Chương 1
Phần 1
Gai và tôi tiến đến Khu vực Luyện tập của Hiệp sĩ Đoàn. Mặc dù chúng tôi thường học hay ăn trưa cùng với Công chúa trong ngày nghỉ, hôm nay chúng tôi lại ở cùng với Blum-san và ăn trưa tại căn tin của Hiệp sĩ Đoàn.
Hôm nay là lần thứ hai tôi luyện tập phép thuật bay. Lần đầu, vì tôi gặp phải hai vấn đề: nỗi sợ độ cao và nỗi sợ tốc độ. Tôi nghĩ rằng đành phải từ bỏ phép thuật bay thôi, nhưng... Vào bữa tiệc trà 7 ngày sau sự việc trong cắm trại đó, tôi quyết định sẽ luyện tập phép thuật bay.
Vào ngày hôm đó, Công chúa, trong khi nhìn ra thị trấn từ cửa sổ của lâu đài, đã vô tình nói.
「Tớ tự hỏi không biết kinh đô nhìn từ trên trời có khác gì khung cảnh nhìn từ đây không nhỉ?」(Filseria)
Chính bản thân Công chúa cũng bất ngờ vì những lời cô vô tình nói ra, khoảnh khắc tiếp theo, cô liên lấy tay che miệng lại.
「T-tớ chỉ nghĩ là cũng muốn thử bay thử thôi desuno. Tớ hiểu rằng nó là một vấn đề rất nghiêm trọng với Mira vào lúc đó. Tớ chỉ tiếc rằng cậu không nhớ khung cảnh lúc đó và...」(Filseria)
「Tớ hiểu mà, Công chúa.」(Mira)
Tôi cười và làm công chúa bình tĩnh lại. Tôi không thể trả lời câu hỏi của cô ấy được. Lúc đó thật sự là một tình thế nguy cấp, vậy nên tôi không có thời gian để quan sát cảnh vật được. Nhưng–.
「Một ngày nào đó, tớ sẽ đưa Công chúa bay lên trời. Cậu đợi đến lúc đó được không?」(Mira)
Trong khi nghĩ rằng cô Công chúa đang bối rối thật dễ thương, tôi nói với một nụ cười lớn trên gương mặt. Công chúa kinh ngạc nhìn tôi một lúc, nhưng sau đó cô liền cười lại.
「Được, desuno.」(Filseria)
Phần 2
Vì lời hứa, nên ngay vào ngày hôm sau với sự hỗ trợ của Gai, tôi đã đến hỏi ý kiến của Trưởng Pháp sư Triều đình Gringham.
「Fumu. Cháu không còn lựa chọn khác ngoài kiên nhẫn luyện tập và làm quen dần với độ cao và tốc độ, phải không? Có hai phương pháp luyện tập mà ta có thể nghĩ đến. Đầu tiên là trong khi thực hiện Hợp thể với một Phong Tinh linh, hãy nhảy xuống từ trên cầu thang. Và dần nâng cao từng bậc một. Cái thứ hai là từ từ bay lên và tăng dần độ cao. Ít nhiều thì là như vậy.」(Gringham)
Ngài Trưởng Pháp sư-sama vuốt bộ râu mịn màng của mình trong khi nhìn ra không trung. 「Nhưng cháu biết không,」ông tiếp tục.
「Với phương pháp này, vẫn còn một chuyện mà ta lo lắng.」(Gringham)
「Lo lắng?」(Mira)
Vì tôi không biết điều gì làm ngài ấy lo lắng, tôi nghiêng đầu bối rối.
「Trong quá trình Hợp thể với Tinh linh, cháu có thể trực tiếp gây ảnh hưởng lên phép thuật bằng ý chí của mình, phải không? Đúng là trong báo cáo, khi cháu nén không khí, cháu chỉ ra lệnh bằng lời. Rồi sau khi bay lên, cháu không đưa ra bất cứ chỉ dẫn chi tiết cụ thể nào. Thế là cháu không hề đưa ra chỉ dẫn chính xác nào cho Tinh linh, phải không?」(Gringham)
「A, giờ ngài nói mới để ý...」(Mira)
Đúng là, ngài ấy nói đúng. Khi tôi rơi xuống, tôi chỉ đưa ra chỉ dẫn bằng lời nói trong lúc tạo lớp khí nén, nhưng khi đang bay thì tôi không hề nói gì cả. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ rằng đường bay sẽ tái hiện lại từ trí tưởng tượng của tôi một cách vô thức mà thôi.
「Gringham-sama, cháu có thể thử xem cháu có thể dùng phép thuật không cần thần chú không?」(Mira)
「Oh! Dĩ nhiên rồi! Đúng hơn là, ta muốn được thấy nó đấy.」(Gringham)
Trưởng Pháp sư-sama chồm người về phía trước đầy phấn khích.
Tôi rời khỏi chỗ ngồi và hướng về phía cánh cửa. Bên cạnh văn phòng nơi những cuốn sách và tài liệu được chất đống khắp nơi và thẳng hàng với cánh cửa là một ban công, khu vực mở duy nhất trong căn phòng này. Nhân tiện, văn phòng tọa lạc ở một vị trí khá cao. Khung cảnh bên ngoài mà tôi thấy được qua cửa sổ làm tôi có hơi sợ, nhưng vì nó cách tôi một khoảng khá xa, nên tôi có thể chịu được.
「Rufi, em muốn thử một chuyện, vậy nên hãy giúp em nhé.」(Mira)
Như thể đáp lại lời kêu gọi của tôi, một tia sáng xanh xuất hiện trong phòng, và khoảnh khắc tiếp theo một cô gái xinh đẹp xuất hiện từ tia sáng đó.
Mái tóc xanh ngắn chấm vai. Một bộ trang phục giống Hiệp sĩ màu xanh lá rõ ràng. Và, một đôi cánh trên lưng cô. Cô là một trong số các Tinh linh giao ước của tôi, Phong Tinh linh Rufi.
「Chị thấy đấy, Rufi, em muốn thử sử dụng phép thuật trong trạng thái Hợp thể.」(Mira)
『Được, Chủ nhân.』(Rufi)
Không hề hỏi lí do tại sao, cô gái mỉm cười biến mất vào cơn gió và bay vào trong cơ thể tôi. Tôi bắt đầu trạng thái Hợp thể với Rufi và đôi cánh xuất hiện từ sau lưng tôi. Tôi đưa hai tay ra về phía trước và tưởng tượng.
(Nén không khí và tạo ra một bức tường vững chắc!)
Bình thường thì, việc sử dụng một phép thuật mà không cần câu thần chú là hoàn toàn không thể.
Tuy nhiên, đúng như tưởng tượng của tôi, phía trước tay tôi, một vòng tròn phép thuật xuất hiện. Ánh sáng vàng xanh đang vẽ nên biểu tượng của một cơn gió thồi bùng lên.
「Tuyệt vời, một vòng tròn phép thuật thật sự xuất hiện mà không cần thần chú kìa.」(Gai)
「Để ta xem thử nào. Thử tác động nó bằng một thứ gì đó xem.」(Gringham)
Gai mở to miệng trong khi nhìn chằm chằm vào vòng tròn phép thuật, còn Trưởng Pháp sư Gringham thì vò một mảnh giấy (với nhiều câu văn lỗi trong đó) thành một quả bóng và ném nó về phía vòng tròn phép thuật. Mảnh giấy bị vò đập vào một bức tường vô hình và rơi xuống sàn.
「Fumu, đúng như chúng ta đã dự đoán, một 'phép thuật không thần chú' có thể thực hiện được. Thế nên, trong lúc tập luyện, như một biện pháp để chống phép thuật của cháu bị mất kiểm soát vì sợ hãi, tốt hơn là nên có một Hiệp sĩ Phép thuật Thuộc tính Phong khi luyện tập. Nhưng ai sẽ là người thích hợp cho việc này đây?」(Gringham)
Vậy sao, vậy là ngài ấy sợ phép thuật của mình bị mất kiểm soát.
