Tensei Shitara Kendeshita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 1163 Góc nhìn: Persona và Maleficent

Góc nhìn: Persona

Tôi được biết đến như là Imiko, đứa trẻ mang đến bất hạnh, kị tử của bộ tộc Lorelei.

Một đứa trẻ đáng ra không nên xuất hiện trên trần gian này. Mẹ của tôi chỉ vì sinh ra tôi mà phải chết. Cho con xin lỗi.

Khi tôi còn nhỏ, tôi được một người phụ nữ nuôi nấng. Nhưng dần dần, sự tồn tại của tôi khiến cho mọi người xung quanh tôi trở nên sợ hãi. Họ bắt tôi phải giữ im lặng, bắt đầu gọi tôi là Imiko, và thường xuyên lớn tiếng nguyền rủa tôi. Cho tôi xin lỗi.

Nhưng cũng phải thôi. Ai lại muốn yêu thương một đứa trẻ có thể làm hại tới người khác chỉ với tiếng khóc của mình chứ. Khi tôi lớn hơn, thì những tổn thất mà tôi gây ra chỉ càng lúc một nghiêm trọng hơn. Cho tôi xin lỗi.

Mọi lời nói của tôi sẽ thành hiện thực. Nếu tôi muốn vết thương nào lành, nó sẽ lành lại, nếu tôi muốn thứ gì phát triển, nó sẽ phát triển, nếu tôi muốn thứ gì lụi tàn, nó sẽ lụi tàn, và nếu tôi bảo thứ gì sẽ chết, nó sẽ chết.

Có người từng nói rằng tôi mang năng lực có thể vẽ lại thế giới này, có thể khiến nó phải quy thuận. Ban đầu khi còn nhỏ, tôi chỉ có thể điều khiển cây cối và côn trùng mà thôi. Nhưng đến một độ tuổi nhất định, thì cuối cùng đến cả con người cũng...... Với những đôi mắt đáng sợ, tất cả đều nhìn tôi như một thảm họa treo lơ lửng trên đầu họ. Cho tôi xin lỗi.

Tôi là một tồn tại đáng ghê tởm, không xứng đáng nhận sự yêu thương của người khác. Tôi đã bị nhốt vào trong một căn phòng tăm tối bằng rất nhiều sợi xích và bùa ngải.

Đó thật sự là một căn phòng vô cùng tăm tối, nơi mà tôi hoàn toàn không có ai khác ngoài bản thân để nói chuyện cùng. Đó là toàn bộ thế giới của tôi. Tôi được cho ăn, nhưng không ai dám nói gì với tôi cả. Chỉ cần có ai nói chuyện với tôi thôi, họ sẽ ngay lập tức bị những người khác trừng trị ngay.

Tôi chỉ có một mình.

Giá mà tôi bị tống giam ngay từ thủa mới sinh, tôi chắc chắn đã không cảm thấy đau đớn thế này. Nhưng khoảng thời gian hạnh phúc khi tôi mới chỉ còn là một đứa bé đã không ngừng hành hạ tôi.

Tôi muốn ở bên mọi người. Tôi chán ghét sự cô đơn, thống khổ, và đau buồn này. Nhưng sức mạnh của tôi đã bị phong ấn, và lời nói của tôi dường như không còn mang khả năng gì nữa. Tuy nhiên, có lẽ vì nghĩ thế mà tôi đã quên mất rằng giọng nói của tôi là một lời nguyền khủng khiếp như thế nào.

Tất cả những gì tôi cần là một điều ước.

Dường như vì bị bóng đêm làm vấy bẩn trái tim mà tôi đã thầm ước...

"Giá như cái vương quốc này đi chết đi......!"

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi có thể cảm nhận được ma lực của tôi đằng sau từng câu chữ ấy.

Nhưng đã không có gì xảy ra cả. Tôi đã rất nhẹ nhõm, và nghĩ rằng tôi sẽ cứ thế mà chìm vào cái chết trong quên lãng. Tôi thật sự, thật sự không muốn làm hại ai cả......

