Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

133 1329

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

(Đang ra)

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

Zecil

Ma Vương Silvia và những người bạn đồng hành của cô sẽ gián tiếp cứu các thế giới khác để ngăn chặn điều đó, nhưng mà—.

54 36

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

126 5079

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

102 193

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

456 12090

Khúc ca luân hồi vô tận - Chương 32: Thanh Âm Cuối Cùng

Giọng của Uritina trong trẻo đến thế, bài dân ca ngâm nga lên du dương đến thế.

Lúc này Uritina không phải là tướng quân của một quốc gia, mà chỉ là một thiếu nữ yêu ca hát.

Giống như trước đây, giống như hai năm trước, chỉ là một thiếu nữ thích hát bên bờ sông.

Một Uritina như vậy mới là thiếu nữ mà Sisa yêu thích.

Thuở ban đầu bên bờ sông, bóng hình đáng yêu này, đã sâu sắc thu hút Sisa, khiến anh bất giác tiến lên bắt chuyện.

Sisa vốn dĩ nên ẩn mình cho tốt trong thành Roca, sống một cuộc sống một mình, lại chủ động tiếp xúc với thiếu nữ này.

“A, nghĩ lại thì, kể từ khoảnh khắc ta lấy hết dũng khí nói chuyện với nàng, ta đã nên có sự giác ngộ để đối mặt với hoàn cảnh này.” Sisa lẩm bẩm.

“Sisa, em xin lỗi, đều tại em, vì nguyên nhân của em, cho nên anh mới bị bắt, cho nên anh mới...” Uritina nói với giọng khóc nức nở.

“A, em đó, Uritina à, anh đã nói bao nhiêu lần rồi.”

“Anh, sẽ không trách em, bởi vì em căn bản không có lỗi gì cả.”

“Không phải sao? Uritina.”

“Anh và em, có lỗi gì sao?” Sisa xoa đầu Uritina.

Uritina cúi người xuống, để Sisa không cần quá tốn sức là có thể chạm vào mình.

“Này, Sisa, Sisa.”

“Hửm?” Sisa khó khăn chống mí mắt mình lên.

Uritina không nói gì, mà ngâm nga lên bài dân ca đã bị binh lính cắt ngang.

Đây là bài hát mà Uritina đã hát, lúc lần đầu tiên gặp Sisa bên bờ sông.

“A, đúng là khiến người ta hoài niệm mà.” Khóe miệng Sisa cong lên thành một đường cong.

“Hay không?” Uritina cười hỏi.

“Hay, bài hát em hát, lúc nào cũng hay như vậy.” Sisa cười rất vui vẻ.

Nhẹ nhàng, Uritina cúi đầu xuống, in đôi môi hồng của mình lên môi Sisa.

Hôn rồi, Sisa vẫn mở mắt, muốn mình có thể nhìn cho rõ dáng vẻ của thiếu nữ này.

Gương mặt của thiếu nữ mà mình yêu sâu đậm, Sisa không muốn quên đi.

“Sisa, kể từ cái nhìn đầu tiên, em đã cảm thấy chúng ta dường như đã gặp nhau vô số lần.”

“Anh đã khiến em rung động như vậy, cứ như thể chúng ta đã yêu nhau vô số lần.” Uritina ôm Sisa, nói bên tai anh.

“Ừm, chúng ta có lẽ đã yêu nhau từ kiếp trước rồi.” Sisa nói.

“Có lẽ, ở kiếp trước, anh đã luôn tấu nhạc cho em.”

“Em cũng đã luôn hát cho anh nghe.” Sisa nói xong, hơi thở hổn hển một chút.

“Vậy, anh phải luôn nghe em hát đó.” Uritina khẽ nói.

“A, cái này, e rằng không làm được rồi.” Sisa sờ lên gương mặt đáng yêu của Uritina.

Đôi mắt động lòng người kia, bất giác đã bị nước mắt làm ướt, tràn ngập bi ai.

“Xin lỗi, anh phải thất hứa rồi, xin lỗi em.”

“Sau này không có cách nào ở bên bờ sông cùng em nữa rồi, không có cách nào tấu nhạc cho em nghe nữa rồi.” Giọng Sisa dường như có chút tiếc nuối.

“Người thất hứa nhiều lần nhất là em mà, Sisa.”

“Tại sao anh lại phải xin lỗi em?”

“Rõ ràng là em không tuân thủ lời hẹn, vậy mà lần nào anh cũng ở bên bờ sông đợi em.” Uritina cười nói.

“Người nên xin lỗi là em, vậy mà anh lại nói em không cần xin lỗi.”

“Rõ ràng anh không cần xin lỗi, lại cứ một mực xin lỗi.”

“Sisa à, chúng ta đừng xin lỗi nhau nữa.” Trán Uritina tựa vào trán Sisa.

Thiếu nữ mặc dù khóe mắt đẫm lệ, nhưng vẫn động lòng người, đáng yêu.

Sisa chạm vào những sợi tóc của Uritina.

“Nếu em đã nói như vậy rồi, chúng ta đừng xin lỗi nhau nữa nhé.”

“Này, Uritina…” Giọng Sisa ngày một nhỏ dần, đến cuối cùng đã khó mà phân biệt rõ.

“Em là người anh yêu sâu đậm nhất.” Sisa yếu ớt như vậy, nhưng mấy chữ này vẫn dùng hết sức lực để nói ra.

“Anh cũng là người em yêu nhất nhất nhất.”

“Sisa, Uritina không cần anh tấu nhạc đâu, em chỉ cần anh có thể mãi mãi, mãi mãi nghe em hát là được rồi.” Uritina vùi đầu vào vai Sisa.

“Cho nên…” Uritina nghẹn ngào.

Con hẻm nhỏ rơi vào một khoảng lặng, không có bất kỳ âm thanh nào.

“Này, Sisa, đừng không nói chuyện nữa được không.”

“Sisa, đừng yên tĩnh như vậy được không…” Uritina khóc lóc, giọng nói mơ hồ không rõ.

“Em rất muốn hát cho anh nghe, em rất muốn nghe khúc nhạc hay đó của anh.”

“Em rất muốn nghe anh nói chuyện, em muốn anh chủ động hôn em một lần.”

“Em là Đại tướng quân đó, em rất độ lượng đó.”

“Chỉ cần mở mắt ra, em sẽ tha thứ cho anh.”

“Cho nên, nói chuyện đi, mở mắt ra đi, Sisa.” Tiếng kêu bi thương của Uritina vang vọng trong con hẻm nhỏ.

“Sisa đã chết rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Bray vang lên.

“Không, anh ấy chỉ đang ngủ thôi.” Uritina lẩm bẩm.

“Sisa đã chết rồi.” Bray lại một lần nữa lặp lại.

“Không…” Tiếng khóc của Uritina dần lớn hơn.

Uritina dùng giọng nói nghẹn ngào, cất tiếng hát.

Một giai điệu chưa từng nghe qua, vang vọng trong con hẻm nhỏ.

Giai điệu hơi mang vẻ bi thương, nhưng lại hơi mang vẻ mong đợi.

***

Kỳ tích đã không xảy ra, sinh mệnh rất mong manh.

“「Xích Bách Hợp」.” Trường thương ngưng tụ trong lòng bàn tay thiếu nữ.

Trường thương giống như một đóa huệ tây đang tụ lại, lại tóe ra tia lửa.

“Này, có thể đưa Sisa đến tiệm tạp hóa của anh ấy được không?” Uritina rũ mi mắt.

“Cô muốn làm gì?”

“Tôi muốn lúc nữa khi tôi quay lại, vẫn có thể tìm thấy, nhìn thấy Sisa.”

Không tiếp tục nói nữa, Uritina cứ thế đứng dậy, tay trái bất giác sờ lên món đồ trang trí hình mèo nhỏ trước ngực.

“...” Bray im lặng, không từ chối, cũng không đồng ý.

Nhìn Uritina đi xa, ngàn lời vạn chữ của Bray hóa thành một tiếng thở dài.