Tenseisha wa Cheat o Nozomanai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3470

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 302

Tập 1 - Chương 4.

Chương 4

Phần 1

「Ôi trời, Mira đã về rồi kìa!」(Bác A)

Bác bảo ai là còn gái đã li dị hả? Cháu không nhớ là đã rời khỏi nhà như là một cô dâu đấy! Cháu chỉ là một cô bé 5 tuổi thôi mà!

Trời đã chập tối khi tôi về đến làng. Các bác-san vừa nói những lời kì quặc như thế khi đang trên đường về nhà sau chuyến đi săn.

「Các hiệp sĩ đã bị thương. Cháu muốn mượn chiếc xe ngựa và xin bác trưởng làng được giúp đỡ. Bác ấy có ở nhà không?」(Mira)

「Cái gì? Vậy thì ta phải nhanh tìm sự giúp đỡ thôi. Ta sẽ tìm ít nhất 10 người để làm vệ sĩ! 」(Bác Bean)

「Ah, đợi một chút-...」(Mira)

Trước khi tôi kịp nói xong, bác Bean đã chạy đi mất. Tôi không kịp ngăn bác ấy lại.

「Thật là ngốc. Dù cho ông ta có tập trung mọi người và đi ngay lúc này thì cũng chỉ có thể đến đó lúc nửa đêm thôi.」(Bác A)

「Đúng thế. Tuy nhiên, Mira, người đã đi lúc sáng, có thể xoay sở để về vào lúc tối thế này. Điều đó có nghĩa là họ ở không xa lắm, đúng không?」(Bác B)

「Un. Vì cháu bị say xe khi đi, chúng cháu chỉ đi chậm được thôi. Khi đang ăn trưa, chúng cháu bị ma thú tấn công. Tuy nhiên, vì cháu đã về khi chỉ với 1 con ngựa, cháu đã trở lại nhanh hơn.」(Mira)

Không có đồng hồ và tôi đã ngủ trên suốt hành trình nên tôi không biết giờ chính xác, nhưng tôi nghĩ chúng tôi đã đi khoảng 4 tiếng đồng hồ. Chuyến đi về thì mất 3 tiếng. Dù con ngựa chỉ chở sức nặng của một đứa trẻ và 4 Tinh linh (tôi không biết họ có cân nặng hay không nữa), nhưng thời gian con ngựa nghỉ ngơi cũng được tính vào. Nếu chúng tôi khởi hành ngay lúc này, chúng tôi có thể đến chỗ các hiệp sĩ vào lúc tối, nhưng khi chúng tôi trở về làng thì sẽ vào khoảng độ nửa đêm.

「Vậy sau khi nói chuyện với trưởng làng, cháu nên về nhà và nghỉ ngơi vì cháu đã đi suốt cả ngày rồi mà, cháu hẳn đã rất mệt.」(Bác A)

「Đúng thế. Nếu cháu nói cháu muốn đi vào sáng sớm mai, trưởng làng sẽ đồng ý. Không cần phải đuổi theo tên Bean đó đâu. 」(Bác B)

Cả hai người nhìn nhau và gật đầu nhau.

Bác Bean là một người tốt, nhưng bác ấy lại khá hấp tấp ―― bác ấy có xu hướng làm mọi việc trước khi nghe hết toàn bộ câu chuyện.

「Vậy thì cháu sẽ làm theo lời bác. 」(Mira)

Tôi liếc nhìn Thổ Tinh linh khi anh ấy giục con ngựa đi bộ chậm rãi về phía trước.

「Ou! Nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé!」(Các bác)

「Cảm ơn các bác!」(Mira)

Khi tôi vẫy tay về phía sau, tôi chào tạm biệt với các bác.

Phần 2

Góc nhìn người dẫn chuyện*

「Hm?」(Zil)

「Sao vậy, Zil?」(Pom)

Pom gọi người đang nheo mắt nhìn hình bóng đứa trẻ có mái tóc nhìn như con rùa ở xa.

「Không phải đó là Mira sao? Chân con bé không với đến bàn đạp được, nhưng con bé cưỡi ngựa khá tốt đấy nhỉ.」(Zil)

Pom giật mình vì những gì ông ta thấy. Chắc chắn là cặp chân nhỏ nhắn, mảnh khảnh và thon thả đó đang ở trên yên ngựa, nhưng bàn đạp thì ở dưới xa chân con bé. Nhưng dĩ nhiên là thế rồi, con bé chỉ mới 5 tuổi thôi mà, vậy nên chân con bé không thể nào chạm đến bàn đạp được thôi.

「Chúa ơi, ông nói đúng đấy. Không phải như vậy rất nguy hiểm sao?」(Pom)

「Mặc dù nguy hiểm, con bé đã có thể an toàn trở về đây một mình rồi đấy.」(Zil)

「Chắc có lẽ vị Pháp sư đó đã ban cho con bé sự bảo hộ nào đó rồi.」(Pom)</font>

「Chắc vậy.」(Zil)

「Thật tuyệt vời.」(Pom)

Vị pháp sư đã đến làng Ilga vẫn còn trẻ, vì cậu ấy trông như khoảng mấy năm đầu của tuổi đôi mươi mà thôi. Tuy nhiên, cậu ấy cũng có vẻ là một người có ảnh hưởng. Với Mira và Gai, có thể được gặp một người tốt hướng dẫn cho chúng như thế, cả Zil và Pom đều rất hài lòng.

「*ắt xì*」(Mira)

Mira hắt hơi và rùng mình khi cô bé dần trở nên nhỏ hơn vì khoảng cách xa dần.

Phần 3

Góc nhìn của người dẫn chuyện*

「Xin hãy dạy phép thuật cho cháu!」(Gai)

Vài phút sau khi Mira đi gọi người trợ giúp. Swyn bị bất ngờ với cậu bé đang cúi thấp đầu.

Người bạn thuở nhỏ của cậu là một cô gái có thể dùng Thổ thuật đến mức độ như thế ―― sử dụng phép thuật của Swyn mà cô ấy mới thấy lần đầu ở một phạm vi lớn hơn nhiều. Với một cậu bé ở tuổi này, không nghi ngờ gì điều này đã động chạm đến sự ganh đua trong lòng cậu. 'Mặc dù, muốn cạnh tranh với pháp lực của cô bé đó, là do đây là tuổi trẻ của cậu, không, sự ngây thơ chăng?' Swyn thầm nghĩ.

