"Si~lvi~o-kun! Đi~chơi~thôi!"
Tôi gõ cửa phòng anh Silvio đầy vui vẻ.
"......"
Tuy không có tiếng hồi âm của anh Silvio. Nhưng chẳng có chuyện anh ấy không ở trong phòng đâu. Tại sao, thì do tôi đã thấy anh cầm sách và bánh kẹo vào phòng trước đó.
Trông thật thanh lịch. Cứ như quý tộc ấy.
......Para......
Nếu lắng nghe cẩn thận, tôi có thể nghe thấy tiếng lật trang sách. Là chứng cớ cho việc anh Silvio có ở bên trong.
Anh Silvio rất hiền lành. Do đó, chẳng có chuyện anh không đáp lại lời mời đi chơi của cậu em trai đáng yêu như tôi đâu. Thậm chí cả khi anh đang tập trung đi nữa. Dù đang ở khúc cao trào của câu chuyện, anh vấn sẽ đáp lại mà không tỏ vẻ khó chịu.
Một người anh trai tuyệt vời. Đương nhiên, hẳn đó là phương pháp tốt để anh vượt qua được chị Elinora cũng nên. Lần tới tôi cũng thử dùng xem sao.
"Si~lvi~o-ku~n? Không có ở trong à?"
Trước hết, dù thế nào đi nước, anh Silvio đó vẫn cũng không bước ra.
Quả nhiên anh vẫn còn hờn dỗi chuyện hôm qua nhỉ?
Tôi nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Hôm qua, tôi đã được anh Silvio rủ chơi cờ Shogi.
Tuy anh vốn không giỏi về cờ Shogi, nhưng nhờ ngày nào cũng luyện tập, nên thực lực anh Silvio đã tăng lên từ lúc nào.
Giờ thì tỉ lệ thắng giữa hai bên là 50-50.
Ngày mà tôi không còn là đối thủ của anh nữa đang đến gần rồi.
Thực tế, đó là chuyện xảy ra vào lúc mà tôi đang bảo vệ con Vua và tấn công con Vua của anh Silvio trên bàn cờ.
"Anh Silvio, giỏi bảo vệ nhỉ."
"......"
Khi đó, không hiểu sao, anh Silvio làm vẻ mặt nhăn nhó.
"Ưm? Sao thế?"
"...... Không có gì cả. Hora, đến lượt Al đó."
"Ư, ừm"
Tôi đặt con Giác giữa bàn cờ để kìm nén không cho anh làm gì, rồi tính tấn công trận địa của đối phương bằng con Kim, con Phi Xa hay con Quế Mã quả cảm.
Anh Silvio không chú ý đến tầm ngắm của con Giác của tôi, mà sử dụng con Ngân và con Giác để bảo vệ con Ngọc. Dù tôi đã đưa ra đòn nhử mà anh không cắn câu tí nào. Anh là vệ sĩ à.
Nhân tiện với vệ sĩ, đương nhiên công việc là bảo vệ đối tượng rồi.
Trên màn ảnh thường hay có cảnh vệ sĩ dùng súng ngắn bắn bang bang hay cảnh họ đánh với những kẻ nguy hiểm, nhưng về cơ bản đó có vẻ là hành động mất cư cách vệ sĩ.
Hẳn bởi công việc của vệ sĩ là bảo vệ đối tượng một cách an toàn, luôn ưu tiên việc chạy trốn và không để bị lừa vào mấy chuyện chiến đấu. Bình thường họ phải luôn quan sát, rồi dự đoán hành động của những người xung quanh, để có thể bảo vệ an toàn đối tượng.
So với những người có lợi thế về giao tranh, những người nhát gan có vẻ thích hợp hơn với loại công việc này.
Câu chuyện đi lạc mất rồi, dù sao đi nữa, quân Ngân và quân Kim của anh Silvio cũng vướng víu quá.
Quân Ngọc đang chạy thoát êm ru rồi.
Đã thế, quân Ngân và quân Kim còn đang bám theo xung quanh nữa.
"A~! Anh Silvio lại dựng lá chắn với quân Ngân và quân Kim rồi~!"
"......lá chắn......Silvio......lá chắn"
"Ừm? Sao thế?"
Anh trai đang hạ vai xuống, trông khá ủ rũ.
Ế? Cái gì vậy? Anh làm sao vậy?
......a, anh đã phản ứng với Lá chắn à?
Sau đó, tôi đuổi theo bắt con Ngọc của anh Silvio. Đội hình cũng theo đó bị phá vỡ theo.
Con Ngọc cũng bị con Giác của tôi bắt giữ.
Con Ngọc bị bắt giữ rồi thì giờ cuộc chiến đã không còn ý nghĩa nữa.
Khi ý nghĩa của cuộc chiến bị bẻ gẫy, các quân cờ ngoan ngoãn bị thu hồi và chui vào trong hộp gỗ của tôi.
"Al, anh đi ngủ đây."
"Ừm, vậy em dọn nhé. Chúc anh ngủ ngon."
Anh Silvio chóng chánh rời thư phòng và trở về phòng của mình.
Đó là tất cả chuyện tối hôm qua.
Giờ nghĩ lại, hẳn câu nói lúc đó đã bẻ gẫy trái tim của anh Silvio rồi.
Ma~, không còn cách nào khác. Nếu là anh Silvio, chắc tâm trạng sẽ tốt lên lại vào ngày mai thôi.
Tôi đang định rủ anh làm quả bóng chày thủ công vậy mà.
Dù, cũng chỉ là kiếm mảnh vải nào đó cuộn tròn lại, rồi lấy dây buộc lại thôi mà.
Bởi không có anh Silvio đi cùng, tôi liền đến phòng ăn để ăn bánh kẹo.
Dọc đường, khi quả bóng đập trúng tường tạo tiếng pôn pôn thì tôi bị cô hầu Mel chú ý.
Ở đằng sau là Mina đang có chút không yên. Chị cứ nhìn chằm chằm vào quả bóng đang ở trong tay tôi, một cách bồn chồn không rời mắt.
Hiểu rồi mà? Mina cũng muốn chơi bóng phải không? Quả là một kẻ hết thuốc chữa. Lát nữa, tôi sẽ để bóng ở trong phòng nghỉ ngơi mà.
Tôi cứ vậy, đi qua Mina, người đang tỏ vẻ ra thất vọng, rồi hướng đến phòng ăn.
Gần đây nhờ tôi và Baltro mà lượng đồ ăn vặt đã tăng lên đó, làm mọi người cũng tụ tập tấp nập. Dù nguyên nhân chính là do Baltro giấu nhiều đường hơn họ tưởng.
Nhờ vậy, có một cái tủ đã được đặt ở đó, để họ có thể ngay lập tức lấy bát đĩa ra sử dụng.
Ở trên ghế trong phòng ăn, chị Elinora đang ngồi với tay lên đĩa bánh.
"Gế!"
"Gế! cái gì đó!"
Chết thật, tôi lại phản xạ không suy nghĩ rồi.
Rõ ràng nhìn mặt người khác rồi kêu "Gế!" thì thật thất lễ. Alfried, tự kiểm điểm đi.
"Em xin lỗi. Mà chị đang làm gì đó? Không phải chị bảo hôm nay đi sang làng bên chơi à?"
"Maa, cũng được ...... Không, không được. "Gế!" là không tốt."
"Em xin lỗi. Elinora onee-sama. Em sẽ không nói lần thứ hai đâu."
Có vẻ sự thành tâm của tôi được thông qua, Elinora onee-sama khoanh tay và gật đầu đầy khoa trương.
Được rồi. Tôi đã được tha thứ rồi.
Thật là tốt rồi...... việc vẫn còn sinh mạng.
"Không hiểu sao chị có cảm giác ở nhà hôm nay sẽ thú vị hơn. Nên mai sẽ đi."
Chị Elinora cắn cái bánh, mà hẳn do Baltro làm, và giải thích vậy.
