The Demon Prince goes to the Academy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

98 2386

MỤC LỤC - Chương 50

Chết tiệt. 

Tôi đã nói với tên khốn đó rằng tôi sẽ cho hắn ta nhìn thấy trần nhà của bệnh xá, nhưng cuối cùng thì tôi mới là người phải thấy nó. 

“…….” 

Thầy Epinhauser tuyên bố tôi là người chiến thắng, vậy nên kết quả của trận đấu đã không thể thay đổi. Đây là bệnh xá, đúng không? Vì bị che rèm nên tôi không biết có ai khác ở xung quanh hay không.

Ngay sau đó, ai đó kéo rèm ra và xuất hiện trước mặt tôi. 

"Em tỉnh rồi à." 

“Ah, tiền bối.” 

Đó là Adriana. Cô ấy tiến lại gần tôi, đặt tay lên trán tôi và khẽ gật đầu. Có phải cô ấy vừa đánh giá tình trạng của tôi? 

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" 

“Em đã thắng trận đấu tay đôi, hậu bối. Nhưng sau đó em đột nhiên bất tỉnh. Đây là phòng hồi sức của ký túc xá.” 

Phòng hồi sức? Có cả chỗ như này à? Mayarton cũng ở chỗ này? Khi tôi nhìn quanh, Adriana lắc đầu như thể cô ấy biết tôi đang tìm gì. 

“Người tiền bối đó ở một phòng hồi sức khác. Chị không thể để hai người ở chung một phòng được.” 

Tôi đã đánh khá nhiều vào đầu hắn ta, vậy nên hắn ta cũng sẽ cần được chữa trị. Adriana ngồi xuống giường bên cạnh tôi và thở dài. 

“Hậu bối, lúc đó em hiểu chị muốn nói gì, đúng không?” 

Có lẽ cô ấy muốn nói về ánh mắt mà cô ấy cho tôi trước đó. 

“Chà, đúng vậy...” 

“Chị sẵn sàng chiến đấu thay em.” 

Cô ấy đang hỏi rằng tại sao tôi vẫn khăng khăng làm một việc liều lĩnh như vậy thay vì chỉ định cô ấy. 

“Em mong đợi một điều vô nghĩa như đột nhiên thức tỉnh sức mạnh siêu nhiên vào một thời điểm như vậy, phải không? Em không chịu hiểu trừ khi em bị đánh cho một trận, đúng không?” 

Adriana có vẻ tức giận. 

Nhân tiện, hẳn trường đã quét cơ thể tôi trong lúc tôi bất tỉnh. Vậy nên, chắc họ đã biết lý do tôi trở nên mạnh mẽ một cách kỳ lạ như vậy nhờ vào sức mạnh siêu nhiên của tôi. 

“Chẳng phải miễn là có kết quả là được sao?” 

“Thật vô lý. Tất nhiên là chị đã nghe nói về năng khiếu kỳ lạ của em, hậu bối, nhưng... Việc em làm thật sự rất liều lĩnh.” 

Tôi biết mình có một sức mạnh siêu nhiên tiềm ẩn và biết được cách thức tỉnh nó. Tuy nhiên, với những người khác thì điều này nghe có vẻ giống như tôi đang tự đập đầu mình vào tường vậy. 

“Nếu việc đó không suôn sẻ, chẳng phải vậy còn tệ hơn cả thua trận sao?” 

Adriana dường như không biết phải nói gì hơn trước phản ứng như thể chẳng có chuyện gì của tôi. 

“Hậu bối, em vẫn còn sáu năm ở Temple. Em chỉ mới học năm đầu tiên. Lần này em có thể may mắn thức tỉnh một sức mạnh siêu nhiên, nhưng liệu em có định tiếp tục làm nhưng việc liều lĩnh như vậy trong tương lai chỉ để biến những năng khiếu khác của mình thành tài năng?” 

"Không, không hẳn…." 

Chỉ có sức mạnh siêu nhiên là trường hợp đặc biệt, những tài năng khác tôi có thể mua bằng điểm thành tích, vậy nên tôi không có lý do gì để làm những việc như này thêm lần nữa... 

“Dù sao đi nữa, đừng tiếp tục làm những việc liều lĩnh như vậy. Thêm nữa, đừng tỏ ra lỗ mãng với những tiền bối khác chỉ vì em thắng trận đấu đó.” 

“Dù nói vậy nhưng chuyện này có thể xảy ra lần nữa trong tương lai...” 

Chắc hẳn mọi người đều đang tự hỏi liệu cái tính khí chết tiệt này của tôi có bớt đi sau khi tôi bị đánh bầm dập một trận hay không. Nhưng thật không may cho họ, tôi đã thức tỉnh được sức mạnh siêu nhiên của mình và nắm đầu học viên năm ba đó rồi đập nó xuống sàn phòng thể chất. 

Vì thế nên kể từ giờ, trong mắt họ thì tên điên Reinhardt càng trở nên đáng sợ hơn. 

“Thật là. Nếu còn lần sau thì chị chắc chắn sẽ giáo huấn nghiêm khắc lại vị hậu bối này của mình đấy, hiểu chứ?” 

Adriana đang nhìn tôi chằm chằm một cách đáng sợ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu vị tiền bối này thật sự giáo huấn tôi? Tôi không biết cô ấy định sẽ mắng hay đánh tôi. 

"Được. Em sẽ cố gắng kiềm chế bản thân.” 

Dù gì thì tôi cũng không muốn bị giáo huấn bởi một người luôn lo lắng cho tôi. Cô ấy tỏ ra tức giận với tôi không có nghĩa là cô ấy ghét tôi. 

Tất nhiên, nếu có một trận đấu nghiêm túc với các tiền bối thì có lẽ tôi đã không thể thắng dễ dàng như vậy. Một phần cũng do Mayarton chủ quan. Nếu đó là một cuộc chiến thật, nó sẽ kết thúc chỉ sau chưa đầy 5 giây. 

“Nhưng nói thật, em rất biết ơn.” 

Ngay cả khi bạn là một kẻ điên trong mắt mọi người, bạn vẫn nên đối xử tốt với những người sẵn sàng đứng ra bảo vệ bạn. 

Adriana thở dài khi nghe lời nói của tôi. 

“Chị không thích những hậu bối suốt ngày đi đánh nhau. Chị thích một hậu bối hòa đồng với mọi người hơn.” 

“Vậy thì lớp B có một người tên là Ludwig.” 

“Em biết đấy, em cũng có thể trở thành một người như vậy mà, sao em không thử?” 

“Nếu là vậy thì em đoán là mình sinh nhầm thời điểm rồi.” 

"Ồ, vậy ạ." 

-Bụp! 

“Đau!” 

Adriana tức giận đánh vào đầu tôi. 

Tôi cảm thấy mình có thể làm cho bất cứ ai tức giận một cách dễ dàng. Tôi không biết đó có phải là tài năng thực sự của mình không. 

*** 

Tôi được điều trị bởi giáo viên y tế của phòng hồi sức. Việc tôi bị ngất xỉu là điều đương nhiên. Tôi bị buộc phải tiếp nhận một lượng sức mạnh vượt quá sức chịu đựng giới hạn của cơ thể. Tất nhiên, sau đó không lâu tôi đã có thể rời khỏi phòng hồi sức vì tôi không có quá nhiều vết thương cần điều trị. 

Sau đó, trái với mong đợi của tôi, tôi phải đi gặp riêng với thầy Epinhauser. 

“……Tự Đề Xuất ….” 

Thầy Epinhauser có vẻ quan tâm về sức mạnh siêu nhiên mà tôi thức tỉnh trong trận đấu tay đôi. 