「Cháu lớn hơn Mira một chút, vậy nên cháu nghĩ là con trai, cháu cần phải bảo vệ Mira. Tuy nhiên, Mira rất mạnh. Cậu ấy có thể tự mình đánh bại cả một con ma thú mà.」(Gai)

「Nếu đứng trên quan điểm đó thì không phải chúng tôi, những người được một cô bé cứu, là những người lớn đáng xấu hổ sao? Ý cháu là vậy sao?...」(Swyn)

Một cách tự nhiên, ánh mắt của những người lớn khác đều hướng về Gai.

「Không. Nhưng, bất kể cậu ấy có mạnh thế nào, cháu không nghĩ Mira có thể một mình làm mọi thứ. Cháu muốn mạnh hơn. Cháu muốn trở thành một người có thể giúp được Mira.」(Gai)

「Nói hay lắm!」(Các Hiệp sĩ)

「Như một người đàn ông nhỉ?」(Các Hiệp sĩ)

Các Hiệp sĩ khen ngợi làm cậu bé trở nên xấu hổ và gãi đầu. Thấy được khung cảnh thú vị ấy, Swyn cười.

「Dù sao thì, cháu không thể để thua Thổ Tinh linh đó được.」(Gai)

「Wa?」(Các Hiệp sĩ)

「Với Tinh linh sao?」(Swyn)

Bối rối, Swyn thử hỏi lại.

「Vâng. Thổ Tinh linh đã trở thành người lớn sau khi nhận pháp lực từ Mira ấy. Vào lúc mà con ngựa mà Mira cưỡi bắt đầu di chuyển, không rõ sao cháu thấy hơi bực với anh ấy.」(Gai)

'Sao cậu ta lại thấy vậy được nhỉ?' Họ đang nhìn cậu bé và cố suy nghĩ. Với Guze và Blum ở giữa, vì họ không thể di chuyển do bị gãy xương sườn, những người lớn túm tụm thảo luận.

「Oi, tôi không thấy được Tinh linh bé nhỏ.」(Kenan)

「Đúng như dự đoán, tôi cũng không thể thấy được các Tinh linh chibi đó.」(Panama)

Với những lời Kenan nói, Panama gật đầu đồng tình.

「Vào lúc đó, thật ra chuyện gì đã xảy ra vậy. Pháp sư Coolyard?」(Hiệp sĩ)

「Cũng không phải là tôi có thể thấy được các Tinh linh mà...」(Swyn)

「Anh có cảm nhận sự hiện diện của Tinh linh không?」(Hiệp sĩ)

Swyn trở thành tâm điểm chú ý của các Hiệp sĩ. Anh ta không có đôi mắt có thể thấy được pháp lực hay Tinh linh, như phần lớn các pháp sư. Tuy nhiên, nếu có một lượng lớn pháp lực tập trung ở 1 địa điểm, dù cho pháp sư không thấy được thì họ cũng có thể cảm nhận được. Năng lực đó gọi là năng lực Cảm nhận, trong khi năng lực thấy được chúng bằng mắt gọi là Viễn kiến Tinh linh.

Như khi Mira đi gọi giúp đỡ với các Tinh linh, cái nhìn của Swyn hướng về phía họ.

「Khi Mira-san bồng bềnh lên yên ngựa, tôi nghĩ cô bé được Thổ Tinh linh nhấc lên.」(Swyn)

Các Hiệp sĩ gật đầu. Mặc dù lúc đó họ bị bất ngờ, việc Tinh linh có thể tác động đến vật thể cũng khá phổ biến rồi. Cái tách mà ai đó muốn cầm lên bị đẩy ra xa; hay, miếng cuối cùng của một món đồ ăn vặt biến mất. Đó chủ yếu là những trò đùa của Tinh linh.

「Khi con ngựa phi nước đại, tôi cảm nhận một thực thể ôm quanh Mira từ phía sau.」(Swyn)

「Nó làm tôi nhớ lại, mặc dù lúc đầu cô bé vùng vẫy không thăng bằng, đột nhiên cô bé ngồi vững lại.」(Panama)

Panama đưa tay lên cằm và đồng tình với Swyn. Khi anh cưỡi cùng một phụ nữ hay đứa trẻ, anh ấy sẽ để tay quanh họ để họ không ngã ngựa.

「Nói cách khác, là ghen đó.」(Panama)

「Dù cho cậu ta không thấy được, cậu có thể cảm nhận nó, thật tuyệt vời.」(Guze)

「Ganh tị sao?」(Kenan)

「Tuyệt thật. Vì ghen mà năng lực cảm nhận của cậu bé gia tăng sao?」(Blum)

Gai, người nhận ra những người lớn đang nhìn mình với ánh mắt hờ hững nhưng lại lại không biết họ đang nói chuyện gì, nhìn thẳng vào Swyn.

「Ngài dạy phép thuật cho cháu được không?」(Gai)

Swyn cười gượng và gật đầu. Dù cho anh có nói là không đi nữa, Gai vẫn sẽ không từ bỏ. Nếu Swyn không quan sát cậu cẩn thận, sẽ có nguy cơ Gai sẽ hành động bất cẩn với pháp lực thuộc tính hỏa của cậu, vậy nên cách này sẽ tốt hơn.

Trước đó, với phong thuật, Swyn gửi một con chim liên lạc chuyển báo cáo đến Kinh đô. Anh báo cáo rằng, để giúp những người lính bị thương, họ sẽ cần phải trở lại làng Ilga và hồi phục ở đó. Và vì chiếc xe ngựa đã bị con ma thú phá, anh để nghị được có người đến đón.

Anh chỉ có thể chuyển thông điệp đến với người mà anh quen biết và có thể dùng phong thuật, vậy nên anh không thể liên lạc với làng được. Dù cho mỗi làng đều có chi nhánh của Hiệp hội Tinh linh, chi nhánh Hiệp hội Tinh linh ở làng Ilga không có pháp sư. Phong Tinh linh Vương có thể đóng vai trò trung gian, nhưng nó không được kết nối với mạng lưới, và không có ai trong số các hiệp sĩ tuần tra có thể liên lạc được.

Vẫn có các thợ săn ở trong dân làng, nhưng cho dù đã làm quen với họ khi ở lại đó, trong số họ không có ai có thuộc tính phong cả, vậy nên đành chịu thôi.

Vì các pháp sư còn hoạt động với thuộc tính phong có thể dùng Chim Liên lạc rất cần thiết, họ có khuynh hướng tập trung ở khu vực thành thị. Swyn luôn nghĩ rằng nếu thông điệp không thật sự quan trọng, thì ít nhất cũng có thể gửi nó qua đá phép thuật thu phát chứ.