Woa, quả là một lí do phiền hà.
"Có gì bất mãn à?"
"Không có gì cả đâu. Alfried này vu cùng hạnh phúc"
Chị Elinora vừa lườm nửa mắt, vừa giữ cho tâm trạng trở lại bình thường.
"Cách nói chuyện kì quặc. Đúng rồi. Nếu vậy thì ta đi chơi chứ?"
"Tại sao?"
Đột nhiên bị chị Elinora mời, tôi bất ngờ đáp câu nói ngu ngốc.
Bởi bình thường, vào giờ này bọn tôi toàn huấn luyện mà.
Nhìn vẻ mặt ngu ngốc của tôi, chị Elinora chỉ ngón tay vào tay tôi.
"Đó là quả bóng phải không?"
"Quả bóng đó."
"Nếu thế, hôm nay ta chơi bóng thôi."
"Ế~? Chỗ này có bát đĩa, không nguy hiểm sao?"
"Kiếm thì hơn nhỉ?"
"Saaーー! Chơi ném bắt bóng đi! Em làm người ném bóng! Chị Elinora làm người bắt bóng!"
Tôi to tiếng, ném những từ đó cùng quả bóng về phía chị Elinora. Trò ném bắt bóng đã bắt đầu rồi đó!
Người ném bóng hay người bắt bóng đã có, là vấn đề còn lại tâm trạng thôi.
"Trò ném bắt bóng là cái gì vậy?"
Chị Elinora vừa bắt quả bóng mà tôi ném, vừa đặt câu hỏi.
"Hey! Chị hãy ném trả bóng đi!"
"Cái gì cơ, là trò ném qua lại à."
Chị ném lại bóng. Không phải một cú ném nhanh.
Phòng ăn là nơi mọi người trong nhà dùng bữa và còn có cả không gian để cho người hầu di chuyển. Nói cách khác, nó đủ rộng để trẻ con chơi trò ném bắt bóng.
Tôi vui vẻ ném quả bóng nhẹ nhàng.
"Al không ném nhanh hơn được à?"
Chị Elinora ném lại bóng với tốc độ nhanh hơn như lời tuyên chiến.
Tôi nhanh chóng đỡ lại quả bóng, nhưng nó khá là nhanh.
"Vừa đúng lúc vai em đã nóng lên rồi."
Mà nói vậy cũng là vai của cậu nhóc sáu tuổi. Làm sao mà nhanh hơn được nữa chứ.
Tôi nên ném với chút ma trang à.
Tôi bao trùm toàn thân với ma pháp và ném bóng.
『Mẹ kiếp! Chị Elinora!』
Quả bóng trộn lẫn ma lực và tâm trạng của tôi đã hướng thẳng về phía ngực chị Elinora.
Đây là câu từ của trò ném bắt bóng. Đó là giọng nói trong lòng thôi. Dù tôi không thể nói được.
Nó tựa như quả bóng nhanh ban nẫy của chị Elinora.
Tuy nhiên, chị Elinora xem như không, bắt quả bóng đó của tôi bằng một tay.
"Cái gì vậy! Hành động đó!"
"Xa hơn chút nhỉ."
"Nó có bao trùm cả tâm trạng nữa! Những lời trong trái tim cũng đã đọng lại trong quả bóng đó!"
"Hế~, truyền những lời nói trong tim vào nhỉ~."
Chị Elinora nhìn chằm chằm vào quả bóng bắt được với ánh mắt đầy ám muội.
"Vậy, chị cũng phải truyền lời nói vào nhỉ."
Chị Elinora ném bóng cùng với một giọng dễ thương "Êi~!"
Ừm? Chị thêm cái gì vào thế.
『Bắt nạt cũng ổn nhỉ?』
Không được! Chắc chắn là ém lời nguyền độc ác nào đó rồi! Đó là ác cảm!
"Nguy hiểm!"
Tôi không nghĩ gì mà né tránh ngay, có lẽ do nó chứa cả suy nghĩ xấu xa nữa.
