"Ngực mình to và nặng thế này … rắc rối đây."
Carlo thử nâng hai quả tạ mỡ bằng lòng bàn tay. Kích thước và độ săn chắc của cơ thể mới này thật khó tin với cô.
Cô không hiểu rõ cơ thể phụ nữ—cả đời cô chỉ dành cho học tập ma thuật - và sự chuyển giới này này chỉ càng làm tăng sự xa lạ của cô với chính bản thân.
"Chiến đấu cận chiến sẽ khó khăn hơn."
Mặc mỗi đồ lót trên thân, Carlo quan sát cơ thể mình từ nhiều góc độ.
Khi không thể phóng ma thuật ra ngoài, cô luôn phải kết hợp ma thuật với lối đánh cận chiến song nhưng thân hình mới này không lý tưởng cho việc đó.
Cô nhận thức rằng bộ ngực lớn và đầy đặn được xem là biểu tượng của sắc đẹp.
Nhưng khi chúng lại là một phần cơ thể mình, hai cục mỡ ấy chẳng khác gì một gánh nặng thừa thãi.
Và còn cả mái tóc dài đến mức nực cười nữa...
‘Hmph, mình sẽ xoay sở được.’
Phải rồi, nếu đây là cái giá để có được sức mạnh thì hậu quả không quan trọng lắm.
Không quan trọng, chắc chắn là thế.
Khi vừa mới chấp nhận thực tại, Carlo bỗng đông cứng lại khi đôi tai nhạy bén của cô bắt được tiếng đối thoại đang đến gần phòng cô.
—Cha, con nghe nói Carlo làm chuyện ngu ngốc gì đó và biến thành phụ nữ rồi.
—…Ừ, đúng là như vậy. Cẩn thận lời nói của con, Fabio.
—Được thôi, nhưng con cần phải tận mắt chứng kiến chuyện lố bịch này.
Tiếng bước chân vang lên.
Không thể nhầm lẫn, đó là giọng của Fabio—và tiếng bước chân đang tiến đến cánh cửa khẽ mở.
Carlo vội vàng túm lấy đống quần áo vứt trên sàn.
Cô vừa kéo xong quần và đang với lấy áo thì giọng Fabio vang lên từ ngưỡng cửa.
"Carlo, em nghe nói anh đã làm điều gì đó hết sức nực cười."
Rồi, không chút do dự, Fabio bước vào.
Ánh mắt họ chạm nhau.
May thay, Carlo ít nhất cũng đã kịp mặc quần.
Tuy nhiên, phần thân trên của cô vẫn chỉ được quấn bằng một lớp vải chặt, đường cong cơ thể lộ ra rõ rệt. Bộ ngực lớn đến mức không thể che giấu hoàn toàn và thậm chí còn lồi ra ở trên và dưới.
Hơi thở Fabio khựng lại, bản năng khiến cậu lùi ngay ra khỏi phòng.
"Thật nực cười, thằng kia. Cút."
Carlo vẫn chưa ý thức được tác động của cơ thể mới của mình.
Cô không lường trước được rằng ngoại hình của mình—đặc biệt là đối với cậu em trai kém năm tuổi—lại gây sốc đến mức nào.
Giọng điệu của cô vẫn sắc bén như cũ, đầy khinh miệt.
Fabio, tuy vậy, lại quá quen thuộc với giọng điệu đó. Dù giọng nói và cơ thể đã thay đổi, nhưng sự ngạo mạn ấy xác nhận rõ ràng danh tính của cô.
Dù vậy, cậu vẫn không thể khiến mình bước vào lại căn phòng. Thay vào đó, cậu gọi từ ngoài hành lang.
"Anh là con trưởng, thế mà lại ước một điều quái gở này? Anh không cảm thấy thấy xấu hổ à?!"
Không có câu trả lời nào mà cô đưa ra có thể giải thích thỏa đáng.
Rồi lại có thêm tiếng bước chân.
Carlo bước đến trước mặt Fabio.
"Urk."
Quần cô mặc thì rộng thùng thình, chỉ bám hờ trên hông. Nó không chỉ không làm đủ chức năng mà còn càng làm nổi bật đường cong cơ thể nữ tính. Lớp vải quấn quanh ngực chẳng những không che giấu mà còn càng nhấn mạnh sự đẫy đà của cô.
Fabio quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào Carlo.
Nhưng Carlo chỉ lạnh lùng nhìn cậu.
"Thằng nhãi, mày được tâng bốc suốt đời chỉ vì thứ ma thuật kỳ quái của mày, đúng không? Chính vì thế mày mới không bao giờ trưởng thành, vẫn cứ kiêu ngạo như một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch. Mày chẳng biết gì về thế giới này đâu."
Carlo túm lấy tóc Fabio, giật mạnh khiến cậu buộc phải nhìn thẳng vào mắt cô.
Fabio vốn đang tránh ánh mắt Carlo, nhưng giờ bị buộc phải đối diện với cái nhìn sắc bén ấy.
"Mày chắc hẳn đã lớn lên với những lời ca ngợi như ‘Tài năng hiếm có của con sẽ khiến con trở thành một đại pháp sư vĩ đại.’ Nhưng nếu tao giết mày ngay tại đây, tất cả những thứ đó chẳng còn nghĩa lý gì. Nếu tao, người đã đạt được sức mạnh bằng cách mà mày khinh miệt, dốc toàn lực đánh bại mày, thì mày còn cơ hội chống trả sao?"
"A-Anh điên rồi!"
‘Chị ấy đùa sao? Hay là nghiêm túc?’
Fabio nuốt khan, lén liếc xuống nắm tay Carlo, nơi những tia sét nhỏ đang lách tách.
‘Chị ấy có thể thực sự ra tay—’
"Ma thuật là thứ quyết định mọi thứ. Mày vẫn chưa hiểu sao? Lối sống của Cascata là dùng mọi biện pháp cần thiết để trở nên mạnh hơn. Nếu còn định nói mấy lời ngu xuẩn, thì biến đi. Trước khi tao quyết định giết mày ngay tại đây."
Carlo buông tóc Fabio, đẩy cậu ngã về phía sau.
Fabio loạng choạng rồi ngã xuống sàn hành lang.
Carlo không thèm nhìn lại, chỉ để lại một nụ cười khinh khỉnh.
"Thằng ngốc đáng thương."
Nói xong, cô đóng sầm cửa lại.
Fabio ngồi yên, sững sờ, môi mím chặt khi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín.
Gia tộc Cascata chỉ có ba người: Enrico della Cascata, gia chủ; Carlo della Cascata, con trưởng, Fabio della Cascata, con thứ.
Tối hôm đó, cả ba người ngồi quanh bàn ăn.
Chẳng có âm thanh nào ngoài tiếng va chạm của dao nĩa.
Dù là một gia đình, nhưng không có sự ấm áp, không có cuộc trò chuyện thân mật—chỉ có sự im lặng căng thẳng.
"Carlo."
Carlo ngẩng đầu lên nhìn Enrico, chờ đợi ông nói.
"Con còn thời gian trước khi quay lại học viện. Hãy tìm cách giải quyết mà không tạo lùm xùm cho gia tộc."
"Cha biết rồi mà. Thác nước đã thực hiện trao đổi bằng cái giá của nó, và nó sẽ không phục hồi lại cho con. Mà con cũng chẳng có ý định thử."
Enrico không trả lời ngay.
Ông cắt một miếng thịt được nêm nếm vừa phải, nhai chậm rãi trước khi tiếp tục.
"Con lúc nào cũng thế. Cứng đầu đến tận hơi thở cuối cùng."
"Con thích gọi đó là kiên định hơn. Và nếu cha thực sự cần con che giấu chuyện này, con có thể cải trang thành con trai."
"Với cái cơ thể như thế thì con thực sự nghĩ điều đó khả thi sao?"
Carlo phải thừa nhận đúng là điều đó bất khả thi.
Thân hình cô giờ đây không còn có thể là gì khác ngoài cơ thể nữ giới. Che giấu nó dưới vỏ bọc nam nhân không còn khả dĩ nữa.
"Vậy thì dùng ảo ảnh thì sao? Anh có thể khiến mình trông như đàn ông."
Fabio bật cười khinh khỉnh.
Carlo lắc đầu ngao ngán.
"Có ai trong gia tộc chúng ta sử dụng được phép thuật ảo ảnh không?"
"Không."
"Vậy thì chúng ta sẽ phải nhờ đến người ngoài. Cha có thực sự muốn lộ các mạch ma thuật của một pháp sư dòng dõi Cascata cho kẻ khác không? Nếu không, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa."
Phớt lờ ánh mắt khó chịu của Fabio, Carlo tiếp tục ăn.
"Nếu con từ chối tìm cách biến cơ thể về lại như cũ thì Carlo, con hãy hiểu điều này: Một người phụ nữ không thể thừa kế gia tộc này."
Lời của Enrico khiến bàn tay cầm dao nĩa của Carlo khựng lại trong thoáng chốc.
Thừa kế sao…
Cô thoáng cân nhắc về điều đó trước khi bật cười nhỏ.
"Đó chưa bao giờ là vấn đề đáng lưu tâm của con. Con luôn biết cha không có ý định truyền lại gia tộc cho con. Khi cha chết, lũ ngu xuẩn kia sẽ tự động chạy đến với hắn và thứ ma thuật của hắn."
"Carlo, bọn họ không phải là kẻ ngu ngốc như chị nói. Họ chỉ đơn giản là khôn ngoan thôi."
Fabio cười nhếch mép chêm vào.
Cuối cùng, Enrico mất kiên nhẫn, đập mạnh hai tay xuống bàn.
"Đủ rồi, cả hai đứa! Chuyện này không thể thay đổi được. Học viện không thể biết về Thác Nước, nên với bọn họ và trong thực tế, con vốn luôn là con gái. Gia tộc chỉ định cho con sống như một người đàn ông vì lý do chính trị."
Một lời nói dối hợp lý. Trong những cuộc tranh đấu quyền lực giữa các gia tộc quý tộc, lời giải thích đó đủ thuyết phục để được chấp nhận.
Carlo đảo mắt.
"Con chưa bao giờ thấy xấu hổ về chuyện này. Con chẳng quan tâm đến bề ngoài. Thật lòng mà nói, cuộc trò chuyện này đang làm con mất cả hứng ăn uống."
Cô đặt dao nĩa xuống với một tiếng cạch sắc lạnh.
Enrico cau mày.
"Ta đã chịu đựng sự ngang ngược của con đủ rồi. Con để phép tắc của mình ở đâu rồi?"
"Cứ chờ mà xem. Dù con đúng hay sai—con sẽ sớm làm mọi chuyện cho ra lẽ."
Nói rồi, Carlo quay lưng rời khỏi phòng ăn.
Enrico thở dài, đưa tay xoa thái dương.
"Mình không biết mình đã sai ở đâu với thằng Carlo này nữa..."
Vài ngày trôi qua, và ngày lễ nhập học cuối cùng cũng đã đến.
Ivan đi đến học viện theo chỉ dẫn cho trước.
Dù sống trong lãnh địa Cascata, cậu hiếm khi được thấy một thành phố đúng nghĩa vì trước nay cậu chỉ sinh sống ở bên ngoài tường thành. Học viện, sừng sững trước mắt như là một thành phố thu nhỏ, khiến cậu choáng ngợp bởi sự tráng lệ của nó.
Số lượng học viên tương đối ít.Ngay cả năm nay, cũng chỉ có hai lớp vỏn vẹn mười tân sinh. Tổng số học viên toàn học viện cũng chưa đến năm mươi.
Dù ít người là thế song học viện không chỉ đơn thuần là nơi dành cho học sinh. Đây còn là điểm hội tụ của vô số pháp sư trẻ theo đuổi con đường nghiên cứu ma thuật, xứng đáng với danh xưng thành phố của tri thức.
Ivan lang thang trong khuôn viên, quan sát những tòa nhà trong khi đi đến điểm tập trung trước khi buổi lễ nhập học bắt đầu.
Nhưng rốt cuộc, mọi tòa nhà trông gần như giống hệt nhau y sì đúc. Sau một lúc đi dạo, cậu ngỡ ngàng nhận ra mình đã bị lạc.
Thở dài với sự cam chịu, cậu quyết định hỏi ai đó đường đi và đảo mắt tìm kiếm xung quanh.
"À, kia rồi."
Cậu nhìn thấy một học viên mặc đồng phục giống mình.
Chàng trai kia hơi thấp hơn Ivan một chút, có vẻ ngoài hiền lành và dễ gần. Khi Ivan tiến lại gần, cậu ta nhìn cậu với ánh mắt tò mò trước khi nhận ra đồng phục giống nhau và nở một nụ cười thân thiện.
"Ồ, cậu là học sinh mới à?"
Ivan vốn định lên tiếng trước cho nên sự chủ động thân thiện của cậu bạn khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm đi một phần.
Cậu gượng gạo mỉm cười và gật đầu.
"Tớ là Emil von Aufstich, rất vui được gặp cậu."
‘Ồ, một trong Bốn Trụ Cột sao…’
Ivan chần chừ, không chắc có nên bắt tay với cậu ta không.
Chàng trai trước mặt—Emil—là hậu duệ của một trong Bốn Trụ Cột, một gia tộc quyền quý vĩ đại, trong khi Ivan chỉ là một thường dân thấp kém.
"Chúng ta đều là học viên của học viện, đúng không? Ở đây không câu nệ giai cấp đâu. Cứ thoải mái đi!"
"À, à… Ừm, tớ là… Ivan. Ivan Contadino."
"Ồ! Vậy cậu chính là thủ khoa sao?!"
Đôi mắt Emil mở to đầy kinh ngạc.
Ivan đột nhiên băn khoăn liệu như thế này có ổn không.
Cậu đã thu hút quá nhiều sự chú ý sao?
Cảm giác hối hận về xếp hạng của bản thân bắt đầu xuất hiện trong lòng cậu.