Cái giá phải trả cho việc chọc giận một vị Tượng Phật là rất lớn.
"Không đúng."
"Không đúng."
“Thậm chí còn tệ hơn cả lần trước.”
Ellen nói rằng tất cả những đường kiếm mà tôi thể hiện trước đó đều sai. Sau đó, cô ấy thực hiện lại những đường kiếm đó một cách chính xác cho tôi xem.
“Làm thế này mới đúng.”
“……Uh.”
"Thử đi."
Chết tiệt. Cảm giác giống như bị đập bởi chiếc boomerang do chính mình ném đi. Tôi đang phải trả giá cho việc chọc ghẹo đứa trẻ này và lấy đó làm niềm vui. Việc này khiến tôi thực sự rất bực mình.
Khi tôi vụng về bắt chước lại những chuyển động của cô ấy, cô ấy lắc đầu.
"Không. Sai hoàn toàn.”
Ellen biểu diễn lại từng chút một những chuyển động chính xác cho tôi xem và bảo tôi làm lại lần nữa. Tất nhiên, dù có cố đến mức nào, thì những chuyển động của tôi cũng không thể giống với cô ấy được. Sau cùng thì tôi vẫn chỉ là một kẻ vô năng.
Kết quả là, để đổi lấy cho việc dám làm vị Tượng Phật Ellen Artorius tức giận, chính là cô ấy sẽ huấn luyện kiếm thuật cho tôi.
Người giỏi nhất trong lớp đích thân dạy tôi, nên hẳn đây là một kết quả tốt.
Cô ấy là kiểu người sẽ không chịu giúp ngay cả khi tôi đích thân nhờ cô ấy.
Tuy nhiên, cô ấy không làm vậy với mục đích giúp đỡ tôi. Ellen làm vậy để trả đũa lại những lời chỉ trích và trêu chọc của tôi, nên cách dạy của cô ấy hệt với tôi trước kia.
Kết quả tốt, nhưng quá trình lại rất kỳ lạ.
Đây phải không chủ đích của tôi, nên nó càng khiến tôi bực mình hơn.
"Không phải như thế."
Ellen liên tục nói với tôi "Không phải thế này, không phải thế kia." như để trả thù cho những bài học nấu ăn mà tôi dạy cô ấy trước đó.
Cái, cái gì….
Lúc này tôi nên cảm thấy biết ơn vì được cô gái có những tài năng mạnh mẽ nhất thế giới giành ra một phần thời gian bận rộn của cô ấy để huấn luyện cho tôi.
Đó đáng lẽ là những gì tôi nên cảm thấy.
"…Tại sao không?"
Tôi đang rất bực mình. Tôi càng bực mình hơn vì đáng lẽ tôi không nên cảm thấy bực mình. Tôi đang cực kỳ tức giận, tôi cần làm gì đó để thoát khỏi tình huống này và trả đũa lại cô ấy.
Tôi là hiện thân của một kẻ đạo đức giả. Tôi cảm thấy vui khi trêu chọc người khác, nhưng lại thấy khó chịu nếu ai đó làm vậy với tôi.
Một đứa trẻ chính là một đứa trẻ, chẳng vì lý do gì cả.
Tuy nhiên, tôi lại là một tên người lớn có não bị chập mạch, vậy nên tôi chẳng phải loại người tốt lành gì.
“Này. Tôi biết cậu giỏi rồi. Ừ. Vậy nên nếu cậu đang cố dạy cho tôi, sao cậu không dạy cho đàng hoàng hơn hả?”
Tôi trở nên hơi bị động trước bản chất xấu xa của bản thân.
“Chỉ cần làm thế này thôi.”
Ellen thực hiện những chuyển động đẹp như trong tranh vẽ. Khi cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm, tự hỏi tại sao tôi không thể thực hiện lại được, toi cảm thấy như cô ấy đang chọc ngoáy tôi.
Vâng, tôi chính là hình mẫu hoàn hảo của một kẻ đạo đức giả.
Lần tới sẽ là trong nhà bếp.
Cậu cứ đợi đấy.
* * *
Kể từ sau ngày hôm đó, bất cứ khi nào chúng tôi nấu gì đó trong bếp, Ellen nấu, còn tôi sẽ chỉ trích và cằn nhắn mỗi khi chỉ dẫn cô ấy. Và khi trở lại phòng thể chất, Ellen sẽ dành cho tôi những bài luyện kiếm cực kỳ nghiêm khắc.
Kiểu như chúng tôi đang giúp đỡ lẫn nhau. Nếu chỉ nghe những lời này, người ta sẽ nghĩ rằng giữa chúng tôi có một tình bạn đẹp.
Tuy nhiên, tôi thấy rằng những sự giúp đỡ lẫn nhau đó không xuất phát từ tình bạn đẹp đẽ, mà là từ ác ý.
“Chết tiệt, sao cậu lại không biết một việc đơn giản đến vậy? Cậu không biết dùng cốc đo là cái gì à? Hay cậu còn không biết cách đọc một cuốn sách nấu ăn?”
"Phiền phức."
-Trong nhà bếp.
“Cậu phải di chuyển cánh tay như thế này, cỡ này, như này. Sao cậu lại không làm được?”
“Bời vì tôi kiệt sức rồi. Chúng ta đã tập liên tục mấy tiếng đồng hồ rồi, sẽ không bình thường nếu tôi còn đủ sức để làm được những động tác đó.”
“Vậy trước đó thì sao?”
“...Tấ, tất nhiên, trước đó tôi làm tốt hơn chứ! Vì dù sao thì trước đó tôi ở trong tình trạng tốt hơn kia mà!”
“...Nếu cậu nghĩ như vậy là tốt hơn... Có lẽ cậu cần phải tập nhiều hơn.”
“Cậu là nhất, nhất cậu rồi.”
-Trong phòng thể chất.
Và cứ như thế, chúng tôi xây dựng một chuỗi ác ý bằng những hành động cực đoan.
Nhân tiện, mặc dù luôn nói phiền phức, nhưng dường như cô ấy rất tận hưởng việc nấu ăn. Hẳn là cô ấy đã quá ngán mấy món ăn nhẹ của trường. Tôi có thể thấy sự cố gắng của cô ấy, mặc dù cô ấy làm không được tốt cho lắm.
Về mặt thực tế, Ellen vẫn tự học nấu ăn ngay cả khi không có tôi hướng dẫn, chứ không phải chỉ để khoe khoan những món cô ấy nấu với tôi.
Dù sao thì, tôi học kiếm thuật để tăng cường năng lực thể chất của mình, vậy nên tôi làm đúng theo những gì Ellen bảo.
Không chỉ rèn luyện kiếm thuật.
"Đến đi."
Tôi cũng có đấu tập với Ellen. Khi tôi lao tới và đâm kiếm của mình về phía cô ấy, Ellen dùng kiếm của cô ấy để chặn kiếm của tôi và làm chệch hướng nó, đồng thời đánh vào vùng thái dương của tôi bằng vai phải của cô ấy.
-Pặc!
“Kak!”
Ngay khi tôi ngã xuống, Ellen kề kiếm vào cổ tôi.
"Cậu chết."
Đây còn chẳng thể gọi là đấu tập, hoàn toàn là áp đảo một phía. Dù tôi có cố làm gì thì cô ấy vẫn hạ đo ván tôi trong tích tắc.
“Cậu vừa dùng cơ thể tấn công tôi đúng không? Chẳng phải vậy là phạm luật sao?”
Ellen lắc đầu trước mấy lời xấc xược của tôi.
“Trong một trận chiến thật sự không có luật nào như vậy.”
Đó là một lời khá tàn nhẫn dành cho một đứa trẻ, nhưng vì cô ấy nói đúng nên tôi không thể cãi được.
Sau đó, Ellen đã dạy tôi nhiều dạng kiếm thuật, kỹ thuật tấn công và chế phục trong khi luyện tập. Ellen chỉ tôi rất nhiều thứ mà chúng tôi không được dạy trong các lớp dạy kiếm thuật của trường.
Đúng là rèn luyện với một đối tượng thực tế có lợi hơn nhiều so với tự tập luyện.
Tôi có tra cứu dữ liệu của cô ấy vì tò mò. Dù không được chi tiết, và rất nhiều tài năng của cô ấy không được liệt kê, nhưng nó vẫn được công bố tại lớp. Nó trông như một bản đơn giản hóa của màn hình trạng thái. Tôi cũng có viết như vậy trong bản tiểu thuyết gốc.
Lớp Royal, Năm 1, A-2, Ellen.
[Sức mạnh 16,5(B)] [Nhanh nhẹn 18,3(B+)] [Khéo léo 20,2(A-)] [Ma thuật 23(A)][Thể lực 15,3(B-)]
Tài năng:
[Thông thạo Vũ Khí][Điều Khiển Ma Thuật]
Nó rất sơ sài so với bảng trạng thái mà hệ thống hiển thị cho tôi. Thông tin máy quét vật lý không thể quét được sẽ không được hiển thị. Ví dụ như trình độ kiếm thuật của một người hoặc những kỹ năng mà người đó có.
Ellen có rất nhiều tài năng, nhưng danh sách này đã bị Temple cắt giảm đi bớt, chỉ còn lại Thông Thạo Vũ Khí và Điều Khiển Ma Thuật. Mặc dù cũng là tài năng toàn diện như Thông thạo Vũ khí, nhưng Điều Khiển Ma thuật lại không hề giống vậy. Nó bao gồm các tài năng Thao túng ma thuật, Nhạy cảm ma thuật và Tăng trưởng ma thuật.
Chỉ cần mỗi 2 tài năng này đã đủ để cô ấy vượt xa Bertus, vậy mà họ lại dám để cô ấy là Số 2.
Cô ấy thậm chí còn không cần tới tài năng để trở nên mạnh mẽ.
Ngay cả khi chỉ xét về năng lực thể chất, Ellen vẫn bỏ xa tôi, một người hầu hết các chỉ số chỉ ở mức F hoặc D.
Phân hạng năng lực chiến đấu rất ít khi thay đổi ngay cả khi bạn nâng các chỉ số của mình lên.
Trong hệ thông phân hạng đó, Ellen ở một cấp độ cao đến nực cười.
Hạng S trở lên là hạng dành chỉ dành cho các siêu nhân. Ngay từ đầu, đó là cấp độ dành riêng cho những người đạt được cấp độ bậc thầy trở lên.
Tôi không rõ năng lực chiến đấu của cô ấy sẽ ở mức độ nào, nhưng khả năng cao là nó sẽ từ Hạng A trở lên.
Không một ai trong lớp tôi, hoặc bất kỳ ai khác trong lớp Royal, đạt đến cấp độ đó chỉ bằng năng lực thể chất.
“Urk!”
“Huk!”
“Kerk!”
“Uwark!”
.
.
.
Có phải cô nàng này sử dụng buổi đấu tập như một cái cớ để đánh tôi?
Tuy nhiên, nhờ vậy mà tôi cũng nhận ra được rất nhiều điều.
Kiếm thuật không chỉ là sử dụng mỗi thanh kiếm, mà là sử dụng toàn bộ cơ thể, bao gồm cả nắm đấm. Thậm chí còn có những kỹ thuật chế ngự bằng cách thả rơi thanh kiếm để nắm lấy cổ áo của đối thủ.
Nhờ đó mà tôi biết rằng cánh tay không cầm kiếm cũng rất quan trọng, dù cầm kiếm bằng hai tay, đỡ kiếm của địch, đánh lạc hướng hay đoạt kiếm của địch.
Có rất nhiều ứng dụng đến nỗi tôi chẳng thể nhớ hết được.
“Ugh!”
– Thục!
Lúc này, cô ấy hất thanh kiếm của tôi đi, đè lên người tôi, không quên làm một hành động kỳ lạ đó là chĩa kiếm vào cổ tôi...
"Cậu chết."
… và nói rằng tôi chết sau khi chế ngự được được tôi.
“Cậu nặng quá đấy...”
Ngay cả khi đây là một phần của trận đấu, đừng có cưỡi lên người tôi như thế chứ. Trong các trận đấu của chúng tôi, Ellen đã chỉ cho tôi rất nhiều cách tấn công bằng kiếm khác nhau. Lần này cô ấy lại cho tôi thấy một điều không thể ngờ tới.
“……Cậu đang giễu cợt tôi đấy à?”
"Gì?"
“Cậu tính đấu với tôi khi cầm kiếm ngược kiểu đó?”
Cô ấy đang nắm phần lưỡi kiếm và đánh vào đầu tôi bằng phần cán kiếm. Khi tôi thấy vậy, tôi cảm thấy thật lỗ bịch đến mức không nói nên lời. Cô ấy đang cố ý xúc phạm tôi?
Ellen lắc đầu.
“...Đây là một cách để sử dụng thanh kiếm. Để chống lại những kẻ thù vũ trang hạng nặng.”
“Thật sự có một kỹ thuật kỳ lạ như vậy trong kiếm thuật? Sẽ ra sao nếu người dùng kỹ thuật đó tự cắt đứt tay của chính mình?”
“Không dễ bị đứt vậy đâu.”
Ellen nói rằng không thể bị đứt tay vì đây chỉ là một thanh kiếm tập, nhưng tôi không tin cô ấy 100%. Dù sao thì, theo tôi biết từ kinh nghiệm thực tế, Ellen không cùng đẳng cấp với những người bạn của tôi, cô ấy không cần phải học thêm kiếm thuật từ trường học.
Ellen dạy cho tôi những kỹ năng kiếm thuật của cô ấy, bao gồm cả cách chế ngự kẻ thù, và bảo tôi làm thử. Nói cách khác, tôi bị đánh nhiều đến mức tôi không thể tính được mình bị đánh bao nhiêu lần nữa. Vậy nên cuối cùng, cô ấy không còn cách nào khác ngoài việc chậm rãi giải thích cho tôi.
Cô ấy dạy tôi cách làm chệch hướng kiếm, cách sử dụng cánh tay trái lúc không cần cầm kiếm, và cuối cùng là một số kỹ thuật để vật đối thủ ngã hệt như trong một trò chơi võ thuật.
Tuy nhiên, tôi tự hỏi liệu mình có thể sử dụng được những thứ này không.
“Cậu quá chậm, và chuyển động quá vụng về.”
Ngay lúc đang bị cô ấy đè xuống đất, Ellen lại lắc đầu như mọi khi. Chà, nếu tôi là một cậu thanh niên bình thường, tôi sẽ khá phấn khích khi mình ở trong tình huống như thế này! Chuyện này thực sự vượt quá ranh giới!
Bộ cô ấy không thấy Số 5- Cliffman, người đang cầm kiếm đứng đằng kia, nhìn về phía chúng tôi và tự hỏi chúng tôi đang làm gì? Chẳng lẽ cô ấy không phát hiện cậu ta đang nuốt nước miếng sao?
Đợi đã.
S, sao cô ấy lại?
Này, này, này!
Cô ấy chỉ coi tôi là một tên nhóc!
"Làm lại lần nữa."
Không chỉ tôi mà cả Ellen cũng ướt đẫm mồ hôi vì luyện tập với tôi trong một thời gian dài.
Tôi nghĩ lúc này là thời điểm thích hợp. Đối thủ của tôi đang kiêu ngạo và chỉ coi thôi như một tên nhóc.
Kết quả là.
-Kang! Kakang!
"Tay tôi đứt mấtttt!"
“Sẽ không.”
Cả hai chúng tôi tiếp tục tập trung vào các bài tập kiếm thuật.
* * *
Trận đấu diễn ra vào ngay sau giờ ăn trưa chủ nhật.
Và từ thứ sáu, Ellen bắt tôi tập những bài tập kỳ lạ.
“Giữ chặt nó.”
-Bang!
“!”
– Cạch!
Cô ấy đánh mạnh vào cạnh thanh kiếm mà tôi đang cầm trong khi vẫn tiếp tục lao tới.
Thanh kiếm tập bay khỏi tay tôi và rơi bịch trên sàn của phòng tập.
“Mọi kỹ thuật cậu biết đều sẽ vô dụng nếu cậu làm mất thanh kiếm của mình.”
Làm mất vũ khí đồng nghĩa với chết.
“Lực nắm của cậu quá yếu.”
Lực nắm của tôi yếu đến nỗi tôi không thể giữ được thanh kiếm chỉ sau một đòn như thế. Ellen muốn kiếm tra lực nắm của tôi vào ngày thứ Sáu, vậy nên cô ấy chỉ gạt thanh kiếm của tôi đi thay vì đè bẹp tôi.
Tay tôi không chỉ cảm thấy nhức, chúng tôi càng tiếp tục tập thì lực nắm của tôi càng yếu đi.
Và.
-Katchin!
Chúng tôi tập luyện bao lâu rồi? Khi lần nữa Ellen đánh vào thanh kiếm của tôi, thanh kiếm bị đánh nát.
“Cái, cái gì…?”
Khi thanh kiếm bị gãy, tay tôi không cảm thấy đau, nhưng cô ấy đánh mạnh đến mức gãy cả thanh kiếm sao? Ellen nhìn thanh kiếm gãy và nhặt những mảnh vụn lên.
“Kiếm tập không được bền. Chúng rất dễ gãy.”
Có vẻ trước đây cô ấy đã làm gãy vài thanh.
“Nhưng đây là kiếm tập của Temple mà?”
“Sẽ là vấn đề nếu những thanh kiếm tập quá bền.”
Kiếm tập không quá bén. Sẽ là một vấn đề lớn nếu ai đó bị thương nặng vì nó. Có vẻ họ cố tình sử dụng những vật liệu kém chất lượng vì nếu thanh kiếm quá bền thì sẽ có nhiều trường hợp xấu có thể xảy ra. Ngay cả khi lưỡi kiếm không bén thì vẫn có thể sử dụng như một vũ khí cùn nếu người đó đủ mạnh.
“Đừng để mất thanh kiếm của cậu.”
“Nói dễ hơn làm đấy.”
Sau khi thanh kiếm bị gãy, tôi ngồi phịch xuống sàn. Tôi chẳng thể tiếp tục khi mà tay tôi như sắp gãy ra.
Lực nắm rất quan trọng.
Vậy nên Adriana mới liên tục bắt tôi tập trung rèn luyện lực nắm trong quá trình huấn luyện của cô ấy. Cô ấy thường xuyên luyện tập lực nắm và nói rằng cách cầm kiếm cũng là rất quan trọng trong chiến đấu.
Hôm nay, Ellen tiếp tục kiểm tra xem tôi có thể giữ được thanh kiếm của mình hay không bằng cách tấn công ở nhiều góc độ khác nhau.
Cliffman đã về nghỉ ngơi nên giờ chỉ có hai chúng tôi trong phòng tập. Tất nhiên, không phải chỉ có mỗi ba người chúng tôi tập ở đây. Thỉnh thoảng Bertus và Erich cũng đến đây để luyện tập.
Bertus nở một nụ cười kỳ lạ khi nhìn thấy tôi luyện tập cùng với Ellen. Hắn ta không đề cập nhiều về trận đấu tay đôi của tôi, dù vậy nhưng hắn trông có vẻ hơi tự hào khi thấy tôi cố gắng luyện tập.
Biểu cảm của hắn ta như đang nhìn cấp dưới số 1 của mình cố gắng ngay cả khi chỉ có một mình.
Ngoài ra, gần đây có rất ít xích mích giữa tôi và đám nhóc vì tôi hoàn toàn tập trung vào việc luyện tập cho trận đấu. Chà, nhờ việc dọn dẹp những trở ngại trước đó, nên có lẽ đám nhóc không còn dám chạm vào tôi.
Tuy nhiên, toàn bộ mọi người đều mong đợi đến Chủ nhật.
Đó là ngày mà tên khốn tâm thần Reinhardt sẽ được giáo dục một trận ra trò. Những đứa nhóc ghét tôi sẽ đến xem trận đấu.
“Cậu sẽ thua.”
Ellen đột nhiên nói với tôi. Đến tận bây giờ thì cô ấy chưa từng nói gì về trận đấu tay đôi của tôi.
Tôi đột nhiên tập trung quá mức vào việc luyện tập, vậy nên sẽ rất kỳ lạ nếu cô ấy không nhận ra.
"Tôi biết."
Mọi người đều nói rằng tôi sẽ thua, và tôi biết điều đó. Ellen cũng nhận ra tôi không hề tự tin vào trận đấu, vậy tại sao cô ấy lại đột nhiên đề cập đến trận đấu?
“Cậu có muốn chiến thắng không?”
Cô ấy hỏi tôi một câu như thế. Tôi không rõ ý định của cô ấy là gì, nhưng khi nghe Ellen hỏi một câu như vậy, điều đó có nghĩa là ít nhất chúng tôi cũng đã thân thiết hơn một chút rồi, đúng không?
Tôi có muốn chiến thắng hay không à?
"Tất nhiên."
Dù nghe có vẻ bất khả thi nhưng sẽ rất tuyệt nếu tôi có thể thắng. Sau cùng thì tôi sẽ nhận được gấp ba lần số điểm thành tích nếu tôi thắng. Trước đó Ellen không hề nhìn tôi, nhưng rồi đột nhiên cô ấy quay qua nhìn thẳng về phía tôi. Đôi mắt xanh sẫm điềm tĩnh của cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
Cô ấy thực sự đẹp như một bức tranh.
"Tôi biết một cách để cậu giành chiến thắng."
"…Hả?"
Ý cô ấy là sao? Cho dù có suy nghĩ đến cỡ nào thì tôi cũng chẳng thể thấy được cách để tôi đánh bại một học viên năm hai có tài năng cao cấp về kiếm thuật. Tôi không biết đó là gì, nhưng có vẻ như Ellen biết được ít nhất một cách để tôi giành thắng lợi trong trận đấu tay đôi này.
"Nó là gì?"
“……Nghĩ kỹ xem một trận đấu tay đôi là gì.”
Đó là tất cả những gì Ellen nói.
"Đợi đã, cậu đang nói về cái gì vậy?"
Tôi cằn nhằn với cô ấy, hỏi xem cô ấy có ý gì khi nói vậy, nhưng cô ấy im lặng như thể không muốn trả lời tôi.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage