The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 385

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1787

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8157

Chương 46: Không Như Dự Tính

[][] [] 

Tôi có thể thấy sắcmặt tái mét của cậu xài song kiếm khi cậu ta nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy.Tôi quay lại thì thấy cả đám Hội Đồng Học Sinh đang đi về phía bọn tôi trongkhi các học sinh khác lùi ra tránh đường.

Người đi đầu tiên không ai khác chính là Tess, với khuônmặt vô cảm như búp bê. Đằng sau cô ấy, tôi thấy Lilia đang nhìn tôi với ánh mắtlo lắng.

Cái cậu tấn công tôi ngay lập tức liền thu hồi song kiếmcủa mình vào nhẫn không gian và cúi chào lễ phép với bọn họ với mồ hôi đầm đìatrên trán.

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế, Arthur?” Jarrod lên tiếngđầu tiên, khiến cho đám đông ngạc nhiên.

“Có vẻ thằng ngành Scholar Mage kia có người quen trongHội Đồng Học Sinh.”

“Hèn gì nó hành xử láo toét vãi.”

“Trời ạ. Nãy mày có thấy nó giơ tay lên như tính đỡ đònvừa rồi bằng tay không không?” Tôi đảo mắt khi nghe những lời thì thầm bàn tántrong đám đông. Lũ ôn con này đúng thật càng ngày càng làm tôi ngạc nhiên với độtrẻ trâu của chúng. Ngay cả khi mới 12 tuổi, thì những đứa trẻ từ các gia tộcdanh giá đáng ra phải được dạy về các lễ nghi phép tắc rồi chứ.

“À à, không có gì đặc biệt đâu, mặc dù thế nhưng các cậunên kiểm tra cái cậu học sinh người lùn đang nằm đằng kia xem, hình như tên cậuta là Boznean thì phải.” Tôi chỉ vào cái cây chỗ mà cậu người lùn kia đang ôm bụngmột cách đau đớn.

Elijah bước lại chỗ tôi với hi vọng làm dịu tình hình. “ChàoLilia. Xin lỗi cậu, bọn tôi vướng vào tý rắc rối sau cuộc giao tranh giữa họ kếtthúc. Nhưng không ai bị thương nặng hết!” Cậu ta vẫy tay cố gây chú ý với Tessia,nhưng cô ấy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm ấy.

“Dù gì đi nữa, học sinh này đã định tấn công cậu màkhông đưa ra lời tuyên chiến chính thức. Đây là một tội cực kì nặng.” Lilia lêntiếng bảo vệ tôi, ánh mắt cô ấy bắt đầu nghiêm túc hơn và cô ấy ghi chú gì đóvào sổ tay của mình.

Trong khi Lilia, Jarrod, và Elijah đang bàn về những gìđã xảy ra, tôi có thể nhận ra ánh nhìn chằm chằm của Tessia đâm thẳng vào ngườitôi, như thể cô ấy mong tôi sẽ làm gì đó với tình huống này. Thú thật thì, tôicũng không rõ mình nên làm gì trong tình huống này.

Cô ấy muốn tôi phải đối xử với mình một cách tôn trọng vớicương vị là một Chủ Tịch Hội Đồng Học Sinh chăng? Hay cô ấy muốn tôi đối xử nhưmột người bạn thơ ấu? Hay chẳng lẽ cô ấy muốn giữ bí mật mối quan hệ của bọntôi?

‘Kyu! Là Mama!’ Sylv kêu lên hào hứng, và tôi phải cốkhông cho nó nhảy chồm về phía Tessia.

Trong khi đó, đám đông càng lúc càng đông nghẹt hơn, bởilũ con trai đang cố gắng nhìn kĩ Tessia và cố gắng gây sự chú ý với cô ấy vớihy vọng là cô ấy sẽ để ý chúng nó.

“Cậu. Tôi đã hỏi cậu một câu hỏi. Cậu có DÁM không?” Cô ấytiến lên, và ánh mắt cô ấy dán chặt vào cậu học sinh năm hai vừa rồi. Lúc đầutôi tưởng cậu ta học cao hơn Tess một cấp, nhưng sau khi nhìn thấy băng rôn bêndưới cổ Tess thì tôi mới nhận ra là cô cũng có hai vạch.

“K-Không. Tất nhiên là tôi không dám phá luật như thế.Xin hãy tha thứ cho hành động dại dột và nông nổi vừa rồi. Có lẽ tôi hơi nóngtính quá.” Cậu ta run rẩy cúi dập đầu xuống đất.

