Chương 9
Phần 1
Góc nhìn của Mira*
clang*clong*clang*clong
Tôi thức dậy vì tiếng chuông báo hiệu ngày mới, và lăn ra giữa giường.
Buồn ngủ quá. Nhưng tôi phải dậy thôi. Hôm nay là ngày khai giảng ở Học viện mà. Cuối cùng thì cuộc sống là một học sinh của Học viện Pháp thuật Vương quốc Fimeria của tôi cũng bắt đầu. Tôi không thể bị trễ trong ngày đầu được.
Tôi căng người rồi duỗi chân duỗi tay.
『Chủ nhân, cô đã dậy rồi sao?』
『Dậy rồi sao? Chào buổi sáng.』
「Chào buổi sáng.」(Mira)
Tôi uể oải chào các Tinh linh vừa truyền suy nghĩ đến tôi, và rồi tôi nhấc người dậy mà không ngáp lớn.
Quả đúng là chiếc giường của Hoàng cung có khác. Kể cả thoái quen dậy sớm trong một gia đình nông dân cũng có thể lập tức sập đổ trước sự thoải mái quỷ quái khi ngủ này. Nhân tiện, Gai thường ngủ cho đến lúc được các maid-san gọi dậy. Dù việc thức dậy cũng quá khó, sao cậu ấy không bị tiếng chuông làm tỉnh giấc nhỉ?
Từ ngày chúng tôi đến Kinh đô, vì mục đích bảo vệ chúng tôi, chúng tôi được sống trong một căn phòng ở Hoàng điện dành cho những đứa trẻ. Thức ăn, áo quần, chỗ ở và tất cả những nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống đều được cung cấp một cách hoàn hảo, không có gì tuyệt hơn được nữa. Tôi thật sự nên biết ơn chuyện này; tuy nhiên, tôi sợ tôi sẽ thành một con người vô dụng. Nếu đã từng quen với sự thoải mái, tôi sẽ muốn tiếp tục cuộc sống đó mãi mãi.
「Gugh, có lẽ nào đây là một cái bẫy chăng!?」(Mira)
Đây là lí do tôi từ chối lời cầu hôn. Tôi dự định sẽ kiếm thu nhập và trở nên tự lập với sự giúp đỡ của cheat!
Tôi vui vẻ bước ra khỏi giường và kiểm tra đồng hồ trên bàn bên cạnh. Giờ là khoảng 6 giờ 10 sáng.
Nó không chính xác như đồng hồ ở kiếp trước của tôi, nhưng thế giới này cũng có đồng hồ. Đồng hồ là một cái cây kì lạ. Đúng thế, là một cái cây. Nó được dùng bằng cách ngắt hoa đi và đặt nó lên trên một chút nước. Nó được gọi là Hoa Đồng hồ và, đúng như tên gọi, cái hoa nhìn rất giống một cái đồng hồ.
Dù không có con số nào được viết trên cánh hoa, giống như kim đồng hồ, ba cái nhị hoa di chuyển độc lập với nhau. Kết quả là giống như ba cây kim đồng hồ. Thời gian được đoán thông qua khoảng cách giữa những cây kim. Vì nó di chuyển giống thời gian trôi qua trong ngày, nó đã được sử dùng từ lâu đời.
Nó là một loại cây mọc gần như ở mọi nơi. Nếu hoa không được hái, nó sẽ được thụ phấn và tạo thành quả. Còn nếu dù cho hoa đã bị ngắt đi, chỉ cần đặt bông hoa vào nước sạch, nó có thể sống và chỉ giờ liên tục suốt một năm mà không hề héo đi. Thật đúng là một sức sống mãnh liệt.
Nó không phải là một món đồ đắt tiền; tuy nhiên, vì có thể sẽ rắc rối nếu nó trở nên tuyệt chủng, nên nó cũng đang được chăm sóc trong vườn thực vật quốc gia.
Mặc dù bạn có thể thoải mái hái hoa trong suốt giai đoạn mùa nở hoa bắt đầu, các chậu trồng hoa được hoàng gia và quý tộc sử dụng toàn bộ đều là đồ đắt tiền. Cái trong căn phòng này là một món đồ thủy tinh diễn tả thân cây và lá cây cho bông hoa đồng hồ. Chiếc lá trong suốt màu xanh nhìn rất đẹp.
「Nó có thể được sử dụng như đồng hồ để bàn, nhưng không thể làm đồng hồ đeo tay được, nhỉ?」(Mira)
Bông hoa khá là lớn, nhưng vấn đề lớn nhất là nước. Nhưng vì nó khoảng bằng một chiếc đồng hồ bỏ túi cỡ lớn, nên có thể sẽ mang nó đi được. Được rồi, hãy phát triển món đồ đó thôi! Nó chắc chắn sẽ bán rất chạy. Dù sao thì, cheat nên được dùng vì lợi ích của người khác nữa, đúng không?
Phần 2
Có lẽ vì ngủ không ngon giấc, Guno đang ngồi sững sờ trên một chiếc ghế gần cái bàn bên cạnh, trong khi Dine vẫn đang ngủ trên bàn. Tôi đứng cách xa hai người một chút và bắt đầu thực hiện bài thể dục radio cùng vời Rufi và Sala.
Tôi nhớ được nó, đầu tiên, chỉ có mình tôi làm, nhưng có lẽ họ nghĩ rằng nó giống như một trò chơi, lúc nhóc này ngay lập tức bắt chước theo tôi. Vì tôi chỉ có thể nhớ được phần đầu của bài thể dục, chúng cũng chỉ có thể làm được đến đó thôi.
Nhân tiện, tôi không biết họ ngủ ở đâu nữa. Vì thứ được gọi là vương quốc tinh linh có vẻ là có tồn tại, có lẽ là họ trở về đó. Sau khi chúc ngủ ngon họ xong, họ ngay lập tức biến mất, và rồi họ xuất hiện ở lại khi tiếng chuông buổi sáng vang lên. Đôi khi, họ không hề xuất hiện cho đến khi tôi dùng phép thuật.
Khi tôi đang thực hiện phần đầu của bài thể dục, có tiếng gõ cửa vang lên.
「Vâng, xin mời vào .」(Mira)
Mặc dù tôi đang thực hiện bài thể dục qua radio, lúc này tôi dừng lại. Sau khi tôi đáp lại, một maid-san bước vào phòng. Rufi và Sala, những người vô hình với maid-san, tiếp tục tập thể dục.
「Chào buổi sáng, Mira-sama.」(Carla)
「Chào buổi sáng, Carla-san.」(Mira)
Mặc dù hôm Lễ hội Năm mới có rất nhiều maid-san vào phòng tôi, maid-san ban đầu được chỉ định cho tôi chỉ có Carla-san và Emel-san thôi.
「Lại một ngày trời đẹp nữa, Mira-sama.」(Carla)
Sau khi Carla đặt những thứ chị ấy mang theo lên trên tủ quần áo, việc đầu tiên chị ấy làm là vén màn lên.
「Đúng thật. Trời không hề có mây.」(Mira)
Cả hai người họ đều biết lời cầu hôn của Hoàng tử dành cho tôi, tuy nhiên, họ không hề tỏ thái độ thù địch với tôi. Mặc dù họ đang tìm kiếm bạn đời, nhưng vì họ đến từ gia đình quý tộc không có lãnh địa, không hề được thừa hưởng tước vị gì, và cũng vì sự thật là pháp lực của họ thấp, nhắm đến Hoàng tử là quá cao. Dù cho họ có nói là thật đáng tiếc sau khi nghe rằng tôi đã từ chối lời cầu hôn của Hoàng tử, họ là những onee-san rất thành thật và là những người có thể hiểu được tình cảnh của tôi.
Vì các onee-san này đã thành người hầu của tôi, cơ hội để tôi cải thiện khả năng làm việc nhà của mình giảm đi rõ rệt.
Mặc dù tôi đã chỉ xuôi theo dòng chảy và để bản thân mình được chăm sóc trong suốt Lễ hội Năm mới, thế nhưng ở kiếp trước tôi là một thường dân tiêu biểu người luôn tự làm những gì mình có thể. Để người khác chăm sóc mình thì thật không thoải mái. Thế nên, dù cho họ có gọi tôi với -sama đi nữa, tôi chỉ yêu cầu họ giúp những việc mà tôi không thể tự làm được thôi.
「Scatebra Aqua (Phun nước)!」(Carla)
Carla trở lại trước tủ quần áo, chị ấy cho nước vào trong xô bằng phép thuật, và tiến đến tủ quần áo. Không có phép thuật làm sạch hôm nay, nhưng có nước được cung cấp để rửa mặt.
「Cảm ơn, Carla-san.」(Mira)
Có vẻ như bình thường thì maid-san sẽ giúp các quý cô bằng cách cầm tay áo và tóc ở phía sau cô để nó không gây cản trở khi rửa mặt. Rồi, để cô có thể lập tức lau khô sau khi rửa, một maid-san khác sẽ đứng cầm một chiếc khăn tắm chờ sẵn. Nói cách khác, cần có ít nhất là hai maid-san để giúp trong việc chuẩn bị vào buổi sáng. Có vẻ như việc đó đã thành chuẩn mực trong giới quý tộc.
Ban đầu, có đến bốn maid-san được chỉ định đến phục vụ tôi. Tuy nhiên vì họ chưa thể chọn ra ai khác ngoài Carla-san và Emel-san, thế nên họ quyết định để cho hai cô hầu thay phiên nhau phục vụ tôi. Dù sao thì, tóc của tôi cũng không thật sự dài đến mức cần phải có người giữ nó.
