“Có cái gì đó!”
“Một di tích ư?”
Năm phút sau khi các mạo hiểm giả và phường vô pháp phối hợp với nhau để đào xuống lòng đất, chủ yếu phụ thuộc vào những người có khả năng thổ thuật như Fran và Bruyne...
Chúng tôi đã tìm thấy thứ chúng tôi đang tìm.
Chúng tôi vốn đã biết sẵn về sự tồn tại của nó, tuy nhiên, nó lại là một bí ẩn với những người khác. Tất thảy bọn họ đều giữ khoảng cách trong tư thế phòng bị.
Thứ chúng tôi thấy là một bức tường gạch nâu. Đúng như một mạo hiểm giả lẩm nhẩm, chúng tôi vừa đào đến một di tích vậy. Nó chắc hẳn là lớp ngoài cùng của con đường ngầm.
Độ sâu của nó vào khoảng năm mét.
Con đường ngầm chúng tôi khám phá được bên trong thị trấn sâu khoảng chừng 10 mét, đúng không? Có vẻ như càng ra ngoài thành phố thì nó càng dâng lên cao hơn.
Ở Trái Đất, hành động phá hoại di tích là tội khá nặng, nhưng đây là thế giới khác. Mọi người ngay lập tức tiến hành khảo sát bức tường trước khi khoan thành một cái giếng đi xuống.
Chẳng mấy chốc, ánh sáng bên ngoài tràn vào con đường tăm tối.
“Nhìn kiểu gì đi nữa, con đường rõ ràng là được xây dựng bởi con người. Biết đâu nó là con đường thoát hiểm của một nhân vật quyền lực nào đó của thành phố? Milanrel, cô biết gì về con đường này không?”
“Không. Tôi không nghĩ thông tin về nó đến được tay một kẻ như tôi đâu. Còn phía mạo hiểm giả thì sao?”
“Chúng tôi không có một chút thông tin nào cả.”
Quả nhiên, không một ai trong số bọn họ biết được con đường ấy là gì. Một số thì có nghe qua lời đồn đại, nhưng ngay cả họ cũng không ngờ được là một con đường ngầm như vậy lại thật sự tồn tại.
“Hừ. Vậy có một kẻ nào đó đã chuẩn bị một kế hoạch tháo chạy như thế này trong trường hợp thành phố gặp nguy hiểm sao? Thật đáng ghê tởm.”
“Không biết cái kẻ quyền lực ấy là ai đây?”
Bây giờ, chúng tôi cần phải hướng dẫn họ đến chỗ của Gazuol. Trước hết, chúng tôi cần khiến họ hứng thú với con đường hầm này đã.
Để làm được điều đó, tôi hướng dẫn cho Fran cách để nói.
“......Nè. Con đường này kết nối tới đâu vậy?”
“Tới đâu sao... Không biết là tới đâu nhỉ?”
“Thật ra, chúng ta có một số ứng cử viên. Xét đến những tổ chức đủ khả năng để xây dựng một con đường ngầm như thế này, chúng ta có Long Vương Hội, Trị Liệu Viện hoặc Công Hội Mạo Hiểm Giả.”
“Nếu là vậy, cần xác minh.”
“Việc đó có thực sự cần thiết không? Dù sao đi nữa, không phải mục tiêu của đường ngầm thoát thân là tránh tai mắt của công chúng ư?”
Milanrel nghiêng đầu thắc mắc ý định của Fran. Tuy nhiên trong khi đó, Bruney nghe thấy lời em ấy liền nhận ra một điều gì đó.
“Này, liệu sự tồn tại của con đường này có còn được biết đến không?”
“Ý của anh là sao??”
“Nếu con đường ngầm này đã bị chìm vào quên lãng, tôi sợ rằng bọn Kouma có thể lợi dụng nó để đột nhập vào thành phố.”
“Nhưng tôi không thấy có dấu hiệu của bụi bặm nào cả, chứng tỏ nó đã được bảo trì thường xuyên. Nếu là thế, nó vẫn còn đang được sử dụng, đúng không?”
“Có thể, nhưng nhiều khả năng con đường này được bảo trì bởi ma thuật.”
“Huh? Ra vậy.”
Sau khi nghe Bruyne và Milanrel trò truyện với nhau như vậy, những người khác cũng đang bắt đầu lo lắng về điểm cuối cùng của con đường ngầm. Dần dần, mọi người bắt đầu đồng ý với ý tưởng điều tra nó.
“Chúng ta cần tìm hiểm xem cụ thể nó dẫn đến nơi nào. Không có nhầm lẫn gì ở đây cả, nó dẫn ta thẳng đến Sendia.”
Đúng vậy. Nếu nó thực sự đã bị quên lãng, chúng ta cần khắc phục lổ hỗng này trước khi có thêm nhiều làn sóng Kouma kéo đến nữa.“
“Hãy để chúng tôi ở lại trông chừng. Việc canh gác, không cho bất cứ con Kouma nào lẻn xuống đây cũng rất quan trọng mà.”
“Vậy sao chúng ta không tìm hiểu xem thử đâu là lối vào con đường ngầm này?”
