Chắc đã được một tuần kể từ ngày Roomba đến làng Coliat. Hẳn là ổng cũng chán việc ở suốt trong dinh cơ, nên tôi để ổng chuyển sang trọ ở my home.
Nó hoành tráng hơn mấy quán trọ trong làng phải không?
Tôi đã tưởng tượng việc bị bác vòi vĩnh với mấy cái đập tay, nhưng tôi nhận được lời trả lời đến hai lần không chút khó khăn.
Nếu Roomba không nấu cơm, thì đến quán ăn của bác Seria cũng được mà; bác đang làm nhà mạo hiểm, nên chắc cũng có thể nấu một hai món chứ. Trong trường hợp không có tiền, thì lên núi săn thú thôi. Mà Roomba có vẻ dự trữ khoản tiền ngoài dự kiến, nên tôi cho là sẽ ổn cả.
Chắc tôi nên thiết kế căn cứ thứ ba thôi.
Hôm nay tôi cùng Roomba đi bộ vào rừng. Lí do là tôi muốn hiểu thêm về mạo hiểm giả. Một phần cũng bởi thứ săn được có thể trở thành thực phẩm cho tôi, cũng đâu có vô nghĩa nếu cung cấp cho nhà tôi nhỉ.
"Chắc Nord cũng nói rồi? Nhóc đừng có rủ Elinora đó."
"Bởi nếu chị Elinora đến, thì có lẽ nó sẽ thành đột kích, hủy diệt theo một chiều nhỉ."
"Chuyện đó cũng có nha."
Roomba di chuyển nhanh chóng, như cỗ máy robot dọn dẹp Roomba tồn tại ở Trái Đất vậy. Nói chính xác hơn thì những bước chân của bác khá nhẹ nhàng.
Roomba là thế hệ đời đầu nhỉ, nếu có thế hệ đời thứ hai thì sẽ oách lắm nhỉ. Có vẻ đời thứ ba sẽ có khả năng tạo bản đồ các vật cản bằng khả năng thị giác nhỉ.
Roomba ở đây cũng có cơ chế diệt trừ ma vật đó, ngầu lắm. Dù cũng có phần AI hơn đáng ngờ.
Còn cách đi của tôi thì lúc dẫm phải cành cây , lúc tạo tiếng động do dẫm lên đất.
"Nhóc chú ý nhìn xung quanh cẩn thận hơn đó? Giờ cố gắng kiềm chế sự hiện diện mà đi cũng được."
"Cháu hiểu rồi. Cháu sẽ cố."
Tôi gắng không tạo tiếng động cành cây và tránh dẫm lên chúng, rồi tiến lại gần mấy con nai và thỏ, nhưng quả nhiên tôi vẫn bị chúng phát hiện.
Còn về Roomba, bác không tạo ra tiếng động ngay cả khi vượt qua mấy bụi cỏ cao đến đầu gối, bác đang tiến lại gần con lợn rừng và ném hòn đá trúng nó.
Làm thế nào mà cơ thể khổng lồ đó có thể xóa sạch sự hiện diện chứ.
Bị trúng hòn đá, con lợn rừng đã nổi sung và đang lao đến. Roomba chặn nó bằng hai cánh tay đầy tự hào, rồi nhẹ nhàng ném bay đi. Quá ư tráng lệ.
Roomba bỗng giơ tay cản tôi lại, người đang tiến tới trong khi nỗ lực triệt tiêu sự hiện diện.
"Có cái gì à?"
Tôi hỏi Roomba với giọng nhỏ.
"Là ma vật...... có một con goblin nha."
"Ma vật!?"
Khoảnh khắc nghe thấy từ "ma vật" từ Roomba, xương sống tôi run rẩy và cơ thở trở nên cứng ngắc.
Tôi chầm chậm nhìn hướng mắt về con đường nhỏ ở phía trước.
Có tiếng cỏ đung đưa, rồi một con goblin xuất hiện từ bụi cỏ. Nó có một thân thể nhỏ toàn màu xanh và đôi tai nhọn. Đặc trưng là cái mũi to ở trên mặt. Nó đang đi lại bồn chồn như thể một con goblin đang lạc bầy về.
"Al chưa thấy ma vật lần nào nhỉ?"
"Có một lần, dù cháu chỉ là nhìn thấy từ xa thôi."
Phải, tôi đã thấy một lần. Đó là con ma vật dạng sói với màu lông trắng, được gọi là Sói Hoang.
Khi bị nó nhìn với ánh mắt sắc sảo, tôi đã sợ hãi, lập tức ngồi xuống và dịch chuyển chạy thoát ngay.