Trong khi nói cảm ơn với chị ấy, tôi bọc mái tóc mình lại bằng chiếc khăn tắm ở bên cạnh cái xô, và rồi tôi tháo cái khăn ra và lau đi hơi nước đọng trên đầu tôi. Như thế này, tôi có thể tự mình hoàn thành chỉ bằng một chiếc khăn tắm. Thậm chí ở kiếp trước tôi cũng giỏi trong khoản n-... hmm? Thế có nghĩa là tôi thật sự là phụ nữ sao? Không, vẫn có khả năng tôi là một onii-chan tóc dài. Đây chỉ là phỏng đoán thôi, nhưng tôi không muốn nghĩ mình là một cậu trai nữ tính đâu.
「Hauuu...」(Mira)
Không để Carla-san nhận ra, tôi lén kêu lên một tiếng đau khổ.
Cho dù trong tương lai tôi có thể nhớ ra quần áo mà tôi thường mặc ở kiếp trước, cũng chẳng thể nào để xác nhận được "váy = con gái" cả.
Vậy, khuôn mặt hay cái tên. Cũng không thể nào mà tôi chưa từng nhìn vào gương và tôi chắc chắn là mình có một cái tên... Tôi cầu xin theo đúng nghĩa đen là mình không có tên "chuyên dụng". Nhưng nếu tên tôi là một cái tên lưỡng giới, thì sẽ thật khó để xác định giới tính; tuy nhiên, tôi sẽ nghĩ chuyện này sau...
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học. Biết được giới tính ở tiền kiếp của mình là một việc có thứ tự ưu tiên cực kì thấp. Tôi bắt đầu chải kĩ mái tóc của mình.
Có lẽ vì từ khi tôi đến Hoàng cung, tôi được ăn những bữa ăn xa hoa hay vì tôi đi tắm hằng ngày, mái tóc và bàn tay tôi trở nên rất bóng mượt. Má của tôi cũng trở nên mịn hơn. Tôi muốn duy trì tình trạng hiện nay của mình. Tuy nhiên tôi nghĩ mình cần phải kìm chế hơn trong các bữa ăn. Nếu cứ ăn như thế này thì tôi sẽ béo mất. Nhưng tôi không cần phải bỏ tắm một ngày nào.
「À nhắc mới nhớ, Mira-sama, bữa sáng hôm nay là bánh mì với bơ, trứng đánh và giăm bông. Thức uống sẽ là nước cam, tuy nhiên, có thứ gì em muốn yêu cầu thêm không?」(Carla)
「Tuyệt vời rồi. Em rất thích nước cam.」(Mira)
Cái bánh mì mềm, trắng mới nướng cũng với bơ chảy. Hơn nữa thêm trứng và giăm bông vào để biến nó thành sandwich cũng rất ngon đúng không? Cùng với nước cam tươi, mát lạnh, quả là một bữa sáng tuyệt vời. Hơn nữa, tôi lại còn có thể yêu cầu thêm được nữa, thật sự là quá sang.
Nói đến sang trọng thì, phòng tắm. Ở làng, thật khó để chuẩn bị một lượng lớn nước nóng, vậy nên chúng tôi không thể tắm nước nóng hằng ngày được. Múc nước ra từ giếng và đun sôi trên bếp củi. Công việc đó thật sự là một công việc nặng nhọc, thế nên trẻ em không thể nào làm được. Dù biết vậy, nhưng tôi đã nhớ lại kí ức ở kiếp trước, vậy nên chẳng cần phải nói là tôi muốn được tắm hằng ngày. Cuối cùng, tôi giải quyết nó bằng cách lau người bằng khăn tắm hoặc tắm nước lạnh.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc tôi muốn tắm trong cuộc hành trình. Tuy nhiên, tôi có lẽ sẽ sạch hơn khi tôi ở làng. Vì có những thủy thuật làm sạch như cái được dùng trong Lễ hội Năm mới. Khi đó, Guze-san và một Hiệp sĩ-sama thuộc tính thủy khác, cà hai người thay phiên nhau làm sạch cho mọi người. Dĩ nhiên, sức mạnh phép thuật là rất khác với cái mà các maid-san thực hiện.
Hiệu lực phụ thuộc vào lượng pháp lực được sử dụng. Phạm vi hiệu lực ngoài cảm giác thư thái như được đi tắm chỉ vỏn vẹn là làm sạch bụi hay khử mùi mà thôi. Một số người có thể dùng phép thuật làm sạch bằng thủy cầu phép thuật; tuy nhiên, tôi có nghe là người ta thường hạn chế sử dụng quả cầu phép thuật vì số lần sử dụng hạn chế. Vì lí do đó, một đội Hiệp sĩ thường là sự kết hợp của cả 4 thuộc tính. Vì con người có thể hồi phục pháp lực bằng cách nghỉ ngơi mà.
Cuối cùng, tôi chẳng thể biết được thứ gì có thể vượt qua được bồn tắm. Bồn tắm Vạn tuế!
「Tôi sẽ để đồng phục ở đây nhé.」(Carla)
「Vâ~ng. À, em đã rửa mặt xong rồi, em để việc dọn xô nước cho chị nhé.」(Mira)
「Vâng, Mira-sama.」(Carla)
Carla-san lấy ra bộ đồng phục từ trong tủ quần áo, và đặt cả bộ lên trên giường.
Bộ đồng phục mới toanh này là một chiếc váy một mảnh màu xanh nước biển với cổ áo màu trắng được buộc một cái khăn quàng cổ màu xanh lục đậm và được đính lại bằng chiếc ghim huy hiệu trường. Huy hiệu cho năm nhất tiểu học năm này là có màu vàng. Học sinh năm tiếp theo sẽ mang huy hiệu màu bạc. (Trans: Tham khảo ảnh bìa truyện để dễ hình dung)
Khoác lên một chiếc áo khoác dài được cả nam và nữ dùng, động phục đã hoàn tất.
Đồng phục mà Gai mặc là một chiếc quần dài màu đen và áo màu xanh nước biển. Thắt lưng và khăn quàng cổ cũng có màu xanh lục đậm như con gái. Chiếc khăn quàng cũng được đính lại bằng huy hiệu trường.
Mặc dù nó được làm bằng vải mỏng, với khí hậu ôn hòa ở vùng này thì tôi nghĩ mặc nó sẽ khá nóng, tuy nhiên Hoàng tử đã nói rằng 「Tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời con nóng hơn. Nếu em không chịu được thì em có thể đặt một viên đá làm mát vào trong áo khoác. Khá là mát đấy.」Umu, đúng là một cuộc sống xa hoa.
Carla-san đã mang xô nước đã dùng và đổ nước vào một cái bình.
Thế giới này không hề có dịch vụ cấp nước. Không hề có thứ gì tiện lợi như việc mở vòi nước, và nước sẽ chảy ra. Tuy nhiên, người ta có thể tạo ra nước bằng phép thuật. Như thế không phải còn tiện hơn sao? Dù cho có nói vậy, vì không có ai có thể tạo ra đủ lượng nước mà họ cần, quả nhiên, nó khá là bất tiện nhỉ?
Nước đã qua sử dụng sẽ được đổ vào cống chảy trên bề mặt của mặt đất. Nơi mà nó sẽ chảy đến đã được quyết định, nhưng nó không thể đi xa được như thế, vậy nên đôi khi, thổ pháp sư sẽ phải khuấy nó lên để nó có thể chảy bình thường được.
Vì vậy, cả trong cung điện, không có phòng tắm riêng nào. Chỉ có ba phòng tắm: cho Hoàng tộc, cho Khách, và một phòng tắm công cộng lớn. Có các hỏa và thủy pháp sư được chỉ định đến mỗi nơi để làm nóng bồn tắm. Nhân tiện, họ không nung nóng nước bằng cách ném Globus Ignis (Hỏa cầu) vào bồn tắm. Nếu làm vậy, bồn tắm sẽ bị vỡ suốt thôi. Có một phép thuật để làm nóng nước một cách đúng đắn. Nó cũng là phép thuật được dùng để hâm nóng đồ ăn ở những nơi người ta không thể nhóm lửa được.
Tôi đã được Công chúa mời tắm chung một lần.
Ừm, khi công chúa lần đầu bước vào phòng tắm, tôi đã bị bất ngờ. Các Maid-san đi theo cô ấy vẫn còn mặc đồ. Họ thậm chí còn tắm cho tôi nữa. Vì không hề có vòi sen, tôi để họ giúp tôi gội đầu, nhưng tôi kiên quyết từ chối khi họ muốn giúp tắm người tôi.
Không thành vấn đề khi đó là phần lưng nhưng......... Cái thể loại xấu hổ gì thế cơ chứ... *khụ*khụ*. Không, ừm, là một người thường, tôi không muốn mình bị đắm chìm trong sự xa hoa, phải.
Sau khi chải tóc xong, tôi quay đầu sang trái và sang phải để kiểm tra hai bên. Mồ. Quả nhiên, tóc rối sau khi ngủ vẫn còn đó. Vì tôi có một mái tóc mềm, nên đành chịu thôi. Thỉnh thoảng, tôi cần phải giải quyết nó mới được.
「Dine, Sala, hôm này lại cần hai cậu giúp tớ rồi.」(Mira)
Khi tôi gọi, Dine, người vẫn còn nằm lăn lộn, ngáp một tiếng rõ to và ngồi dậy.
「Mist (Phun sương). Rồi Dryer (Sấy khô).」(Mira)
Để đổi lại một lượng nhỏ pháp lực của tôi, mái tóc tôi được làm ẩm như được xịt bằng bình phun sương vậy. Rồi tôi chải tóc bằng những ngón tay được bao bọc bởi nhiệt và làm thẳng nhưng sợi tóc quăn.
