Thanh kiếm của Thợ săn Quỷ: Huyễn Đăng Kí của Quỷ Nhân

Truyện tương tự

Vợ Ơi, Xin Hãy Ngoan Ngoãn Nhé

(Đang ra)

Vợ Ơi, Xin Hãy Ngoan Ngoãn Nhé

Hoa Hoàn Một Khai

“Ai mà biết được?” Cô cũng cười theo.

43 21

Frontier Alchemist - Giả kim thuật sư ở vùng biên ải

(Đang ra)

Frontier Alchemist - Giả kim thuật sư ở vùng biên ải

Oteteponta

Cảm thấy được giải thoát sau khi rời khỏi hiệp hội, Rust đã làm việc ở vùng biên giới với sự nhiệt tình và sức sống mới tìm thấy.

6 37

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

(Đang ra)

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

Hoa Nhạ Trần

Những quan trị an tại vương đô mỗi ngày thấy một thiếu nữ nối tiếp một thiếu nữ nức nở tới để báo án, nhiều tới mức họ sắp phát điên mất rồi.

16 118

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

160 161

Chúng Ta Sống Ở Nam Kinh

(Đang ra)

Chúng Ta Sống Ở Nam Kinh

Thiên Thụy Thiết Phù

Đây là câu chuyện xưa cũ kể về hai thanh niên đi cứu thế giới.

4 16

Tập 01: Kadono Arc - Mở đầu: Người và Quỷ (2)

Thời gian trôi qua, ký ức về đêm mưa gió ấy dần phai nhạt trong tâm trí Jinta. Duy chỉ có tiếng mưa rơi ào ạt như thác đổ là vẫn còn văng vẳng bên tai.

Jinta hoàn thành bản báo cáo trình lên Itsukihime, sau hai ngày vắng mặt, cuối cùng cũng trở về căn nhà nhỏ của mình. Căn nhà của hai anh em nằm nép mình dưới chân ngọn đồi, nơi tọa lạc ngôi đền linh thiêng. Đó là một nếp nhà truyền thống, khiêm nhường với mái rơm và tường đất, điểm xuyết những mảng vỏ cây tuyết tùng sần sùi. Tuy không rộng rãi, nhưng ngôi nhà vẫn đủ chỗ cho hai anh em. Jinta được ban cho căn nhà này khi chính thức trở thành người bảo vệ vu nữ vào năm mười lăm tuổi, và đó cũng chính là nơi anh, Suzune, Motoharu và Shirayuki đã từng chung sống.

"Suzune, dậy đi nào. Sáng rồi." Jinta khẽ lay cô em gái đang say giấc nồng.

Nhưng thay vì tỉnh dậy, Suzune lại bướng bỉnh cuộn tròn, thu mình như một chú mèo nhỏ. Cử chỉ trẻ con ấy bất giác sưởi ấm trái tim Jinta. Dù đã bao năm trôi qua, thói quen "sâu ngủ" của em gái anh vẫn không hề thay đổi. Thậm chí, việc đánh thức cô em gái "sâu ngủ" này đã trở thành một trong những niềm vui hiếm hoi của Jinta.

Anh lặng lẽ ngắm nhìn em gái đang say giấc, trong lòng trào dâng những ký ức xưa cũ. Hai anh em vốn sinh ra trong một gia đình thương gia có tiếng ở Edo, cuộc sống từ nhỏ đến lớn chưa từng phải nếm trải cảnh thiếu thốn. Nhưng rồi, tai họa ập đến, mẹ của hai anh em qua đời khi hạ sinh Suzune, để lại gánh nặng gia đình trên đôi vai người cha. Dẫu vậy, cha của Jinta vẫn luôn cố gắng dành thời gian giữa bộn bề công việc, để chơi đùa cùng anh, và tự tay làm món isobe mochi mà anh thích.

Cha Jinta là một người nghiêm khắc, nhưng cũng là một người cha nhân hậu. Dù cậu bé rất biết ơn điều này, nhưng nó không đủ để cậu ở lại. Vì lòng tốt của cha cậu không dành cho Suzune.

"Thứ đó không phải là con gái ta." Thứ cảm xúc duy nhất mà cha dành cho Suzune, nếu có thể gọi đó là cảm xúc, chỉ có thể là sự căm ghét tột cùng. Ông ta không ngần ngại buông lời mắng nhiếc, thậm chí là cả những hành động bạo hành. Khi ấy còn quá nhỏ, Jinta không dám oán trách cha mình. Cậu tự nhủ, có lẽ vì quá đau buồn trước sự ra đi của mẹ, nên cha mới trút hết mọi giận dữ lên đứa em gái bé bỏng của cậu. Thay vào đó, Jinta đã cố gắng bằng tất cả khả năng của mình, mang đến cho Suzune một chút hơi ấm, một chút bình yên, dù chỉ là nhỏ nhoi.

Suzune trở nên quấn quýt với Jinta, người duy nhất trong gia đình đối xử với cô bé bằng tình yêu thương. Cha họ đã không ít lần quở mắng anh vì điều đó, nhưng Jinta không bao giờ ngừng quan tâm, chăm sóc em gái. Anh luôn ở bên cạnh Suzune, bảo vệ cô bé khỏi những trận đòn roi, những lời lẽ cay nghiệt của cha.

Jinta, dù chỉ là một đứa trẻ, vẫn cố gắng níu kéo, hàn gắn những mảnh vỡ của gia đình, cố gắng tạo ra một ảo ảnh về một mái ấm trọn vẹn. Nhưng mọi nỗ lực của anh đều trở nên vô vọng.

"Con quái vật đó đã đi rồi. Nó sẽ không bao giờ quay lại đây nữa." Khuôn mặt cha anh méo mó vì thù hận thốt ra những lời cay độc đó vào đêm mưa bão, hoàn toàn xa lạ so với vẻ mặt nghiêm nghị nhưng ấm áp mà Jinta từng biết. Ông ta đã nhẫn tâm vứt bỏ Suzune, không một chút hối hận. Trong cơn cuồng nộ, ông ta đánh đập, nguyền rủa, và cuối cùng, tống cổ đứa con gái ruột thịt của mình ra khỏi nhà, mặc cho trời đang mưa như trút nước. Ông ta chưa bao giờ, dù chỉ một giây, coi Suzune là con gái của mình.

Jinta thương cha, nhưng anh không thể nhắm mắt làm ngơ trước những gì ông đã gây ra cho Suzune. Vì vậy, Jinta run rẩy, nước mắt hòa lẫn với nước mưa chạy theo Suzune. Mặc cho cơn mưa xối xả táp vào mặt, mặc cho màn đêm mịt mù không thấy lối về, Jinta vẫn nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Suzune, tự nhủ rằng, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không bao giờ rời xa em gái mình. Vậy là, trong cái đêm định mệnh ấy, hai đứa trẻ tội nghiệp, tay trắng, đã rời bỏ quê hương, bắt đầu một cuộc hành trình vô định, để rồi cuối cùng, số phận đã đưa đẩy hai anh em đến với ngôi làng Kadono mười ba năm về trước.

Trở về với thực tại, Suzune khẽ cựa mình, lẩm bẩm trong giấc ngủ, "Một chút nữa thôi...". Jinta bất giác mỉm cười. Ít nhất, ở nơi này, Suzune có thể say giấc mà không phải lo sợ bất cứ điều gì. Cuộc sống của hai anh em ở Kadono, tuy giản dị, nhưng lại bình yên đến lạ, khác xa hoàn toàn so với những tháng ngày tăm tối ở Edo. Quyết định rời bỏ quê hương năm đó, dù chỉ là một hành động bộc phát của một đứa trẻ, nhưng hóa ra, lại là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời Jinta.