Sau khi hiểu lí do của ngài ấy, tôi thử hỏi Trưởng Pháp sư-sama.
「Gringham-sama rất bận sao?」(Mira)
「Nếu được hỏi có bận hay không, thì đúng là ta rất bận. Tuy nhiên, vấn đề lớn hơn là ta là một Thổ pháp sư. Ta không tự tin là ta sẽ có thể ngăn cản phép thuật bị mất kiểm soát của cháu chỉ bằng ma thạch. Đồng thời, thanh niên thì sẽ có sức khỏe tốt hơn ta nữa mà.」(Gringham)
「Vậy Swyn-san cũng thế sao?」(Mira)
「Cậu ta cũng là một Thổ Pháp sư. Tuy nhiên, dù cho hầu gái Emel Sheeda của cháu cũng có thuộc tính Phong, cô ấy cũng không thích hợp. Pháp lực của cô ấy sẽ không đủ để ngăn sự mất kiểm soát phép thuật đâu.」(Gringham)
「Vậy Blum-san thì sao? Ngài ấy có thuộc tính Phong phải không?」(Gai)
Nghe đề xuất của Gai, tôi vỗ tay nhận ra.
「Blum à? Sẽ không vấn đề gì... nhưng cháu đề nghị một người mới quen không lâu sao?」(Gringham)
「Khi thực hiện phép thuật, sẽ tốt hơn nếu ta không quá lo lắng, phải không? Cháu học được điều này trên lớp mà.」(Mira)
「A, vậy ra là cô bé dùng phép thuật đầu tiên của mình nhắm vào mục tiêu là một con Mana Eater cũng có thể lo lắng sao...?」(Gringham)
Ngài nghiêm túc nói trong khi tôi liếc mắt đi. Đừng nhắc lại việc này nữa mà. Cháu chỉ làm việc đó vì đang nổi giận thôi mà. ...
「Gặp một Hiệp sĩ Phép thuật mới sẽ ảnh hưởng thần kinh hơn cả một con Mana Eater, nhỉ?」(Mira)
Trưởng Pháp sư-sama cười hết lòng "hohohoho", và rồi ngài tiếp tục.
「Còn có những người khác với pháp lực cao hơn cả Blum, nếu cháu thử gặp họ, cháu sẽ thân với họ hơn cháu nghĩ đấy. Nếu không quá vội, thì ta có thể liệt kê ra một danh sách các Hiệp sĩ Phép thuật thuộc tính Phong mà cháu có thể chọn.」(Gringham)
Tôi nhận đề nghị của ngài ấy với lòng biết ơn... và tôi để vấn đề chọn người thích hợp lại cho ngài ấy, nhưng tôi không biết ai đã đồn thổi việc này mà, số lượng ứng viên nhiều một cách kì quặc.
Vài ngày sau, khi Gai và tôi cùng đến văn phòng của Trưởng Pháp sư Gringham, tôi chỉ có thể cười khi thấy cái danh sách tên các ứng viên dài dằng dặt. Đúng là những người đầy tham vọng. Rồi, tôi nhận ra cái tên đứng đầu danh sách.
「Blum-san cũng có trong danh sách. Hơn nữa, đó còn là lời khuyên của Gringham-sama.」(Mira)
「Vì cậu ấy là mong ước số một của cháu mà.」(Gringham)
「Vậy thì, quả nhiên hãy chọn Blum-san đi ạ.」(Mira)
Người sẽ có mặt trong buổi luyện tập sẽ được tiếp xúc trực tiếp với một loại phép thuật mới. Phép thuật bay có vấn đề là cần một lượng lớn pháp lực nên rất khó để học được nó, nhưng thứ mà các ứng viên muốn biết là cách để có thể Hợp thể với Tinh linh.
Tôi không biết được điều kiện để kích hoạt Hợp thể Tinh linh, nhưng trong tình trạng đó, ta có thể thực hiện được phép thuật không thần chú được coi là bất khả thi. Tôi tin là với các ứng viên, sẽ là kết quả mĩ mãn nhất nếu họ có thể học được nó, dù chỉ một chút.
Tất nhiên là ngoài chuyến bay như không bay của tôi, tôi có thể cho họ thấy được sự Hợp thể của tôi với Rufi. Tuy nhiên, lúc này tôi đang vấp ngã ngay từ bước đầu để bay được. Nó không có nghĩa là phải là một người mà tôi biết, nhưng vì vai trò của người đó là quan sát tôi liên tục nhảy xuống từ bậc cầu thang, nên tôi sẽ rất xấu hổ nếu nhờ người tôi chưa từng gặp.
Vì thế nên, tôi đã nhờ Blum-san giúp tôi luyện tập. Kết cục nó sẽ ngốn hết nửa ngày nghỉ của ngài ấy.
「Dù cho chính bản thân ngài đã đồng ý, nhưng ngài ấy đang dành phần lớn thời gian của mình để làm việc và tập luyện, nên chúng ta đã nghĩ rằng: việc đó liệu có ảnh hưởng đến thời gian rảnh rỗi vốn đã rất ngắn của ngài ấy không? Nếu vậy thì thật tệ quá.」(Mira)
「Vậy nên chúng ta mới gặp ngài ấy vào ngày nghỉ. Nhưng mà, Blum-san là người như thế phải không? Tham công tiếc việc.」(Gai)
「Nhớ lại thì, ngài ấy nói nơi gặp mặt sẽ là khu luyện tập trong nhà của Hiệp sĩ Đoàn. Vậy thì khi chúng ta đến, ngài ấy đã không hề ăn gì trong bữa trưa sau buổi luyện tập của ngài cả.」(Mira)
「Dù cho chúng ta đã nói là sẽ đợi ngài ấy ăn xong, ngài lại trả lời là đã đến giờ hẹn nên ngài ấy cứ như thế tham gia vào buổi luyện tập của Mira mà chẳng có gì trong bụng cả.」(Gai)
Gai khoanh tay lại và gật đầu.
Phải. Không có thứ gì trong bụng, Blum-san đã liên tục quan sát tôi khi tôi nhảy xuống từ cầu thang.
Nhân tiện, tôi bắt đầu nhảy từ bậc thấp nhất. Quả nhiên, tôi chẳng thấy chút sợ hãi nào từ cái độ cao đó cả, nhưng tôi lại thấy lo lắng cho Blum-san đang đứng quan sát tôi.
Mặc dù nó được cho là một buổi luyện tập phép thuật bay, tôi chỉ nhảy liên tục để làm quen với độ cao, nên tôi đề nghị với ngài ấy,
「Giờ là giờ nghỉ của ngài, đúng không? Em nghĩ phép thuật của em sẽ không mất kiểm soát ở mức độ này đâu, nên ngài có ăn chút gì cũng không sao đâu.」(Mira)
「Trách nhiệm của anh là bảo về Mira-san không bị mất kiểm soát phong thuật vào những thời khắc quyết định mà. Dù là, trong những nhiệm vụ khác thì anh cũng không thể ăn uống tùy thích được, nên đừng lo gì về việc đó.」(Blum)
Nếu như đây được gọi là công việc, thì ngài ấy sẽ không từ chối tôi, người mà ngài ấy đang bảo vệ được.
「Hôm nay, mình nhất định phải bắt Blum-san ăn trưa mới được.」(Mira)
Nếu tôi nói với ngài hãy ăn trưa cùng tôi, thì ngài ấy sẽ không bỏ bữa được, nhỉ? Vì lí do đó, lúc này chúng tôi vẫn chưa ăn gì.