Mist là một ứng dụng của phép thuật dùng để phun nước mà tôi đã nhờ một pháp sư làm việc ở bồn tắm dạy cho tôi. Còn Dryer là một ứng dụng của phép thuật làm nóng. Tên đăng kí của phép thuật này trong Hiệp hội Tinh linh lần lượt là Mist và Dryer. Dryer cũng có thể dùng để thổi hơi khô, nhưng chức năng chủ yếu của nó là để sấy khô thứ gì đó, giống như tên nó vậy.
Ban đầu, để được học phép thuật mới, một người cần phải trả phí cho Hiệp hội Tinh linh, những người quản lí sử dụng phép thuật. Tuy nhiên, với học sinh của Học viện Phép thuật Vương quốc Fimeria, phí đó đã được tính vào học phí, hay như tôi nghe Swyn-san nói vậy. Khi nhập học vào Học viện, không có vấn đề gì khi nhờ một người nào đó dạy phép thuật cho mình bên ngoài học viện ―― Nói cách khác, ta càng học được nhiều thì ta càng lợi. Hơn nữa, nếu ai đó phát minh ra phép thuật mới hoặc thực hiện cải tiến phép thuật cũ và đăng kí với Hiệp hội Tinh linh, họ sẽ nhận được một phần phí được trả khi có người muốn học phép thuật đó như thù lao vậy, thế nên chẳng có lí do nào mà tôi không đăng kí cả.
Nếu nghĩ về việc này thì đây đúng là một hệ thống tuyệt vời!
Tôi vẫn chữa phải là học sinh chính thức, tuy nhiên, các vị pháp sư ở nhà tắm đã vui vẻ dạy cho tôi. Như một lời cảm ơn, khi tôi đăng kí phép thuật, tôi đã nhắc đến họ như người hỗ trợ tôi phát triển phép thuật này. Vậy nên dù trong tương lai họ muốn học phép thuật này, họ cũng sẽ không mất tiền.
Dù tôi nói là tôi sẽ được nhận một phần phí, vì đây chỉ là một sự sửa đổi thành ứng dụng của một phép thuật đã có sẵn, thu nhập của tôi có vẻ không nhiều lắm. Tuy nhiên, vẫn thật tuyệt khi tôi đã có thu nhập. Khi tôi nhớ đến tấm thẻ mà Hiệp hội đã cấp cho tôi, tôi vô thức cười tự mãn.
Trong khi nói về chủ đề này, tôi muốn đặt tên cho phép thuật bạn-biết-là-gì-rồi-đấy. Quả nhiên, tốt hơn là nó nên có một cái tên. Nhưng, bạn biết đấy, nếu tôi học đòi đặt tên theo những người tiền nhiệm, thì kết cục nó sẽ là Corusca Ignis (Ánh chớp lửa) hay "Corusca Flamma (Hỏa chớp). Tôi nghĩ nó nghe khá là tệ.
Có ai ở đây có khả năng đặt tên tốt không? Tôi tự hỏi không biết mình có thể nhờ người muốn học phép thuật này giúp đỡ được không nữa.
「Ara, Mira-sama. Nếu là Dryer, thì tôi có thể thực hiện nó nếu em muốn.」(Carla)
「Em muốn luyện tập mà.」
「Nhưng mái tóc em đã trở nên xoắn lại rồi đấy, em biết không?」(Carla)
「Ugh.」(Mira)
Đó là lí do mà tôi muốn luyện tập. Tôi muốn ít nhất tôi có thể tự mình chải tóc được.
「Carla-san có thuộc tính thủy phải không? Vậy thì chị cần phải dùng đá phép thuật đấy.」(Mira)
Đáp lại lời phản ứng tối thiểu của tôi, Carla-san nở một nụ cười lớn.
「Phép thuật mà Mira-sama đã phát minh ra trở nên cực kì nổi tiếng trong giới phụ nữ quý tộc. Nó đã trở thành một kĩ năng không thể thiếu với người hầu.」
Nói cách khác, tốn một viên đá phép thuật là cái giá cần thiết để nâng cao kĩ năng của chị ấy.
Umm, khi tôi vừa đến kinh đô, đó là Tháng 12, Tuần thứ Tư, ngày thứ Tư. Nói cách khác, là trưa ngày 25 tháng 12. Rồi chúng tôi lập tức được mời đến Hoàng Cung, sau đó chúng tôi được quyết định sẽ ở lại tại cung điện. Và rồi, vào buổi sáng hôm sau, tôi có một cuộc đoàn tụ cảm động sau thời gian dài chờ đợi với bồn tắm. Quả nhiên, mái tóc đẹp mềm mượt của tôi đã bị quăn và tôi đã than thở vì thiếu máy sấy tóc; đây là ngày 26.
Tôi được học phép thuật phun nước vào tối hôm đó, và sau khi Carla-san rời khỏi phòng, tôi đã tự tập luyện nó một mình.
Sáng hôm sau, tôi thật sự cảm kích vì mái tóc của tôi không bị nổ tung một cách thảm họa. Carla-san đã bất ngờ vì mái tóc của tôi khác với ngày hôm qua và nó chỉ cần phải chỉnh sửa một chút cho vài sợi tóc bị quăn khi ngủ dậy mà thôi. Rồi tôi giới thiệu phép thuật Dryer. Đó là ngày 27. Theo lời khuyên của Carla-san, hôm đó tôi đăng kí phép thuật này ở Hiệp hội. Sau cùng thì, việc đăng kí là ai nhanh thì được mà.
Và rồi hôm này là Tháng Một, Tuần thứ Ba và Ngày thứ Nhất, hay là Ngày 15 của Tháng 1... Điều đó có nghĩa là, chỉ vỏn vẹn có 16 ngày, nó đã lan rộng đến mức như vậy rồi sao?
Carla-san lấy cái lược từ tôi đang sửng sốt và vui vẻ dùng phép Dryer giúp tôi. Vì việc thay đồ vào mỗi sáng là một cuộc chiến với thời gian, tôi ngoan ngoãn giao phó bản thân mình cho chị ấy.
Phần 3
Với một tiếng động lớn, chiếc xe ngựa xóc mạnh. Công chúa, người đang ngủ trước mặt tôi, bị mất thăng bằng và ngả xuống vai của Hoàng tử, đang đọc môt tài liệu nào đấy bên cạnh cô. Mái tóc vàng bạch kim của cô mềm mại xõa xuống chiếc áo khoác màu đen. Đó là một cảnh tượng đáng yêu đến mức làm tôi muốn vẽ nó lại nếu tôi có năng khiếu hội họa.
Dù vậy, Hoàng tử cũng rất tuyệt vời. Dù chiếc xe ngựa của Hoàng gia đi rất thoải mái nhưng độ xóc cũng chẳng thay đổi mấy. Thế mà ngài ấy có thể đọc chữ mà không hề gặp khó khăn gì. Nếu là tôi thì việc đó tuyệt đối là không thể.
「Em thấy không khỏe sao, Mira-san?」(Ainseld)
「Dạ không, em vẫn ổn.」(Mira)
Có lẽ vì ngài ấy nhận ra rằng tôi đang nhìn ngài, ngài thể hiện sự lo lắng với thể lực của tôi.
Có vẻ như Swyn-san đã thông báo trước về chứng say xe nặng của tôi cho ngài. Tôi thấy hơi xấu hổ chút.
Nếu nhắc đến "chuyện học đường ở thế giới khác" thì nó thường là cuộc sống trong kí túc xá trường. Giống như các câu chuyện đó, Học viện Pháp thuật Vương quốc Fimeria cũng có kí túc xá. Tuy nhiên, đây không phải là trường nội trú. Kí túc xá được xây dựng dành cho những học sinh từ thành phố và làng khác đến.
Khi tôi nghĩ về việc tôi và Gai ban đầu là học sinh sẽ sống trong kí túc xá, tôi thấy có chút tiếc nuối. Trong tương lai, tôi sẽ sống tại cung điện, và được quyết định là tôi sẽ đi xe ngựa đến trường cùng với Hoàng tử và Công chúa mỗi sáng. Tôi thật sự tiếc nuối về việc này. Mỗi buổi sáng, mỗi buổi chiều, tôi sẽ phải bị say xe...
Học viện là hàng-xóm-cạnh-nhà của cung điện. Cũng giống như các công trình lân cận, Học viện có diện tích rất lớn. Hơn nữa, nó cũng nằm gần với Hiệp hội Tinh linh chi nhánh phía Bắc, Trụ sở chính của Hội Thợ săn và Trụ sở Đoàn Hiệp sĩ.
Bao gồm cả chi nhánh phía Bắc của Hiệp hội Tinh linh, Cung điện là công trình nằm cao nhất về phía bắc ở Kinh đô vậy nên nó là công trình gần dãy Yggurd nhất. Dù sao, vì dưới chân núi còn có rừng và thảo nguyên, và địa điểm tập luyện của Hội Thợ săn, Đoàn Hiệp sĩ, và cả Học viện nữa, nên không có nghĩa là Cung điện nằm ngay sát dãy Yggurd. Tuy nhiên khi đến lúc, Hoàng gia sẽ đích thân đứng ra chiến đấu đầu tiên. Vậy nên để đóng vai trò như một bức tường thành, cung điện và nhiều tổ chức liên quan đến chiến đấu khác được thành lập ở phần này của Kinh đô.
Phần 4
Một lần nữa, chiếc xe ngựa lại xóc với một tiếng động nhỏ làm tâm trí tôi trở lại với chiếc xe. Gai, người đang ngồi bên cạnh tôi, đã nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ của chiếc xe từ khi chúng tôi xuất phát và nãy giờ luôn tự nói với bản thân.
