Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

Truyện tương tự

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

19 127

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

58 730

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

Wataru Watari

Cả 2 ngoặc tay hứa 1 cách bẽn lẽn, rồi cái ngoặc tay đó dần trở thành cái nắm tay. Câu chuyện khép lại.

17 97

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

14 58

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

(Đang ra)

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

ROBERT RATH

Không có hòa bình giữa các vì sao, vì trong bóng tối nghiệt ngã của tương lai xa, chỉ có chiến tranh.

20 169

Tập 01 - Chương 32

Dù đã xảy ra nhiều rối ren, Học viện vẫn đang bước vào cuối tuần.

Sự cố vừa qua, dù quá lớn để gọi là “rối ren” đơn thuần, đã làm đảo lộn nhiều thứ nhưng lịch trình học tập vẫn phải tiếp diễn. Vì vậy, không khí tại Học viện đang dần trở lại như cũ.

Ngay khi mặt trời vừa ló vào sáng thứ Bảy, Ivan đã tỉnh giấc, rửa mặt và ăn mặc gọn gàng nhất có thể—với cậu, điều đó có nghĩa là mặc đồng phục Học viện—để chờ đợi tin tức.

‘Cô Albina., Lorenzo từng bảo rằng cô chưa đủ tuổi để bị gọi là “dì”, nhưng từ khi còn nhỏ, Ivan đã gọi như thế và vì Albina chưa từng phản đối nên giờ đây cái tên dó đã thành thói quen.

‘Cuối cùng mình cũng có thể gặp cô. Dù sao đi nữa thì cô cũng là ân nhân của mình... mình phải ghi nhớ điều đó.’

Vì chuyện đã xảy ra ở Học viện, hiện tại Albina đang chờ bị xử lý kỷ luật và Ivan đã không thể gặp cô suốt mấy ngày qua.

Nghĩ về bà, Ivan khẽ chạm vào mặt dây chuyền nhỏ đang đeo trên cổ, ánh mắt đăm chiêu.

—Hãy đeo thứ này mọi lúc, Ivan. Nó sẽ giúp em rất nhiều. Nhớ là luôn giữ nó bên mình, hiểu không?

Đó là sợi dây chuyền mà Albina đã đưa cho cậu với vẻ rất cương quyết.

Ivan biết rõ thứ này là gì, dù cậu không rõ Albina có được nó bằng cách nào. Nhưng chính nhờ nó, cậu đã không bị phát hiện suốt thời gian qua.

Xét trên phương diện ấy, Albina đã là ân nhân của cậu theo nhiều cách—

Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

“Ivan, em có ở trong đó không?”

“À, có! Giảng viên Lorenzo!”

“Đi thôi. Đến giờ thăm rồi.”

Vì đã chuẩn bị sẵn, Ivan lập tức mở cửa. Lorenzo đứng đó, mái tóc rối bù dựng ngược, vẻ mặt lạnh tanh liếc nhìn Ivan.

“Có vẻ em muốn gặp Albina lắm nhỉ.”

“Bà ấy là ân nhân của em.”

“Ờ, cái đó thì khó cãi. Đi thôi.”

Không đợi trả lời, Lorenzo quay người bước đi.

Mấy ngày qua ở gần ông, Ivan đã phần nào hiểu được tính cách Lorenzo.

Thế nên cậu không ngần ngại mà lặng lẽ bước theo sau.

Trên đường đến Đại Sảnh Trung tâm, nơi Albina đang bị giữ, cả hai không ai nói gì.

Lorenzo đi trước, Ivan theo sau nửa bước.

“Có vẻ em quen cô ấy từ lâu rồi nhỉ.”

Giọng Lorenzo bất chợt phá tan sự im lặng, kéo Ivan trở về hiện tại.

“Vâng, từ khi em khoảng mười một tuổi. Cũng gần mười năm rồi.”

“Lâu vậy à? Vậy... mười năm trước, là trước khi Albina gặp chồng cô ấy, đúng không?”

“Vâng, đúng vậy. Em quen cô ấy trước cả Jarkan.”

“Jarkan... là chồng Albina, nhỉ? Ờ, thế thì cũng khá lâu rồi.”

Trong lúc đi, Lorenzo rút ra một điếu thuốc ma lực, châm lửa bằng ngọn lửa nhỏ nơi đầu ngón tay, rồi rít một hơi thật dài.

“Còn về Albina... tôi đang cố gắng hết sức. Dù là kỷ luật, tôi vẫn đang vận động để cô ấy không bị đuổi việc. Nên đừng lo quá.”

“Vâng.”

Ivan lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Lorenzo khi cả hai bước đi.

Trước đây cậu nghĩ Lorenzo chỉ là một người lớn thờ ơ khác, kiểu người chỉ làm việc khi bị ép buộc và nhìn đâu cũng thấy phiền.

Nhưng giờ, cậu bắt đầu tự hỏi.

Phải chăng còn điều gì đó sâu hơn? Một điều mà những người trẻ như cậu chưa hiểu được?

“Đến nơi rồi. Vào đi. Em không có nhiều thời gian đâu, nên nếu muốn nói gì thì nói nhanh.”

Lorenzo vừa nói vừa rút chìa khóa mở cửa. Ivan gật đầu, bước vào trong, cau mày vì mùi bụi bặm nồng nặc.

“Ivan?”

Giọng nói quen thuộc vang lên sau khi cánh cửa đóng lại—một giọng nói mà cậu đã nghe không biết bao nhiêu lần, và đã mong mỏi suốt mấy ngày qua.

“Cô Albina!”

“Suỵt. Giọng em to quá. Lại đây ngồi nào.”

Ngồi quay lưng về phía ô cửa sổ nhỏ nơi ánh nắng chiếu vào, Albina mỉm cười.

“Nào, ngồi đi. Có vẻ Lorenzo đã dùng chút quan hệ để em được vào thăm đấy.”

Albina trông khá ổn.

Ivan từng lo cô sẽ mệt mỏi vì bị xem xét kỷ luật và bị giam giữ nhưng khi thấy cô khỏe mạnh, cậu tất nhiên cảm thấy nhẹ lòng.

“Cô vẫn ổn mà, Ivan. Không cần lo cho cô đâu. Chuyện này không phải lỗi của em.”

Albina nhẹ nhàng vuốt tóc Ivan khi cậu ngồi xuống.

Nụ cười dịu dàng và ánh mắt ấm áp của cô khiến Ivan thấy như được mẹ an ủi.

“Em đừng lo cho cô. Cô vẫn ổn, chỉ là không được gặp Jarkan là điều khó chịu nhất.”

“Nhưng nếu lúc đó em hạ được kẻ đột nhập sớm hơn, chuyện này đã không xảy ra. Em đến được Học viện là nhờ dì… mà giờ cô lại gặp rắc rối. Em thật sự xin lỗi…”

“Ôi, Ivan. Không cần như vậy đâu, sao có thể là lỗi của em được? Khi tai nạn xảy ra, giám sát viên có trách nhiệm phải chịu trách nhiệm. Cô biết điều đó từ đầu.”

“Nhưng mà…”

“Sao học sinh lại phải chịu trách nhiệm? Em là nạn nhân trong vụ này mà.”

“……”

Albina khẽ bật cười. Ivan vẫn luôn là một đứa trẻ tốt bụng—giống hệt như chín năm trước.

Trước khi tốt nghiệp và gia nhập quân đội, Albina từng làm nghiên cứu viên tại Học viện một thời gian.

Khi đó, vùng Cascata đã nổi tiếng với các loại dược phẩm chất lượng cao. Albina thường xuyên đến đó mua hàng.

Trong một lần như vậy, cô gặp Jarkan—người sau này trở thành chồng bà—và một cậu bé làm việc vặt trong tiệm thuốc: Ivan.

Một lần, Albina vô tình làm rơi lọ thuốc đang đóng gói, và Ivan đã bản năng dùng Phong Ma pháp bắt lấy nó trước khi vỡ.

Ngay lúc đó, Albina đã nhận ra tài năng của cậu.

Sau nhiều lần tới lui và tìm hiểu, cô biết Ivan đã mất cha mẹ vì tai nạn và không thể ở lại Cascata nữa.

Vì vậy, cô quyết định nhận nuôi cậu, và thu xếp để cậu được vào Học viện.

“Em đang làm tốt. Carla dù có vẻ khó gần, nhưng em vẫn chịu đựng được. Carla chắc cũng đang gặp khó khăn. Em nên quan tâm đến nó nhiều hơn là dì.”

“Carla…”

Carla vẫn tiếp tục đi học nhưng chỉ vậy thôi.

Giờ nghỉ thì cô biến mất không rõ đi đâu. Mỗi khi Ivan vừa định tiếp cận thì cô sẽ lập tức tránh mặt. Vừa tan học, cô lao thẳng về nhà, khiến cậu chẳng bao giờ đến gần được.

“Sao không nói gì? Giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì à?”

“À, không. Không có gì cả.”

“Vậy thì tốt.”

“Thật ra, giờ em lo cho cô nhiều hơn.”

“Lorenzo đang cố mà. Dù nhìn vậy, ông ta vẫn quan tâm đến các em.”

“Em cũng nghĩ vậy, nhưng không biết những người khác có thấy thế không.”

“Ổn cả thôi, mọi chuyện sẽ qua. Mà em vẫn đeo dây chuyền cô đưa đấy chứ?”

“Vâng, đây ạ…”

Ivan hãnh diện kéo sợi dây từ trong áo ra, khoe với cô. Albina mỉm cười mãn nguyện và tay cô lại vuốt mái tóc cậu.

“Tốt. Luôn đeo nó, nghe chưa?”

“Vâng, em luôn giữ bên mình.”

“Đúng vậy… Phải như thế mới được.”

Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa, theo sau là tiếng ho nhẹ.

Đó là tín hiệu của Lorenzo, thời gian thăm đã hết.

Ivan đứng dậy với vẻ miễn cưỡng.

“Em sẽ đến thăm lại.”

“Lúc đó chắc kết quả của cô cũng được công bố rồi. Nhưng đừng lo—chắc sẽ không quá nặng đâu. Lorenzo sẽ báo cho em khi có kết quả.”

“…Vâng.”

Lòng nặng trĩu, Ivan bước ra khỏi phòng.

Cánh cửa khép lại từ từ sau lưng cậu.

Albina dõi theo cánh cửa khép, nụ cười dịu dàng cũng nhạt dần, để lại không gian chìm trong bóng tối.

‘…Dù thằng bé có đeo dây chuyền, sớm muộn cũng sẽ biết sự thật. Mình phải tìm cách xóa bỏ hoàn toàn nhân cách thứ hai…’

Nếu Ivan biết chính mình là người đã giết cha dượng—người thân duy nhất—thì hậu quả sẽ không tưởng tượng được.

Xét theo hành vi hiện tại, cậu vẫn chưa biết mình có một nhân cách khác.

Dây chuyền trấn áp vẫn đang có tác dụng nhưng sẽ được bao lâu thì không ai biết.

Tìm cách xóa bỏ vĩnh viễn nhân cách kia của Ivan đã trở thành ưu tiên hàng đầu của Albina.

“…Chỉ là ghi chép hành trình.”

Carla lật đến trang cuối của cuốn nhật ký và chỉ thấy lớp bìa da nâu còn sót lại.

Cô thở dài rồi nhắm mắt lại.

Cô đã nghi ngờ từ trước nhưng không nghĩ rằng quyển nhật ký chỉ ghi lại các hành trình.

Tệ hơn nữa, vị trí cuối cùng được ghi lại là một nơi cô chưa từng nghe đến.

Nếu đó là vùng biên giới Đế quốc, hoặc tệ hơn, lãnh thổ kẻ địch, thì rất rắc rối.

Với tư cách học sinh Học viện, cô không thể tự tiện đi lại.

“Chẳng lẽ không còn cách nào sao…”

Kỳ thi giữa kỳ đã gần kề. Gần hai tuần đã trôi qua, giờ chỉ còn một tháng rưỡi.

‘Nếu mình không tìm ra giải pháp sớm…’

Nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ buộc phải—không, không thể được.

Điều đó không được phép xảy ra.

Cảm thấy mệt mỏi dâng lên, Carla dụi mắt và ngáp một cái dài. Duỗi tay, cô nghĩ có lẽ nên nghỉ ngơi một chút.

Cốc, cốc.

“Ai đấy?”

“Là tôi.”

“…Vào đi.”

Fabio bước vào.

Lần này, nó không mang vẻ kiêu ngạo như thường lệ mà lại nhìn Carla với ánh mắt dè dặt.

Từ sau khi Carla gọi tên thằng nhóc vài lần mấy hôm trước, Fabio có vẻ… thân thiện lạ thường. Rất kỳ lạ nhưng dù sao thì nó cũng là em trai cô. Khi mà cứ cư xử như vậy thì thật lòng cô cũng khó mà ghét nổi.

“Có chuyện gì?”

“Hả?”

“Mày đến chắc có lý do. Sao cứ đứng đó nhìn mãi vậy?”

“À… cha bảo tôi nhắn với chị.”

“Nếu có lời nhắn, ông ấy có thể sai người hầu. Sao lại là qua miện mày?”

“…Tôi không thể tự đến à?”

“Không phải thế. Nói đi.”

Có điều gì đó rất lạ.

Carla nheo mắt. Fabio rõ ràng đang do dự, như thể sợ phản ứng của cô.

“Cha bảo chị nên ăn mặc đàng hoàng trước bữa tối.”

“Tại sao?”

Nét mặt Carla tối sầm lại khi nghe câu đó. Có điều gì đó không ổn trong buổi tối này.

“Lucas von Scheiskehl sẽ cùng ăn tối với chúng ta tối nay.”

Carla nghiến chặt rang và nhắm mắt lại.

Tại sao những dự cảm xấu luôn trở thành sự thật?