Phần 1
Nào giờ, tôi cần phải sắp xếp lại suy nghĩ của mình trong tình huống này đã.
Đầu tiên, tên tôi là Mira. Tôi không có họ, hay tên lót gì cả. Lẽ thường tình trong thế giới này là thường dân không có họ.
Tôi là con gái thứ hai của một nông dân, và là con út trong 4 đứa con. Trong 10 ngày nữa, tôi sẽ tròn 6 tuổi.
Thành viên gia đình tôi gồm có ông, bà, bố mẹ tôi, một người chị 15 tuổi, 2 anh trai 14 và 13 tuổi. Họ đều lớn tuổi hơn tôi rất nhiều.
Tôi hiện tại có một mái tóc mềm màu vàng nhạt. Mắt tôi có màu đá peridot. Mặc dù chúng tôi chỉ là một gia đình thuần nông, chúng tôi cũng có gương, dù ảnh phản chiếu hơi tệ. Nên tôi không nhầm màu được.
Có lẽ vì kiếp trước tôi từng là một người thuần Nhật với mái tóc đen và mắt đen nên tôi thấy nó khá sặc sỡ. Tôi mong chờ tương lai mình sẽ trở nên thế nào đây. Tôi cần phải chăm sóc sắc đẹp của mình một cách cẩn thận mới được.
Tôi nhớ là, ở kiếp trước, tôi đã bị stress dẫn đến đau dạ dày. Mặc dù nó không nghiêm trọng đến mức tôi phải nôn ra máu hay cần phải nhập viện, tôi luôn luôn phải mang theo thuốc dạ dày. Thế giới này liệu có thuốc dạ dày không nhỉ? Tôi không nên để stress tích tụ quá nhiều nếu không tôi có thể sẽ bị đau dạ dày dù vẫn còn là một đứa trẻ. Tôi cần phải cẩn thận mới được. Eh, không phải nghĩ quá nhiều là căn nguyên dẫn đến stress sao? Không được, không được.
Còn cậu trai, người vừa mới lao vào phòng lúc nãy là bạn thơ ấu của tôi, Gai. Chỉ vì cậu ấy lớn hơn tôi 11 tháng, cậu ấy luôn hành xử như một người anh với tôi. Trong làng cậu ấy cũng có rất nhiều những cô bé cậu bé mà cậu ấy coi là anh trai hay em gái mà.
Đồng thời, ngôi nhà mà tôi đang nằm nghỉ sau khi bị bất tỉnh là của trưởng làng. Lí do mà tôi bị bất tỉnh là vì Gai đã đá một quả bóng và nó bay trúng vào thái dương của tôi.
Mà nói đến trái bóng, nó không phải là một quả bóng cao su màu, vì thế giới này không có cao su. Lõi của quả bóng là một miếng gỗ được chạm thành hình cầu và được bọc lại bằng vải cũ. Loại bóng này, dĩ nhiên, không phải là thứ có thể làm nứt sọ được.
Khi Gai chơi cũng bọn con trai – mặc dù còn có một cô gái ở đó – cậu ấy đá quả bóng một cách điên cuồng và nó bay trúng vào đầu tôi lúc tôi định trở về nhà.
Nhờ vậy mà tôi có thể nhớ lại những việc mà trước đây tôi không thể nhớ. Tuy nhiên, chỉ nửa vời thôi.
Tôi không thể nhớ lại tên, giới tính, hãy gia đình ở kiếp trước của tôi. Tuy nhiên, tôi đúng là nhớ rằng, tôi vừa tốt nghiệp đại học và đang tìm việc. Dù tôi có thể bị coi là sinh viên tốt nghiệp bị thất nghiệp, bằng cách nào đó tôi đã tìm được một công việc bán thời gian. Đồng thời, tôi cũng bị chứng Chuunibyou nhẹ nữa.
Khô~ng~! Tôi muốn xóa nó đi, muốn quên nó đi! Đặc biệt là nửa sau quá khứ đen tối của tôi! Xin Chúa hãy làm việc của mình nghiêm túc đi!
*huff*huff*
Phải nói sao nhỉ, lí do mà tôi có thể nhớ lại được, chính là nó, đúng không? Do sự va chạm vào đầu tôi.
Nguyên do cái chết ở kiếp trước của tôi rõ ràng là do một tai nạn giao thông. Một chiếc xe hơi lao đến tôi từ phía sau và đâm vào tôi, rồi đầu tôi bị một chấn động mạnh. Chắc hẳn là vì tình trạng giống nhau giữa tai nạn trước và tai nạn này, chấn động đầu, nên tôi có thể nhớ lại kiếp trước của mình.
「Nhanh đến quảng trường thôi, Mira」(Gai)
Vẫn chưa chuyển được lời cảm ơn của mình đến trưởng làng vì đã sơ cứu cho tôi, người bạn thuở nhỏ của tôi lại nắm lấy tay tôi khi tôi vừa bước khỏi giường và kéo tôi đi.
「Vì đầu tớ còn đau nên chậm thôi. Đồng thời, tớ muốn thắt lại đai lưng và vẫn chưa mặc áo khoác mà.」 (Mira)
「Uh, xin lỗi. Nhưng nếu ta đợi ở đây, thì đội kiểm tra từ Học viện sẽ đi mất.」(Gai)
「Đội kiểm tra?」(Mira)
Nghe thấy giọng bối rối của tôi, Gai quay lại và trông rất khó chịu.
「Cậu nói gì vậy?」(Gai)
Xin lỗi, vì tớ đang trong quá trình tìm hiểu tình thế hiện tại của mình, tớ không thể phân biệt trái phải rõ ràng được.
Tôi phủi phẳng các nếp nhăn trên chiếc váy một mảnh của mình, và cột đai lưng nằm bên cạnh giường quanh hông. Tuy nhiên, tôi không thể cột chặt và đẹp được.
「Hôm nay là ngày mà đội kiểm tra từ Học viện Phép thuật đến làng để thực hiện việc lựa chọn học sinh. Ở Kinh đô mỗi năm đều có rất nhiều trẻ em nhập học, nhưng trẻ em ở một ngôi làng như Ilga phải giúp đỡ việc đồng áng đúng không? Tuy nhiên, vẫn có khả năng là một pháp sư tiềm năng tồn tại ở một ngôi làng như vậy. Vì sẽ rất đáng tiếc nếu để người đó kết cục phải làm việc đồng áng, cứ mỗi 3 năm họ đều đến để kiểm tra. Đồng thời, vì họ còn cung cấp tài trợ, chúng ta có thể giúp đỡ cho gia đình mình và cho làng nữa.」(Gai)
Tôi nghe lời giải thích của Gai trong khi đang sửa nút thắt đai lưng, nhưng bất kể tôi có làm gì, mọi thứ vẫn không tốt lên được. Lạ thật. Tôi luôn quan sát mẹ khi mẹ cột đai lưng cho tôi mà. Vì lí do nào đó mà cái nút tôi cột lại trở thành một nút thắt dọc.
「.…… có lẽ mình sẽ hỏi vợ của trưởng làng hay mẹ để sửa nó thôi.」(Mira)
Tôi để cái đai lưng với nút thắt dọc đó, và mặc áo khoác giống như áo ngắn có mũ trùm đầu của mình. Rồi, một lần nữa tôi lại bị Gai kéo đi.