「Whoa, một chiếc xe ngựa có 4 con ngựa. Ah, có một người lính ở đó kìa.」(Gai)
『Gai, nếu nó là xe ngựa, vậy thì chúng ta cũng đang đi trên một chiếc đấy. Hơn nữa, nó còn mang phù hiệu của Hoàng gia đấy.』(Mira)
Tôi có nên tsukkomi cậu ấy không? Un, thôi khỏi.
Mặc dù, tôi vừa nói với Hoàng tử là tôi ổn, nhưng nói thật, tôi chẳng có sức để nói vì say sóng. Từ mai chúng ta đi bộ đến trường được không?
Đúng thật là cung điện rất lớn, nhưng tôi không nghĩ nó ở mức độ mà chúng tôi không thể nào đi bộ được. Tuy nhiên, sức phòng ngự của tôi ở bên ngoài hiện tại rất yếu. Tôi đã phát triển một phép thuật để tạo ra một thứ như gốm bằng Thổ thuật. Dùng nó, tôi thử tạo ra một cái còi tự vệ... Tuy nhiên, vì lí do nào đó, tôi chỉ là không thể làm cho âm thanh của nó chuẩn được. Có phải là do ảnh hưởng của phép thuật còn vụng về của tôi không? Hay là vì cấu trúc của nó sai rồi?
Tôi cũng phát triển Phép thuật Kềm-chích-điện, thế nhưng việc điều chỉnh sức mạnh vẫn chưa hoàn thành. Nếu nghĩ về nó, nó không thể thử nghiệm trên người được. Tuy nhiên, nếu tôi dùng nó trên chiến trường trước khi thử nghiệm, nó có thể sẽ gây nguy hiểm. Nếu nó quá mạnh, đối tượng có thể sẽ chết. Dù gì thì tôi không có sở thích chấp nhận rủi ro, vậy nên tôi nghĩ tốt nhất là để cho người lớn bảo vệ mình.
Mà nhắc mới nhớ. Vài ngài trước, có một lá thư trong số quà Năm mới mà mẹ gửi cho tôi.
『Mọi người đã hay tin con được nhận sự bảo hộ của Hoàng gia. Con phải thật sự cẩn thận tránh gây rắc rối đấy. Và hãy tận hưởng cuộc sống là một học sinh một cách trọn vẹn nhé. Cẩn thận đừng để cảm lạnh.』
Lá thư bắt đầu bằng những lời đầy lo lắng bảo tôi không được gây bất cứ rắc rối nào cho Hoàng tộc và tự chăm sóc bản thân mình, nhưng nó còn đề cập đến một kẻ khả nghi mạo danh thương gia đến làng.
Cũng may, lúc này có các Hiệp sĩ-sama, những người đến cùng với đội hộ tống, đóng ở làng. Đồng thời ban cảnh vệ do cựu thợ săn, Kuuga-san, thành lập cũng đang giám sát kẻ khả nghi này, trẻ em bị cấm ra ngoài, và người dân nhìn trộm ra bên ngoài qua cửa sổ trong khi cầm ngược cây chổi. Tất cả là vì kẻ khả nghi đó, mặc dù tự cho mình là thương gia, nhưng đến mà không mang theo bất cứ thứ gì để bán.
Đón một vị khách không mời với một cây chổi ngược trong tay và yêu cầu người đó rời đi chính là biện pháp đẩy lùi được lưu truyền rộng rãi trong dân chúng, vì nó rất hiệu quả. Dù sao thì, hầu hết mọi người đều sẽ phải bỏ đi, đúng không?
Mà để việc đó sang một bên đã, nếu kẻ khả nghi đó thật sự là một kẻ đáng ngờ, vậy thì tôi nghĩ sự kiện này diễn ra quá sớm. Tôi không nghĩ hắn là gián điệp từ một nước khác, nhưng... nếu hắn thật sự là gián điệp, vậy thì một nhân vật chủ chốt của Vương quốc Fimeria nhất định đã tiết lộ thông tin này.
Cái ngày mà tôi nhớ lại kí ức ở kiếp trước cũng là ngày pháp lực bất thường của tôi bị phơi bày ra ánh sáng. Tôi tin là nếu nước khác đã có thể để ý đến tôi, thì tốc độ lan truyền thông tin là nhanh không tưởng, trừ phi họ có một người giám sát làng 24/24. Tuy nhiên, ngôi làng không hề có vị trí quân sự chiến lược, mà chỉ là một ngôi làng nông dân bình thường không hề có tầm quan trọng đặc biệt nào đến mức phải thực hiện một việc như là giám sát liên tục được.
Còn về vấn đề với con ma thú, mặc dù hiệp hội phản đối, nhưng sự thật là tôi, một đứa trẻ, là người đã đánh bại con ma thú sẽ không được tiết lộ cho người ngoài.
Đó là lí do, bằng cách loại suy, tôi nghi ngờ các quý tộc của Vương quốc Fimeria. Biết được "sự đặc biệt" của tôi, họ nhắm vào gia đình tôi như biện pháp để hù dọa tôi. Một con người xuất thân từ một gia đình nông dân lại nắm giữ một lượng lớn pháp lực cũng có nghĩa là "Sự trở lại của huyêt thống tổ tiên", vậy tại sao không thử sinh ra một người nữa chứ.
Trong quá khứ, Loài Người đã đứng trên bờ vực của sự diệt vong do Tộc Quỷ, vậy nên sau khi hòa bình trở lại, có vẻ như tình trạng đa thê rất phổ biến để con người có thể gia tăng số lượng sinh lên. Việc đó có vẻ còn chịu ảnh hưởng bởi tỉ lệ giới tính nữa. Vương quốc Fimeria cũng không phải ngoại lệ. Chỉ là, người đứng đầu đất nước là Nữ hoàng, nếu chính bản thân Nữ hoàng không muốn, thì chồng của người chỉ được có một người vợ. Tuy nhiên, khi vị vua từ ba đời trước nghĩ đến định mệnh của các anh mình, những người đã chết đi vì bị lợi dụng trong một cuộc tranh giành quyền lực, ngài đã quyết định cấm chế độ đa thê.
Dù vậy, trong số các quý tộc, vẫn có những người được bao quanh bởi những người tình. Vì thế, dòng máu nắm giữ pháp lực mạnh của quý tộc không ngờ cũng đã len lỏi vào dân chúng. Thế nên cũng không lạ gì khi một nông dân có pháp lực mạnh cả. Mặc dù nó không bất thường, nhưng lại rất hiếm với một người như tôi, người có pháp lực mạnh, nhưng lại được sinh ra bởi các nông dân. Hơn nữa lại còn trong một vùng hẻo lánh gần biên giới nữa. Đó là lí do người ta gọi đó là "Sự trở lại của huyết thống tổ tiên".
Nếu là vì lí do đó mà họ làm tổn thương gia đình tôi, thì... tôi sẽ biến họ thành chuột bạch cho phép thuật Kềm-chích-điện của tôi, đó là một hình phạt nhẹ đúng không? Dĩ nhiên là tôi sẽ bắt đầu ở cấp thấp nhất rồi.
Có lẽ vì tôi đang tỏa ra luồng khí đen tối hay vì một nụ cười nở trên môi, tôi có cảm giác ai đó đang nhìn mình. Khi tôi đưa mắt theo cảm giác đó, tôi bắt gặp ánh mắt của Hoàng tử.
N-ngài nhận ra rồi sao?
「Ruy băng của em đáng yêu quá.」(Ainseld)
Hoàng tử không hề tsukkomi hành động kì quặc của tôi; thay vào đó, ngài lại khen ngợi món quà mà mẹ tôi tặng với một giọng nhỏ đủ để không đánh thức Công chúa dậy. Tôi cười méo mó và trả lời bằng giọng nhỏ.
「Đó là một món quà được dệt và nhuộm ở làng của em.」(Mira)
Những tấm vải mà làng sản xuất ra cho đến giờ phần lớn đều có vải màu trắng hoặc được nhuộm một màu, nhuộm chỉ thì chỉ ở một lượng nhỏ thôi.
「Đây là phương pháp nhuộm mới, và sẽ trở thành đặc sản mới của làng em.」(Mira)
Để đưa nó cho Hoàng tử xem, tôi cẩn thận kéo đầu dây ruy băng đang giữ mái tóc của tôi theo phong cách cột nửa trên. Người cột tóc cho tôi tất nhiên là Carla-san rồi. Nếu nó trở nên rối thì tôi chắc chắn là tôi không thể nào cột lên lại được. Thế là quá đủ rồi.
Tấm vải trắng được nhuộm với tỉ lệ khác nhau từ xanh nhạt cho đến xanh dương và các nếp gấp được nhuộm một phần để nó có thể tạo thành một khung viền bên ngoài. Kết quả, nó giống như một bông hoa vậy.
「Nó được gọi là "Tie-Dye".」(Mira)
Đó là thứ mà tôi nhớ là vào ngày trước khi tôi rời làng. Tôi khâu một mảnh vải lại và ép nó – nhưng vì tôi không có sức mạnh để làm việc đó, tôi nhờ Guno buộc nó lại. Sau đó tôi đã xâm nhập vào xưởng nhuộm và nhúng miếng vải vào để cho nó hấp thụ thuốc nhuộm. Sau đó, tôi nhờ Dine làm khô nó và rồi bắt đầu may nó lại thành một cái túi. Nếu chỉ là đường may thẳng thì cả tôi cũng có thể làm được.
Nhận tiện, như lời cảm ơn, tôi cho hai người họ pháp lực; tuy nhiên, không phải là tôi cho họ pháp lực để làm phép, vậy nên nó không vi phạm vào việc cấm dùng phép thuật của Swyn-san. Tôi khăng khăng rằng việc đó là sự thật.
