The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1786

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8139

Chương 17: Bạn Đồng Hành

Tôi nhảy ra khỏigiường và nhanh chóng lục lọi tảng mà Sylvia đã tin tưởng giao cho tôi.

“H-haha…vãi cứt…” Tôi ngã bệt xuống đất,nhìn vào thứ từng là tảng đá bảy màu.

“Kyu~!”

Tảng đá đó không phải là tinh thể. Nó là một trái trứng.Vkl một trái trứng thật sự

Và thứ chui ra từ quả trứng đó không thểmiêu tả trong một câu được.

Thứ đầu tiên tôi nghĩ ngay đến là mộtcon rồng. Trông nó khá giống rồng đấy chứ, nhưng đồng thời, trông chả giốngchút nào. Nó đen thui. Trông nó chẳng khác gì một con mèo nhưng có vẩy. Nó ngồibệt xuống, nghiêng đầu nghiên cứu tôi. Tròng mắt nó không có màu trắng như congười mà có màu đen, nhưng lúc ông nội Virion dùng giai đoạn hai của ông, chỉkhác là con ngươi của nó màu đỏ thay vì màu vàng. Con ngươi chẻ dọc khiến trôngnó khá nguy hiểm, nhưng cơ thể giống mèo con của nó thì lại khiến nó trông đángyêu hơn. Điều khác biệt rõ rệt giữa Sylvia và cái thứ… nhỏ xíu này là hai cái sừngtrên đầu nó. Cặp sừng trông giống hệt với ảo ảnh của Sylvia trước khi bà ấy tiếtlộ hình dạng rồng thật của mình. Nó cong ra xung quanh đầu và có đầu nhọn chĩara.

Có đầu trong như mèo với mũi hơi nhọn,còn lại thì khá giống mèo. Còn cái đuôi thì trông y hệt như đuôi của Sylvia. Đólà một cái đuôi của thú bò sát, có hai gai nhọn cuối đuôi. Dọc sống lưng của nólà những gai đỏ cùng màu với mắt nó. Nó chưa có cánh, nhưng chắc cánh nó nằm ởhai bên hông.

Tôi có thể thấy là bụng nó không có vẩy.Trông nó như lông thường vậy.

Nó ngáp một cái thật to, để lộ nhú răng.

Tại sao tôi lại có thôi thúc phải ômcon quái này nhỉ?

“Kyu?” Nó nhìn vào tôi với đôi mắt nhưcó sự thông minh.

“C-Chào anh bạn nhỏ, ta là Arthur.” Ta gượng gạo vẫytay lại nó.

“KYU!” Nó nhảy ra khỏi ghế và nhảy lênđùi tôi và ngước nhìn tôi.

Tay tôi giật giật như muốn vuốt ve nó. Aww! Sự men lìcủa tôi! Không ổn! Con quái này nguy hiểm vãi.

Không kiềm được ham muốn, tôi đành vuốtve con quái dễ thương này. Những cái vẩy mềm mại một cách đáng ngạc nhiên, vànhững gai nhọn đỏ trên lưng mềm như thun. Tôi đoán là khi còn nhỏ thì người hayquái đều mềm mại và dễ thương. Nó bắt đầu kêu lên, nhắm mắt lại.

Dễ thương vãi l*n.

Nó nằm quay bụng lên, nên tôi xoa bụngnó. Cái bụng như sợi lông mềm mại, nên vuốt ve nó rất đã. Tôi nhìn gần xuốngchi của nó và giống hệt như chân mèo vậy. Thứ duy nhất khác biệt là hai cặp sừngnhọn trên đầu nó.

“Chú mày dễ thương quá nhỉ?” Tôi khôngkiềm được nụ cười khi vuốt ve con quỷ nhỏ này.

Sau một hồi, tôi bắt nghĩ phải đặt chonó tên gì, điều đó khiến tôi nhận ra tôi còn chả biết con vật kì bí này giống đựchay giống cái nữa.

