Chương 11
Phần 1
Góc nhìn của Mira*
Sau khi tôi nhận được điểm đậu cho môn thổ thuật cường hóa thể chất, tôi đi đến khu vực luyện tập phong thuật cường hóa thể chất.
Mục tiêu của tôi là học hết tất cả các loại cường hóa thể chất, thế nên tôi dự định sẽ tham gia tất cả các bài luyện tập. Trong khi nghe cô giáo phong thuật, người đang giảng bài bên cạnh tôi, tôi quan sát những người khác để xem chuyện gì đang xảy ra.
Năm học sinh đứng sau một vạch thẳng trên nền đất. Khi một cô giáo khác ra tín hiệu, họ liền bao bọc cơ thể mình bằng pháp lực và bắt đầu chạy. Vạch đích là cách đó 50m, và sau đó 30m là các senpai đang đứng chờ. Nếu học sinh nào không thể giảm tốc được, các senpai sẽ đuổi theo họ và giữ họ lại, vì sẽ có những học sinh chạy ở tốc độ mà họ không thể kiểm soát được.
Phần lớn học sinh không thể thực hiện phép thuật chính xác được, và chỉ chạy bình thường. Đôi khi, có những học sinh có thể tập trung được pháp lực của mình lên đôi chân và chạy thật sự nhanh, nhưng có vẻ như họ không thể nhận được điểm đậu. Còn có một số học sinh lại nhảy đi như cơ thể họ đang lơ lửng vậy ―― dĩ nhiên tốc độ của họ khá thấp.
Ah, vừa nãy có một học sinh đã chạy được 5m chỉ với một bước.
「Cô ơi, có gì sai với chuyện vừa xảy ra vậy?」(Mira)
Tôi nhìn cô giáo bên cạnh mình, và cô ấy gật đầu mỉm cười.
「Xem nào. Sẽ tốt hơn nếu như cậu ấy có thể ở gần mặt đất hơn. Đồng thời, nếu cậu có thể thực hiện nó liên tục và uyển chuyển hơn thì cậu ấy đã có thể đậu rồi. Nếu là Mira-san, có thể em sẽ còn chạy xa hơn với chỉ một bước đấy.」(Cô giáo Phong thuật)
「Vậy nó sẽ chẳng khác gì việc bay đúng không cô?」(Mira)
Cô giáo mỉm cười.
「Đó là giấc mơ của mọi pháp sư, đúng không? Mặc dù ta có thể làm một vật bay lên nhờ dùng sức mạnh của tinh linh, thực nghiệm đã cho thấy rằng con người không thể bay được.」(Cô Phong thuật)
Nghe cô nói làm cho tôi nhớ lại một món đồ chơi, với một cái ống mà ta thổi vào để làm một quả bóng lơ lửng trong không trung. Nếu ta thay quả bóng thành con người thì, dù là có thể, nhưng nó có vẻ hơi hư cấu.
Bên cạnh đó, có những đứa trẻ tiến về phía trước bằng cách nhảy. Nếu là tôi, thì tôi có lẽ rốt cục sẽ giống như một phi hành gia trong không gian mất. Mặc dù tôi không biết phải tưởng tượng gì để làm nó thành hiện thực, nếu tôi truyền lượng pháp lực lớn của mình cho Tinh linh và rồi sử dụng nó, thì việc bay trên không không còn là thứ viễn vông nữa, đúng không? Bay trên không, bất kể là có ở thể giới nào đi chăng nữa, sẽ luôn là giấc mơ của loài người.
「Fufu, tuy nhiên vì là em, nên đừng có thử bay lên trời, nhé?」(Cô Phong thuật)
Vậy ý cô là, hãy bay đi nếu có thể sao?
Sự thật về việc tôi có một lượng pháp lực bất thường có vẻ được toàn bộ giáo viên trong Học viện biết đến thì phải. Vậy thì tôi cần phải phiên dịch lời của cô theo nghĩa ngược lại thôi. Vậy ý cô ấy thật sự muốn nói là, hãy thử bay đi.
「Nào, nào, Mira-san cũng cần phải xếp hàng đấy. Dù cho em chỉ chạy bình thường, nó ít nhất cũng sẽ nâng cao thể lực của em.」(Cô Phong thuật)
「...Vâ~ng.」(Mira)
Ahahaha... Hah... Tôi nghĩ là mình sẽ khó mà nâng cao thể lực được. Dù gì thì, trong ba tháng vừa qua, dù cho tôi có được học các tiết thể dục trong học viện, thể lực của tôi lại chẳng thay đổi tí nào. Khuôn mặt tôi thì đang cười, nhưng trái tim tôi thì lại đang khóc đấy.