Guno đã tháo sợi chỉ một cách khéo léo, tôi nhờ mẹ kết hợp sợi chỉ màu với sợi chỉ trắng và làm thành một sợi dây bằng cách bện chúng lại. Sản phẩm cuối cùng tương đối tốt. Nhưng khi tôi đang tự mãn cười thầm một mình, bà chủ xưởng-san lấy nó trong tay tôi.
Chiếc túi được trả lại cho tôi sau khi nó truyền từ oba-chan thợ nhuộm này đến oba-chan khác, nhưng khi đó, kí ức về việc bà chủ xưởng nhuộm đến tra hỏi tôi về kĩ thuật nhuộm tie-dye đã in hằng trong tâm trí tôi.
Híc*Híc* Oba-chan đáng sợ thật...
Tôi khăng khăng là mình chỉ buộc tấm vải với một sợi dây và nhuộm, vì số biến thể mà tôi biết được rất ít. Nhờ đó, họ chỉ nghĩ đó là kết quả một trò chơi của trẻ con thôi.
Sau đó, các oba-chan đã sản xuất thành công một mảnh vải sau nhiều thất bại. Mảnh vải đó chính là dây ruy băng của tôi. Mẹ đã thiết kế nó. Mặc dù màu sắc mát mẻ này là dành cho mùa hè, thế nên còn quá sớm với mùa hiện tại. Tuy nhiên, vì tôi đã nhận được một lời ghi chú rằng số vải này sẽ được tung ra thị trường vào Lễ Hạ chí, tôi được mong đợi sẽ đeo nó lúc này. Yes Ma'am! Vậy là tôi trở thành một hình nộm quảng cáo. Sẽ tốt biết mấy nếu nó có thể bán được...
Nếu nó được gửi đến cho tôi trước Lễ hội Năm mới, tác động thu hút công chúng của nó chúng đã lớn hơn rồi. Tiếc thật.
Fimeria có ba lễ hội lớn trong một năm. Lễ hội Năm mới, Lễ Hạ chí và Lễ hội Thu hoạch. Công chúa đã đề nghị chúng tôi ở lại Kinh đô cho đến Lễ Hạ chí. Vì ở Lễ Hạ chí, Thái tử đã đặt một chiếc váy tương tự như dây ruy băng của tôi. Tôi dự tính rằng nó sẽ còn thu hút công chúng nhiều hơn nữa.
Tôi hoàn toàn không biết gì về nhảy, nhưng Gai và tôi có thể mong chờ những món ăn ngon như ở Lễ hội Năm mới. Rồi, sau khi Lễ hội kết thúc, tôi nghĩ là chúng tôi sẽ về nhà.
Mùa hè không phải mùa thích hợp cho việc di chuyển; tuy nhiên, với số lượng lớn ngày nghỉ hè, chúng tôi có thể di chuyển một cách chậm rãi. Mùa tuyệt nhất cho việc di chuyển chính là mùa thu; tuy nhiên, Lễ hội Thu hoạch nằm ngay giữa học kì, vậy nên tôi không thể về nhà được. Tôi không biết Lễ hội Năm mới năm sau sẽ thế nào nữa. Vì tôi không có thời gian nhiều như kì nghỉ hè, tôi không thể về nhà được nhỉ? Hay tôi có thể về được?
Trong khi tôi đang suy nghĩ kĩ về những vấn đề này, với một tiếng kêu vang, chiếc xe ngựa dừng lại và có tiếng gõ cửa.
「Chúng ta đã đến Học viện.」(Người hầu)
「Cảm ơn về công việc của anh.」(Ainseld)
Sau khi onii-san người hầu mở cửa ra, Hoàng tử là người bước ra đầu tiên, sau đó đến Gai.
Công chúa, người vừa được anh người hầu đánh thức, ngáp một cái rồi nhìn sang tôi.
「Chúng ta đến nơi rồi.」(Mira)
Cô ấy đưa tay về phía cửa xe ngựa. Ở đó, Hoàng tử cầm lấy bàn tay của cô ấy và giúp Công chúa bước xuống. Là người cuối cùng còn trên xe, Hoàng tử cũng đưa tay trước mặt tôi. Có vẻ như ngài ấy định giúp tôi bước xuống.
Fumu. Tôi nên ngoan ngoãn chấp nhận việc này đúng không? Chỉ một bước nhưng khoảng cách đến mặt đất vẫn còn khá xa.
Mượn tay ngài, tôi bước xuống, và rồi lập tức tôi bị những ánh nhìn đâm chọt.
Ah... Nhất định là nó, nhỉ? Vì chiếc xe có phù hiệu Hoàng gia, dĩ nhiên nó sẽ là tâm điểm chú ý rồi. Rồi lại có hai tên nhà quê bước ra từ trong xe và một trong số đó lại còn được Hoàng tử dìu xuống nữa. Đôi mắt của các nữ sinh sẽ lập tức phóng đao kiếm đến thôi.
Xin lỗi nhé, các Ojou-sama. Một người đàn ông mà coi thường phụ nữ, như Hoàng tử, là lựa chọn tốt sao?
Phần trường tiểu học có tất cả 720 học sinh, trường trung học có 540 học sinh và trường cao trung có tổng cộng 576 học sinh. Mỗi phần có tòa nhà riêng của họ. Tuy nhiên, khi tiếng chuông ở Trung tâm Hiệp hội Tinh linh vang lên vào lúc 9 giờ, mọi người đều tập trung ở sảnh trung tâm để họp buổi sáng. Tổng số học sinh trong trường là 1,836 học sinh. Đó sẽ là một cảnh tượng khá đấy.
Tôi thấy lạnh người khi tưởng tượng ra tình trạng này sẽ sớm bị một số lượng lớn học sinh như thế biết đến. ―― Thật đáng rùng mình. Con đường phía trước nhất định sẽ rất khó khăn đây.
Sẽ tốt biết mấy nếu không có nạn bắt nạt.
Tôi cầu xin ngài, Hoàng tử, xin đừng lan truyền tin đồn rằng tôi là ứng cử viên hôn thê của ngài. Những người biết được về lượng pháp lực của tôi sẽ nghĩ đó là một cuộc hôn nhân chính trị, nhưng những người không biết về việc đó sẽ chỉ nghĩ là ngài bị bệnh – LOLICON đấy.
Gai và tôi đi theo sau Hoàng tử, người đang nắm tay Công chúa.
Sự chú ý mà tôi nhận được khi tôi bước ra khỏi chiếc xe ngựa đã biến mất, nhưng tôi cảm thấy thỉnh thoảng có những cái liếc nhìn đến tôi. Tôi cảm thấy như tôi là loài động vật quý hiếm vậy. Đây là cảm giác mà panda-san cảm thấy mỗi ngày sao? Không, sẽ không có ai nhìn chúng với ác ý cả. Dễ thương là công lí mà.
Học viện, tọa lạc ở phía trước cung điện, tuân theo một quy tắc nhất định. Nó đối diện với Phố Quý tộc, và càng đến gần bức tường ngoài bao quanh Kinh đô hơn thì cấp của quý tộc ở đó cũng dần giảm xuống. Nhân tiện, kí túc xá nằm ở gần cuối Phố Quý tộc. Các học sinh sẽ đi bộ hoặc đi trên một xe ngựa để đến trường.
Sau khi tôi đi qua cổng ngoài, tôi thấy một tòa nhà ba tầng hình chữ nhật. Không lẽ thứ tôi lờ mờ thấy ở phía bên kia, là một thành lũy sao?
「Các học sinh mới sẽ phải làm thủ tục đăng kí! Xin hãy xếp hàng ở phía bên này và tạo thành ba hàng! Những học sinh lớp trên cũng xếp thành ba hàng để điểm danh trước khi vào trong!」(Học sinh)
Cùng với một cô gái cầm tấm bảng thông tin, các cậu trai đang hò hét ở trước tòa nhà trường học và điều chỉnh hàng lối. Họ khoảng từ 10 đến 14 tuổi, và đồng phục của họ khác với chúng tôi. Đồng phục của họ không chỉ phi giới tính nên không có khác biệt giữa nam và nữ, mà còn đơn giản như đồng phục được các hiệp sĩ mặc vậy.
「Những người đó là?」(Mira)
「À, họ là những học sinh thuộc Trường Huấn luyện Hiệp sĩ, được thành lập chung Học viện Pháp thuật. Họ có thể đang làm việc bán thời gian để chuẩn bị cho buổi tập trung sáng hôm nay đấy.」(Ainseld)
Hoàng tử giải thích cho tôi, tuy nhiên, tôi vẫn còn bối rối.
「Làm việc bán thời gian?」(Mira)
「Văn phòng hành chính của cả Học viện và Trường Huấn luyện có thể làm trung gian cho nhiều công việc của học sinh như chuẩn bị buổi tập trung, lau dọn cơ sở vật chất, trồng hay hái thảo dược cho tiết học.」(Ainseld)
「Eh... Sao họ lại để học sinh làm những việc đó chứ? Họ đến đây để học mà, phải không?」(Gai)
「Gai, cẩn thận lời nói.」(Mira)
Bất kể có nhìn nhận việc này thế nào, nói năng tùy tiện là không tốt, đúng không?
「Ah... Không phải sao?」(Gai)
Sau khi bị tôi chỉ ra, Gai chỉ sửa lại lời mình bằng cách thêm kết câu vào. Hoàng tử cười khúc khích trước khi dừng lại và quay lại nhìn chúng tôi.
「Anh không để ý đâu. Nhưng cố hết sức đi nhé, nếu là vào những dịp có tính hình thức.」(Ainseld)
「Dù không muốn nói thế này, nhưng em tin là nó sẽ rất khó cho em nếu phải làm quen với nó.」(Mira)
Nếu tôi được bảo phải đột nhiên thay đổi cách nói chuyện của mình, tôi tin là sẽ rất khó. Tuy nhiên, tôi không nghĩ cách nói chuyện hiện tại của mình là đúng. Dù sao thì, cả khi ở Nhật Bản, tôi chỉ là người bình thường không có cơ hội được gặp Hoàng tộc mà.
「Ừm, anh nghĩ sẽ ổn thôi nếu em làm từ từ. Mà để chuyện đó sang một bên đã, hãy trở lại chuyện tại sao học sinh phải làm việc.」(Ainseld)
Hoàng tử tiếp tục lời giải thích và bước tiếp. Anh đúng là một người nhân hậu.
「Ở Học viện Pháp thuật và Trường Huấn luyện Hiệp sĩ, bất cứ đứa trẻ nào cũng có thể đăng kí bất kể địa vị xã hội. Tuy nhiên, Học viện thì bao gồm lớp Pháp sư và lớp Hiệp sĩ Phép thuật. Nói cách khác, nếu một người không có chút pháp lực nào, họ không thể vào Học viện được. Vì thế, 60% học sinh của Học viện xuất thân từ Quý tộc. 40% còn lại là các học sinh đã vượt qua được bài kiểm tra chọn và nhận được sự hỗ trợ của quý tộc, cũng giống như hai em vậy, hay các học sinh xuất thân từ dân thường và nhập học vào lớp tiểu học. Nếu họ có tài năng, họ có thể sẽ nhận được hỗ trợ từ quý tộc và có thể học tập cho đến cao trung.」(Ainseld)
Ồ, vậy đây là lí do mà số học sinh đột nhiên giảm xuống khi vào trung học.
「Mặt khác, ở Trường Huấn luyện Hiệp sĩ, pháp lực là không cần thiết. Sau khi nhập học khi được 9 tuổi, các học sinh sẽ được học về nghệ thuật quân sự trong 6 năm, và, sau khi tốt nghiệp, họ có thể tham gia phục vụ đất nước. Đó là lí do số lượng học sinh là dân thường học ở Trường Huấn luyện khá nhiều. Tuy nhiên, học phí cho cả hai tổ chức... Mặc dù nó không quá cao, nó cũng không hề thấp.」(Ainseld)
Vậy là họ làm việc để giảm nhẹ tiền học phí sao. Nghe có vẻ khó khăn nhỉ. Mới nhìn qua, các học sinh-san từ Trường Hiệp sĩ khá nổi bật, nhưng liệu có học sinh-san nào từ Học viện đang làm việc ở đâu đó không?
「Tự mình kiếm tiền học phí sao? Thật đáng kinh ngạc. Chúng ta thật may mắn khi được chọn làm học sinh, đúng không Mira?」(Gai)
Khuôn mặt Gai sáng lên vì cậu vui về việc không cần phải làm việc. Tôi đáp lại bằng một nụ cười gượng.
「Nếu chúng ta không được chọn, tớ tin là chúng ta sẽ không bao giờ rời khỏi làng đâu.」(Mira)
Nếu chúng tôi không được chọn, chúng tôi sẽ phụ giúp việc cho gia đình cho đến khi trưởng thành. Chúng tôi có thể sẽ kết hôn một cách bình thường, sinh con một cách bình thường, và già đi một cách bình thường.
「Tớ nghĩ tớ sẽ thành đệ tử của Kuuga-san và rồi sau đó trở thành một thợ săn. Nếu tớ có thu nhập cao, thì tớ sẽ cho Mira được ăn nhiều món ngon.」(Gai)
「Cậu muốn đãi tớ sao?」(Mira)
「Hm? Phải...」(Gai)
「Thế thì tiếc thật... Tuy nhiên, nếu Gai thành công trong tương lai, tớ nghĩ cậu sẽ có cơ hội để đãi tớ ăn đấy.」(Mira)
「Nhưng Mira sẽ phát triển nhiều loại phép thuật, thế nên cậu sẽ có nhiều thu nhập, đúng không?」(Gai)
「Vậy thì cậu không đãi tớ sao?」(Mira)
Với một tiếng tõm, tôi nghiêng đầu sang một bên.
「Ugh...」(Gai)
Rắc rối. Rắc rối.
「D-dù cậu có thu nhập lớn hơn tớ đi nữa, tớ vẫn sẽ đãi cậu.」(Gai)
「Fufu. Cảm ơn , Gai. Đây là một lời hứa nhé, được không?」(Mira)
「Được!」(Gai)
Đi chơi với một cậu trai và được đãi một bữa, không phải việc này rất giống hẹn hò sao? Là một cô gái, dù chỉ một lần, tôi cũng muốn trải nghiệm nó, một cuộc hẹn.
Phần 5
Góc nhìn người dẫn chuyện*
「Nee, onii-sama.」(Filseria)
「Chuyện gì vậy, Seria?」(Ainseld)
Rút tay ra khỏi tay cậu, Filseria nói với anh trai mình. Cô ấy thay tôi hướng nhìn từ người anh trai đang mỉm cười của mình sang cảnh nhóm của Mira đang hứa với nhau một điều sau lưng họ.
「Em thắc mắc chuyện Mira không ngờ cũng có chút gạ trai đấy nhỉ.」(Filseria)
Nghe thấy lời em mình, Ainseld cười gượng.
「Anh cũng vậy.」(Ainseld)
「Em tin là câu chuyện về việc trở thành một thợ săn không liên quan đến hẹn hò, nhưng là về việc sẽ trân trọng cô ấy như một người vợ, desuno.」(Filseria)
Dù gì thì, có phải Mira chủ động chuyển chủ đề sang hẹn hò, hay chỉ là cô ấy quá đầu đất?
「Onii-sama, em khuyên anh nên tán Mira bằng cách thẳng thắn, sử dụng những từ ngữ mà cậu ấy không thể hiểu nhầm được, desuno .」(Filseria)
Mặc dù Fiseria cho là Gai thích Mira, chính bản thân cậu trai cũng vẫn chưa nhận ra nó. Mặc dù Mira coi người bạn thuở nhỏ của mình theo cách đặc biệt, đó không phải là tình cảm lãng mạn. Lúc này, Filseria tin rằng vẫn có cơ hội để chuyển hướng trái tim Mira về phía anh mình. Vì lí do đó, những từ ngữ không để bị Mira hiểu lầm là rất quan trọng.
「Dù vậy, anh vẫn thấy tội cho Gai.」(Ainseld)
「Đúng vậy thật.」(Filseria)
Ainseld xoa đầu cô em gái người có cùng ý kiến với mình.
「Tuy nhiên, Seria, tình yêu không phải thứ ta có thể điều khiển được đâu.」(Ainseld)
Nó là một thứ không thể tiên đoán, dự báo, hay đi theo con đường mà một người nào đó muốn được. Vì dù sao đó cũng là trái tim của con người mà.
「Tuy nhiên dù tình yêu rất đau đớn, nó vẫn là một thứ rất hạnh phúc, đúng không?」(Filseria)
Ainseld hơi bất ngờ, sau cùng anh cười gượng.
「Cả Seria bé nhỏ cũng là một cô gái mà.」(Ainseld)
Là một người anh trai, Ainseld mong ước cô em gái yêu quý của mình được sống hạnh phúc. Là Hoàng tộc, họ không được phép sống theo tình cảm mà họ muốn được. Dù sao thì, họ bị trói buộc bởi rất nhiều bổn phận mà. Việc duy nhất mà họ có thể cố gắng, là nuôi dưỡng tình cảm dành cho bạn đời của mình. Ông bà, bố mẹ, và cả cô chú, toàn bộ đều là các cuộc hôn nhân chính trị. Nếu tình hình chính trị ổn định, em gái cậu sẽ được gả cho một quý tộc trong vương quốc. Chỉ có như vậy, em ấy mới có thể có được hạnh phúc.
Tuy nhiên, có một thứ vấn còn làm phiền lòng cậu. Ainseld nhớ lại tài liệu lúc sáng mà cậu đọc trên chiếc xe ngựa. Đó là một báo cáo từ các gián điệp ẩn nấp ở nước làng giềng.
Gần đây, đất nước đó không chỉ kéo dài thời gian nhập ngũ của người dân, họ còn hạ thấp độ tuổi nhập ngũ. Thuế suất cũng tăng lên một chút, và bóng đen đang dần phủ lên đời sống của người dân. Vì có vẻ như họ thậm chí còn thuê cả lính đánh thuê, không còn nghi ngờ gì khi nguồn thu từ thuế đang được đầu tư cho việc chuẩn bị quân sự.
Vấn đề là vì mục tiêu nào mà họ tăng cường quân đội của họ? Là để chuẩn bị xâm lược một nước khác hay là để gửi quân chinh phạt về phía lãnh thổ của Tộc Quỷ trên dãy Yggurd? Bất luận thế nào, thời kì hòa bình hiện nay có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào. Sẽ tốt biết mấy nếu Vương quốc Fimeria không bị cuốn vào làn sóng chiến trận này.
Nếu kỉ nguyên hòa bình tiếp tục, thì cậu định sẽ yêu thương và bảo về vợ mình và cùng nhau sống hạnh phúc mãi về sau.
Ngay lúc này, ứng cử viên lớn nhất cho vị trí đó là một cô gái bằng tuổi với em gái cậu. Cô ấy nhất định sẽ trở thành một quý cô xinh đẹp trong tương lai. Nhưng cho dù có được một lượng pháp lực đáng sợ, thật khó để có thể cưới được cô ấy vì khác biệt lớn về địa vị xã hội. Bị từ chối cũng là một vấn đề rất nan giải. Đồng thời còn cậu bạn thuở nhỏ của cô nữa. Nếu cậu ấy bắt đầu nhận ra tình cảm của mình, cậu ấy sẽ trở thành một đối thủ rất phiền phức. Ngay cả với tất cả những điều này, cuộc sống yên bình hằng ngày mới là cái mà cậu trân trọng nhất.
Cậu lắc đầu vì cũng chẳng được gì khi nghĩ về nước làng giềng lúc này. Sau đó, cậu gọi nhóm của Mira.
「Đầu tiên, hãy đi làm thủ tục đăng kí đã. Mira-san xin hãy chuẩn bị tấm thẻ được Hiệp hội cấp nhé.」(Ainseld)
Phần 6
Trờ lại góc nhìn của Mira*
「Thẻ Hiệp hội, nhỉ?」(Mira)
Lặp lại lời hướng dẫn của Hoàng tử, tôi lấy tấm thẻ màu hổ phách từ trong túi đồng phục của mình. Nhân tiện, Swyn-san cũng nói rằng vì nó về cơ bản hoạt động giống thẻ định danh của tôi ở Học viện, tôi phải luôn mang nó bên mình.
Tôi nhẹ nhàng chạm vào bề mặt thẻ. Rồi ánh sáng xuất hiện trên tấm thẻ và các con chữ bắt đầu hiện ra.
――――――――――――――――――――――
Tên: Mira
Tuổi: 6 Years Old
Nguyên quán: Làng Ilga, Vương quốc Fimeria
Nghề nghiệp: Sắp nhập học vào Học viện Pháp thuật Vương quốc Fimeria
Tiền án tiền sự: Không
Thuộc tính: Hỏa・Thủy・Thổ・Phong
Phước lành: Viễn kiến Tinh linh ・Hẹn ước
Thể lực: 25 / 30 (Hiện tại / Giá trị tối đa)
Pháp lực: 29999 / 30000 (Hiện tại /Giá trị tối đa)
Tư cách: Pháp sư đã đăng kí vào Hiệp hội Tinh linh
Phép thuật đã đăng kí: Dryer / Mist / Globus Ignis (Hỏa cầu) cải tiến thiết kế đặc biệt (tên tạm thời)
Phép thuật đã học: Thổ thuật cải tiến đặc biệt / Globus Ignis (Hỏa cầu) / Calefactio (Gia nhiệt) / Scatebra Aqua (Phun nước) / Terraformans (Thổ Kiến tạo)
Phép thuật đang phát triển: Kềm Chích điện
――――――――――――――――――――――
Có khá nhiều thay đổi từ lần tôi đăng kí trước đó. Hay đúng hơn, không lẽ thể lực của tôi giảm sút đi 5 điểm bởi vì cơn say sóng trong chiếc xe ngựa sao? Thế bất nào~. Tôi yếu đến cỡ nào vậy chứ? Pháp lực của tôi giảm đi 1 điểm, chắc hẳn là vì tôi dùng Dryer vào sáng nay, đúng không?
Tôi chạm vào tấm thẻ một lần nữa, để che giấu đi mục "Thuộc tính". Đột nhiên, tôi nhận ra sự hỗn loạn xung quanh tôi. Họ có vẻ bất ngờ vì một học sinh năm nhất tiểu học như tôi lại có một tấm thẻ màu hổ phách trong tay.
「Sao cô bé đó lại có thể có được Thẻ Hiệp hội vậy?」
Tôi có thể nghe thấy những cuộc hội thoại như thế ở khắp nơi. Cho dù không nhờ Rufi để tập trung vào âm thanh, tôi cũng có một đôi tai khá nhạy đấy.
Chiếc thẻ Hổ phách là bằng chứng cho một pháp sư đã đăng kí vơi Hiệp hội Tinh linh. Nó không có nghĩa là không hề có một học sinh hiện tại của Học viện nào có nó; tuy nhiên, trường hợp khi mà một học sinh đã được tự mình đăng kí với Hiệp hội trước khi nhập học vào Học viện chỉ giới hạn với những người đang trong quá trình học tập với một pháp sư mà thôi.
Hoàn toàn bơ đi xung quanh, Hoàng tử giục chúng tôi xếp hàng với các học sinh mới.
「Oniisama?」(Filseria)
Công chúa hỏi Hoàng tử, người đang đứng cùng hàng với chúng tôi, và lấy ra một chiếc thẻ màu tím với vạch đỏ son.
「Vì thiết bị giống như nhau, anh cũng có thể điểm danh ở hàng này mà. Anh cũng nghĩ là sẽ tốt hơn nếu anh có thể nói về chuyện thẻ của Mira.」(Ainseld)
Chiếc thẻ của Lớp Pháp sư trong Học viện có màu tím đơn thuần. Đường vạch thẳng nằm ngang màu đỏ son ở giữa chiếc thẻ là dấu hiệu của Lớp Hiệp sĩ Phép thuật. Nhân tiện, thẻ của Trường Huấn luyện Hiệp sĩ có màu đỏ đơn thuần.
Sau khi tốt nghiệp, thẻ sẽ được thay thế bằng thẻ màu trắng nếu như học sinh làm việc ở Hoàng Cung, với góc dưới bên phải hiện những đường chéo với màu sắc tương ứng với màu sắc của lớp mà họ đã tốt nghiệp. Thẻ của Carla-san là Thẻ Trắng với vạch màu tím. Thẻ của Đội trưởng Kenan-san là thẻ trắng với vạch màu tím và màu đỏ son. Thẻ của Swyn-san là thẻ Hổ Phách với vạch màu trắng và màu đỏ son. Trên tấm thẻ được Hiệp hội cấp, có vẻ như người ta cũng đặt những đường vạch để thể hiện công việc.
「Người tiếp theo, xin hãy bước lên phía trước.」(Nhân viên đăng kí)
Bị thúc giục bởi các học sinh Trường Huấn luyện Hiệp sĩ đang làm nhiệm vụ chỉnh đốn hàng ngũ, chúng tôi đến trước thiết bị kiểm tra.
「Chào buổi sáng, Sensei.」(Ainseld)
「Chào buổi sáng.」(Thầy giáo gầy)
「Chào buổi sáng. Chuyện gì thế Ainseld-kun?」(Thầy giáo to con)
Ở nơi đó có một thầy giáo gầy và một thầy giáo to con người mà ta có thể thấy được cơ bắp nổi lên mặc dù thầy đang mặc áo khoác.
「Em đang hộ tống em gái mình và nhóm của cô bé này. Em cũng muốn thông báo rằng cô bé này, Mira-san, đã có thẻ được Hiệp hội Tinh linh cấp.」(Ainseld)
「Hiệp hội Tinh linh?」(Thầy giáo to con)
「Wow. Nếu em ấy thấy được, các thầy có thể xem Phép thuật đã đăng kí trên tấm thẻ không?」(Thầy giáo gầy)
Nghe thấy lời thầy giáo gầy, tôi nghĩ "ừm, mình nghĩ nếu chỉ thế thôi thì không sao" và chạm vào tấm thẻ. Tôi đưa tấm thẻ ra để cho các thầy có thể thấy được.
「Dryer và Mist sao?」(Thầy giáo to con)
Thầy giáo to con nghiêng đầu bối rối, nhưng thầy giáo gầy có vẻ nhận ra được nó và nói
「Nó là cái mà gần đây đã trở nên nổi tiếng đấy.」(Thầy giáo gầy)
「Nổi tiếng sao?」(Thầy giáo to con)
「Phải. Nhất là với phụ nữ. Nó là phép thuật thích hợp nhất cho việc làm vào nếp bất cứ loại tóc nào. Cả với đàn ông, nó có thể được sử dụng nếu như họ có mái tóc dài.」(Thầy giáo gầy)
Eh...vậy sao? Nhân tiện mái tóc của Thầy giáo to con dài hơn vai thầy ấy một chút. Thầy ấy có nên dùng phép thuật đó không?
「Cả với đàn ông sao? Ừm, nếu vậy thì, tôi cũng sẽ dùng nó sau. Việc đăng kí cho em ấy tôi nghĩ như vậy là được rồi. Hãy hoàn thành sớm thôi.」(Thầy giáo to con)
Thầy giáo to con cắt ngắn cuộc hội thoại, và hướng dẫn tôi đặt tấm thẻ vào thiết bị. Tôi đặt tấm thẻ vào quả cầu thủy tinh màu nâu tro, sau đó một ánh sáng mờ nhạt bao bọc lấy tấm thẻ của tôi và lập tức biến mất. Khi tôi nhìn lại tấm thẻ, tấm thẻ Hổ phách đã có viền màu tím.
「Nếu người đăng kí vào Hiệp hội vẫn là học sinh của Học viện, màu viền sẽ thay đổi.」(Ainseld)
Chạm chiếc thẻ của mình vào thiết bị, Hoàng tử hoàn thành việc đăng kí của mình và nở một nụ cười lớn.
「Nào giờ, sau việc này là đến việc cấp thẻ mới cho Seria và Gai-kun. Không sao đâu, nó chỉ là một kiểm tra nhỏ thôi nên không đau chút nào đâu.」(Ainseld)
Với một nụ cười, ngài ấy đẩy Công chúa và Gai, người đang có khuôn mặt cứng đờ, đến chỗ các thầy. Phải. Cố lên nhé!
Phần 7
Sau khi các rắc rối trôi qua, chúng tôi có thể được làm mọi thứ. Gai có tấm thẻ Tím với vạch đỏ son như Hoàng tử, và đang cười trong khi xem xét kĩ lưỡng mọi thông tin trên bề mặt chiếc thẻ. Tôi nắm tay Gai, người như đang bị thôi miên, và dẫn cậu đi đến khu vực mọi người đang tụ họp.
Sau khi ra khỏi tòa nhà trường, ánh sáng chói lóa từ bầu trời xanh rộng bất chợt chiếu đến chúng tôi làm tôi phải nhắm nghiền mắt lại. Trên đại sảnh rộng lớn, đã có các học sinh bắt đầu xếp hàng. Vì có Trường Huấn luyện Hiệp sĩ gia nhập cùng chúng tôi, số lượng học sinh là cực kì nhiều. Bên ngoài vô số màu tóc là một cánh cổng khổng lồ. Bên ngoài cánh cổng khổng lồ ấy là một đồng cỏ trải dài, và sâu hơn nữa là rừng. Cuối cùng, bên ngoài cánh rừng là dãy Yggurd sừng sững ―― là nơi mà Quỷ Vương bị phong ấn.
Nơi này có thể sẽ trở thành chiến trưởng để chiến đấu với Tộc Quỷ.
Đã 800 năm từ khi thành lập Vương quốc này. Vẫn không hề có dấu hiệu nào của phong ấn đã bị phá bỏ, tuy nhiên không thể nói là nó sẽ cứ như vậy mãi mãi. Tôi vô thức giật mình.
「Mira, vì tớ sẽ ở trong Hiệp sĩ Phép thuật Lớp 4, tớ sẽ sớm đuổi kịp cậu thôi!」(Gai)
Gai bỏ tay tôi ra và chạy đi. Tôi vô thức vẫy tay với cậu ấy.
「Chuyện gì vậy desuno?」(Filseria)
「... Có quá nhiều người ở đây làm cho tớ hơi bất ngờ.」(Mira)
Công chúa trộm nhìn vào mặt tôi và nắm tay tôi.
「Vậy thì Onii-sama, chúng em cũng sẽ về lớp mình. Chúng ta về cùng được không desuno?」(Filseria)
「Không được rồi. Vì còn việc bầu ban cán sự lớp nữa, anh nghĩ anh sẽ về trễ.」(Ainseld)
「Em hiểu rồi desuno. Vậy, gokigen'you, Onii-sama.」(Filseria)
Công chúa nhấc cạnh váy đồng phục của mình bằng một tay và cúi chào, sau đó cô ấy bắt đầu đi trong khi kéo tôi theo. Tôi vội vàng cúi chào Hoàng tử, và đôi chân của tôi bắt đầu di chuyển theo sau Công chúa.
「Lớp của tớ là Pháp sư Lớp 1. Lớp của Mira là lớp nào vậy?」(Filrseria)
「Ummm...」(Mira)
Tôi lấy tấm thẻ từ trong túi mình ra. Thông tin hiện thị trên đó không thay đổi nhiều so với lần trước tôi kiểm tra; tuy nhiên, mục "Nghề nghiệp" thay đổi từ "Sắp nhập học" thành "Tiểu học Năm Nhất lớp 1."
「Là Lớp 1.」(Mira)
「Vậy là cùng lớp rồi!」(Filseria)
Lớp Pháp sư là từ Lớp 1 đến Lớp 3, trong khi Lớp Hiệp sĩ Phép thuật là từ Lớp 4 đến Lớp 8. Thổ Tinh linh Vương là người phân chia các học sinh năm nhất vào các lớp. Năm sau, khóa học sẽ phản ánh những gì người đó muốn làm.
Nếu một học sinh muốn trở thành một Hiệp sĩ Phép thuật bằng mọi giá, vậy thì người đó phải chuyên tâm nâng cao thể lực và rồi mới được nhận vào học bài học của Hiệp sĩ Phép thuật. Nếu người đó thi rớt trong kì kiểm tra cuối kì ba, vậy thì người đó phải trở về lớp cũ của mình. Thế nhưng, họ có thể thay đổi nhiều lần mà.
Nhưng mà, thể lực của tôi ở một cấp độ mà tôi không thể nào trở thành một Hiệp sĩ Phép thuật được. Thật đáng xấu hổ đến mức tôi muốn giấu nó đi. Tôi đã tự nhận thức rằng trở thành Hiệp sĩ Phép thuật hoàn toàn không thích hợp cho tôi. Làm tốt lắm, Thổ Tinh linh Vương! Tôi muốn được khen ngài ấy.
Tuy nhiên, Gai nói「Tớ sẽ ở Hiệp sĩ Phép thuật Lớp 4, tớ sẽ sớm đuổi kịp cậu thôi!」và rời đi. Có vẻ như Gai nói là 「Dĩ nhiên lớp chúng ta sẽ khác nhau rồi.」, việc này phần nào làm tôi điên lên đấy, biết không?
Xin lỗi vì thể lực kém của tôi!
Trong khi kìm chế cơn giận, tôi xếp hàng nơi có một học sinh nam Trường Huấn luyện Hiệp sĩ cầm một chiếc đĩa ghi chữ "Năm nhất Lớp 1".
「Chào buổi sáng.」(Mira)
「Chào buổi sáng. Chúc mừng em đã được nhập học.」(Học sinh)
「Cảm ơn rất nhiều.」(Mira)
Tôi không biết liệu tôi có phải tiếp xúc với học sinh từ Trường Huấn luyện Hiệp sĩ trong tương lai hay không, tuy nhiên việc chào hỏi rất quan trọng. Người học sinh tôi chào cũng chúc mừng tôi. Đúng là một người tốt.
「Chào buổi sáng, desuno.」(Filseria)
Rồi tôi nghe một giọng nói rất yếu từ sau lưng tôi. Trong khi cảm thấy khả nghi, tôi quay lại. Và, Công chúa đang bám vào lưng tôi, vậy nên chúng tôi đổi chỗ với nhau.
「Công chúa?」(Mira)
「Công chúa? Công chúa Filseria ở nơi này sao!? V-vậy xin hãy tha lỗi cho sự vô lễ của thần.」(Học sinh)
Học sinh nam-san người vừa gọi tôi vội vàng đặt chiếc đĩa xuống và điều chỉnh tư thế của mình. Anh ấy đặt bàn tay phải lên ngực trái và cúi chào thật sâu.
Thấy vậy, cô Công chúa bối rối bảo anh ấy hãy ngước mặt lên... từ sau lưng tôi.
「Đ-đừng làm vậy desuno. Onii-sama nói là ở Học viện, không hề có sự đối đãi đặc biệt nào vì địa vị xã hội desuno. Ngước mặt lên đi desuno.」(Filseria)
「Công chúa, chuyện gì vậy? Sau cậu lại trốn sau lưng tớ vậy?」(Mira) Quả nhiên là tình huống này rất kì lạ, nên tôi hỏi cô ấy. Cô Công chúa bồn chồn liền trốn sau chiếc áo choàng của tôi trong khi chậm chạp nói.
「Là thế đó. Tớ, không thể đứng trước người mà tớ không quen được desuno.」(Filseria)
「Huh?」(Mira)
「Nếu biết họ, có lẽ tớ sẽ ổn thôi desuno?」(Filseria)
「Vậy ý cậu là, cậu nhút nhát với người lạ sao?」(Mira)
「……」(Filseria)
Yên lặng nghĩa là cô ấy thừa nhận nó. Làm sao đây? Sau khi đoán đúng, tôi tự hỏi chúng tôi nên làm sao đây? Tôi đã từng là một bán hikikomori nên kĩ năng giao tiếp của tôi cũng kém. Việc này không phải là một trọng trách quá lớn với tôi sao?
「Filseria-sama, xin đừng quá lo lắng.」(Học sinh)
Trong khi cả hai chúng tôi đều như hóa đá, học sinh nam đó ngước mặt lên và nói với chúng tôi.
「Không có học sinh nào ở Học viện Pháp thuật hay Trường Huấn luyện Hiệp sĩ muốn làm hại Filseria-sama đâu. Xin hãy học, chơi, và kết bạn thật nhiều như người muốn.」(Học sinh)
Sau khi nói vậy anh ấy cùi đầu, hành lễ, và tiếp tục chào đón và chúc mừng các học sinh mới đến sau chúng tôi.
Trong khi nhìn anh bước đi, tôi nói với Công chúa.
「Công chúa.」(Mira)
「Sao, desuno.」(Filseria)
「Không phải cậu định sẽ có 100 người bạn sao?」(Mira)
「M-một trăm người bạn, một rào cản quá lớn ngày từ đầu desuno.」(Filseria)
Uumyu. Tất nhiên là 100 người bạn là quá nhiều. Tôi đang suy nghĩ về việc này, nhưng có lẽ bài hát nổi tiếng đó ở kiếp trước của tôi có thể nói là vô lý. Hay đúng hơn, nếu tôi chết trong trường tiểu học, liệu tôi cũng có được 100 người bạn không?
「Tớ nghĩ 100 người bạn có thể là bất khả thi; tuy nhiên, tớ sẽ cố hết sức để kết bạn nhiều hơn Mira desuno.」(Filseria)
「Được. Tớ cũng sẽ cố hết sức nữa.」(Mira)
Chúng tôi cùng hứa với nhau trên lưng tôi, nhưng chúng tôi sẽ phải làm sao để đạt được nó? Chúng tôi sẽ có thể hoàn thành được bằng cách nào đó thôi. Tôi nghĩ nếu là Gai, cậu ấy có để có được 100 người bạn trong một khoảng thời gian ngắn thôi.
『Chúng tôi sẽ quản lí việc chào đón các học sinh mới và lễ khai trường. Các học sinh và giáo viên, xin hãy đứng thành hàng.』
Rồi chúng tôi nghe thấy giọng nói được truyền đi bằng Phong thuật. </noinclude>