“Kyu~!” Bỗng nhiên con thú mới sinh lèlưỡi ra và liếm dưới bắp tay trái tôi.

“Á!” Tôi vô thức giật tay lại khi cảmthấy một cảm giác nóng rực, rồi tôi thấy một vệt đen trên tay mình.

Cơn đau dần dịu đi và tôi đợi ánh sángđen đó tắt dần. Con thú đó thu lưỡi lại, để lộ một kí hiệu trên tay.

Nó trông như những cổ tự trên ngườiSylvia trước khi bà ấy truyền lại ý chí thú cho tôi, nhưng hình dạng của cổ tựnày trông như một cái cách. Chỉ với một cánh và những đường kẻ và đường cong,khiến trông nó vừa phức tạp vừa huyền bí.

Tôi chỉ mới 8 tuổi mà đã có tha thu rồi.Ngầu vãi.

“…Mama~?”

Con thú nhìn lên tôi với miệng khép lại.

Cái gì thế? Rõ ràng là tôi vừa nghe mộtgiọng nói mà?

“Mama?” Lần này tôi nghe nó rõ ràng hơntrong đầu tôi.

Cái quái gì thế này…thần giao cách cảmư?

Lắc đầu bất lực, tôi trả lời “Ta đoán ngươicho ta là mẹ ngươi. Nhưng ta là con trai nên hãy gọi ta là papa.”

“Papa!” Nó đột nhiên nhảy lên và liếmmũi tôi.

Haha… Nhưng tôi chỉ mới tám tuổi thôimà.

Sau khi trò chuyện cùng con vật này mộtchút, tôi nhận ra được một số điều. Tôi đoán là sau khi dấu vết kia xuất hiệntrên tay, có vẻ như tôi với nó đã thiết lập một kết nối tâm trí. Giọng nóitrong đầu tôi nghe như con gái, nên tôi quyết định đặt tên nó là Sylvie theotên của mẹ ruột của nó.

“Syeevy?” Con rồng nghiêng đầu trả lời.

Bế Sylvie lên và đưa lại gần mặt, tôi mỉmcười. “Đúng rồi! Tên ngươi sẽ là Sylvie.”

Sylv cạ mũi mình vào mũi tôi và nhắmđôi mắt to tròn ấy.

Tôi nhận ra thêm một điều khác nữa làSylvie khá thông minh cho dù chỉ mới sinh. Nó có trí khôn của một đứa trẻ 2-3tuổi. Mặc dù chúng tôi chỉ giao tiếp bằng thần giao cách cảm, tôi biết thật ranó không nói tiếng Anh, nhưng tôi vẫn hiểu. Đó là một cảm giác khá kì lạ, vìtôi chẳng hiểu câu nói của nó, nhưng vẫn hiểu ý nó là gì. Hơn nữa, ngoài nhữngcâu nói đơn thuần như “papa”, hầu hết nó chỉ truyền đạt lại cảm xúc của mìnhcho tôi.

“Được rồi Sylvie! Ta cần phải đi tắmđây. Có muốn đi chung không?” Tôi nói trong khi đặt Sylv xuống.

“Kyu?” Nó nghiêng đầu trong khi nhìnlên. Tôi có cảm giác như nó muốn hỏi tôi “tắm” là gì, nên tôi chỉ cười và bế nólên lại.

Vào vòng tắm, nó kêu lên “KYUU!” như muốnnói ‘HOIIIIIIIII’ và bấu chặt vào sàn.

“Hahaha, ta đoán chắc ngươi không thíchnước lắm nhỉ, Sylvie?” Tôi nói, để nó ngoài nhà tắm.

Sylvia quẩy người như một con chó ướtvà nằm xuống, ngoe nguẩy cái đuôi quan sát tôi trong khi tôi tắm rửa.

Hành vi của nó chẳng khác gì thú lai giữachó và mèo. Tôi chẳng thể tưởng tượng nổi đây là một con rồng uy nguy.

Điều đó khiến tôi chợt nghĩ.