“Thế thì đi đi.” Ánh mắt lạnh lùng của cô ấy tiếp tụcnhìn cậu ta trong khi cậu ta hối hả bỏ đi khỏi tầm mắt của cô ấy.

“Và cậu! Tại sao cậu lại tính đánh nhau với đàn anh củamình vào ngày đầu tiên đi học? Cậu nên biết vị trí của mình! Dù cho cậu ta cóthô lỗ như nào đi chăng nữa, cậu ta vẫn là đàn anh của cậu, và cậu ta không hềphá luật khi giao chiến với cậu người Lùn kia. Hơn nữa, cậu ta còn là một họcsinh ngành Battle Mage, trong khi cậu chỉ là một học sinh Scholar Mage. Bộ cậukhông chú ý bài phát biểu của tớ về sự phân biệt đẳng cấp giữa hai ngành học ởđây sao? Thế mà, cậu vẫn chọn can thiệp vào, khiến cho tình hình còn phức tạphơn ngay ngày đầu?” Cô ấy khoanh tay chỉ trích tôi. Mặc dù cô ấy có hơi đỏ mặt,nhưng lần này cô ấy đã quá lắm rồi.

“Hả?” Tôi không thể không bực tức khi nghe những lời chỉtrích đấy.

Tôi bắt đầu tiến lên phía trước, còn Elijah mở to mắtmình khi nhận ra tôi sắp làm một điều cực kì ngu ngốc.

“Cậu tới đây mà chả biết đầu đuôi câu chuyện ra sao cả.Thằng đó nhảy về phía tớ và tính tấn công tớ với hai vũ khí đó và giờ thì cậu ởđây chỉ trích tớ á?” Tôi bật ngược lại Tessia, khuôn mặt vô cảm của cô ấy bắt đầungạc nhiên.

“Và cậu ta còn làm trọng thương và thậm chí có ý định giếtcậu người Lùn đang nằm ở kia sau khi hệ thống giao chiến vỡ. Nếu tớ mà không chặnthằng óc bò đó lại, thì giờ cậu đang phải giải quyết một vụ án mạng chứ khôngphải ẩu đả đâu.” Tôi giờ đây đã đứng ngay trước mặt Tessia với biểu cảm khó chịu.Quả là một cuộc hội ngộ đầy cảm xúc.

“Tớ THÀNH TÂM xin lỗi vì những vấn đề tớ đã gây ra. Chúcngày tốt lành!” Tôi nhấn mạnh với giọng nói mỉa mai, thậm chí còn cúi đầu khinhbỉ cô ấy, khiến cho mọi người ngạc nhiên, đặc biệt là Tessia.

Thế mà tôi tưởng cô ấy trưởng thành lắm rồi… Hóa ra cô ấycũng chỉ như bao đứa nhóc 13 tuổi khác thôi. Tôi đã mong đợi gì cơ chứ? Tôi chỉbiết lắc đầu thất vọng và đi về phòng của tôi, và Elijah vội vã cúi đầu chào HộiHọc Sinh và chạy theo tôi.

“Chờ tý đã cậu học sinh kia. Bộ cậu là tộc Na`Vi lớn lên ở trong hang à?Chamẹ cậu không dạy cậu lễ nghi phép tắc gì cả ư? Cậu có biết người cậu vừa nóichuyện là ai không?” Clive Graves đã hết bàng hoàng sau cuộc đối thoại vừa rồi,cậu ta chạy lại và nắm chặt tay tôi, cố khiến tôi quay người lại.

Tôi dừng lại và quay đầu mình liếc cậu ta. Tên này ngaytừ đầu tôi đã không ưa gì rồi, giờ này còn kiếm chuyện với tôi nữa à. Tôi lớnlên trong hang ư? Nó dám nhạo báng gia đình tôi à?

“Buông ra.” Giọng nói lạnh lẽo của tôi khiến cho cảElijah cũng bất giác lùi lại và Clive lập tức buông tay tôi và cường hóa cơ thểmình bằng mana.

Tôi nhìn sơ qua Tessia, có vẻ cô ấy quá bàng hoàng sauchuyện vừa rồi và quỵ xuống đất. Tôi tiếp tục đi về phía phòng mình, với Elijahchạy đuổi theo sau, bỏ mặc những lời bàn tán xôn xao.

“Á! Chủ Tịch Tessia, xin hãy đứng dậy.”

“Tên nào thế kia? Hình như Thủ Quỹ Jarrod gọi cậu talà Arthur phải không?”

