「Hirotaka!」
Narumi đang cười. Em ấy cười, nắm tay tôi kéo đi.
Không, em ấy đang chạy. Chạy thật nhanh, nhanh, nhanh.
Dù suýt vấp ngã, tôi vẫn cố sức chạy theo, chỉ sợ buông tay Narumi.
Này Narumi. Em vội vã thế này, rốt cuộc là đi đâu?
Tôi định hỏi như vậy, ngẩng đầu lên. Thấy Narumi mặc đồng phục thủy thủ, quay đầu lại, cười với tôi nói:
「Hirotaka. Anh sao thế?」
Tôi chớp mắt, vừa định mở miệng trả lời thì Narumi, người vẫn ở ngay trước mặt, bỗng dưng đã rời xa tôi từ lúc nào không hay. Ở nơi xa, em ấy nắm tay một người đàn ông đeo khuyên tai, không ngoảnh đầu lại, cứ thế bước đi xa hơn, xa hơn nữa, không ngừng bước, càng lúc càng xa.
Khi tôi hoàn hồn lại, bóng dáng Narumi đã biến mất.
Tôi vô thức cúi nhìn chân mình.
Ơ? Tôi đến đây bằng cách nào? Rồi tiếp theo nên đi đâu đây? Hay là chẳng cần đi đâu cả? Phải chăng tôi – cứ đứng yên đây là được?
Tôi đứng sững, bối rối, cứ đứng yên một chỗ. Không biết bao lâu trôi qua, dần dần, đến cả việc mình có đang đứng hay không tôi cũng không còn nhận thức được nữa.
Có người từ phía trước bước về phía tôi. Tôi lướt qua họ, ánh mắt không hề chạm nhau.
「Hirotaka?」
Tiếng gọi vang lên từ phía sau. Quay đầu nhìn lại, Narumi đã trưởng thành, mặc bộ vest công sở, sau khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, em ấy nheo mắt cười rồi lại tiếp tục bước đi. Còn tôi, cũng bước theo.
Một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi đến. Từ lúc nào không hay, Narumi đã khoác lên mình chiếc áo khoác dày. Vai đeo túi xách, mái tóc dài đung đưa theo từng bước chân, em ấy cứ thế bước đi. Có lúc em ấy khóc, có lúc em ấy cười, vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Có lúc em ấy nắm tay những người khác ngoài tôi, rồi bị bỏ rơi, mang vẻ mặt tổn thương, nhưng dù vậy vẫn tiếp tục bước đi.
Còn tôi, thì cứ mãi dõi theo sau lưng Narumi như thế.
「Người em cần nhất, đúng là Hirotaka mà~」
Narumi cười nói.
Và tôi dừng bước.
「Thế thì, chọn tôi chẳng phải tốt hơn sao?」
+++
Tôi tỉnh giấc.
Bíp bíp bíp. Bíp bíp bíp. Đồng hồ báo thức vẫn không ngừng kêu. Trước mắt tôi là bàn tay phải hơi nắm lại, và khung cửa sổ có rèm kéo kín. Tấm rèm này chắn sáng rất tốt, ánh sáng bên ngoài không thể lọt vào. Nhưng đổi lại, khe hở nhỏ của rèm lại để lọt những tia sáng chói chang đến khó chịu.
Tôi trở mình, nằm ngửa trên giường. Nhìn trần nhà trắng toát, chiếc đèn tròn. Đồng hồ báo thức vẫn kêu réo không ngừng.
*“Thế thì, chọn tôi chẳng phải tốt hơn sao?”*
Cái vế sau của từ "thế thì" cuối cùng cũng được nói ra. Đó là mơ sao? Không, những chuyện trước sau đó tôi vẫn nhớ rất rõ. Chúng tôi đến quán nhậu quen thuộc, chơi game đến khuya. Trên đường về, vì một câu nói vô ý của Narumi mà tôi như vỡ đê, trút hết những tâm tư dồn nén bấy lâu. Rồi, chuyện không ngờ tới là Narumi lại tuyên bố "tuyển dụng" tôi. Sau đó, tôi như thường lệ đưa em ấy ra ga, rồi tạm biệt ở đó. Đến đây thì tôi vẫn nhớ rất rõ. Nếu đây vẫn là mơ, thì chẳng khác gì mấy bộ phim khoa học viễn tưởng, không còn biết đâu là thực, đâu là mơ nữa.
Hơn nữa, nếu là mơ, chắc chắn tôi sẽ dùng những lời lẽ hoàn chỉnh hơn để bày tỏ tấm lòng mình. Phản ứng của Narumi cũng phải đáng yêu hơn, phản ánh đúng mong muốn của tôi chứ. Chẳng hạn như ôm chặt lấy tôi, hay má ửng hồng gì đó; chứ không phải là mắt lim dim giơ ngón cái lên, rồi dùng giọng khàn khàn hét to "tuyển dụng" xong là hết.
Nếu đó không phải mơ, vậy thì, bây giờ chúng tôi đã bắt đầu hẹn hò rồi, phải không? Câu "tuyển dụng" của em ấy, hẳn là không chỉ nhắm vào việc tôi đồng ý "đi phụ gian hàng cùng em ấy vào cuối tuần tới" đâu nhỉ?
...Không, điều này cũng không phải là không thể. Dù sao thì Narumi trước mỗi sự kiện thường thức khuya mấy ngày liền, trong tình trạng thân tâm kiệt quệ, hoàn toàn không có thời gian tìm người giúp dựng gian hàng, em ấy thường thở ngắn than dài vì chuyện này. Lúc tôi đồng ý làm "tiên linh gian hàng", rất có thể em ấy đã gạt tất cả mọi chuyện khác ra khỏi đầu rồi.
Nói cho cùng, em ấy có thực sự coi những lời tôi nói là lời tỏ tình không? Thật lòng mà nói, rõ ràng lúc đó là tôi chủ động nói ra, nhưng lại không thể kết thúc một cách nghiêm túc và chân thành, cuối cùng lại biến thành trò đùa. Em ấy cũng rất có thể vì vậy mà coi những lời tôi nói trước đó đều là đùa cợt.
Hay là, thực ra em ấy không muốn trả lời, nên mới nói lảng sang chuyện khác?
Bởi vì, dù trả lời thế nào đi nữa, mối quan hệ giữa hai người cũng không thể trở lại thành "bạn Otaku quan trọng". Nên em ấy chỉ trả lời về chuyện "tiên linh gian hàng", còn những phần khác thì coi như không nghe thấy, để cho qua chuyện – điều này cũng rất có thể xảy ra.
Không đúng, có lẽ, nói đúng hơn là, có thể...
Vô số giả thuyết liên tục xuất hiện, hỗn loạn và vô trật tự lấp đầy bộ não tôi. Khoảng trống trong đầu càng bị tiếng chuông báo thức chói tai lấp đầy, dung lượng bộ nhớ dùng để suy nghĩ trong chớp mắt đã bị chiếm dụng hết.
Tôi thở hắt ra, nhắm mắt lại. Dù không thấy gì, nhưng vì ánh nắng xuyên qua khe rèm chiếu vào phòng, nên trước mắt không phải là một màu đen kịt. Thế là tôi đặt tay lên mí mắt để che sáng, thế giới trước mắt mới trở nên tối hơn một chút.
Câu "tuyển dụng" của Narumi rốt cuộc có nghĩa là gì? Thật lòng mà nói, tôi hoàn toàn không có chút manh mối nào. Nhưng dù tôi có vắt óc suy nghĩ đến mấy, chắc chắn cũng không thể hiểu được. Nghĩ cũng chỉ là phí thời gian.
Hơn nữa, hôm nay tôi vẫn phải đến công ty làm việc, không thể cứ thế này mà chần chừ được. Dù sao đến công ty là có thể gặp Narumi, đến lúc đó hỏi trực tiếp em ấy là được. Còn việc em ấy có chịu trả lời hay không, đó lại là chuyện khác.
Tóm lại, tôi phải bắt đầu chuẩn bị ra ngoài.
Tôi lười biếng cử động hai tay, vươn vai, tiện tay tắt luôn đồng hồ báo thức, chấm dứt tiếng chuông ồn ào inh ỏi.