"Maa, chỉ là một con goblin. Nếu là một con quái hung ác thì phải trang bị kiếm cơ, nhưng lần này ta dùng thanh gỗ thôi cũng ổn. Al muốn thử đánh bại nó bằng kiếm chứ?"
"Không, thanh gỗ thì cũng nặng với đứa trẻ sáu tuổi, cháu sẽ bị thương đó. Hơn nữa nếu đánh nhau thì cháu dùng ma pháp cơ."
"Ồ? Cũng đúng nhỉ. Al giỏi ma pháp nhỉ."
Đang nghĩ xem nói gì giờ, thì có vẻ phía bên kia cũng nhận ra, nó kêu "gii", rồi tiến về hướng này.
"Dù nhóc muốn đánh bằng ma pháp cho an toàn, thì ta đang bị thu hẹp cự li đó. Sẽ thành cuộc chiến trực diện đó?"
Roomba trang bị thanh kiếm dài bằng chiều cao và hướng mắt nhìn con goblin.
"Ơ? Al đâu rồi?"
"Ở đây~!"
Tôi đáp lại Rumba từ xa.
"Há? Sao nhóc lại ở đằng sau thế!"
"Đánh trực diện đáng sợ lắm!"
"Không đáng sợ đâu! Thật là, từ lúc nào mà!"
Ế? Cháu âm thầm dịch chuyển để giãn cự li ra đó. Hiện tại, khoảng cách giữa tôi và goblin giãn ra ba mươi mét.
Roomba đang dẫn con goblin đến đây, chắc tính để tôi đánh bại đây.
Do khác biệt về kích thước cơ thể, khoảng cách giữa Roomba và con goblin đang giãn ra. Dù vậy, con goblin đang chạy lại gần với đôi chân vòng kiềng.
Tôi sẽ tạo hai cột băng, bằng băng ma pháp. Khí lạnh tụ tập quanh tôi, rồi những cột băng đã được định hình trong khoảnh khắc. Nhờ vậy, không gian quanh tôi cũng hạ nhiệt xuống.
"Roomba~! Cháu bắn ma pháp đó, nên bác giữ nó trong tầm bắn ra nhé!"
"Ôu yô!"
Roomba giữ tầm nhìn của goblin bằng cách đánh lệch hướng nó thông qua con đường rẽ nhỏ giữa các hàng cây.
Xin lỗi nhé, Roomba. Do cháu dịch chuyển để giãn cự li, nên mới thành chuyện phiền hà vậy.
Tôi tưởng tượng hình ảnh cái máy bắn tên cố định cỡ lớn, vốn được dùng từ thời Cổ Đại đến Trung Đại, rồi bắn ra hai cột băng.
『Ballista!』
Các cột băng tạo ra những âm thanh lớn, như xé toạc không khí, một cái đâm vào ngực con goblin, cái còn lại thổi bay một cánh tay của con goblin xuống mặt đất. Dòng máu chảy ra không có màu đỏ, mà là màu tím.
Nếu là màu đỏ, có khi tôi sẽ thấy tệ và nôn ra cũng nên.
Lúc gần con goblin, tôi giật mình khi thấy nó đã chết ngay lập tức và không còn cử động nữa.
Nghĩ nó do mình đã giết nó, tâm trạng tôi nhanh chóng u ám. Tôi không sao xóa bỏ được hình ảnh con goblin bị cột băng đâm xuyên qua ra khỏi đầu được.
Dù tôi đã bao lần săn những con thú, như thỏ hay lợn rừng. Mà đó là cho mục đích sinh tồn.
Tuy nhiên, tôi lại cảm tháy ớn lạnh khi giết một sinh vật sống có dạng người như thế này. Nếu phải phân chia rạch ròi ra, thì đây là một con ma thú.
Có lẽ việc tôi viện cái lí do, kiểu như, dùng phép thuật, để an toàn, tấn công ở cự lị xa, rồi giết những sinh vật sống bằng tay mình, nhưng có lẽ do tôi sợ chuyện này cũng nên.
Tôi thở ra tiếng phù để thay đổi tâm trạng. Chắc đã quan sát được tâm trạng của tôi, Roomba đứng bên cạnh với vẻ mặt đầy bí ẩn.
Để có thể tiến về phía trước, tôi mạnh mẽ nhìn xuống xác chết của con goblin.
"......Thật kinh dị làm sao."
"......ma pháp của nhóc nha."
Sai rồi, Roomba. đây là lúc nghiêm trọng đó......
Chú thích tác giả: cám ơn.