“Thôi rồi thằng đó tiêu đời chắc kèo. Dám quát cả Chủ TịchHội Đồng Học Sinh của học viện luôn cơ đấy.”

Elijah chạy nhanh lên để bắt kịp tôi, và cuối cùng cậuta cũng bắt kịp, vừa thở dốc vừa đi bộ với tôi. “Cậu biết cậu vừa làm gì mà phảikhông? Trời ạ, cậu thích gây rắc rối lắm nhỉ? Hết chuyện ở ngục tối, giờ vàotrường mới ngày đầu đã cả đống rắc rối rồi?” Cậu ta lắc đầu một cách bất lực,nhưng vẫn tiếp tực đi theo tôi, như thể muốn nói là dù gì thì cậu ta cũng sẽ bêncạnh tôi.

Haha, phải chi mà bọn họ biết mối quan hệ giữa Tess vàtôi. Gah! Có vẻ ban nãy tôi làm hơi quá thật. Dù gì cô ấy cũng đang trải qua dậythì. Có lẽ tôi không nên bực dọc chỉ vì cô ấy hành xử như thế? Tôi đoán có lẽtôi mong đợi quá nhiều từ cô ấy.

Thôi thì… chuyện gì đã qua thì cũng đã qua. Ít nhất thìđời sống học sinh thì đôi lúc cũng phải nên thú vị một tí chứ nhỉ? Dù gì thìtôi cũng không giận cô ấy, chỉ là tôi hơi bực mình tý thôi. Tôi nên hòa giải vớicô ấy trước khi mọi chuyện trở nên quá trễ, nhưng tôi nghĩ chắc sẽ không hòa giảinhanh được đâu.

Elijah và tôi về tới phòng mình mà không gây thêm rắc rốitrên đường đi. Trong Học Viện này, có hai dãy nội trú nam và nữ, được phân chiacho học sinh cấp thấp và học sinh cấp cao. Học sinh cấp thấp là các học sinhđang học những khóa học chung bình thường. Và họ sẽ được chuyển sang cấp cao saukhi họ hoàn thành khóa học đó, và đã chính thức quyết định ngành học dành chomình.

Dãy trọ dành cho các học sinh cấp thấp thì trông khá giảndị. Nó khá sạch sẽ và gọn gàng, nhưng chả có trang trí hay nội thất gì cả. Bênngoài không có gì ngoài bức tường màu xám tro với thang bộ đi lên tận sân thượng.Và mỗi dãy đều có các phòng.

“Phòng 394. Chúng ta đến rồi!” Elijah mở khóa cửa bằngcách đặt tay lên phiến đá tròn trên khóa cửa. Có vẻ nó là một vật phẩm bình thườngcó chức năng như ổ khóa và chìa khóa.

Căn phòng không hề sang trọng và rộng rãi như cái ở biệtthự của nhà Helstea, nhưng nó vẫn khá ấm cúng. Từ cửa vào, ở bên phải là hai tủđồ và bên trái là một nhà tắm rộng vừa phải, với hai vòi nước và một vòi tắmcùng một nhà vệ sinh được phân cách ra. Có nghĩa là tôi có thể thoải mái đánhrăng rửa mặt trong khi Elijah đang đi ị. Nhà tắm được làm từ kính màu, nên chỉthấy được hình bóng của người ở trong chứ cũng chả thấy gì khác.

Bên trong còn có hai chiếc giường đặt cách nhau bởi mộtbàn gỗ nhỏ, với một cái tủ quần áo để đựng đồ ở phía bên phải. Khu vực để ngủvà để học được cách nhau bằng một bức tường cao ngang ngực bọn tôi, với ba cầuthang dẫn đến chỗ của các bàn học và ghế bành. Hai cái bàn được đặt đối diệnnhau và ngược, nên bọn tôi sẽ ngồi đối lưng với nhau. Còn cái ghế bành đặt kếbên bức tường ban nãy. Ở phía xa của bức tường được làm hoàn toàn từ kính, ngaylập tức thu hút tôi lại đó. Dãy phòng ở đây có thể nhìn ra được phần lớn khuônviên nhà trường. Nhìn từ chỗ này, tôi vẫn không thể tin được cả khu rộng lớnnày chỉ là một phần lãnh thổ của Học Viện này.

Tôi ngồi lên chiếc ghế bành, hào hứng về những ngày họcsắp tới. Còn Syylv thì đang nằm nghiêng mình dựa vào cửa sổ, tận hưởng quan cảnhbên ngoài.