Tiếng "đing" điện tử vang lên, cửa thang máy trước mặt theo đó lặng lẽ mở ra.
Kết quả, thời gian ra khỏi nhà hôm nay vẫn muộn hơn bình thường năm phút. Dù đã tăng tốc bước chân, nhưng khi tôi đến trạm xe buýt thì chuyến xe buýt quen thuộc không may vừa rời đi. Chuyến tiếp theo phải đợi mười phút. Vào giờ này mà đi xe buýt sẽ gặp kẹt xe, khoảng cách giữa các chuyến xe buýt sẽ kéo dài hơn, dù cùng một quãng đường, cũng phải mất thêm mười phút mới đến nơi. Kết quả là, khi tôi đến sảnh thang máy của công ty thì đã là năm phút trước giờ làm việc, thời gian khá eo hẹp. Dù vậy, thật lòng mà nói, dù đến sớm ba mươi phút trước giờ làm, hay đến đúng lúc chuông báo giờ làm vang lên, thời gian tôi bắt đầu làm việc hầu như không có gì khác biệt (ngay cả khi đến sớm, tôi cũng sẽ hút thuốc hoặc chơi game trên điện thoại). Hơn nữa, từ trước đến nay, thái độ làm việc của tôi về cơ bản đều rất nghiêm túc, công việc cũng chưa bao giờ bị chậm trễ, vì vậy, chỉ cần không đến muộn, sẽ không bị bất kỳ ai trách mắng, bản thân tôi cũng không để tâm.
Giờ này hiếm khi có người cố tình ra ngoài, vì vậy khi thang máy đi xuống, đương nhiên không có ai bước ra. Tôi bước vào thang máy trống không, nhấn nút tầng cần đến, rồi nhấn nút "đóng cửa". Cửa thang máy phát ra tiếng "xùy" nhẹ, từ từ đóng lại.
「Tha… thang máy…! Đợi tôi một chút…!」
Ngay trước khi cửa thang máy đóng hoàn toàn, tôi chợt nghe thấy tiếng một người phụ nữ hổn hển hét lên, cùng tiếng "cộp cộp" của gót giày va vào sàn khi chạy hết tốc lực.
Tôi nhấn nút "mở cửa" ngay trước khi cửa thang máy đóng lại hoàn toàn, cửa lại mở ra, từ khe cửa nhìn thấy chiếc kẹp tóc hình nơ màu đỏ quen thuộc, cùng mái tóc rối bời. Người đó lao vào thang máy, là Narumi.
「Úi!?」
Hôm nay em ấy cũng may mắn đến kịp nhỉ – ngay khi tôi đang nghĩ như vậy, Narumi phát ra một tiếng kêu quái dị, trầm đục, không thể gọi là tiếng thét, rồi đổ người về phía trước. Tôi vội vàng bước lên một bước, cố gắng ôm lấy em ấy từ phía trước, nhưng tay không đỡ kịp, ngực tôi ăn trọn một cú húc đầu. Trong khoảnh khắc không thở được, thật khó chịu, thật đau đớn.
「X-xin lỗi! Anh có sao không!?... À, cái gì vậy, hóa ra là Hirotaka à.」
Narumi hoảng hốt ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy tôi liền thở phào nhẹ nhõm.
「Cái gì mà "cái gì vậy"? Em húc đầu vào tôi đau chết đi được.」
「Xin lỗi xin lỗi, giày cao gót bị kẹt vào khe thang máy nên tuột ra mất.」
Narumi cười nói với vẻ hơi hối lỗi, rồi nhìn xuống chân.
「Nhưng mà, nếu tôi mà húc phải người khác, chắc xấu hổ đến mức cả ngày không làm việc nổi mất. Ôi ~ may mà húc phải Hirotaka, đúng là may mắn quá…」
Narumi vừa nói vừa rút chiếc giày cao gót bị kẹt ra khỏi khe cửa thang máy, nắm lấy tay tôi để chỉnh lại tư thế, nhưng em ấy nói được nửa chừng thì toàn thân bỗng nhiên cứng đờ. Lúc này, cửa thang máy phát ra tiếng động nhẹ rồi đóng lại, thang máy từ từ chuyển động.
「...Dù sao thì ngày nào em cũng chẳng làm việc nghiêm túc, có khác gì đâu?」
Em ấy bị làm sao thế nhỉ? Tôi nghĩ thầm, đồng thời mở miệng thử bắt chuyện với em ấy.
「K-không, không, không có đâu!」
Narumi nhanh chóng buông tay tôi, quay mặt đi chỗ khác. Giọng em ấy cao một cách bất tự nhiên, và dường như hơi líu lưỡi. Sau đó, em ấy nhanh chóng di chuyển từ vị trí đối mặt với tôi đến vị trí cách tôi khoảng một mét, quay người đối mặt với cửa thang máy, hai mắt dán chặt vào màn hình hiển thị số tầng.
Vài giây trước Narumi hoàn toàn bình thường, khiến tôi cứ ngỡ em ấy chẳng để tâm gì đến chuyện hôm qua, vốn còn hơi thất vọng. Nhưng, phản ứng này rốt cuộc đại diện cho điều gì?
「Narumi?」
「Ch-chuyện gì vậy?」
Narumi trả lời, nhưng không quay mặt lại nhìn tôi. Nhìn kỹ, má em ấy dường như hơi ửng hồng.
Có phải em ấy đã nhớ ra chuyện hôm qua, rồi đột nhiên nhận thức được sự tồn tại của tôi không? Nếu đúng là như vậy, thì giả thuyết "không nhận ra lời tỏ tình" không còn đúng nữa. Và hai chữ "tuyển dụng" của em ấy là câu trả lời cho lời tỏ tình của tôi, dù ý nghĩa không rõ ràng, nhưng chắc chắn có ý đồng ý hoặc từ chối một trong hai.
「Tôi nói này.」
Đến nước này, do dự cũng chẳng ích gì. Dù chưa biết là thăng chức hay giáng chức, nhưng địa vị của tôi trong lòng Narumi chắc chắn đã "chuyển nghề" rồi.
「Để cho chắc chắn, tôi muốn xác nhận lại với em.」
「V-vâng, chuyện gì vậy ạ?」
Narumi trả lời, giọng không một chút biến đổi, cứ như giọng nói tổng hợp điện tử vậy. Em ấy vẫn không chịu quay người lại nhìn tôi.
「Em nói em "tuyển dụng" tôi, là tuyển dụng cái gì? Tiên linh gian hàng? Hay là bạn trai?」
Narumi toàn thân cứng đờ. Không khí xung quanh em ấy dường như cũng ngưng đọng lại. Cả người cứng nhắc như đá. Tôi nhìn chằm chằm vào em ấy vài giây. Nhìn kỹ, mới phát hiện cổ em ấy đang cúi xuống với tốc độ đáng kinh ngạc. Ngay khi mặt Narumi hoàn toàn hướng xuống đất, tiếng "đing đong" vang lên, thang máy dừng lại.
「Trong, trong tình huống đó…」
Narumi lẩm bẩm rất khẽ, tôi chỉ nghe được một chút. Em ấy nhìn cửa thang máy mở ra, hít một hơi thật sâu, rồi đột ngột ngẩng đầu lên, thẳng người, không nhìn tôi, mở miệng nói:
「Trong tình huống đó nói ra thì làm sao có thể chỉ là tiên linh gian hàng chứ, Hirotaka ngốc nghếch!」
Giọng em ấy vang dội, nhưng ngữ khí lại hơi run rẩy. Nói xong, em ấy nhanh chóng bước ra khỏi thang máy. Mái tóc dài bù xù đung đưa theo từng bước chân, bóng dáng dần xa.
Tôi hỏi em ấy là "tiên linh hay bạn trai", em ấy trả lời "không thể chỉ là tiên linh". Tức là, về phần "tiên linh gian hàng", em ấy cũng nghiêm túc. Tuy nhiên, điểm này bây giờ tạm thời không bàn tới.
Nói cách khác, tôi đã "thăng chức" từ "bạn Otaku quan trọng" lên thành "người yêu", phải không?
Khi nhận thức được sự thật này, trong đầu tôi lần lượt vang lên tiếng kèn chiến thắng, tiếng kèn thăng cấp, tiếng kèn hoàn thành nhiệm vụ, tiếng kèn nhận được vật phẩm quý hiếm, và đủ thứ tiếng kèn khác. Tôi hoàn toàn quên mất cửa thang máy trước mặt đang dần đóng lại, cũng không nhận ra tiếng chuông báo hiệu giờ làm việc bắt đầu đang vang lên bên ngoài cửa thang máy.
「Này, Nitō, tay cậu sao lại dừng lại rồi?」
Nghe thấy giọng Kabakura-senpai vang lên từ phía trên, tôi mới giật mình, ý thức kéo về thực tại. Ngẩng đầu lên, Kabakura-senpai với vẻ mặt ngạc nhiên đang cúi nhìn tôi.
「Hôm nay cậu bị làm sao thế? Sáng thì đến muộn, lúc làm việc lại không tập trung, chẳng giống cậu chút nào cả.」
Không thể thành thật nói với anh ấy rằng "Tôi tỏ tình thành công rồi, trong đầu toàn nghĩ đến Narumi", tôi cố gắng tìm kiếm một câu trả lời không đau không ngứa trong đầu, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được cách nói phù hợp.
「...Xin lỗi.」
Tôi hơi cúi đầu nói. Đối với thái độ này của tôi, không biết Kabakura-senpai đã hiểu theo cách nào, anh ấy đưa tay ra, vỗ nhẹ vào vai tôi.
「Tôi nghĩ cậu cũng có nhiều phiền muộn, nếu không chê thì cứ tìm tôi mà tâm sự. Lúc nào cũng hoan nghênh.」
「Vâng…」
Nói là có phiền muộn, thì đúng hơn là những phiền muộn tích lũy bấy lâu, hôm qua đã được giải quyết hết trong một hơi. Bây giờ trạng thái tâm lý của tôi có thể nói là thênh thang như biển rộng trời cao. Nhưng nhìn tôi bây giờ, Kabakura-senpai dường như lại nghĩ tôi đang rất phiền não.
Tôi lại quay mặt về phía Kabakura-senpai, anh ấy đang nở một nụ cười dịu dàng (chắc anh ấy tự cho là vậy) với tôi.
「Tóm lại, sau buổi trưa cậu phải nghiêm túc lên đấy nhé.」
Nói xong, Kabakura-senpai liền quay về chỗ ngồi của mình. Anh ấy nói sau buổi trưa? Tôi ngẩng đầu nhìn lên, còn chưa đầy năm phút nữa là đến giờ nghỉ trưa. Tức là, cả buổi sáng nay tôi đều đang nghĩ về Narumi. Điều này thật tệ hại, không phải hành vi của một người đi làm.
Tuy nhiên, bây giờ có hối hận, tự kiểm điểm đến mấy, thời gian đã mất cũng sẽ không quay trở lại. Tôi quyết định sau khi ăn trưa sẽ dùng thời gian nghỉ trưa còn lại để lên kế hoạch cho công việc buổi chiều, trước tiên là kiểm tra lịch trình nội bộ công ty. Tôi tiện thể liếc qua lịch trình của Narumi, phát hiện hôm nay em ấy có vẻ có cuộc họp từ mười giờ sáng đến mười hai giờ trưa. Koyanagi-san cũng vậy, như vậy thì hôm nay hai người họ chắc sẽ đi ăn trưa cùng nhau.
Sau giờ làm, liệu có thể đi cùng Narumi không? Dù không biết tình hình công việc của em ấy thế nào, nhưng dù sao đi nữa, chỉ cần có khả năng đi cùng em ấy, tôi nhất định không thể để mình phải làm thêm giờ. Để tăng cường trạng thái làm việc vào buổi chiều, lát nữa mua cơm trưa xong, ghé Starbuck mua một ly cà phê đã.
Tiếp đó, sau khi sắp xếp lại công việc còn lại trong ngày và xác định thứ tự ưu tiên, tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa cũng vang lên.
Tôi khoác túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi trên tay phải, tay phải cầm điện thoại chơi game, tay trái cầm ly cà phê nóng cỡ lớn quay trở lại văn phòng thì thấy Narumi đang ngồi ở chỗ của mình. Không, đó là chỗ của Narumi, em ấy ngồi ở đó là chuyện đương nhiên. Chỉ là, tôi cứ nghĩ em ấy nhất định sẽ đi ăn trưa cùng Koyanagi-san, nên hơi bất ngờ. Hiếm khi Narumi cũng ở trong văn phòng, tôi định ăn trưa cùng em ấy, thế là tôi đi về phía chỗ ngồi cạnh em ấy. Vừa mới bắt đầu hẹn hò mà đã vội vàng rút ngắn khoảng cách, có lẽ không phải là thượng sách, nhưng mà, hồi em ấy mới vào công ty không lâu, chúng tôi thỉnh thoảng cũng ăn trưa cùng nhau. Vì vậy những người xung quanh hẳn sẽ không nghi ngờ gì đâu.
「Tôi ngồi cạnh em được không?」
「Úi da!?」
Tôi đặt đồ xuống bàn, mở miệng nói chuyện với Narumi. Em ấy phát ra một tiếng kêu chưa từng thấy rồi nhảy dựng lên, chiếc điện thoại trên tay vì thế mà rơi xuống. Chiếc tai nghe nối với điện thoại qua dây tai nghe cũng vì thế mà tuột khỏi tai em ấy, dây tai nghe còn vướng vào chai nước ngọt bên cạnh, mà chai nước ngọt đó lại không đậy nắp. Tôi thấy vậy, vừa định đưa tay ra thì Narumi vừa kêu "Á á á!" vừa đưa tay ra, kịp thời giữ chặt chai nước ngọt trong gang tấc, may mắn tránh được thảm kịch xảy ra.
「Hình như… tôi xin lỗi.」
「À, không, không sao đâu…」
Narumi thở phào nhẹ nhõm, rút tai nghe ra khỏi điện thoại rồi cất đi. Tôi liếc nhìn em ấy, quyết định ngồi xuống trước đã. Tôi lấy ra cuộn natto, cuộn cơm cá ngừ hành lá, salad rong biển vừa mua từ trong túi, rồi cầm cuộn cơm cá ngừ hành lá định ăn trước. Narumi thì tiếp tục chơi game trên điện thoại. Lúc này tôi phát hiện bên tay em ấy cũng có một cuộn natto chưa bóc.
「Narumi, em cũng ăn natto cuộn à? Hiếm thấy thật đấy.」
Narumi bình thường ở văn phòng luôn cố tỏ ra là một cô gái đáng yêu rạng rỡ, giờ ăn trưa hầu như không ăn những món có mùi nồng. Tôi nhớ em ấy không bài xích natto, nhưng tôi nghĩ trong danh sách những món em ấy tuyệt đối không ăn vào buổi sáng và buổi trưa hàng ngày, natto chắc chắn đứng đầu bảng.
"Tôi mua nhầm rồi, cứ tưởng là cơm cuộn tôm bơ. Lỡ mua rồi thì cũng đành chịu, đành để dành tối ăn vậy."
Narumi một tay cầm điện thoại, liếc nhìn cuộn natto, thở dài nói.
"...Phải thế nào mới có thể mua nhầm chứ?"
Mặc dù các loại cơm cuộn đều có hình dáng tương tự, từ bên ngoài khó mà nhìn ra phần nhân bên trong khác nhau thế nào; nhưng trên bao bì sản phẩm lúc nào cũng có hình minh họa hoặc ảnh chụp. Cho dù không nhìn những thứ đó, trên bao bì cũng ghi rõ tên sản phẩm. "Cơm cuộn tôm bơ" và "cơm cuộn natto" nghe tên đã thấy khác hẳn rồi, mà màu sắc phần nhân bên trong cũng không giống nhau. Càng truy hỏi kỹ hơn, cửa hàng tiện lợi mà Narumi mua cuộn natto cũng chính là cửa hàng tôi vừa ghé qua. Thế mà tôi chẳng nhớ đã thấy bất kỳ sản phẩm nào tên là "cơm cuộn tôm bơ" ở đó cả. Bởi vậy, chắc chắn không thể là do vô tình lấy nhầm sản phẩm bên cạnh được.
"Ài, tại tôi lơ đễnh một chút ấy mà."