"Chờ chút. Sao em lại tránh chứ!"
"Ế? Bởi nó nhanh quá đó?"
"Đến nãy giờ không phải em vẫn bắt được mà nhỉ."
"Cũng có bắt lỡ mà"
"Maa, cũng phải nhỉ."
Có vẻ bị chị Elinora xem thường rồi, tôi ném quả bóng xoáy.
"Em sẽ ném thêm quả bóng như vậy nữa đó!"
"Cỡ bóng của Al ném, bao quả chị cũng bắt được hết"
A~? Chị bảo rồi nhé? Chắc chắn đó nhé?
"Này!"
『Xin đừng trêu ghẹo em nhé!』
Tôi ném quả bóng có cửa lời cầu nguyện từ trái tim vô mặt chị Elinora.
Hãy đón nhận lấy nó!
"A, con bọ."
Nói vậy, chị Elinora phẩy quả bóng của tôi đi bằng một tay.
"Tại sao chớ!"
"Xin lỗi xin lỗi, do ở gần mặt chị có con bọ."
"Thật không?"
"Thật đó"
"Vậy thì được."
Phải phải, thỉnh thoảng cũng có sự ngẫu nhiên vậy mà. Chẳng có chuyện chị không tiếp nhận lời cầu nguyện của tôi đâu, tôi muốn nghĩ là không có chuyện đó.
Quả bóng lại bay từ chỗ chị Elinora đến.
Ừm? Lần này không có vấn đề đặc biệt gì nhỉ?
Vừa nghĩ vậy, tôi chuẩn bị bắt bóng bằng hai tay. Ngay khi trước khi bắt bóng thì.
『Lấy quả Libla đi』
"Ha! Lấy được rồi!"
Tôi đang choáng vàng trong khi nhìn trái bóng. Đột nhiên, quả bóng biết nói, như thể bắt tôi làm gì đó. Tựa như việc chị gái sai vặt em trai vậy.
Lấy được rồi.
Ngẩng đầu lên nhìn, tôi thấy chị Elinora đang làm khuôn mặt làm-được-rồi.
Chắc chắn lát nữa chị sẽ bảo tôi đi lấy quả Libla cho xem.
Khuôn mặt thì đẹp đẽ, mà hành động sao hạ lưu ghê.
Rồi rồi, cả nhà ngoài tôi ra đều đẹp cả. Rồi rồi, chị Elinora đáng yêu.
Vừa nghĩ những lời lăng mạ, tôi vừa ném bóng. Tuy nhiên, do ném tùy tiện, nó đã bay về hướng khá xa với chị Elinora.
『Chị Elinora dễ thương』
"A~, xin lỗi."
Ừm, nó có chứa cái gì đó là lạ? Maa, ổn cả.
Cú này chị không chụp được đâu. Tuy nghĩ vậy, nhưng chị Elinora lại xác định quả bóng, rồi chạy nhanh về phía nơi quả bóng sẽ rơi xuống.
Và chị nhảy lên bắt quả bóng đang rơi xuống, rồi ôm chặt vào bụng như thể không muốn rời ra nó vậy.
Cuối cùng chị sử dụng toàn bộ thần kinh vận động để bắt bóng và tiếp đất.
Một cú chuyển tiếp bóng tuyệt đẹp.
"...... chị không cần phải cố gắng bắt nó đến vậy mà."
"Không hiểu sao chị nghĩ nếu giờ không bắt nó thì không được."
"Đó là cái gì vậy?"
Khi tôi nhìn với vẻ coi thường, thì chị Elinora gửi lại một bộ mặt bất mãn.
"Vậy giờ chị ném trái bóng mà Al sẽ thích bắt nhỉ."
"Không có chuyện đó đâu. Em đâu phải là chó."
"A vậy à. Này!"
Quả bóng bay nhẹ nhàng bay khỏi tay chị Elinora.
Bóng qua xa quá nên tôi không bắt nổi đâu. Thật là, cứ coi thường em vậy thì phiền lắm.
『Thôi, không trêu ghẹo Al nữa』
Nguy rồi! Phải bắt được cú này!
"Gâu!"
Tôi không nhìn mà bắt đầu chạy như bản năng vậy.
Sau đó, tôi nhảy về hướng cái bàn, nơi quả bóng nhẹ nhàng rơi xuống.
Và ở đó, cũng là nơi có cái cốc mà mẹ Elna yêu thích nữa.
Do tiếp nhận đòn tấn công từ tôi, cái cốc rơi từ trên bàn xuống sàn nhà.
Và ......
Gasha~n! Parin!
Cái cốc mà mẹ Elna đã vỡ rồi.
"A~ a~, đó là cái cốc mà mẹ Elna thích đó? Lúc nào mẹ cũng bảo nó dễ vỡ vậy mà."
Phải, đúng như vậy. Có vẻ do bố Nord mua cho ở vương đô nên lúc nào mẹ cũng sử dụng rất cẩn thận. Như thể bà đã chuyển cả tâm tư vào trong nó vậy. Một cái cốc như vậy đã vỡ mất rồi.
"Chờ chút, giờ có tiếng gì rất to, có chuyện gì vậy?"
"A, không, êttô."
"Al đã làm vỡ cái cốc mà mẹ yêu thích đó."
Nghe vậy, mẹ Elna đóng băng luôn.
Haa!? Chẳng thể tin được chị Elinora! Chị không bao che cho em trai sao? Bán em trai ngay lập tức vậy.
"Vậy à? Alfried?"
Sợ quá. Mẹ gọi là Al đi mà.
"Không, Đó là do chị Elinora chơi đùa ở đây..."
"Dù con đã bảo dừng lại rồi mà ......"
"Ngược lại! Ngược lại! Dù người làm vỡ là con!"
"...... Alfried đã làm vỡ nhỉ?"
Có vẻ như câu hỏi của mẹ Elinora là tôi làm vỡ à.
"...... Vâng, con xin lỗi"
"Con đi ra ngoài tự kiểm điểm chút đi. Cho đến khi mẹ bảo được, thì không được vào đó."
"Vâng"
Mẹ Elna đang yên lặng tức giận với bầu không khí Không-tha-thứ-cho-sự-bác-bỏ.
Và vậy là tôi đã bị đuổi ra khỏi dinh cơ.
Tôi nhớ lại thời trung học đầy nghịch ngợm.
Do đứng ở hành lang khá xấu hổ, nên tôi giả vờ chơi đùa với thời gian và tự lừa dối bản thân trong tuyệt vọng là có ai đang đợi. Thật hoài niệm.
Lúc hoàng hôn, mẹ Elinora mở cửa ra.
"Không phải con có gì muốn nói sao?"
Hừm, mẹ cho vào rồi nhỉ.
"Con vào ạ!"
"Sai rồi!"
Cảnh cửa lại bị đóng tiếp.
Ế? Tại sao?
Nghi vấn của tôi chẳng có người trả lời cho.
Trên tầng hai, anh Silvio đang nhìn xuống với vẻ thông cảm.
Chú thích dịch giả: Battery là thuật ngữ trong bóng chày chỉ người ném bóng và người phát bóng, hay catcher và pitcher. Riêng chương này sẽ thêm đuôi tên cho các nhân vật. Bởi Alfried bình thường toàn gọi là Silvio onii-san, Elinora onee-san, Elna okaa-san và Nord otou-san. Ngoài ra, trong những phần ngoại truyện, như chương này chẳng hạn, Alfried hay giả mình ở ngôi thứ ba rồi đưa ra mệnh lệnh cho bản thân hoặc thông báo tình hình của bản thân. Như kiểu robot vậy. (Alfried nói vừa nghiêm trang, lại vừa níu lưỡi luôn, vì sợ) (kudarabe = câu chửi: mk, đcmm) (catch miss) Chú thích dịch giả: hai chị em gửi tâm tư qua những quả bóng, thật đáng yêu