“Gah! Chúng ta chưa ăn tối nên tôi giờ tôi đói lắm rồi!Chả biết là lỗi của ai ấy nhỉ?” Elijah nhảy lên chiếc giường ở bên phải, hòngchiếm cái giường cho riêng mình.

Tôi ngồi lại chiếc ghế của mình, và rồi tôi thấy đốnghành lý được đem vào bởi tài xế chúng tôi.

GÓC NHÌN CỦA TESSIAERALITH:

“GAAHHHHHH! Chết mình rồi. Chết mình rồi. Chết mình rồi.Chết mình thật rồi!” Tôi vùi mặt mình vào gối và la hét to hết sức.

“MMMMMMMFFFFFFFFFPPPHHH!!” Đáng ra bọn mình phải có mộtbuổi tái ngộ đầy cảm xúc và lãng mạng cơ chứ! Ừ thì… đúng là có đầy cảm xúc thật,nhưng theo hướng ngược lại! Tự nhiên mình lại nói vậy chi chẳng biết? Sao tựnhiên mình lại chỉ trích cậu ta? Mình biết rõ Art sẽ không bao giờ gây chuyện vớiai mà không có lý do, đã vậy mà mình còn trách mắng cậu ta trong khi mình cònchưa biết đầu đuôi câu chuyện nữa! Trời ơi! Mình thật ngu quá đi!

Chắc giờ cậu ấy ghét mình lắm đây…

Tự nhiên khi không mình lại nói thế chi trời!!! Thậm chímình còn nhắc về buổi diễn thuyết của mình nữa chứ! Trời ạ! Nghe ngạo mạn vôcùng thật! Nhưng cho dù vậy, chúng ta vẫn trong đám đông mà nên cậu ta cũng cómột phần lỗi. N-Nhưng…

Mình chắc là giờ cậu ấy ghét mình lắm rồi…

Nếu Art mà chào mình hoặc nói chuyện với mình bình thườngthì mình làm gì nói thế! Đúng rồi! Tất cả là lỗi của cậu ta! Cậu ta còn ngó lơ mìnhngay cả khi mình đến giải quyết đống lộn xộn mà cậu ta gây ra! Vậy mà cậu takhông thèm nói một câu xin chào! Mình còn đã mong là cậu ta sẽ chạy lại ôm mìnhthật chặt và… và h-h-hôn hay gì đó đó chứ! Hoặc chí ít một câu ‘Lâu rồi không gặpnhỉ, Tess’ thì có chết ai đâu?! Và cậu tóc đen đó là ai cơ chứ? Bạn của Art hử?Bạn thân? Và có vẻ cả hai bọn họ còn biết Lilia và Jarrod nữa chứ!! Gahh!!!!Khó chịu quá đi!!!

“MMMMMFFFFFF!!!!” Tôi hét vào cái gối của mình thêm lầnnữa

*Cốc* *Cốc*

“Clive đây… Tôi đến để kiểm tra cậu. Cậu ổn chứ?” Tôinghe thấy tiếng nói lờ mờ bên ngoài cánh cửa.

“Ahem.” Tôi hằn giọng lạitrước khi trả lời.

“Tôi vẫn ổn cả, cảm ơn cậu.” Tôi sử dụng giọng nói khi đứngtrước ‘công chúng’ của tôi, tôi chỉ dùng giọng này để nói chuyện bên ngoài bởinó khiến tôi trông ngầu hơn.

“Thằng lõi vừa rồi là ai thế? Thật không thể tin là nódám lên tiếng giảng đạo cậu trong khi cậu đang khuyên cậu ta! Tôi có nên thôngbáo cho Hiệu Trưởng biết về việc này không? Chúng ta có thể khiến cậu ta bị phạtvà…”

“Mọi chuyện vẫn ổn nên đi đi. Và đừng có nói cho HiệuTrưởng biết đấy… đó là mệnh lệnh.” Tôi hằn giọng sâu hơn để làm rõ ý định củamình. Ai cho phép cậu dám nói xấu Art đấy? Chỉ có tôi mới được phép nói xấu Artthôi.

Tôi ngã người vào gối sau khi nghe tiếng bước chân vang nhỏđi dần. Các dãy ký túc xá được phân chia theo giới tính và cấp bậc rồi mới chiatheo phân loại học sinh. Còn đối với Hội Đồng Học Sinh, mỗi người bọn tôi có phòngriêng trong một tòa nhà kế bên văn phòng của Hiệu Trưởng. Thật không dễ chịukhi sống chung với con trai, nhưng ít nhất vẫn có Lilia ở đây, và bọn họ cũng hànhxử bình thường nên tôi không phiền cho lắm.