Liệu Sylvie có thật sự là một con rồngkhông? Đúng là trông nó giống hệt như một con rồng con…

Thế thì tại sao nó lại đen trong khiSylvia thì trắng tinh như tuyết? Điều khiến tôi nhức não nhất là Sylvie lại cócặp sừng trông y hệt tên hình dạng chúa quỷ có sừng ban đầu của Sylvia.

Tôi ra khỏi nhà tắm và lau khô người.Suy nghĩ về chuyện này nhiều cũng chẳng có tác dụng gì. Mà làm thế nào để tôigiải thích chuyện này với ông nội và Tess đây?

Tôi ra khỏi nhà tắm, Sylvie lon ton chạytheo tôi, kêu ‘kyu’ như thể đừng bỏ nó lại.

Tôi gom lại đống vỏ vỡ từ quả trứng màSylvie chui ra và để nó sang một bên. Rồi tôi quấn sợi lông vũ quanh tay mình đểche đi dấu vết mà Sylvie tạo ra.

Bốn tháng. Trong bốn tháng nữa, tôi sẽcó thể gặp lại gia đình mình. Tôi tự hỏi không biết họ có nhận ra tôi không.

Sylvie chắc cũng cảm thấy được cảm xúcdạt dào của tôi về gia đình tôi, nên nó dụi mặt vào người tôi và liếm má tôivài lần.

“Cảm ơn nhé bé Sylv.” Vuốt ve đầu nó,tôi ngủ thiếp đi.

____________________________________________

“KYAAAAAA!”

“Chuyện gì thế? Cái gì xảy ra à? Aiđó ?” Tôi nhảy dựng lên, dùng gối làm với khí và mềm làm áo giáp.

“Quỷ thần thiên địa ơi! Con gì đây!? NóDỄ THƯƠNG quá đi! Kyaa!”

Tôi thấy Tess đang ôm chặt Sylvie đangcố gắng thoát ra.

“Kyu!!” Nó kêu lên. ‘Papa cứu!’

*Haizz*

Tôi nằm xuống giường. Ôi giấc ngủ yênlành của tôi.

“Tên nó là Sylvie và nó chỉ vừa mới nởtừ trứng vào hôm qua thôi. Có lẽ cậu nên đặt nó xuống. Nó không thích bị ôm chặtthế đâu.” Tôi lẩm bẩm với gối ở trên mặt mình.

Vẫn còn sớm dữ lắm luôn.

Sylvie cuối cùng cũng thoát khỏi vòngtay của Tessia, gừ cô ấy trong khi trốn sau lưng tôi.

“Grrrrr~” Nó gầm gừ.

“Đừng lo Sylv, cô ấy là bạn.” Tôi nóitrong khi vuốt đầu nó.

“Dễ thương quá trời quá đất luôn!” Tessvẫn nhỏ dãi nhìn Sylvie đang gầm gừ. Tôi có thể thấy hai trái tim in trên mắtcô ấy khi cô ấy tiến tới gần chúng tôi, hai tay giơ ra như chuẩn bị ôm Sylvie tớichết vậy.

“Okay, giờ thì trông cậu đáng sợ vl đấyTess. Ra khỏi phòng để tớ thay đồ cái.” Tôi đẩy cô công chúa biến thái ra khỏiphòng.

Tôi mặc một cái áo rộng và quần vào.Trong khi mặc giày, Sylvie nhảy lên đầu tôi và nằm trên đó để đỡ tốn sức đi bộ.

“Kyu~!” Nghe nó có vẻ đang rất hào hứng.

Tôi đi bộ xuống thang, chào buổi sáng vớinhững hầu nữ ngạc nhiên và bối rối với con vật trên đầu tôi.

Nhưng cuối cùng bọn họ cũng có biểu cảmnhư Tess, khiến cho cả tôi lẫn Sylv bắt đầu lo sợ cho sự an nguy của bản thânmình.

“Ông nội! Chúng cháu đến rồi đây!” Tôila lên với ông nội Virion đang nhâm nhi trà trong khi đang đọc gì đó.

