“Này, chủ tiệm.” Bray gọi Sisa một tiếng.
“Ừm... hửm?” Sisa đang thất thần hơi tỉnh táo lại một chút.
Kể từ lúc Bray cứu Sisa, đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ rồi.
Nhưng xung quanh vẫn đang truy tìm tung tích của Bray và Sisa, khiến Bray căn bản không có cách nào tìm được nơi chữa trị cho Sisa một cách đàng hoàng.
Nơi xa lạ người xa lạ, Bray căn bản không biết ở đâu có bác sĩ hay gì cả.
Cho dù Bray đã giúp Sisa ép chặt mạch máu, nhưng vết thương quá nặng, cách xử lý nhỏ nhặt này căn bản không có tác dụng.
Còn về pháp thuật thì Bray lại càng không biết.
“Cứ cảm thấy có hơi hoảng hốt.” Sisa yếu ớt tựa vào tường, ôm lấy vết thương của mình.
“Đừng ngồi xuống.” Bray đỡ Sisa dậy.
Tùy tiện ngồi xuống sẽ ảnh hưởng đến vết thương.
“Không được, da đầu cứ cảm thấy tê rần.” Sisa cuối cùng vẫn ngồi xuống đất.
Bray rơi vào im lặng, nếu đã như vậy, đại khái có thể phán đoán ra trạng thái của Sisa đã đến giới hạn rồi.
“Xin lỗi nhé, rõ ràng là anh đã cứu tôi ra ngoài.” Sisa cười khổ.
Ngay lúc Bray định nói gì đó, lại đột nhiên quay đầu lại.
Một bóng người đang đến gần.
Bray không biến sắc rút trường kiếm ra, mày nhíu chặt.
“Sisa…” Giọng nói êm tai đang run rẩy.
Bray thu kiếm về, là người quen...
“Sisa!” Uritina dùng giọng khóc nức nở gọi lại lần nữa.
“Giọng nói này, là Uritina sao.” Sisa nheo mắt, nhìn về phía bóng hình xinh đẹp kia.
“Là Uritina sao, Bray?” Đáng tiếc ý thức của Sisa ngày một mơ hồ, ngay cả Uritina ở khoảng cách gần cũng không nhìn rõ.
“Hay là mình đã đến mức sinh ra ảo giác rồi?”
“Là cô ấy.” Bray thở dài một tiếng, nói.
Tuy rằng thời gian có hơi trùng hợp, nhưng Uritina đúng là đã đến được bên cạnh Sisa.
Uritina hoảng hốt đến gần Sisa.
Vừa mới khải hoàn trở về, lại được báo rằng Sisa đã bị cưỡng ép bắt đi xử tử.
Nếu như không có Bray cứu Sisa, kéo dài được khoảng thời gian này, thì đợi đến lúc Uritina tìm thấy Sisa, Sisa e rằng đã là một cái xác rồi.
Dù là như vậy, Uritina ngay cả vị trí của Sisa cũng không biết, vẫn phải tốn rất nhiều thời gian mới tìm được anh.
Giữa chừng còn có chuyện phiền phức là phải cắt đuôi đám binh lính bên cạnh.
Năng lực cảm nhận của chiến binh thua xa pháp sư... Uritina cơ bản là tìm kiếm không có mục đích.
Nhưng may mắn đã mỉm cười với thiếu nữ này, để cô tìm thấy được Sisa.
Nhưng khi thật sự tìm thấy Sisa rồi, lại nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt không ra hình người của anh.
Khiến Uritina không thể nào kìm nén được cảm xúc của mình.
“Sisa, em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi…” Uritina vừa khóc, vừa không ngừng lặp lại một câu như vậy.
“Uritina à, tại sao lại phải xin lỗi chứ.”
“Nếu như em không rời xa anh, thì anh đã không…” Uritina đại khái đã nghĩ đến đầu đuôi ngọn ngành.
“Không liên quan đến em, không có chút quan hệ nào với em cả.” Sisa cuối cùng cũng nhìn rõ được gương mặt của Uritina ở cự ly gần.
Tay anh giơ lên, sờ lên đầu Uritina.
“Phải rồi, em đưa anh đến chỗ bác sĩ! Quân y! Quân y của chúng ta rất lợi hại!” Uritina đột nhiên ngẩng đầu, lau khô nước mắt nói.
“Đã không cần thiết nữa rồi.” Sisa lại lắc đầu.
“Bray à, vết thương như thế này, kéo dài nhiều giờ như vậy, chắc là không cứu được nữa rồi nhỉ?” Sisa buông lỏng bàn tay đang che vết thương.
Vết thương trông mà kinh hãi, tên lính kia để đảm bảo có thể giết chết Sisa, đã rạch vết thương rất lớn.
“Sẽ không đâu, ở chiến trường em đã thấy rất nhiều người, ngực bị thủng một lỗ, vẫn có thể chạy nhảy tung tăng.” Uritina khó khăn nở một nụ cười, nói như vậy.
“A, em như thế này là không được rồi, không phải là Uritina mà anh quen biết.” Sisa lau đi những giọt nước mắt không ngừng tuôn ra của Uritina.
“Đáng tiếc quá, tôi không phải là một chiến binh cường tráng.”
Cho dù là bị trường thương xuyên thủng bả vai, cho dù là bị trường kiếm chém rách sau lưng, Uritina cũng chưa từng khóc.
Thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của người mình thích, tim lại vỡ tan thành từng mảnh, nước mắt không thể nào ngăn lại.
Bray im lặng đứng dậy, tựa vào bức tường một bên, không có ý định làm phiền khoảng thời gian cuối cùng của hai người này.
Đúng vậy, chính là khoảng thời gian cuối cùng, Bray rất rõ Sisa đã không còn cơ hội sống sót nữa rồi. Trạng thái của Sisa lúc này, càng giống như hồi quang phản chiếu.
“Không hát sao, Uritina.” Sisa sờ về phía cây đàn lia nhỏ bên hông mình.
“Ừm hửm, nếu anh không tấu nhạc, thì em làm sao có thể hát được.” Uritina khó khăn mỉm cười.
“Cũng phải nhỉ.” Sisa khó khăn khẽ gảy đàn.
Trong con hẻm nhỏ vang vọng giai điệu động lòng người.
Cho dù như vậy sẽ bị các binh sĩ phát hiện, cũng không sao cả.
Uritina khẽ ngâm nga, đó là bài dân ca mà Sisa quen thuộc nhất, là bài dân ca đã hát lúc lần đầu gặp mặt bên bờ sông.
Nhưng tiếng va chạm xột xoạt của áo giáp đã làm phiền giai điệu này, một đám binh lính xuất hiện ở đầu hẻm.
“Là Sisa Kaz! Bắt lại!” Một người lính hô lớn.
“Câm miệng cho ta! Sau đó lui xuống!” Uritina hung hăng lườm những binh lính vừa xuất hiện.
“Là Đại tướng quân Uritina.” Các binh sĩ có hơi không biết phải làm sao.
“Đại tướng quân, chúng tôi có nhiệm vụ trong người...”
“Ta nói lần cuối, cút đi cho ta!” Giọng Uritina không lớn, nhưng lại tỏa ra một uy thế đáng sợ.
Không ít binh lính đã sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.
““R-rõ…”” Tiếp đó các binh sĩ liền lui ra khỏi con hẻm nhỏ, không ai dám thách thức uy nghiêm của Uritina.
Thiếu nữ trông có vẻ bình thường này, các binh sĩ lại rất rõ là đáng sợ đến mức nào.
“Uritina à, em như thế này, một chút cũng không đáng yêu.” Sisa véo nhẹ mũi Uritina.
“Dịu dàng một chút, giống như mỗi ngày chúng ta gặp nhau bên bờ sông vậy.” Sisa nói.
Nước mắt Uritina làm ướt đẫm vạt áo trước ngực, cô không ngừng gật đầu.
Uritina đặt đầu Sisa lên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh.
“Nếu em như thế này, anh sẽ không có cách nào đàn được đâu.”
“Không cần, không cần anh đàn nữa.” Nước mắt Uritina rơi xuống bên khóe miệng Sisa.
“Em chỉ muốn anh có thể mãi như thế này, mãi mãi nghe em hát.”
“Vậy thì hát đi, Uritina.” Sisa gật đầu.
Uritina ngoan ngoãn "ừm" một tiếng, sau đó ngâm nga lên giai điệu du dương, lần này không còn ai làm phiền nữa.