Phần 2
Dòng người đang xếp hàng dần tiến lên đều đặn, và sẽ sắp đến lượt tôi thôi.
Có lẽ vì những đứa trẻ xung quanh tôi đã chạy nhiều lần nên có một vài đứa có vẻ choáng váng và đuối sức. Ngược lại, có cả những đứa trẻ hiếu động không ngừng di chuyển.
A, có lẽ đây là cái mà người ta gọi là sự "hưng phấn" sau khi chạy không?
Khi mải suy nghĩ về bí ẩn đó, tai tôi tiếp tục nghe thấy các cuộc hội thoại xung quanh tôi và nhận thấy những tiếng thở dài chán nản.
「Chẳng thể nào làm được. Tớ không biết mình có đủ khéo để làm việc này không nữa.」(Học sinh mệt mỏi)
「Huhu, mười lần. Tớ sắp chạy đợt thứ mười. Tớ có thật sự có thuộc tính phong không vậy?」(Học sinh chán nản)
Ah mấy đứa trẻ này có trạng thái tinh thần tệ nhỉ. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi gọi một giáo viên đến nhỉ?
「Không sao đâu. Nếu cậu tiếp tục chạy, sớm muộn gì cậu cũng làm được thôi.」(Học sinh hưng phấn)
「Nào nào, không thể nào làm được việc này chỉ bằng ý chí đâu. Này, nếu cậu đã mệt, cậu có thể nghỉ ngơi một chút đấy. Tớ cũng muốn nghỉ một chút nữa.」(Học sinh mệt mỏi)
Học sinh đang hưng phấn động viên người đang chán nản, nhưng cô học sinh mệt mỏi lại chen vào. Và không đợi nghe câu trả lời, cô học sinh đã gục ngã đó thả tay học sinh đang hưng phấn và rời khỏi hàng. Cô nói vài lời với giáo viên, người vừa bắt đầu bài giảng ở nơi một nhóm nữ sinh đang ngồi.
Nào giờ, còn mình thì sao đây? Cô gái đang ngồi kia đã chạy được 9 lần, nhưng tôi không thể chạy 9 lần như cô ấy được. Trước khi làm được vậy, tôi chắc chắn đã kiệt sức rồi.
Theo như lời giảng của cô, với Phong thuật Cường hóa Thể Chất, cả cơ thể sẽ được bao bọc trong pháp lực để triệt tiêu áp lực gió. Đó là lí do mà dù cho học sinh có thể bao phủ pháp lực thành công ở 2 chân, họ cũng không thể qua môn được.
Đây là lí do mà Thầy Thổ thuật đã nói là mặc dù tôi có thể đạt được tốc độ di chuyển cao bằng cách dùng phép Cường hóa Thể chất trước đó của mình, nó cũng không thể được cho là phong thuật đúng chuẩn được.
Việc này làm tôi nhớ lại, khi chúng tôi chạy khỏi con Mana Eater, Swyn-san đã dùng một viên đá phép thuật để dùng Phong thuật Gia tăng Tốc độ di chuyển. Ngài ấy còn làm vậy khi đang vác tôi nữa. Dù ngài ấy là một người đàn ông, bạn cũng không thể nào tin được khi thấy cánh tay mảnh khảnh ấy của ngài lại có thể mang tôi đi trong khi chạy. Tôi tin là lúc đó ngài ấy cũng đã dùng Thổ thuật Cường hóa Thể chất.
Thầy giáo đã nói rằng việc sử dụng phép thuật từ nhiều thuộc tính khác nhau hay các loại thuật cường hóa khác nhau là rất khó. Thế nên Swyn-san thật sự là một pháp sư tuyệt vời.
Whoaa, trong khi tôi đang bị ấn tượng, lượt của tôi đã đến. Ôi trời! Tôi còn chưa nghĩ đến bất cứ thứ gì nữa.
「Chạy!」(Cô giáo)
Cô giáo lạnh lùng vỗ tay. Âm thanh được khuếch đại bằng phong thuật là tín hiệu để bắt đầu chạy. Chúng tôi lập tức bắt đầu chạy. Tôi không có thời gian để nghĩ về chuyện gì nữa và cũng không thể nào bảo phủ cơ thể mình bằng một bộ giáp pháp lực trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Đành chịu thôi. Quãng đường chỉ có 50 mét thôi mà. Cứ chạy bình thường thôi.
Phải. Chỉ có 50 mét thôi. Tuy nhiên, với tôi nó có lẽ không chỉ là 50 mét.
Hơi thở đang... nặng dần...
Sau khi chạy bằng toàn bộ sức lực trong khoảng thời gian dài như vậy, tôi cuối cũng cũng đến đích. Sau đó, tôi dĩ nhiên là bị lảo đảo và ngã quỵ xuống.
Ể, cái tình trạng gì mà thảm hại thế này? Việc chạy 50m khó đến vậy sao?
Có những đứa trẻ đang chạy mà không dùng pháp lực như tôi; tuy nhiên, so với họ, chân của tôi chậm khủng khiếp. Vì nhóm tiếp theo sẽ không thể tiến lên vạch xuất phát được nếu tôi quá mất thời gian để chạy, vậy nên tôi khẩn trương chạy, và đây là kết quả.
Mình khóc được không đây?
Trong khi tôi đang bị nghiền nát bởi sức nặng vận xui của mình, có một làn gió thư thái thổi qua tôi. Nó có thoảng mùi bánh kem.
「Rufi―?」(Mira)
Khi ngước mặt lên, Rufi lơ lửng trong không trung và tiếp cận tôi để trộm nhìn mặt tôi.
『Chủ nhân, cậu ổn chứ?』(Rufi)
「Rufi... cậu thật sự là đứa trẻ ngoan đấy!」(Mira)
Bị áp đảo bởi cảm xúc dâng trào trong lòng, tôi ôm chặt lấy Rufi.
「Không sao~, tớ đang cố hết sức mình.」(Mira)
「Ể? Em có sao không?」(Cô gái)
「Hawaaa!」(Mira)
Có ai đó hỏi từ sau lưng tôi, nên tôi giật mình quay lại.
「Hawa?」(Cô gái)
「Không, umm, em chỉ hơi giật mình thôi.」(Mira)
Có một senpai với mái tóc đuôi ngựa dài màu hạt dẻ và chị ấy đang nhìn tôi.
「Ah, xin lỗi vì làm em giật mình. Vì thấy em đã quỵ xuống và không hề di chuyển, chị đến để xem tình trạng của em thôi mà.」(Cô gái)
「Cảm ơn chị rất nhiều, em không sao.」(Mira)
Ừm, trái tim tôi đập mạnh. Tim đập mạnh vì vừa chạy xong, tim đập mạnh vì bị bất ngờ, và tim đập mạnh vì lo lắng không biết cuộc đối thoại giữa tôi và Rufi có bị nghe thấy hay không. Nếu chị ấy thấy tôi từ đầu thì tôi sẽ giống như nói chuyện một mình, đúng không? Trái tim tôi liệu có ổn với chuyện này không?
「Em, không có nhiều thể lực lắm.」(Mira)
Tôi chỉnh lại tư thế của mình khi nói vậy. Thật xấu hổ, bị đuối sức chỉ vì chạy có 50 mét thì thật sự quá thảm hại... Vì vốn dĩ tôi không có nhiều thể lực mà.
「Em đã hồi phục đến mức độ có thể tự đi được rồi, vậy nên em sẽ về hàng.」(Mira)
「Được rồi. Nếu em vẫn thấy mệt, đừng do dự mà hãy nói ra nhé, được không?」(Senpai)
Sau khi nói thế, senpai liền chạy về hướng của cô giáo. Chị ấy được bảo phủ trong pháp lực và, với chỉ một bước, chị ấy đã chạy được 8 mét. Giống như đang bay, như đang lướt đi vậy. Chỉ với 6 bước chị ấy đã đến được vạch xuất phát, trước khi giảm tốc và tiếp cận cô giáo. Có lẽ chị ấy đang thông báo về tình trạng của tôi. Cả hai người họ sau đó đều liếc nhìn tôi.
Cô giáo gật đầu, và tôi senpai chạy lại chỗ tôi.
Từng bước, từng bước, chị ấy nhảy đến, và dừng lại bên cạnh tôi.
「Cô nói em không nên cố gắng quá sức đâu.」(Senpai)
Rồi chị ấy trở lại nơi cách vạch đích 30m về phía sau.
「Vậy ra đó là Phong thuật Cường hóa Thể chất sao...」(Mira)
Tôi nhắm mắt lại, và trong khi hít một hơi thật sâu, tôi lưu thông pháp lực bên trong tôi. Trong khi cố hồi phục thể lực nhanh chóng, tôi hổi tưởng lại cảnh tượng mình vừa mới thấy.
Phong thuật Cường hóa Thể chất ———— Di chuyển Tốc độ Cao sao. Không có sự khác biệt nào trong tư thế chạy cả. Cũng không cần phải nhảy quá cao. Nó chỉ là chạy mỗi bước vài mét trong khi chỉ cách mặt đất khoảng vài xăng ti mét.
Tôi cũng đã xác nhận phạm vi ảnh hưởng của pháp lực lần này rồi. Trong cách thức chuyển động của senpai, có một lớp khiên như vỏ trứng vậy. Tôi tin là nó để tránh những cơn gió và giảm sức cản của không khí khi chị ấy tiến về phía trước.
Nói về hình dáng thon gọn để giảm sức cản không khí, nó làm tôi nhớ đến Shinkansen.
Nếu tôi nhớ không lầm, nó là một thứ gì đó có liên quan đến cơ học chất lưu thì phải? Nó được làm thật láng mịn để giảm ma sát và tiết kiệm nhiên liệu. Nó là một thứ mà tôi thấy trên ti vi, vậy nên tôi không nhớ rõ về nó lắm. Tuy nhiên, việc này không phải là do lỗ hổng trong kí ức của tôi. Là do tôi từ đầu đã yếu môn vật lí, vậy nên khi tôi xem chương trình đó, tôi chỉ có thể bình loạn một câu 「Các kĩ sư thật tuyệt với」và chỉ có vậy thôi.
Trở lại vấn đề trước mắt, dù cho đây là một thế giới có phép thuật, không chỉ là không có Thuật Cường hóa nào, như hôm nay, mà còn không có bất cứ phép thuật nào có thể hoàn toàn cho phép con người có thể bay được. Thật đáng thất vọng.
Vậy lắp thêm cánh vào áo giáp pháp lực thì sao nhỉ? Hay là một thứ như một con diều lượn sẽ tốt hơn chăng? Tôi có thể nhảy từ độ cao lớn và rồi liệng về phía trước.
Nó là một thứ mà Cô giáo hằng mơ ước, đúng không? Mặc dù không có cánh, nhưng nếu tôi chạy thật nhanh thì tôi có thể cất cánh, có lẽ tôi có thể đạt đến độ cao cao hơn mái nhà, rồi sau đó từ từ lượn xuống... Hm? Nếu nói về chuyện cất cánh, là nhắc đến một chiếc máy bay, phải không? Dù độ cao khi bay thấp hơn và khoảng cách cũng ngắn hơn nữa.
Còn giờ thì, hãy thử chạy trong khi mặc bộ giáp pháp lực, và thử xem liệu có thể tạo được hình dạng giống quả trứng từ pháp lực của tôi không.
Tôi đã quyết định được bước tiếp theo phải làm gì. Tôi không nhìn vào thẻ trạng thái của mình, nhưng vì tôi không còn thở gấp và hơi thở đã điều hòa, tôi nghĩ giờ tôi ổn rồi. Tôi đứng dậy và đi bộ đến vạch xuất phát.
「Mira-san, tình trạng của em thế nào rồi?」(Cô giáo Phong thuật)
Tôi đang định xếp hàng lại và đợi, nhưng cô giáo đợi ở cuối hàng và gọi tôi.
「Vâng. Em không còn hụt hơi nữa.」(Mira)
「Em làm cô bất ngờ đấy. Cô đã được Trưởng Pháp sư-sama cảnh báo là phải quan tâm đến thể lực của em, tuy nhiên...」(Cô giáo Phong Thuật)
「Em cũng bất ngờ. Dù cho em chỉ chạy bằng toàn bộ sức lực của mình...」(Mira)
Cô giáo cười gượng.
「Việc nâng cao thể lực của em là rất quan trọng; tuy nhiên, sẽ tốt hơn nếu em không dùng toàn bộ sức lực, được không?」(Cô giáo Phong thuật)
「Em hiểu rồi ạ.」(Mira)
Tôi ngoan ngoãn trả lời. 「Tốt.」Cô giáo gật đầu. Nhưng sau đó, cô lại nghiêng đầu.
「Nhưng sao em lại chạy bình thường mà không dùng chút pháp lực nào vậy. Cô có thể nghe lí do được không?」(Cô giáo Phong thuật)
「Chỉ là vì, khi đến lượt em, em vẫn còn đang suy nghĩ. Em không thể bảo phủ pháp lực quanh mình lúc chạy được, vậy nên em nghĩ là nếu chỉ có 50m thì em sẽ ổn thôi.」(Mira)
Kết quả lại là một thất bại hoàn toàn.
「Đ-đúng thật. Vì em vẫn chưa thấy ai làm mẫu trong buổi học, nhất định là sẽ rất khó để em có thể tự mình tưởng tượng ra được. Cô xin lỗi vì việc đó.」(Cô giáo Phong thuật)
「Lượt tiếp theo em sẽ ổn thôi, vì em đã thấy senpai làm lúc nãy rồi. Em sẽ có thể sử dụng phép thuật một cách chính xác rồi.」(Mira)
「Annarose Giralda-san, đúng không? Em ấy là học sinh hàng đầu về phong thuật trong số các học sinh năm nhất đấy.」(Cô giáo Phong thuật)
Học sinh hàng đầu sao? Vậy ra vì thế mà chị ấy ngầu như vậy, có thể chạy 8m chỉ trong một bước.
Chị ấy là kiểu người mặc đồng phục nam thích hợp hơn là mặc đồng phục nữ. Chị ấy có tố chất đóng kịch dzuka. Một người kiểu Onee-sama.
Hm? Khoan đã. Tôi đã nghe cái tên Giralda ở đâu rồi thì phải...
Vì đã đến Kinh đô, tôi đã được gặp nhiều người với cái tên dài, nên nói thật là tôi không thể nhớ chính xác được. Tuy nhiên, vì đọc lên có vẻ quen miệng, nên tôi nghĩ đó là một người gần gũi với tôi.
Trong lúc tôi đang gặp rắc rối với chuyện này, trong tâm trí tôi, một cái tạp dề màu trắng xuất hiện. Đúng rồi. Carla-san có cùng họ với chị ấy. Thuộc tính pháp lực của họ khác nhau, nhưng họ có thể là chị em. Có vẻ như cả những người có quan hệ huyết thống với nhau cũng không không cần phải có cùng thuộc tính. Cũng còn trường hợp của Công chúa với thuộc tính chủ yếu là Thủy và Hoàng tử có thuộc tính Thổ là ví dụ. Vì Công chúa cũng có hai thuộc tính với cái còn lại là Thổ, nên không có nghĩa là việc này sẽ luôn luôn đúng.
「Vì em ấy là người phụ trách cho em, cô thật sự rất nhẹ nhõm.」(Cô giáo Phong thuật)
「Phụ trách cho em?」(Mira)
Tôi nghiêng đầu và cô giáo thành thật nói với tôi.
「Trong số các thành viên tham gia trại huấn huyện lần này, em ấy là người duy nhất có thể dừng em lại.」(Cô giáo Phong thuật)
「Ah, để đề phòng lúc em mất kiểm soát sao? Em sẽ cẩn thận không chạy một cách liều lĩnh đâu.」(Mira)
「Ừm. Chỉ cần nhớ nghỉ ngơi khi nào mệt nhé.」(Cô giáo Phong thuật)
「Vâng.」(Mira)
Tôi nhanh chóng cúi chào cô, và rồi tôi trở lại hàng. Lần này tôi sẽ mặc bộ giáp pháp lực vào.
Vì tôi chỉ chạy thôi, nên tôi nghĩ không cần phải đeo găng tay, nhưng tôi trang bị đầy đủ để luyện tập. Giờ, dù cho tôi có ngã theo cái cách hoành tráng nhất, tôi vẫn sẽ ổn. Tôi kéo dài phần áo nịt ngực để che phủ cho đến viền chiếc váy.
Lúc nãy khi tôi chạy, tôi nhận ra rằng vì chiếc váy một mảnh có hình dạng váy loe, tôi nghĩ là viền váy có thể bị tốc lên một cách ngoạn mục.
Vì chiếc áo khoác sẽ bay phất phới trong gió mà, nó sẽ không thể che phủ được cái váy. Mặc dù tôi nghĩ là sẽ không sao nếu tôi dùng pháp lực để can thiệp vào cơn gió.
Hay đúng hơn, xin hãy cho chúng tôi đồng phục thể dục đi chứ. Từ đầu thì sao chúng tôi phải chạy trong khi mặc bộ đồng phục này? Là vì chúng tôi không được chọn trang phục trong thời chiến sao? Vậy thì tôi ước được mặc quần leggings dưới váy!
Tôi tiếp tục ném những lời phàn nàn trong tâm trí và trong khi đợi đến lượt mình, tôi liên tục loại bỏ và mặc lại bộ đồ phép. Mặc dù sẽ rất lí tưởng nếu có thể mặc nó ngay lập tức, nhưng giờ tôi chỉ có thể mặc trong khoảng thời gian ngắn, dù vậy tôi nghĩ có lẽ thế này vẫn ổn thôi.
Khi chỉ còn hai người nữa là đến lượt tôi chạy, tôi ngừng luyện tập và mặc sẵn bộ giáp trong lúc chờ đợi, và rồi một lần nữa tôi đứng trước vạch xuất phát. Tôi tưởng tượng ra một tấm khiên ở trước mắt. Nó có dạng quả trứng để giảm sức cản không khí. Tuy nhiên rõ ràng là tôi phải tìm ra hình dạng tối ưu và tranh thủ bản thân một lúc nào đó thôi.
「Chạy!」(Cô giáo Phong thuật)
Cùng với tiếng *Bam*, tôi bắt đầu chạy. Trong bước đầu tiên tôi bắt đầu gia tốc với một bước nhảy, nhưng vì tốc độ bất ngờ, tôi theo phản xạ cứng đờ người lại. Với một âm thanh tác động nhẹ, chân tôi chạm xuống mặt đất. Có vẻ như tôi vô thức bóp méo tấm khiên hình quả trứng và làm thành một tấm khiên ngang.
Một cách nhút nhát, tôi nhìn xung quanh. Tôi đã thành tâm điểm chú ý. Giờ tôi đang cách vạch xuất phát 30m. Những ánh nhìn đó... chắc hẳn là vì tôi đột nhiên phóng lên, nhỉ? Dù sao thì, những đứa trẻ khác chỉ đi được có 5m mà.
Trong khi giấu đi nỗi lo của bản thân, tôi nghiêng đầu nhìn về phía họ. "Đừng bắt bẻ tôi. Chính bản thân cô ấy cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa mà" là điều tôi muốn khẩn cầu với khán giả.
Tôi lờ đi ánh nhìn của mọi người và trở lại đường chạy. Lần này tôi hơi chậm rãi hơn khi nhảy về phía trước. Tôi cũng chậm rãi đặt chân lên mặt đất, và *pyon* nhảy lên, và rồi tiếp đất. *pyon* nhảy lên và hạ cánh. Tôi lặp đi lặp lại việc này. Tôi lo là liệu khoảng cách 2 mét giữa một bước có được cho là quá yếu không. Tôi ung dung trở thành người đầu tiên về đích. Ye~ay!
Tuy nhiên, thật là phiền phức. Không hề bỏ bổ giáp, tôi trở lại vạch xuất phát, trong khi thở dài một tiếng nhỏ.
Có vẻ như là tôi bị sợ tốc độ. Lí do mà tôi vô tình cứng đờ người ngay sau khi bắt đầu không chỉ là vì tôi bị bất ngờ bởi tốc độ cao đột ngột, mà còn vì tôi sợ nữa. Sau đó tôi không thể bước được bước nào dài nữa.
「Hah.」(Mira)
Lần này tôi thở dài một tiếng lớn.
Tôi nhớ lại về việc tôi ghét tàu lượn như thế nào vì tôi không chỉ bị say sóng, mà còn vì tôi rất tệ với tốc độ cao. Dù cho tôi có pháp lực cấp độ cheat, có lẽ là tôi không thể nào tự mình bay được. Thật đáng thất vọng quá đi.
Có lẽ nếu tôi nhờ Rufi, thì tôi có thể bay chầm chậm. Vậy có lẽ, tôi có thể trở nên quen với nó.
Tôi không biết tôi cần bao nhiêu pháp lực cho việc đó, nhưng nếu tôi dùng lượng pháp lực hư cấu của mình, thì tôi nghĩ là cũng có thể được. Tuy nhiên tôi sẽ không bị khuất phục trước cám dỗ của việc bay đâu.
Khi trở lại xếp hàng, tôi hỏi cô giáo.
「Em sợ tốc độ cao, vậy em nên làm gì về việc này ạ?」(Mira)
Sau khi tôi hỏi, cô giáo đứng hình cục bộ, rồi, với một biểu hiện nghiêm trọng, cô cau mày.
「Cô giáo?」(Mira)
「Cô xin lỗi. Vì chưa từng có ai hỏi cô về việc đó cho đến giờ, nên ...」(Cô giáo Phong thuật)
「Chưa từng có ai sao?」(Mira)
「Chưa từng. Dù gì thì, phần lớn đều hỏi cô làm thế nào để chạy nhanh hơn.」(Cô giáo Phong thuật)
Pháp sư hệ phong là con quỷ tốc độ sao?
「Đúng vậy. Ví dụ như, những người liều lĩnh khi lái xe ngựa sẽ không hề nhận thức được tốc độ của họ, nên...」(Cô giáo Phong thuật)
Tại nạn nhỉ?... Tôi chắc chắn đảm bảo rằng sẽ có khả năng việc đó xảy ra. Ở kiếp trước của tôi cũng vậy mà.
Tôi chầm chậm lắc đầu về hai phía. Tôi không thể nói được ―― rằng tôi bị một chiếc xe húc văng.
「Phải. Em chưa từng trải nghiệm việc đó bao giờ, đúng không?」(Cô giáo Phong thuật)
「Dạ chưa.」(Mira)
Ít nhất là trong thế giới này. Đành chịu thôi nếu tôi sợ nó, cô giáo nói vậy trong khi cười gượng.
「Không nói đến tốc độ, em cũng đã có thể thực hiện được phép thuật một cách liên tục; mặc dù, cô nghĩ khoảng cách có hơi ngắn. Điểm số có hơi thấp, nhưng dù vậy, có lẽ cô có thể cho em điểm đậu.」(Cô giáo Phong thuật)
「Thật sao!?」(Mira)
「Tuy nhiên, em vẫn cần phải luyện tập cho đến giờ ăn trưa. Vì nếu như em có thể quen với nó thì em có thể sẽ ổn với tốc độ. Sau bữa trưa, sẽ có một bài kiểm tra, hãy tham khảo ý kiến của các giáo viên khác cho bài kiểm tra đó.」(Cô giáo Phong thuật)
「Ah, vâng ạ...」(Mira)
Cô ấy dội một gáo nước lạnh vào sự phấn khích của tôi trước khi nói một thứ bất ngờ bằng giọng đều đều.
「Dù em vừa vặn đậu, cô tin là em vẫn cần phải luyện tập, đúng không? Bất luận thế nào, em là người mới được trông đợi mà.」(Cô giáo Phong thuật)
Lần này, tôi cảm thấy như thể cô ấy ám chỉ rằng 「Xin hãy hoàn thiện phép thuật bay bằng mọi giá.」Dù cho cô ấy không hề đề cập gì đến chuyện bay, thế nhưng, quả nhiên, đó ý thật sự của cô nhỉ?
Tuy nhiên, tôi phải nói là tôi không cố ý đọc bầu không khí đâu! Vì nó cần rất nhiều nỗ lực nếu muốn bay được mà. Nó không phải giống như là có thể tạo ra một phép thuật bay phù hợp cho mọi người được.
「Em hiểu rồi. Em sẽ tiếp tục tập luyện. Cảm ơn cô rất nhiều.」(Mira)
Tôi đồng ý tiếp tục tập luyện trước khi cúi đầu và đi đến chỗ khác. Khi tôi tiến đến vạch xuất phát, Rufi đến gần với biểu hiện không vui. Guno và những người khác đang đợi ở nơi khác và đang xem chúng tôi luyện tập.
Vì bài học về cơ bản không cần đến sức mạnh của họ, họ không cần phải đặc biệt ở cạnh tôi. Khi Rufi đến gần tôi lúc đó, có lẽ là vì cô ấy lo lắng cho tôi.
『......Chủ nhân』(Rufi)
Tôi cười và chọc vào cái má đang phồng lên của Rufi.
「Sao cậu lại làm khuôn mặt như thế vậy? Tớ sẽ tự mình vượt qua được rào cản này, vậy nên trong những ngày tiếp theo, hãy giúp đỡ tớ nhé, được không?」(Mira)
『Rõ~!』(Rufi)
Rufi cười rạng rỡ như mặt trời.
Un. Dễ thương quá. Dễ thương quá!