Quay đầu lại, ông mỉm cười, “A,Art! Nhóc đây rồi! Sao mà Tess lại lảm nhảm gì đó về conthú cưng…”

Ông ấy làm rớt tách trà xuống và dán mắtvào con thú sừng đen đang ngồi trên đầu tôi.

“Đ-Đó là…” Ông ấy lắp ba lắp búng khôngnói nên lời.

“R-Rồng!” Cuối cùng cũng thốt nên lời,mắt ông vẫn dán chặt vào con thú trên đầu tôi.

“Er… Chắc là vậy quá.Cháu cũng không rõ nữa.” Tôi chỉ gãi mái.

“Kyu?” Sylvie nghiêng đầu trong bối rối,không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tess đi qua cửa và chạy nhảy xuống ngayđây.

Nó là một con rồng hả? Nhưng sao cute phô mai que thế!Art! Cho tớ ôm nó nhé, được không! Nha! Nha! Nha!?” She says, eyes sparkling.

“Grrr~” Sylvie bắt đầu gầm gừ và móngvuốt nó bắt đầu bấu vào đầu tôi.

“Ấy Ow ow OWOW! Sylvie, móng của ngươi!”Tôi cố kéo nó ra khỏi đầu mình nhưng nó không nhúc nhích tý nào.

Ông Virion vẫn còn bàng hoàng về con rồngtrên đầu tôi cuối cùng cũng lên tiếng.

“C-cậu kiếm đâu ra một quả trứng rồng đấy?Và làm cách nào mà cậu có thể khiến nó nở được?” Ông ấy lắc đầu.

“Con rồng đã truyền lại ý chí cho cháuđã tin tưởng giao cho cháu một tảng đá mà cháu tưởng là tinh thể quý. Cho đếnkhi nó nở thì cháu mới nhận ra đây là quả trứng. Mà ý ông là sao khi khiến nó nở?”Đến lượt tôi bắt đầu bối rối.

“Trứng rồng không nở theo thời gian đâunhóc. Con rồng bên trong phải cảm nhận được có một người có đủ sức yêu thươngvà bảo vệ nó gần đó thì nó mới chịu nở. Ngay cả khi thế, phải có một mối quan hệthân thiết nữa.” Ông ấy miêu tả.

Cố gắng nghĩ đến điều đã khiến con rồngnở khỏi trứng, tôi ngay lập tức kết luận.

“Là do kích hoạt ý chí! Đúng rồi ông nội!Cháu nghĩ đó là lý do nó chui ra khỏi trứng!” Tôi thốt lên.

Ông ấy gãi cằm gật gù. “Ta nghĩ cậu cũngcó lý. Nhưng ta chưa hề nghe về việc một con rồng nở ra mà không có cha mẹ nó gầnđó. Mà nghĩ nhiều cũng chẳng có tác dụng gì! Nhóc! Phải luôn đảm bảo giữ con rồngnon ấy ở gần mình mọi lúc. Mặc dù ta có thể nhận ra đó là giống rồng ngay lập tức,nhưng đó là vì ta đã tận mắt thấy một con. Hầu hết sẽ không ai biết con thú nàylà rồng, nên sẽ ổn nếu giả vờ như nó nó chỉ là một con thú mana quý hiếm.”

Sau khi xong xuôi vấn đề, tôi đặt Sylvtrên mặt đất trong khi tôi bắt đầu huấn luyện. Bước tiếp theo trong quá trình tậpluyện của tôi trong bốn tháng tiếp theo sẽ là học cách sử dụng ý chí của Sylviamà bà ấy đã để lại cho tôi, và đồng thời cô đặc mana để đạt đến giai đoạn tiếptheo.

“Để đạt được giai đoạn đầu rất đơn giản.Mặc dù lõi mana của cậu chỉ mới Đỏ đậm, nhưng cơ thể cậu giờ đã đủ để vượt quagiai đoạn Cam đậm. Sau buổi lễ này, cậu sẽ cảm nhận được nơi chứa trong lõimana của cháu, chứa đựng sức mạnh của ý chí thú. Cậu càng vận được nhiều ý chítừ nơi chứa nhỏ đó, thì cậu càng dễ dàng đạt được giai đoạn đó. Nhóc con! Hãy cốgắng thao túng ý chí trong lõi của cậu.” Ông ấy hướng dẫn.

Tôi nghe theo lời ông ấy và tôi bỗngnhiên cảm thấy một cảm giác mạnh mẽ hơn cả mana đang tràn ra khỏi lõi mana vàvào người tôi.

“Tốt! Giờ thì đấu thôi!” Ông ấy hét lên,kích hoạt giai đoạn đầu của mình.

Những ngày gần đây trôi qua khá nhanhvì tôi luôn đắm chìm trong tập luyện. Kích hoạt được giai đoạn đầu dường nhưngày càng trở nên tự nhiên hơn, và tôi đã học cách che dấu ý chí để các pháp sưkhông để ý. Sau quá trình đồng bộ hóa, tốc độ tu luyện của tôi dường như nhảy vọt.

Trong suốt khoảng thời gian ấy, Sylviekhông có gì thay đổi đặc sắc ngoại trừ việc trở nên thông minh hơn. Mặc dù vốntừ vựng vẫn còn ít, nhưng giờ thì bọn tôi có thể dễ dàng hiểu ý nhau hơn. Và nócũng chơi đùa cùng Tessia nhiều hơn. Cứ mỗi lúc rảnh là cô ấy lôi bọn tôi đi vàcố gắng tạo nhiều kỉ niệm trước khi tôi rời đi. Và cứ thế, bốn tháng dài đằng đẵnglại bỗng kết thúc.

Mặc một cái áo thun màu xanh ô liu, vàquần đen cùng sợi lông vũ quấn quanh tay, tôi bước ra khỏi phòng mình.

“Arthur! Hãy nhớ bảo trọng!Bọn ta sẽ liên lạc với cậu và cập nhật tình hình cho cậu. Hãy đem theo thứ nàyđể đi trong rừng Elshire nếu cậu lại lạcvào đó. Hoặc cậu cũng có thể tìm một cô công chúa khác để dẫn về đây cũng được.” Ông ấy nháy mắt và đưa tôi một cáila bàn bạc nhỏ có hình bầu dục.

“Uuu… Ông nội!!!”

*SMACK* “OUCH! Cháu gái! Ta chỉ đùa thôi!” Ông nộiVirion la lên trong khi xoa hông mình.

“Mặc dù Alduin và Merial sẽ đi trên mộtcỗ xe khác vì họ là Vua và Hoàng Hậu, nhưng ta với Tess sẽ không đi cùng. Đâylà sẽ lần cuối chúng ta gặp nhau cho đến dịp sau này. Hẹn ngày tái ngộ, Arthur!”Ông ấy ôm chầm tôi thật chặt, suýt nữa khiến Sylvie văng khỏi đầu tôi.

*Hic* *Hic*

“Tớ sẽ nhớ cậu lắm đấy Art! Nhớ phải đếnthăm nữa nha! Uu~ không được đeo đuổi bất kì cô gái loài ngừi nào khác đấy! Hứavới tớ được chứ?” Cô ấy nức nở nói.

Tôi ôm chầm cô bạn yêu quý của mình vàxoa đầu cô ấy. “Chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi! Và tốt nhất lần sau gặp tớ thì cậunên mạnh hơn tớ đấy! Với ông nội huấn luyện thì không có lý do lý trấu được đâuđó!”

Cô ấy gật đầu, không thể nói lên lời vìnức nở.

Tôi vẫy tay chào tạm biệt với cả hai bọnhọ và đi cùng Merial và Alduin, cả hai bọn họ nở một nụ cười thông cảm. Tôi chẳngdành nhiều thời gian cùng Vua và Hoàng Hậu, nhưng giờ thì chúng tôi cũng khôngcòn gượng gạo với nhau nữa. Mong là lần sau, tôi sẽ có cơ hội hiểu rõ họ hơn.