Nhưng ẩn sau sự bình yên đó, vẫn có một nỗi lo lắng không tên cứ dai dẳng bám lấy tâm trí anh.

"Em không hề thay đổi. Một chút cũng không." Jinta đưa tay vuốt nhẹ những lọn tóc hoe đỏ của em gái, bất giác so sánh hình ảnh cô bé trước mặt với ký ức của mười ba năm về trước. Kể từ khi hai anh em đặt chân đến Kadono, dường như thời gian đã ngừng trôi trên cơ thể Suzune. Mười ba năm, nhưng cơ thể con bé vẫn giống một đứa trẻ lên bảy. Một nỗi bất an mơ hồ dâng lên trong lòng Jinta.

Anh nhìn cô em gái đang say giấc, mãi mãi không chịu lớn, rồi khẽ giọng, "Thôi nào, đến lúc phải dậy rồi, Suzune." Lần này, anh lay cô bé mạnh hơn một chút, đánh thức em gái khỏi giấc mộng.

"Ưm... Chào buổi sáng, Jinta." Cô bé uể oải ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn lờ đờ, ngái ngủ.

Jinta không nhịn được, búng nhẹ lên trán cô bé. "Mau đi rửa mặt cho tỉnh táo đi. Anh đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi."

"Vâng ạ." Suzune loạng choạng vì ngái ngủ bước về phía gian bếp.

Jinta dõi theo bóng dáng nhỏ bé của em gái, trong lòng trào dâng một cảm giác hạnh phúc giản đơn.

"Hôm nay anh không phải đến đền sớm à?"

"Không. Phải đến giữa trưa anh mới có việc ở đền."

"Thật ạ? He he, vậy thì tốt quá!"

Hai anh em cùng nhau dùng bữa sáng đạm bạc, với bát cơm trộn lúa mạch và đĩa rau củ muối. Sau khi dùng bữa xong, Jinta bắt đầu chuẩn bị tư trang. Sáng nay, theo lệnh của trưởng làng, Jinta sẽ phải đến đền muộn hơn thường lệ, vào đúng giữa trưa, để nghênh đón một vị sứ giả đặc biệt. Nhờ đó, anh có được một buổi sáng thong thả hiếm hoi, không phải vội vàng như mọi ngày.

Biết rằng anh trai sẽ ở nhà lâu hơn, Suzune mừng rỡ trèo vào lòng Jinta, nép sát vào người anh. Jinta cảm thấy trong lòng dâng lên một niềm yêu thương khó tả, anh trìu mến đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của em gái, chốc chốc lại dừng tay, ngắm nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô bé.

"Hm? Có gì dính trên mặt em ạ?", Suzune ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh, khẽ mỉm cười hỏi.

Jinta chợt nhận ra, không biết từ lúc nào, miếng vải trắng che đi bên mắt phải của Suzune đã bị xô lệch. "Băng của em bị lỏng rồi."

"A...", Suzune vội vàng đưa tay chỉnh lại miếng băng cho ngay ngắn.

Kể từ khi rời khỏi Edo, Suzune luôn che giấu bên mắt phải của mình. Suốt một thời gian dài, Jinta không tài nào hiểu được lý do, cho đến cái đêm mưa gió thảm khốc năm đó. Ký ức về đêm định mệnh ấy, đến giờ vẫn còn hằn sâu trong tâm trí anh: hình ảnh Suzune bé nhỏ, run rẩy đứng giữa màn mưa, bị chính cha ruột của mình ruồng bỏ, không một nơi nương tựa. "Không sao đâu, Jinta. Chỉ cần có anh bên cạnh, em sẽ luôn hạnh phúc."

Suzune đã mỉm cười, một nụ cười gượng gạo, cố gắng che giấu đi nỗi đau và sự sợ hãi trong lòng. Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc ấy, khi cơn mưa xối xả làm ướt đẫm miếng vải che mắt, Jinta đã thoáng thấy được bí mật mà em gái anh luôn cố gắng che giấu – nguyên nhân thực sự khiến cha họ căm ghét, ruồng bỏ Suzune.

Jinta tin chắc vào những gì mình đã thấy. Mắt phải của Suzune, ẩn sau lớp vải, mang một màu đỏ rực, đỏ như máu.

Chỉnh lại miếng băng xong xuôi, Suzune ngước lên nhìn Jinta, lo lắng hỏi: "Đã được hơn chưa ạ?".

"Ừ." Jinta khẽ gật đầu.

Trong thế giới này, đôi mắt đỏ rực chính là dấu ấn không thể chối cãi của dòng máu quỷ. Suzune hiểu rõ, chính con mắt đỏ rực kia là nguồn cơn cho mọi nỗi đau mà cha đã gây ra cho cô bé. Vì vậy, ngay cả khi đã rời xa mái nhà xưa, cô bé vẫn luôn tìm cách che giấu nó.

Nhưng dường như, mọi nỗ lực che giấu của Suzune đều trở nên vô nghĩa. Thời gian cứ thế trôi qua, thấm thoắt đã mười ba năm kể từ khi hai anh em đặt chân đến Kadono, nhưng Suzune, em gái anh, vẫn mãi là một đứa trẻ. Sự thật ấy, cùng với miếng vải che đi một bên mắt, chẳng khác nào một lời tuyên bố rõ ràng về thân phận thật sự của Suzune.

Vậy mà, kỳ lạ thay, không một ai trong làng, dù chỉ một lời, nhắc đến chuyện đó. Ngay cả trưởng làng, một người nổi tiếng nghiêm khắc, hay gã Kiyomasa ngạo mạn, cũng chưa từng hé răng nửa lời.

"Chúng ta thật may mắn, Suzune" Jinta khẽ nói. Kadono đã trở thành một mái nhà thực sự, nơi mà cả anh và em gái đều được chấp nhận. Ngôi làng này, đã dang rộng vòng tay, đón nhận anh, một kẻ tha hương, và cả Suzune, một cô bé mang trong mình dòng máu bị nguyền rủa. Trong sâu thẳm trái tim, Jinta luôn khắc ghi công ơn của Motoharu, người đã đưa hai anh em đến mảnh đất này, và cả Yokaze, người đã dang rộng vòng tay chào đón họ.

"Chỉ cần được ở bên anh, em đã thấy đủ may mắn rồi, Jinta." Lọn tóc hoe đỏ của Suzune khẽ đung đưa khi cô bé nghiêng đầu. Lời bày tỏ có phần quá thẳng thắn ấy, Jinta biết, là hoàn toàn chân thành. Nhưng không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt ngây thơ, trong veo của em gái lại như đang nhìn thấu tận tâm can anh. "...Nhưng, Jinta này, có lẽ... anh sẽ hạnh phúc hơn... nếu được ở bên Hime, phải không?"

"Ư..." Câu hỏi bất ngờ của Suzune khiến Jinta sững người. Anh bối rối, không biết phải trả lời thế nào.

Thấy anh trai vẫn im lặng, Suzune lại lên tiếng, giọng nói có phần rụt rè. "Anh... có muốn kết hôn với Hime không?"

"Không." Câu trả lời của anh không hề do dự, không phải vì những rào cản về thân phận, mà bởi vì, đó chính là những gì trái tim anh mách bảo.

"Có phải... vì cô ấy là Hime không?", Suzune ngập ngừng hỏi.

"Không phải vậy," Jinta thở dài. "Đúng, anh có tình cảm với Shirayuki. Nhưng anh không hề có ý định sẽ kết hôn với cô ấy."

"Dù anh thích cô ấy ư?"

"Chính vì anh thích cô ấy."

Gương mặt Suzune thoáng hiện vẻ bối rối, hai má phồng lên như một đứa trẻ đang hờn dỗi. Jinta không nhịn được, đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại của em gái, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa buồn cười, vừa yêu thương.

Jinta khẽ nói, như để giải thích cho cả Suzune và cho chính mình, "Anh mến Shirayuki. Nhưng lại càng kính trọng Byakuya hơn. Chỉ đơn giản là như vậy thôi."

"Em... không hiểu. Chẳng phải khi yêu một ai đó, người ta sẽ luôn muốn được ở bên cạnh người đó, mãi mãi không rời xa sao?"

"Có lẽ vậy. Nhưng anh thì không thể, Suzune ạ."

"Nhưng... anh vẫn thích cô ấy, phải không?"

"Ừ. ...Ngay cả anh cũng thấy điều này thật kỳ lạ."

Cuộc trò chuyện giữa hai anh em kết thúc một cách lửng lơ, không có một lời giải đáp rõ ràng. Một khoảng lặng bao trùm lấy hai anh em. Jinta cảm nhận được cơ thể bé nhỏ của Suzune khẽ run lên, cô bé nép sát vào người anh hơn – không phải để tìm kiếm sự vỗ về, mà dường như, là để trốn tránh một nỗi sợ hãi vô hình nào đó. "Jinta..."

Hai anh em, dù đang ở rất gần nhau, đủ để cảm nhận được hơi ấm của đối phương, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Jinta lại cảm thấy Suzune thật cô độc, lẻ loi. Anh không khỏi tự hỏi, điều gì đã khiến em gái mình sợ hãi đến vậy? Rốt cuộc, nỗi sợ hãi ấy là gì?

Ở Kadono, sắt được luyện theo cách truyền thống, bằng cách nung chảy cát sắt với than củi. Loại than đặc biệt này, được gọi là than tatara, thường được làm từ gỗ sồi và gỗ sồi răng cưa, nung đến khi gần hóa thành than hoàn toàn. Than tatara, linh hồn của nghề rèn sắt, vì thế, thỉnh thoảng, dân làng lại phải tất bật chuẩn bị cho những mẻ than mới. Vào những ngày như vậy, từ phía xa, người ta có thể nhìn thấy một cột khói trắng dày đặc bốc lên, quyện vào không trung. Hòa quyện với âm thanh nhịp nhàng, vang vọng của tiếng búa nện sắt từ những xưởng rèn, làn khói ấy bao trùm lấy ngôi làng, tạo nên một bầu không khí vừa huyền bí, vừa hối hả.

Mặc dù không trực tiếp tham gia vào công việc luyện sắt, Jinta vẫn luôn cảm thấy bị cuốn hút bởi nhịp sống của ngôi làng. Jinta vừa rảo bước về phía đền thờ, vừa đưa mắt nhìn cột khói trắng cuồn cuộn bốc lên, tay không quên đặt lên chuôi thanh kiếm quen thuộc vẫn đeo bên hông. Bóng mặt trời đã gần chạm đỉnh đầu, Jinta biết, đã đến lúc anh phải thực hiện nhiệm vụ của mình. Xa xa, tiếng kim loại va chạm, hòa cùng tiếng búa nện, tạo thành một bản nhạc quen thuộc, êm dịu đến lạ thường.

Nhưng rồi, khi bóng dáng quen thuộc của Kiyomasa xuất hiện trên con đường dẫn đến đền, mọi cảm xúc tích cực trong Jinta bỗng chốc tan biến như bọt biển.

"Chà, chà. Không phải Jinta đó sao." Kiyomasa lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Jinta. Trên tay hắn, lủng lẳng một vật gì đó được gói ghém cẩn thận, và trên môi như thường lệ, là một nụ cười nhếch mép đầy vẻ khiêu khích. "Hôm nay cậu đến chỗ Byakuya muộn thế? À, mà ta quên mất, sáng nay chỉ có mình cậu là không được triệu tập đến. Thật là thất lễ quá."

"Kiyomasa, ít nhất cậu cũng nên cẩn trọng lời ăn tiếng nói khi ở bên ngoài đền thờ. Những lời đó có thể mạo phạm đến Hime.", Jinta lạnh lùng đáp. Không ai có thể biết được liệu có cặp mắt, đôi tai nào đang bí mật dõi theo họ. Bản thân Jinta có thể bỏ qua những lời lẽ xúc phạm nhắm vào mình, nhưng anh tuyệt đối không thể làm ngơ trước việc Kiyomasa dám gọi thẳng tên húy của vu nữ.

"Ôi, đừng lo, chính Byakuya đã cho phép ta gọi cô ấy như vậy mà." Kiyomasa nhún vai, tỏ vẻ không hề nao núng trước cái nhìn sắc lạnh của Jinta. Không hiểu sao, hôm nay, tâm trạng của hắn ta có vẻ tốt một cách bất thường – mặc dù, dù tâm trạng có tốt hay xấu, thì cái thái độ xấc xược, khó ưa của hắn vẫn không hề thay đổi.

"...Cậu muốn nói gì?"

"Thôi nào, bình tĩnh, bình tĩnh. Với cái bộ mặt cau có đó, cẩn thận sau này ế vợ đấy."

Ngay từ lần đầu tiên chạm mặt, Jinta đã cảm nhận được một sự ác cảm rõ ràng từ Kiyomasa. Anh không tài nào lý giải được nguyên nhân, nhưng đôi lúc, anh còn cảm thấy sự thù địch thực sự từ người đàn ông này. Nói thẳng thắn, giữa Jinta và Kiyomasa dường như tồn tại một bức tường vô hình ngăn cách họ.

"Nếu không có việc gì khác, tôi xin phép đi trước." Với tư cách là người bảo vệ vu nữ, Jinta luôn cố gắng giữ thái độ bình tĩnh, nhưng thực chất, anh lại là một người khá nóng nảy. Và lúc này, Jinta cảm thấy mình sắp chạm đến giới hạn chịu đựng.

"Khoan đã, tôi suýt quên mất." Kiyomasa đột ngột dừng lại, ném về phía Jinta một vật được gói bọc cẩn thận.

Jinta sững người, trong lòng dấy lên một sự nghi hoặc, "Cậu đưa tôi thứ này làm gì?"

"Chỉ là vài chiếc manju thôi. Tôi vừa gặp một người bán hàng rong đi ngang qua, tiện tay mua một ít."

Tâm trí Jinta như ngừng hoạt động. Hắn, Kiyomasa, lại tặng quà cho anh? Điều này thật vô lý đến mức nực cười.

Kiyomasa bĩu môi, khó chịu ra mặt. "Đừng có mơ tưởng, không phải cho ngươi. Ta mua cho Suzune-chan. Con bé ít khi ra khỏi nhà, chắc hẳn sẽ thích."

Jinta vẫn chưa hết ngỡ ngàng. Hắn và Suzune vốn chẳng có chút quan hệ nào, vậy cớ gì hắn lại phải tốn công tặng quà cho em gái anh? Jinta nhìn xoáy vào Kiyomasa, cố gắng tìm kiếm một động cơ nào đó ẩn sau hành động kỳ lạ này.

Kiyomasa lảng tránh ánh mắt của Jinta, ngập ngừng nói, "Thì... ta nghĩ, thỉnh thoảng, Suzune-chan cũng muốn được ăn chút gì đó ngọt ngọt."

Bất chấp vẻ lúng túng, ngượng nghịu của Kiyomasa, Jinta vẫn cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của hắn. Dù vẫn còn đôi chút hoài nghi, nhưng Jinta không phải là kẻ vô ơn. Anh khẽ cúi đầu, giọng nói có phần miễn cưỡng, "Cảm ơn."

"Ugh, nghe mà phát ớn. Như thể lời cảm ơn của ngươi có giá trị lắm vậy. Chỉ cần đảm bảo là ngươi đưa nó cho con bé, hiểu chưa?"

"Ta biết rồi. Nhưng... tại sao lại là Suzune?" Jinta vẫn không thể hiểu nổi. Kiyomasa và Suzune, hai người họ dường như chẳng có bất kỳ mối liên hệ nào.

"Ta và con bé... có những điểm tương đồng. Ta hiểu được nỗi đau mà con bé phải chịu đựng... chỉ là, ta không được mạnh mẽ như con bé mà thôi." Nói rồi, Kiyomasa quay lưng bước đi, để lại Jinta với những chiếc bánh manju trên tay, cùng với vô vàn thắc mắc. Trong khoảnh khắc, Jinta thoáng thấy một nét buồn bã, cô độc thoáng qua trên gương mặt của Kiyomasa.

Vừa đặt chân vào chính điện, Jinta đã thấy trưởng làng cùng những bô lão khác đang chờ đợi, trên gương mặt họ thoáng hiện vẻ nhẹ nhõm khi thấy anh. Những bô lão khác trong làng trao đổi những ánh mắt đầy ẩn ý, và Jinta hiểu rằng, có chuyện không hay đã xảy ra.

Jinta thoáng thấy có chút gì đó bất thường trong thái độ của mọi người, nhưng anh vẫn giữ đúng lễ nghi, tiến về phía tấm rèm trúc, cung kính quỳ xuống và cúi đầu chào Byakuya. "Jinta, cận vệ của người, đã đến theo lệnh triệu tập."

"Chúng ta đang đợi cậu, Jinta" giọng nói trầm ấm nhưng có phần căng thẳng của Byakuya vang lên từ sau tấm rèm trúc. Dù không thể nhìn thấy gương mặt của cô, Jinta vẫn cảm nhận được sự lo lắng ẩn chứa trong từng lời nói. "Đáng lẽ ra, nhiệm vụ của cậu là phải luôn túc trực bên cạnh bảo vệ ta, nhưng..."

"Nhưng tình hình đã có chút thay đổi," trưởng làng vội vàng cắt ngang, giọng nói đầy vẻ khẩn trương. "Theo như lời kể của một thôn nữ, khi đang hái thảo dược trong Rừng Irazu, cô ấy đã tình cờ bắt gặp hai kẻ lạ mặt khả nghi. Một trong số chúng có vóc dáng to lớn, dị thường, vượt xa người thường."

Nghe đến đây, vẻ mặt Jinta trở nên nghiêm trọng. Anh hiểu rõ, đối với một cận vệ của vu nữ, không có nhiệm vụ nào quan trọng hơn việc bảo vệ Itsukihime. Nhưng, trừ tà, diệt quỷ, bảo vệ sự bình yên cho dân làng, cũng là một phần trách nhiệm không thể chối bỏ của anh.

"Chúng ta sẽ cắt cử Kiyomasa thay cậu bảo vệ đền thờ," Byakuya nói, giọng có chút run rẩy. "Jinta, nhiệm vụ của con lần này, là săn quỷ. Hãy lập tức đến Rừng Irazu, điều tra rõ mọi chuyện. Nếu phát hiện bất cứ thứ gì có thể gây hại đến sự an nguy của dân làng, hãy tiêu diệt chúng ngay lập tức."

Jinta đứng nghiêm trang. Anh để từng lời, từng chữ trong mệnh lệnh của Byakuya vang vọng trong tâm trí. Ánh mắt Jinta trở nên sắc lạnh, hướng thẳng về phía trước, không một chút do dự. Chỉ có một câu trả lời duy nhất, và anh cất giọng, khẽ khàng nhưng đầy kiên quyết: "Thần xin tuân mệnh. Nguyện sẽ đem hết sức mình để diệt trừ quỷ, bảo vệ sự bình yên cho làng."

Rừng Irazu, cái tên quen thuộc mà người dân Kadono dùng để gọi khu rừng rậm rạp bao quanh làng, đặc biệt là dải rừng hùng vĩ trải dài về phía bắc, nơi có ngôi đền cổ kính tọa lạc. Ẩn mình trong lòng Rừng Irazu là vô số loại thực vật, từ rau rừng đến những loài hoa thuốc. Chỉ cần dành chút ít thời gian len lỏi giữa những tán cây, một người phụ nữ của làng cũng có thể dễ dàng thu hái đầy ắp giỏ của mình. 

Nghe cái tên "Irazu", người ta dễ liên tưởng đến một chốn rừng thiêng nước độc, nhưng đối với người dân Kadono, Rừng Irazu lại là một phần không thể thiếu trong cuộc sống thường nhật. Người xưa kể lại rằng, nữ thần Mahiru-sama, trước khi hiển thánh, đã từng ẩn mình trong khu rừng này dưới lốt một con cáo trắng, nhưng thực hư của câu chuyện vẫn còn là một dấu hỏi lớn.

"Đ-đường này, Jinta-sama!"

Chitose, cô thôn nữ trẻ tuổi, người đã tận mắt chứng kiến hai kẻ lạ mặt khả nghi, nhận trọng trách dẫn đường cho Jinta. Jinta khẽ cau mày, hít thở bầu không khí đặc quánh, nồng nàn của cây rừng vào thời điểm giữa hạ. "Chúng ta đã đi khá xa rồi đấy," anh lên tiếng.

Chitose nhỏ tuổi hơn Shirayuki, nhưng dòng máu của một người con gái Kadono – ngôi làng nổi tiếng với nghề rèn sắt – đã hun đúc cho cô một sức khỏe phi thường. Hơi thở của cô không hề có dấu hiệu mệt mỏi. Bàn chân thoăn thoắt lướt trên con đường mòn nhỏ hẹp, vốn được tạo ra bởi những dấu chân của thú rừng, Chitose dẫn đường với một tốc độ đáng kinh ngạc.

"Nơi này có rất nhiều rau tề thái... Jinta-sama," Chitose vừa nói, vừa đưa tay chỉ về phía một vạt đất um tùm cây cỏ. Rau tề thái, một loài thảo dược có hoa nhỏ li ti, thường được người dân trong làng dùng để sắc thuốc chữa các bệnh về tiêu hóa. Thảo dược tự nhiên, đối với một ngôi làng miền núi hẻo lánh như Kadono, nơi mà những người bán thuốc hiếm khi đặt chân tới, là một nguồn tài nguyên vô giá. Việc thu hái thảo dược, thường là do phụ nữ trong làng đảm nhiệm. "Sáng nay, khi đến đây để hái rau tề thái, em đã tình cờ nhìn thấy hai bóng người khả nghi. Một trong số chúng... còn cao lớn hơn cả anh, Jinta-nii... à không, Jinta-sama, và, ừm..."

Giọng nói của Chitose run run, vừa vì sợ hãi, vừa vì sự non nớt của tuổi trẻ. Tuy nhiên, điều khiến Jinta bận tâm hơn cả, lại chính là cách xưng hô xa lạ của Chitose. "Chitose...", anh khẽ gọi, "Em không cần phải quá câu nệ như vậy. Cứ nói chuyện với anh như bình thường là được rồi."

"Nhưng... em không thể nào vô lễ với một người bảo vệ vu nữ được ạ."

Jinta thở dài. Cận vệ của vu nữ, nói một cách hoa mỹ, là người bảo vệ Itsukihime; nhưng suy cho cùng, cũng chính là người bảo vệ sự bình yên cho cả ngôi làng này. Vì vậy, hầu hết người dân Kadono, từ trên xuống dưới đều đối xử với anh bằng một thái độ cung kính. Nhưng không hiểu sao, Jinta lại cảm thấy có chút gì đó xa cách khi nghe Chitose gọi mình bằng kính ngữ "sama" trang trọng như vậy. "Anh sẽ không phiền đâu, nếu em cứ gọi anh là Jinta-nii, như ngày xưa ấy."

"N-nhưng mà..." Chitose ngập ngừng, đôi má ửng hồng vì bối rối. Ngày trước, Chitose vẫn luôn miệng gọi anh là "Jinta-nii". Chitose là người bạn thân thiết đầu tiên của Suzune, và cũng vì thế, anh có thêm một người em gái, một người bạn thưở nhỏ. Jinta vẫn còn nhớ như in những buổi chiều, Suzune lẽo đẽo theo sau Chitose, chạy nhảy, nô đùa khắp các con đường trong làng, đôi khi còn quên cả sự hiện diện của anh trai mình. Trong lòng Jinta khi ấy có chút ghen tị khi thấy em gái mình thân thiết với người khác, nhưng phần nhiều, vẫn là niềm hạnh phúc khi thấy Suzune tìm được một người bạn.

"Đã lâu lắm rồi, chúng ta không trò chuyện như thế này nhỉ," Jinta mỉm cười, cố gắng xua tan đi bầu không khí ngượng ngùng.

"...Vâng, thưa anh."

"Dạo này em vẫn khỏe chứ?"

"Vâng, em vẫn khỏe ạ. Sức khỏe là thứ duy nhất mà em có thể tự hào... thưa ngài."

Nhưng rồi, không biết từ khi nào, Jinta không còn thấy bóng dáng hai đứa trẻ nô đùa cùng nhau nữa. Chuyện gì đã xảy ra giữa hai đứa trẻ? Jinta cố gắng hồi tưởng, lục lọi trong ký ức 

"Em vẫn còn nhỏ quá, Suzune-chan."

Đúng vậy. Thời gian cứ thế trôi đi, Chitose đã trưởng thành, trở thành một thiếu nữ, còn Suzune thì vẫn mãi là một đứa trẻ. Nhắc nhở về dòng máu quỷ đang chảy trong huyết quản, và có lẽ, cũng vì không muốn đánh mất đi người bạn thân thiết đầu tiên của mình, Suzune đã chủ động tạo ra một khoảng cách với Chitose.

Jinta nói đùa, "Chà, xem ra em đã ghét anh đến mức không thể gọi anh là Jinta-nii nữa rồi nhỉ?"

"K-không phải...! Không phải như vậy đâu ạ, nhưng mà..." Chitose ngập ngừng. Có lẽ, sau ngần ấy năm, việc đối xử với anh như một người anh trai thân thiết đã trở nên quá khó khăn đối với Chitose. Kể từ khi Suzune và Chitose không còn thân thiết, mối quan hệ giữa Jinta và Chitose cũng dần trở nên xa cách. Thời gian trôi qua, hình ảnh "Jinta-nii" thân thuộc ngày nào đã phai nhạt, thay vào đó là Jinta, một người có địa vị cao quý trong làng.

Giờ đây, Jinta mới thấm thía được phần nào nỗi lòng của Byakuya, khi cô luôn khó chịu trước thái độ quá mức cung kính của anh. "Anh hiểu rồi... Bị đối xử khác với những gì mình đã quen, quả thật có chút... khó chịu..."

"Dạ?" Chitose ngơ ngác hỏi.

"À, không có gì. Anh chỉ đang lẩm bẩm một mình thôi. Em đã dẫn anh đến đây là tốt lắm rồi. Giờ thì em có thể quay về làng được rồi." Jinta đặt tay trái lên chuôi thanh kiếm, theo một phản xạ tự nhiên, ngón cái tì nhẹ lên chốt kiếm. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng xua tan đi những suy nghĩ vẩn vơ, tập trung cao độ vào môi trường xung quanh.

Một sự im lặng bao trùm lấy khu rừng. Không một tiếng chim hót, không một tiếng côn trùng kêu, thậm chí, cả tiếng lá cây xào xạc thường ngày cũng biến mất. Một sự tĩnh lặng đến rợn người.

"Anh Jinta... anh có chắc là sẽ ổn không?" Chitose ngập ngừng hỏi, giọng nói lộ rõ vẻ lo lắng.

"Ừ. Em mau chóng trở về đi, kẻo trời tối."

"Vâng. Vậy... em xin phép." Có lẽ Chitose đã cảm nhận được sự thay đổi trong bầu không khí xung quanh Jinta, cô lặng lẽ quay người rời đi.

Tuy nhiên, chỉ mới đi được vài bước, Chitose đột ngột dừng lại. 

"Có chuyện gì vậy, Chitose?" Jinta hỏi.

Cô gái trẻ ngập ngừng quay đầu lại, sau một hồi do dự, cuối cùng cũng lên tiếng, "Ừm... Suzune-chan, dạo này cậu ấy vẫn khỏe chứ ạ?"

Đó là một câu hỏi, một câu hỏi rất đỗi bình thường, được thốt ra từ chính Chitose của những ngày tháng ấu thơ, hồn nhiên, trong sáng. Hiểu được điều đó, Jinta mỉm cười, trả lời cô bé bằng giọng điệu của "Jinta-nii" ngày nào, chứ không phải là người bảo vệ vu nữ. "...Ừ. Con bé vẫn khỏe. Chỉ có điều, vẫn là một con cú đêm chính hiệu, chẳng chịu thay đổi gì cả."

Đôi mắt Chitose mở to, lấp lánh niềm vui trước câu trả lời của Jinta. Một nụ cười rạng rỡ, tươi tắn hơn nhiều so với vẻ ngoài có phần trưởng thành của cô bé, nở trên môi. "Em cảm ơn anh Jinta nhiều lắm. Vậy... em xin phép về trước đây ạ!"

"Đi đường cẩn thận nhé, Chitose."

"Vâng ạ, anh cũng bảo trọng, Jinta-nii... à không, Jinta-sama!" Cô bé vẫy tay chào tạm biệt, rồi nhanh chóng khuất bóng sau những tán cây.

Jinta mỉm cười. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, anh như được sống lại những ngày tháng ấu thơ, tươi đẹp và hồn nhiên. Nhưng khi bóng dáng Chitose khuất dần, niềm vui trong lòng Jinta cũng dần phai nhạt, thay vào đó là một nỗi buồn man mác. Jinta nhớ lại những ngày tháng khi anh, Shirayuki và Suzune luôn quấn quýt bên nhau. Nhưng rồi, anh chợt nhận ra, sự gắn bó khăng khít giữa ba người họ, dường như chỉ bắt đầu từ sau khi Suzune dần trở nên xa cách với Chitose.

Em gái anh khi ấy đã cảm thấy thế nào? Khi mà, vì một lý do nào đó, cô bé buộc phải tự mình cắt đứt đi sợi dây liên kết với người bạn thân thiết đầu tiên? Buồn bã? Cô độc? Hay là một cảm xúc nào khác? Jinta biết, những từ ngữ đơn giản ấy, không thể nào lột tả hết được những gì mà Suzune đã phải trải qua.

"Thật thảm hại..." Jinta khẽ lẩm bẩm, giọng nói lạc đi trong không gian. Mười ba năm đã trôi qua, kể từ cái đêm mưa gió định mệnh ấy. Anh đã trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, nhưng sâu thẳm trong lòng, Jinta vẫn luôn tự trách mình, vì đã không thể bảo vệ được em gái, không thể mang đến cho Suzune một cuộc sống trọn vẹn. Anh ghét cái cảm giác bất lực, yếu đuối này. Motoharu đã từng nói, "Vạn vật trên đời, không có gì là không thay đổi." Nhưng Jinta lại cảm thấy, bản thân mình, dường như vẫn dậm chân tại chỗ, vẫn là một đứa trẻ yếu đuối, không thể bảo vệ được những người mà anh yêu thương.

Jinta để mặc cho dòng suy nghĩ miên man trôi theo dòng ký ức, nhưng rồi, anh chợt giật mình, nhận ra rằng đây không phải là lúc để đắm chìm trong quá khứ. Anh lắc mạnh đầu, cố gắng xua tan đi những cảm xúc đang bủa vây lấy tâm trí mình. Jinta ngước nhìn lên, những tán lá xanh non, ken dày, đan xen vào nhau, che khuất gần như toàn bộ bầu trời. Chỉ có một vài tia nắng hiếm hoi, len lỏi qua kẽ lá, rọi xuống mặt đất. Anh hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương ngai ngái, nồng nàn của cây cỏ, của đất ẩm, tràn ngập trong lồng ngực.

Nhưng... vẫn không có một âm thanh nào khác. Không có tiếng chim hót líu lo, không có tiếng côn trùng rả rích, thậm chí, cả tiếng lá cây xào xạc, lay động trong gió, cũng hoàn toàn biến mất.

Một sự im lặng đến rợn người, bao trùm lấy khu rừng.

Dù vẫn đứng yên tại chỗ, nhưng Jinta có cảm giác như không gian xung quanh đã hoàn toàn thay đổi. Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, Jinta vô thức đưa tay lên chuôi kiếm, ngón cái tì nhẹ, sẵn sàng rút kiếm ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào.

Đột nhiên, một cơn cuồng phong gào thét, xé toạc sự tĩnh lặng của khu rừng. Thoạt tiên, Jinta ngỡ rằng khu rừng cuối cùng cũng đã thức giấc, nhưng rồi, anh nhận ra, âm thanh man rợ ấy không phải là của gió, mà là của một sinh vật khổng lồ, cao đến bảy shaku, đang lao về phía anh với một tốc độ kinh hoàng, nắm đấm to lớn như chực chờ nuốt chửng lấy anh.

Không một chút nao núng, Jinta vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, bình thản. Nhanh như cắt, anh bật người nhảy lùi về phía sau.

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, mặt đất dưới chân Jinta rung chuyển dữ dội như thể đang hứng chịu một cơn địa chấn. Khi lớp bụi mù mịt dần tan, kẻ tấn công Jinta từ từ hiện rõ. Với một bên gối quỳ xuống đất, tạo thành một hố sâu hoắm, hắn nhìn chằm chằm vào nơi mà Jinta vừa đứng, giọng nói trầm khàn vang lên, "Ta đã nghĩ rằng một chiêu có thể kết liễu được ngươi."

Hiện nguyên hình trước mắt Jinta là một sinh vật gớm ghiếc, với da đỏ au, tóc rối bù, hai chiếc sừng mọc ra từ trán, cùng với những thớ cơ bắp cuồn cuộn. Và đáng sợ hơn cả, là đôi mắt đỏ rực. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một con quỷ.

"Không thể đợi đến khi màn đêm buông xuống mới giở trò hay sao?", Jinta nhếch mép cười khẩy, không thể tin được rằng con quỷ trước mặt lại có vẻ ngoài đúng chuẩn "quỷ" đến như vậy. Nhưng rồi, rất nhanh, anh thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên sắc lạnh, tập trung cao độ.

"Hừm, các ngươi thường hay rêu rao rằng yêu ma quỷ quái chỉ hoạt động vào ban đêm. Nhưng đó chỉ là những lời đồn thổi nhảm nhí. Ta không nói đến những con quỷ tạp nham, nhưng với những kẻ thượng đẳng như ta, thì thời gian không phải là vấn đề."

"Ngươi tự cho mình là thượng đẳng ư? Thật không ngờ, lũ quỷ các ngươi lại có lòng tự trọng cao đến vậy đấy." Jinta mỉa mai, nhưng tuyệt nhiên không rời mắt khỏi con quỷ, từng cử động, dù là nhỏ nhất, của đối phương đều không thoát khỏi tầm mắt của anh.

Con quỷ này, rõ ràng là một kẻ đã trải qua nhiều trận chiến. Dù có vẻ như đã thả lỏng, không hề phòng bị, nhưng Jinta biết, hắn vẫn luôn duy trì một khoảng cách an toàn, sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống. "Một kẻ mang theo nữ nhân khi đi diệt quỷ, lại dám mở miệng nói về lòng tự trọng sao?"

Jinta tặc lưỡi một tiếng đầy khó chịu. Rõ ràng, con quỷ này đã theo dõi hai người họ từ trước đó. "Nếu đã rình rập từ lâu, tại sao ngươi không tấn công khi ta còn đi cùng với Chitose?" Jinta chất vấn. Nếu con quỷ đó ra tay khi Chitose còn ở bên cạnh, Jinta biết chắc rằng, anh sẽ không thể nào bảo vệ được cả hai, và khả năng né tránh đòn tấn công đầu tiên là rất thấp. Vậy tại sao, con quỷ lại bỏ qua cơ hội đó?

Lông mày của con quỷ nhíu lại, giọng nói trầm đục vang lên, "Hạ thủ với một nữ nhân yếu đuối, không phải là tác phong của ta." Hắn tỏ vẻ khinh bỉ, như thể việc tấn công Chitose là một hành động hèn hạ, không xứng đáng với hắn.

Jinta cảm thấy nực cười. Một con quỷ, vốn được xem là hiện thân của cái ác lại đi nói về những nguyên tắc? Dù có tuổi thọ gần ngàn năm, dù sở hữu sức mạnh vượt trội hơn hẳn so với con người, nhưng dường như con quỷ trước mặt Jinta lại dễ dàng bị lung lay bởi những lời lẽ tưởng chừng như vô hại.

"Đủ rồi. Đây là địa phận của con người. Nếu ngươi biết điều, thì hãy mau chóng rời khỏi đây." Dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng Jinta vẫn không thể che giấu được sự căng thẳng. Đáp lại lời cảnh cáo của Jinta, con quỷ siết chặt hai nắm đấm to lớn, sẵn sàng nghênh chiến.

"Ngươi nghĩ ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi sao?"

"Không đời nào.", Jinta khẽ đáp, trong lòng đã đoán được ý đồ của con quỷ. Hắn không hề nhìn Jinta, ánh mắt của hắn dán chặt vào con đường mòn dẫn về phía Kadono. Mục tiêu của hắn, không phải là Jinta, mà là ngôi làng. Trong tình huống này, Jinta, với tư cách là người bảo vệ vu nữ, chỉ có một lựa chọn duy nhất. "Không quan trọng. Dù ngươi có muốn hay không, thì ta cũng sẽ không để ngươi bước chân qua đây."

Không chần chừ thêm một giây, Jinta tiến lên một bước, tay phải nhanh chóng rút thanh kiếm ra khỏi vỏ. Cơ thể hơi hạ thấp, chân phải lùi về sau, tạo thành một thế tấn vững chãi, lưỡi kiếm lạnh lẽo hướng về phía sau, sẵn sàng vung lên bất cứ lúc nào. Jinta không hề hy vọng lời nói của mình có thể lay chuyển được ý định của con quỷ. Hắn muốn xâm nhập Kadono, và Jinta, bằng mọi giá phải ngăn chặn hắn. Một cuộc chiến là điều không thể tránh khỏi.

"Vậy thì tốt. Ta cũng thích như vậy hơn." Con quỷ nhếch mép cười, một nụ cười đầy man rợ.

Giữa khu rừng Irazu âm u, nơi cây cối mọc chen chúc, um tùm, thật may mắn, Jinta và con quỷ lại đối mặt nhau tại một khoảng đất trống trải, đủ rộng để cả hai có thể tự do di chuyển. Jinta nhìn chằm chằm vào đối thủ, ánh mắt sắc lạnh như dao. Con quỷ cũng thủ thế, sẵn sàng nghênh chiến. Mọi lời nói, giờ đây, đều trở nên thừa thãi.

Không một lời cảnh báo, Jinta bất ngờ đạp mạnh chân trái xuống mặt đất, lao về phía trước như một mũi tên, một đường kiếm từ trên cao bổ xuống. Lưỡi kiếm như hòa làm một với thân thể Jinta, xé gió lao vút lên cao, rồi trong khoảnh khắc, khi toàn thân anh đạt đến điểm cao nhất của cú nhảy, lưỡi kiếm theo đà vung xuống, mang theo toàn bộ sức mạnh, nhắm thẳng vào đầu con quỷ.

Đây là một đòn tấn công liều lĩnh, đi ngược lại với những nguyên tắc cơ bản của kiếm đạo. Khi nhảy lên và vung kiếm hết cỡ, Jinta đã tự tạo ra một sơ hở lớn, một cơ hội cho đối thủ phản công. Nhưng Jinta hiểu rõ, lớp da của loài quỷ vô cùng cứng rắn, những đòn đánh tầm thường, e rằng, chỉ như gãi ngứa cho chúng. Để có thể kết liễu được con quỷ này, mỗi một đường kiếm đều phải dồn vào đó toàn bộ sức lực.

Con quỷ khẽ nhếch mép. Hắn ta ung dung khoanh hai cánh tay to lớn ra sau đầu, sẵn sàng hứng trọn đường kiếm của Jinta. 

Ngu ngốc, Jinta thầm nghĩ. Thanh kiếm này, được rèn từ những người thợ tài hoa nhất của Kadono, không gì là không thể chém đứt.

Dường như cảm nhận được luồng sát khí mãnh liệt toát ra từ Jinta, con quỷ thoáng chốc do dự, vội vàng lùi lại. Nhưng đã quá muộn. Lưỡi kiếm của Jinta đã để lại một vệt chém khoảng chừng một sun trên ngực của con quỷ. Từ vết thương, máu tươi đõ thẫm trào ra. Jinta thoáng thấy nực cười, khi nhận ra máu của quỷ cũng chỉ là một màu đỏ giống con người.

"...Không tệ." Vết thương dường như không hề khiến hắn đau đớn, ngược lại, trong đôi mắt đỏ rực của hắn, còn ánh lên một tia hưng phấn, như thể hắn đang cảm thấy thích thú khi đối đầu với một đối thủ xứng tầm.

Vẻ mặt tự mãn của con quỷ khiến máu trong người Jinta sôi lên sùng sục. Jinta dồn lực vào chân, lao tới, định tung ra một đòn tấn công tiếp theo, nhưng không ngờ, con quỷ lại phản ứng một cách dữ dội. Hắn liên tục vung ra những cú đấm không hề có bất kỳ một kỹ thuật nào, chỉ đơn thuần là sức mạnh man rợ thuần túy. Nhưng Jinta không hề nao núng. Anh hiểu rõ, những cú đấm tưởng chừng như thô kệch ấy lại ẩn chứa một sức mạnh khủng khiếp, đủ sức nghiền nát bất cứ thứ gì dám cản đường. Chỉ cần sơ sẩy một chút, anh có thể mất mạng ngay lập tức.

Jinta đẩy mạnh chân phải và vặn thân trên sang một bên, né tránh cú đấm của con quỷ. Bây giờ ở bên cạnh cánh tay dang rộng của con quỷ, anh chuẩn bị một cú chém ngang khác. Lần này thanh kiếm của anh đi theo một quỹ đạo ngược lại, hướng lên trên. Để bù đắp cho việc thiếu đà, anh chuẩn bị vặn thân để lấy lực. Anh giương kiếm lên, song song với cánh tay của con quỷ, và nhắm vào vai. Đúng lúc đó, anh nhìn thấy một người khác từ khóe mắt.Nhưng đúng vào khoảnh khắc quyết định ấy, Jinta thoáng thấy, từ khóe mắt, một bóng hình khác đang lao đến.

 "Không nhanh vậy đâu." Như một bóng ma, một nữ nhân vận kimono bất ngờ xuất hiện, vung cây đinh ba sắc nhọn, nhắm thẳng vào đôi mắt của Jinta. Không còn cách nào khác, Jinta buộc phải từ bỏ đòn tấn công, tập trung toàn lực để né tránh. Jinta nghiêng người, lách mình sang trái, khiến cho lưỡi kiếm, vốn đã định sẵn sẽ chém vào khớp vai của con quỷ, trượt ra ngoài không khí. Ngay lập tức, anh điều chỉnh lại tư thế, lùi lại vài bước, tạo khoảng cách an toàn.

"Ngươi né cũng nhanh đấy, nhưng... lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu.", giọng nói the thé, lạnh lẽo của nữ quỷ vang lên. Ả ta có một làn da trắng bệch, nhợt nhạt như xác chết, và đôi mắt đỏ rực.

"Vậy ra, ngươi là đồng bọn của hắn.", Jinta lạnh giọng nói, không giấu được sự khó chịu trong giọng nói, tặc lưỡi một tiếng. Lẽ ra, anh phải cẩn trọng hơn. Đáng lẽ anh phải nhận ra rằng, nếu đã có một con quỷ xuất hiện, thì khả năng cao là sẽ có kẻ khác ẩn nấp gần đó. Jinta nghiến răng, tự trách bản thân vì đã quá chủ quan, để lỡ mất cơ hội tốt để kết liễu con quỷ kia.

"Khà, cảm ơn ngươi đã ra tay tương trợ. Nhưng mà... chiêu thức vừa rồi... thực sự là của một con người sao?", con quỷ to lớn lên tiếng, giọng điệu có phần nghi hoặc.

"Ai mà biết được? Có khi nào, tên nhóc đó đã bị vấy bẩn bởi yêu khí, sau khi ở gần một trong số chúng ta quá lâu không? Ừm... con bé tên gì ấy nhỉ... À, Suzune-chan thì phải?", nữ quỷ đáp lại với giọng the thé.

Không cần biết chúng làm cách nào biết được tên em gái anh, Jinta không thể nào kiềm chế được cơn giận dữ đang cuồn cuộn trong lòng. "Câm miệng! Lũ quỷ các ngươi... phải chết!", Jinta gầm lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai con quỷ.

Gần như ngay lập tức, Jinta đã đạp mạnh chân xuống đất, lao về phía nữ quỷ, vung kiếm chém thẳng vào cổ ả. Nhưng, vì quá phẫn nộ, đường kiếm của anh trở nên quá mức trực diện, thiếu đi sự tinh tế, biến ảo cần thiết. Và bởi vậy, nó dễ dàng bị hóa giải. 

Jinta lùi lại một bước, hít một hơi thật sâu, cố gắng xua tan đi cơn giận đang bùng cháy trong lồng ngực, nhưng sự bình tĩnh dường như vẫn là một thứ quá xa xỉ đối với anh lúc này. Không thể trút giận lên kẻ thù, Jinta chỉ còn cách nhìn chằm chằm vào nữ quỷ bằng ánh mắt căm phẫn, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ, "Câm miệng. Suzune không phải là đồng loại của các ngươi. Con bé là em gái ta."

"Ôi chao, sát khí thật đáng sợ. Với bộ dạng này, trông ngươi còn đáng sợ hơn cả một con quỷ thực thụ đấy! Cơ mà, ta phải công nhận, tình yêu mà ngươi dành cho em gái mình, thật đáng ngưỡng mộ.", nữ quỷ cười cợt

Con quỷ to lớn, dường như không mấy bận tâm đến sự hiện diện của Jinta, quay sang hỏi nữ quỷ, "Vậy, kết quả thế nào?"

"Tất nhiên là hoàn hảo. Ta đã tận mắt nhìn thấy con bé. Dung mạo của nó, giống hệt như những gì ta đã thấy trong 'viễn cảnh'. Nói thật, ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Dù đã sử dụng 'Thiên Lý Nhãn', nhưng ta vẫn không thể tin được, mọi chuyện lại trùng khớp đến vậy."

"Ta chưa bao giờ nghi ngờ khả năng của 'Thiên Lý Nhãn'. Điều ta không tin tưởng là việc ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách nghiêm túc hay không mà thôi."

"Ngươi nói cái quái gì vậy? Nghe mà phát tởn. Bộ ngươi là cha ta chắc?"

Hai con quỷ, dường như chẳng coi Jinta ra gì, thản nhiên trò chuyện, tranh cãi với nhau. Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ hơn, có thể nhận thấy, chỉ có nữ quỷ là tỏ ra hoàn toàn không phòng bị. Con quỷ to lớn kia, dù vẫn tham gia vào cuộc đối thoại, nhưng ánh mắt hắn không hề rời khỏi Jinta, từng cử động, dù là nhỏ nhất, của Jinta, đều không thoát khỏi sự giám sát của hắn.

"'Tởn'? Từ đó nghĩa là gì?", con quỷ to lớn hỏi lại.

“'Tởn' theo ta hiểu có nghĩa là 'đáng sợ', hoặc là 'khó chịu'. Với 'Thiên Lý Nhãn' ta đã nhìn thấy những nữ quỷ ở một nơi xa xôi sử dụng từ đó. Bọn chúng tự xưng là 'Yamanba', với làn da rám nắng, trang điểm viền trắng quanh mắt, và những bộ trang phục lộng lẫy.“

"Hừm. Thì ra, lũ quỷ ở những nơi khác cũng đã phát triển ngôn ngữ riêng của chúng. Thú vị đấy."

"Không chỉ vậy, chúng còn có thể tự do đi lại vào ban ngày. Chắc chắn, chúng phải là những con quỷ thượng đẳng, sở hữu trí tuệ vượt trội."

Mải mê với cuộc trò chuyện, hai con quỷ hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của Jinta. Đây là cơ hội tốt để mình bình tĩnh lại, Jinta thầm nghĩ. Mình không thể đánh bại chúng, khi mà tâm trí vẫn còn đang rối bời như thế này. Anh cố gắng điều hòa nhịp thở, xua tan đi những cảm xúc tiêu cực. Lấy lại được phần nào bình tĩnh, Jinta hít một hơi thật sâu, bước lên một bước, chỉ thẳng thanh kiếm về phía hai con quỷ, lạnh giọng nói: "Nói nhảm đủ rồi. Rốt cuộc, các ngươi đến Kadono với mục đích gì?"

Jinta không hề hy vọng sẽ nhận được một câu trả lời thỏa đáng. Anh chỉ đang cố gắng kéo dài thời gian, để có thể hoàn toàn lấy lại được sự bình tĩnh. Nhưng, thật bất ngờ, con quỷ to lớn lại đáp lời anh, "Mục đích của chúng ta ư? Đơn giản thôi. Đó là... tương lai. Một tương lai cho tộc quỷ bọn ta."

Thái độ của hắn ta rất nghiêm túc, không có vẻ gì là đang nói dối. Điều này, càng khiến cho Jinta thêm phần bối rối. Anh định hỏi rõ hơn, thì nữ quỷ đột nhiên ngáp dài một tiếng.

"Thôi, đủ rồi. Đi thôi. Mục đích của chúng ta đã đạt được.", nữ quỷ ngáp dài một tiếng, tỏ vẻ chán chường. Cô ta uể oải vươn vai, rồi đặt cây đinh ba lên vai, không thèm đợi câu trả lời của đồng bọn, quay gót bước đi.

Con quỷ to lớn, dường như đã quá quen với thái độ của nữ quỷ, chỉ nhún vai, rồi quay sang Jinta, nói, "Nếu ngươi muốn biết thêm, thì hãy đến hang động ở sâu trong rừng mà tìm chúng ta. Tạm thời, chúng ta sẽ ở đó."

"Ngươi nghĩ ta ngu ngốc đến mức tự mình chui đầu vào rọ hay sao?"

"Ngươi có thể tin hoặc không, tùy ngươi. Nhưng hãy nhớ kỹ điều này: Không giống như lũ con người các ngươi, quỷ tộc, không bao giờ nói dối." Nói rồi, con quỷ nở một nụ cười đắc thắng, rồi quay người, chậm rãi bước theo nữ quỷ.

Jinta đứng im, bất động, không hề có ý định ngăn cản hai con quỷ rời đi. Không phải là anh không muốn, mà là anh không thể. Trong tình thế hiện tại, đối đầu với cả hai con quỷ cùng một lúc, chẳng khác nào tự sát. Chắc chắn, hai con quỷ đó có mưu đồ gì đó với Kadono. Có thể, mục tiêu của chúng là Byakuya, hoặc là thanh kiếm thiêng Yarai, như lời trưởng làng đã suy đoán. Và nếu đúng như vậy, thì sớm muộn gì, chúng cũng sẽ quay lại. Và khi thời khắc đó đến, Jinta biết rằng, anh sẽ phải đánh đổi tất cả, thậm chí là cả mạng sống của mình để ngăn chặn chúng.

Jinta không hề run sợ. Đây là con đường mà anh đã tự nguyện lựa chọn. Nhưng, điều đó không có nghĩa là, con đường phía trước sẽ bằng phẳng.

"Mình... vẫn còn quá yếu...", Jinta khẽ thở dài, một nỗi thất vọng trào dâng trong lòng

mochi được nướng, bọc trong rong biển và phủ hoặc nhúng trong nước tương Một loại bánh kẹo truyền thống của Nhật. Hầu hết đều có vỏ ngoài làm từ bột mì, bột gạo, sắn dây và kiều mạch, và nhân là tương đậu đỏ. Manjū đôi khi được làm với các loại nhân khác như mứt hạt dẻ