Tuy nhiên, một lần mỗi 3 năm sao? Đất nước này thật siêng năng tìm kiếm nhân tài đấy nhỉ. Đây là dự án của đất nước nhằm nuôi dưỡng và tập trung những pháp sư tương lai sẽ có ích trong việc phát triển công nghệ hay là tiềm lực chiến tranh. Dù cho lúc này vẫn chưa quá thiếu thốn, nhưng đến khi có nạn đói thì những đứa con có thể bị gia đình bán đi để giảm bớt miệng ăn. Đó là điều mà cả làng và gia đình đểu hiểu rõ. Un. Đó là một chuyện bình thường.
Đồng thời, khuôn mẫu của việc tái sinh đến một thế giới khác là tôi có thể sẽ nhận được một loại năng lực đặc biệt nào đó – vì thế giới này có phép thuật nên năng lực đặc biệt nhất định sẽ liên quan đến phép thuật – rằng, tôi có thể đoán là, nó sẽ lộ ra không sớm thì muộn thôi.
Tuy nhiên, tôi không nhớ bất cứ event nào về việc nhận được sức mạnh cheat nào cả. Nó bị bỏ sót sao? Hay là từ đầu đã không có event nào như vậy rồi? Nếu tôi đã gặp Chúa vào lúc được tái sinh, vậy thì tôi phải được giao phó một sứ mạng phiền phức nào đó cũng với sức mạnh cheat đó rồi chứ.
N? Mình đang tự hỏi cái gì vậy nhỉ? Tôi có cảm giác mình có liên quan đến một cái gì đó thì phải. Nó có lẽ là một thứ gì đó rất quan trọng.
「Cái gì vậy nhỉ?」(Mira)
「Cái gì cơ?」(Gai)
Những lời tôi vô tình nói ra làm Gai quay đầu về phía tôi một cách tò mò.
「K-không có gì đâu.」(Mira)
Vì nó không phải thứ tôi có thể giải thích, tôi lắc đầu để tránh câu hỏi của cậu ấy.
Ừm, thôi kệ đi. Nếu nó là một thứ quan trọng thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ nhớ lại nó, đúng không? Không cần lo, không cần phải lo. Lo lắng quá nhiều về thứ gì đó là gốc rễ của stress đấy, rõ chưa hả tôi?
Đồng thời, nếu tôi có năng lực cheat, nó nhất định sẽ rất dễ nhận ra. Mà dễ nhận ra có nghĩa là sẽ thu hút rắc rối. Vậy nên nó rất khó chịu. Tôi không thích những thứ khó chịu. Dù gì thì tôi hiện nay, và thậm chí tôi ở kiếp trước, cũng đều có một cơ thể yếu ớt mà.
Làng Ilga thuộc về Vương quốc Fimeria, một vương quốc ở phía tây của Lục địa Euransia. Làng Ilga nằm ở phía đông bắc của Vương quốc Fimeria. Ở đây cũng có 4 mùa, những quanh năm khí hậu khá ôn hòa. Mùa đông ở đây chỉ cỡ hơi lạnh hơn nhiệt độ bình thường một chút thôi. Đổi lại thì cái nóng mùa hạ kinh khủng đến nỗi mặt trời cứ như không bao giờ lặn trong suốt 3 tháng vậy. Dù vậy, bất kể mùa nào, tôi đều luôn bị cảm lạnh.
Mà nhân tiện thì, ở thế giới này, một tháng được chia thành 28 ngày. Mỗi ngày có 24 giờ. Mỗi tuần có 7 ngày. Để chỉ ra một ngày nào đó, người ta thường hay gọi nó là "Tuần thứ (nhất/ hai/ ba/ tư), ngày thứ (nhất/ hai/ ba/ tư/ năm/ sáu/ bảy)". Ngày thứ bảy của mỗi tuần là ngày nghỉ. Mỗi tháng có 4 tuần và một năm có 12 tháng. Một năm mới bắt đầu vào ngày đầu tháng một, và năm học mới của học viện cũng bắt đầu vào tháng một.
Vì những tháng ở đây có ít ngày hơn ở Trái Đất,và sự thật là Năm mới = Năm học mới ở học viện không như ở Nhật Bản nên mọi thứ khá dễ hiểu, đỡ cho tôi rất nhiều. Đồng thời, tôi vui vì mùa đông ở nơi này không lạnh thấu xương.
Nếu tôi tích tụ quá nhiều stress, cơ thể yếu ớt của tôi có thể sẽ bị đau dạ dày. Cho đến giờ, tôi khi là Mira vẫn chưa bị cơn đau dạ dày hành hạ. Nếu cơ thể của tôi quá yếu thì tôi không thể tận hưởng cuộc sống học đường trọn vẹn được. Thế nhưng, khi lần đầu nghe về Học viện, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là bị bắt nạt.
Chuyện quái gì đã xảy ra với trường học ở kiếp trước của tôi vậy? Tôi sợ không dám nhớ lại. Hay đúng hơn, chẳng tốt lành gì khi nhớ lại việc đó đâu, rõ chưa hả tôi? Nó chỉ làm cho tôi căng thẳng thôi.
Vì tôi đam mê phép thuật, tôi cũng thích thú với Học viện, nhưng tôi sẽ cho qua bài kiểm tra hiện giờ thôi. Tôi muốn tăng cường sức mạnh thể chất hiện nay của tôi đã. Cho đến đợt kiểm tra tiếp theo, trong 3 năm nữa, trước mắt tôi sẽ rèn luyện cơ thể tôi thông qua những bài thể dục mềm dẻo đã.
Tuy nhiên, nếu tôi chỉ muốn học về phép thuật thì tôi không nghĩ nhất định phải vào Học viện. Nếu cần tăng sức mạnh thể chất thì tôi có thể nhờ Kuga-san nhận tôi làm đệ tử. Khi bác ấy còn trẻ, bác ấy đã ra ngoài làng để tiêu diệt quái vật mà, đồng thời bác ấy còn có thể dùng hỏa thuật nữa.
Tuy nhiên, nếu tôi không nhập học vào Học viện, tôi sẽ không nhận được một số tiền lớn. Tôi nghĩ nó sẽ khá là đáng tiếc đấy.
Ví dụ như, nếu tôi qua được bài kiểm tra, Học viện sẽ gửi một số tiền lớn cho gia đình của tôi, và nó sẽ giúp đỡ rất nhiều cho đại gia đình của tôi. Đó là một chuyện rất tuyệt vời; tuy nhiên, lúc này thì nó khá phiền phức với tôi. Không chỉ tôi lo lắng về thể chất của mình, mà tôi còn muốn có thời gian để làm quen với chương trình học và các tập quán thông thường của thế giới này.
Bên cạnh đó sau 3 năm, có thể lỗ hổng trong kí ức của tôi sẽ được lấp đầy. Nếu thật sự sở hữu một sức mạnh cheat, tôi muốn xây dựng một đối sách để che dấu nó khỏi mọi người... hay hi vọng là vậy. Chắc vậy.
「Sau khi giảng đạo cho tớ xong, trưởng làng đã đi đến quảng trường trước rồi. Số lượng trẻ em ít nhất 6 tuổi hay chưa được kiểm tra vào 3 năm trước chưa đến 10 người nữa, tính luôn cả tớ. Vậy nên, nếu không mau đến đó, đội kiểm tra sẽ đi mất đấy.」(Gai)
Trong khi tôi đang mải suy nghĩ về chuyện này chuyện kia thì tâm trí của Gai chỉ toàn là về đội kiểm tra thôi.
Dù vậy, tôi nghe được một thứ khá tốt. Độ tuổi yêu cầu để được nhập học vào Học viện là 6 tuổi. Vậy có nghĩa là tôi chưa được cho là một đối tượng được kiểm tra, vì tôi chỉ mới 5 tuổi.