Nhưng đã có thứ xảy ra.

Lời nói của tôi đã thu hút anh ấy.

Một ngày, Ma nhân-san đã đến, hủy diệt tất cả mọi thứ, và giải thoát cho tôi.

Anh ấy nói rằng đó không phải là lỗi của tôi, rằng anh ấy hoàn toàn không bị lời của tôi triệu hồi đến. Nhưng điều đó có thật sự như thế hay không?

Tôi là người đã gọi anh ấy đến? Tôi chính là người đã xóa sổ vương quốc này?

Chính vì thế, tôi đã thề rằng tôi sẽ không bao giờ nói gì nữa. Tôi không muốn làm hại ai nữa. Trừ khi chính ma nhân-san yêu cầu, thì tôi mới sử dụng sức mạnh của mình.

Tôi không còn là Imiko nữa. Tên của tôi là Persona. Vì ma nhân-san gọi tôi như thế.

***

Góc nhìn: Benefis Sophiad

Persona cho rằng đó là lỗi của em ấy mà tôi đã tôi đã tấn công vương quốc đó. Có lẽ thế thật, nhưng tôi không bao giờ muốn con bé phải hối hận.

Em ấy tự đổ lỗi cho bản thân mình quá nhiều. Điều đó chỉ càng khiến cho tôi cảm thấy tội lỗi của mình chồng chất thêm, như là một tên ác nhân vốn đã đọa đày trong vô số tội ác không thể dung thứ.

Tôi được sinh ra tại một vương quốc nhỏ, với vương quốc Reidos trên phía bắc, và vương quốc Kranzel ở phía nam. Một tiểu quốc bị chèn giữa hai cường quốc lớn.

Khi tôi khoảng 20 tuổi, vương quốc của tôi đã bị Reidos xâm lược và hoàn toàn biến mất khỏi bản đồ. Cha, mẹ, anh và chị của tôi tất cả đều bị giết hại dã man. Cả gia đình của tôi, gia đình hoàng gia vương quốc Sophiad, chỉ có một mình tôi là còn sống sót.

Tôi đã trở thành nô lệ và vật thí nghiệm cho bọn chúng. Bởi gia đình hoàng gia của tôi là họ hàng xa với hoàng gia vương quốc Phillias, tôi đã bị bọn chúng đặc biệt chú ý.

Đổi lại cho nhân phẩm bị chà đạp trong những thí nghiệm vô nhân tính của bọn chúng, tôi đã trở nên mạnh hơn. Nhân tố ác ma say ngủ trong dòng máu của tôi đã thức giấc, và nhờ đó, tôi đã đạt được một cơ thể và nguồn ma lực hùng mạnh.

Hơn nữa, một thanh kiếm bí ẩn mà vương quốc tình cờ tìm được công nhận tôi là chủ nhân của nó. Thanh ma kiếm vô dụng ấy trên thực tế chính là Ngục Môn Gươm Hell.

Bằng sức mạnh của thánh kiếm, tôi đã tự giải thoát bản thân mình khỏi cơ sở thí nghiệm của chúng. Và từ ngày hôm ấy, báo thù là mục tiêu duy nhất của tôi. Ngày này sang ngày khác, tôi tập trung thu thập nô lệ đen và tiền bạc để củng cố lực lượng của mình.

Phải rồi, cái giá của Hell là càng sử dụng nó, cơ thể và tâm trí của tôi lại càng bị biến đổi thành ác ma hơn. Tôi có thể cảm nhận được Ác Ma Đố Kị đang thay thế tôi độc chiếm cơ thể này theo từng lần sử dụng một.

Nhờ thế, tôi đã có được kĩ năng Nguyên Tội Đố Kị, cho phép tôi chiếm lấy bất cứ thứ gì tôi muốn, dù là kĩ năng hiếm, ma lực, hay tuổi thọ. Có khi tôi còn đánh cắp kinh nghiệm và kí ức của mục tiêu nữa, tất cả để gia tăng sức mạnh của tôi. Nhưng......

Tôi cũng phải trả một cái giá tương xứng.