“Thật thú vị, Số 11. Trò từng nói rằng trong đống năng khiếu đó của trò cũng có năng khiếu về sức mạnh siêu nhiên, vậy nên trò có thể thức tỉnh nó. Ta cứ nghĩ rằng việc trò chấp nhận lời thách đấu của một học viên khóa trên là một chuyện vô nghĩa... Dù nghe khá nực cười, nhưng hóa ra trò đã đúng.” 

“Thật ra, mục đích ban đầu của em không phải thế này, nhưng bằng cách náo đó nó lại thành ra như vậy.” 

“May mắn cũng là một loại tài năng. Cũng như những học viên tài năng khác, sức mạnh không nhất thiết phải đến từ sự chăm chỉ. Ta không biết đó có phải cho đơn thuần là may mắn không, nhưng trò không được phép sử dụng năng lực này để gây thương tích lên người khác. Trừ trường hợp đặc biệt như một trận đấu tay đôi. Tuy nhiên, năng lực của trò khá mơ hồ. Thế nên nhược điểm là nó rất khó để nhận biết và đánh giá. Tất nhiên, điều này cũng đem lại rất nhiều lợi ích cho trò.” 

Tùy thuộc vào mức độ sử dụng năng lực, người khác rất khó nhận biết tôi có đang dùng nó để cường hóa cơ thể hay không. Nó cực kỳ có lợi cho người sử dụng, nhưng lại khá bất lợi cho giáo viên đánh giá. 

“Em sẽ không làm mấy chuyện ngu ngốc như vậy.” 

“Phải, mặc dù trò có vẻ khá bạo lực, nhưng ta tin trò không phải là một kẻ ngốc.” 

Thầy Epinhauser vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng. 

Tôi luôn cảm thấy sợ hãi mỗi khi nào nhìn vào đôi mắt của ông ấy. Khi ông ấy tỏ thái độ lạnh lùng đó với tôi, tôi cảm nhận được một nỗi sợ tương tự như khi đối mặt với Bertus. 

"Rollendria sẽ khá ngạc nhiên khi nghe về trò. Trò có thể rời đi rồi.” 

Rollandira là giáo viên phụ trách của tôi lớp sức mạnh siêu nhiên. 

Bà ấy hẳn sẽ rất ngạc nhiên khi biết cậu học viên trước đó từng nói rằng bằng cách nào đó sẽ thức tỉnh được một sức mạnh siêu nhiên, thật sự làm được. 

* * * 

Reinhardt thức tỉnh sức mạnh siêu nhiên trong trận đấu với tiền bối của mình. 

Dường như tin đồn đó đang được lan truyền giữa những học viên khóa trên. Trong một trận đấu tay đôi giữa năm nhất và năm ba, năm nhất đã thức tỉnh sức mạnh siêu nhiên và đánh bại năm ba. 

Trận đấu đó đã là một chủ đề nóng hổi được bàn tán trong toàn bộ lớp Royal trước cả khi nó bắt đầu, nhưng rồi hóa ra người chiến thắng trận đấu đó lại là năm nhất. 

Sẽ rất kỳ lạ nếu không có bất kỳ tin đồn nào. 

Dù vậy nhưng. 

Tôi không ngờ nó sẽ trở thành như thế này .. 

“Em có phải là Reinhardt không?” 

“Trận đấu của em không phải chỉ là lời bịa đặt thôi đúng không?” 

“Tên khốn Mayarton đó, hắn ta nên bị đánh thêm một trận nữa.” 

"Ôi chúa ơi. Em đúng là một đứa trẻ dễ thương! Chị có thể ôm em một cái được không?” 

Không, tôi không phải là một đứa trẻ. Tôi đã 17 tuổi. Và dù có nhìn kiểu nào đi chắng nữa thì tôi cũng không phải kiểu người dễ thương, đúng không? 

“Chị đây có nên mua cho em món gì đó không? Em có thích bánh hạnh nhân không?” 

Ký túc xá năm nhất lớp A hiện có đang rất đông học viên khóa trên xuống đây sau khi nghe tin đồn về tôi. 

Theo một cách nào đó, đây hẳn là kết quả tự nhiên. 