「Nhưng họ đến đây để tìm các pháp sư hứa hẹn phải không? Họ sẽ không sai sót trong nhiệm vụ đơn giản thế đâu, đúng không? Đồng thời, tớ chỉ mới 5 tuổi, nên chẳng ảnh hưởng gì đến tớ cả. 」(Mira)
「Nhưng nếu trưởng làng trừng phạt tớ và tuyên bố rằng trong số những đứa trẻ sẽ được kiểm tra không có tớ thì tớ sẽ xong đời đấy, cậu biết không?」 (Gai)
Vậy, thời kì phớt lờ rồi sao? Thế cũng được. 10 ngày nữa thì tôi sẽ được 6 tuổi, những cũng không thay đổi sự thật là tôi không phải đối tượng được kiểm tra.
Nhân tiện, nếu cộng thêm tuổi ở kiếp trước của tôi... tôi không nhớ tuổi mình khi chết, nhưng vì tôi đã tốt nghiệp đại học nên tôi có lẽ ít nhất đã 22 tuổi rồi. Cộng thêm tuổi hiện tại của mình là 5, vậy tuổi tôi khoảng chừng 27 tuổi. Điều đó có nghĩa là tôi là một phụ nữ trung niên rồi. Tôi thật sự sốc nặng sau khi thực hiện phép tính này.
Không không, 27 vẫn còn trẻ chán. Người ta có câu "Đàn ông thì từ 30, đàn bà thì cho đến 30" mà. À rế? Vì tôi hiện tại là con gái, không phải là tôi sắp quá hạn sao?
Vậy thì câu: "Con người sẽ tăng cân, đàn ông là đến 35, đàn bà thì đến 30" thì sao! Phù, như thế thì tôi không cần phải lo tôi bao nhiêu tuổi nữa rồi.
「Không phải triều đình đã điều tra xem có bao nhiêu trẻ em trong làng rồi sao?」(Mira)
Như vậy thì vấn đề về tuổi tác gần như đã đến hồi kết rồi, vậy nên giải quyết vấn đề tiếp theo thôi, nguy cơ Gai bị loại khỏi cuộc kiểm tra. Dĩ nhiên là tôi không thể dùng những từ như "Điều tra dân số toàn quốc" vì Gai sẽ không thể hiểu nó bởi đó là một từ ở kiếp trước mà.
Để bảo vệ bản thân mình, tôi tốt hơn hết là cố không nên nói những điều không cần thiết thôi.
Dù thế nào thì, không phải vì có điều tra dân số toàn quốc mà đội kiểm tra mới có thể đến một nơi hẻo lánh như làng Ilga này sao? Và rồi, nếu có một đứa trẻ chưa được kiểm tra, họ sẽ có thể tìm ra nó, và trưởng làng cũng sẽ không chống lại mệnh lệnh của triều đình được, vì sẽ có thưởng mà: tiền hỗ trợ.
Tôi giải thích nó bằng những từ mà Gai có thể hiểu được và cậu ấy gật đầu.
Phải. Tốt hơn hết cậu ấy nên hiểu đi. Vậy nên, ngừng kéo tay tớ mạnh như vậy đi! Chấn động khi phải đi quá nhanh đang làm động cục u trên đầu tớ đấy biết không!
Phần 2
Chúng tôi đi qua cánh cửa, vẫn còn để mở khi Gai lao vào đây lúc nãy, và tiến vào hành lang. Sau khi đẩy cảnh cửa dẫn đến phòng khách mở ra, chúng tôi thấy mẹ, mẹ của Gai và vợ của trưởng làng đang cùng nhau uống trà.
「Mẹ~」(Mira)
Có vẻ như mẹ đã nghe về chuyện đầu của tôi bị chấn thương và đã tạm ngưng công việc. Và rồi, sau khi thấy không có chuyện gì nghiêm trọng, mẹ xuống đây uống trà cùng với mọi người.
Dù cho tôi đã đoán là mẹ sẽ đến, thấy được hình bóng của mẹ thôi cũng đủ làm tôi hạnh phúc đến nỗi buông tay Gai và chạy đến chỗ mẹ rồi.
Mẹ hiện giờ của tôi có tên là Nara; mẹ kết hôn với bố tôi, Egil, khi mẹ chị mới có 17 tuổi. Khi mẹ được 18 tuổi, mẹ sinh đứa con đầu lòng, Ema. Giờ đây mẹ đã trở thành một bà mẹ hiền từ 33 tuổi rồi.
「Ara ara, có vẻ như Mira đã tỉnh rồi nhỉ. Tốt rồi.」(Nara)
「Cô xin lỗi, Mira-chan. Thằng con ngu ngốc của cô đã làm cháu bị thương.」(Mẹ của Gai)
Người mẹ đứng lên trong khi viền chiếc váy một mảnh đung đưa.
Không phải là phong cách váy một mảnh đang thịnh hành hiện nay hay gì cả. Áo quần của phụ nữ ở thế giới này – hay ít nhất là phụ nữ trong làng chúng tôi –đều là váy một mảnh cả.
Nó có kiểu may đơn giản. Độ dài của chiếc váy là đủ dài để che cả mắt cá chân, vải thì chỉ có một màu và không có họa tiết gì trên đó cả.
Tuy nhiên, thế không có nghĩa là không có phụ kiện gì. Những người phụ nữ thích trang trí cho bản thân bằng cách thắt đai lưng bằng vải quanh hông theo những cách rất hợp thời trang.
Có rất nhiều cách để làm đẹp bản thân bằng đai lưng: có nhiều kiểu thắt nút khác nhau, hay tết và xếp li sợi dây, và đồng thời cũng trang trí cho đai lưng bằng cách sử dụng những viên đá màu sắc sặc sỡ hay thêu lên nữa.
Bên cạnh đó, đàn ông cũng mặc một chiếc áo dài đến ngang thắt lưng hay dài đến đầu gối, và ở dưới là quần dài. Cũng có những người mặc vest nữa. Mặc dù đàn ông cũng mang đai lưng quanh hông, nhưng gần như không có ai trang trí gì cho nó cả.
Vẫn có những trường hợp người đàn ông có được thêu đâu đó trên áo quần của họ, nhưng đó phần lớn là những món quà từ người yêu hay vợ họ. Có vẻ như được một người nào đó khác không phải mẹ mình thêu lên áo quần là một chuyện rất đáng tự hào thì phải.
Tuy nhiên, trong số các chàng trai đến tuổi dậy thì, vẫn có những người chăm chỉ tự thêu lên áo quần của họ nhằm theo đuổi ý thức cá nhân của họ. Đúng là otomen. Và cũng có những người nói dối là chỗ thêu đó là món quà của một cô gái trong khi đó là thứ mà họ đã tự mình may vào. Nhưng họ sẽ trở nên lo lắng khi chuyện đó được lan rộng, vì lời nói dối sẽ dễ dàng bị phát hiện trong làng. Và lúc đó sẽ là khởi đầu của một quá khứ đen tối mới.
Hơn nữa, khi một người cần phải ra ngoài, họ thường mang một chiếc mũ trùm đầu và cổ, mạng che mặt hay một chiếc nón. Vì ánh nắng mặt trời cực kì mãnh liệt trong mùa hè, đó là việc tuyệt đối cần thiết với cả đàn ông và phụ nữ ở mọi lứa tuổi. Nếu họ không mang nó trong khi làm việc, nó sẽ là một vấn để sống còn với họ. "Cho dù bạn có quên mang theo bữa trưa đi nữa, đừng quên mang theo nước và đồ che nắng." Có một câu tục ngữ như vậy đấy.