Kinh nghiệm, tuổi thọ, năng lực, kĩ năng, cảm xúc,...... là một trong những cái giá tôi phải trả.

Nhưng tôi không thể dừng. Đến một lúc nào đó, khao khát phục thù của tôi đã bị biến dạng bởi sự đố kị, và tất cả những gì tôi muốn là kĩ năng mới, hay sự trường sinh của những bộ tộc đắc thọ. Tôi muốn biến độc chiếm lấy hết sức mạnh của những kẻ mạnh khác.

Vì một lý do nào đó, tôi đã không bỏ rơi Persona. Tất nhiên, khả năng 『Tình Báo Thần Căn Nguyên』 cho phép con bé ghi đè các khái niệm trên đời này là một kĩ năng rất hùng mạnh.

Nhưng đó không phải là tất cả. Khi ấy thì tôi không biết, nhưng tôi đã vô tình cảm nhận được một sự đồng cảm sâu sắc với con bé.

Do đó, tôi đã biến em ấy thành nô lệ riêng của mình. Mặc dù tôi đồng cảm với con bé, tôi lại khiến em ấy phải trở thành nô lệ. Chính điều đấy đã cho thấy tôi xưa kia bệnh hoạn như thế nào.

Và rồi, vì bị chèo lái bởi cảm xúc đố kị mà tôi đã tìm đường đến lục địa Goldishia. Và tại đó, tôi đã đánh mất Nguyên Tội Đố Kị, và nhận về Vĩnh Cữu Trung Tiết.

Đối tượng trung thành của tôi―― chính là Persona khi ấy ở kế bên tôi.

Hiệu quả của kĩ năng ấy thật đáng sợ. Tôi sớm đánh mất tất cả sự khó chịu khi nghĩ đến Persona như tất cả những gì tôi cần trên đời này. Tôi thừa hiểu rằng lòng trung thành này được gieo rắc bởi kĩ năng, nhưng bản thân tôi thì lại không chút nghi hoặc nào cả.

Tôi đổi tên của mình thành Maleficent cũng vì Persona, nghiền nát chính tổ chức của mình cũng vì Persona, điều chỉnh tông giọng của mình trở nên nhẹ nhàng hơn cũng vì Persona, thu thập các tích chuyện anh hùng cũng vì Persona, từ bỏ mọi hoạt động tội phạm cũng vì Persona―― 

Tôi sống để vì Persona, và tôi tìm thấy niềm vui của mình từ điều đó.

Mong muốn phục hận của tôi vẫn chưa biến mất. Tôi căm ghét Reidos. Nhưng với tôi bây giờ, quan trọng nhất vẫn là Persona.

Và lũ Reidos các ngươi bây giờ lại muốn đánh cắp Persona từ tay ta nữa sao? Tiếng hét vô thanh của Persona đã đánh thức cơn phẫn nộ của tôi.

Nếu Ác Ma Dục Vọng đã bị Vĩnh Cữu Trung Tiết đàn áp, thì sau khi Ác Ma Đố Kị biến mất, đến lượt Ác Ma Phẫn Nộ trú ngụ bên trong cơ thể tôi.

Tôi vẫn chưa đến mức nhận được một Nguyên Tội mới, nhưng rất gần rồi.

Bấy giờ, tôi đã bị chiếm lĩnh bởi một sự phẫn nộ lớn tới mức khiến tôi muốn xóa sổ tất thảy mọi thứ. Nhưng nhờ có Persona, tôi đã phần nào giữ được lý trí của mình.

Tôi sẵn sàng làm tất cả mọi thứ để không làm tổn hại đến cô bé đang run rẩy trong vòng tay tôi này. Tôi sẽ không chiến đấu bằng tất cả sức mạnh của mình. Không phải là tôi không thể, mà là tôi không muốn. Đó là khác biệt quan trọng đấy.

Tất cả là vì Persona.

"Tao chắc chắn sẽ giết hết bọn màyyyy!"

Cho anh xin lỗi, Persona, nếu anh bây giờ có hơi thô lỗ một chút.