Thật Khó Để Yêu Một Otaku

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

910 3566

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

98 287

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

381 2007

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

78 351

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

274 5174

Light Novel Chuyển Thể - Chương 2: Hậu quả của sự kết thúc

Khi tìm việc, tiêu chí hàng đầu của tôi là công việc phải có giờ giấc rõ ràng, phân biệt rạch ròi giữa thời gian làm việc và nghỉ ngơi. Nói cụ thể hơn, là phải đảm bảo có đủ thời gian nghỉ ngơi và ít phải tăng ca. Ngoài ra, công việc cũng phải là loại hình không yêu cầu lao động chân tay, và đặc biệt là không cần bất kỳ kỹ năng giao tiếp xã hội nào. Thêm nữa là mức lương phải tàm tạm và có chút cảm giác thành tựu.

Với tôi, điều cốt yếu là phải đảm bảo một môi trường sống cho phép mình được thoải mái chơi game. Còn chuyện tự hiện thực hóa bản thân hay đóng góp cho xã hội gì đó, mấy thứ đó tôi hoàn toàn không bận tâm.

Sau khi phỏng vấn vài công ty, tôi đã chọn một nơi – nhớ mang máng là hồi tham gia buổi giới thiệu công ty ở đó, khu vực hút thuốc đặc biệt sạch sẽ – và thế là tôi đã ký vào thư chấp nhận lời mời làm việc của công ty này.

Công việc chính của tôi là sắp xếp các loại hồ sơ, làm tài liệu, nhập liệu và lưu trữ. Miễn là hoàn thành công việc trong ngày, thì dù có rời khỏi chỗ ngồi ngay khi chuông tan làm vang lên cũng không bị trách mắng. Ngoài ra, chỉ cần trong phạm vi hợp lý, công ty ngầm cho phép nhân viên tranh thủ đi hút thuốc giải lao trong giờ làm.

Nếu thật sự muốn bới lông tìm vết, thì chỉ có điều công ty không có nhà ăn riêng. Bằng không, tôi đã có thể tiết kiệm thêm kha khá tiền ăn trưa, cũng như thời gian mua cơm (nhờ vậy tôi sẽ có thêm thời gian chơi game trong giờ nghỉ trưa). Tuy nhiên, tầng một của tòa nhà bên cạnh công ty có cửa hàng tiện lợi, nên với tôi thì vẫn chấp nhận được.

Hôm nay, tôi đã mua hai cuộn Natto và một hộp salad thịt cua ở cửa hàng tiện lợi đó. Sau khi pha một cốc trà ở phòng trà, tôi quay lại chỗ ngồi. Đúng lúc này, trong số mấy người đang trò chuyện ở khu vực chung trong văn phòng, một nữ nhân viên nhanh chóng bước về phía tôi.

“Này, Nitō, hôm nay tan làm cậu có rảnh không?”

“…Làm gì?”

Tôi vừa xé vỏ cuộn Natto vừa ngẩng đầu nhìn cô ấy. Cô ấy cứ xoắn xoắn và vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình bằng ngón tay, trông có vẻ bồn chồn không yên.

“Hôm nay mấy đồng nghiệp cùng khóa hẹn nhau đi uống vài chén. Nitō có muốn đi cùng không?”

Tôi liếc nhìn nhóm người cô ấy vừa trò chuyện, thấy họ dường như cũng đang để ý cuộc đối thoại của chúng tôi.

Tôi lại quay sang nhìn cô gái bên cạnh mình, cô ấy hơi ngượng ngùng cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt đầy mong đợi.

“Tôi không đi đâu. Mấy người cứ đi đi.”

“Đừng nói thế mà, thỉnh thoảng cũng nên tụ tập với mọi người chứ.”

“Xin lỗi, tôi không giỏi mấy chuyện đó.”

Tôi vừa cắn một miếng Natto vừa rút điện thoại từ túi áo khoác ra. Một lát sau, tôi nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ từ phía trên.

“Vậy à. Thôi được rồi, nếu sau này cậu đổi ý thì hãy tham gia nhé. Lần sau tôi lại rủ.”

“…Ừ.”

Tôi liếc nhìn bóng cô ấy quay về khu vực chung, đồng thời nhấp một ngụm trà.

Từ khi tôi vào công ty, cứ mỗi lần các đồng nghiệp cùng khóa lên kế hoạch đi ăn nhậu hay đi chơi vào ngày nghỉ, cô gái này lại đến rủ tôi. Mặc dù lần nào tôi cũng từ chối, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục rủ. Chắc lần tới cô ấy vẫn sẽ lại tìm tôi thôi. Có lẽ cô ấy nghĩ rằng dù tôi từ chối cả vạn lần, thì đến lần thứ 3214 vẫn có khả năng thay đổi ý định chăng?

“Cô gái đó là đồng nghiệp cùng khóa với cậu phải không? Cậu nên đối xử tốt với cô ấy hơn một chút.”

Câu nói này vọng đến từ phía sau, giọng điệu đầy bất lực. Tôi quay đầu lại, chỉ thấy Kabakura-senpai đang đứng sau lưng tôi. Tay phải anh ấy cầm lon cà phê, tay trái xách túi cửa hàng tiện lợi. Gò má trái còn hằn rõ một vết bàn tay đỏ ửng như lá phong.

“Tôi có đối xử lạnh nhạt với cô ấy đâu.”

“Không, thái độ của cậu thật sự quá không nể mặt rồi. Đâu cần phải từ chối dứt khoát đến mức không còn chút đường lui nào như thế.”

“Hôm nay tan làm tôi muốn cày ải sự kiện giới hạn thời gian, nó chỉ đến hôm nay thôi.”

“Tôi biết ngay mà.”

Kabakura-senpai quay về chỗ ngồi của mình, lấy hai cái bánh mì từ trong túi ra, rồi cầm một cái bánh mì trông như xúc xích kẹp bánh mì lên cắn một miếng, đoạn bắt đầu lướt điện thoại.

“Hôm nay không ở cùng Koyanagi-san à?”

“Nghe nói có một cô gái được tuyển giữa chừng vào công ty, hôm nay phải dẫn dắt cô ấy cả ngày.”

“Nghe có vẻ vất vả nhỉ.”

“Tôi cũng thấy thế, nên tôi bảo cô ấy là nếu là con gái thì cứ để tôi lo. Rồi cô ấy tát cho tôi một cái.”

“…Thật khó cho anh.”

Sau khi hiểu được nguồn gốc của vết lá phong trên má anh ấy, tôi mở nắp hộp salad thịt cua. Có một miếng thịt cua dính trên nắp. Tôi thấy tiếc nếu không ăn, bèn cầm chiếc dĩa nhựa, cố gắng gỡ miếng thịt cua trên nắp xuống, nhưng gỡ mãi không được.

“Nghe nói cô gái đó năm nay hai mươi sáu tuổi, bằng tuổi cậu phải không?”

“Vâng.”

Cuối cùng cũng gỡ được miếng thịt cua xuống, nhưng miếng thịt cua lại bị đứt, một phần vẫn dính trên nắp. Tuy tiếc thật, nhưng tôi bắt đầu thấy phiền rồi.

“Không biết là cô gái như thế nào nhỉ.”

“Tôi không biết.”

“Cậu thích kiểu con gái nào?”

Cuối cùng, tôi quyết định bỏ cuộc với miếng thịt cua trên nắp, bắt đầu ăn salad. Đây là lần đầu tiên tôi mua loại salad này, hương vị khá ngon. Nếu miếng thịt cua không dính trên nắp thì thật sự chẳng có gì để chê nữa.

“Vì là đồng nghiệp làm việc cùng nhau, nên tôi hy vọng đó là một người có năng lực.”

