Kẻ vừa đứng ra gây sự với chúng tôi là một cặp lam miêu. Cơ mà bọn chúng chỉ trong chớp mắt đã bị hạ. Không, chúng tôi không giết hắn. Fran đã không sử dụng tôi để tấn công.
Mặc dù kẻ địch có xấu xa thế nào đi nữa, chúng tôi cũng không nên gây đổ máu tại khu vực dân cư này. Fran, người không có bất cứ mong muốn nào hơn ngoài chém chết bọn chúng tại đây, đã bình tĩnh lại và đánh quỵ bọn chúng thay vào đó.
Hai tên lam miêu ngay lập tức đổ rạp xuống nền đất, miệng nôn thốc nôn tháo dịch vị trước cú đấm chứa đầy sát ý của Fran. Chúng ngay lập tức bất tỉnh như hai con rối đứt dây.
Nội tạng và xương sườn của chúng trong tình trạng khá bầy nhầy, nhưng chúng sẽ không chết.
“Em nên làm gì với bọn chúng đây?”
Fran vừa hỏi tôi, vừa nhìn xuống hai tên lam miêu với đôi mắt lạnh lẽo.
Em ấy muốn dựng chúng dậy và bắt đầu tra hỏi ngay, nhưng con bé cũng biết rằng nơi này không phải là địa điểm lý tưởng.
『Hiện tại, chúng ta nên mang chúng vào một con hẻm và tiến hành tra hỏi nhanh.』
Chúng tôi không thể mang hai bọn chúng về lại nhà trọ, hay bất cứ nơi nào khác.
Trong một thoáng, tôi đã nghĩ đến việc nhờ cậy Velmeria và Frederick, nhưng nếu làm vậy chúng tôi có thể kéo họ vào phiền phức không đáng có.
Sau khi ném hai tên lam miêu vào một con hẻm, chúng tôi phong tỏa nơi này khỏi thế giới bên ngoài bằng hắc thuật của Urushi và phong thuật của tôi.
Để yên nội tạng của chúng trong tình trạng như thế, chúng dù có muốn cũng không thể nói năng gì cả, nên tôi hồi phục bọn chúng lại ở mức tối thiểu. Cuối cùng thì Urushi liếm bọn chúng dậy.
“T-Thứ gì dinh dính— Gyaaaa!”
“Híííííí! Quái vật!”
Dù đã được tôi hồi phục cho, tổn thương trên người bọn chúng vẫn còn lưu lại, nhưng khi đối diện với Urushi, bọn chúng vì quá sợ mà như quên luôn đau đớn.
Cũng phải thôi, mấy ai có thể bình tĩnh được khi đột nhiên một con sói khổng lồ xuất hiện trước mặt mình kia chứ? Hơn nữa, trong con mắt của hai tên lam miêu, chúng còn như thể sắp sửa bị Urushi nhảy đến xé xác nữa.
Vừa ngã người ra đằng sau, bọn chúng vừa cố lùi lại khỏi Urushi. Thế nhưng, phía sau chúng là một bức tường, và chúng sớm nhận ra không có nơi này để chạy cả.
Giữa lúc hai bọn chúng đang trong tình trạng hoảng loạn, Fran lên tiếng gọi.
“Này.”
“A? A! M-Mày!”
“Con hắc miêu rác rưởi trước đ—”
“Hừm.”
“GEGAAaaa!”
Tên lam miêu vừa bảo Fran là rác rưởi liền nhận một cú sút từ em ấy. Cả người hắn bay ra đằng sau và tông sầm vào bức tường, một lần nữa mất ý thức.
Tên còn lại há hốc khi thấy Fran đá bay một gã đàn ông trưởng thành dễ dàng như một trái banh nhựa. Cuối cùng thì hắn đã nhận ra sức mạnh của em ấy không giống như vẻ bề ngoài của mình chút nào.
“Ngươi có phải là thương nhân nô lệ không?”
“Ha? Mày đang nói c—Gííííííííííí”
“Cấm hỏi. Trả lời câu hỏi của ta ngay.”
“......!”
Tên lam miêu, sau khi bị Fran giật một luồng điện nhẹ, nhìn lên con bé với đôi mắt trợn tròn kinh ngạc.
Sức mạnh của em ấy không phải là thứ duy nhất khiến hắn bất ngờ như vậy.
“Hắc Lôi Công Chúa......?”
“Nn?”
“Một con bé hắc miêu và một con sói...... Đúng rồi!”
Hắn có vẻ nắm được nhiều thông tin về Fran đấy. Đáng tiếc là hắn đã không nhận ra cô bé ấy chính là Fran.
Tên lam miêu lùi lại, ngồi dựa trên bức tường đằng sau trước khi ném về phía Fran một đôi mắt tràn đầy sự hận thù.
Tôi hoàn toàn có thể hiểu được tại sao Fran lại nhìn lam miêu bọn chúng với lòng hận thù, nhưng tại sao hắn lại nhìn con bé với một ánh mắt như thế?
Lòng hận thù của hắn còn sâu đậm hơn rất nhiều những vết thương mà Fran gây lên cho hắn.
“Ngươi biết ta?”
