Vừa lúc Fran và Persona đều đã bình tĩnh lại.
"Fufu, có vẻ lũ ong đã giết hết tất cả những kẻ ở đây rồi. Để xem thử bọn chúng có thể gây dựng lại nơi này không."
Maleficent một lần nữa giơ cao thanh gươm đá của mình lên, hoàn toàn không thèm giấu đi sát ý.
"Hắc Lôi Công Chúa-dono. Làm ơn hãy chạy đi. Tôi không chắc là tôi có đảm bảo được tính mạng của cô không đấy."
"......Hiểu rồi. Persona, tạm biệt."
"Gâu."
"......"
Trong lúc Fran vẫy tay với Persona, tôi liền đưa chúng tôi đi với thuật dịch chuyển. Một vài phút sau...
Một nguồn ma lực khổng lồ đột nhiên bùng lên từ bên trong cơ sở nghiên cứu. Maleficent đã một lần nữa giải phóng thánh kiếm. Sử dụng thánh kiếm liên tục trong một khoảng thời gian ngắn như thế, anh ta sẽ không sao chứ?
Nhưng anh ta có lý do để tiếp tục nhờ cậy đến sức mạnh của thánh kiếm.
Một nguồn sáng đen tuyền phát tán ra từ bên trong cơ sở nghiên cứu, và khoảnh khắc tiếp theo, nó bắt đầu tan rã.
Chưa đến một phút sau, toàn bộ cơ sở nghiên cứu khổng lồ kia đã biến mất không để lại dù chỉ một chút dấu vết.
Đó là hiện thân cho sức mạnh hủy diệt tuyệt đối của Hell. Khả năng phá hủy của Hell là rất lớn, nhưng chuyên môn thật sự của nó là tước đoạt sự sống.
Độc dược, triệu hồi ác ma, và thao túng không gian với Hell chẳng khác gì trò tiêu khiển không hơn, ít nhất thì đó là cảm giác của tôi.
Ngay cả khi toàn bộ cơ sở nghiên cứu đã bị xóa sổ rồi, Maleficent vẫn chưa dừng tay.
Như đứng trên một chiếc thang máy vô hình, Maleficent chầm chậm bay lên cao khoảng 1000 mét trên không trước khi dừng lại.
"Ta nguyền rủa các ngươi, vương quốc Reidos!"
Ngay sau khi hét lên như thế, một con quái vật đen tuyền bỗng trỗi dậy từ Hell. Nó mang theo sự hiện diện ghê tởm tới nỗi như là hiện thân của một lời nguyền khủng khiếp vậy.
Nhìn thoáng qua, nó giống như một khối chất lỏng dính nhớt màu đen, nhưng không phải. Nó là ma lực được cô đặc lại.
Ngay khi thấy nó, gương mặt của Fran liền trở nên tái xanh.
Tôi chỉ nghĩ nó là một khối ma lực đáng sợ thôi, nhưng với Fran thì nó khủng khiếp hơn thế rất nhiều.
"Master! Ra xa hơn nữa!"
"Gâu gâu!"
『Đ-Được, anh hiểu rồi.』
Đã rất lâu rồi tôi mới thấy Fran và Urushi hoảng sợ như thế đấy. Chúng tôi thật sự không giỡn chơi với nó được.
『Fran, nó là thứ gì thế?』
"Em không biết. Nhưng không tốt."
『Thật ư?』
"......Nn."
"Kun......"
Bản thân Fran và Urushi cũng không biết nó là gì. Tuy nhiên, da gà trên cơ thể của cả hai đều đã đứng dựng lên cả, còn răng thì đang đánh vào nhau lách cách.
Vừa lùi lại xa hơn, tôi vừa nhìn sang Maleficent.
Vật thể màu đen đang gia tăng khối lượng―― Rồi đột nhiên phát nổ. Không, tốc độ tăng trưởng của nó đột ngột tới nỗi nó đã khiến tôi nghĩ nó vừa phát nổ.
Vật thể màu đen, thứ khi nãy vẫn còn đang trong khả năng kiểm soát của Maleficent, bắt đầu rũ xuống như bị kéo bởi trọng lực.
Và nó hướng đến một pháo đài cao chót vót phía sau pháo đài Mars, trên đỉnh của một ngọn núi.
Hai hàng mi run rẩy của Fran mở to ra, ngỡ ngàng dõi theo bi kịch mà Maleficent chuẩn bị giáng xuống.
Sau khi hóa thân thành một cơn sóng thần đen tuyền, nó hướng thẳng tới pháo đài nơi mà một phần quân đội vương quốc Reidos vẫn còn nán lại. Tôi đã tưởng tượng đến cảnh nó sẽ quét tan cái pháo đài ấy đi, nhưng nó dường như không gây ra tác động vật lý nào cả.
Nhưng điều đó không có nghĩa rằng nó không gây ra gì hết.
Ngay sau khi pháo đài ấy bị cơn sóng thần quét qua, toàn bộ vỏ ngoài của nó đã ngay lập tức bị nhuộm đen. Một màu đen quái ác, ghê rợn, và sâu hoắm.
Như củng cố cho sự bất an của chúng tôi, tại pháo đài nơi đã bị cơn sóng thần quét qua và hóa đen, chúng tôi không tài nào còn cảm nhận được dù chỉ một hơi thở của sự sống nữa.
Pháo đài và vũ khí vẫn còn đấy, đẫu đã hóa đen tuyền.
Nhưng con người, thú ngựa, chim chóc, cây cối, côn trùng, tất cả mọi thứ, tất cả mọi sinh vật đã biến mất. Toàn bộ sự sống đã bị tận diệt.
Điều đáng sợ là ngay cả mặt đất cũng bị nhuộm đen. Và tại đó, sinh khí đã hoàn toàn bị dập tắt.
Thứ sức mạnh kinh hoàng ấy không chỉ xóa sổ kẻ thù, mà còn thật sự biến vùng đất của chúng thành địa ngục.
Nhưng đó chưa phải là tất cả, bởi cơn sóng thần của Maleficent vẫn chưa biến mất.
Cặp sừng của anh ta đã trở nên dài hơn, thậm chí hiện tại còn tỏa ra ánh sáng màu đỏ. Như phản ánh lại với độ sáng của cặp sừng đó, Maleficent cũng đang dần trở nên bất ổn hơn bao giờ hết.
"Fuhahahahahaha! Vương quốc Reidos! Tiếng la hét trăn trối của các ngươi là bài ca cầu siêu cho quê hương của ta!"
Đứng đến tận đây tôi cũng cảm nhận được cơn thịnh nộ ghê người của anh ta. Tuy không đến mức như khi Persona bị bắt cóc, Maleficent bây giờ vẫn trông như một kẻ đã hoàn toàn đánh mất khả năng tự chủ của mình.
Ngay cả khi đã nuốt trọn một vùng đất rộng lớn, cơn sóng thần vẫn tiếp tục mở rộng, dần dần nuốt trọn cả ngọn núi trước mắt chúng tôi. Nếu cứ thế này, chắc chắn các pháo đài và làng mạc dưới chân núi cũng sẽ trở thành nạn nhân của nó.
Đến lúc này, Maleficent đã khiến một vùng đất cực kì rộng lớn trước mặt mình thành vùng đất chết rồi. Liệu sau khi chiến tranh kết thúc, nơi này sẽ không hứng chịu hậu quả lâu dài chứ?
Khoan, nếu tôi nhớ không lầm, vùng đất mà Hell từng được sử dụng đến tận bây giờ vẫn còn là một vùng đất hoang, chẳng phải ư?
Nói cách khác, nơi này trong vài trăm năm tiếp theo sẽ là một vùng đất không một sinh vật nào có thể sinh sống sao......?
Đã có khoảng 3, 4 ngọn núi nhỏ bị nhuộm đen rồi, vậy mà cơn sóng thần của Maleficent vẫn chưa chịu dừng lại, hay có dấu hiệu là nó sẽ dừng.
Trong lúc tôi đang rùng mình vì kinh hoàng trước hiện thực ấy, cơn sóng thần đen tuyền cuối cùng đã đến chân núi. Quân đội vương quốc Reidos đã ngay lập tức tiến hành di tản, nhưng vẫn đến một nửa quân số là còn nán lại bên trong pháo đài.
Xà từ sườn núi xuống, cơn sóng thần chẳng mất nhiều thời gian để bao phủ toàn bộ pháo đài. Chớp mắt tiếp theo, sinh mạng của hàng người đã hoàn toàn bị xóa sổ.
Khi tôi vẫn còn đang sững sờ theo dõi, Fran bỗng nhiên lẩm nhẩm.
"Persona đang khóc."
『Hể?』
"Persona!"