Phải mất một thời gian để nhận lại được câu trả lời từ Kinh đô. Mặc dù chuyến đi từ Kinh đô đến làng Ilga không có vấn đề gì đặc biệt, nó vẫn khá xa. Đồng thời, tình trạng của con Mana Eater bị đánh bại, dựa trên cách xử lí trước đó của họ, sẽ cần một thời gian để Hội có thể xác nhận nó. Vậy nên, mọi thứ sẽ khoảng 2 tuần trước khi họ được đón. Chừng đó còn nhiều hơn đủ thời gian nữa.

「Vậy thì tôi sẽ dạy cháu thực chiến.」(Kenan)

「Thật sao!?」(Gai)

Kenan xoa đầu Gai người đang nhìn ông ấy bằng ánh mắt long lanh.

「Dĩ nhiên. Vì tôi cũng thuộc tính hỏa mà.」(Kenan)

「Dù là chúng ta sẽ phải dùng phương pháp huấn luyện của Hiệp sĩ.」(Blum)

「Dù vậy chúng tôi cũng không thể thắng được Mana Eater.」(Guze)

Kenan ngừng xoa đầu và quay mặt về phía cấp dưới của mình với một nụ cười quỷ quái.

「Ba tên khốn kia. Sau khi các ngươi hồi phục, chuẩn bị mỗi người chạy 10 cây số đi.」(Kenan)

「Cái... Ác quỷ!」(Blum)

「Ác quá đó, Đội trưởng.」(Guze)

「Tại sao tôi cũng bị lôi vào chuyện này?」(Panama)

「Chịu phạt chung.」(Kenan)

Cậu bé với ánh mắt long lanh thán phục những người lớn đang hăng hái kia. Cậu siết chặt tay và giơ lên.

「Cháu sẽ đánh bại Mana Eater!」(Gai)

「Không được đâu.」(Kenan)

「Không xảy ra đâu.」(Blum)

「Không có cơ hội đâu.」(Guze)

「Không thể nào đâu.」(Panama)

Cậu trai đang giơ nắm đấm mất đi sức mạnh.

「Sao cháu không thể làm được?」(Gai)

「Dù cho cháu có hờn dỗi đi nữa, chuyện bất khả thì vẫn là bất khả thi thôi. Hỏa thuật khác với Thổ thuật, nó không có sức nặng. Dù cho cháu phóng Hỏa thuật trúng nó thì cũng không gây sát thương được, vì nó chỉ cần ăn nó thôi.」(Kenan)

「Nếu là Mira thì, cô bé có thể chỉ cần áp đảo nó bằng hỏa lực thuần túy thôi.」(Panama)

Cũng có thể lắm.

Mọi người, vào lúc đó, ngay lập tức đồng tình trong lòng.

「Cho dù với Thổ thuật mà Mira-chan sử dụng, nếu bức tường đó không hoàn thiện, nó đã bị đánh sập khi Mana Eater đâm vào nó rồi. Nếu chỉ có một cái hố, Mana Eater có thể chỉ cần rướn người vượt qua nó mà thôi.」(Kenan)

「Tôi nghĩ kết cục sẽ như vậy.」(Blum)

Nghe thấy những lời của Kenan, Blum cười gượng. Swyn cũng đồng tình.

「Một bức tường không bị nứt khi bị một con ma thú đã gia cường cơ thể bằng ma thuật đâm vào, và với cái hố làm nó rơi xuống đất, thuật gia cường cơ thể sẽ vô dụng. Dù là chiến thuật khá đơn giản, nó thật sự rất hiệu quả với con ma thú.」(Swyn)

「Dù gì thì nó cũng cần một lượng pháp lực lố bịch.」(Blum)

「Chúa ơi. Cần đến bao nhiêu pháp sư mới có thể thực hiện phép thuật đó chứ?」(Kenan)

Kenan nói đùa một câu, nhưng không ai đáp lại. Gai có thể không hiểu mức tiêu chuẩn, nhưng những người khác hiểu là nó không phải là một thứ có thể cười được và khóa môi lại. Có lẽ nó bằng với khoảng 30 người với pháp lực bình thường. Dĩ nhiên, bình thường một đứa trẻ 5 tuổi không thể có lượng pháp lực tương đương với một pháp sư điển hình nữa.

「Gai-kun. Hãy học từ cái cơ bản nhất. Tôi cũng muốn Mira hiểu được cái cơ bản.」(Swyn)

Swyn-san trở lại chủ để bằng cách hơi gượng ép. Từ đầu Gai đã nói là muốn học phép thuật, vậy nên cậu ấy sẽ học. Các Hiệp sĩ cũng không tiếp tục chủ để trước nữa.

「Giống như những gì tôi đã nói trên xe, phép thuật là một hiện tượng tưởng tượng, dùng pháp lực như nhiên liệu, và yêu cầu các Tinh linh thực hiện nó. Pháp lực thuộc tính Hỏa sẽ gọi Hỏa Tinh linh. Cháu còn nhớ điều này chứ?」(Swyn)

「Vâng, Swyn-san.」(Gai)

Nghe thấy câu trả lời đầy năng lượng như vậy, Swyn gật đầu hài lòng. 

Ở Học viện, việc đầu tiên họ sẽ dạy là cách dùng Phép thuật Tiêu chuẩn. Nếu một người không thể dùng phép thuật bằng chính pháp lực của họ; nhiều người sẽ cùng đọc thuộc lòng câu thần chú, vậy nên cần phải tưởng tượng giống nhau. Nếu không thì các Tinh linh sẽ bối rối không biết phải thực hiện phép thuật nào và sẽ gây ra lạc điệu.

Hơn nữa, việc dạy học sinh dùng Phép thuật Tiêu chuẩn khá dễ. Đó là một trong những lí do chính, nhưng hạn chế của Phép thuật tiêu chuẩn là trong thực chiến, loại phép thuật được sử dụng có thể dễ dàng đoán được.

Vì không có cơ hội nào để chuyển hình ảnh chi tiết đến với các Tinh linh trên chiến trường, để bổ sung cho việc tưởng tượng, một câu thần chú là rất cần thiết. Đồng thời, vì các Tinh linh không thể thực hiện yêu cầu của họ nếu không nghe được thần chú, người pháp sư không thể chỉ nói thầm trong miệng được ―― trừ Phong Tinh linh có thể nghe thấy tiếng nói thầm. Đó là lí do tại sao trong khi nghiên cứu các câu thần chú ngắn và nhiều phép thuật hiệu quả hơn, nhiều người đã trở về với câu thần chú nguyên bản.