「Không biết căn tin của Hiệp sĩ Đoàn có gì ta. Liệu nó có nhiều thịt như dự đoán không?」(Gai)
Đôi mắt của Gai sáng lên.
「Vì Hiệp sĩ là một công việc đòi hỏi thể lực, nên nhất định sẽ có nhiều người thích ăn thịt.」(Mira)
「Ví dụ như một lát thịt bò thật dày sao?」(Gai)
Mặc dù người ta nói là: Trẻ em thường dễ ăn dễ ngủ.
Mặc dù cậu đã ngủ suốt đến giờ, lúc này Gai vẫn rất mong đợi bữa trưa. Cậu ấy chắc chắn sẽ không gặp vấn đề gì về phát triển đâu nhỉ. Gai được trời phú cho một chiều cao hơn hẳn bạn cùng lứa, nên sau này lớn lên cậu ấy nhất định sẽ có một thân hình thật sự cao lớn.
Sau khi cậu tốt nghiệp Học viện, cậu ấy sẽ trở thành một Hiệp sĩ hay một Thợ săn nhỉ?
「... Không ngờ đến cả Gai cũng có Cheat nhỉ?」(Mira)
「Cheat?」(Gai)
「Ah, umm, ý tớ muốn nói là Gai tuyệt thật đấy.」(Mira)
Tôi vô thức để lọt suy nghĩ của mình ra bên ngoài, vậy nên tôi nhanh chóng lấp liếm nó.
「Mira cũng có thể được coi là rất tuyệt nữa.」(Gai)
Quả thật, đúng là như vậy.
「Nhưng cậu biết không, trong số các học sinh có thuộc tính Hỏa cùng lớp, pháp lực của Gai cũng nằm trong nhóm đầu, phia không?」(Mira)
「Phải, nhưng vẫn không bằng Ballanc.」(Gai)
「Cậu ấy là Thiếu chủ nhà Ducal mà. Từ khi còn nhỏ, cậu ấy đã phải thực hiện rất nhiều bài luyện tập để thừa kế gia đình rồi.」(Mira)
「Vậy ra, là vậy sao?」(Gai)
Mặc dù tôi nghĩ là những lời của tôi sẽ làm cậu thấy tự hào hơn, nhưng thay vào đó, cậu ấy lại cảm thấy chán nản vì chính lời của mình, rồi lại vui lên từ phát biểu của tôi. Cậu thật đúng là một đứa trẻ hiếu động.
Mà ngay từ đầu, mục tiêu để làm đối thủ của cậu thật quá dữ. Mặc dù Gai đã thắng được cậu Thiếu chủ đó trong cuộc chạy đua, nhưng cậu vẫn chưa thắng được trận đấu võ nào cho đến giờ. Dù thật tuyệt là cậu đã nỗ lực vào việc này, không như tôi, cậu lại không có sức mạnh đặc biệt nào. Hơn nữa, chính bản thân cậu cũng không hề khoác lác, không chỉ vậy, mà cậu còn nỗ lực tuyệt với để nâng cao năng lực của mình.
Cậu nhóc này là gì vậy chứ, sao cậu ấy có thể là một con người xuất sắc đến như vậy?
Nếu bỏ qua địa vị xã hội của mình, thì tôi muốn tiến cử cậu ấy làm ứng cử viện hôn thê cho Công chúa. Trong lúc mải suy nghĩ về việc đó, tôi đã có thể nhìn thấy cánh cổng khu luyện tập. Dù được gọi là một cánh cổng, trên thực tế nó chỉ là một khoảng trống giữa những bức tường đá và chẳng có cánh cửa nào.
「Xin lỗi. Em có hẹn với Hiệp sĩ Phép thuật Blum-san. Ngài ấy có đây không ạ?」(Mira)
「Hm? À, em là đứa trẻ đến đây vào tuần trước phải không? Blum, đúng không? Hãy đợi ở đây, anh sẽ đi gọi cậu ấy.」(Hiệp sĩ)
Tôi chào hỏi vị Hiệp sĩ-sama đang đứng gần cánh cổng. Sau khi trả lời, Hiệp sĩ-sama tiến vào trong. Phía sau cánh cổng, chúng tôi có thể nghe thấy những tiếng hét đầy sức mạnh như 「Rya!」 hay 「Ha!」. Gai và tôi ló mặt từ cánh cổng và nhìn vào trong.
Bam*Kabam* Tiếng những thanh kiếm gỗ liên tiếp va vào nhau. Phản công bằng một nhát chém trong khi tránh né bằng những chuyển động phòng ngự hết sức điêu luyện, rồi lại một lần nữa hai thanh kiếm gỗ va vào nhau. Cuộc luân chuyển tấn công và phòng ngự kéo dài liên hồi làm chúng tôi như ngừng thở.
Trong khi chúng tôi ló mặt ra như một totem-pole ở giữa cánh cổng, có tiếng bước chân tiến lại gần từ phía sau. Tôi quay người lại và nhìn thấy một cô gái khoảng 17-18 tuổi đang cầm trên hai tay hai chiếc giỏ lớn.
「Xin chào.」(Cô gái)
「「Xin chào.」」(Mira)(Gai)
Cô ấy chào chúng tôi, nên tôi và Gai cũng đáp lại.
「Các em đang làm gì ở đây vậy? Hai em bị lạc sao?」(Cô gái)
「Dạ không, chúng em đâu có bị lạc đâu?」(Mira)
「Chúng em đang đợi Blum-san.」(Gai)
Cô gái nghiêng đầu sau khi nghe câu trả lời.
「Đợi Nii-san sao?」(Cô gái)
「Onii-san?」(Mira)
「Xin lỗi đã để các em phải đợi, Mira-san, Gai-kun... Ồ, Iéna? Em đang làm gì ở khu vực đầy đàn ông này thế này?」(Blum)
Chúng tôi nhìn về hướng giọng nói và thấy Blum-san trong bộ giáp nhẹ tiến đến gần.
「Đầy đàn ông... nhưng cũng có các Nữ Hiệp sĩ mà đúng không?」(Iéna)
Cô gái, người mà Blum-san gọi là Iéna, cau có phản đối.
Mái tóc và đôi mắt của hai người họ đều có màu nâu nhạt. Blum-san có mái tóc ngắn xoăn, trong khi mái tóc của Iéna-san dù búi sau đầu, nhưng phần tóc còn lại cũng hơi xoăn. Giờ tôi mới thấy được, khuôn mặt của họ có cũng những nét giống nhau.
「Vậy là, Blum-san cũng có một imouto sao.」(Gai)
「Có lẽ là vậy.」(Mira)
Tôi nói chuyện thì thầm với Gai trong khi theo dõi hai anh em họ nói chuyện.
「Nhưng, sự thật là phần lớn trong số họ đều là đàn ông mà.」(Blum)
「Cậu nên nói là: Em chỉ định đến thăm người tình của mình thôi, phải không? Cái ông anh trai xấu tính này.」(Hiệp sĩ)
Trong khi nói thế, vị Hiệp sĩ-sama vừa đi gọi Blum-san xuất hiện. Ngài ấy có đôi mắt nâu sẫm và ngắn. Mặc dù cũng là một Hiệp sĩ nhưng ngài ấy nhỏ con hơn Blum-san, dù vậy cơ thể ngài vẫn rất rắn chắc. Lúc này, Hiệp sĩ đó đang khoác vai Blum-san.
「Tớ không muốn được gọi là anh trai bởi một người bằng tuổi mình đâu, Kevin. Đồng thời, thả tớ ra đi, nóng quá.」(Blum)
Blum-san có vẻ thật sự ghét việc cổ mình bị kẹp trong cánh tay của Kevin. Dĩ nhiên là nóng bỏng thật, nhỉ? Hơn nữa, cơ bắp của họ đang chạm vào nhau, sẽ nóng bỏng đến thế nào đây. Cảm ơn vì đã chiêu đãi.
「Đừng có nói như vậy chứ, cậu biết cách dùng phép thuật để bào bọc cơ thể mình trong gió mà, đúng không? Gugh, thật ganh tị với thuộc tính Phong! Chia một ít gió cho tớ đi!」(Kevin)
Trong khi nói vậy, Kevin-san ngả người lên Blum-san... Có vẻ đây là cái gọi là 『Cảnh tượng kích thích các onee-sama hư hỏng』ở kiếp trước đây sao? Một thuật ngữ như vậy xuất hiện trong đầu tôi, nhưng tôi không thể biết được liệu kiếp trước tôi có thích cái kiểu quan hệ giữa những người đàn ông như thế này không nữa. Có lẽ kiếp trước tôi không hề hứng thú với cái thể loại này. Trong khi nghiêng đầu bối rối, tôi tiếp tục quan sát. Lần này, đến lượt Iéna lên tiếng.
「Kevin, nếu là gió thì em cũng có thể điều khiển được. Dù chỉ là một cơn gió yếu thôi.」(Iéna)
「Iéna...!」(Kevin)
Cô gái chạm vào cánh tay rắn chắc của Kevin và nói với ngài ấy, rồi ngài gọi tên cô như thể cảm xúc đang dâng trào, và thả Blum-san trước khi nhẹ nhàng ôm Iéna-san.
Đột nhiên bắt đầu, giờ âu yếm.
「Iéna, tình yêu bé nhỏ của anh. Không cần đâu, đừng cố quá.」(Kevin)
「Kevin. Tuy nhiên, hãy để em một mình đi, người mà anh sẽ ôm ấp ấy.」(Iéna)
... Giờ thì, mình nên phản ứng thế nào đây?
Tôi không có bất cứ cảm xúc nào để hét lên 「 đi chết đi!」. Không chút nào cả, nhưng một đứa trẻ 6 tuổi phải phản ứng thế nào đây?
(Được rồi, cứ bắt chước Gai thôi)
Khi nhìn sang bên cạnh, Gai đang nhìn chằm chằm vào . Tôi vô thức có cảm giác muốn che mắt cậu lại và nói 「Đừng nhìn.」
Nhưng việc này, việc này không tốt cho sự phát triển cảm xúc của cậu ấy, phải không? Mà khoan, tuổi kết hôn của thế giới này lại thấp... vậy việc này sẽ tốt sao? Để cậu ấy xem liệu có được không?
Khi tôi đang mãi phân vân không biết có nên che mắt cậu ấy lại không, tôi lo lắng đi vòng vòng.
「*cough*」(Blum)
Tôi hướng sự chú ý đến tiếng ho và bắt gặp ánh mắt không thoải mái của Blum-san. Ngài ấy gật đầu với tôi và rồi hướng mắt về phía bacouple.
「Cả hai người, hai người đang đứng trước trẻ em đấy. Kiềm chế đi.」(Blum)
「Ah.」(Kevin)
「Ara.」(Iéna)
Bị khiển trách, cặp bacouple cuối cùng cũng nhớ ra rằng họ đang đứng tại nơi công cộng. Nhưng sao họ không nhìn vào Gai mà lại là mình?
Tôi trở nên xấu hổ khi mọi người đều nhìn tôi, vậy nên má tôi ửng đỏ lên. Tôi không biết mình nên nói gì, nhưng lúc này, tôi nghiêng đầu và nói ra thứ vừa xuất hiện trong đầu tôi.
「Umm, chúng em sẽ rời khỏi đây, vậy nên xin đừng bận tâm.」(Mira)
Có một sự im lặng trong một thoáng. Rồi Blum-san thở dài và cốc đầu Kevin-san.
「Cậu bắt mấy đứa trẻ này nói gì vậy?」(Blum)
「Khoan đã, tớ không thể dự đoán được tình hình này đâu!」(Kevin)
「D-dễ thương quá!」(Iéna)
Như thể cuộc tranh cãi của những người đàn ông là không quan trọng mấy, Iéna chồm người về phía tôi và đột nhiên ôm chặt tôi.</font>
(Ah, mùi hương thật dễ chịu)
Ể? Không phải lúc để tận hưởng! Đây không phải là lúc để bản thân đắm chìm trong cái ôm của onee-sama, không phải thế sao, tôi ơi?
「Nii-san, Darling. Em mang cô bé này về nhà được không? Được không?」(Iéna)
「Dĩ nhiên là không rồi!」(Blum)
「Em à, cô bé đó là một ứng viên để được các quý tộc quan trọng nhận nuôi rồi. Vậy nên sẽ rất khó với một Hiệp sĩ quèn như anh.」(Kevin)
「Ể...」(Iéna)
Iéna bất mãn trước sự phản đối mạnh mẽ của Blum-san và cái lắc đầu của Kevin-san yêu dấu của cô.
Hay đúng hơn là các quý tộc thật sự đang muốn nhận mình làm con nuôi sao?
(Wow, không thể xem thường khả năng tình báo của Rufi được.)
Bố, Mẹ, giờ con đang nghi ngờ không biết liệu con có thể mãi là con của bố mẹ được không nữa.
Đây không chỉ là chuyện không hay mà còn là một tình thế nút thắt cổ chai. Chuyện một nông dân trở thành một quý tộc không phải là chuyện thường hay xảy ra. Nhưng tôi tuyệt đối sẽ từ chối nó. Để không dính vào con đường trở thành hôn thê của Hoàng tử trong tương lai, tôi cần phải phong tỏa mọi lối đi.
「Ara? Nổi tiếng đến như vậy, đứa trẻ này là ai vậy?」(Iéna)
Iéna ngừng ôm tôi trong khi vẫn tiếp tục xoa đầu tôi. Cô ấy nhìn tôi trong khi nghiêng đầu vậy nên tôi cũng nghiêng đầu cùng với cô ấy.
(Umm? Mình là ai, nhỉ?)
「...aaaang, dễ thương quá!」(Iéna)
Trong nháy mắt, cô ấy lại ôm tôi lần nữa. Có hơi đau một chút đấy. Đồng thời, tôi không thể thở được.
Nếu được hỏi rằng tôi là ai, thì tôi chỉ có thể trả lời là 「Mira đến từ làng Ilga」thôi.
Cho đến khi tôi nhớ lại kí ức của kiếp trước, vị trí của tôi trong thế giới này cũng giống như Cô thôn nữ G thôi. Rồi khi một nhóm Anh hùng dừng chân tại làng, nó sẽ kích hoạt flag sự kiện 'chào đón nồng hậu' của dân làng, bao gồm cả tôi. Đó là vị trí trong đời của tôi. Tuy nhiên, tôi đã dính phải nghiệp chướng nào mà tôi lại có lượng pháp lực vô lí này chứ. Hơn nữa, ngày hôm sau chuyến bay đầu tiên của phép thuật bay, tôi nhận ra tổng lượng pháp lực của tôi lại gia tăng.
Thẻ Trạng thái là một vật phẩm phép thuật được Thổ Tinh linh Vương cung cấp, nhưng tôi tự hỏi liệu nó có bị bug như máy tính không? Rốt cuộc, "MP: 60,000" là thế quái nào? Đột nhiên nhân đôi sao? Thật không phải khi nói thế này, nhưng Thổ Tinh linh Vương-sama, người đã già rồi sao?
「Iéna, em cũng làm ở căn tin của Hiệp sĩ Đoàn, đúng không? Vậy em đã nghe về một đứa trẻ tương thích với cả 4 thuộc tính và có pháp lực cực lớn, được Hoàng gia bảo hộ chưa?」(Blum)
「Vâng, Nii-san. Vậy, đứa trẻ đó là cô bé này sao? Cô bé thật dễ thương quá.」(Iéna)
「C-cảm ơn chị rất nhiều.」(Mira)
Cũng đã lâu rồi mới có người ngoài người nhà nói tôi dễ thương, nên tôi có hơi bẽn lẽn.
「Thế nên hãy hiểu cho, đừng làm khó Mira-san nữa. Hãy thả cô bé ra đi.」(Blum)
「Vâ~ng.」(Iéna)
Iéna-san cuối cùng cũng thả tôi ra và rồi đứng dậy trong khi vỗ nhẹ vào nếp váy của mình. Rồi Blum-san hỏi lí do vì sao cô ấy đến đây.
「Hôm nay là ngày nghỉ của em. Thế nên em định sẽ hẹn đi ăn trưa với Darling. Em thậm chí còn mang theo phần của Nii-san hăng hái luôn tập luyện trong cả ngày nghỉ đấy.」(Iéna)
Cô ấy nói trong khi chỉ vào hai cái giỏ. Trước khi tôi nhận ra, cô đã ôm chặt tay Kevin-san rồi.
「Sao anh lại phải tham dự vào buổi hẹn hò của imouto của mình chứ?」(Blum)
Đành chịu thôi vì chỉ có hai cái giỏ. Vì nó còn có cả phần của Iéna-san, cả hai cái giỏ ấy chứa đồ ăn trưa cho cả ba người.
「Vì em thấy không hay nếu chỉ mang bữa trưa cho Darling mà không cho Nii-san và chỉ có hai cái giỏ, vậy nên em đã chia phần của ba người vào trong hai chiếc giỏ này.」(Iéna)
Ít hay nhiều thì, cô ấy đang lo lắng cho anh trai của mình.
「Anh hiểu rồi. Nhưng anh xin lỗi, phần của anh có thể để cho Kevin.」(Blum)
「Này-này, quả nhiên phần ăn cho hai người đàn ông là quá nhiều với tớ đấy. Sau bữa trưa tớ còn phải luyện tập nữa.」(Kevin)
Cũng dễ hiểu khi Kevin từ chối. Nếu ngài ấy tham gia vào một buổi luyện tập của Hiệp sĩ với cái bụng no căng... thì nó có thể sẽ kết thúc trong thảm họa. Trước khi tập luyện thể chất, nhất định phải ăn uống điều độ, nhỉ?
「Tuy nhiên, tớ đã có hẹn với Mira-san. Họ đến đây để đón tớ, nên tớ không có thời gian rảnh để ă-...」(Blum)
「Ah, bọn em cũng chưa ăn trưa nữa.」(Mira)
Tôi giơ tay và ngắt lời của Blum-san trước khi ngài ấy định bỏ bữa nữa. Gai cũng tiếp lời tôi.
「Mira và em đã bàn về việc cùng ăn với Blum-san ở căn tin của Hiệp sĩ Đoàn đấy.」(Gai)
「Ý em là căn tin trong khu vực này sao?」(Blum)
Blum-san trả lời với giọng điệu như thể ngài ấy khuyên chúng tôi không nên làm thế hơn là từ chối thẳng thừng. Vậy nên tôi thử hỏi lại ngài ấy.
「Những người ngoài Hiệp sĩ Đoàn không được sử dụng căn tin sao?」(Mira)
「Việc đó thì không vấn đề gì.」(Iéna)
Người vừa trả lời là Iéna-san.
「Mặc dù nó được gọi là căn tin của Hiệp sĩ Đoàn, nó chỉ đơn giản là một nơi bán thức ăn gần Đoàn thôi. Dù là vì các khách hàng phần lớn là các Hiệp sĩ, nên thực đơn thiên rất nặng về các món thịt. Nhưng các pháp sư cũng được chào đón ở chỗ bọn chị đấy.」(Iéna)
Iéna nháy mắt.
「Onee-san, có phải chị làm việc cho căn tin của Hiệp sĩ Đoàn không?」(Gai)
「Đúng vậy. Chị là imouto của Blum, Iéna. Rất vui khi được gặp các em.」(Iéna)
「Em cũng vậy. Em là Mira đến từ làng Ilga. Cậu ấy là cậu bạn thuở nhỏ của em, Gai.」(Mira)
「Rất vui được gặp chị, Iéna-neechan.」(Gai)
「Un. Mira-chan và Gai-kun nhỉ? Hy vọng chúng ta có thể thân với nhau.」(Iéna)
「Vậy thì, anh cũng cần phải thực hiện một bài tự giới thiệu thôi.」(Kevin)
Kevin-san ngồi thấp xuống ngang tầm mắt chúng tôi và cười thật tươi.
「Anh là Hiệp sĩ Phép thuật Thuộc tính Hỏa, Kevin. Đồng nghiệp của Blum, hôn phu của Iéna. Anh định sẽ cưới cô ấy trong hai tháng nữa.」(Kevin)
「Vậy em xin chúc mừng.」(Mira)
Ra vậy. Giờ tôi đã hiểu sao họ lại có thể tán tính nhau trong khi không để ý gì đến xung quanh như vậy. Có vẻ như không cần lo lắng gì về vấn đề lạnh nhạt sau hôn nhân rồi.
「Hai tháng sau, vậy là vào Lễ Hạ Chí sao?」(Gai)
Khi Gai hỏi, Kevin-san cười.
「Haha, tất nhiên là không thể nào cùng một ngày được. Vì vào Lễ Hạ Chí, mọi Hiệp sĩ đóng quân trong Kinh thành đều được huy động để thực hiện nhiệm vụ bảo vệ mà.」(Kevin)
Lễ Hạ Chí được tổ chức vào ngày thứ Bảy của tháng Bảy, lễ hội sẽ bắt đầu. Bữa tiệc sẽ được bắt đầu vào lúc trăng non của đêm Hạ Chí. Khi nhiệt độ của mỗi ngày tăng dần lên, mọi người đều cầu nguyện cho mùa màng và sự bình an của mọi người với Thủy Tinh linh Vương, bữa tiệc sẽ tiếp diễn cho đến lúc mặt trời mọc.
Cũng giống như Đêm Giao thừa, Kinh đô sẽ tấp nập người dân. Vì điều đó, an ninh là yếu tố quan trọng nhất. Dù gì thì, khi có nhiều người tụ tập lại thì các vấn đề sẽ dễ dàng nảy sinh hơn mà.
「Căn tin cũng sẽ trở thành một chiến trường trong cả ngày dài. Dù cho nó là một sự kiện vui vẻ, ta sẽ cảm thấy phẫn nộ với số lượng nhân viên giảm đi trong ngày hôm đó.」(Iéna)
「Hơn nữa, gia đình của cậu ấy cũng không sống trong Kinh thành, vậy nên vì bố mẹ của cậu ấy sẽ đến, chúng ta sẽ gặp mặt họ trong lễ hội. Hôn lễ sẽ được cử hành sau đó ba ngày.」(Blum)
「Ba ngày sau sao? Ba ngày sau ngày lễ hội sao?」(Mira)
「Đúng vậy.」(Iéna)
Khi tôi hỏi việc này, Iéna-san trả lời yếu ớt, nhưng đúng là một lịch trình tàn nhẫn.
Dù gì thì, sau khi ăn uống, nhảy múa suốt đêm dài trong Đêm Hạ Chí, các sự kiện vẫn còn diễn ra sau khi mặt trời mọc mà. Hơn nữa, vào ngày được gọi là chính lễ, ngoại trừ những người đã rời khỏi sau buổi tối, họ vẫn tiếp tục yến tiệc cũng với tính thần lễ hội họ có được trong Đêm trước. Dù là, quả nhiên, không có nhiều người có thể dũng cảm ở lại buổi tiệc liên tục không ngừng nghỉ trong hai đêm. Ngày hôm sau thì họ cần phải thực hiện việc dọn dẹp sau lễ hội.
Lễ cưới của Iéna-san và Kevin-san diễn ra hai ngày sau hôm đó. Nhưng có chỉ có được một ngày để nghỉ ngơi giữa ngày dọn dẹp sau lễ hội và chuẩn bị cho lễ cưới. Nó đúng thật là một lịch trình kinh khủng đến không ngờ.
「Nhưng đừng quên là có một tuần được nghỉ sau Lễ Hạ chí như một sự bồi thường từ Hiệp sĩ Đoàn nữa.」(Blum)
「Vâng dĩ nhiên. Dù cho được gọi là nhiệm vụ theo ca, nhưng tớ sẽ phải làm việc suốt đem dài từ Đêm Hạ chí đến tận ngày tiếp theo. Vậy nên được nghỉ vào ngày tớ hy vọng được nghỉ, đúng là đã thật.」(Kevin)
Blum-san nhắc Kevin-san người sau đó liền đáp lại với tâm trạng vui vẻ. Vậy là, ngài ấy sẽ có hai ngày nghỉ trước lễ cưới. Nhưng quả nhiên nó chẳng khác biệt mấy với cái lịch trình dày đặc đó...
「Cũng sẽ tốt thôi. Vậy hãy trở lại chủ để của chúng ta nào.」(Blum)
Vì Kevin-san gật đầu đồng ý, Blum-san hướng sự chú ý sang chúng tôi. Vì cuộc hội thoại đột nhiên thay đổi, Gai và tôi nhìn nhau và nghiêng đầu.
Trở lại? Trờ lại đâu? Hay đúng hơn là, chúng ta đang nói gì vậy nhỉ?
「Về việc gì vậy?」(Gai)
「Umm. Ah, đúng rồi, là về việc ăn trưa ở căn tin.」(Mira)
Tôi đột nhiên nhớ lại và đập tay này vào lòng bàn tay của tay kia. Vậy nên tôi hỏi Blum-san và mọi người.
「Có lẽ là, chúng ta bị cấm không được mang thức ăn của mình vào trong căn tin sao?」(Mira)
Vì Iéna-san đã chịu khó mang đồ ăn trưa đến, nên Blum-san có thể ăn đồ ăn của Iéna, nhưng với Gai và tôi, chúng tôi cần phải mua đồ ăn trưa tại căn tin. Căn tin của Hiệp sĩ Đoàn ở gần đây, nhưng có lẽ vì ngài ấy lưỡng lự về việc để những đứa trẻ như chúng tôi một mình tiến vào trong nơi đó, nên Blum-san phản đối việc này.
「Không có luật nào như vậy đâu. Nhưng vì vào giờ ăn trưa sẽ rất đông người, nếu ta mang thức ăn từ bên ngoài đến và dùng bàn ăn thì sẽ gây bất tiện cho những người khác. Nhưng thứ làm anh lo lắng là lượng thức ăn. Đó là một lượng thức ăn mà một đứa trẻ không tài nào có thể ăn hết được.」(Blum)
Ồ, quả là căn tin của Hiệp sĩ Đoàn có khác.
「Nhưng cũng có các Hiệp sĩ nữ, đúng không?」(Mira)
Không phải họ sẽ ăn ít hơn hiệp sĩ nam sao?
「Các hiệp sĩ nữ sẽ gọi phần trung, nhưng so với căn tin bình thường, lượng thức ăn cũng sẽ được xếp vào loại phần lớn. Nhân tiện, phần bọn anh ăn sẽ là phần lớn hoặc phần siêu lớn.」(Blum)
「Ít hay nhiều thì, cũng có thể gọi phần nhỏ nữa. Việc này cần cho các pháp sư hoặc cho các Hiệp sĩ cần phải hạn chế lượng thức ăn. Nhưng chị nghĩ là chúng ta sẽ không cần phải đi đến căn tin đâu. Vì chị đã làm rất nhiều thức ăn, nên chị nghĩ là sẽ đủ cho Mira-chan và Gai-kun thôi.」(Iéna)
Iéna-san nói, 「Đúng không?」và ra dấu bằng mắt với cả hai người đàn ông. Tôi đoán là có lẽ đây là dấu hiệu để yêu cầu họ ăn ít lại một chút.
「Vậy thì, giờ cuộc nói chuyện đã xong, vậy nên hãy đi đến nơi khác thôi. Chúng ta sẽ làm phiền người khác nếu cứ đứng trước cổng thế này đấy.」(Iéna)
Với Iéna-san dẫn đường, chúng tôi bắt đầu đi dọc theo bức tường đá của khu luyện tập. Một lúc sau, Blum-san bắt đầu nói.
「Chúng ta sẽ ăn ở đâu vậy, Iéna?」(Blum)
「Ở phía sau Tòa nhà Hành chính có một khu vườn, phải không? Ta sẽ ăn ở đó.」(Iéna)
Nếu chúng tôi rẽ ở góc của Tòa nhà Hành chính, chúng tôi có thể thấy được những bậc thang nơi tôi liên tục nhảy xuống để chinh phục nỗi sợ của mình. Ở bên phải nó, ẩn giấu sau những tán cây mà chúng tôi cần phải đi qua, là một khu vườn với bãi cỏ, cây bụi và rất nhiều loài hoa. Khu vườn nay không phải để Hoàng gia sử dụng mà là nơi được xây dựng dành cho mọi người đang làm việc trong cung điện có thể nghỉ ngơi.
Chúng tôi ngồi xuống trong một căn chòi nơi một vài loại cây thân leo đang nở hoa.
「Tada~」(Iéna)
Với giọng thích thú, Iéna-san mở chiếc giỏ ra và cho Gai và tôi xem ở trong.
Cái giỏ chứa đầy những chiếc bánh sanwich đủ loại nhân khác nhau. Trứng tráng và thịt nguội. Thịt băm và phô mai. Gà áp chảo (à, ở thế giới này thì gà được gọi là cocko, nên có lẽ nó được gọi là cocko áp chảo).
Đúng là bữa trưa cô làm cho người anh trai và hôn phu là Hiệp sĩ của mình có khác. Rất nhiều thịt. Những cái sanwich toàn rau chắc là phần của Iéna-san nhỉ?
「Ooo, trông ngon quá đi!」(Gai)
「Khoan đã!」(Mira)
Tôi chộp lấy bàn tay đang hướng đến chiếc giỏ của cậu nhóc Gai đang rất nhiệt tình ấy.
「Gì vậy, Mira?」(Gai)
「Cậu vẫn chưa rửa tay.」(Mira)
「Biết vậy nhưng tớ phải rửa ở đâu đây?」(Gai)
Giờ khi cậu ấy nói vậy, tôi mới nhớ ra. Một công viên ở Nhật Bản thường có các vòi phun nước uống, nhưng ở thế giới này không hề có dịch vụ cấp nước. Trong căn tin, người ta sẽ chuẩn bị một chậu nước để rửa tay, trong khi ở ngoài trời thì họ sẽ dùng Thủy thuật. Tôi chỉ có hai lựa chọn này thôi.
「Anh có một viên Thủy Tinh thạch đây.」(Blum)
Blum-san nói trong khi đưa viên đá phép thuật được gắn trên chiếc giáp tay lớn của ngài. Nếu ngài ấy dùng thứ này, thì cả Blum-san thuộc tính Phong cũng có thể dùng được Thủy thuật. Tôi thả tay Gai ra và vỗ hai tay mình lại với nhau.
「Dine, đến đây nào!」(Mira)
Khi tôi gọi, bốn điểm sáng xuất hiện từ trong hư không. Trước khi tôi kịp nghĩ gì, hai Tinh linh cấp cao và hai Tinh linh người lùn xuất hiện.
「...Liệu có phải mọi người đang đợi không?」(Mira)
『Vì Chủ nhân đã nói rằng người sẽ gọi chúng tôi vào buổi trưa mà.』(Dine)
"Có gì sai sao?" Dine nghiêng đầu và nhìn vào tôi, vậy nên tôi đáp lại rằng không có gì sai cả. Phần nào thì, tôi có cảm giác như mình đã ra lệnh cho hai chú chó lớn và hai chú chó nhỏ phải "Đợi!" và để chúng phải kiên nhẫn đợi lệnh của chủ nhân. Phải nói nó kì cục hãy dễ thương đây... *cough*cough*
「Mira-san, không lẽ em muốn thử nó sao? ?」(Blum)
Blum-san hỏi thử có phải tôi muốn luyện tập phép thuật thanh tẩy không. Nhưng câu trả lời là không.
「Dạ không, vì em vẫn chưa sử dụng được ).」(Mira)
Rất khó để rửa sạch một thứ mà không cần chút nước thật sự nào, phải không? Nên là tôi có thể tập luyện phép thuật tạo nước.
「Vậy là sao? Tuy nhiên chúng ta không có thứ gì để chứa nước cả. Dù là, nếu lỡ em làm đổ nước ra sàn thì cũng như tưới cây thôi.」(Blum)
「Cũng không phải là . Nếu em dùng nó, thì nó sẽ tốn quá nhiều pháp lực để có thể lấy được lượng nước đủ để cho mọi người rửa tay.」(Mira)
Lượng nước được tạo ra bằng là bằng với lượng pháp lực tiêu tốn cho nó. Mặc dù tôi có một lượng pháp lực nhiều đến lố bịch nhưng nguyên tắc của tôi là không lãng phí bất cứ thứ gì nếu không cần thiết.
「Mặc dù cuối cùng thì lượng nước sẽ được tưới cây thôi nhưng thứ mà em đang định sử dụng là .」(Mira)
「Không phải đó là Phép thuật Tấn công sao!」(Gai)
Khi tôi trả lời câu hỏi của Blum-san, Gai trở nên hoảng sợ. Nhìn thấy Gai cư xử như thế này, Iéna gọi cậu ấy.
「Gai-kun, em đã làm việc gì khiến Mira-chan nổi giận sao? Em ấy sẽ không dùng phép thuật tấn công chỉ vì em không rửa tay thôi, phải không?」(Iéna)
Không đời nào, họ nghĩ tôi là một cô bé quá đáng đến mức nào chứ? Tôi sẽ không làm chuyện đó đâu. Bất kể tôi có giận đến thế nào đi nữa, tôi sẽ không tấn công người khác bằng phép thuật tấn công đâu. Nếu người đó là Gai thì, làm cho má cậu ta trở nên 'myooon' là đã đủ rồi. Hay không thì đánh cậu ta bằng gối là được. Mặc dù với một người có phản xạ tốt như Gai thì, rốt cuộc nó chắc hẳn sẽ hụt thôi.
「Vì ta có thể tụ lại mà không bắn nó ra, em nghĩ ta cũng có thể làm thế với .」(Mira)
Khi tôi nêu lên quan điểm này với một cử chỉ như một thầy giáo bằng cách giơ ngón trỏ lên, Kevin-san nhìn tôi với khuôn mặt bối rối.
「Khi một người sử dụng Phép thuật Tấn công, thì bình thường thì sẽ không có chuyện họ không phóng nó ra đâu.」(Kevin)
「Kevin. Cô bé này, để biến đổi , thậm chí là ở ngay lần đầu sử dụng Hỏa thuật, cô bé đã giữ nó lại được rồi.」(Blum)
「Eh! Vậy ý cậu là, người đã nghĩ ra phép thuật ngưng tụ đó chính là cô bé này sao!」(Kevin)
「Vậy cậu không nhận ra nó sao!?」(Blum)
「Vì tôi thường không nhìn vào những thứ như người phát minh bao giờ cả.」(Kevin)
Bỏ qua Blum-san và Kevin-san đang luân phiên đóng vai boke và tsukkomi, tôi quyết định tạo ra bên ngoài căn chòi,
「Dine, hình thành . Ngưng tụ.」(Mira)
Tôi tạo nó ra bằng lượng pháp lực tối thiểu. Vì nó không phải để tấn công ai khác, nên lượng nước chỉ cần vửa đủ cho một người lớn có thể rửa hai tay mình là được rồi.
Trong không gian giữa hai bàn tay tôi, một vòng tròn phép thuật màu vàng lam xuất hiện với một biểu tượng hình giọt nước ở giữa. Rồi từ giữa nó, một quả xuất hiện và lơ lửng. 「Gai, đến đây, đến đây.」tôi ra hiệu cho cậu, rồi Gai theo lời gọi chạy đến chỗ tôi.
「Đặt tay của cậu vào quả và rửa đi.」(Mira)
「Nó sẽ không thình lình xoay đấy chứ?」(Gai)
「Không đâu, không đâu.」(Mira)
Hay đúng hơn không phải thứ này giống cái máy giặt sao? Lần tới mình có nên thử giặt khăn không?
Ở thế giới này, để giặt đồ, người ta cần phải chà nó trên bàn giặt hay giẫm nên trong một thau giặt đồ. Sẽ cần một chút pháp lực, nhưng nếu phép thuật giặt rửa có thể giúp công việc nhà trở nên hiệu quả hơn, thì nó nhất định sẽ rất phổ biến với các bà nội trợ. Vấn đề là tôi phải đặt đặt thùng giặt như thế nào để làm phép đây, thẳng đứng như máy giặt cửa trên hay nằm ngang như cửa trước. Nếu tôi nhớ không lầm thì, cái có thể dễ dàng rửa sạch bụi bẩn với một lượng nhỏ xà phòng là nằm ngang đúng không nhỉ? Nhưng để nằm ngang được thì cần phải có nắp đậy. Vậy có lẽ tôi nên để thẳng đứng nhỉ?...
Trong khi tôi đang đắm chìm vào những suy nghĩ, Gai rụt rè chọc vào quả Globus Aqua/Thủy cầu. Cậu cho ngón tay phải vào và xoay nó để khuấy nước. Sau khi xác nhận rằng không có chuyện gì xảy ra, cậu cho cả bàn tay phải vào trong. Rồi cậu cho cả tay trái vào và bắt đầu cọ xát hai tay vào nhau.
Sau khi rửa tay xong, Gai rút tay ra ngoài và rẩy nước cho khô.
「Vậy, giờ chúng ta phải làm gì với quả này đây?」(Gai)
「Hãy ra xa một chút đi.」(Mira)
Tôi kéo tay Gai và rồi đi ra xa quả .
「Đây là việc sẽ xảy ra. Dine, ngừng ngưng tụ lại đi.」(Mira)
Ngay lập tức, pháp lực xung quanh biến mất và nó rơi xuống mặt đất như một khối nước bình thường. Nước văng ra tung tóe, đến cả chỗ viên đá mà chúng tôi vừa đứng lúc nãy. Tuy nhiên, vì đã đi khỏi đó rồi, nên chúng tôi không hề bị ướt.
「Cậu không thể làm gì với những tia nước văng tung tóe đó sao?」(Gai)
「Ừm, đâu cần phải làm việc đó đâu, đúng không? Chỉ cần chúng ta đi xa ra một khoảng để tia nước không bắn tới được là được rồi.」(Mira)
Mặc dù điều Gai nói là rất chính xác, nhưng việc đó là việc đó. Tôi thấy tệ cho viên đá cuối cùng lại bị dính đầy bùn đất do nước văng tung tóe lên. Lát tôi phải rửa nó mới được.
「Nhưng quả nhiên, rốt cuộc mình vẫn muốn nó gọn gàng hơn. Có lẽ mình nên giải phóng khi đã đưa quả cầu đến gần mặt đất hơn. Ít nhiều thì, lượng mana cần cho phép thuật này sẽ tăng lên, nhưng nó sẽ vẫn nằm trong ngưỡng chấp nhận được. Có lẽ, bằng cách dùng pháp lực để hạ thấp nó xuống và ngừng phép thuật một cách tự nhiên, việc này sẽ không vô ích...」(Mira)
「Mira, Mira. Giờ là giờ ăn chứ không phải giờ phép thuật mà...」(Gai)
Tôi, người vừa bắt đầu đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình và độc thoại hoàn toàn, ý thức trở lại khi Gai gọi. Khi tôi chớp mắt vì bất ngờ và nhìn vào Gai, những người lớn lại đang cười gượng.
「Vậy, Mira-chan thật sự thích suy nghĩ về phép thuật nhỉ.」(Iéna)
「Hơn nữa, cô bé còn là một người nằm trong nhóm khó tính nữa.」(Kevin)
「Mặc dù đức tính đó là rất tốt với một nhà nghiên cứu, nhưng cũng đừng quá mải mê mà quên ăn quên ngủ, nhé?」(Blum)
Iéna-san vừa cười vừa nói, Kevin-san thì chọc ghẹo tôi, còn Blum-san thì lại nhắc nhở tôi.
「Em sẽ cẩn thận.」(Mira)
Tôi gật đầu thán phục, nhưng Gai liền phá hỏng nó.
「Đừng lo, nếu chuyện đó xảy ra thì em sẽ gọi Mira thêm lần nữa thôi.」(Gai)
Không-không-không, tớ sẽ cẩn thận nên việc đó sẽ không xảy ra đâu. Tớ sẽ không trở thành một người thích nghi kém với xã hội đâu. Vậy nên không cần phải nuông chiều tớ đâu, bạn thuở nhỏ ạ.
「Vậy, chúng ta ăn nhé?」(Iéna)
「「「Cảm ơn chúa trời đã ban phước lành đến vùng đất này.」」」(Mọi người)
Mọi người rửa tay bằng , rồi cùng nhau ngồi xuống chiếc ghế dài bên dưới cái chòi. Sau đó bắt đầu từ Kevin-san, chúng tôi bảy tỏ lòng biết ơn, và với tay đến những chiếc sandwich.
「Ah, Dine và mọi người có muốn ăn không?」(Mira)
Tôi, ngồi bên cạnh Gai, người đang ngấu nghiến những chiếc sandwich cocko áp chảo vô tội, với một chiếc sandwich nhân trứng và thịt nguội trên tay, tôi gọi các Tinh linh một cách thoải mái.
Tinh linh có thể ăn thức ăn của con người. Họ có vẻ đặc biệt thích đồ ngọt, vậy nên khi họ xuất hiện trong giờ uống trà, họ thường vui vẻ ăn bánh quy.
Hình ảnh các Tinh linh cầm một chiếc bánh quy to bằng cơ thể mình và ăn từng chút một thật sự là một cảnh tượng khá là thu hút. Một cảnh tượng chỉ có những người sở hữu Viễn kiến Tinh linh mới có thể thấy được. Ufufu. Đúng là một đặc quyền phụ quá đã. Nhận tiện, những người đã trở thành Tinh linh cấp cao, Guno và Rufi, cũng có thể ăn được, nhưng có vẻ như vì lí do nào đó mà họ có vẻ không hài lòng.
『Dù cho trước đây chỉ cần một cái là đã no căng bụng rồi...』(Rufi)
『Đành chịu thôi vì chúng ta đã trở thành thế này rồi. Nhưng chúng ta chỉ cần lớn thêm chút nữa thôi, nhỉ?』(Guno)
『Đúng vậy. Chỉ cần lớn lên thôi!』(Rufi)
Lúc đó họ đã nói vậy. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ lại lớn lên? Nếu họ trở thành một tinh linh cấp cao hơn nữa, thì... giống ẩn sĩ có thể sống sót chỉ bằng không khí, họ có thể chỉ cần ăn pháp lực thôi sao? Bất luận thế nào, dù cho họ có là người lùn hay Tinh linh cấp cao đi nữa, đồ ngọt vẫn là một thú vui tao nhã hơn là năng lượng.
Ah, mà nhắc mới nhớ, tôi nghĩ là có một cái manga mà nhân vật chính có thể duy trì thể trẻ con và người lớn của mình bằng cách ăn kẹo thì phải. Nhưng đó là Tinh linh sao? Hay nó là một pháp sư bị phong ấn? Tôi có cảm giác đã lẫn lộn chúng với nhau.
Nhưng thế cũng được, nếu trưởng thành là mong ước của họ, thì sẽ không sao cả. Dù gì thì, họ không hề muốn trở về dạng người lùn mà, phải không? Nhưng nếu ngày đó đến, thì tôi có lẽ sẽ tận hưởng nó một chút vậy.
Trong khi tôi đưa một miếng nhỏ sandwich cho cô ấy, Dine lắc đầu.
『Cho bữa trưa, thì pháp lực của Chủ nhân sẽ tốt hơn.』(Dine)
Fumu. Tôi hiểu ý cô ấy, vậy nên tôi ném miếng sandwich đó vào miệng và nhai.
(Ah, ngon quá. Bánh mì phết bơ thật ngon quá. Vị mặn của thịt nguội, vị ngọt của trứng. Và một miếng sà lách giòn kẹp chung nữa!)
Ể? Tôi không nên say đắm như thế này. Pháp lực, pháp lực. Tôi tập trung pháp lực lên bàn tay phải.
「Vậy thì chừng này... À rế?」(Mira)
Tôi đã học cách để tạo quả cầu pháp lực, nên tôi đã tập trung được pháp lực trên tay, nhưng vì lí do nào đó, nó lại lớn hơn tôi tưởng tượng nhiều. Tôi định làm một quả bóng pháp lực bằng bàn tay. Nhưng rồi rốt cuộc nó lại lớn bằng một cái đầu trẻ em.
(Mình dùng nhiều pháp lực quá rồi chăng?)
Đúng thật là tôi phải suy nghĩ rõ về kích thước và vân vân, nếu không thì tôi sẽ không thể nào kiểm soát được quả bóng nước... Nhưng, với quả bóng pháp lực với kích thước khác với tưởng tượng trước mắt tôi, thì có nghĩa là tôi đã thất bại trong việc luân chuyển pháp lực, một việc có thể cho là dễ dàng.
『Cảm ơn, Chủ nhân.』(Guno)
Tôi đưa quả bóng pháp lực màu mật ong trong khi vẫn tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Guno nhận nó và cảm ơn, trước khi ra khỏi căn chòi. Rồi anh ấy gặp Rufi và những người khác. Dine và Sala đang ngồi trên lưng chị ấy.
Guno chia quả cầu thành hai nửa và đưa một nửa cho Rufi. Rồi Sala nhảy sang vai Guno, rồi họ lại tiếp tục chia đôi nửa quả cầu mana đó cho nhau và rồi ăn.
Tôi liên tục nhìn về phía lượng pháp lực đã thành bữa trưa của các Tinh linh và tay phải mình, rồi có một tiếng vỗ tay vang lên và một cái tay vẫy tôi. Tôi quay đầu lại.
「Mira, suy nghĩ để sau đi, giờ ăn đã.」(Gai)
「À, un.」(Mira)
(Ừm, kệ đi. Chỉ là tưởng tượng của mình thôi.)
Tôi là người thường thấy mọi thứ có hơi phiền phức mà. Vì thế nên một cách vô thức, tôi có thể đã nghĩ là tạo ra bốn quả bóng nhỏ sẽ mất rất nhiều thời gian và thế nên tôi làm luôn một quả bóng lớn.
Tôi ngừng suy nghĩ và bắt đầu cắn chiếc bánh sandwich.