Một học viên năm ba đã can thiệp vào trận đấu với tư cách là người bảo hộ của một học viên năm hai chỉ để đấu với một học viên năm nhất. 

Chỉ bằng điểm này, hình tượng của Mayarton đã trở thành một đống rác rưỡi trong mắt những người ghét truyền thống hành hạ hậu bối. Không phải toàn bộ học viên lớp A đều nghiêm chỉnh tuân theo truyền thống và ngược lại. 

Ngay khi bước sang năm thứ tư, nhiều học viên đã quay đi làm ngơ truyền thống này. Vậy nên, rất nhiều người trong số họ tỏ ra bất mãn với Mayarton vì cố gắng can thiệp vào trận đấu với năm nhất. 

Hắn ta thậm chí còn thua cuộc. 

Do đó, những tiền bối này sẽ có một mức độ tò mò và ưu ái nhất định dành cho tôi, ngang với mức độ mà họ không thích Mayarton. 

Ngoài ra, mặc dù tôi không tạo cho Reinhardt một vẻ ngoài siêu đẹp trai, nhưng cậu ta vẫn khá ưa nhìn. 

Vậy nên khi các chị gái nói rằng :”Em đúng là một đứa trẻ dễ thương!” cũng là điều dễ hiểu. 

“Làm thế nào mà một đứa trẻ như em đã chính trực tới vậy? Em nói với tên đó dừng việc bắt nạt bạn bè của em lại nếu em thắng, đúng không?” 

Có tin đồn lan truyền rằng tôi chấp nhận một trận đấu đáng lý sẽ thua chỉ để khiến các tiền bối ngừng việc bắt nạt lớp tôi lại, có vẻ như bây giờ tôi được biết đến như một người chính trực sẵn sàng chiến đấu vì bạn bè của mình. 

“Ah…Uhm… đúng là em có nói thế…….” 

“Em thật tuyệt.” 

Tất nhiên, những người bạn cùng lớp của tôi dường như đang nghi ngờ đôi tai của họ khi nghe những lời bàn tán ồn ào của các tiền bối. 

Các tiền bối đang ca ngợi Reinhardt, một tên chó điên khốn nạn, là một chàng trai tốt bụng và tử tế. Nhìn biểu cảm của họ, tôi chắc rằng có vài người đang muốn đứng dậy và la lên rằng “Không, tên đó không phải kiểu người như vậy!” 

“Nếu sau này có ai dám đến gây sự với em, hãy nói cho chị biết. Chị sẽ giáo huấn bọn chúng giúp em. Nếu em gắp bất kỳ vấn đề gì, cứ đến thẳng Lớp A năm 5. Được chứ?” 

-Rầm! Rầm!

Nếu là năm 5 thì cô ấy đã 21 tuổi. Một chị gái đại học. 

...Tất nhiên, tôi không thực sự xem cô ấy như một chị gái, cô ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ so với tôi. 

Cô ấy đang cố thể hiện và tạo ra một cơn bão nhỏ xuất hiện trên tay phải của cô ấy. Hả? Cô ấy làm vậy để làm gì? 

Vì là học viên khóa trên nên sức mạnh siêu nhiên của họ vượt xa so với học viên năm nhất. Họ nói rằng tôi nên tự hào về bản thân mình và hi vọng sẽ có thêm nhiều đứa trẻ giống như tôi. 

Tất nhiên là, các bạn học cùng lớp của tôi, sẽ không bao giờ đồng ý với những điều các tiền bối nói. 

Nếu có thêm bất kỳ đứa trẻ nào như tôi, Temple sẽ loạn hết cả lên. 

Tuy nhiên, nếu chỉ nhìn bề nổi của những tin đồn, thì tôi đúng là một đứa trẻ ngoan. 

Cũng có một số tiền bối nam xóa đầu và nói rằng tôi đã làm rất tốt, nhưng cũng có một số tiền bối nữ hơi đi quá giới hạn. 

