Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

19 127

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

58 730

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

Wataru Watari

Cả 2 ngoặc tay hứa 1 cách bẽn lẽn, rồi cái ngoặc tay đó dần trở thành cái nắm tay. Câu chuyện khép lại.

17 97

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

14 58

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

(Đang ra)

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

ROBERT RATH

Không có hòa bình giữa các vì sao, vì trong bóng tối nghiệt ngã của tương lai xa, chỉ có chiến tranh.

20 169

Tập 01 - Chương 30

Mỗi lần tiếng bước chân vang vọng trong hành lang, Fabio lại giật mình và đứng ngồi không yên.

Biết đâu—chỉ là biết đâu thôi—cái tên anh trai khốn kiếp đó—à không, giờ cậu không thể gọi là “anh trai” nữa, Enrico sẽ mắng. Nhưng gọi là “chị gái” thì… cũng bị mắng nốt.

Phải chăng Carla sắp quay về?

Thật lòng mà nói, bảo Fabio và Carla thân thiết là chuyện hoang đường. Giữa họ không chỉ đơn giản là kiểu anh em hay cãi vã vớ va vớ vẩn. Không, họ là kẻ thù không đội trời chung chẳng thể nào chịu nổi sự hiện diện của nhau.

“…Trông giống nhau thật. Giống đến kỳ lạ…”

Trên bàn làm việc của Fabio là một tấm ảnh cũ kỹ với màu sắc phai nhạt đến khó phân biệt. Trong ảnh, một cậu bé sáu tuổi cười rạng rỡ, đứng cạnh một người phụ nữ xinh đẹp với nụ cười hiền hậu. Trên tay bà là một đứa bé sơ sinh được quấn trong tấm vải lụa vàng óng.

“Mẹ…”

Cậu không nhớ nổi gương mặt ấy.

Đứa bé trong ảnh chính là Fabio—được bế trong vòng tay mẹ. Làm sao một đứa trẻ sơ sinh có thể nhớ được bất cứ điều gì?

“Mẹ…”

Cậu khẽ vuốt ngón tay lên mặt ảnh, thì thầm cái tên mà chưa bao giờ dám gọi thành tiếng.

Martina della Cascata—cái tên ấy là tất cả những gì cậu biết về bà.

Không nhớ mặt. Không nhớ giọng. Nhưng có một điều cậu chắc chắn.

Càng nhìn Carla, cậu càng thấy cô giống mẹ đến kỳ lạ.

Bầu không khí ở dinh thự nhà Cascata nặng nề đến ngột ngạt.

Việc người ai cũng tin là người thừa kế—Carlo—thật ra lại là con gái đã đủ rối ren.

Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Không bao lâu sau, cô còn gặp tai nạn rồi mất luôn cánh tay trái.

Enrico, gia chủ, vốn là người hiếm khi nở nụ cười.

Nhưng căng thẳng giữa ông và cô con gái Carla, đặc biệt là sau vụ hôn ước với nhà Scheiskehl, khiến cả dinh thự như sắp phát nổ vì áp lực.

Vậy mà khi Carla bước qua cánh cửa lớn, cô chẳng mảy may để tâm đến bầu không khí đó.

Trên tay cô là cuốn nhật ký do đích thân hiệu trưởng trao.

Nó ám ảnh cô đến mức suốt buổi học cô chẳng tập trung được gì.

‘Khả năng cao là chẳng có tác dụng gì…’

Tốt lắm thì cuốn sổ nhàu nát này giúp cô dò theo dấu vết.

Và nếu Venere thật sự là Pháp Sư Giả Kim thì khả năng cô ta hợp tác lại càng mong manh.

‘Nhưng mình không thể ngồi yên được. Phải thử… Dù chỉ một tia hy vọng thôi thì cũng phải thử.’

“Cô… cô về rồi à?”

Khi Carla đang leo lên cầu thang lớn giữa sảnh để lên tầng hai, cô nhíu mày thấy Fabio đang đứng chắn ngay trên lối đi.

“Chuyện gì vậy, thằng nhãi? Đứng chắn đường làm gì?”

“Không… không có gì! Em chỉ muốn chào một tiếng thôi!”

Fabio không dám nhìn thẳng vào mặt Carla bởi đó là gương mặt của mẹ.

Nếu mẹ còn trẻ, chắc hẳn sẽ giống Carla đến lạ thường.

Và chính vì thế, cậu lại càng không thể nhìn vào mắt cô.

“Chào hỏi? Mày ăn nhầm gì à? Không có việc gì thì tránh ra.”

Carla lướt qua Fabio, bước lên cầu thang với tiếng giày vang đều. Mỗi bước chân đều tự tin, dứt khoát, mang phong thái… đàn ông.

Fabio cau mày.

‘Sao trông giống mẹ vậy mà lại cư xử y như đàn ông thế chứ?’

Cậu không thích điều đó.

Giá mà Carla có thể nữ tính hơn một chút… giống mẹ hơn một chút.

Fabio cứ đứng nhìn theo bóng lưng Carla khuất dần sau hành lang, không thể rời mắt.

Tựa như đang nhìn mẹ quay lưng bỏ đis.

“Cứ nhìn đi. Là vết thương cũ rồi, có nhìn thì cũng thay đổi gì đâu.”

“E-em xin lỗi ạ…”

Người hầu gái cúi đầu đầy lúng túng.

Nhưng Carla cũng chẳng để tâm.

Nếu phải nói điều bất tiện nhất sau khi mất một cánh tay, thì đó chính là… thay quần áo.

Việc mặc đồ với một tay gần như là bất khả thi.

Huống chi đồng phục học viện còn đầy rẫy cúc áo và dây buộc.

Thế nên mỗi lần thay đồ, cô đành phải nhờ đến hầu gái.

Dĩ nhiên, việc đó cũng đồng nghĩa với chuyện phần vai trái cụt của cô luôn bị lộ ra trong những lúc như thế.

Cô hiểu tại sao người hầu lại ngập ngừng.

‘Mình quen rồi mà…’

Cô thật sự muốn đọc cuốn nhật ký kia nhưng đành nhẫn nại đợi thêm.

Vẫn còn sớm để ăn tối và người làm trong nhà vẫn đang bận rộn.

Tất nhiên, cô có thể ra lệnh không ai được bén mảng đến phòng mình, nhưng—

Cốc cốc.

Như thể đã hẹn trước, tiếng gõ cửa vang lên.

“Là tôi, Fabio. Tôi vào nhé.”

Chưa kịp nghe trả lời, cửa đã mở toang.

Fabio bước thẳng vào, không chút do dự.

Thấy Carla đang thay đồ dở dang, cậu cũng chẳng phản ứng gì nhiều, cứ thế ngồi phịch xuống giường.

“Nhãi. Ai dạy mày xông vào phòng người khác mà không gõ cửa hả? Enrico giáo dục mày kiểu gì vậy?”

“Thì sao chứ? Có phải chị thấy ngại đâu.”

Lúc đó Carla vẫn đang mặc áo sơ mi đồng phục, nhưng đang thay quần—tức là phần nội y hoàn toàn lộ ra.

Dù vậy, Fabio vẫn tỏ ra vô cảm.

“Chị định đuổi tôi ra thật à?”

“Mày đến để nói chuyện?”

“Không hẳn.”

“Thế thì biến đi. Đây không có thời gian cho mấy chuyện vô bổ.”

Carla đã thay xong quần. Người hầu cúi đầu lặng lẽ rời khỏi phòng, để lại hai chị em trong một khoảng im lặng ngắn.

“Tôi bảo rồi. Không có gì để nói thì cút. Rảnh thì lo mà luyện phép thuật đi.”

Lời nói của Carla sắc như dao.

Nhưng Fabio quen rồi, cậu quen đến mức chẳng còn để tâm nữa.

Thật ra thì câu nào cũng lọt tai này ra tai kìa. Cậu chỉ có thể lặng lẽ nhìn gương mặt của Carla.

“Này.”

“Gì?”

“Tôi sẽ không xem chị là ‘chị’ đâu.”

Carla cau mày.

‘Lại cái gì nữa đây? Thằng nhóc này định giở trò gì?’

“Nói nhanh rồi cút. Chọn đi, nói hay là bị đá khỏi phòng.”

“Là về chị đó.”

Vẫn ngồi trên giường, Fabio liếc từ đầu đến chân Carla.

“Không nói là tôi đá ra đấy."

Chỉ đến khi Carla trừng mắt nhìn, Fabio mới chần chừ lên tiếng.

“…Chị còn nhớ mẹ không?”

“Mẹ? Đang nói đến mẹ của chúng ta?”

“Ừ. Chứ còn ai nữa? Mẹ tôi cũng là mẹ chị mà.”

“Sao tự dưng hỏi chuyện đó?”

“Cha chẳng bao giờ chịu trả lời, dù em hỏi bao nhiêu lần… nên em tự hỏi liệu chị còn nhớ gì không.”

Carla trầm ngâm.

‘Mẹ. Đúng rồi, Martina della Cascata.’

Cô không biết họ gốc của mẹ trước khi cưới là gì.

Ở đế quốc, phụ nữ sẽ lấy họ của chồng sau khi kết hôn nên dù trước đó mẹ từng là ai, Carla cũng chẳng biết.

“Bà ấy dịu dàng lắm. Không giống Enrico chút nào.”

“Vậy chắc chị giống cha rồi.”

“Nếu muốn bị chửi thì cứ nói thẳng ra cho nhanh.”

“Em nói thật mà. Cha, chị, rồi cả em—chúng ta đều chẳng hiền lành gì.”

“…Mẹ rất nhẹ nhàng và còn hay cười. Nụ cười của mẹ… rất đẹp…”

‘Còn nữa… rồi còn… rồi… rồi…’

Nhưng khi cố nhớ thêm, đầu óc Carla lại trống rỗng.

Khi Martina della Cascata bị sát hại trong một cuộc tấn công của gián điệp địch, Carla mới chỉ sáu tuổi.

Giờ đã hơn mười năm trôi qua.

Chẳng có gì lạ khi ký ức về mẹ đã phai nhạt—thậm chí là biến mất hoàn toàn.

“Giờ không còn nhớ rõ nữa. Đã quá lâu rồi.”

“…Vậy à.”

Fabio nhìn Carla đầy do dự.

Càng nhìn, cậu càng thấy chị giống mẹ.

Có lẽ cũng vì vậy mà ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu cậu.

“Chị gọi tên tôi đi.”

“Gì cơ?”

Carla quay sang, hơi khó hiểu. Fabio lập lại.

“Gọi tên tôi đi.”

“Thằng này điên à?”

“Xin đấy…”

“Cái gì kỳ cục vậy—à mà thôi. Vậy là chỉ muốn được gọi tên?”

Dù sao thì họ cũng là anh em. Đâu phải yêu cầu gì quá đáng.

“Ừ.”

“Được rồi—Fabio.”

Nghe vậy, gương mặt Fabio hơi cứng lại. Cậu nhìn cô không chớp mắt.

“Đấy, tôi gọi rồi đấy.”

“Thêm lần nữa.”

“Fabio.”

“Thêm lần nữa.”

“…Fabio.”

“Cả họ nữa.”

“Fabio della Cascata.”

Ngay cả sau đó, Carla còn phải gọi tên cậu ít nhất nửa tá lần nữa.

Cô không biết lý do nhưng cô không phàn nàn. Cô không nổi cáu vì khi nhìn gương mặt Fabio...trông như thể thằng nhãi sắp khóc.

***

Người đàn ông chỉ có một con mắt nhắm nghiền, Mercurio, đang ngồi bất động trong im lặng, bị trói bằng những sợi xích nặng nề hơn cả trước đây.

Đã rất lâu kể từ khi hắn bị giam giữ dưới tầng hầm của Học viện.

Và đến giờ… hắn vẫn chưa thoát ra được.

“Ê, tên chột mắt.”

Một tiếng thì thầm khẽ vang lên.

Mercurio hé mở con mắt còn lại, nhìn xuyên qua những song sắt dày nặng về phía cái bóng mờ bên kia.

“Vẫn còn sống à? Tốt rồi đấy.”

Bộ quần áo cũ kỹ và rách rưới kia là đồng phục của nhân viên vệ sinh.

Dưới ánh đuốc leo lét, mái tóc dài xõa xuống ánh lên một màu trắng lạnh lẽo như băng tuyết.

Và bên dưới mái tóc ấy là một đôi mắt đỏ rực như lửa cháy.

Ánh mắt ấy găm chặt vào Mercurio.

“Ta đến để giúp ngươi thoát ra khỏi đây đây, Mercurio.”