Không phải áo quần của thế giới này cơ hơi "Ả rập" quá chăng? Đặc biệt là vì mạng che mạng gây ấn tượng mạnh về nó.
Mẹ nhẹ nhàng xoa đầu tôi trong khi cẩn thận tránh chạm vào cục u.
Có vẻ như vài đứa trẻ đã chạy đến xưởng và nói cho mọi người biết được tôi đã trúng trực tiếp quả bóng mà Gai sút như thế nào, và tôi được đưa đến nhà của trưởng làng ra sao. Khi họ nhắc đến "Cô bé mà luôn chơi cùng với Gai ý", thì có vẻ mẹ tôi đã vội vã chạy đến đây. Mẹ của Gai, Ina-san, người cùng làm ở xưởng đó, cũng đi cùng với mẹ tôi.
「Dạ vâng. Mẹ ơi, cái đai lưng, mẹ sửa nó lại cho con nhé.」(Mira)
「Ara, là nút thắt dọc sao.」(Nara)
Mẹ cởi đai lưng của tôi và nhanh chóng sửa lại nó.
「Vì Mira-chan đã tỉnh lại, tôi có nên đi pha ấm trà khác không? 」(Vợ của trưởng làng)
Vợ của trưởng làng đứng dậy và nói với những người khác trước khi đi đến chỗ lò sưởi.
「Xin lỗi vì đã làm mẹ phải lo lắng.」(Mira)
「Không sao đâu. Khi mẹ nghe nói con chỉ bất tỉnh thôi, mẹ đã rất nhẹ nhõm đấy.」(Nara)
Sau khi mẹ cột xong đai lưng cho tôi, mẹ tôi nhẹ nhàng ôm tôi trong khi đang cười.
Tôi thật ra đã nhớ lại những kí ức về kiếp trước của tôi. Nhưng tôi không nghĩ sẽ là ý hay nếu dội gáo nước lạnh như thế vào nụ cười của mẹ, vậy nên tôi quyết định sẽ không nói về chuyện đó một cách vô ích.
「Nào, trà đến đây. 」(Vợ của trưởng làng)
「Cảm ơn cô rất nhiều, Vasa-san.」(Mira)
「Mira, giờ không phải lúc để uống trà.」(Gai)
Vợ của trưởng làng – Vasa-san – quay lại với một cái ấm lớn và hai tách trà. Tôi cảm ơn cô ấy và đưa tay ra nhận, nhưng Gai đột nhiên nắm lấy tay tôi từ một bên.
「Không phải chúng ta cần phải đến quảng trường sao?」(Gai)
「Ah, phải rồi, vì Gai đã được 6 tuổi rồi mà.」(Nara)
「Nhưng Mira-chan chỉ mới 5 tuổi thôi mà. Đợt kiểm tra của con bé phải 3 năm nữa mới đến. Và không cần người theo con, con có thể tự đi một mình đúng không? Vì mẹ nghi ngờ chuyện con sẽ đỗ, nên mẹ không cần phải đưa con đến đó, đúng không? Bởi mẹ cần phải trở lại làm việc nữa mà.」(Ina)
Đúng như dự đoán, có vẻ như tôi không thể tham gia cho đến đợt kiểm tra tiếp theo. Nếu đã thế thì tôi muốn được tận hưởng trà vì tôi thấy khát nước.
「Sao mẹ lại cho là con sẽ tạch chứ? Mà, con không quan tâm đâu!」(Gai)
Gai bị kích động vì lời của Ina-san, nhưng cậu ấy không muốn thất bại. Thay vào đó, cậu ấy từ chối việc đầu hàng với vấn đề của tôi và nói còn mạnh mẽ hơn.
「Nhưng vì Mira sẽ sớm được 6 tuổi thôi, cậu ấy không thể tham dự như một ngoại lệ sao?」(Gai)
Tôi không nghĩ quan chức nhà nước sẽ chấp nhận ngoại lệ đâu, những đó chỉ là những gì tôi nghĩ thôi. Những người lớn sẽ nhìn nhau và nói 「Ừm, cũng chẳng mất gì nến cứ xem thử đã.」
「Nhưng trước đó, hãy uống một tách trà trước khi đi đã, vì nó đã được rót ra rồi mà.」(Vasa)
「Cảm ơn cô~」(Mira)
「Mira!!」(Gai)
Tôi nhận tách trà với một nụ cười lớn trên mặt, và rồi nhấp một chút trà. Gai gọi tôi một cách cay đắng, nhưng tôi bơ nó một cách vi diệu. Dù gì thì cũng chẳng sao cả mà. Chỉ uống một tách trà không làm ta mất cơ hội được kiểm tra đâu. Chắc vậy.
「Nếu Mira cũng đến, cậu bé nhà tôi sẽ không hành xử liều lĩnh nữa, nên không cần trông chừng nó nữa.」(Ina)
Như kiểu cô ấy đang phiền lòng, Ina-san thở dài.
Thật không ngờ. Dù cho đó là Gai, là con út, một đứa trẻ tinh nghịch, thì cậu đã làm chuyện gì mà đánh mất lòng tin của mẹ mình đến vậy chứ? Tôi thấy hơi tiếc cho cô ấy.
「Đúng vậy, vì mọi người ở đội kiểm tra dự định sẽ ở lại nhà chúng tôi, họ sẽ đến đây khi kiểm tra xong. Tôi có thể nghe kết quả kiểm tra sau cũng được.」(Vasa)
Vasa-san tiễn chúng tôi đi một cách nồng hậu khi chúng tôi xuất phát đến quãng trường.
Phần 3
Con đường từ nhà trưởng làng đến quảng trường làng là một đường thẳng. Bình thường thì dân làng sẽ xây nhà ở gần trung tâm làng. Những người thường làm việc với nhiệt, như Kuga-san, hay có trách nhiệm bảo vệ làng thì thường ở ngoài rìa.
Trong cuốn tiểu thuyết về tái sinh đến thế giới khác mà tôi đọc ở kiếp trước, khung cảnh thị trấn thường tương tự như Châu Âu thời trung cổ, tuy nhiên, phong cách của thế giới này không giống như vậy.
Những căn nhà gỗ được thiết kế để có sự thông gió tốt. Như một nhà được ghép bằng những cây gỗ... hãy một ngôi nhà Nhật Bản truyền thống nhỉ?
Khi đang tưởng tượng nó trong đầu, tôi tiếp tục đi cùng với Gai. Khi đến được quãng trường và mọi người đều nhanh chóng chú ý đến chúng tôi.
Ở nơi đó có Trường làng-san, 7 đứa trẻ khoảng từ 6 đến 8 tuổi, và bố mẹ chúng, cũng như một người đàn ông mang mũ trùm đầu và áo choàng cùng với 4 hiệp sĩ đang mặc giáp. Tôi đoán người mặc áo choàng và những hiệp sĩ là đội kiểm tra. Họ trẻ đến không ngờ. Đồng thời, những khán giả tò mò không có việc gì tốt hơn để làm – hay có lẽ tôi nên gọi họ là dân làng – đang quan sát một cách chăm chú.
Ugh, đáng sợ quá. Đừng nhìn nữa, làm ơn... Ở kiếp trước, tôi đã đi đến thư viện vì sở thích của mình, nhưng tôi là một hikkikomori nhẹ, vậy nên thu hút sự chú ý của nhiều người thật là đáng sợ...
「Mira. Có vẻ như cháu chỉ mới tỉnh lại, cháu vẫn cảm thấy không ổn sao?」(Trưởng làng)
「Ah, vâng thưa bác. Cục u trên đầu cháu vẫn con hơi đau, nhưng cháu ổn rồi. Cảm ơn bác rất nhiều.」(Mira)
「Mẹ thật sự cảm kích lòng tốt của con đấy.」(Nara)
「Cô xin lỗi vì đã liên tục gây rắc rối cho cháu.」(Ina)
Tôi cúi đầu để thể hiện sự biết ơn với vác trưởng làng. Mẹ tôi và Ina-san cũng cúi đầu trước bác trưởng làng.
「Ừ. Bác tự hỏi không biết Gai đã nghiêm túc xin lỗi chưa vậy?」(Trưởng làng)
「...Cái đó.」(Mira)
Tôi nghiêng đầu, vậy nên Gai có vẻ lo lắng.
「Cháu đã xin lỗi rồi! Cháu thật sự đã xin lỗi rồi đấy.」(Gai)
Ừm, cậu ấy đã xin lỗi, ít nhiều rồi. Tôi ngừng chọc Gai và gật đầu.
「Thế, bác nghĩ vậy là ổn rồi.」(Trưởng làng)
Bác trưởng làng quay mặt sang phía người mặc áo choàng và đội hiệp sĩ.
「Xin lỗi vì để mọi người phải chờ. Cậu bé này là người cuối cùng. Gai. Đến đây, những quý ông này là Pháp sư-dono và Hiệp sĩ-dono đến từ Kinh đô. Giờ hãy chào họ đi.」(Trưởng làng)
Nhìn thấy là chỉ có Gai được bác trưởng làng ra dấu, tôi thật sự thấy nhẹ nhõm. Đúng như tôi nghĩ, tôi chưa được xem là đối tượng được kiểm tra.
Người pháp sư mỉm cười, rồi cười thành tiếng, và giục Gai đặt tay lên trên Quả cầu Pha lê. Đó là pha lê để đo Pháp lực đấy sao? Nó có phải là loại sẽ tỏa sáng nếu bạn được xác nhận là có Pháp lực không? Đúng là một sự rập khuôn y đúc, tôi suy nghĩ trong khi hướng sự chú ý đến thứ khác.
ĐÓ LÀ GÌ VẬY?
Quả pha lê lớn nằm trên một cái gối được cố tình đặt trên một chiếc thùng được dùng để vận chuyển rau quả được thu hoạch. Việc đó thì không có gì bất thường cả. Tuy nhiên, vì lí do nào đó, bên trong quả pha lê đó có những người tí hon sao? Hơn nữa, những 4 người? Họ cao khoảng 3 cái đầu, mặc áo ngang hông có màu đỏ, xanh lam, vàng và xanh lục tương ứng. Với đôi mắt tròn và dễ thương, họ nhìn về phía tôi. Tôi quay lại nhìn sau lưng mình.
Không có ai ở đó... đúng như dự đoán. Họ nhìn mình sao?
Tôi quay đầu lại phía trước và thấy họ vẫn còn đang nhìn tôi.
... Dễ thương quá!
Wah! Không! Dừng lại, tôi ơi! Chúng chắc chắn là Sứ giả của Rắc rối. Bị chúng quyến rũ là không tốt đâu!
CÁI GÌ THẾ? D-DỄ THƯƠNG QUÁÁÁÁ!!
Trong khi đó, Gai rụt rè đặt tay lên trên Quả cầu Pha lê.
Ngay lập tức, người tí hon mặc đồ đỏ giật mình và phản ứng. Nó đang nhìn Gai,với cả 2 bàn tay nhỏ nhắn đưa lên, vẫy về phía Gai.
D-DỄ THƯƠNG QUÁÁÁ~!! Chuyện gì vậy? Chuyện này thật quá~ dễ~ thương~!
Tôi vô ý nhìn vào họ khi xung quanh trở nên ồn ào, không, cực kì ồn~ ào.
「Nó đang tỏa sáng!」(Khán giả)
「Cậu ấy có Pháp Lực!」(Khán giả)
「Eh? Không thể nào! Nó đậu sao!?」(Ina)
Tỏa sáng? Mọi người phấn khích vì Quả cầu Pha lê tỏa sáng. Tất nhiên, tôi cũng thấy ánh sáng đỏ, nhưng có vẻ như tôi là người duy nhất phấn khích vì những người tí hon dễ thương đó. Cái này không lẽ, vì mọi người không thấy được những người tí hon đó sao?
「Vì nó đang tỏa sắc đỏ, điều đó có nghĩa là cậu ấy có tương thích tốt với Hỏa tinh linh. Ánh sáng cũng mạnh, nên Pháp Lực của cậu ấy cũng có vẻ lớn.」(Pháp sư)
Người Pháp sư vui mừng giải thích. Sau khi Gai bỏ tay ra khỏi, người tí hon đó lại thả hai tay xuống.
Trừ tôi, có vẻ như mọi người chỉ thấy được ánh sáng từ pha lê. Nó có màu đỏ, và rồi lời giải thích Gai tương thích tốt với Hỏa tinh linh. ―― Những người tí hon đó, không lẽ là Tinh linh sao? Đứa trẻ mặt đồ đỏ nhìn tôi vui sướng.
Nhưng tại sao tôi đột nhiên có thể nhìn thấy họ? Nếu tôi không nhầm thì, phải có đôi mắt đặc biệt mới có thể thấy được Tinh linh mà.
Kể cả khi ở gần Kuga-san người có thể dùng Hỏa thuật, tôi vẫn chưa từng thấy tinh linh trước đây. Không lẽ là do, tôi đã nhớ lại kiếp trước của mình chăng?
「Vậy là cháu được đến Học viện phải không?」(Gai)
「Phải. Ở làng này cháu là người duy nhất đỗ. Cố hết sức học tập đi nhé.」(Trưởng làng)
「Chỉ cháu thôi sao? Xin hãy kiểm tra Mira nữa.」(Gai)
Gai quay sang chỗ tôi, và mọi người cũng vậy. Một lần nữa, tôi lại trở thành tâm điểm chú ý. Không phải tôi đã nói là tôi chỉ mới có 5 tuổi thôi sao!
「Theo như danh sách đăng kí, cậu ấy là người cuối cùng.」(Hiệp sĩ lớn tuổi)
Một hiệp sĩ, người có vẻ lớn tuổi hơn 3 người còn lại một chút, xác nhận nội dung trên tờ giấy da với bác trưởng làng.
「Đúng. Vì Mira chỉ mới có 5 tuổi thôi.」(Trưởng làng)
「Nhưng 10 ngày nữa là bạn ấy 6 tuổi rồi!」(Gai)
「Nhưng bài kiểm tra chỉ dành cho những đứa trẻ ít nhất 6 tuổi mà.」(Trưởng làng)
「Không, nó là "dành cho những đứa trẻ sẽ được 6 tuổi trong năm nay".」(Pháp sư)
Khi nghe lời của pháp sư, trưởng làng sửng sốt và không nói nữa.
Mẹ và Ina-san cũng đứng hình.
Có vẻ như trong thời gian dài, người lớn đã nghĩ là bài kiểm tra chỉ dành cho trẻ em được 6 tuổi tại thời điểm nó diễn ra thôi.
「Thấy chưa~, cuối cùng, Mira cũng sẽ được kiểm tra.」(Gai)
Câm mồm đồ BAKA. Ah. Kế hoạch 3 năm của tôi đã tiêu tan. Nếu cậu câm họng đi, mọi chuyện đã không thành ra thế này.