“Chị nên làm gì bây giờ? Chị nghe nói em từng có một một cuộc sống khó khăn.” 

“À, thì….” 

Có vẻ cô ấy đã nghe về xuất thân của tôi, một nữ tiền bối nào đó đột nhiên ôm chặt lấy tôi, việc này khiến tôi khá đau đầu. 

Không, không. 

Này! 

Đừng làm vậy! 

Mặc dù tâm trí tôi vẫn như cũ, nhưng cơ thể hiện tại của tôi là một thanh niên 17 tuổi khỏe mạnh! 

“Ôi trời, thật tốt khi em có thể vào được Temple.” 

Đừng làm vậy! Đ, đây không phải là cách mọi chuyện nên diễn ra! 

Khi họ biết được rằng tôi thực ra chỉ là một kẻ ăn xin lang thang, họ không khỏi kinh ngạc tự hỏi tại sao tôi có thể lớn lên thành một một người ngay thẳng đến mức này dù sống trong một môi trường như vậy. 

Các tiền bối đã có sự hiểu lầm rất lớn về tôi, đến mức tôi không thể làm gì hơn. 

Mệt mỏi. 

Tôi thực sự rất mệt mỏi. 

Sau tất cả, tôi đã trở thành một ngôi sao ở Temple chỉ vì một trận đấu tay đôi. 

* * * 

Bất chấp những hiểu lầm mà các tiền bối dành cho tôi, ánh mắt mà những người người bạn cùng lớp dành cho tôi sau trận đấu đó cũng có một chút khác biệt so với trước đây. 

Có lẽ vì họ biết tôi đã thức tỉnh sức mạnh siêu nhiên của mình. 

Hoặc có lẽ họ cũng đã cảm nhận được điều gì đó từ hành động của tôi, mặc dù bị tên tiền bối đó đẩy vào tình thế bất lực nhưng tôi vẫn chiến đấu hết mình. 

Những người ghét tôi, Cayer, Erich và Kono Lint, không dám nhìn tôi khi chúng tôi lướt qua nhau. Họ cảm thấy như họ không phải là đối thủ của tôi, không chỉ về kỹ năng chiến đấu mà còn về sức mạnh tinh thần. 

Không phải vì tôi có kỹ năng chiến đấu tốt, mà là vì sức mạnh tinh thần của tôi không cho phép tôi bỏ cuộc cho dù tôi có bị đánh tơi tả đến mức nào đi nữa. Sau này họ sẽ có năng lực chiến đấu và tinh thần mạnh mẽ hơn, nhưng hiện tại họ vẫn chỉ là những đứa trẻ. Không có gì ngạc nhiên khi họ nhìn tôi như một sinh vật lạ. 

Và. 

“…….” 

Harriet de Saint-Owan đang ở trước mặt tôi, cô ấy quay đầu sang một bên và đi ngang qua tôi mà không liếc nhìn tôi lấy một cái. 

Chà, đó chắc chắn không phải là phản ứng tôi mong đợi. 

Đây không phải là thời điểm hoàn hảo để nói với tôi những điều như: “Đáng lẽ cậu nên bị đánh nhiều hơn”? 

"Này!" 

“Cái, cái gì!” 

Khi tôi gọi cô ấy, cô ấy dừng lại như thể chỉ chờ có vậy và nhìn tôi với vẻ mặt giận dữ. Tôi có thể thấy được rằng cô ấy đang đỏ mặt. 

“Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?” 

Harriet cau mày khi tôi hỏi vậy. 

“Có gì phải nói cơ chứ? Tôi phải nói gì với một tên khốn như cậu? Oh, đúng, đúng. Lẽ ra cậu phải bị đánh nhiều hơn nữa cơ, nhưng rồi cuối cùng cậu lại sử dụng sức mạnh siêu nhiên của mình như một kẻ hèn nhát chỉ đển giành chiến thắng.” 

Tôi đã nhận được chính xác câu trả lời mà tôi muốn nghe. 