Dù sao tôi cũng chẳng có ý định qua lại với đồng nghiệp ngoài công việc. Dù có đáng yêu hay không, với tôi cũng chẳng quan trọng.

Tôi lại ăn một miếng salad nữa. Vừa rồi bận gỡ thịt cua nên quên trộn. Do đó miếng rau này hầu như không dính chút sốt salad nào. Vị đắng nhẹ của rau còn đọng lại trong miệng.

“Ài, tôi thì lại cho rằng năng lực làm việc kém một chút lại dễ thương hơn. Đương nhiên, tiền đề là phải có gương mặt dễ thương.”

“Tiền đề của anh chắc phải là… ngực chứ.”

“Đừng có nói thẳng thừng hai chữ ‘ngực’ trong văn phòng như thế chứ.”

“Xin lỗi.”

Bị mắng rồi.

Công việc hôm nay cũng suôn sẻ như mọi khi. Nếu không có việc phát sinh đột xuất, hôm nay chắc chắn có thể tan làm đúng giờ.

Bữa tối hôm nay mua trên đường về vậy. Tôi phải về nhà trước bảy giờ tối, không biết hôm nay có thể phá đảo được mấy lượt nhỉ?

Tôi vừa tính toán những chuyện đó trong đầu, vừa đóng ghim những tài liệu mình đã làm xong và in ra.

Hoàn thành một đoạn công việc, tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Vừa quá ba giờ rưỡi chiều.

Công việc hôm nay chỉ còn chuẩn bị một số tài liệu cho ngày mai, bây giờ chắc có thể nghỉ ngơi một chút. Thế là, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Nitō, cậu đi hút thuốc à?”

Kabakura-senpai dựa vào lưng ghế vươn vai, quay đầu hỏi tôi.

“Vâng.”

“Tôi cũng đi.”

Hả? Trước đây không phải đã nói là sẽ cai thuốc rồi sao?

Tôi chợt dừng động tác, Kabakura-senpai dồn sức về phía sau, bật dậy khỏi chỗ.

“Thỉnh thoảng vẫn muốn hút mà. Cậu cho tôi một điếu đi.”

“…Được.”

Tôi nhận ra anh ấy không thật sự muốn hút thuốc, mà là có chuyện muốn nói với tôi.

Mình gây chuyện gì rồi sao? Không thể nào, hôm nay không có việc gì quá ghê gớm. Vậy là hôm qua ư? Hôm qua chắc cũng không có gì lớn cả.

Nghĩ cũng chẳng ích gì, thôi không nghĩ nữa. Tôi đi theo Kabakura-senpai, người đã đi trước, đến khu vực hút thuốc.

Khu vực hút thuốc không có ai khác.

Tôi và Kabakura-senpai mỗi người mua một lon cà phê từ máy bán hàng tự động, rồi bước vào khu vực được vây quanh bởi vách ngăn kính. Tôi lấy thuốc lá và bật lửa từ túi áo khoác trong ra, đưa cho Kabakura-senpai một điếu thuốc, rồi châm lửa cho anh ấy.

Kabakura-senpai dựa vào khung cửa sổ, nhả ra làn khói đầu tiên.

Tôi uống cà phê, im lặng quan sát. Nhưng nhìn vào không khí thì có vẻ anh ấy không có ý định mở lời. Thế là tôi cũng tựa lưng vào tấm kính lớn bên cạnh Kabakura-senpai, ngậm điếu thuốc.

Châm lửa, hít một hơi nhẹ, rồi nhả ra. Làn khói trắng bay lên trước mắt, lượn lờ trong không trung vài giây, rồi bị quạt thông gió hút đi, dần dần tan biến. Lại nhả thêm một hơi khói. Hơi khói này nhiều hơn một chút so với lúc nãy, lưu lại trong không trung thêm một, hai giây rồi cũng từ từ tan biến.

“Nitō.”

Giọng Kabakura-senpai nghe rất bình tĩnh.

Xem ra anh ấy không giận. Kabakura-senpai là người thường thể hiện cảm xúc ra giọng điệu, biểu cảm, thái độ, rất dễ nhận ra.

“Vâng.”

“Nói thế nào nhỉ… cậu có thể sẽ cho rằng tôi lắm chuyện.”

Kabakura-senpai gãi đầu, thái độ có chút do dự.

Thay vì khó nói, trông anh ấy giống như đang băn khoăn không biết phải diễn đạt thế nào hơn.

“…Này cậu, cậu có nhớ hết tên của tất cả đồng nghiệp cùng khóa không?”

Đối với những gì anh ấy sắp nói, tôi không hề có bất kỳ dự đoán trước nào; nhưng câu hỏi này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi, khiến tôi hơi bối rối.

Rốt cuộc anh ấy muốn nói gì với mình đây?

“…Chắc là nhớ khoảng ba người, nhưng chỉ nhớ mặt thôi ạ.”

“Khóa cậu có bao nhiêu người?”

“Chắc là sáu người ạ.”

“Sai rồi, tính cả cậu là tám người.”

Kabakura-senpai hít một hơi thuốc, rồi thở ra. Không, có lẽ đó là một tiếng thở dài.

“Bình thường tôi chẳng có giao thiệp gì với họ cả.”

“Vậy thì, đồng nghiệp cùng phòng thì sao?”

“Mọi người đều tự làm công việc của riêng mình.”

“Người ngồi đối diện và người ngồi cạnh cậu là ai?”

“…Chắc là Yamada và Kobayashi ạ.”

“Người ngồi cạnh cậu tên là Baba, người đối diện tên là Ebata. Tiện thể nói luôn, Baba là đồng khóa với cậu đấy.”

Nói xong, lần này Kabakura-senpai thở dài một tiếng không hề che giấu. Anh ấy trông không tức giận, nhưng dường như đang cạn lời với tôi.

“Tôi hiểu thái độ của cậu đối với công việc, và cũng không phủ nhận suy nghĩ đó.”

Kabakura-senpai hơi thẳng người dậy, tay phải cầm điếu thuốc đưa về phía gạt tàn. Ngón tay khẽ gõ nhẹ, tàn thuốc lặng lẽ rơi vào gạt tàn.

“Theo tôi thấy, cậu vẫn nên xây dựng thêm các mối quan hệ với xã hội hoặc người khác thì tốt hơn.”

Nói xong, anh ấy quay đầu nhìn tôi một lúc, rồi lại lập tức dựa vào khung cửa sổ như lúc nãy, bắt đầu uống cà phê.

Kabakura-senpai tuy chỉ lớn hơn tôi hai tuổi, nhưng lại là một tiền bối đáng tin cậy trong công việc. Đừng nhìn vẻ ngoài của anh ấy như vậy, thực ra anh ấy rất biết quan tâm người khác, lại còn rất tốt bụng. Mặc dù trông có vẻ hung dữ một chút.

Có lẽ vì tính cách này, dù mới ngoài hai mươi tuổi, anh ấy đã là một Shukan có vài cấp dưới rồi. Và tôi cũng là một trong số đó, nói cách khác, anh ấy là cấp trên của tôi.

Sau giờ ăn trưa hôm nay, Kabakura-senpai bị Kachō gọi đi, rời khỏi chỗ một lát. Có lẽ lúc đó Kachō đã nói gì đó về tôi với anh ấy. Ngay cả khi không phải vậy, có lẽ anh ấy vốn đã để tâm đến chuyện này rồi. Ít nhất việc anh ấy đặc biệt tìm tôi ra nói chuyện này, hẳn là không thoát khỏi những lời Kachō đã nói với anh ấy lúc đó.

Kabakura-senpai luôn rất quan tâm tôi, và cũng thường trò chuyện với tôi về những chuyện ngoài công việc. Anh ấy là người duy nhất trong toàn công ty mà tôi đã trao đổi tài khoản mạng xã hội. Gọi một tiền bối như vậy là bạn có lẽ hơi thất lễ, nhưng so với những người mà tôi chỉ coi là “bạn” khi học cùng lớp thời đi học, mối quan hệ giữa Kabakura-senpai và tôi xứng đáng được gọi là bạn hơn.

Vì vậy, nếu vì tôi mà Kabakura-senpai bị ảnh hưởng uy tín hoặc bị trách mắng, tôi sẽ cảm thấy rất áy náy. Đơn thuần mà nói, tôi không muốn thấy chuyện đó xảy ra. Nhưng, dù nghĩ vậy, có một số chuyện tôi dù thế nào cũng không thể thay đổi được, một trong số đó, chính là điểm anh ấy vừa đề cập.

“…Tôi rất xin lỗi.”

“Đừng hiểu lầm, tôi không giận.”

Kabakura-senpai vừa vẫy tay trái vừa nói. Tôi cũng biết anh ấy không giận. Nhưng, ngoài lời xin lỗi ra, tôi không nói được lời nào khác. Tôi cũng không biết tại sao.

“…Tôi chỉ lo cậu sẽ gặp phải chuyện không vui thôi.”

Kabakura-senpai ngậm điếu thuốc, ánh mắt hướng về mũi giày, nhưng không cố ý nhìn vào bất kỳ đâu.

Đúng lúc tôi đang do dự không biết đáp lại thế nào, anh ấy nhắc tôi “tàn thuốc sắp rơi rồi”, lúc này tôi mới nhớ tay phải mình vẫn đang cầm điếu thuốc. Phần đã cháy thành tro đã dài ra rất nhiều, tôi đưa tay về phía gạt tàn, để tránh tàn thuốc rơi xuống đất.

“Dù là ở công ty hay bất cứ đâu, con người một khi tụ tập lại, tự nhiên sẽ muốn loại trừ những người khác ‘phe’ mình, hoặc những đối tượng không rõ lai lịch. Cậu có thể cho rằng mình ‘không được hiểu cũng chẳng sao’, nhưng ngược lại, những người xung quanh sẽ coi cậu là ‘kẻ không thể hiểu nổi’, tức là đối tượng cần phải loại trừ. Đương nhiên, dù thế nào cũng sẽ không đột nhiên bị sa thải đâu, chỉ là… e rằng sẽ không có chuyện tốt lành gì.”

Trong chốc lát, vẻ mặt của Kabakura-senpai trông như vừa nhìn thấy thứ gì đó đáng ghét. Nhưng anh ấy nhanh chóng nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật sâu, rồi quay đầu nhìn tôi, khẽ mỉm cười.

“…Dù nói vậy, chuyện này cũng không phải muốn thay đổi là thay đổi được ngay. Muốn thay đổi loại chuyện này cần có một cơ hội. Tóm lại, tôi chỉ mong cậu có thể ghi nhớ điều này trước đã.”

“…Vâng.”

Tôi băn khoăn một lúc rồi đáp lại anh ấy như vậy. Điếu thuốc trên tay Kabakura-senpai đã rất ngắn, anh ấy định ngậm lại vào miệng, nhưng dường như lại nghĩ ra điều gì đó, tay chợt dừng lại. Anh ấy bị sao vậy nhỉ? Tôi nhìn anh ấy, chỉ thấy anh ấy quay mặt về phía tôi, nhếch mép cười nói:

“Nếu cậu có bạn gái, có lẽ mọi chuyện sẽ thay đổi đấy.”

Bạn gái. Vừa nghe thấy từ này, trong đầu tôi lập tức lóe lên bóng hình một người. Đó là mối tình đầu đã qua đi từ rất lâu rồi, đến cả lúc bắt đầu còn chưa kịp nhận ra.

Tôi khẽ nhắm mắt lại, xua đi ảo ảnh của quá khứ xa xăm.

“…Tôi không có hứng thú với chuyện đó.”

Dùng ngón tay gõ cho đoạn tàn thuốc dài ra khác rơi xuống, tôi lại ngậm điếu thuốc.

Kabakura-senpai nói vậy, chắc chỉ muốn làm dịu không khí thôi, không suy nghĩ nhiều. Nhưng đối với tôi, câu nói này lại chạm vào một thứ đã bị lãng quên từ lâu, một cảm giác nặng nề dần lan tỏa trong lòng.

Hoài niệm. Cay đắng. Ấm áp. Nhói lòng.

Tâm trạng trở nên vô cùng phức tạp.

“…Hả? Chẳng lẽ cậu là kiểu người kia à? Muốn có bạn trai?”

Kabakura-senpai hoàn toàn phớt lờ những cảm xúc phức tạp trong lòng tôi mà buông ra câu nói đó, thực ra tôi không hề ghét anh ấy như vậy (nhưng tuyệt đối không phải theo cái ý đó).

Tuy nhiên, anh ấy cứ như thế này, nên mới luôn bị Koyanagi-san tát cho mà.

(Nếu mình nói mình đúng là người “kiểu kia”, anh ấy sẽ phản ứng thế nào nhỉ?)

Trong chốc lát, tôi nảy ra ý định muốn trêu chọc anh ấy. Thế là tôi lấy điếu thuốc ra khỏi miệng bằng tay phải, dốc hết khả năng diễn xuất của mình, giả vờ làm ra vẻ mặt “ưu sầu”.

“…Nếu tôi nói phải thì anh định làm gì?”

Nói xong, tôi quay mặt về phía Kabakura-senpai, liếc nhìn anh ấy bằng khóe mắt. Tay trái tiện thể vuốt tóc mái một cách quyến rũ.

“Ơ?”

Kabakura-senpai cứng đờ người. Vẻ mặt anh ấy cứng đờ, trông như cả người bị đứng hình vậy.

Anh ấy đứng bất động, chỉ có làn khói trắng lượn lờ từ điếu thuốc trên tay là vẫn lay động.

“…Phụt!”

Phản ứng của anh ấy thật sự quá thú vị, khiến tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Lúc này, Kabakura-senpai mới hiểu ra tình hình, cơ thể anh ấy lại cử động.

“Cậu… Này, Nitō, dám trêu chọc tôi à, gan cậu không nhỏ đâu đấy.”

Vẻ mặt tuy hung dữ, nhưng lại đỏ bừng cả mặt, thật sự chẳng đáng sợ chút nào. Tuy nhiên, điều này tôi không dám nói ra, nếu không sẽ đổ thêm dầu vào lửa. Chỉ là, thật sự quá buồn cười, tôi cười đến mức không thể ngừng lại.

“Xin lỗi.”

“Không được cười, thằng nhóc hỗn xược.”

Kabakura-senpai đưa tay ra, định túm lấy cà vạt của tôi. Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng “cộc cộc” vang lên. Tôi quay đầu nhìn lại, có một nam nhân viên trẻ tuổi (nhưng chắc cũng tầm tuổi tôi) vừa mở cửa kính khu vực hút thuốc, vẻ mặt trông có vẻ dè dặt.

Nhớ mang máng, người này hình như là đồng nghiệp phòng Eigyōka, tôi từng giúp anh ấy làm tài liệu vài lần.

Người đó ôm một cặp tài liệu màu xanh, bước về phía tôi và Kabakura-senpai.

“À, xin, xin lỗi, làm phiền hai vị rồi. Hai vị đang bận phải không?”

“…Không phải. Cậu tìm tôi hay Nitō?”

“À, là Nitō ạ.”

Kabakura-senpai lườm tôi một lúc, rồi thở dài, lùi sang một bên. Anh ấy đi đến bên cửa sổ, lại dựa vào khung cửa sổ như lúc đầu, đối mặt với tôi.

“Xin hỏi có chuyện gì không?”

“Đây là tài liệu ngành để báo cáo với khách hàng vào ngày mai, phiền anh có thể sắp xếp thành file thuyết trình theo thứ tự này trước mười giờ sáng mai được không ạ? Tự nhiên có khách hàng khác tìm tôi đi ra ngoài, nên bây giờ tôi phải đi ngay… Thật xin lỗi vì đã nhờ anh việc khẩn cấp như vậy, nhưng trong lúc này, ngoài Nitō ra, tôi thật sự không nghĩ ra còn có thể nhờ ai giúp được nữa.”

Anh ấy nói một hơi dồn dập, tay cầm cặp tài liệu đưa về phía tôi, mắt không ngừng liếc nhìn đồng hồ, trông khá sốt ruột; mặt thì quay về phía tôi, lông mày cụp xuống thành hình chữ bát. Chắc là khách hàng bên kia có vấn đề gì đó, anh ấy phải đi gấp.

Tôi nhận lấy tập tài liệu, lướt qua nội dung một lượt. Bên trong có vài bảng dữ liệu, biểu đồ và phần giải thích liên quan đến khảo sát, nội dung cũng không nhiều lắm.

"Vậy là mai mười giờ hả?"

"Vâng. Chỉ cần trước đó tải tập tin đã hoàn thành lên máy chủ dữ liệu của Eigyōka, tạo thêm một thư mục mới với tên dễ nhận biết rồi cho tập tin vào đó là được."

"Được, tôi biết rồi."

"Tốt quá! Cảm ơn nhé, vậy nhờ cậu đấy!"

Người đó nói xong thì ba chân bốn cẳng rời khỏi khu vực hút thuốc.

"Cậu định tăng ca à?"

"Không, phần việc này tôi làm cái là xong ngay, không ảnh hưởng đến thời gian cày ải của tôi đâu."

"Thế à."

Kabakura-san nhả khói thuốc, đồng thời ném điếu thuốc đã ngắn vào gạt tàn. Điếu thuốc kêu xì một tiếng rồi tắt hẳn.

"Chắc cũng đến lúc quay về rồi."

"Cũng phải."

Tôi cũng hít nốt hơi thuốc cuối, rồi vứt tàn điếu. Hướng về phía quạt thông gió thở ra, làn khói chưa kịp trắng đã bị hút đi, tan biến mất.

Tôi đi trên hành lang nối liền khu nghỉ ngơi và văn phòng, nhìn bóng lưng Kabakura-san đang bước phía trước, lơ đãng nhớ lại những lời anh ấy vừa nói.

Xây dựng mối quan hệ với xã hội và những người khác, ư?

Thật ra tôi không hề bài xích việc tương tác với người khác. Chỉ là, làm những gì mình muốn đối với tôi ưu tiên hơn, bao gồm việc hoàn thành các sự kiện trong game, thu thập đủ bộ sưu tập, chỉ vậy thôi.

Vì vậy, có lẽ tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc chủ động tương tác với người khác, hay làm gì đó cho họ. Những buổi liên hoan, tiệc tùng hay nhậu nhẹt, về cơ bản tôi đều từ chối tham gia. Với tôi, thà dành thời gian nâng cấp kỹ năng hay thu thập thêm vật phẩm còn hơn, tôi còn bao nhiêu việc muốn làm kia mà.

Tôi luôn chủ động từ chối những cơ hội xây dựng mối quan hệ với người khác như vậy, đương nhiên cũng chẳng có cách nào hiểu được người khác hay nảy sinh hứng thú với họ. Bởi vì không có hứng thú, tự nhiên cũng sẽ không muốn tương tác, vì thế tôi trở nên hoàn toàn không quan tâm đến cái nhìn của người xung quanh về mình, cũng chẳng có hứng thú muốn biết. Chỉ cần không đến mức bị đuổi việc thì chẳng có vấn đề gì.

Trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ như vậy.

Tuy nhiên, nghe những lời Kabakura-san vừa nói, dù không bị đuổi việc thì cứ tiếp tục như thế này chắc chắn cũng không tốt chút nào.

Nhưng dù là vậy, tôi cũng không biết phải làm sao.

"Mọi người vất vả rồi."

"Vất... vất vả rồi."

Phía trước bỗng truyền đến giọng một người phụ nữ. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Koyanagi-san đang bước tới từ phía trước. Có một nữ nhân viên dáng người nhỏ nhắn đi phía sau cô ấy, bị cô ấy che khuất nên tôi không nhìn rõ lắm. Chắc là nhân viên mới được tuyển giữa chừng mà Kabakura-san vừa nhắc đến.

"Mọi người vất vả rồi."

Kabakura-san khẽ giơ tay trái chào hỏi họ.

"Anh cũng vất vả rồi ạ."

Tôi khẽ cúi đầu, lướt qua họ.

Xem ra hôm nay không nên nghĩ nhiều nữa, cứ về chỗ hoàn thành công việc vừa được giao, rồi tan làm đúng giờ như mọi khi thôi. Quan hệ xã giao gì đó, chuyện này bây giờ tôi có nghĩ thế nào cũng chẳng ích gì—

"...Ơ? Là Hirotaka à?"

Đột nhiên, một giọng nói gọi tên tôi.

Tôi quay đầu lại, cô gái nhân viên mới được tuyển giữa chừng vừa lướt qua tôi đang nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Sao cô ấy lại biết tên tôi? Tôi có quen cô ấy sao?

Cô gái đó có mái tóc dài mềm mại. Mắt rất to, ngực thì nhỏ.

Cô ấy là ai nhỉ?

*Hirotaka.*

Điều đầu tiên vụt qua trong đầu là hình bóng một cô bé mặc váy liền thân họa tiết hoa.

*Hirotaka.*

Rồi đến hình bóng một cô bé mặc đồng phục thủy thủ, mái tóc cắt ngang trán như cái bát úp, trên tay ôm một tập doujinshi.

—Cuối cùng, là hình bóng một thiếu nữ với vẻ mặt vui vẻ đi cùng một người đàn ông lạ mặt ở nhà ga.

"...Narumi?"

"Narumi, phải không."

Sau khi bất ngờ gặp lại Narumi, chúng tôi đã hẹn ngay tại chỗ sẽ đi ăn sau giờ làm, rồi tôi quay về chỗ ngồi bắt đầu làm việc. Một lúc sau, Kabakura-san đột ngột lẩm bẩm.

Tôi vẫn nhìn thẳng về phía trước, chỉ liếc mắt sang trái một cái, thấy Kabakura-san một tay chống cằm, nhìn tôi, cười gian xảo đầy ẩn ý.

Ngoài ra, người ngồi cạnh tôi... tên là gì ấy nhỉ? Tóm lại, người đó hôm nay nghỉ làm, nên giữa tôi và Kabakura-san có một chỗ trống.

"Nitō, trước giờ tôi chưa từng nghe cậu gọi thẳng tên người khác bao giờ, đây là lần đầu đấy."

"Dù sao thì tôi và cô ấy quen nhau từ nhỏ mà."

"Quen nhau, phải không."

Kabakura-san cười phá lên, hai vai rung lên bần bật, trông anh ấy rất vui.

"Có chuyện gì sao?"

"Tối nay sau giờ làm cậu không định cày điên cuồng các ải giới hạn thời gian à?"

"...Thật ra không sao, vốn dĩ tôi chỉ muốn thu thập quái vật để nâng cấp thôi."

"Thế à."

Kabakura-san thở ra một hơi thật sâu, như muốn trút bỏ hết mọi tiếng cười.

"...Có lẽ cuối cùng chỉ là tôi lo lắng thái quá, lo hão rồi."

Nói xong, anh ấy vươn vai một cái, rồi lại quay người đối mặt với máy tính của mình, tiếp tục công việc.