Arthur ngu ngốc. Cậu có biết là tớ muốn hét tên cậu vàchạy lại chỗ cậu khi thấy cậu trên khán đài không? Ngay cả khi cậu ngồi ở phíasau cùng, thì làm sao mà tớ không chú ý được mái tóc màu nâu đỏ của những chiếclà mùa thu đó? Và cả Sylv, con thú mana chuyên ngủ nướng trên đầu của cậu nữachứ! Sylv giờ trông hơi khác so với trước đây, nhưng tớ cũng không ngạc nhiêncho lắm.

Mặc dù khi biết Sylv là một con rồng nghe có vẻ hơi sốc,nhưng biết Art rồi thì hầu như không có gì có thể khiến tôi ngạc nhiên thêm… cậuta lúc nào cũng đầy sự ngạc nhiên.

“Haaa….” Tôi không còn đủ sức để hét nữa. Tôi rất muốn đổlỗi cho Art vì toàn bộ chuyện này, nhưng sâu trong thâm tâm tôi biết cậu ấykhông có lỗi gì hết. Có lẽ cậu ta muốn giữ bí mật mối quan hệ giữa chúng tôi, bởivì tôi giờ đây đã là một biểu tượng của công chúng. Nhưng dù có vậy… Art thậtkhông hiểu tâm lý phụ nữ gì hết. Đúng là đồ đại ngốc…

Mong là cậu ấy sẽ không ghét mình…

Mình cũng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cậu ấy. Dạo nàycậu sống ra sao? Quãng thời gian làm Thám Hiểm Gia của cậu như thế nào? Cậu cóbị thương đâu không? Cậu có nhớ mình không? Suốt bốn năm trời dài ròng rã ấy cậucó nghĩ đến mình một giây phút nào không, hay chỉ có mình mình vẫn luôn tươngtư cậu?

Tớ cũng muốn khoe với cậu là tớ cũng đã mạnh lên khá nhiềurồi… Sau khi được đích thân Hiệu Trưởng chỉ dạy, kĩ năng Conjurer của tớ đã nhảyvọt lên rất nhiều rồi. Việc được huấn luyện bởi ông mình có vẻ không phải là ýhay bởi ông là một Augmenter, điều đó khiến ông gặp nhiều giới hạn trong việchuấn luyện tớ. Ông ấy chỉ có thể dạy mình về điều cơ bản trong điều khiển mana,còn Hiệu Trưởng thì biết nhiều thứ hơn rất nhiều. Và bà ấy cũng biết về sự khácbiệt giữa Elf và con người, nên bà ấy giúp tớ rất nhiều thứ.

Ông nội biết mình có rất nhiều tiềm năng bởi khi mình thứctỉnh lần đầu thì mình đã thổi tung cả phòng và cả phòng bếp ở dưới lầu nữa. Đólà thời mà bọn mình vẫn còn sống với nhau. Đó cũng là thời mà mình ngày nàocũng đánh thức cậu dậy.

*Hức*

Haizzz, mình không nên khóc bây giờ. Art sẽ không ghétmình chỉ vì chuyện đó đâu mà nhỉ? Có lẽ mình nên gặp cậu ta và để xin lỗi trước.Cậu ta chắc không bơ mình mà phải không?

Ugh… Mình lo quá.

GÓCNHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:

Sylv đang nằm ngủ trên ghế bành, cả người nó cứ phập phồnglên xuống với mỗi nhịp thở.

“Sao bỗng nhiên ban nãy cậu lại bực tức dữ vậy Art? Thườngthì cậu sẽ lờ cô ấy và rời đi thôi mà?” Elijah vẫn còn đang nằm trên giường, chốngtay lên cằm mình.

“Ừ thì, tôi thừa nhận là tôi làm hơi quá đấy, nhưng…”

*Cốc* *Cốc*

Bọn tôi quay đầu ra cửa sau khi nghe tiếng gõ.

“Lạ nhỉ, ai lại muốn gặp chúng ta ngay ngày đầu nhỉ?”Elijah đứng lên để đi mở cửa.

“Ai ở…” Sau khi một khoảng im lặng ngắn, tôi quay sangthì thấy Elijah đang đứng như trời trồng. Tôi đứng lên để xem ai đang đứng ởngoài thì tôi thấy Hiệu Trưởng Goodsky mỉm cười nói bình thản ở ngoài cửa.

“Chào buổi tối nhé Arthur, Elijah. Giờ thì ta vào đượcchứ?”

[][] []