「 có công dụng thay thế cho ngọn đèn, là nền tảng của Hỏa thuật bằng cách tạo và điểu khiển lửa. Phép công kích bắt đầu với . Cố hết sức học nó nhé.」(Swyn)

「Vâng. À không, ý cháu là, Yes Sir!」(Gai)

Cậu trai đang tràn trề động lực.

Đó là việc tốt. Khi so sánh bản thân với người bạn thơ ấu của mình, cậu không hề than vãn về thứ cậu không làm được, thay vào đó cậu quyết định nâng cao những gì cậu có thể làm. Như thế cậu sẽ trưởng thành hơn.

Swyn nghĩ rằng anh ấy cũng cần phải làm việc chăm chỉ hơn nữa. Bằng cách rèn luyện cơ thể, lượng pháp lực của một con người có thể được gia tăng. Phương pháp duy nhất với anh ấy là tiêu tốn một lượng pháp lực lớn và rồi chờ nó hồi phục. Vì anh không nghĩ rằng pháp lực của anh có thể nhiều hơn được nữa, anh hiến dâng bản thân để học phép thuật, nhưng giờ anh quyết định sẽ bắt đầu tập luyện lại.

Núi cao còn có núi cao hơn. Anh hiểu điều đó, nhưng... Người lớn không bao giờ nghĩ sẽ tồn tại một người thách thức lẽ thường đến vậy.

Và rồi, vào trưa ngày hôm sau, cô-bé-thách-thức-lẽ-thường đó quay lại. Cậu bé với tính cách thẳng thắn nhanh chóng trình diễn phép thuật mà cậu vừa mới phần nào học được, mặc dù vẫn còn chưa hoàn thiện. Sau đó cô gái, người vừa thấy nó, trình diễn một biến thể với một sự điều chỉnh không thể tin nổi lên nó. Và những người đàn ông ở đây không thể nào hiểu được những gì cô bé vừa mới làm.

Phần 4

Góc nhìn của Mira*

「Nhận lấy mana và thiêu rụi tất cả! !」(Gai)

Với một tiếng "bashuuu", một ngọn lửa kích thước bằng bàn tay người lớn bùng nổ, để lại vết cháy xém trên bề mặt tảng đá bị trúng.

「Woooo」(Những người khác)

Tiếng reo ngưỡng mộ và tiếng vỗ tay vang lên dưới bầu trời xanh. Gai kiêu hãnh nhìn tôi. Trong khi đang phấn khích cực độ, cả khuôn mặt cậu ánh lên nụ cười.

「Tuyệt chứ, Mira?」(Gai)

「Phải, rất tuyệt. Cậu đã có thể dùng được 2 loại Hỏa thuật mà chỉ cần học qua một đêm.」(Mira)

Tôi trở lại với chiếc xe đẩy để giải cứu, cùng với bố Egil, anh cả của Gai Zack-nii, và cựu Thợ săn giờ là một thợ rèn Kuga-san là những người giúp đỡ. Lúc này chúng tôi đang nghỉ ngơi. Sau khi ăn trưa, chúng tôi xem Gai trình diễn Hỏa thuật mới học được: và .

Cậu ấy vừa mới trình diễn phép .

Hỏa Tinh linh, người giúp đỡ cậu ấy làm phép, cũng đang vẫy tôi từ trên vai Gai.

Thật dễ thương.

Tuy nhiên, tôi nhận ra một vấn đề. Có một Hỏa Tinh linh khác đang chơi đùa trên đầu gối của Thổ Tinh linh, người đang ngồi bên cạnh tôi. Cả 2 Hỏa Tinh linh đều giống nhau, nhưng màu đỏ thì khác nhau một chút. Màu vỏ của cây dao găm và họa tiết trên hông họ cũng hơi khác nhau.

Tôi như đang chơi trò tìm điểm khác nhau vậy. Vì từ giờ, Tinh linh và tôi sẽ cùng hành động với nhau, nên tôi cần phải nhanh chóng tìm ra điểm khác biệt.

Cả một cái tên nữa. Thật bất lịch sự khi gọi chúng chỉ bằng tên dòng họ. Mặc dù lúc này chỉ mới có 2 Hỏa Tinh linh không tên, nhưng khi chúng tôi bắt đầu học phép thuật ở Học viện, tôi nghĩ sẽ có nhiều tinh linh hơn nhiều. Nếu tôi gọi "Hỏa Tinh linh", thì có lẽ mọi hỏa tinh linh khác đều sẽ quay đầu về phía tôi. Việc đó không vui chút nào.

Nó cũng giống như khi gọi "Tanaka-san" tại khu buôn bán ở thành phố và rồi các Tanaka-san mà bạn không biết nhìn bạn ấy.

Tôi thật ganh tị với người không thấy được họ. 'Tinh linh đến từ đâu' hay 'Họ trở về đâu', 'Có phải khi họ nhận pháp lực không?' Họ có thể bỏ qua mà không cần phải trả lời những câu hỏi đó.

Nhưng, vì tôi có thể thấy họ nên tôi không thể nào không nghĩ về 'những đứa trẻ này luôn ở đâu vậy?', 'tại sao chúng chỉ xuất hiện khi dùng phép thuật?' và đủ câu hỏi khác. 「Nếu sự tồn tại của Tinh linh là đúng, vậy thì nó đúng. Nếu không, vậy thì sẽ rất khó làm phép.」Có rất nhiều thứ mà tôi muốn tsukkomi việc này.

Mà giờ, nếu có cơ hội, tôi sẽ hỏi tên của họ. Nếu họ không có, vậy thì tôi chỉ cần cho họ một cái tên là được thôi.

「Nhưng tưởng tượng vẫn chưa đủ. Cái mà Đội trưởng tạo ra lớn hơn vì nó dùng nhiều pháp lực hơn. Hơn nữa nếu chỉ với phép thuật ở cấp độ này, Mana Eater sẽ chỉ hấp thụ nó thôi.」(Gai)

Gai quẹt môi, và rồi tận dụng cơ hội này để ngồi xuống. Tôi cũng trở lại với những suy nghĩ của mình.

「Một con Mana Eater sao, nó là loài ma thú tệ nhất, đúng không? Cháu chỉ có thể thắng được nó nhờ các Hiệp sĩ-sama thôi.」(Kuga)

Kuga-san cười thật lòng và nói 「Với một con gà, nó tuyệt đối không thể nào.」

Ánh mắt của các Hiệp sĩ lượn ra xa.

「Không, đó là...」(Đội trưởng)

「Người đã đánh bại nó chính là Mira đấy!」(Gai)

Cắt ngang lời của Đội trưởng-san, Gai nói ra sự thật. Dù cho cậu ấy có thể đạt đến đẳng cấp có thể dùng phép thuật, Gai vẫn là Gai. Sự thiếu năng lực đọc tình huống của cậu vẫn còn đó và nhăng xị hết cả lên.

Bố, Zack-nii, và Kuga-san đều hốt hoảng và nhìn tôi. Cũng đúng thôi.

「Nhưng con chỉ thả nó xuống một cái hố thôi mà.」(Mira)

Tôi nghiêng đầu, và nói bằng giọng trẻ con hết mức có thể. Nhóm người từ Kinh đô như muốn nói rằng 「Cái『chỉ』đó mới là vấn đề đấy」, nhưng tôi cẩn thận giả vờ như không nhận ra nó.

Kuga-san nhìn tôi đây nghi hoặc và ho một tiếng.

「Anh không thể đợi xem sau này con bé sẽ như thế nào. Gai, chăm chỉ lên nếu không em sẽ bị thống trị đấy. Nghe không?」(Zack)

Khi nói vậy, Zack-nii cười đắc ý và ôm lấy đầu Gai trong tay anh. Bố tôi xoa đầu tôi liên hồi. Ánh mắt bố bắt gặp ánh mắt của tôi và bố cười một nụ cười phức tạp.

「Đừng quá liều lĩnh nhé 」(Egil)

Tôi trả lời bằng một nụ cười yếu ớt. Dù bố không nói nhiều, tôi vẫn yêu người bố tốt bụng của tôi rất nhiều.

Đúng vậy. Sau khi tôi tốt nghiệp Học viện, nếu tôi tạo ra những phép thuật hay công cụ phép thuật mới, tôi có thể bán nó với giá cao, đúng không? Vì có khả năng là Pháp sư Triều đình sẽ bị gửi ra chiến trường.

Với quyết tâm mới trong tôi muốn dùng sức mạnh cheat này một cách nghiêm túc, tôi húp một ngụm trà thảo mộc.

「Kuga-san từng là thợ săn phải không ạ?」(Gai)

Gai, người vừa thoát khỏi tay anh trai mình, chạy đến bên Kuga-san.

「Phải. Nhưng hạng của ta chỉ là D, thế thôi.」(Kuga)

「Là vì bác yếu sao?」(Gai)

「Nghe đây Gai, cháu không được nói vậy. Đúng thật D là hạng thứ tư từ dưới lên (trước E+, E và F) và ta cũng không có pháp lực cần để được học trong Học viện khi còn nhỏ. Tuy nhiên, tay của ta giống tay của một thợ rèn hạng nhất đấy.」(Kuga)

Cậu cần phải suy nghĩ trước khi nói chứ. Thật đấy! Đầu Gai đang bị ấn giữa hai tay Kuga-san.

「Trừng phạt này!」(Kuga)

「Ughghgh, đau quá..., đau quá, tha cho cháu...」(Gai)

Gai, người cuối cùng cũng được thả ra sau khi bị phạt nặng nề, luôn giữ khoảng cách an toàn giữa cậu ấy và Kuga-san trong khi hỏi bác ấy một câu nữa.

「Kuga-san, bác sẽ làm gì nếu gặp một con Mana Eater?」(Gai)

「Chạy.」(Kuga)

Bác ấy trả lời ngay lập tức.

「Bác không đánh với nó sao?」(Gai)

「Đừng có liều. Cho dù có bỏ chạy ngay thì nó vẫn là một tình huống sinh tử đấy.」(Kuga)

Nghe những lời đó làm cho cậu nhớ lại, Gai gật đầu với biểu cảm nghiêm túc và thở dài.

「Aaaa, biết ngay mà. Nếu không có pháp lực nhiều như Mira, không thể nào nướng nó được sao?」(Gai)

Cậu đang nói gì vậy hả? Con người này đang nghĩ gì vậy? ―― Là về sức mạnh "Cheat" sao?

「Cậu muốn nướng thịt nó sao?」(Mira)

Rõ ràng, tôi nghĩ nếu là tôi, tôi có thể phóng một quả khổng lồ. Mặc dù Mana Eater có thể hấp thụ pháp lực, trước khi hỏa cầu bị dập tắt, Mana Eater đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong ngọn lửa rồi. Hay khi hỏa cầu trúng nó, nó sẽ bị thổi bay vì vụ nổ. Nói ngắn gọn, nó sẽ là một đòn tấn công tàn bạo, nhưng tôi nghĩ là mình làm được.

「Nếu bị nó cắn trúng, ngọn lửa sẽ bị dập tắt đúng không? Vậy nếu nó trúng lưng nó thì sao?」(Gai)

Nếu là vậy, thì phải cần một người làm mồi nhử mà phải sẵn sàng để bị cuốn vào ngọn lửa của đòn phép thuật công kích đó. Nhưng, đòn tấn công đó liệu có hiệu quả không?

「Cơ thể của Ma thú được cường hóa bởi ma thuật, đúng không?」(Mira)

「Uuu. Vì thế chúng ta phải cần nhiều pháp lực, đúng không?」(Gai)

Đúng vậy. Cuối cùng chúng tôi lại trở lại chuyện đó. Để tạo ra một đòn tấn công có thể vượt qua những cái vảy cứng đó, chúng tôi cần năng lượng từ pháp lực. Hm? Năng lượng sao?

「Vậy, loại hoả thuật nào ở trên vậy?」(Mira)

「Tớ vẫn chưa dùng được, nhưng nó là hay ... Nhưng, có vẻ như nó cũng sẽ không hiệu quả đâu.」(Gai)

「Humm. Điều đó có nghĩa là thậm chí với cả hay , hỏa lực của nó vẫn còn yếu sao? Vậy chúng ta biến đổi nó thì sao, ví dụ như làm nó bay nhanh hơn...」(Mira)

「Mira?」(Gai)

Tôi chuẩn bị tinh thần và thì thầm, vậy nên ánh nhìn của mọi người đều hướng về tôi.

「Um, đây chỉ là phỏng đoán nhưng cháu nghĩ có một phép thuật cho Gai có thể dùng để đối phó với Mana Eater...」(Mira)

「Thật sao!?」(Gai)

「Thật không vậy!?」(Những người khác)

Woah, cắn câu rồi.

「Vì không thể tiến hành thử nghiệm trước được, cháu xin lỗi trước nếu nó không hiệu quả với-...」(Mira)

「Không, không sao. Nó là một thứ mà cậu nhóc có thể làm, thuộc tính hỏa, và không cần nhiều pháp lực như cô bé, đúng không?」(Đội trưởng)

「Dạ phải.」(Mira)

Đội trưởng-san đưa mặt đến gần hơn, vậy nên tôi trả lời khi lui lại một chút. Ừm, thật không ngờ. Một con Mana Eater sẽ nói "Cảm ơn đã chiêu đãi" nếu dùng phép thuật lên nó. Không có pháp lực cấp độ cheat, bạn không thể đánh bại được nó, vậy nên đây là phản ứng bình thường. Nếu không cần phải cận chiến với nó, nguy hiểm sẽ giảm bớt mà.

「Vậy, cháu sẽ làm thử. Hỏa Tinh linh, nhờ cậu đấy.」(Mira)

Lúc này tôi gọi Hỏa Tinh linh phối hợp với tôi. Nếu cậu ta có một cái đuôi, cậu ta có lẽ sẽ quẩy nó liên hồi, trong khi nhảy lên vai tôi với một nụ cười. Có lẽ cậu ấy mong đợi được lớn lên, nhưng tiệc thật. Tôi không định dùng nhiều pháp lực vậy đâu.

Tôi quay người đến tảng đá lúc này Gai vừa đánh.

Dùng kiếm thuật làm nền tàng cho cận chiến, tôi tưởng tượng mình đang cầm một thanh kiếm ở tay phải trong khi dồn pháp lực từ trong ngực tôi đến ngón trỏ tay trái.

Nhưng vì Gai không tạo hình pháp lực của cậu ấy được, tôi cũng không làm vậy. Tuy nhiên, tôi vẫn tập trung pháp lực lên đầu ngón tay mà không gặp trở ngại gì. Cho dù không tạo hình pháp lực, tôi vẫn có thể dùng nó. Tuy nhiên, tôi nghĩ nó tốn nhiều pháp lực hơn. Tạo hình nó đã thay đổi được gì đó sao? Nếu pháp lực có thể tích trữ như pin, vậy thì tôi muốn làm việc này đều đặn. Điều này cần phải nghiên cứu thêm.

「Nhận lấy mana và chờ đợi.」(Mira)

Tôi chuyển ước nguyện của tôi đến tinh linh bằng một câu thần chú. Nó rất quan trọng để bổ sung cho tưởng tượng, nên tôi được dạy là, không thể dùng phép thuật mà không có câu thần chú. Tuy nhiên, tự do chọn từ ngữ trong thần chú là một chủ để nghiên cứu phổ biến.

Với phép thuật tầm xa, câu thần chú về độ chính xác quan trọng hơn tốc độ. Nếu muốn tăng sức mạnh thì phải cần nhiều người để dùng phép thuật một cách đồng bộ. Vì lí do đó, học viện sẽ dạy những câu thần chú cơ bản ―― ví dụ như chi tiết về hiện tượng nào sẽ xảy ra với từng câu thần chú trên lí thuyết.

Vì không có thời gian để tưởng tượng trong cận chiến, rất cần phải xoáy câu thần chú ngắn và hình ảnh vào cơ thể bằng cách tập luyện nó liên tục. Khá là khắc khổ nhỉ Vậy nên có rất nhiều từ tấn công đơn giản như "thiêu rụi thành tro". Đúng như nó nói, pháp lực được giải phóng sẽ thiêu cháy mục tiêu.

Nếu là tôi, tôi nghĩ mình thật sự có thể sẽ thiêu rụi Mana Eater thành tro.

Và khi nghĩ về việc này, tôi tự cười vào mình.

Ví dụ, Thổ thuật mà tôi dùng khi chiến đấu với Mana Eater hôm qua là, sau khi xác định phép thuật được chuyển từ trí tưởng tượng của tôi ra, tôi kêu gọi nó bằng những kí tự Kanji trong đầu tôi, cái mà tôi giấu mọi người. Vì đó là một bộ gồm tưởng tượng + thần chú ngắn, tôi nghĩ nó có thể được sử dụng trong cận chiến. Thế nhưng nó chỉ là một thứ mà tôi ứng biến ra thôi.

Về chủ để đó, không được gọi bằng ngôn ngữ chính thức được dùng trong cuộc sống thường ngày. Có vẻ như đó là ngôn ngữ của một vùng nào đó trong Kỉ nguyên Đế chế.

Vào lúc đó không có cơ sở giáo dục nào như Học viện và không có Hội Thợ Săn hay Hiệp hội Tinh linh. Mỗi pháp sư cần phải tự phát triển phép thuật của riêng mình và dạy lại cho đệ tử của họ.

Vì vậy sẽ xảy ra một sự kiện thường thấy là có người cùng phát triển ra một loại phép thuật. Trong số các pháp sư đó, có một người đã đặt tên cho phép thuật của mình bằng ngôn ngữ vùng đó. Theo như lịch sử thì đó là vì 「Bằng ngôn ngữ đó thì nghe ngầu hơn.」

... Cho dù là ở thế giới này, vấn có những người mắc chứng chuunibyou nhỉ.

Có lẽ được vị pháp sư đó truyền cảm hứng, hay có lẽ chỉ vì họ chả buồn quan tâm đến, nên sau đó, số lượng các pháp sư đặt tên phép thuật của mình bằng ngôn ngữ đó gia tăng. Và rồi sau khi Hiệp hội Tinh linh được thành lập, hệ thống phép thuật được chuẩn hóa cũng bằng ngôn ngữ đó, nó được cho là để ổn định tên gọi các phép thuật sao cho dễ đọc.

Mặt khác, vẫn còn tồn tại rất nhiều phép thuật dùng ngôn ngữ chính thức. Đó là lí do vì sao không có khuôn mẫu cho các câu thần chú.

Nhưng vậy là đủ rồi, lần này tôi nên đọc một thần chú thích hợp cho đánh cận chiến. Nhưng, vì tôi cấu trúc câu thần chú trong đầu tôi, vậy nên không cần phải đọc nó thành lời.

Tôi chuẩn bị một lượng pháp lực bằng với Gai đã dùng cho Hỏa Tinh linh.

「Lượng như vậy đúng chưa ạ?」(Mira)

「Đúng rồi đấy.」(Swyn)

Vì tôi có thể kiểm tra pháp lực bằng mắt, nó thật sự rất tiện lợi cho thí nghiệm này. Tôi nhận được tín hiệu OK từ Swyn-san người có năng lực Cảm nhận, và đưa nó cho Hỏa Tinh linh.

À rế? Nếu ngài ấy có thể cảm nhận pháp lực, không phải ngài ấy đã nhận ra mình tập trung pháp lực lúc trưa hôm qua rồi sao?

... Cháu xin lỗi. Cháu rất xin lỗi. Hôm qua cháu im lặng vì cháu thật lòng muốn tránh xa những thứ rắc rối thôi. À, nó đi ngược lại ý định thật sự của tôi. Ừm, trừ phi ngài ấy tra hỏi nó, không thì hãy kệ nó đi.

「 hình thành. Tạm ngưng」(Mira)

Trong khi tạo ra tiếng "boooo", tôi tạo ra quả hỏa cầu. Cũng như Gai, có có kích thước bằng bàn tay người lớn. Nhưng tôi điều chỉnh lại nó.

「Hội tụ」(Mira)

Khi tay tôi vẽ lên một đường ngang, ngọn lửa bắt đầu xoắn lại và biến đổi mỏng hơn và mỏng hơn. Ngọn lửa trở nên mỏng như một mũi tên và màu sắc chuyển sang màu xanh lam.

「Xuyên phá như tia chớp!」(Mira)

Ngọn lửa lập tức biến mất và đâm vào tảng đá. Vì tôi thậm chí không nghe thấy một tiếng động nào, tôi nghiêng đầu bối rối.

「Tạch rồi sao?」(Mira)

Giống như đặt một mảnh giấy vào tiêu điểm của một thấu kính đặt dưới ánh nắng trực tiếp, nó sẽ bị cháy. Với điều đó trong tâm trí, tôi cố hội tụ sức nóng vào một điểm, vậy nên sức mạnh sẽ gia tăng. Nhưng thậm chí không hề có đến một tiếng "Juuu" nữa.

「Mình làm nó mỏng quá hay lượng pháp lực quá ít sao?」(Mira)

Có lẽ, ngọn lửa biến mất vào thời điểm nó va chạm. Kuga-san an ủi tôi đang bối rối bằng câu 「Dù cho nó không như mong đợi của cháu, ít nhất cháu còn dùng được phép thuật.」. Gai chạy đến chỗ tảng đã với Swyn-san theo sau.

Ưm, mặc dù tôi hơi xấu hổ vì thất bại sau khi khoe khoang về nó, thất bại là mẹ thành công mà. Tôi đang xác mình lại từng bước thì Gai hét lên sung sướng.

「Whoaaa, thật tuyệt vời!」(Gai)

Ý cậu là sao? Dấu cháy xém có hình dạng kì lạ nào đó sao?

Cậu ấy ra hiệu cho tôi với một nụ cười sôi nổi.

「Đến đây xem này! Tảng đá bị nung chảy và tạo ra một cái lỗ!」(Swyn)

Swyn-san đặt những ngón tay lên trán và chậm rãi lắc đầu. (Facepalm :v)

「Này, đừng có nói là... 」(Đội trưởng)

Chịu đựng cơn đau, Đội trưởng-san đứng dậy, lò cò trên một chân và cố đi đến chỗ tảng đá. Thấy vậy, bố nhanh chóng đến giúp ngài ấy. Vì cả 3 Hiệp sĩ còn lại cũng bắt đầu đứng dậy, tôi cúi đầu về trước một cách ngây thơ về phía họ và đe dọa.

「Các ngài muốn bị chôn chân không?」(Mira)

Nếu họ không nghỉ ngơi, thì những cái có thể lành sẽ không lành được. Tôi có cần làm như đã làm với Đội trưởng-san hôm qua không? Khi tôi nói vậy và vung tay phải, cả 3 người lớn đó đều ngoan ngoãn ngồi xuống.

Umu. Thật tốt là các ngài hiểu được.

Tôi cảm thấy tôi đang bị nhìn. Đó là Zack-nii và Kuga-san với đôi mắt thành một dấu chấm.

Ah, thôi chết! Vì con Mana Eater, tôi đã để lộ bản chất thật của mình, nhưng, đúng như dự đoán, những người dân làng sẽ bị bất ngờ.

Nhưng Gai không có vẻ gì là bận tâm đến nó. Hoặc là cậu ta đần hoặc là cậu rộng lượng thôi.

Vì tính cách ở kiếp trước của tôi đã lộ ra, tôi nghĩ mình sẽ hơi khác với trước đây.

Tuy nhiên, nếu phải nói thì, tôi muốn biết cuộc sống trước đây của tôi là như thế nào. ―― à vâng, một cuộc sống của một otaku-bán-hikikomori nhỉ?

Nhưng ở kiếp này, tôi đã cải thiện được nhiều. Mặc dù, trên thực tế, có vẻ như tôi đã trở thành một otaku cuồng phép thuật thần tiên hoàn toàn rồi. Tôi có một linh cảm là nếu tôi trở nên nghiện nghiên cứu, tôi sẽ càng trở thành hikikomori nặng hơn, nhỉ...?

「Một phần của bức tường đã đã bị chảy và tạo thành một cái lỗ. Nhưng tôi không biết nó sâu chừng nào.」(Swyn)

Chúng tôi giờ đang ngồi thành vòng tròn để nghe báo cáo, Đội trưởng-san dùng ngón tay để thể hiện độ sâu của cái lỗ ―― Khoảng 1 cm. Với lần đầu thử nghiệm thì đây là kết quả tốt rồi.

「Đá bị nung chảy cùng lúc, và rồi đông cứng lại.」(Swyn)

Swyn-san nhìn tôi.

「Hình dạng cũng tương tự với , nhưng tốc độ thì rất khác. Nó giống hết như một tia sáng. Tuy nhiên, sự khác biệt không phải chỉ là tốc độ đúng không?」(Swyn)

「Cháu không biết như thế nào nên cháu không biết phải trả lời sao nữa.」(Mira)

「Vậy ta làm cho cháu xem nhé?」(Đội trưởng)

Đội trưởng-san chọn một vị trí và đối mặt với tảng đá, rồi làm thành tư thế như đang kéo dây cung.

「Nhận lấy mana của ta và bắn đi, !」(Đội trưởng)

Từ cả hai tay, một ngọn lửa được tạo ra. Nó là một mũi tên. Giống như bắn một mũi tên bằng dây cung, ngọn Hỏa Tiễn lao đến tảng đá và đâm vào nó. Sau khi để lại vệt cháy xém nhỏ, ngọn lửa biến mất.

「Trong khi hỏa lực của nó không mạnh bằng , phụ thuộc vào lượng pháp lực, ta có thể bắn nó liên tục, vậy nên sức mạnh là ngang nhau. Tưởng tượng của cậu nhóc còn yếu, vậy nên không thể thể hiện hết sức mạnh của nó. Dù vậy, cậu nhóc vẫn có thể bắn được nó. Pháp lực là phần quan trọng của Phép thuật dạng Sức mạnh. Nhưng với , tưởng tượng mới quan trọng hơn. Nếu không thể tưởng tượng rõ ràng thì nó không thành mũi tên được. 」(Đội trưởng)

Nghe lời giải thích của Đội trưởng-san, tôi hỏi ngài ấy một câu.

「Vậy, nếu ta hội tụ thành một điểm, sức xuyên phá sẽ tăng lên, phải không? 」(Mira)

「Nhấn mạnh việc tưởng tượng với một phép kiểu sức mạnh sao. Cũng có lí, nhưng tôi nghĩ sẽ khó cho những người kém tưởng tượng. 」(Đội trưởng)

「Hỏa lực là rất lớn, vì vậy cháu luôn cần phải giữ điều đó trong tâm trí, đúng không?」(Blum)

Blum-san có một cái lưỡi khá cay độc nhỉ, nhưng tưởng tượng rất quan trọng sao? Nếu tôi mắc một sai lầm, nó có thể gây ra một vụ nổ. Vì nó bị nén lại, nó nguy hiểm hơn đáng kể. Trong trường hợp của tôi, tôi cần phải chú ý hơn về điều này mới được.

「Vậy giờ, để tôi thử xem.」(Đội trưởng)

Đội trưởng-san lập tức tạo ra một quả cỡ quả bóng rổ lơ lửng trong không gian. Đúng là một người năng động. Tôi cảm nhận được ngài ấy đang phấn khích. Tôi nghĩ ngài ấy rất thích thử phép mới.

「Rồi, bước tiếp theo là hội tụ...」(Đội trưởng)

Khi Đội trưởng-san mải suy nghĩ, ngọn lửa bắt đầu lắc lư. Thấy vậy, tôi chìa một cái khăn tay ra.

「Giống như vậy nè.」(Mira)

Tôi tạo một vòng tròn bằng ngón cái và ngón trỏ tay trái, sau đó nhét cái khăn tay qua vòng tròn đó, và kéo nó ra ở phía bên kia. Thấy cái khăn tay thành hình trụ, Đội trưởng-san gật đầu. Quả bắt đầu biến đổi.

Ngọn lửa dần mỏng hơn nhưng màu sắc vẫn là đỏ. Vì "ngọn lửa nhiệt độ cao có màu xanh" là thứ tôi biết về màu sắc nhiệt độ ngọn lửa, tôi nghĩ mình đã vô thức làm cho ngọn lửa có màu xanh. Hoặc là tỉ lệ hội tụ của Đội trưởng-san chưa đạt đến được mức nhiệt độ cao đó?

「Xuyên phá như tia chớp!」(Đội trưởng)

Tốc độ bay nhanh hơn một chút so với mũi tên. Việc này là tất nhiên rồi. Mặc dù Đội trưởng-san có một tầm nhìn rất tốt, ngài ấy không thể nào nhận thức được tốc độ của ánh sáng. Cả tôi cũng không thấy được. Tôi chỉ biết là nó là một tốc độ cực lớn. Nhưng tôi nghĩ cái này là do khác biệt trong tưởng tượng thôi.

Kết quả, phép thuật của Đội trưởng-san nung chảy bề mặt tảng đá và tạo ra một cái lỗ nhỏ.

「Cháu tự hỏi liệu cái này có thể xuyên qua lớp vảy của Mana Eater được không nữa.」(Gai)

Với câu hỏi của Gai, tôi suy nghĩ và trả lời cậu ấy.

「Bất kể cậu có nhắm vào đâu, không phải tốt nhất là nhắm vào giữa miệng nó sao?」(Mira)

「Miệng?」(Một người khác)

「Không phải nó sẽ bị ăn sao?」(Một người khác)

「Vì nó không thể hấp thụ pháp lực mà không cắn vào nó, không phải tốt hơn là có thể bắn nó trước khi nó có thể cắn sao?」(Mira)

Vì tấn công là cách phòng ngự tốt nhất mà.

「...Rõ ràng là chưa ai từng tấn công vào miệng nó.」(Một người khác)

「Vì lẽ thông thường là nó sẽ ăn pháp lực đi thôi. 」(Người khác)

「Họ nói ngoài dùng kiếm, không có cách nào khác để tấn công nó.」(Người khác)

Tôi có linh cảm là tôi vừa nói một điều ngu ngốc đi ngược lại lẽ thường rồi. Mình có nên hờn dỗi không? Mình có thể, vào lúc này, đúng không?

「Nếu nói về Pháp Thuật, cháu hùng hổ một cách bất ngờ đấy, Mira」(Mira)

Ý bác là sao!? Cháu, người có nguyên tắc là muốn được yên bình bằng mọi giá, hùng hổ sao?

Lời Kuga-san trở thành một đòn kết liễu. Tôi quay lưng lại mọi người và ngồi ôm đầu vào đầu gối.

「Huh?」(Kuga)

「Kuga-san, đó không phải là điều nên nói với một cô gái, đúng không?」(Zack)

「Bác không có ý như vậy. Là một pháp sư thì con bé rất tuyệt... uum, Egil, đừng lườm tôi mà không nói gì như thế chứ...」(Kuga)

Zack-nii bắt đầu chỉ trích Kuga-san, nhưng tôi vẫn chưa quay đầu lại. Tôi kiên quyết phản đối lời đánh giá đó.

「Mira-chan, Mira-chan. Chúng tôi nhiệt liệt chào đón biện pháp đánh ma thú mà cháu nghĩ đấy, cháu biết không?」(Hiệp sĩ)

「Nếu có thể xin hãy nghĩ về những thuộc tính khác để cơ hội sống sót trở về trong một cuộc chinh phục tăng lên được chứ.」(Hiệp sĩ)

Nghe về những thuộc tính khác, trong tâm trí tôi, thủy đao và phong tiêu xuất hiện. Vì nó không có sức phá hủy lớn như nhiệt độ cao của ngọn lửa, có lẽ sức mạnh sẽ bị giảm đi nếu cách dùng tương tự. Tuy nhiên, tôi chỉ cần... eh? Không phải thế này là y hệt như Kuga-san nói sao? Vậy không được đâu, tôi ơi! Nhưng, nhưng, vì là để giúp những người khác, nên... Trong khi tôi đang mắc kẹt giữa những xung đột nội tâm, tôi thoáng thấy hình bóng sau lưng tôi. Kuga-san đang van xin tôi. Cháu không phải một bức tượng Jizou đâu. Không, nhưng tôi nghĩ bác ấy đang xin lỗi tôi.

Ah, un. Tôi có nên quay lưng lại không nhỉ? Vì, bất luận thế nào, nguyên tắc của tôi là yên bình bằng mọi giá mà.