Narumi đặt điện thoại lên bàn. Trên màn hình điện thoại, một chàng trai đẹp trai sáng lấp lánh đang hát và nhảy. Narumi quay mặt về phía tôi, chống cằm, ngón tay phải vẫn tiếp tục chạm vào màn hình điện thoại.
"Có chuyện gì sao?"
Tôi nhìn cô ấy, không nghĩ nhiều mà buột miệng hỏi. Ngay lập tức, bàn tay phải đang bận rộn lướt điện thoại của cô ấy ngừng lại.
"Không, không có gì đâu, chỉ là... nhiều chuyện lắm ấy mà."
Narumi ấp úng nói một cách mơ hồ. Tay cô ấy không còn chống cằm nữa, ngồi thẳng đối diện bàn, bắt đầu dùng hai tay thao tác điện thoại.
Ơ? Điều này có nghĩa là cô ấy không muốn tôi hỏi thêm sao?
Cảm giác hình như là vậy. Sau khi nhận ra điều này, tôi không hỏi gì thêm, ánh mắt trở lại với thứ đang cầm trên tay. Khi tôi chuẩn bị xé bao bì cuộn cá ngừ hành lá trên tay mình, chợt nghĩ — Narumi mua một cuộn cơm để ăn trưa, giờ lại không thể ăn. Vậy bữa trưa của cô ấy sẽ thế nào đây?
Tôi nhìn sang bàn của Narumi, ở góc bàn có một túi tiện lợi, miệng túi còn niêm phong. Túi bán trong suốt, không thể nhìn rõ hoàn toàn bên trong, nhưng có vẻ như chứa một cốc salad và một gói bánh ngọt nhỏ.
Nếu bữa trưa chỉ ăn chừng đó, chắc chắn sẽ đói lả.
"...Nếu không chê, cuộn cá ngừ hành lá của tôi đổi với cô thì sao?"
Tôi đưa cuộn cá ngừ hành lá trên tay cho Narumi. Cô ấy nhanh chóng ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt lập tức tươi tỉnh hẳn lên.
"Thật sao? Thực ra tôi khá thích cuộn cá ngừ hành lá đấy... À, nhưng mà, vậy không phải anh sẽ phải ăn hai cuộn natto sao?"
Narumi tuy trong chốc lát đã khom người tựa sát lại, nhưng khi thấy cuộn natto còn lại bên cạnh tay tôi, đôi lông mày của cô ấy cụp xuống thành hình chữ bát.
"Không sao đâu, tôi thích natto mà."
"Nhưng, nhưng mà..."
"Narumi, cô sẽ đói đấy."
"Đúng là vậy thật, tôi định bữa trưa chỉ ăn salad với bánh bông lan vốn để ăn vặt buổi chiều... Ừm – thật sự được không?"
"Xin mời."
Tôi đặt cuộn cá ngừ hành lá vào tay Narumi. Narumi thì hơi do dự cầm lấy cuộn natto của mình, đặt vào tay tôi.
"Cảm ơn."
Narumi cầm lấy cuộn cá ngừ hành lá, cười với tôi một cách áy náy.
A, dễ thương quá.
Ngay khi tôi nảy ra suy nghĩ đó, Narumi lập tức bắt đầu xé bao bì cuộn cá ngừ hành lá. Nhưng tay cô ấy nổi tiếng là vụng về, vô tình xé rách cả rong biển lẫn bao bì, cơm bên trong suýt chút nữa rơi ra ngoài. Cô ấy vội vàng dùng tay giữ lại, kết quả khiến rong biển dính vào một cách kỳ cục. Đến giai đoạn cuối cùng là cuộn sushi lại, ngay cả phần rong biển cuối cùng còn nguyên vẹn cũng bị cô ấy làm hỏng. Mọi thất bại có thể xảy ra khi ăn cơm cuộn tiện lợi, gần như đều hội tụ đủ trên cuộn sushi trong tay cô ấy lúc này, từ một góc độ nào đó thì đúng là thần sầu.
Nhìn thành phẩm như vậy, Narumi trong khoảnh khắc lộ ra vẻ mặt khó tả, nhưng vẫn mặc kệ tất cả, cắn một miếng lớn, rồi cười thỏa mãn.
A, dễ thương quá.
"...Thế nào hả?"
Nhận ra ánh mắt của tôi, Narumi hơi ngượng ngùng nheo mắt lườm tôi.
"Không, không có gì."
Mặc dù nhìn Narumi rất vui, nhưng cũng không thể cứ nhìn mãi, thế là tôi cũng bắt đầu xé cuộn natto mà Narumi đưa cho tôi. Narumi thì vừa cắn cuộn cá ngừ hành lá, vừa tiếp tục chơi game của mình.
Cuộn natto của tôi được gói khá gọn gàng, ngay cả bản thân tôi cũng rất hài lòng. Tôi cắn một miếng, đồng thời hỏi một câu hỏi chợt nảy ra trong đầu.
"À, Narumi-sama, sao hôm nay cô không đi ăn trưa với Koyanagi-san?"
"Hirotaka-sama, thực ra tôi vốn muốn đi cùng cô ấy, nhưng không may là bây giờ tôi đang eo hẹp tiền bạc."
"...Bây giờ mới đầu tháng mà."
Tôi nhìn Narumi với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa khó chấp nhận. Cô ấy lặng lẽ quay lưng lại với tôi.
"Chuyện này... ừm... chỉ là không cẩn thận... cống nạp khá nhiều tiền."
Tôi không cho rằng việc nạp tiền vào game là xấu. Để game diễn ra suôn sẻ hơn, chơi vui hơn, nạp tiền có thể nói là một khoản chi cần thiết. Hơn nữa, nói cho cùng, nạp tiền cũng là một cái giá chính đáng trả cho nhà phát hành game. Nhưng, nếu nạp tiền đến mức ảnh hưởng đến cuộc sống của bản thân thì không hay chút nào. Cô ấy đã ngoài hai mươi tuổi rồi, thực sự không nên như một đứa trẻ không có kế hoạch gì cho cuộc sống của mình.
Tôi không kìm được thở dài một tiếng. Lúc này, Narumi đột nhiên quay đầu lại, vội vàng bổ sung:
"Tôi, tôi nói cống nạp là chỉ game thôi nhé! Không phải chỉ 3214 đâu nhé!"
Narumi nắm chặt cuộn cá ngừ hành lá chưa ăn xong, tay kia ra sức vẫy qua lại.
"Tôi biết mà."
"Thế, thế à..."
Tôi nghiêng đầu nhẹ không hiểu đáp lời. Narumi nghe vậy, lại quay về phía trước, khẽ thở hắt ra một hơi rồi cắn một miếng nhỏ cuộn cá ngừ hành lá.
"...Nạp tiền không phải là xấu, nhưng vẫn phải có chừng mực mới được."
"Chuyện này... đương nhiên rồi, tôi cũng nghĩ vậy. Chỉ là công ty game sẽ tìm mọi cách dụ dỗ tôi móc tiền ra... Thật đáng sợ mà."
Mặc dù rất bận tâm đến phản ứng vừa rồi của cô ấy có ý nghĩa gì, nhưng tôi quyết định vẫn nên khuyên nhủ cô ấy một cách nhẹ nhàng. Thế nhưng Narumi lại hoàn toàn không có ý định hối lỗi.
Thôi vậy, dù sao hiện tại cũng chưa gây ra phiền phức gì cho tôi. Nhưng, nếu sau này tôi mời cô ấy đi ăn hoặc đi chơi mà cô ấy lấy lý do "không có tiền" để từ chối, thì sẽ rất đau đầu. Khó khăn lắm mới bắt đầu hẹn hò mà lại không thể đi chơi cùng nhau, như vậy thì chán lắm.
"Thực ra bản thân tôi cũng biết thói quen này không tốt."
Tôi lơ đãng suy nghĩ xem làm thế nào để Narumi học cách sử dụng tiền một cách có kế hoạch, lúc này, cô ấy đột nhiên lên tiếng.
"Hả?"
"Nhưng mà, một khi đã thích thì sẽ không kìm được mà muốn nạp tiền thôi. Tự nhiên sẽ nảy sinh suy nghĩ 'Vì anh/chị, tôi không tiếc đổ máu đổ mồ hôi!'"
"Xem ra cô trời sinh đã rất giỏi cống nạp cho người khác rồi."
"Hơn nữa tôi là kiểu người có thể chấp nhận không chỉ một quán quân, nên sẽ yêu cùng lúc hai ba nhân vật."
"Cô lăng nhăng đấy."
"Không, tôi như vậy không gọi là lăng nhăng, tất cả đều là chính cung. Mỗi nhân vật đều là đối tượng mà tôi nên cống nạp."
"Phá sản là điều khó tránh khỏi."
"Thật đấy... Không biết có trúng số không nữa..."
Narumi nói xong, vô lực cúi đầu, thở dài một hơi thật sâu.
Trước khi mơ mộng trúng số, chắc hẳn còn rất nhiều việc khác cần làm. Yêu nhân vật bằng cách khác ngoài cống nạp không phải tốt hơn sao? Không có lựa chọn đó à?
Tôi nghĩ thầm trong lòng, đưa miếng natto cuối cùng của cuộn natto đầu tiên vào miệng. Nhìn thấy natto bên trong sắp rơi ra từ đầu kia. Trong lúc cấp bách, tôi đưa tay ra đỡ lấy phần natto rơi xuống. Khi tôi nhận ra điều này không ổn, tôi đã dùng tay không hứng lấy natto. Thế này thì hỏng rồi. Tôi nghĩ, thôi thì cứ ăn phần natto trên tay trước đã. À đúng rồi, giấy ăn kèm theo ở cửa hàng tiện lợi vẫn chưa lấy ra. Tôi nhớ ra điều này, đưa tay vào túi tiện lợi đặt bên cạnh. Lúc này, Narumi như giật mình ngẩng phắt đầu lên, hoảng hốt nói với tôi:
"Không, không phải vậy! Tôi vừa nói tất cả đều là chỉ game thôi nhé! Thật đấy!"
"...Tôi biết mà."
Cô ấy kích động đến mức khiến tôi hơi ngạc nhiên. Nghe tôi trả lời như vậy, Narumi nói "Thế, thế à...", rồi lại rụt người lại.
"...Cô làm sao vậy? Cử chỉ của cô từ nãy đến giờ hơi kỳ lạ."
Tôi thực sự quá bận tâm, vừa lấy khăn giấy lau tay vừa hỏi cô ấy. Bình thường cô ấy dù có nói ra những lời dễ gây hiểu lầm nghiêm trọng cho người khác, cũng sẽ không đặc biệt bổ sung với tôi rằng "đó là chuyện trong game", hơn nữa không cần cô ấy bổ sung, tôi cũng hiểu. Ngoài ra, Narumi trước khi nói những lời như vậy, đều sẽ xác nhận xung quanh không có ai mới mở lời, vì vậy chưa bao giờ gây ra bất kỳ sự hiểu lầm nào. Kỹ năng giả vờ không phải otaku của Narumi đã đạt đến mức tối đa, về mặt này sẽ không có bất kỳ sai sót nào.
"Không, ừm, cái này..."
Không hiểu sao, Narumi vừa mân mê cuộn cá ngừ hành lá đang cầm trên hai tay, tuy đã mở miệng nhưng lại chần chừ không chịu nói tiếp.
Bình thường Narumi luôn có gì nói đó, thẳng thắn đến mức tôi còn thấy cô ấy nên suy nghĩ trước khi nói thì tốt hơn. Thế mà một người như vậy, bây giờ lại ấp úng không nói nên lời. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy như thế này.
"Chỉ là, cái đó, tức là..."
Nhìn thấy một khía cạnh hiếm thấy của Narumi, tôi mở nắp hộp salad rong biển, ăn một miếng. Ơ? Sao mặt cô ấy lại đỏ ửng thế? Khi tôi nhận ra thì cô ấy đột nhiên đứng dậy.
"Tôi, tôi đi vệ sinh một chút!"
Vừa dứt lời, Narumi liền túm lấy cuộn cá ngừ hành lá, vọt một cái chạy ra khỏi văn phòng.
Sao cô ấy đột nhiên lại như vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì? Mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng, suy nghĩ về lý do phụ nữ đi vệ sinh dường như là thất lễ, vì vậy tôi quyết định không nghĩ nữa. Tôi mở khóa điện thoại và khởi động ứng dụng game, định chơi game giết thời gian đợi cô ấy quay lại.
Nhưng, đến khi tôi đã ăn xong cuộn natto thứ hai, và game tôi chơi để giết thời gian cũng đã hết thể lực, Narumi vẫn chưa quay lại. Kết quả, cho đến khi tiếng chuông báo hiệu thời gian làm việc buổi chiều bắt đầu vang lên, Narumi mới trở về chỗ ngồi.
Đến giờ tan làm, tôi mời Narumi cùng về. Nhưng cô ấy lại nói "Tôi còn cả đống việc phải làm! Chắc phải tăng ca đến chuyến tàu cuối cùng mất!" và kiên quyết từ chối tôi. Tuy nhiên, tôi biết Narumi tăng ca cũng không phải chuyện hiếm, đành chịu vậy, đành bỏ cuộc. Thế là, tôi một mình rời công ty.
Ngày hôm sau, buổi trưa, tôi mời Narumi cùng đi ăn trưa. Cô ấy lại nói "Xin lỗi nhé, hôm nay tôi đã hứa với người khác rồi! Đúng không, Hanako!". Lại bị từ chối, tôi đành như thường lệ, giải quyết bữa trưa ngay tại chỗ ngồi của mình.
Và tối hôm đó, khi tôi thu dọn đồ đạc xong, định đi tìm Narumi cùng về thì phát hiện cô ấy đã tan làm về trước rồi.
Cho đến lúc này, tôi vốn dĩ vẫn nghĩ chỉ là thời gian không trùng khớp mà thôi. Nhưng, sau đó, mỗi khi tôi chạm mắt với cô ấy, cô ấy luôn né tránh ánh nhìn. Mở lời bắt chuyện, cô ấy cũng luôn bỏ chạy. Ngay cả khi bắt chuyện thành công, thì —
"À, đúng rồi! Tôi chợt nhớ Buchou đang muốn gặp tôi."
"Xin lỗi, tôi hơi đau bụng."
"Tôi vừa nghĩ ra một ý tưởng hay hoắc, lát nữa nói chuyện với tôi sau nhé."
Cô ấy lần nào cũng dùng đủ lý do để rời đi. Đến nước này, dù tôi có ngốc đến mấy cũng nhận ra – cô ấy đang cố tình tránh mặt tôi.
Nhưng, tôi lại hoàn toàn không nghĩ ra lý do cô ấy tránh tôi. Có phải tôi đã quá đeo bám không? Không, trước đây vào giờ ăn trưa hay sau khi tan làm, tần suất chúng tôi ở cùng nhau cũng xấp xỉ như vậy. Hơn nữa, thời gian chúng tôi ở cùng nhau cũng không nhiều đến mức tôi có thể đeo bám cô ấy. Hơn nữa, từ ngày hôm sau khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò, đã cả một tuần rồi chúng tôi chưa nói chuyện tử tế với nhau.
Có phải cô ấy ghét tôi rồi không? Hay là lúc đầu đồng ý hẹn hò với tôi, nhưng sau đó lại muốn rút lại lời hứa?
Sau khi thăng cấp từ bạn otaku thành người yêu, tôi cứ nghĩ có thể có thêm chút thời gian ở bên cô ấy hơn trước. Tôi cứ nghĩ có lẽ có thể như trước đây nắm tay nhau cùng đi. Nhưng, khoảng cách giữa Narumi và tôi lại càng ngày càng xa.
Có phải tôi đã làm sai điều gì không?
Chẳng lẽ tôi đã GAME OVER rồi sao?
Nếu biết thế này, lẽ ra ngay từ đầu không nên —
"Này, Nitō. Tay cậu ngừng lại rồi kìa."
Nghe tiếng Kabakura-san từ phía trên truyền đến, tôi mới giật mình tỉnh lại, ý thức trở về thực tại. Ơ? Không lâu trước đây hình như cũng xảy ra chuyện tương tự?
Trên màn hình máy tính trước mặt hiển thị một tài liệu có tiêu đề "Báo cáo ứng phó kỳ vọng khách hàng", nội dung vẫn trống không. Tôi vừa định viết gì ấy nhỉ? Không nhớ ra. Nên nói là, tôi thực sự định viết cái này sao? Cảm giác hình như không phải, nhưng lại không nhớ ra.
"Dạo này cậu làm sao thế? Hiệu suất kém quá đấy."
"...Xin lỗi."
Tôi thành thật cúi đầu xin lỗi, lại nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Nhưng, tôi lại hoàn toàn không nhớ ra mình vừa định làm công việc gì, không biết bắt đầu từ đâu, tôi bắt đầu lo lắng. Hay là xem danh sách công việc trước đã, hy vọng như vậy có thể khơi gợi lại ký ức của tôi.
Tôi nghĩ vậy, nhấn vào biểu tượng trên màn hình. Lúc này, Kabakura-san lại lên tiếng.
"Nitō, đi mua một lon cà phê đi."
Tôi nhìn về phía phát ra âm thanh. Kabakura-san đặt tài liệu trên tay xuống bàn của mình, cầm lấy lon cà phê chưa mở, nhìn tôi nói:
"Cậu chắc chắn đang có chuyện bận tâm rồi. Nếu không ngại, nói chuyện với tôi đi."
Đúng rồi, trước đây anh ấy cũng từng nói "có thể tìm anh ấy để tâm sự".
Dù sao thì, Kabakura-san cũng đã hẹn hò với Koyanagi-san khá lâu rồi, có lẽ có thể nhận được lời khuyên từ anh ấy. Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ thấy họ hòa thuận, nói đúng hơn, trong ấn tượng của tôi, cặp đôi này luôn cãi vã, từ "ra gì" thực sự quá phù hợp với họ. Mặc dù vậy, họ vẫn đang hẹn hò. Chắc hẳn giữa hai người họ vẫn có một tình cảm nào đó. Tóm lại, ngoài Kabakura-san ra, tôi cũng không có ai khác để tâm sự.
"Vậy thì... cung kính không bằng tuân lệnh ạ."
Nói xong, tôi cầm tiền lẻ đứng dậy. Kabakura-san đáp: "Ồ, đợi cậu nhé." Anh ấy một tay cầm cà phê, tựa lưng vào khung cửa sổ bên cạnh, nhếch mép cười với tôi.
"Nhưng mà nói thật nhé, tôi thích vẻ ngoài của Kabakura-san hơn ~"
Lời khuyên của Kabakura-san là "nên lợi dụng sự kiện nhân vật để tăng độ thân mật", thế là tôi lập tức đi tìm Narumi. Nghe thấy cô ấy đang ngồi nói chuyện với Koyanagi-san tại chỗ.
Vẻ ngoài của Kabakura-san là kiểu cô ấy thích, còn vẻ ngoài của tôi không phải gu của cô ấy – điều này tôi vốn đã biết, vì vậy giờ nghe cô ấy nói vậy cũng không thấy gì. Tuy nhiên, tôi vẫn không kìm được nghĩ rằng, nếu vẻ ngoài của tôi có thể biến thành kiểu cô ấy thích thì tốt biết mấy.
Nếu vậy, cô ấy có lẽ sẽ không tránh mặt tôi như bây giờ nữa phải không?
Nếu vậy, tôi và cô ấy có lẽ sẽ thuận lý thành chương trở thành người yêu hơn phải không?
Tôi nghĩ thầm trong lòng, đồng thời cầm lon cà phê đi đến chỗ ngồi bên trái của Narumi, đặt lên bàn, phát ra tiếng "keng" nhẹ. Nghe thấy tiếng động, Narumi quay đầu lại, phát hiện người đến là tôi, vẻ mặt lập tức căng thẳng, cứng đờ tại chỗ.
Tại sao lại lộ ra vẻ mặt này? Rõ ràng đã trở thành người yêu rồi, nhưng tôi vừa bắt chuyện lại khiến cô ấy lộ ra vẻ mặt này, vậy rốt cuộc tôi nên làm thế nào đây?
Narumi liếc nhìn cánh cửa đang mở bên cạnh, rõ ràng đang tính toán xem làm thế nào để chuồn. Để cắt đứt đường lui của cô ấy, tôi dùng mũi chân nhẹ nhàng đẩy cửa, cánh cửa liền phát ra tiếng "kít —" chói tai, đóng lại.
Được rồi, bối cảnh đã chuẩn bị xong. Nhưng, tiếp theo nên làm gì đây?
Dưới sự khích lệ từ lời khuyên của Kabakura-san, tôi muốn tìm cách nói chuyện với cô ấy, nên mới đến đây. Nhưng, giờ tôi lại không biết nên nói gì, thậm chí còn chưa nghĩ ra mình muốn nói gì, suy nghĩ vẫn chưa được sắp xếp gọn gàng.
"Thôi nào, thôi nào, Nitō."
Tôi cứ im lặng đứng trước mặt Narumi, không nói được lời nào. Thế là Koyanagi-san lặng lẽ đứng dậy, đi đến bên cạnh Narumi đang ngồi trên ghế.
"Tôi hiểu tâm trạng của cậu, nhưng như vậy sẽ dọa Shō đấy. Tôi sẽ giúp khuyên nhủ cô ấy, cậu có thể đợi thêm một chút được không?"
Koyanagi-san nói xong, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Narumi.
Dọa Narumi? Tại sao? Vẻ mặt của tôi bây giờ thực sự hung dữ đến vậy sao? Nhưng mà, tôi chỉ là —
"Khoan đã, Koyanagi."
Ngay khi tôi định mở miệng biện minh, Kabakura-san đã lên tiếng trước.
"Đây là vấn đề giữa Nitō và Momose phải không? Người ngoài đừng xen vào."
Kabakura-san từ phía sau tôi tiến lên, đối mặt với Koyanagi-san. Mặc dù bóng lưng anh ấy trông hoàn toàn như một tiền bối đáng tin cậy, nhưng đối thủ lại là Koyanagi-san. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến trong lòng tôi chỉ có điềm báo chẳng lành.
「Cậu mới đừng có xen vào, đồ Kabakura ngốc。」
「Cậu vừa nói gì hả!? Đồ xấu xí!」
Nói là đúng như dự đoán, hay là lẽ dĩ nhiên thì cũng vậy thôi. Cuộc khẩu chiến nảy lửa giữa Koyanagi-san và Kabakura-san lại vang lên ầm ĩ.
Có nên ngăn họ lại không nhỉ? Thôi dẹp đi. Đối với hai cái đứa từng hoạt động trong câu lạc bộ thể thao ấy, cái thân cây tre gầy nhom mà ngay cả tre cũng phải than vãn như tôi đây thì làm sao mà cản nổi?
Nhìn họ cãi nhau chí chóe, tôi lại thản nhiên nghĩ bụng: "Sao hai người này vẫn cứ tiếp tục hẹn hò được nhỉ?" Còn tôi đây, từ hôm sau khi tỏ tình, người ta đã tránh mặt tôi, chẳng thèm cho tôi một cơ hội để than vãn hay nói ra nỗi lòng, xem ra mọi chuyện sắp đổ bể đến nơi rồi.
Đúng lúc đó, gần lối vào văn phòng vang lên tiếng "kẽo kẹt" cửa mở. Mái tóc dài ấy khẽ lay động, cùng với chiếc kẹp tóc hình nơ đỏ lướt ra ngoài. Thấy chưa, cô ấy lại trốn tôi rồi.
Hay là đừng đuổi theo nữa thì hơn? Trong tích tắc, ý nghĩ đó vụt qua đầu tôi. Thế nhưng, tôi lại cảm thấy mình nhất định phải đuổi theo. Dù hoàn toàn không biết phải làm sao, không biết nên nói gì, nhưng tôi vẫn phải đi.
Tôi bước ra ngoài, sải bước dài về phía thang máy ở cuối hành lang. Narumi đang đứng ở cửa thang máy, liên tục nhấn nút.
Tôi đến sau lưng Narumi. Cô ấy vẫn chăm chú nhấn nút, không hề hay biết sự hiện diện của tôi. Để lọt vào tầm mắt cô ấy, để cô ấy không thể trốn thoát ngay lập tức, tôi đưa tay, ấn vào tường.
「Xin lỗi.」
Narumi dừng lại, đồng thời khẽ lầm bầm vài câu, tôi nghe không rõ. Nhưng tôi không để ý, tiếp tục nói:
「Tôi không cố ý làm cậu sợ. Chỉ là không biết bây giờ nên giữ khoảng cách thế nào với cậu...」
Trước khi thành người yêu, nếu tôi bắt chuyện với cô ấy ở khoảng cách gần thế này, cô ấy nhất định sẽ có phản ứng giật mình thú vị, gầm lên bảo tôi đừng làm cô ấy sợ.
Narumi vẫn đứng yên bất động, không quay đầu lại. Tôi nhìn cái đầu của cô ấy, thở dài một hơi.
「...Cảm giác khi còn là 'bạn bè', khoảng cách giữa chúng ta lại gần hơn nhiều.」
Giá như biết trước sẽ thành ra thế này, giá như biết trước chúng ta sẽ xa cách đến vậy—
「Tôi đúng là không nên nói với cậu là tôi thích cậu.」
Toàn bộ sảnh thang máy im phăng phắc, lờ mờ nghe thấy tiếng thang máy "ding dong" đến từ tầng khác.
Tôi muốn bày tỏ lòng mình với cô ấy, muốn đến mức không thể chịu đựng nổi, nên mới nói ra những lời đó. Nhưng bây giờ, tôi lại đau lòng khôn xiết vì chính những lời mình đã thốt ra. Cảm giác như lồng ngực bị một luồng không khí đặc quánh đè bẹp, nặng nề, đau đớn, sâu trong đầu thì xôn xao không yên, ồn ào vô cùng...
Ưm?
Chuyện gì thế này? Tôi thấy hình như có gì đó không đúng.
Tôi cẩn thận nhớ lại lời mình đã nói một tuần trước. Sau khi hồi tưởng kỹ lưỡng, tôi giật mình ngẩng phắt đầu lên.
Chẳng hề nói.
Hai chữ "thích" tôi hoàn toàn chưa từng nói ra một lần nào.
Vốn dĩ tôi đang rất nghiêm túc thổ lộ tâm tư, nhưng khi nhận ra mâu thuẫn cơ bản này, suy nghĩ của tôi hoàn toàn đứt phanh.
Đúng lúc đó, tiếng "ding" vang lên cắt ngang chúng tôi. Cửa thang máy trước mặt mở ra.
Tay phải từ trên tường buông xuống, buông thõng vô lực. Đầu Narumi khẽ lắc, bước một bước về phía trước.
Haizz, cô ấy lại muốn trốn tôi rồi.
Tôi nghĩ trong lòng. Nhưng, mái tóc dài trước mặt lại xoay ngược ra sau. Giây tiếp theo, tôi cảm thấy một cú va chạm nhẹ vào ngực.
「Đừng nói mấy lời đó chứ.」
Là giọng của Narumi. Giọng nói nhỏ xíu từ lồng ngực truyền đến đang run rẩy.
Cô ấy vòng tay ôm lấy lưng tôi, hơi ấm từ từ truyền sang.
「Dù thể hiện không được ngầu, nhưng Hirotaka-sama đã cố gắng truyền đạt cho tôi theo cách của riêng mình rồi đúng không? Tôi thật sự rất vui, dù, dù nhìn thấy cậu sẽ thấy ngượng, tôi cũng sẽ cố gắng không trốn tránh nữa đâu...」
Thình thịch, thình thịch, thình thịch. Tiếng tim đập dữ dội truyền đến, nhưng tôi không phân biệt được đó là của Narumi, hay của tôi.
「Vậy nên đừng nói những lời như là đúng là không nên nói thích tôi nữa...」
Giọng cô ấy rất nhỏ, nhỏ đến mức tôi gần như không nghe rõ.
Đầu tôi không thể xử lý trôi chảy lượng thông tin khổng lồ liên tiếp ập đến, gần như muốn ngừng hoạt động.
Bây giờ là sao đây? Narumi, cô ấy quay người lại, ôm lấy tôi sao? Còn bảo tôi đừng nói "đúng là không nên" sao? Nói tôi dù không ngầu, nhưng cô ấy thật sự rất vui sao? Còn nói dù thấy ngượng cũng sẽ không trốn sao?
Vậy thì, nói cách khác, ý của cô ấy là...
Ý là—
Đầu, quá tải rồi.
「...Ơ? Hirotaka-sama!? Cậu sao thế!?」
Mạch điện trong đầu dường như bị chập, dẫn đến một nơi kỳ lạ. Tôi nhắm mắt lại, nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc không biết từ đâu xuất hiện, mặc một bộ quân phục. Ồ, tôi biết người này. Anh ta luôn nói một tràng tiếng nước ngoài không biết đúng hay sai, biểu diễn một lúc rồi đột ngột hát lên. Giống như thế này—
「...Tōkai~~」
「Ơ!? Sao tự nhiên lại xuất hiện 'Cuộc thi bắt chước khó hiểu vì quá chi tiết' vậy!? Cậu rốt cuộc bị làm sao thế!?」
Chưa rơi xuống sao? Có ai đó có thể giúp tôi nhấn nút không? Tôi thật sự ước có một cái hố dưới đất để tôi có thể rơi xuống ngay lập tức.
Cứ như vậy, mặt tôi nóng bừng, đầu óc không ngừng mất kiểm soát nghĩ lung tung. Narumi đứng trước mặt tôi, không biết tôi bị làm sao, hoảng loạn không biết phải làm gì.
Bốp—
「Á á á—!」
Đoàng, đoàng đoàng.
「Uwo—!!」
Ư a—
「Ui i i!!」
Trong một khu trò chơi điện tử tràn ngập các loại âm thanh, tiếng súng và tiếng rên rỉ của zombie bị nhấn chìm trong những tiếng ồn khác, gần như không nghe thấy. Nhưng Narumi lại hét lên một tiếng không biết nên gọi là tiếng hét hay tiếng gầm, âm lượng đủ lớn để át đi tiếng ồn xung quanh. Đồng thời, cô ấy liên tục vung vẩy và bóp cò khẩu súng điều khiển trò chơi. Tôi liếc nhìn cô ấy như vậy, bản thân cũng cầm bộ điều khiển hướng vào màn hình, ngắm chuẩn tâm ngắm vào vị trí có thể bắn nổ đầu kẻ địch. Sau đó, tính toán thời cơ, bóp cò.
Sau khi hạ gục tất cả kẻ địch trên màn hình, nhân vật người chơi mà tôi điều khiển tiếp tục khám phá hành lang đổ nát, từ từ quay người sang bên cạnh, đá cửa xông vào trong phòng.
「Được rồi~ Sắp từ trên xuống đấy, cẩn thận nhé.」
「Được rồi ư á á á!」
Đột nhiên, một con zombie màu tím với cánh tay đặc biệt to lớn từ ngoài màn hình rơi xuống từ trên trời, miệng không ngừng phát ra tiếng gầm khản đặc.
Còn Narumi thì liên tục phát ra những tiếng kêu không thể diễn tả bằng lời, vẻ mặt kinh hoàng liên tục bóp cò lia lịa, nhưng hoàn toàn không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho zombie.
「Narumi, thay đạn.」
「Vâng!」
Tôi bắn vào tay kẻ địch, ngăn chặn đòn tấn công của chúng, đồng thời liên tục gây sát thương cho chúng, và chú ý không hạ gục chúng ngay lập tức. Khi thể lực của kẻ địch giảm xuống dưới hai mươi phần trăm, chúng giơ tay lên, gầm lên thật lớn.
「Được rồi, đến giai đoạn nước rút cuối cùng rồi.」
「Uwo o o!」
Tiếp theo, kiểu tấn công của kẻ địch hoàn toàn trở nên ngẫu nhiên, hơn nữa còn có zombie chó định kỳ xuất hiện, khá phiền phức. Tuy nhiên, tôi nghĩ Narumi đang bận rộn bắn loạn xạ một cách tuyệt vọng, chắc không còn tâm trí để đối phó với zombie chó. Vì vậy, tôi quyết định tập trung loại bỏ những con zombie chó xuất hiện từ xung quanh, đồng thời ngăn chặn động tác tấn công của kẻ địch, bảo vệ triệt để nhân vật của Narumi không bị bất kỳ tổn thương nào. Cách chơi này có thể nói là hoàn toàn khác so với mục đích ban đầu của trò chơi.
「Lên cao hơn một chút, ở trên.」
「Vâng!」
Viên đạn cuối cùng (một trong những viên đạn Narumi bắn loạn xạ) vừa hay được hệ thống phán định là headshot, cuối cùng cũng làm cạn kiệt hoàn toàn điểm thể lực của kẻ địch. Kẻ địch lại gầm lên thật lớn, cuối cùng còn cố gắng lao tới tấn công chúng tôi. Nhưng, nó đi được hai ba bước thì gục ngã.
「Giả, giải quyết rồi sao!?」
「Kính mời quý khách nhìn sang trái~ Điểm tham quan bên trái chính là mục tiêu bí mật.」
「Ưi?」
Nhân vật người chơi cúi xuống, trong khoảnh khắc màn hình bên trái lóe lên một con khỉ zombie đeo vòng cổ đá ruby.
Narumi hoàn toàn thả lỏng, đã hạ súng xuống. Tôi bắn trúng con khỉ zombie. Sau đó, trên màn hình lần lượt hiển thị dòng chữ "Hoàn thành màn chơi" và "Hoàn thành nhiệm vụ bí mật".
「Ư ư ư!」
「Narumi-sama. Cho đến khi thông báo hoàn thành màn chơi xuất hiện, màn chơi vẫn chưa kết thúc đâu nhé.」
「Lần đầu chơi thì làm sao mà phát hiện được cái chi tiết bất ngờ như thế chứ!」
「Tôi thì phát hiện ra đấy. Mà nói thật, việc có kho báu hay gì đó ẩn giấu ở gần điểm cuối cũng là diễn biến thường thấy trong game mà.」
「Ai mà biết mấy chuyện đó chứ! Đồ game thủ phế nhân!」
Narumi thô bạo nhét bộ điều khiển trở lại giá máy, phồng má, quay người bỏ đi.
Tôi rút thẻ từ máy ra, nhanh chân đuổi kịp Narumi. Rồi cô ấy dừng lại chờ tôi, nửa thân trên quay lại.
「Xin lỗi. Vừa nãy tôi không có ý chế giễu cậu nhiều đâu.」
「Cậu nói 'không có ý nhiều' là có ý 'có một chút' đúng không?」
「...Mà nói thật, Narumi-sama.」
「Đồ đáng ghét, đừng hòng đánh trống lảng.」
Narumi khẽ tặng tôi một cú đá vào chân.
「Đau, được rồi, tôi xin lỗi mà.」
「Mà sao chỉ có cậu có súng mạnh vậy?」
「Vì tôi chơi khá nhiều lần rồi, đã mở khóa một số phần thưởng.」
「Người chơi nhiều hơn lại chiếm ưu thế, kiểu chơi đôi này không phải quá vô lý sao?」
「Dù sao cũng là hợp sức mà, chắc không sao đâu. À, đừng dùng mũi chân đá chứ, đau đấy, đau thật đấy!」
Suốt một tuần qua, cô ấy liên tục né tránh tôi, khiến tôi cảm thấy kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, có thể nói là đã cạn kiệt sinh lực rồi. Tuy nhiên, việc Narumi đối xử với tôi như vậy, thực ra là vì cô ấy quá để tâm đến mối quan hệ yêu đương với tôi, nên không biết phải đối xử với tôi thế nào.
Thật lòng mà nói, điều đó thực sự làm tôi tổn thương, và tôi cũng nghĩ rằng trước khi quay lưng bỏ chạy, cô ấy có thể nói rõ ràng với tôi. Thế nhưng, khi nghĩ đến việc mọi chuyện bắt nguồn từ việc cô ấy đang nghiêm túc nhìn nhận mối quan hệ hẹn hò với tôi, tôi lại không thể nổi giận mà trách móc cô ấy.
Thế là, chúng tôi hòa giải trước thang máy. Sau đó, không biết là cô ấy đã nghĩ thông suốt, hay đơn giản là quyết định không còn để tâm đến mối quan hệ yêu đương nữa, thái độ của Narumi đối với tôi lại trở lại y hệt như trước. Thật sự là y hệt như trước, ngược lại khiến tôi không mấy hài lòng. Tuy nhiên, nghĩ đến cảm giác đau khổ của những ngày trước, tôi không khỏi cảm thấy thế này cũng tốt.
「Cái tên này, chân dài thế để làm gì hả, đáng ghét!」
「Ơ, cậu lạc đề rồi đấy, Narumi, đợi đã.」
「Gì hả!?」
Narumi cuối cùng cũng chịu ngừng tấn công, phồng má ngẩng đầu nhìn tôi.
「Hôm nay cậu định đi đâu ăn?」
「Tôi chưa nghĩ ra.」
「Vậy, có muốn đi cùng tôi không?」
Tôi như thường lệ, không để lộ dấu vết gì mà rủ cô ấy. Nhưng cô ấy nghe xong, cơ thể lại run lên, khẽ cúi đầu, đứng bất động.
Sao thế? Chẳng lẽ cô ấy lại sắp vì ngại mà trốn tôi nữa sao?
Tôi nghĩ vậy, ghé mặt lại gần xem tình hình. Narumi hơi ngẩng đầu lên, hai má ửng hồng, ánh mắt liếc xéo lên nhìn tôi, nói:
「Được, được thôi...」
Không ổn rồi, đáng yêu quá. Bị tấn công bất ngờ thế này mà không có chuẩn bị tâm lý, đúng là không ổn chút nào.
「Ơ!? Cậu lại sao thế!?」
Tôi đưa hai tay che mặt, ngửa đầu lên. Dù tôi nhận ra hành động kỳ quặc này đang khiến Narumi bối rối, nhưng vẻ mặt tôi lúc này, thật sự không thể để cô ấy nhìn thấy.
Biết đâu, bất ngờ thay, thái độ của cô ấy đối với tôi không hoàn toàn giống như trước.
Tôi nghĩ vậy, đồng thời cảm thấy mặt mình đang nóng bừng.
Vốn dĩ, tôi luôn nghĩ tình yêu không liên quan gì đến cuộc đời mình.
Đặc biệt là khi tôi hiểu ra rằng mối tình đầu của mình đã kết thúc, tôi càng tin chắc điều đó.
Những tình tiết lãng mạn được miêu tả trong trò chơi điện tử và anime, đối với tôi chẳng qua là chuyện xảy ra ở phía bên kia màn hình xa xôi. Hơn nữa, tôi cũng không có đối tượng nào khác gọi là bạn bè, không có cơ hội tiếp xúc với những chủ đề như vậy.
Tôi hiếm khi chơi game mỹ nữ, số lần chơi đếm trên đầu ngón tay. Trong những loại game đó, chỉ cần chọn đúng lựa chọn, là có thể đi vào tuyến truyện của đối tượng mục tiêu, thông qua việc điều chỉnh các lựa chọn, có thể đạt được kết cục phân nhánh mình muốn xem.
Nhưng, tình yêu trong đời thực không có lựa chọn, mọi chuyện cũng luôn không như ý. Mà nói thật, mọi chuyện trong đời thực vốn dĩ không đơn giản, dễ hiểu như những gì được miêu tả trong thế giới 2D, không thể gói gọn trong "khởi-thừa-chuyển-hợp". Cũng không đơn giản đến mức có thể giải thích xong trong ba dòng. Càng không chỉ xảy ra những câu chuyện đẹp đẽ, lãng mạn, khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Chưa nói đến việc cờ tình yêu có dựng được hay không, ngay cả cái nghề "Otomo" (bạn bè otaku) - một nghề mà bản thân nó còn chẳng có cờ tình yêu - cũng đột nhiên chuyển nghề thành "người yêu". Nhưng sau khi thành người yêu, đối phương lại đột nhiên không thèm để ý, còn liên tục né tránh mình. Khi tôi không nói được lời níu kéo, chỉ có thể nói "đúng là không nên nói thích cậu", kết quả lại vì thế mà hòa giải. Thật lòng mà nói, thật là khó hiểu.
Tôi từ tận đáy lòng cảm thấy, điều này thật sự không thể hiểu nổi.
Tình yêu của dân otaku, khó quá.