"Có thật vậy không? Chẳng phải cậu trông khá bồn chồn khi thấy tôi bị đánh sao?” 

“Cái, cái gì?” 

Mặt cô ấy càng đỏ hơn vì trước do cô ấy không nghĩ rằng tôi sẽ chú ý đến cô ấy. 

“Tôi thấy chân cậu rung rẩy cùng khuôn mặt tái nhợt, cậu biết không?” 

Tôi nói với cô ấy trong khi nở một nụ cười ghê tởm. Trên thực tế, lúc đó cô ấy cứ liên tục nhìn giữa tôi và thầy Epinhauser với hy vọng rằng ông ấy có thể ngăn trận đấu này lại. 

Tôi đã nhìn thấy toàn bộ những điều đó ngay cả khi đang bị bón hành. Nói chính xác hơn, đó là điều duy nhất tôi có thể làm vào lúc đó. 

Dù sao thì, tôi có thể thấy được cô ấy càng lúc càng bồn chồn, muốn thầy Epinhauser chấm dứt mọi chuyện, nhưng ông ấy dã không làm vậy. 

Vậy nên chỉ có một kết luận duy nhất. 

“Cậu có lo lắng cho tôi phải không? Thật dễ thương." 

"Tuyệt đối không! Không bao giờ! Tôi, tại, tại sao tôi, tôi lại l, lo, lo lắng ch ,cho cậu? HaHa! Lúc đó trông rất sướng mắt!” 

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy, có vẻ như cô ấy đã rất lo lắng cho tôi. Sau cùng thì, ai mà chẳng thấy thương cảm khi trông thấy một người bị đánh đến mức đó. 

Tôi đến gần và đặt tay lên má cô ấy, rồi nhéo chúng. 

Đôi má của cô công chúa cao quý và quyền lực của một Đại Công quốc hệt như hai cái bánh bao. 

“!” 

Cô ấy chết lặng bởi hành động của tôi. Cô nàng chưa từng nghĩ sẽ có người dám làm vậy với mình. 

“Ả! Ả a! Ừng!” (Thả ra! Đừng) 

Trông thật dễ thương khi cô ấy tỏ ra ngạc nhiên khi tôi làm một việc lố bịch như thế này. Khi tôi thả tay ra, toàn thân cô nàng có khuôn mặt đỏ bừng này bắt đầu run rẩy do sự hoang mang cực độ. 

“L, làm sao, cậu dám, đụng vào người tôi! Một kẻ như cậu? Thật ngớ ngẩn. Làm. Làm sao. Làm sao mà một kẻ ăn xin...” 

Cô ấy cực kỳ tức giận và xấu hổ đến nỗi cô ấy thậm chí còn không thể nói hết câu. Đồng tử của cô ấy run lên, nếu nhìn vào chúng thì người ta có thể tưởng rằng đang có động đất hay gì đó. Lần này cô ấy không có vẻ tức giận đến như vậy, cô ấy trông giống như đang chết lặng và ngỡ ngàng hơn. 

Tôi không những dám chạm vào khuôn mặt quý giá của cô ấy, mà tôi còn nhéo má cô ấy và cười nhạo cô ấy. 

Cô ấy là dễ thương nhất khi trông như thế này. 

Dường như cô ấy đang cố chối bỏ thực tại. Có lẽ cô ấy đang nghĩ gì đó như: “Chuyện này không thể xảy ra với mình được”, hay đại loại vậy. 

“Hu, hnm……Hức hức! Hức! Huhuhu!” 

Tuy nhiên. 

Trái ngược với mong đợi của tôi, cô ấy bắt đầu khóc. 

“Hu, huh…” 

Đáng lý không nên thế này. 

"Tại sao cậu lại làm vậy với tôi? Đồ khốn, tại sao lại bắt nạt tôi? Tại sao cậu cứ luôn bắt nạt tôi? Dừng lại đi! Đừng có trêu chọc tôi nữa!” 

Cái, tôi phải làm gì bây giờ…? 

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage