẽ là người lịch sự nhất mà tôi từng tiếp xúc cho đến bây giờ.
“Việc này sẽ không khiến ấn tượng trong mắt bạn học của chị tệ đi chứ?”
"Chuyện gì?"
“Giúp em rèn luyện thân thể.”
“Chà, em cần phải mạnh hơn một chút trước khi tham gia trận đấu... Ugh”
Cô ấy bắt đầu khởi động bằng cách vươn vai.
“Nhờ vậy, sẽ không có tin đồn nào về việc Art bắt nạt một học viên năm nhất yếu đuối chỉ vì sự bướng bỉnh của cậu ấy.”
Vậy, bảo vệ danh dự của Art là một cái cớ đủ để giúp tôi rèn luyện. Đó là những gì cô ấy muốn nói. Dù sao đi nữa, tôi khá chắc chắn rằng mình sẽ thua, nhưng tôi cũng rất biết ơn.
Cô ấy có vẻ giỏi kiếm thuật và mục tiêu của cô ấy là trở thành thánh hiệp sĩ. Và việc cô ấy thức dậy vào lúc này cũng đủ cho thấy cô ấy rất chân thành.
Cái quái gì thế này. Cô ấy là một người hoàn hảo sao? Cô ấy thực sự chỉ là một học sinh cao trung? Việc này càng làm tôi cảm thấy hổ thẹn hơn vì mấy lần trước mình đã nổi khùng lên chỉ vì vài ba lời của đám nhóc.
“Bắt đầu thôi, hậu bối.”
"Vâng."
Adriana chạy trước và tôi theo sau cô ấy.
* * *
“Có vẻ nghiêm trọng đây.”
“Haah…. Haah…. Huff….”
Tôi chạy đến mức tôi cảm thấy có vị ngọt trong miệng, nhưng trông Adirana chẳng hề mệt mỏi tý nào.
Cô ấy đã giúp tôi phục hồi thể lực bằng cách truyền thần lực vào người tôi. Nhịp tim đang đập loạn xạ của tôi dần bình thường và hơi thở tôi dần ổn định lại.
Cái quái gì đây?
Tôi cảm thấy như tôi vừa chạy vừa nốc doping. Tâm trí tôi mệt mỏi nhưng cơ thể tôi lại hoàn toàn bình thường. Đây đúng là một cảm giác kỳ lạ.
“Tăng tốc lên. Chị cũng đang tự rèn luyện cho bản thân, vậy nên rất khó để chị có thể trông chừng em, hậu bối à.”
"À, được."
Cơ thể và tâm trí của tôi đều đang bị đẩy đến giới hạn, nhưng nhờ thần lực của Adriana, cơ thể tôi sẽ luôn được phục hồi về trạng thái ban đầu. Tuy vậy, việc này gần như khiến tôi phát điên. Tâm trí tôi đã kiệt sức, nhưng cơ thể tôi vẫn tiếp tục hoạt động.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy như vậy. Tôi có thể tiếp tục chạy, nhưng tâm trí tôi đang ở trạng thái cực đoan.
“E, em cảm thấy lạ quá!”
“Về mặt kỹ thuật thì việc này đi ngược lại với quy tắc, nhưng sẽ rất lạ nếu em không cảm thấy lạ. Hiểu chứ hậu bối?”
Tôi nói trong lúc đang chạy và Adriana trả lời tôi. Thông thường, tôi đã không thể chạy thêm được nữa, nhưng cơ thể tôi vẫn tiếp tục chạy. Vậy nên tôi cảm thấy kỳ lạ là điều hoàn toàn bình thường.
“Huff... Huff... Nếu các thánh hiệp sĩ, huff, chạy thi marathon... Huff... Em chắc rằng toàn bộ bọn họ sẽ thắng...Huff...”
“Nếu phương pháp này được cho phép, thì đúng vậy! Và em sẽ hết hơi nếu cứ nói trong lúc chạy.”
Adriana chạy rất nhẹ nhàng, thậm chí còn dư sức để quở trách tôi. Có khá nhiều người ở Temple tập luyện vào buổi sáng.
“Có một học viên năm nhất tên Ludwig. Cậu ta thường xuyên chạy nước rút quanh Temple mỗi ngày đúng không?”
“Đ, đó là... chuyện thường đối với cậu ta...”
“Không có chuyện thường nào đâu, hậu bối. Cậu ta có thể làm được vì cậu ta luyện tập chăm chỉ. Đừng chỉ chăm chỉ mỗi ngày hôm nay, tiếp tục cố gắng trong tương lai. Đám nhóc lớp Orbis đều tập luyện như thế này mỗi sáng. Những học viên lười biếng lớp Royal chúng ta nên học một hai điều gì đó từ họ.”
Adriana đang nói về một trong hai trụ cột của Temple, Lớp Orbis. Có vẻ họ thường dậy sớm vào buổi sáng và kết thành nhóm để luyện tập cùng nhau, mặc kệ có cùng chuyên ngành hay không.
Bộ họ là quân nhân hay gì?
“Này, chị bảo không được nói chuyện mà... Huff... Vậy sao chị cứ nói chuyện với em vậy...”
"Đúng rồi. Xin lỗi."
Tôi chạy, chạy, chạy, chạy, chạy, chạy, chạy và chạy. Tôi gần như mất trí mỗi khi cô ấy hồi phục cho tôi. Đây không chỉ là chạy mà là việc tôi nhất định phải làm. Adriana dẫn tôi đến phòng thể chất và giúp tôi rèn luyện sức mạnh.
Vào lúc này, tôi mới thực sự có thể cảm nhận được sức mạnh thần thánh của cô ấy quỷ dị như thế nào. Khi cơ bắp của tôi bắt đầu đau nhức, cô ấy sẽ chữa lành chúng bằng thần lực, sau đó để tôi tiếp tục luyện tập nhiều hơn và khi cơn đau trở nên tồi tệ trở lại, cô ấy lại chữa lành cho tôi.
Tuy nhiên, nếu cô ấy cứ tiếp tục như thế này thì thì cơ bắp của tôi có thể sẽ phát triển đến mức không tưởng. Nên gọi loại steroid này là gì đây? Steroid thần lực?
“Chị làm thế này vì em quá yếu. Em nên tự rèn luyện bằng chính sức mình, đừng lạm dụng thứ này nếu không em có thể sẽ tự hủy hoại cơ thể của mình.”
Adriana nói tôi nên suy nghĩ cẩn thận trong quá trình tăng cường sức mạnh mình và tiếp tục hỗ trợ tôi dù cô ấy cũng cần tự luyện tập.
“Nếu em cứ tập trong khi liên tục cưỡng ép cơ thể hồi phục bằng thần lực, thì có một điều em nhất định phải làm.”
"Là gì?"
"Ăn thật nhiều."
Cơ thể tôi ít nhiều bị buộc phải vận động ngay cả khi nó cạn kiệt năng lượng. Đó là lý do Adriana khuyên tôi nên ăn nhiều và thường xuyên hơn bình thường vì tôi sẽ dễ bị hao hụt chất dinh dưỡng nghiêm trọng. Đặc biệt là chất đạm.
“Đó là điều duy nhất mà em tự tin mình có thể làm được...”
“Hah, chị cũng cho là vậy.”
Adriana nhếch mép cười như thể tôi vừa nói gì đó hài hước.
Tôi chưa từng thấy cô ấy cười như vậy trước đây.
* * *
Khi đã hoàn thành bài huấn luyện sức mạnh, cô ấy lần nữa truyền thần lực vào tôi và quay trở về. Cô ấy không hề sử dụng thần lực lên bản thân. Bằng cách nào đó mà tôi cảm thấy như bản thân luôn mang theo một túi chữa thương khẩn cấp suốt buổi tập này.
Nếu cô ấy du hành đến thời hiện đại, tôi đảm bảo cô ấy sẽ trở thành một huấn luyện viên cá nhân nổi tiếng. Những người não chỉ toàn cơ bắp chắc chắn sẽ rất yêu mến cô ấy.
Mặc dù cơ thể tôi vẫn ổn, nhưng tâm trí tôi hoàn toàn kiệt quệ khi trở về ký túc xá. Tôi tắm rửa, thay quần áo và đi thẳng đến phòng ăn. Chưa đến giờ ăn, nhưng tôi đói đến mức cả thế giới trước mặt tôi như đang quay cuồng xung quanh.
Tôi không nghĩ mình thèm ăn đến mức đó chỉ vì buổi huấn luyện quá căng thẳng, nhưng cơ thể tôi lại bắt tôi đi kiếm gì đó để ăn, đó là một cảm giác thôi thúc còn mạnh mẽ hơn nhiều so với chỉ cảm thấy đói bụng thông thường.
Khi đến giờ, các đầu bếp sẽ mang thức ăn mà họ đã chuẩn bị lên, nhưng vậy không có nghĩa là nơi này không có nhà bếp. Ở đây không chỉ bao gồm các bữa ăn chính, mà còn chuẩn bị cả những món ăn nhẹ vào đêm khuya để học viên có thể ăn bất cứ lúc nào mình muốn, đồng thời nhà bếp cũng được chuẩn bị đủ loại nguyên liệu nấu ăn khác nhau.
Có thể nhờ đầu bếp chuẩn bị một món ăn riêng, và đôi lúc cũng có học viên tự mình nấu ăn.
Nhưng liệu có bao nhiêu người trong số các học viên ở đây có thể tự nấu ăn? Phải để họ thử tự nấu một quả trứng thì mới biết được.
Và có thể có những thiết lập được thêm vào mà tôi không hề hay biết.
“…….”
Ellen, người đã hoàn thành bài tập của mình, đang cầm một bó thịt khô.
Ellen đã có một bài tập vào sáng sớm nên việc cô ấy muốn ăn gì đó trước buổi sáng là điều dễ hiểu.
Nhưng tôi nhớ bình thường bữa sáng cô ấy cũng ăn nhiều hơn so với những người khác. Hệ tiêu hóa của cô ấy hoạt động kiểu gì thế?
Khi tôi nhìn vào ngăn chứa đồ ăn nhẹ, tôi thấy nó trống rỗng. Khi quay lại, tôi thấy Ellen đang ăn từng miếng thịt bò khô.
"Toàn bộ chỉ có nhiêu đây?"
"Đúng."
“Chỉ có thịt bò khô?”
"Không. Thông thường, sẽ có thêm bánh mì và một số món khác.”
Thường thì họ sẽ chuẩn bị rất nhiều món, nhưng có vẻ họ không thường xuyên bổ xung lại vì không có quá nhiều học viên ăn những món ăn nhẹ đó. Vậy nên, có vẻ thứ duy nhất còn lại vào lúc này là thịt bò khô.
"Ngon không?"
“Không hẳn.”
Ellen lắc đầu. Có vẻ như cô ấy ăn nó chỉ vì đây là thứ duy nhất còn sót lại, chứ không phải vì cô ấy thích ăn nó.
Cô ấy đói đến mức nào cơ chứ?
Tôi không muốn tranh giành thức ăn của cô ấy, vậy nên tôi đã đi vào phòng bếp. May mắn thay, có khá nhiều nguyên liệu trong kho nên tôi không cần phải ăn mỗi thịt.
Tôi chẳng có ý định làm món gì đó quá phức tạp. Dù gì thì giờ tôi như sắp chết vì kiệt quệ tinh thần.
Tôi chỉ lấy một vài quả trứng và thịt xông khói rồi chiên chúng trong chảo rán. Mùi thịt xông khói thơm phức lan tỏa khắp gian bếp. Sau đó, tôi cho một ít măng tây vào đó để chiên. Vì được dặn phải ăn nhiều nên tôi đã dùng rất nhiều thịt xông khói và năm quả trứng.
Tôi cũng muốn ăn một ít tinh bột, nhưng tôi không thích nấu mì hay cơm. Tôi không muốn bày bừa thêm việc.
Sau khi nấu xong, tôi đặt cả núi trứng và thịt xông khói, kèm theo măng tây lên một chiếc đĩa lớn và mang ra bàn trong phòng ăn.
Ellen vẫn đang nhai miếng thịt bò khô của mình. Tuy nhiên, mũi cô ấy giật giật khi thấy tôi.
"Này."
“Gì."
“Đừng ăn cái đống đó nữa. Ăn của tôi này.”
Tôi là một người nóng tính, nhưng tôi không phải là một kẻ vô tâm.
Khi tôi đưa nĩa cho cô ấy, Ellen nhận lấy và ngồi đối diện với tôi. Tôi thở dài khi thấy Ellen ăn một trứng rán.
“Này, trong kho đầy thịt và trứng, sao cậu không nấu một ít thay vì ăn thứ vô vị đó? Việc này khó đến vậy sao?”
"Tôi chưa bao giờ nấu ăn."
“Tại sao cậu lại chưa từng nấu ăn? Do không cần thiết sao?”
“…….”
Ellen đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi và nhếch mép. Tôi không biết tại sao, nhưng cô ấy trông hơi ủ rũ, kiểu như: “Sao cậu lại nói chuyện này với tôi? Hoàn cảnh của chúng ta giống nhau sao?”
“Nếu không biết thì cậu nên học nó. Bọn nhóc thời nay…. Dù sao thì ăn đi.”
"Ừ."
Sao tôi lại phải nhiều lời trong khi người ta còn chẳng thèm quan tâm đến tôi? Tôi cũng định bắt đầu bữa ăn.
-Nom, nom, nom
Khoan, sao cô ấy có thể ăn nhanh như vậy?
“Này, đừng cố quá. Cứ ăn như một người bình thường thôi, được chứ?”
"Ừ."
Có vẻ cô ấy không muốn nói gì thêm nên tôi cũng cầm nỉa lên. Nhưng mặc cho tôi là người nấu, cô nàng chết tiệt này đã ăn hết một nửa rồi.
“Cậu đang đùa tôi à? Cậu ăn còn nhiều hơn cả một người ăn xin sau khi bị bỏ đói nhiều ngày.”
"…Tôi đói."
Sau khi nói vậy, Ellen ngượng ngùng tránh ánh mắt của tôi.
Cô ấy đã ăn hơn một nửa những gì tôi nấu chỉ trong một miếng?Thành thật mà nói thì đây đã hơi vượt quá giới hạn rồi.
“Hôm nay tôi với cậu học cùng một lớp, đúng không?”
"Ừ."
Hôm nay là thứ ba, tôi sẽ học cùng hai lớp kiếm thuật liên tiếp với Ellen. Cô ấy trả lời câu hỏi của tôi bằng một cái gật đầu. Dù không ngốc nhưng cô ấy lại khá vô cảm.
“Vậy thì chuẩn bị cho bữa trưa đi.”
“?”
Chúng tôi sẽ đi ăn cheonggukjang tăng 2.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage