Uy năng của trường thương trong tay Uritina kinh khủng đến thế, xé nát tất cả mọi thứ xung quanh.
“Ầm!!!” Hoàng cung truyền đến một tiếng nổ chói tai.
Hoàng cung hùng vĩ đó sụp đổ, hoàng đế bị trường thương xuyên thủng, ghim trên chiếc ngai vàng đó.
Vị đế hoàng từng một thời ngạo mạn, thảm trạng bây giờ, không khỏi khiến người ta xót xa.
Không ai có thể đảm bảo vị hoàng đế đương đại là một minh quân, hoặc nói minh quân vốn dĩ đã rất hiếm.
Tuy nhiên vị hoàng đế này, cũng quả thực không phải là minh quân, mà là một vị hôn quân đã làm nguội lạnh trái tim của Uritina.
Mặc dù người đàn ông ria mép chữ bát cũng có trách nhiệm, nhưng chung quy vẫn là do quân chủ ngu muội.
Máu nhuộm đỏ chiếc váy màu đỏ máu của Uritina.
Uritina rất mạnh, mạnh đến mức đất nước này không có cách nào ngăn cản cô làm bất cứ chuyện gì.
Uritina là một thiên tài chiến đấu đích thực, hoặc nói thiên phú như một con quái vật cũng không quá lời.
Tuy nhiên trở thành Đại tướng quân, cũng chỉ là một sự trùng hợp, người xung quanh để Uritina trở thành tướng quân, cô cũng liền làm theo.
Bảo vệ Mengama không phải là một chuyện tồi tệ.
Nhưng Uritina không có dã tâm, không cầu xin quá nhiều, quyền lực, tiền bạc, đều chưa từng khao khát.
Không đúng, bây giờ Uritina khao khát được nhìn lại một Sisa sống sờ sờ, khao khát sự ấm áp đó.
Nhưng dường như đã không thể nào.
“A, kết thúc rồi sao.”
“Kết thúc rồi... không, đây là kết thúc sao?” Uritina buông tay, trường thương rơi xuống đất, tạo ra một tiếng vang trong trẻo.
Vũ khí rời tay, Uritina ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
Uritina sờ lên mặt mình, nước mắt rơi xuống.
Ngày hôm nay là lúc Uritina khóc nhiều nhất, là lúc bi ai nhất trong cuộc đời Uritina.
Uritina đã giết chết hoàng đế của Mengama, giết chết tên đáng ghét này.
Sẽ không còn chuyện ngu ngốc nào xảy ra nữa, Uritina cũng có thể tùy lúc rời khỏi Mengama, không cần phải để tâm đến bất cứ điều gì.
Tự do tự tại… sao?
Nhưng tại sao trong lòng vẫn trống rỗng, Uritina không hiểu.
“Thật muốn được gặp lại anh, Sisa.”
“Thật muốn được nghe lại giọng nói của anh, Sisa.” Uritina dụi mắt, nước mắt như vỡ đê mà tuôn ra.
Như thể đã mất đi tất cả sức lực, Uritina lập tức ngồi bệt xuống đất, khóc nức nở.
Dáng vẻ này, giống như một cô gái bình thường đã mất đi thứ gì đó.
“Không cần gì nữa cả, Uritina không cần gì cả.”
Hoàng cung sụp đổ, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, có hơi chói mắt.
Rõ ràng là ánh nắng, Uritina lại không cảm nhận được sự ấm áp.
Quen biết không được tính là quá lâu, nhưng Uritina lại nhớ Sisa đến thế, nhớ đến mức có thể bất chấp tất cả.
Nhưng cho dù nhớ nhung thì có thể làm gì? Đã không còn gì như xưa, vật còn người mất.
Uritina biết bao mong muốn lúc này trời sẽ đổ mưa, như vậy thì, có thể rửa trôi đi nước mắt trên mặt rồi.
Thiếu nữ hy vọng tất cả đều có thể bắt đầu lại, có thể một lần nữa yêu Sisa, một lần nữa nghe được giọng nói của Sisa.
Mà đột nhiên, bầu trời dường như đã nghe thấy những lời bi ai của Uritina, trở nên u ám.
Mưa rơi tí tách, càng làm nổi bật vẻ đáng thương của Uritina.
“Mưa rồi…” Nước mắt của Uritina bị rửa trôi.
“Mình có thể đi đâu…” Đầu óc Uritina gần như trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì nữa.
“Phải rồi, tiệm tạp hóa.” Uritina lẩm bẩm.
“Tiệm của Sisa…” Dường như đã có được sức mạnh gì đó, Uritina khó khăn đứng dậy, lảo đảo muốn rời khỏi hoàng cung đổ nát.
“Sisa sẽ ở đó, mình vẫn có thể gặp lại Sisa…”
“Em sẽ luôn bảo vệ anh, Sisa.”
Ngay lúc Uritina muốn bước một bước, lại cứng người tại chỗ, bởi vì một người ngoài dự kiến đã xuất hiện.
Bray ôm thi thể của Sisa, xuất hiện trong hoàng cung đã hóa thành phế tích.
Mưa rơi trên người Bray, rơi trên thân thể lạnh lẽo của Sisa.
“Tại sao, anh lại đến đây.” Uritina hỏi Bray.
“Tại sao lại mang Sisa đến đây?”
“Tại sao…” Uritina có vô số câu hỏi muốn hỏi.
Bray không trả lời, mà lắc đầu, nhẹ nhàng đặt Sisa xuống đất.
“Tại sao lại đưa Sisa đến đây! Tại sao lại để Sisa dầm mưa!! Tại sao!!!”
Uritina run rẩy, không ai có thể hiểu được cô đang suy nghĩ gì, đang lo lắng cho Sisa sao? Đang tức giận với Bray sao? Hay là đang sợ hãi điều gì?
“Phải, tại sao nhỉ…” Bray lẩm bẩm.
“Rõ ràng chỉ cần mình tôi đến là được rồi.”
“Nhưng tại sao tôi lại phải mang theo di thể của Sisa?” Mắt phải của Bray, nhìn thẳng vào Uritina.
“Có lẽ, là muốn cô nhận rõ một chút hiện thực…”
“Đến lúc tỉnh lại rồi, Uritina.” Bray nói như vậy.
“Cho dù là cô, hay là tôi, đều nên tỉnh lại rồi.”
Uritina không thể hiểu được lời Bray nói.
“Anh đang nói gì vậy.” Uritina nghi hoặc nhìn Bray.
“Anh đang nói nhảm nhí cái gì vậy!?” Uritina mở to mắt, nhìn về phía Bray có thần sắc bình tĩnh.
“Tôi vẫn luôn tìm kiếm, rốt cuộc ai mới là ý thức tự thân của thế giới này.”
“Đã tìm bao nhiêu vòng luân hồi rồi, lại không hề có bất kỳ thu hoạch nào.” Mí mắt phải của Bray rũ xuống.
“Rõ ràng đáp án đơn giản như vậy, vậy mà tôi lại để 「Tuyệt Hưởng」 chờ đợi nhiều vòng luân hồi đến thế.”
“Ý chí của thế giới… không đúng, chủ nhân của thế giới chính là cô đó, Uritina.” Bray nói từng chữ một.
“Chủ nhân của thế giới gì chứ… rốt cuộc anh đang nói gì vậy!!!!” Uritina nhìn Bray, hét lên.
“Tôi vẫn luôn hỏi anh! Rốt cuộc anh đang nói nhảm cái gì!”
Trong giọng nói là sự tức giận không hề che giấu.
Bray lại không trả lời, chỉ cùng Uritina đối mặt.
Hai người trong mưa cứ thế đối mặt, mặc cho mưa rơi trên người mình.