Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

19 127

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

58 730

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

Wataru Watari

Cả 2 ngoặc tay hứa 1 cách bẽn lẽn, rồi cái ngoặc tay đó dần trở thành cái nắm tay. Câu chuyện khép lại.

17 97

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

14 58

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

(Đang ra)

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

ROBERT RATH

Không có hòa bình giữa các vì sao, vì trong bóng tối nghiệt ngã của tương lai xa, chỉ có chiến tranh.

20 169

Tập 01 - Chương 28

“Gì vậy? Ta đến chỗ nào cũng phải xin phép mới được sao?”

Vẫn giữ nụ cười rạng rỡ như thể không có gì, Lucas von Scheiskehl đặt khay đồ ăn xuống và ngồi vào bàn. Không may là hắn ngồi ngay đối diện Carla và khiến cô chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đối mặt với hắn.

“Chỉ cần nhìn thấy mặt ngươi là ta đã hết hứng ăn rồi. Cút đi.”

“Heh, mới sáng sớm đã khó chịu rồi à?”

“Câm mồm.”

Luồng khí lạnh bao trùm quanh Carla, những tia sét màu tím nhấp nháy quanh cô như thể chỉ đang chờ đợi một tín hiệu là một sẽ bùng nổ. Không khí căng thẳng đến mức ai cũng có thể cảm nhận rõ. Nhưng Lucas chỉ ngả người ra sau, khoanh chân và giữ nguyên nụ cười kiêu ngạo.

“Nơi này không phải cấm địa gì cả. Còn cô, Carla, thái độ như thế với ta bây giờ chẳng phải là quá sớm sao?”

“Hai đứa đều sai, đần thật.”

Liam Foucault, nhận ra tình hình đang vượt quá giới hạn, đặt nĩa xuống và chống hai tay lên bàn. Cậu quay sang Carla, giọng trầm trầm:

“Carla, đấu tay đôi trong học viện là được phép, nhưng...”

“Này, ngươi. Liam, đúng không?”

Giọng Lucas cất lên khiến Liam quay đầu lại. Biểu cảm của cậu vẫn bình thản như thường nhưng ai hiểu Liam thì sẽ biết đó là lúc cậu nguy hiểm nhất.

“Hah, đừng có làm quá. Cái tên Scheiskehl—”

“Câm đi. Thằng con trai nào mà nhìn như một con nhỏ vậy.”

Emil von Aufstich lẩm bẩm từ phía bên cạnh nhưng Lucas lập tức cắt ngang bằng một câu đầy châm chọc khiến Emil giật bắn người rồi lùi lại.

Liam không phản ứng ngay, chỉ lặng lẽ nhìn Carla rồi lại nhìn Lucas.

“Tôi là Liam Foucault. Nếu cậu muốn gây chuyện với Carla thì phải qua tôi trước.”

Đôi tay Liam đặt trên bàn—to lớn, chắc nịch như hai khối kim loại sống. Ánh mắt cậu vẫn chăm chú vào môi Carla trong khi Carla im lặng, ánh mắt sắc như dao lia thẳng vào Lucas.

“Này, Liam. Cậu quên ta là ai sao? Ta là Lucas von Scheiskehl—người sẽ thâu tóm cả dòng họ Cascata và đứng đầu Trụ Cột đầu tiên của đế chế này.”

“Hah. Hahahaha. Hahahahahaha.”

Bỗng nhiên Liam bật cười lớn. Một tràng cười đầy tự tin, khiến cả Lucas—kẻ luôn điềm tĩnh—cũng khựng lại đôi chút.

“Cậu đúng là tên ngốc. Tôi, Liam Foucault, không phải là công dân của cái đế chế của cậu. Quê hương tôi ở nơi khác. Dù tôi có đập nát mặt cậu thành bã đi chăng nữa thì luật pháp đế chế cũng chẳng chạm được vào cọng tóc tôi đâu. Tôi là quý tộc của một quốc gia khác, hiểu chưa? Mà thực ra thì chính mấy lời vớ vẩn của cậu vừa rồi chỉ lại chứng minh quý tộc đế chế đúng là vô dụng và ngạo mạn đến mức nào.”

“Heh, ngươi cũng biết nói phét đấy.”

Nhưng Lucas không phản bác được gì ngay. Bởi lẽ những gì Liam nói đều là sự thật. Hơn nữa, Lucas không hề biết Liam là quý tộc nước ngoài theo học tại học viện.

“Lucas, ngài dừng lại đi. Cứ gây chuyện khắp nơi thế này chỉ làm phiền phức thêm thôi.”

Người lên tiếng là Kiara di Servitore với mái tóc đen dài được buộc bằng dải ruy băng trắng. Cô vội vàng chen vào giữa để ngăn Lucas lại.

Cô không rõ vì sao Lucas lại bám riết lấy Carla như vậy nhưng theo cảm giác của cô, chuyện này vượt xa một cuộc cạnh tranh thông thường.

“Carla, cô nói gì đi chứ. Cứ để yên vậy à?”

“Câm miệng mày lại Lucas. Không phải tôi không có gì để nói mà là tôi không muốn phải mở miệng với một thằng như mày.”

“Hah!”

Lucas bật dậy đầy bực bội, làm chiếc ghế sau lưng đổ rầm xuống sàn với một tiếng động lớn.

Nhưng Carla vẫn chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh như băng và đầy khinh bỉ, như thể hắn không đáng để cô phí lời.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện hôn nhân giữa hai gia tộc là cô đã thấy buồn nôn. Một nỗi ô nhục cô chẳng buồn nhắc đến.

Lucas von Scheiskehl là thằng khốn nạn nhất mà cô từng biết.

“Đừng nhìn tôi kiểu đó chứ, Carla.”

“Nếu khó chịu thì ra tay trước đi. Hay là mày sợ một người chỉ còn một cánh tay?”

Giọng nói giễu cợt của Carla khiến nụ cười ngạo mạn của Lucas méo mó đi, trở nên vặn vẹo đầy hiểm độc.

Hắn thả khay xuống bàn, nhún vai nói:

“Thôi được. Ta sẽ bỏ qua… tạm thời. Dù sao cũng chỉ còn hai tháng nữa thôi.”

“Lucas!”

Rầm!

Carla cũng bật dậy khỏi ghế, giận dữ đến mức ghế ngã rầm phía sau. Nhưng Lucas đã nhanh hơn một bước.

“Hai tháng nữa, cô sẽ là vợ ta thôi. Ta sẽ mong chờ cái ngày cô trượt kỳ thi giữa kỳ.”

“Lucas—!”

Carla gào lên trong giận dữ và lao về phía hắn.

Đó là điều duy nhất hắn không được phép nói ra, tin đồn về vụ đó không bao giờ được phép lan truyền. Nó là chuyện lẽ ra cô phải chặn đứng ngay từ đầu.

Nhưng mọi thứ đã quá muộn.

Rầm!

Một chiếc ghế khác ngã xuống.

Một luồng gió mạnh cuốn qua căn phòng.

Khi Lucas mở mắt ra, trước mặt hắn đã là Ivan Contadino.

Khuôn mặt Ivan vặn vẹo như quỷ dữ, ánh mắt toát ra sát khí khiến cả căn phòng lạnh đi mấy độ.

“Giải thích đi. Cậu vừa nói cái quái gì vậy?”

“Hah? Một thằng dân thường? Kể từ khi nào mà dân thường có quyền dí sát mặt vào ta thế này? Học viện này đúng là—”

“Tôi hỏi là ai cưới ai?”

“Ta không hiểu vì sao phải—”

“Nói.”

Lucas bỗng bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Ivan túm cổ áo hắn, kéo sát đến mức mũi gần như chạm mũi.

Khuôn mặt Ivan đỏ bừng vì phẫn nộ, sát khí cuộn trào không kìm nén, bàn tay còn lại nắm chặt như thể sẵn sàng tung một quyền bất cứ lúc nào.

“Ivan! Dừng lại đi!”

Tiếng hét đầy hoảng hốt của Regina Parma vang lên.

“Ivan, bình tĩnh lại! Mau buông ra! Emil, tránh ra đi!”

Giọng Kiara hoảng loạn vang theo sau.

Cả nhà ăn lập tức rơi vào hỗn loạn nhưng Ivan chẳng màng quan tâm.

Cậu vẫn giữ chặt cổ áo Lucas, ma lực bùng phát dữ dội, cánh tay giơ cao lên—sẵn sàng tung một cú đấm trời giáng.

“Heh. Nếu mày dám ra tay, hậu quả sẽ không nhẹ đâu. Đây thậm chí còn chẳng phải một trận đấu tay đôi chính thức.”

“…Vậy thì giết thôi. Ngoài kia không thiếu chỗ cần pháp sư và không hỏi lý lịch.”

Giọng nói của Ivan trầm và nặng nề như vọng lên từ đáy vực. Lucas cảm thấy máu mình lạnh toát.

“Ivan, nếu cậu rời học viện thì hãy đến nước tôi. Tôi sẽ chuẩn bị chỗ cho cậu.”

Giọng cười sảng khoái của Liam vang lên chỉ như thêm dầu vào lửa.

Hắn đảo mắt nhìn quanh phòng.

Carla đang cắn chặt môi, sắc mặt cô trắng bệch.

Liam đứng bên cạnh cô, khoanh tay và dùng ánh mắt như dao găm chiếu thẳng vào Lucas.

Kiara và Emil thì đang thì thầm, có lẽ đang bàn cách làm dịu tình hình.

“…Này, thằng dân thường. Mày là bạn thuở nhỏ của Carla đúng không? Vậy để ta nói lại một lần nữa, cho rõ ràng.”

Ngay lúc đó, Carla quay người lại.

Và khi giọng Lucas vang lên phía sau, cô bắt đầu bước đi.

“Một kỳ thi giữa kỳ sẽ được tổ chức trong hai tháng tới. Nếu Carla trượt, cô ta sẽ rút khỏi học viện và kết hôn với gia tộc Scheiskehl. Cô ta sẽ là vợ thằng này. Giờ thì mày hiểu rồi chứ?”

Bước chân Carla nhanh dần lên.

Cô cần phải đi khỏi đây, càng xa giọng nói đó càng tốt.

Đó là một bí mật không bao giờ được phép bị tiết lộ. Nhưng giờ thì… đã quá muộn.

‘Đồ khốn…’

Tên vô dụng, bất tài, nỗi ô nhục của Tứ Trụ đế quốc—Lucas von Scheiskehl.

Làm sao một cuộc hôn nhân như thế này lại có thể tồn tại?

Nhất là khi Carla thậm chí không sinh ra là con gái.

Bước chân vội vã của cô dần chậm lại, chậm lại, và rồi chậm lại nữa.

Cô đi lang thang không mục đích rồi cuối cùng lạc vào một góc vắng vẻ trong khuôn viên học viện.

Từ lúc nào đó, cô đã mất giày. Cô cũng không biết là lúc nào.

Chân trần giẫm lên cỏ mềm, Carla ngồi co mình sau một chiếc ghế dài, khuất khỏi tầm mắt người đời và thở ra một tiếng run rẩy.

‘…Tàn nhẫn quá.’

Cô đã đánh đổi quá nhiều để có được sức mạnh.

Và giờ đây, tất cả những gì cô từng cố gắng đang bị cướp mất.

‘Giá mà có thể quay ngược thời gian…’

Giá mà có thể xóa sạch tất cả—xóa đi lần hiến tế đã khiến cơ thể cô thay đổi.

Giá mà có thể…

Nước mắt chảy dài trên má.

Cô chưa từng khóc trước đây.

Nhưng từ khi trở thành thế này, cô không còn nhớ mình đã khóc bao nhiêu lần nữa.

Cô không thể trách ai khác. Cô chỉ có thể trách chính bản thân mình.

Chính cô đã chọn sai.

Và giờ đây… là lúc phải trả giá.

Và thế là Carla cứ khóc.

Cô thu mình sau chiếc ghế dài, lặng lẽ nấc từng tiếng nhỏ.

***

“…Carla, cậu khóc xong chưa?”

Sau một hồi dài tưởng chừng như vô tận, đến khi lồng ngực nhẹ bớt đôi chút, Carla quay lại khi nghe thấy giọng nói vang lên phía sau.

Ivan Contadino đang đứng đó, trông cậu có phần lúng túng khi nhìn cô.

“Gì vậy? Sao cậu tìm ra được chỗ này?”

“À… thì… tớ cảm nhận được ma lực của cậu…”

“…Ma lực tôi đúng là dư thừa thật, nhưng cậu mở rộng phạm vi cảm nhận đến mức này á?”

Không thể tin được.

Giống như cố gắng làm cạn đại dương, muốn dùng hết lượng ma lực của Ivan thật sự là vô lý.

‘Đó cũng là tài năng sao?’

Ngay cả trong chuyện này, Ivan cũng vượt mặt cô.

“Dù sao thì, cậu ổn chứ?”

“…Ổn. Thế còn tên rác rưởi đó?”

“À, cái thằng Lucas gì đó… tớ đấm cho một cú ra trò rồi đi tìm cậu luôn. Liam bảo sẽ lo phần dọn dẹp.”

“ Điên thật…”

Carla vẫn ngồi co lại, không muốn để lộ bộ dạng lấm lem của mình.

“…Chuyện đó là thật à?”

“Thật. Là cha tôi sắp xếp cả.”

“Không từ chối được à?”

“…Cậu nghĩ từ chối là một lựa chọn à? Dùng não chút đi.”

“Vậy cậu định làm gì?”

“Tôi chỉ cần đậu kỳ thi giữa kỳ.”

‘Ừ, chỉ có thế thôi.’

Carla thở dài rồi đứng dậy.

Cô chỉ cần làm vậy thôi.

Chỉ cần vượt qua kỳ thi là xong.

Chuyện này sẽ kết thúc.

Không có gì phải day dứt thêm nữa.

Cô quay sang Ivan.

“Tôi sẽ tới thư viện. Đừng có đi theo.