「Đúng, cháu cũng có thể đặt tay lên trên Quả cầu Pha lê.」(Pháp sư)
Tôi không thể thoát khỏi lệnh của Pháp sư được. Tôi đã đầu hàng số phận và những người tí hon – tôi cho là – các Tinh linh đang chào đón tôi với nụ cười tỏa sáng. Làm ơn đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy sự kì vọng đó đi mà.
Những Tinh linh có cùng màu tóc và màu mắt với đồ của họ; đỉnh tai hơi nhọn. Những chiếc áo đầy màu sắc mà tôi thấy từ xa có những đường diềm xếp tinh tế, và những Tinh linh cũng mang nhiều phụ kiện nữa. Phần nào, họ cũng khá là hợp thời trang. Tôi chuẩn bị tinh thần cho chuyện tệ nhất và đặt tay lên trên Quả cầu Pha lê.
「OH!」(Khán giả)
「Chuyện gì thế này?」(Khán giả)
Phản ứng của họ khác với khi Gai đặt tay lên. Những Tinh linh... tất cả đều đang nhảy múa không kiểm soát được.
「...B-bốn màu sắc đang hòa quyện sao!?」(Khán giả)
Những Tinh linh đang nhảy, lò cò và vẫy tay trong khi di chuyển xoay tròn bên trong Quả cẩu Pha lê. Có vẻ như những người khác thấy giống như cả 4 màu cùng luân phiên sáng lên vậy.
CHEAT ĐÃ XUẤT HIỆN RỒI SAO~!!
「Đúng là một ánh sáng tuyệt đẹp!」(Pháp sư)
Vị pháp sư nắm chặt tay tôi.
「Chào mừng! Đến với Học viện Pháp thuật Vương quốc Fimeria.」(Pháp sư)
「Ahahaha...」(Mira)
Tôi chẳng thể làm gì ngoài cười được.
Khi tay tôi rời khỏi Quả cầu Pha lê, các Tinh linh ngừng nhày múa và đang high-five với nhau. Thật đáng yêu, nhưng cũng thật bực mình. Phải, cái lũ tiểu quỷ này. Tsk.
Phần 4
「Mấy đứa trẻ này là... pháp sư sao?」(Các ông bố)
Sau khi được thông báo kết quả của bài kiểm tra bằng một người đưa tin được trưởng làng phái đi, cả hai ông bố của hai nhà đều nghỉ việc sớm và bấy giờ đây đang đứng hình cục bộ.
Chúng tôi lúc này đang ở cùng với gia đình của Gai, và hiện tại đang được giải thích về các thủ tục để nhập học vào Học viện bởi người mặc áo choàng, có tên là Swyn Coolyard. Các Hiệp sĩ-sama đi cùng với bác trưởng làng về nhà bác ấy sau khi hoàn thành buổi kiểm tra.
「Phải. Gai-kun có thuộc tính Hỏa trong khi Mira-san tương thích với cả 4 thuộc tính. Vì vậy, bằng cách học phép thuật ở học viện pháp thuật, họ có thể phát triển tài năng của mình và có thể trở thành Hiệp sĩ Phép thuật hoặc Pháp sư Triều đình trong tương lai, tôi nghĩ vậy. Bình thường thì, để được học về phép thuật, cần phải trả học phí cho Hiệp hội Tinh linh, tuy nhiên, Học viện Quốc gia được đất nước tài trợ. Điều đó có nghĩa là với những người đã vượt qua bài kiểm tra đo lượng Pháp Lực, toàn bộ tiền học phí, chi phí đi lại và vân vân, sẽ được trả bởi đất nước và các quý tộc tài trợ khi nhập học vào học viện.」(Swyn)
Swyn-san lưu loát giải thích và tạm thời ngừng lại một chút.
Tôi biết về Hiệp hội Tinh linh. Nó là một tổ chức quản lí việc sử dụng phép thuật; dĩ nhiên là quyền hạn của họ cũng vươn đến những ngôi làng như làng này. Họ quản lí mọi thứ từ phép thuật được sử dụng hằng ngày cho đến các phép thuật dùng trong chiến đấu. Tuy nhiên, với làng Ilga, những vấn đề như thế gần như là do đình làng quản lí. Dù gì thì, số lượng dân làng có thể sử dụng phép thuật là gần như không tồn tại mà. Người duy nhất mà tôi biết có thể dùng được phép thuật chỉ có Kuga-san thôi.
Vì không có người mới nào có thể học được phép thuật, gần như không cần phải có người hướng dẫn. Vậy nên trong nhiều năm, thậm chí không hề có một nhân viên tạm thời nào được phái xuống từ Kinh đô. Người ông quản lí quầy cũng có thể được cho là một dân thường nữa. Ah, tôi chắc là ông còn quản lí quẩy của Hội Thợ săn nữa, mặc dù, ông hiếm khi nhận được bất cứ con quái vật bị săn nào.
Mặc dù hiếm khi nhưng nó vẫn xảy ra, đôi khi là một con ma thú, ví dụ như lợn rừng hay nai đột biến, bị lạc đàn và thịt của chúng cuối cùng sẽ nằm trong ruột của dân làng.
「Um, anh có sao không?」(Swyn)
「Ư-ừm, tôi ổn.」(Egil)
「Ừm, không thể ngờ được rằng thằng nhóc nhà tôi lại có đủ pháp lực để vượt qua bài kiểm tra...」(Bố của Gai)
「Tôi hiểu. Tuy nhiên, ngày nay không chỉ có quý tộc mới có thể dùng phép thuật. Sau Thời kì Eclipse, dòng máu của pháp sư đã phân tán rộng rãi trong dân chúng rồi.」(Swyn)
Ngài ấy ngừng lời giải thích vì có vẻ như các ông bố chết lặng ấy lo lắng chuyện gì đó. Và rồi họ bình tĩnh lại và gật đầu với Swyn-san, người giống như chỉ mới nửa đầu của tuổi đôi mươi.
「Dù vậy, dòng máu ấy đã trở nên yếu đi. Tôi nhớ là tôi đã nghe về việc Học viện thiết lập tiêu chí tuyển sinh của họ là dựa vào lượng pháp lực mà học viên có được.」(Ông của Mira)
「Thật vậy sao ông?」(Mira)
Tôi có vài câu hỏi về cái từ "Thời kì Eclipse", nhưng tôi đã để lỡ thời cơ để hỏi họ. Tôi đành phải nghe về nó sau vậy. Còn vào lúc này, tôi đang tò mò về điều kiện nhập học vào Học viện. Nếu nó là về pháp lực, vậy không phải mọi người đều có nó sao?
「Phải. Một thời gian dài trước đây khi Kuga không thể vượt qua được bài kiểm tra, vị pháp sư kiểm tra khi đó đã nói vậy.」(Ông của Mira)
Ông nội gật đầu nghiêm trọng và rồi ông bắt đầu kể một câu chuyện về Kuga-san người không thể nhập học vào Học viện.
「Trong khi có thể đúng thật là cậu ta đã không vượt qua bài kiểm tra, nó không có nghĩa là cậu ta không có pháp lực. Nếu có cơ hội để được tạo một giấy định danh, pháp lực của cậu ấy sẽ được xác nhận. Thật ra, việc trao đổi buôn bán với các làng khác cũng cần phải làm một cái, nên điều đó có nghĩa là ta luôn có một lượng pháp lực, dù ít hay nhiều. Đó là lí do tại sao cậu ta trở thành một đệ tử của một thợ săn, cậu ta đã học từ người thợ săn ấy cho đến khi cậu có thể dùng phép thuật được.」(Ông của Mira)
Cái nghề "Thợ săn" là để chỉ những người có liên kết với Hội Thợ săn và đảm nhận những yêu cầu như chế ngự ma thú hay quái vật, bảo vệ các đoàn thương nhân, hay thu hái các loại thảo dược. Họ được chia thành các hạng dựa trên năng lực và mọi người đều bắt đầu từ hạng F. Nếu họ tích lũy đủ thành quả của hạng E thi họ sẽ được thăng hạng lên hạng E+. Hạng cao nhất là hạng S, mà nói thật, đó là không còn là cấp độ của con người nữa rồi.
Nói cách khác, họ là những con người sánh ngang với Quỷ Vương về mặt phép thuật hay sức mạnh vật lí sao? Eh, khi nghĩ về việc đó, tôi mới nhận ra: Nếu là tôi, vì Pháp lực của tôi ở đẳng cấp cheat, không phải có nghĩa là nếu tôi nhắm đến việc trở thành hạng S thì tôi có thể thật sự đạt được sao? Vậy, tôi tự hỏi không biết có thể sống yên ổn và thoải mái được không đấy!
Suy nghĩ về việc sử dụng sự gian lận của mình một cách thoải mái, phớt lờ bất cứ rắc rối không ngờ nào, làm tôi nhận ra là nó sẽ trở thành một vấn đề nan giải.
Tôi không muốn tham gia chiến đấu. Tôi không biết bất cứ đòn tự vệ nào. Mặc dù tôi có phép thuật ở cấp độ cheat, tôi không thể mãi phụ thuộc vào Pháp lực điên cuồng đó được. Tôi không thể đánh sau lưng, và sẽ có lúc tôi không thể dùng phép thuật được. Mà nếu thế thì, chỉ cần một kẻ thù xuất hiện trước mặt và nhanh chóng tiếp cận tôi, thì dù tôi có cố mà chạy thì cơ thể tôi cũng không thể làm kịp vì phản xạ kém.
Dù cho nó chỉ là một yêu cầu đi hái thảo dược, nó cũng không có nghĩa là tôi không phải gặp bất cứ con ma thú nào. Dù gì thì, đó là cái nghề cần năng lực chiến đấu mà.
Vậy, trở thành một Thợ săn chỉ là một giấc mơ trong giấc mơ mà thôi. Đúng như dự đoán, nhắm đến một công việc vững chắc như là một Công chức (Pháp sư Triều đình) là tuyệt nhất, đúng không?
Khi tôi thử hỏi Swyn-san về những kì thi loại được diễn ra trong quá khứ, ngài ấy cười một cách căng thẳng.
「Loại kì thi ấy đến giờ vẫn còn được sử dụng. Mặc dù mục đích của nó là để giữ cấp độ của Học viện ở cao hơn mức bình thường, nhưng cũng có những vấn đề với những quý tộc tài trợ ngân sách.」(Swyn)
Những đứa trẻ đến từ nông thôn được nhập học vào Học viện cơ bản sẽ được nhận một số tiền lớn từ đất nước, nhưng các quý tộc, người cũng gần như bố mẹ nuôi của họ mới là người hỗ trợ cho họ. Đồng thời cũng có những đứa trẻ thường xuyên qua lại giữa học viện và nhà của người tại trợ.
Sự xuất sắc của đứa trẻ được hỗ trợ bởi quý tộc sẽ tạo nên uy tín cho nhà quý tộc đó, vì lí do đó, không phải ai cũng được chấp nhận. Ngân sách của đất nước cũng có hạn. Vì những lí do trên, nếu một người không có Pháp lực trên mức tiêu chuẩn thì họ sẽ không thể tạo ra bất cứ phản ứng nào từ Quả cầu Pha lê.
"Sự sáng lên của Quả cầu Pha lê" không có nghĩa là "có sở hữu Pháp lực" mà đúng hơn thì có nghĩa là "sở hữu mức Pháp lực mạnh hơn giá trị thông thường."
Mặc khác, chẳng có bất cứ một bài kiểm tra năng lực nào cho những quý tộc có thể trả tiền học bằng tiền túi của họ.
Phần lớn những đứa con của các quý tộc đều sở hữu mức pháp lực cao hơn bình thường; tuy nhiên, nếu Pháp lực của họ quá yếu, có 2 con đường cho họ. Con đường đầu tiên là cố tập luyện và làm việc trong các khóa khổ luyện trong lớp Pháp sư hoặc lớp Hiệp sĩ pháp thuật. Con đường thứ hai là gia nhập Trường Hiệp sĩ nơi họ có thể học về nghệ thuật quân sự và cũng là nơi mà phép thuật không quá quan trọng nếu họ không muốn tự làm mình xấu hổ.
Bất kể là họ chọn cái nào, đó cũng là một con đường khó khăn. Có vẻ như cuộc sống của một đứa trẻ quý tốc rất khó khăn nhỉ.
「Theo như phản ứng từ Quả cầu Pha lê, Pháp lực của Gai-kun và Mira-san nằm trong số cao nhất trong những đứa trẻ học ở Học viện. Đặc biệt là Mira-san sở hữu cả 4 thuộc tính. Điều này cực kì hiếm. Vậy nên nếu tôi có thể nhận được một chữ kí vào giấy đăng kí nhập học này, tôi cần phải liên lạc với cấp trên của tôi ngay, vì rất cần phải chọn ra một quý tộc trở thành nhà tài trợ.」(Swyn)
Sau khi nói vậy, Swyn-san lấy ra một tờ giấy da. Nó được viết dày đặc các kí tự phức tạp trông giống như các kí tự alphabet.
Woah, đây là chứ cái trong thế giới này sao? Vậy, nếu được đi học, tôi cần phải nhớ hết đống này sao? Tôi tự hỏi liệu mình có thể không? Ở kiếp trước, tôi luôn sợ hãi giờ học Tiếng Anh. Ah, tôi thấy các chữ số Ả Rập. May quá! Vì đó là hệ thập phân, nên tôi có thể dễ dàng thực hiện tính toán. Tôi có thể làm được các phép tính nhẩm đơn giản, vậy nên nhào vô đi!
「Cái này dành cho cả gia đình và Học viện. Tôi sẽ kí vào văn bản như một đại diện của Học viện. Xin hãy đọc nội dung của nó.」(Swyn)
Các ông bố nhận lấy tờ giấy da trong tay và bắt đầu đọc cẩn thận.
Tôi nhìn vào khuôn mặt với biểu cảm nghiêm trọng của bố, vì tôi không thể đọc văn bản đó được, tôi chỉ nhìn trộm từ một bên thôi. Với một tiếng bộp, một bàn tay lớn đặt lên trên đầu tôi. Đó là tay của bố tôi.
「Con muốn đi không?」(Egil)
Tôi nghiêng đầu bối rối.
「Nếu con không muốn thì không cần đi sao?」(Mira)
Bố chỉ đáp lại bằng một nụ cười bối rối.
Nếu tôi qua được bài kiểm tra, nó không có nghĩa là tôi tuyệt đối phải vào Học viện, đúng không? Tôi nhìn Swyn-san, nhưng ngài ấy chỉ cười và không nói gì.
「Con muốn đi! Mira thật sự không muốn đi sao? Thật sự cậu không muốn đi sao?」(Gai)
Gai cầm lấy tay tôi và nhìn tôi quả quyết. Lần này, tôi nghiêng đầu theo hướng ngược lại.
Đi hay không đây? Đó là câu hỏi. Nếu có thể, thì tôi không muốn đi, nhưng tôi đắn đỏ hỏi lại bản thân mình:
Vì tôi có Pháp lực ở cấp độ cheat và tôi ghét những thứ phiền phức sẽ xuất hiện bên lề từ giờ trở đi, tuy nhiên những thứ phiền phức đó sẽ vẫn xảy ra mà không lường trước được, vậy nên tôi muốn ít nhất phải học được vài biện pháp để đối phó với chúng. Nếu lần này tôi từ chối, tôi không nghĩ mình sẽ có cơ hội khác để được học phép thuật với điều kiện thuận lợi như những gì tôi vừa nghe được nữa.
「Con sẽ đi.」(Mira)
Một công việc chiến đấu thì miễn bàn, những với việc khéo léo sử dụng Cheat, tôi có thể trở thành Pháp sư Triều đình và có cơ hội được đảm bảo thu nhập cao. Không thể nào có được điều kiện sống như khi tôi ở Nhật Bản, nhưng tôi vẫn có khả năng hi vọng có được một công việc tốt, và nếu tôi có thể chuyển tiền được thì tôi sẽ có thể thể hiện lòng hiếu thảo rồi.
「Con cũng đi có được không, bố?」(Mira)
Tôi nhìn bố và ông lại xoa đầu tôi lần nữa.
「Ta hiểu rồi. Con có thể đi.」(Egil)
Và thế, vấn đề đã được giải quyết, nên họ luân phiên hỏi những câu hỏi chi tiết chẳng hạn như bố mẹ cần chuẩn bị thứ gì để mang đi từ nhà; khi nào thì chúng tôi sẽ về nhà trong kì nghỉ hè và đông, ai sẽ nhận trách nhiệm lo tiền nong, vân vân và mây mây. Cuối cùng, họ kí vào văn bản.
「Vậy thì, tôi xin phép được đi. Chúng tôi sẽ ở lại nhà của trưởng làng. Chúng tôi định sẽ rời làng trong 3 ngày nữa. Nếu có vấn đề gì cần hỏi trong những ngày này, xin cứ thoải mái đến hỏi tôi.」(Swyn)
Swyn-san là một quý tộc nhưng ngài ấy không hề cư xử kiêu căng trong cả cuộc hội thoại và ngài cúi chào lịch sự trước khi rời khỏi nhà. Chúng tôi cũng cúi thấp đầu tiễn ngài ấy. Sau khi chúng tôi không thấy ngài ấy nữa, chúng tôi bắt đầu việc quan trọng: mua sắm.
Phần 5
Hôm nay là tháng 12 ngày thứ nhất của tuần thứ hai. Sau khi đón năm mới, học kì mới cũng sẽ bắt đầu vào tháng 1 ngày thứ 3 của tuần thứ nhất. Đi từ làng Ilga đến Kinh đô bằng xe thì sẽ mất khoảng 5 ngày. Nhưng, nếu chúng tôi đợi đến lúc nhận được tiền rồi mới bắt đầu chuẩn bị khởi hành, chúng tôi sẽ không thể đến kinh đô kịp thậm chí là sau khi học kì mới đã bắt đầu nữa.
Vì việc chào hỏi với nhà quý tộc hỗ trợ cũng rất quan trọng, rất cần phải đưa việc này vào xem xét trong khi dự tính ngày khởi hành từ làng. Vì thế, chúng tôi có thể bắt đầu sự chuẩn bị của mình cho chuyến đi chỉ khi chúng tôi dùng đến tiền tiết kiệm. Nếu không được cấp tiền, việc này sẽ rất tốn kém, dù cho chúng tôi chỉ trả phí di chuyển mà thôi.
Sau khi chúng tôi chuẩn bị nhiều thứ và quyết định ngày khởi hành trong một tháng, lại có một sự thay đổi đột ngột. Ba ngày trước, khi chúng tôi đang ăn tối cùng nhau, thì khi đó Swyn-san được đội trưởng đội kiểm tra là Rubens Kenan-san hộ tống đến nhà chúng tôi một lần nữa.
「Tôi xin lỗi vì bất ngờ đến như thế này, những chúng tôi có thể yêu cầu Mira khởi hành cùng với chúng tôi trong 3 ngày nữa không?」(Swyn)
「Khi gửi báo cáo để cấp trên của chúng tôi, họ đã ra lệnh cho chúng tôi bảo vệ và hộ tống quý cô sở hữu 4 thuộc tính đến Kinh đô」(Kenan)
Thêm vào lời Swyn-san, Đội trưởng-san cũng nói.
「Tôi rất cảm ơn lời đề nghị tử tế đó, nhưng chúng tôi lo không biết có đủ thời gian để chuẩn bị trong một hai ngày không nữa.」(Egil)
Mặt bố trở nên nghiêm trọng.
Không giống như ở kiếp trước việc đi lại rất dễ dàng, ở thể giới này, phải mất rất nhiều thời gian để đi từ nơi này đến nơi khác. Dĩ nhiên, cũng có khả năng là sẽ gặp thú hoang, kẻ cướp, quái vật và ma thú, nên sẽ có rất nhiều hiểm nguy. Đó là lí do người đánh xe phải biết võ và đồng thời cũng cần phải thuê Thợ săn để hộ tống, đòng nghĩa với cần thêm phí bổ sung. Nói cách khác, phí vận chuyển là cực kì đắt. Bào gồm cả việc hộ tống nữa.
「Sẽ không vấn đề gì cho dù thời gian chuẩn bị có bị hạn chế đi nữa. Chúng tôi đã có lương thực dự phòng, nhưng chúng tôi cũng sẽ mua thực phẩm ở ngôi làng tiếp theo nữa. Thứ những đứa trẻ cần sẽ được mua trên đường đi.」(Swyn)
「Vì chúng tôi biết đây là một yêu cầu vô lí, dĩ nhiên toàn bộ chi phí chúng tôi sẽ lo hết. Cho đến khi có một nhà tại trợ được chọn, Nhà Coolyard sẽ chịu trách nhiệm về nơi ở cho chúng khi ở Kinh đô.」(Kenan)
Hàng hóa sẽ được ngài Đội trưởng chuẩn bị trong khi Swyn-san sẽ chịu trách nhiệm về nơi ở của chúng tôi khi ở Kinh đô.
Tôi kéo tay áo bố và hỏi 「Không phải thế này sẽ an toàn hơn sao bố?」. Bố lặng lẽ gật đầu.
「Vậy, con sẽ đi cùng với Hiệp sĩ - sama」(Mira)
Nếu việc này sẽ làm nhẹ nỗi lo cho cả bố mẹ và dân làng, cho dù thời gian chuẩn bị có ngắn lại, tôi sẽ bằng lòng mà không phàn nàn tiếng nào. Tuy nhiên, vì tôi không thể đón sinh nhật lần thứ 6 của mình cùng với gia đình, tôi thấy hơi cô đơn một chút, nhưng nó không có nghĩa là đây là lời từ biệt cuối cùng mà.
Hội chứng tuổi teen: Ảo tưởng mình là người đặc biệt hay có một sức mạnh đặc biệt nào đó :v ↑ Otomen: chàng trai đảm đang =)) Dạng người thiếu kĩ năng giao tiếp, thiếu hòa đồng với xã hội, dần dần trở nên xa lánh xã hội, suốt ngày chỉ ở mãi trong phòng. Ở đây cao 3 cái đầu tức là chiều cao của họ gấp 3 lần đầu của họ – dạng Chibi (người thường khoảng từ 6,5 đến 7 cái đầu) Ngốc =)) Cơ mà lời BAKA phát ra từ một bé gái đúng là... vô giá (Lời Eng trans :v)