Tôi đi vào cỗ xe chở các đại diện Elf,trong khi Vua và Nữ Hoàng được hộ tống vào cỗ xe tiếp theo.

“Chà, xem ai đây nè! Chẳng phải là tênloài người trẻ trâu đây ư? Sao thế? Bộ bị hoàng tộc đá đít khỏi vương quốc rồihả?” Một đứa con trai elf mặc một bộ đồ sang chảnh màu tím nhếch mép.

“Uh… Xin lỗi, nhưng tôi có biết cậukhông nhỉ?” Tôi gãi đầu trong khi Sylvie thì gầm gừ, chĩa sừng về phía cậu ta.

“Ta là người quý tộc mà ngươi dám gâychuyện 4 năm trước trong khi ngươi đi với công chúa đó!” Cậu ta đứng lên, chỉatay buộc tội tôi.

A! Tôi nhớ ra rồi.“Là tên trẻ nghé!” Tôi la lên.

Oops, tôi không có ý nói to như thế.

“N-Ngươi dám…!?” Mặt cậu ta đỏ bùng lênvà hai tai ngúng nguấy trong giận giữ trong khi những người kia thì cười khúckhích.

“Aha xin lỗi, xin lỗi! Ý tôi không phảithế. Mà tôi cũng chả nhớ tên cậu.” Tôi bật cười.

Với khuôn mặt vẫn còn đỏ, cố gắng giữchút liêm sĩ, cậu ta khoanh tay và tuyên bố. “Ta tên là Feyrith Ivsaar III, hậuduệ của gia tộc Ivsaar!”

Một cô gái Elf trẻ trông lớn tuổi hơnFeyrith nói chen vào, “Bọn mình thường gọi cậu ta là Feyfey!”

“Đ-Đừng có nói cho tên này biết chứ!” Feyfeyđỏ mặt, với khuôn mặt ỉu xìu.

Aww tội Feyfey quá.

Bọn tôi đi vào cổng dịch chuyển và bọntôi cảm nhận một cảm giác quen thuộc như một bộ phim bị tua nhanh.

“Chúng ta đã đến Xyrus!” Người tài xếlên tiếng.

Lén nhìn ra, tôi nhận thấy xung quanhchúng tôi là một biển người đang reo hò đoàn đại diện. Buổi thi đấu này là mộttrong những sự kiện lớn nhất trong cả vương quốc Sapin, tất cả tài năng trẻ tuổiđều tụ tập về đây cả. Thường thì ai cũng hào hứng khi họ biết rằng Elf và ngườilùn sẽ tham dự giải đấu.

Người tài xế đỗ xe lại một nơi xa xôisau khi đi qua đám đông và thì thầm với tôi rằng đây là nơi tốt nhất để rời đimà không bị chú ý.

Tôi tạm biệt Feyfey và đoạn đại biểu vàchúc họ may mắn. Feyfey chả thèm nhìn tôi, nhưng tôi cũng chẳng phiền. Nhảy rakhỏi cỗ xe cùng Sylvie trên đầu mình, tôi lẻn qua con hẻm dẫn đến nơi ở của chamẹ tôi.

Sau khoảng 30’ đi lòng vòng, cuối cùngtôi cũng tìm ra căn biệt thự mà cha mẹ tôi đang ở.

Wow… Tôi đoán không có con thì họ tiếtkiệm được nhiều thật.

“Chúng ta về nhà rồi Sylv. Cuối cùngthì chúng ta cũng về nhà rồi.” Tôi lầm bầm.

“Kyu?” Nó nghiêng đầu, như thể muốn nói“Con tưởng chúng ta đã từng ở nhà rồi mà?”

Tôi đi bộ lên một bậc thang và hít mộthơi thật sâu, rồi tôi gõ cánh cửa khổng lồ.

[][] []

#Darkie