Bruyne bắt đầu lãnh đạo mọi người tiến hành hoạt động khám phá mà không cần sự can thiệp của chúng tôi. Tôi rất mong là mọi chuyện sẽ tiếp tục suông sẻ như thế này cho đến khi đến được vị trí của Gazuol.
Và như vậy, số người đi vào con đường ngầm chỉ còn lại một nhóm nhỏ. Bên cạnh Fran, Bruyne và Milanrel, chúng tôi còn có thêm 3 mạo hiểm giả hạng C nữa.
Với Urushi dẫn đầu phía trước, chúng tôi đi vào con đường hầm ngược hướng với thành phố. Và chỉ sau ba phút, chúng tôi đã tìm được cổng vào của nó.
Không, đó không có cánh cổng nào cả, con đường hầm chỉ đơn giản là dừng tại đó. Phía cuối con đường được lấp lại bởi một lượng lớn đất cát. Đây là cách mà chúng dấu nhẹm đi con đường hầm này.
Và thông giữa con đường hầm với thế giới bên ngoài là một cái hố chắc chắn do Urushi đào lên để thoát ra ngoài. Vốn dĩ nó phải được bịt kín mới đúng.
Chắc hẳn là khi muốn vào ra con đường hầm này, bọn chúng sẽ sử dụng thổ thuật để di dời đất đá.
“Gì cơ? Lối vào bị chôn vùi? Vậy con đường này không ai sử dụng nữa?”
“Không, chất lượng đất cát này có điểm rất đáng nghi. Chờ tôi một lát.”
Nói rồi, Bruyne sử dụng thổ thuật chỉ để nhặt lớp đất cát ấy lên, trước khi gật gù.
“Quả nhiên, đây là đất cát tạo bởi ma thuật. Ít nhất thì nó không phải là đất cát do thời gian tích lũy lại.”
“Nói cách khác, người ta phải sử dụng thổ thuật để ra vào?”
“Chính xác.”
Thật tình mà nói, Bruyne là một người có năng lực hơn tôi tưởng.
Sau đó, Fran và đồng đội, những người vừa di dời đất cát sang một bên để ra ngoài, nhờ các mạo hiểm giả trông chừng cổng vào đường hầm.
Sau khi chúng tôi bảo rằng con đường có thể bị bọn Kouma lợi dụng để xâm lược thành phố, không ai từ chối cả. Họ cũng cử người đi để thông báo về sự tồn tại của nơi này luôn.
Thông báo cho ai? Tất nhiên là công hội mạo hiểm giả, phường vô pháp, cảnh binh của thành phố gần cổng. Giờ đây chẳng mấy chốc, sự tồn tại của con đường ngầm này sẽ được biết đến rộng rãi.
“Được rồi, đi nào.”
“Phải đấy.”
Sau khi sắp xếp ổn thỏa với những người trên mặt đất, chúng tôi cuối cùng đã bắt đầu tìm hiểu xem thử điểm khởi đầu của con đường ngầm này là nơi nào. Ở tuyến đầu có Fran và Bruyne, những người có giác quan nhạy bén. Và ngay đằng sau là Milanrel với năng lực tấn công tầm xa mạnh mẽ.
Trên đường đi, sau khi trò chuyện phiếm một lúc, chúng tôi được biết rằng Bruyne là một thú nhân tộc lửng. Chính vì lý do đó mà anh ta có thiên khiếu với thổ thuật hơn người.
Không chỉ vậy, Fran cũng nói chuyện với cả Milanrel theo sau lưng em ấy. Từ khi bước vào con đường ngầm này đến giờ, nụ cười trên môi của cô ấy vẫn chưa tắt. Đây là một nơi rõ chán để đi dạo, thế nhưng cô vẫn vui đến lạ.
“Nơi này, vui?”
“Hehehehe. Dù sao thì cũng đã được một thời gian rồi tôi mới có lại cảm giác khám phá thứ gì đó như thế này mà.”
Hóa ra Geff, Gazuol và Milanrel cùng nhau từng thuộc về một đoàn lính đánh thuê ở lục địa khác. Tuy nhiên, sau khi bị chủ thuê vu trách nhiệm cho sự thất bại của một trận chiến, họ đã bị buộc phải chạy sang lục địa này.
“Nơi này chỉ có Kouma, không rượu, không hầm ngục. Nói chung là chẳng có gì khiến tôi cảm thấy kích thích cả.”
Nói cách khác, một sự kiện bất thường như thế này đã khiến cho Milanrel cảm thấy phấn khích.
Sau khi chúng tôi cứ tiếp tục đi như thế thêm một lúc nữa, chẳng mấy chốc cánh cửa báo hiệu sự kết thúc của con đường ngầm đã hiện ra trước mắt. Cánh cửa ây sẽ dẫn chúng tôi đến khu vực đang giam giữ Gazuol, như cách mà ảo giác của Urushi đã cho chúng tôi biết.
“Tôi nóng lòng chờ đợi diễn biến tiếp theo đấy.”
“Còn tôi thì chỉ mong rằng cánh cửa sẽ không dẫn chúng ta vào một tình huống phức tạp nào cả.”
Cái đó thì không thể nào, Bruyne. Tình huống phức tạp chắc chắn đang đợi chúng ta ở phía trước.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại