Chương 2
Phần 1
Như tôi đã hứa với Dine, chúng tôi đang vọc nước trong khi tiêu hóa bớt thức ăn sau bữa trưa. Chúng tôi đã trở lại phía sau cơ sở quản lí của khu luyện tập và lúc này đang là một trận chiến thủy cầu.
「 trong .」(Mira)
Những vòng ánh sáng mang màu sắc vàng-lục và vàng-lam hòa quyện với nhau, vẽ nên một vòng tròn phép thuật duy nhất. Ngay khi quả bay qua đầu Kevin và những người khác, tôi búng ngón tay.
「Nổ tung!」(Mira)
Quả nổ tung và nước trút xuống chúng tôi như mưa.
「Whoa! Lạnh quá.」(Kevin)
「Kya~, mồ Mira-chan. Thật tàn nhẫn!」(Iéna)
「Mira-san, em vừa làm gì vậy? Làm ướt cả đồng đội của mình sao.」(Blum)
「Em~xin~lỗi~.」(Mira)
Trận chiến này là giữa đội của Gai, Blum-san và tôi đấu với đội của Kevin-san và Iéna-san.
Luật chơi rất đơn giản. Bằng quả thủy cầu yếu nhất, hai bên sẽ liên tục tấn công nhau, và sau 10 phút, bên nào bị ướt nhiều hơn sẽ thua.
Bởi vì bất cứ đội nào có tôi cũng sẽ có được lợi thế rất lớn, nên dù có là đội Trẻ Con đấu với đội Người Lớn cũng không sao, nhưng cách đó lại không phù hợp với lòng tự trọng của người lớn. Tuy nhiên, bởi vì Kevin-san nói là Iéna-san chẳng thể thực hiện đòn tấn công nào được, nên kết quả là sự sắp đặt đặc biệt này đây.
Bởi vì nếu Kevin-san thuộc tính lửa ngăn chặn đòn bằng hỏa thuật, thì kết quả là sẽ tạo ra nước sôi, nên ngài ấy sẽ phòng ngự bằng đá phép thuật gió. Ngài ấy cũng cần phải phụ thuộc vào đá phép thuật nước để tấn công nữa.
Mặc dù Iéna-san có thuộc tính Phong, nhưng chị ấy không thể tạo ra một quả đủ mạnh để đổi hướng hoàn toàn một quả . Thế nên Kevin-san sẽ che chắn cho chị ấy và giúp đỡ để chặn đòn tấn công. Để tấn công, chị ấy sẽ dùng đá ma thuật nước.
Một đội với một lỗ hổng trong phòng ngự.
Ở phía bên kia, đội của tôi thì, Gai không thể dùng đá ma thuật nước nên cậu ấy chẳng thể tấn công và chỉ có thể chạy. Thế nhưng, cậu ấy lại đặc biệt nhanh nhẹn. Không thể chạm vào được.
Blum-san có thể chặn bằng Phong thuật và đồng thời cũng có thể tấn công bằng đá phép thuật nước.
Tôi thì không có nhiều thể lực đến thế nên tôi không thể chạy quanh nhiều được, nhưng nhờ vào bình chứa pháp lực khổng lồ của mình, tôi có thể thực hiện phong thuật và thủy thuật thỏa thích.
Hơn nữa, nhờ vào việc quan sát phép thuật đánh chặn của Blum-san, tôi đã phát triển một phép thuật bất thường kết hợp cả hai thuộc tính. Hoàn hảo trong tấn công và phòng ngự. Ohohoho~~.
「Blum, chuẩn bị tinh thần bị ướt nhẹp đi!」(Kevin)
「Từ chối!」(Blum)
Ừm, bởi vì những đòn tấn công phần lớn đều diễn ra giữa Blum-san và Kevin-san, tôi có thể thoải mái thử phép thuật mới của mình.
「Vậy việc này nghĩa là, mình sẽ thực hiện cái tiếp theo. ...」(Mira)
Đưa cao tay phải của mình lên, một vòng tròn phép thuật màu vàng lam được vẽ ra. Lần này tôi không thêm phong thuật vào nó. Đổi lại...
「Nhân đôi!」(Mira)
「「Hả!?」」(Kevin)(Blum)
Đối thủ Kevin-san và đồng đội Blum-san đồng thanh thốt lên. Từ vòng ma thuật đã chia thành hai, hai quả được bắn ra.
「Ể, nó thật sự được nhân đôi kìa!」(Kevin)
「Thật hư cấu. Đồng thời, không phải anh đã nói là anh là đồng đội rồi sao!?」(Blum)
Vừa phàn nàn, cả hai người vừa lập tức ném một quả để chặn đòn tấn công.
「Xin~ lỗi~, em không thể điều chỉnh nó chi tiết đến vậy được. Đồng thời, Blum-san, xin đừng kết hợp em với hư cấu trong cùng một câu như vậy. Vì niệm chú từng cái một thật sự rất phiền phức, nên em đang thử làm gì đó với việc đó. Nếu em hư cấu, thì em đã có thể điều chỉnh nó chỉ tấn công Kevin-san rồi!」(Mira)
「「Bản thân việc lặp lại phép thuật trong khi bỏ qua thần chú là đã hư cấu lắm rồi!」」(Kevin)(Blum)
Cảm ơn hai người vì sự phối hợp tsukkomi rất tốt đó. Nhưng em xin từ chối nó.
Tôi chỉ nghĩ rằng có lẽ là tôi có thể gia tăng số lượng phép thuật một cách đơn giản hơn bằng cách nhân đôi số vòng tròn ma thuật. Dù gì thì, số lượng đòn tấn công sẽ đồng loạt tăng lên, phải không? Ma thuật sẽ được tạo ra từ vòng tròn phép thuật. Thế thì, nếu tôi nhân đôi lượng pháp lực và chia ra hai vòng tròn ma thuật, thì không phải tôi có thể bắn 2 quả cùng lúc sao? Vì tò mò, tôi đã thử làm thế, và Đại・Thành・Công! Trong khi đang cười khúc khích *kusukusu*, giọng của Sala ―― qua thần giao cách cảm, vang lên.
『Chủ nhân! Hết giờ rồi~!』(Sala)
Sala người đang nhìn vào bông hoa đồng hồ thông báo rằng đã hết 10 phút. Nhưng vì không ai khác có thể nghe thấy giọng của Sala ngoài tôi, nên tôi lập tức lặp lại lời của Sala.
「Mọi người, hết giờ rồi~」(Mira)
Những người đàn ông nhìn nhau và thở dài, và rồi âm thầm chải mái tóc ướt của mình bằng tay. Ôi trời, các sói ca ướt sũng.
「A, thật thú vị.」(Iéna)
Iéna cười trong khi nhặt bình nước quân đội bằng vải lên. Tuy nhiên, vì bên trong đã cạn từ lúc ăn trưa, nên dù có bị lật ngược lên cũng chẳng có giọt nước nào nhỏ ra cả.
「A phải rồi, chúng ta đã uống hết nước rồi phải không nhỉ?」(Iéna)
Một cơ hội chợt đến cho việc luyện tập .
「Iéna, hãy đưa nó cho em đi.」(Mira)
「Ara, Mira-chan muốn tạo nước sao?」(Iéna)
「Vâng.」(Mira)
Tôi đặt bình nước vải xuống và giữ chặt không cho nó di chuyển, và rồi đặt tay còn lại lên miệng nó.
「.」(Mira)
Bình nước được rót đầy nước.
「Cảm ơn em.」(Iéna)
「Hem có chi.」(Mira)
Rồi ngay sau đó, chị ấy phát ly cho mọi người và rồi rót nước vào chúng. Ngay khi nó được rót đầy, Gai lập tức uống cạn nó trong một ngụm.
「Gai, mặt cậu thật sự rất đỏ đấy. Có phải cậu say nắng không vậy?」(Mira)
Dưới bầu trời quang đãng này, Gai đã chạy quanh nhiều hơn những người khác. Phần lớn những đòn tấn công về phía đội chúng tôi đều nhắm vào Blum-san, nhưng Gai đã tránh những quả bay đến cậu chỉ bằng thể lực, nên cậu lúc này đang ướt đẫm mồ hôi.
Tôi đặt tay lên trán Gai và so sánh với trán của tôi. Sẽ rất tệ nếu như cậu ấy bị say nắng.
「Tớ không sao mà.」(Gai)
Gai lắc đầu và tránh bàn tay của tôi.
「Quan trọng hơn, Mira cũng cần phải uống nước nhiều vào.」(Gai)
「Un.」(Mira)
「Được rồi. Vậy Gai-kun và Mira-chan sẽ uống ly thứ hai, nhé?」(Iéna)
Iéna-san lại một lần nữa rót nước vào cốc nước trống không của Gai. Rồi cả cốc của tôi nữa. Cẩn thận không để đổ, tôi di chuyển và ngồi dưới bóng tòa nhà.
「Fuu. Có lẽ chúng ta đã chơi hơi nhiều rồi nhỉ?」(Mira)
Nhiệt độ không khí cao đến nỗi những bộ đồ ướt đẫm cũng sẽ khô ngay trong chốc lát. Bởi vì Blum-san và Kevin-san còn bị ướt nhiều hơn, nên họ đã cởi áo quần ra, vắt bằng tay, và rồi cố làm khô nó bằng phép thuật.
Blum-san, người đã mặc bộ trang phục đã khô của mình vào, nhìn bông hoa đồng hồ và nói với Kevin.
「Kevin, giờ nghỉ trưa sắp kết thúc rồi đấy. Hãy trở lại khu luyện tập đi. Tớ cần phải tham dự buổi luyện tập của Mira-san nên tớ sẽ ở lại.」(Blum)
「Hm, đúng vậy nhỉ.」(Kevin)
「Em cũng sẽ về. Kevin, cùng đi bộ về nửa đường nào.」(Iéna)
「Được.」(Kevin)
Iéna-san nhặt những giỏ đựng thức ăn lên và đứng bên cạnh Kevin-san.
「Tạm biệt, Mira-chan, Gai-kun.」(Iéna)
「Cố lên nhé!」(Kevin)
Kevin-san thô bạo xoa đầu tôi, trước khi rảo bước về phía khu luyện tập.
Iéna-san vẫy mạnh tay và sau đó đan tay vào với Kevin-san.
Phần 2
Sau khi tiễn hai người họ, tôi lập tức bắt đầu luyện tập.
Địa điểm là ở phía sau cơ sở quản lí của khu luyện tập. Tôi bước về phía trước lên những bậc thang ở lối vào cổng sau.
Sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu.
「Này, Mira.」(Gai)
「Hi~!」(Mira)
Đột nhiên bị gọi tên, cơ thể tôi giật mình run rẩy. Thật nguy hiểm...
「Đừng làm tớ giật mình như vậy chứ. Cậu định làm gì nếu tớ thất bại hả?」(Mira)
Tôi liếc mắt cứng rắn về Gai người đang đứng dưới cầu thang, cậu ấy nhìn tôi với biểu cảm kinh ngạc.
「Nó... thật sự là một bài luyện tập bay sao?」(Gai)
Nó ở đây, có phải ý cậu ấy muốn nói đến tình trạng hiện giờ của tôi, bám vào lan can cầu thang, ở bậc thang thứ năm từ dưới lên, và một trong hai chân đang dò dẫm xung quanh sao? ―― Mà, có lẽ việc này trông có hơi thảm hại thật.
Tôi thu chân về và đứng thẳng lên trong khi trả lời Gai. Dĩ nhiên là, không hề buông lan can cầu thang ra.
「Tớ cũng không hiểu, nhưng đây là lời khuyên từ Trưởng Pháp sư Triều đình. Vừa ở trong trạng thái Hợp nhất với Rufi, vừa liên tục nhảy xuống từ những bậc thang, ngài ấy nói vậy. So với hôm qua, hôm nay tớ đã tiến được đến bậc thứ năm rồi đấy.」(Mira)
Sao cậu ấy lại nhắc đến chuyện đó vào lúc này chứ? Khi Trưởng Pháp sư Gringam đề xuất phương pháp này, Gai đang ở bên cạnh tôi mà, phải không?
Lúc này ở sau lưng tôi, có một đôi cánh trắng.
Tôi muốn thực hiện ước muốn được bay lên trời của Công chúa, nhưng vì không đời nào mà tôi lại chỉ thổi bay cô ấy lên trời như việc tôi đã làm với Gai. Tuy nhiên, hiện tại tôi đang mắc kẹt với chứng sợ độ cao.
Lao xuống từ trên cao. Mặt đất bên dưới nhanh chóng ập đến tôi khi tôi bay. Chỉ nhớ lại việc này cũng đủ làm tôi chóng mặt rồi. Tôi chỉ có thể đối phó với trải nghiệm này chỉ bằng sức mạnh ý chí tuyệt đối và giờ nó đã biến thành một chấn thương tâm lí.
「Mình là người sử dụng phép thuật bay, nhưng việc mình sợ độ cao và sợ tốc độ cao thật là...」(Mira)
Việc này là lỗi của ai? Là lỗi của ai?
Tôi muốn nói vậy, nhưng nó không phải lỗi của Gai nên tôi không thể nói ra. Chứng sợ độ cao là lỗi từ cặp song sinh nhà Berule và nỗi sợ tốc độ cao là đặc điểm từ kiếp trước của tôi rồi. Dù là, nó có thể còn tồi tệ hơn.
「Ei! Con gái là phải can đảm!」(Mira)
Trong khi tôi đang thôi miên bản thân, tôi nhắm mắt lại và nhảy xuống. Tôi cảm nhận cơn gió nhẹ nhàng. Một cảm giác đang lơ lửng. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
「A! Đồ ngốc!」(Gai)
「Mira-san!」(Blum)
Sai lầm trong việc điều khiển gió khiến cơ thể tôi lảo đảo về phía trước. Gai la lên một tiếng kinh ngạc cùng với Blum-san, người đang âm thầm quan sát tôi gần đó
「...Nặng quá.」(Gai)
「Thật thô lỗ.」(Mira)
Vừa bĩu môi, tôi đứng dậy từ trên người Gai.
「Nhưng, xin lỗi. Cảm ơn vì đã cứu tớ.」(Mira)
Blum-san hốt hoảng chạy đến.
「Xin lỗi, anh đã không thể đến cứu em kịp thời.」(Blum)
「Ừm, chẳng thể khác được mà.」(Mira)
Bởi vì chỉ là bậc thứ năm, nên cú ngã chỉ xảy ra trong tích tắt.
Blum-san là để khống chế phép thuật của tôi nếu nó trở nên mất kiểm soát, nên ngài ấy phải giành lấy quyền điều khiển gió khỏi tôi. Thế nên phải có một khoảng cách giữa tôi và ngài ấy. Ngài nói là sẽ chẳng ích gì nếu ngài ấy bị thổi bay và ngất đi nếu ở gần tôi, phải không? Không phải ngài ấy đã quá lo rồi sao?
Tôi đưa một tay về phía Gai người bị đè bẹp bên dưới tôi và giúp cậu ấy đứng dậy. Rồi cậu chạm vào má tôi.
「Cậu có bị thương không?」(Gai)
「Không phải đó đáng lẽ là câu của tớ sao?」(Mira)
Tôi cười cay đắng và đặt tay mình lên tay cậu ấy. Gai người lúc đó đang nhìn tôi từ dưới cầu thang đã bắt được tôi khi tôi đang rơi xuống. Thế nhưng, cậu ấy không thể đỡ được tôi hoàn toàn và ngã xuống cùng với tôi.
「Chân cậu có bị bong gân không?」(Mira)
「Không~sao~đâu. Tớ rất khỏe mà.」(Gai)
Gai cười ngượng ngùng, tôi cũng cười theo.
「*E hèm*」(?)
Có tiếng hắng giọng nhỏ của ai đó vang lên, chúng tôi liền nhìn lên trên cầu thang.
「Sao Công chúa và Hoàng Tử lại ở đây vậy?」(Mira)
Gai và tôi nhanh chóng đứng dậy. Blum-san bước lùi một bước và cúi xuống như một người tùy tùng. Hoàng tử nhìn ngài ấy và rồi đưa một tay lên và nói 「Bình thân」.
Hoàng tử nắm lấy tay Công chúa và từ từ bước xuống cầu thang. Un. Cả hai người họ thật sự rất hoàn hảo.
「Công chúa, vẫn còn quá sớm để có thể bay trên trời được.」(Gai)
Công chúa nhíu mày khi nghe thấy lời khiển trách của Gai trước khi nhìn tôi đây lo lắng.
「Mira, nếu cậu không thể làm được vì nỗi sợ thì cũng không sao đâu, cậu biết không desuno?」(Filseria)
「Không sao đâu. Vì dù sao thì tớ cũng biết bay, nên ít nhất tớ muốn chinh phục nỗi sợ này.」(Mira)
Tôi lắc đầu. Dù là, nó chỉ là một kết quả ngoài ý muốn, nhưng vì tôi đã từng bay được một lần, nên tôi vẫn muốn được bay lại lần nữa. Rufi cũng vui vẻ giúp đỡ tôi trong bài luyện tập nữa.
「Nhân tiện, Mira-san.」(Ainseld)
「Vâng.」(Mira)
「Sao em lại gọi anh là 『Hoàng tử』?」(Ainseld)
「Gì ạ?」(Mira )
Trước câu hỏi bất chợt từ Hoàng tử, tôi nghiêng đầu bối rối. Vì Hoàng tử là Hoàng tử, nên ngài ấy là Hoàng tử, đúng không? A, nhưng Nhà Vua là ông nội của Hoàng tử, nên phải là cháu nội của Vua nhỉ, nhưng thế vẫn là Hoàng tử, phải không?
Tôi rất muốn nghĩ rằng ngài ấy không đọc suy nghĩ của tôi, nhưng Hoàng tử lại cười méo mó.
「Anh muốn em gọi anh bằng tên.」(Ainseld)
Ngài ấy đột nhiên đưa tay phải của mình lên và chạm vào má tôi bằng ngón tay.
「Bằng tên, sao?」(Mira)
Rùng mình, tôi thấy mồ hôi đang túa ra.
「Nhắc mới nhớ, cậu chưa từng gọi tớ bằng tên nhỉ, desuno.」(Filseria)
「Tên cậu là... Là gì nhỉ?」(Gai)
Gai điềm tĩnh nói vậy.
「Cả cậu nữa sao?」(Mira)
「「Nữa?」」(Ainseld)(Filseria)
Công chúa và Hoàng tử đồng thanh.
「Ah...」(Mira)
Thôi chết, bị phát hiện mất rồi.
「Vậy thế nghĩa là em đã quên mất tên của bọn anh sao?」(Ainseld)
「Em xin lỗi. Nhưng em không quen với những cái tên dài.」(Mira)
「Ở làng, chẳng ai có cái tên dài thế cả. Tối đa là năm âm tiết thôi.」(Gai)
Cuối cùng chúng tôi cũng bị phát hiện. So với tôi đang chán nản thì, Gai lại trông như thể nó chẳng phải việc gì to tát. Mồ, cư xử lễ độ tí đi chứ, làm ơn đấy.
「Nhưng nếu là tên của Công Chúa thì tớ biết; vì tớ thường nghe thấy nó khi đi bên cạnh cậu. Umm...Fil-seria-sama.」(Mira)
Tôi chắc chắn đó là tên cô ấy. Vì nó giống với tên của đất nước, nên tôi cần ghi lại nó để không nhầm lẫn.
「Vậy sao, vậy là nó rất khó nhớ sao.」(Ainseld)
Hoàng tử làm một bộ mặt có hơi sửng sốt khi biết rằng chúng tôi đã quên mất tên ngài ấy.
Xin lỗi. Nhưng, tôi có thể sẽ nhớ được nếu được nghe nhiều, nhưng tôi sợ là không có nhiều cơ hội như thế. Có rất ít người trong cung điện gọi Hoàng tử bằng tên và tôi lại rất ít khi gặp mặt Hoàng tử trong học viện.
「Vậy thì được gọi bằng một biệt danh thì anh thấy sao, Onii-sama?」(Filseria)
「Vậy, một biệt danh sao?」(Ainseld)
「Nhân tiện, của tớ là Seria nhé desuno.」(Filseria)
「Umm, Công chúa Seria?」(Mira)
Tôi thử gọi cô ấy, nhưng thật ngượng quá.
「Tớ không thể làm được. Quả nhiên là không thể. Sẽ không được đâu.」(Mira)
Mặc dù thật đau lòng vì thật bất lịch sự khi không thể nhớ được tên của họ, tôi cũng không thể gọi họ mà không có kính ngữ được.
「Thật sao? Cả khi chính Công chúa đã nói rằng sẽ không sao sao?」(Gai)
「Gai, đại vị xã hội là như thế đấy.」(Mira)
Mặc dù chúng tôi có thể đã được nhận đặc quyền lớn như thế, nhưng sẽ có những người không vui vì việc đó. Cũng như trong trường hợp với cặp song sinh nhà Berule, tôi nghĩ đây là nguyên nhân sinh ra sự việc đó.
「Đồng thời, Công chúa thật quá đáng yêu, dễ thương và thật sự giống một công chúa. Nên được gọi Công chúa là Công chúa đã là vận may với tớ rồi.」(Mira)
Tôi trịnh trọng trả lời. Tôi cứ tiếp tục gọi Công Chúa là「Công chúa」, nhưng với tôi, Công chúa là một người mà tôi ngưỡng mộ, thật sự, nên cứ vậy đi.
「Là vậy sao desuno?」(Filseria)
Cái má ửng hồng lên với màu hồng nhạt đấy thật sự rất dễ thương đấy, Công chúa.
Sau khi cảm xúc cô ấy dịu đi trong giấy lát, Công Chúa định thần lại và ho khan.
「V-vậy, Công chúa là được rồi desuno.」(Filseria)
Aaah, dễ thương quá.
「Anh muốn em gọi anh là Ain. Nếu muốn thêm kính ngữ, thì "–sama" là được rồi.」(Ainseld)
「...Ain-sama?」(Mira)
「Ừ. Nhưng anh hi vọng em thỉnh thoảng sẽ gọi anh mà không cần kính ngữ.」(Ainseld)
Vậy là ngài ấy vẫn chưa từ bỏ việc đó sao, cuộc hôn nhân chính trị đó.
Việc gọi một người trong hoàng gia mà không có kính ngữ, nó là một việc không được phép trừ phi là vị hôn thê. Hay đúng hơn là, vẫn có nhiều vị hôn thê vẫn gọi bạn đời của mình với "–sama", đúng không...? Ah, nhưng, ở đất nước này thì có thể sẽ khác. Tôi tự hỏi không biết Hoàng hậu và Hoàng tức gọi chồng của họ như thế nào nhỉ?
Tôi đáp lại Ain-sama người đang cười ngọt ngào với một nụ cười gượng gạo và lùi lại một chút. Tôi lấy Gai người đang nghiêng đầu làm lá chắn.
「Um, em cũng có thể gọi ngài là Ain-sama được không? Còn Công chúa là Công chúa? Hay Seria-sama?」(Gai)
Giờ, Ain-sama, Gai đang gặp rắc rối. Xin hãy dẫn dắt chú cừu lạc lối này.
「Tớ thì sao cũng được desuno.」(Filseria)
「Có khả năng là anh sẽ từ bỏ quyền kế vị ngai vàng. Nếu việc đó xảy ra thì Seria sẽ trở thành Nữ Hoàng. Trong trường hợp đó thì em có gọi anh là như thế nào cũng được.」(Ainseld)
Không-không-không, dù vậy, ngài vẫn là quý tộc. Ít nhất cũng là một Hoàng tộc. Gọi tên ngài mà không có kính ngữ vẫn là một chuyện không thể. Mà đúng hơn là, không phải câu trả lời của ngài có hơi lạc đề với câu hỏi của Gai sao?
「Onii-sama, anh có định từ bỏ quyền thừa kế ngai vàng không vậy desuno?」(Filseria)
「May mắn thay là người sáng lập đất nước là một nữ hoàng, nên nữ hoàng là một vị trí đã sẵn có. Nếu có quá nhiều sự chống đối việc anh lấy Mira làm vợ, thì việc đó là không thể tránh được.」(Ainseld)
Hãy tránh nó đi mà.
「Tuy nhiên, nếu không có vấn đề gì, thì người kế vị sẽ là phái nam, đúng không?」(Mira)
Ain-sama không hề nao núng trước sự phản đối kịch liệt của tôi.
「Đúng vậy. Nếu không gặp phải vấn đề về thể chất hay tinh thần thì quyền kế vị tốt nhất là nên thuộc về phái nam. Nhưng anh tin rằng trong tương lai em sẽ bước vào hoàng tộc vì đất nước này. Dù cho em bước vào với tư cách chỉ là một người hầu, em sẽ trở thành trụ cột cho hoàng gia và đất nước này.」(Ainseld)
「Nhưng em đã định sẽ trở thành một Pháp sư Hoàng gia trong tương lai...」(Mira)
Nên ngài có thể làm ơn dừng cuộc hôn nhân chính trị này lại được không? Vì cuối cùng em cũng sẽ thực hiện nghĩa vụ cho đất nước này thôi mà.
「Ừ. Anh nghĩ con gái làm việc rất đáng ngưỡng mộ.」(Ainseld)
Không phải thế! Em không yêu cầu sự thấu hiểu của anh về một cặp đôi cùng đi làm đâu.
Khi tôi đang gặp rắc rối không biết nên làm gì, Công Chúa kéo tay tôi và dẫn tôi đi.
「Mira, cùng tập bay nào.」(Filseria)
Tôi chạy cùng với Công Chúa trên bãi cỏ. Đôi cánh trên lưng tôi và cơ thể tôi trở nên nhẹ hơn, nhưng có lẽ là vì nỗi sợ, tôi chỉ nhảy quanh như viên đã nảy trên mặt nước.
Chúng tôi cuối cùng cũng đến được lùm cây nơi chúng tôi ăn trưa.
「Công Chúa?」(Mira)
「Tớ tự hỏi liệu Onii-sama có thật sự định từ bỏ quyền kế vị ngai vàng của mình không.」(Filseria)
Có một sự lo lắng phản phất trong ánh mắt Công chúa. Trong lúc nắm không rời tay tôi, cô ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Tôi liền ngồi xuống cùng cô.
「Nếu Ain-sama không cưới tớ mà là một tiểu thư đài cát thích hợp làm nữ hoàng hơn thì, tớ tin là sẽ không có vấn đề gì khi thừa kế ngai vàng đâu.」(Mira)
「Nhưng onii-sama lại muốn cưới Mira.」(Filseria)
「Dù vậy, tớ là một cô gái thường dân.」(Mira)
Tôi có lượng pháp lực khổng lồ, nhưng dù sao cũng không thể tưởng tượng rằng tôi có thể vượt vũ môn thành công thành một hoàng tộc và quý tộc chỉ với điều đó được. Vì dù sao thì, hệ thống giá trị của chúng ta rất khác nhau. Hơn nữa, tôi có thể sẽ trở thành một nữ hoàng bù nhìn. Vì không có chế độ đa thê, nên nếu ngài ấy lấy tôi làm vợ thì ngài ấy sẽ không thể lấy một nữ hoàng thực thụ được.
À, nếu tôi sinh con thì, sẽ có khả năng là tôi sẽ bị ám sát. Nếu bọn họ chỉ muốn dòng máu của tôi.
Những suy nghĩ đen tối cứ liên tiếp dồn dập trong đầu tôi.
Dù gì thì, đây không phải là một câu chuyện cổ tích, nên tôi không tin rằng nó sẽ theo mô típ『Rồi cô ấy kết hôn với Hoàng tử, và hai người sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long.』
Nếu như tôi đang yêu Ain-sama thì nó có thể sẽ khác. Lúc trước ngài ấy đã nói rồi, từ giờ trở đi hãy nuôi dưỡng tình cảm với ngài ấy.
「Tớ sẽ thực hiện nghĩa vụ của mình với đất nước này. Nhưng tớ tin là không phải là vợ của Ain-sama mà bằng cách làm việc. Có lẽ nếu cưới ngài ấy, tớ nghĩ nó sẽ trở thành một mầm mống xung đột bất tiện thôi.」(Mira)
「Thật vậy sao?」(Filseria)
「Phải. Ain-sama phải cưới một người yêu ngài ấy một cách tương xứng. Tất nhiên, người định mệnh đó của ngài ấy vẫn chưa xuất hiện.」(Mira)
Tôi cố áp đặt thuyết 'trinh nữ'. Công chúa ngạc nhiên nhìn tôi.
Liệu cô ấy có lẽ nào không đồng tình với nó sao?
「Không phải người định mệnh của Onii-sama là Mira sao desuno?」(Filseria)
A, lần này lại là như thế, nhỉ?
「Ain-sama chỉ muốn pháp lực của tớ thôi, tất cả chỉ có vậy.」(Mira)
Việc không phải tôi, mà nhờ năng lực của tôi mà tôi được chọn làm hôn thế, làm tôi khó chịu. Quả nhiên tôi muốn được yêu và kết hôn với người tôi yêu – với tư cách một con người – và có một mối quan hệ mà chúng tôi có thể hiểu được nhau dù không cần lời nói.
Thế nhưng, nó chẳng khác nào một suy nghĩ lí tưởng hóa mà thôi.
Tôi cố trình bày về vị hôn phu lí tưởng của mình với Công Chúa.
「Yêu... Nữ Hoàng Đệ Nhất cũng có một cuộc hôn nhân từ tình yêu đấy desuno.」(Filseria)
「Thật vậy sao?」(Mira)
「Phải. Họ đã ở cạnh nhau từ thời thơ ấu, hơn nữa, cả hai gia đình cũng đã quyết định hôn ước cho hai người họ. Trong trận chiến gian nan và khó khăn với Loài Quỷ, cả hai người họ đều luôn ở cạnh nhau.」(Filseria)
「Tuyệt thật.」(Mira)
「Phải.」(Filseria)
Công chúa cười khúc khích.
「Hoàng tộc sở hữu rất nhiều Thổ tinh thạch nơi Nữ Hoàng Đệ Nhất đã lưu giữ lại những lời của mình.」(Filseria)
「Nếu tớ nhớ không lầm thì, Thổ Tinh thạch là một tinh thạch có thể lưu trữ hình ảnh và âm thanh, phải không nhỉ?」(Mira)
Thổ Tinh thạch không phải là một ma thạch đến từ lõi Ma thú hay Quái vật, mà là một khối tích tụ thổ pháp lực tự nhiên, là một khoáng vật ―― đá quý. Dĩ nhiên, chỉ có thể có được nó bằng cách khai thác mỏ. Thế nên nó rất giá trị.
Những viên tinh thạch quý giá đó được trao đổi như một người truyền tin hay hiệp ước không thể giả mạo, chủ yếu là giữa các nước, tuy nhiên, ở Vương quốc Fimeria, nó cũng được dùng như một sự bảo đảm tình hình đặc biệt hay một bức hình để mai mối giữa hoàng gia hay quý tộc.
「Đúng vậy desuno. Rồi có một cái như thế này desuno.『Hãy yêu đi! Tình yêu sẽ khai sáng thế giới, khao khát hòa bình.』, người nói vậy.」(Filseria)
「...Đúng là một thông điệp dữ dội.」(Mira)
Tình yêu ――hay tình yêu bị ngăn cấm, không phải nó sẽ sinh ra xung đột hay sao? Không phải nó là một thứ không nói ra sẽ tốt hơn sao? Nó đã ở mức độ gần như không thể cứu vãn được nữa rồi và đã được truyền sang thế hệ tiếp theo, chỉ vì là ác ý hay là một trò đùa, thì nó cũng chỉ là một "lời giống kiểu một trinh nữ".
「Nhưng, có thể nào nó sai không?」(Filseria)
「Về việc tình yêu sẽ cứu thế giới sao? Vì chúng ta đã được cứu khỏi Tộc Quỷ, nên chúng ta chẳng thể phủ nhận được nó.」(Mira)
Khi tôi nói như vậy, Công Chúa gật đầu tự đắc.
「Phải. Flaruca-sama đã cứu thế giới bằng tình yêu desuno.」(Filseria)
Tuy nhiên, người ta nói rằng yêu và hận là hai mặt của một đồng tiền. Mặc dù tôi nghĩ rằng thế này có hơi ác một chút, nhưng tôi phải cảnh báo về nguy cơ này và rồi tôi cố nói lái nó đi.
「Nhưng nếu tình yêu quá sâu đậm thì thù hận sẽ gia tăng lên gấp trăm lần.」(Mira)
「À, vậy thì nó có thể bù đắp bằng nổ lực của hai người. Tình yêu là một thứ để trao cho nhau mà.」(Filseria)
Đúng là một câu trả lời không ngờ. Đôi mắt tôi nhấp nháy vì bất ngờ. Công Chúa khôn ngoan đến không ngờ. Nhưng nụ cười trước mắt tôi của cô ấy, là của một cô gái đang khao khát tình yêu.
「Đúng vậy. Nỗ lực là rất quan trọng.」(Mira)
Tôi cũng đáp lại cô ấy bằng một nụ cười và cùng cười khúc khích với nhau.