“......Đứa trẻ chết tiệt được tên khốn nạn Thú Nhân Vương sủng ái, vì ngươi mà hắn ta đã phản bội lại chúng ta! Vì ngươi mà lam miêu chúng ta......!”
“?”
“Tại sao bọn ta lại có tội!? Bọn ta chỉ đang biến đám rác rưởi các ngươi thành tiền mà thôi, như thế thì có gì sai chứ hả!? Các ngươi phải quỳ xuống cảm tạ bọn ta vì bọn ta đã khiến cho cuộc đời vô giá trị của ngươi có ích hơn mới đúng!”
“......Hừm.”
“C......Con khốn hắc miêu, ngươi dám nhìn ta với ánh mắt đó sao! Bọn hạ đẳng như ngươi dám nhìn ta như thế hả!”
Ngay cả khi vừa bị một đấm của Fran táng thẳng vào mặt, hắn vẫn không vứt bỏ thái độ chống đối của mình. Trái lại, hắn còn trở nên lớn tiếng hơn nữa.
“Ta và ngươi ngang hàng nhau sao! Nhận ra tất cả những hành động của bọn ta từ xưa đến này là tội ác và bọn ta phải hối cải sao! Cho các ngươi một nơi để ở? Đừng có giỡn mặt với ta! Từ xưa đến nay bọn khốn nạn các ngươi đã luôn là nô lệ rồi!”
“Ngậm miệng.”
“Bọn ta được chính Thú Nhân Vương quá khứ ra lệnh sử dụng các ngươi như nô lệ! Bây giờ đột nhiên bây giờ tất cả mọi thứ phải bị dừng lại sao? Tôn trọng tộc hắc miêu ư! Đừng có đùa! Bọn khuyết tật chết tiệt các ngươi không còn bất cứ giá trị nào khác nữa!”
“......Shi!”
“GYAAAaaaa!”
Fran đã đến giới hạn của mình. Em ấy cắt phứt chân phải của hắn, và ngay lập tức đá mạnh vào vết thương nơi từng là chân của hắn. Tên lam miêu la thống thiết và quằn quại trong đau đớn.
“Ồn ào.”
“Ta sẽ không tha thứ cho ngươi... con ả nô lệ—GUGAaa!”
Sau đó, chúng tôi dành ra thêm thời gian để tra tấn hắn, nhưng hắn vẫn nhất quyết không chịu khuất phục. Nếu có thời gian, chúng tôi hoàn toàn có thể phá vỡ tinh thần của hắn một cách từ từ và chậm rãi. Chỉ có điều thời gian với chúng tôi hiện tại là một thứ xa xỉ.
『Anh không nghĩ là hắn sẽ sớm trở nên ngoan ngoãn đâu. Không còn cách nào khác, sao em không thử gọi tên kia dậy?』
(Vâng.)
Từ thái độ của hắn ta, tôi có thể thấy bản thân lam miêu bọn chúng cũng đang phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn riêng. Điều đó thể hiện qua hết trong ánh mắt và lời nói của hắn.
Thế nhưng, trong một khoảng thời gian dài, bọn chúng đã coi thường tộc hắc miêu và biến họ thành nô lệ. Và dù đã bị cấm, chúng vẫn cứ tiếp tục làm. Bọn chúng không xứng đáng được thương hại.
Nếu chúng là những lam miêu vô tội bị vướng vào những lời đồn đại không mong muốn, suy nghĩ của chúng tôi dành cho chúng đã thay đổi rồi. Nhưng hai tên này thì khác.
『Giờ thì ngươi—』
“Ư?”
“Grừ!”
Gã chúng tôi vừa mới tra tấn đã bất tỉnh. Có vẻ như hắn đang cố đánh thức cái gã chúng tôi vừa đá bay, nhưng chính hắn cũng sớm mất ý thức theo.
Và rồi, Fran bước vào thế thủ, còn Urushi thì gầm gừ.
『Có ai đó!』
“Em không nhận ra.”
Có kẻ nào đó đang đứng ngay bên ngoài kết giới hắc thuật và phong thuật mà chúng tôi đã dựng lên. Đúng là chúng tôi đang bận rộn với hai tên lam miêu, chúng tôi cũng không thả lỏng cảnh giác của mình.
Thế nhưng, với chúng tôi, hiện diện của hắn như chui lên từ hư vô vậy. Không chỉ sở hữu năng lực ẩn mật cực kì đáng gờm, hắn cũng có thể sử dụng thuật dịch chuyển. Dù thế nào đi nữa, hắn là một kẻ địch chúng tôi phải đề phòng cao độ.
『Hắn đến đấy!』
Ngay khi tôi vừa lên tiếng cảnh báo, kết giới của chúng tôi đã bị đánh bay, và theo đó, kẻ mới đến đã lộ diện.
“Ngươi có vẻ chăm sóc đàn em của ta nhiệt tình quá nhỉ? Bọn người công hội các ngươi đừng nghĩ là mình có thể tự do đánh hơi Huyết Nha Đội bọn ta như thế...... Bây giờ, đến lượt bọn ta!”
___
Fakebi: Trans có công việc đột suất nên 3 chương còn lại sẽ đăng vào ngày mai nhé, mong mọi người thông cảm.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại