Chúng tôi quyết định theo dõi nhóm long nhân và thú nhân đang đối đầu với nhau từ khoảng cách xa.
『Mâu thuẫn giữa các băng nhóm à.』
(Không thấy Gazuol đâu?)
『Long Vương Hội là một băng nhóm lớn. Tất nhiên là anh ta sẽ không có mặt ở khắp mọi nơi rồi.』
Dù sao thì tình hình trông chừng có vẻ khá tệ, đúng không? Nếu bây giờ hai nhóm đó xông vào chém giết nhau, thế nào căng thẳng giữa Thú Nhân Hội và Long Vương Hội sẽ trở nên phức tạp hơn bao giờ hết cho coi. Nếu hai băng nhóm lớn nhất của thành phố bước vào chiến tranh toàn diện, thành phố nhiều khả năng sẽ không thể vượt qua được mùa hoạt động của Kouma.
Hiện tại, hai bên đang đối diện nhau tại một ngã tư rộng rãi, tuy vẫn chưa rộng như đại lộ chính.
Chúng tôi nên ngăn chặn bọn họ, hay lùi lại? Trong lúc tôi đang đắn đo suy nghĩ, tình hình bỗng nhưng phát triển theo chiều hướng xấu nhất.
Đột nhiên một người thú nhân hét lên và quỳ xuống một gối. Đã có một mũi tên như xuất hiện từ hư không bay phập vào lưng của anh ta.
“Chúng ta đang bị tấn công!”
“Giết hết bọn chúng!”
Thấy phía thú nhân xông đến, phía long nhân buộc lòng phải chuẩn bị vũ khí và chiến đấu.
“Cho bọn chúng thấy sự đáng sợ của chúng ta!”
“Giết!”
Và chỉ như thế, trận chiến đã bắt đầu.
Mũi tên đó là gì vậy? Phía long nhân đã có kế hoạch tập kích phía thú nhân ngay từ ban đầu rồi sao? Không, từ vẻ mặt của phía long nhân mà nói, chính bọn họ cũng vô cùng bất ngờ trước mũi tên ấy......
Dù thế nào đi nữa, ngòi châm đã điểm hỏa, và một trận chiến dã man đã được vén màn ngay trước mắt chúng tôi. Một người thú nhân vì bị một nhát kiếm mà đổ rạp xuống đất, và một long nhân vì bị đâm thủng bụng bởi một mũi giáo mà quỳ gục xuống đất.
Nếu cứ như thế, chẳng mấy chốc sẽ có ai đó mất mạng mất.
『Chúng ta nên đến gần hơn và lén sử dụng ma thuật hồi phục lên họ.』
(Vâng.)
Nếu chúng tôi xông vào giữa bọn họ, ngăn chặn cả hai bên tiếp tục chiến đấu với nhau, rồi mong đợi một kết thúc có hậu như nhận được sự cảm ơn từ hai phía là quá sức ngây thơ.
Nhưng chúng tôi ít nhất có thể bí mật di chuyển xung quanh và ngăn không cho ai chết cả.
Fran và tôi không ngừng niệm ma thuật hồi phục lên những ca trọng thương. Cả hai bên chiến đấu rất dữ dội, nên chẳng mấy chốc đã chẳng còn lại bao nhiêu người cả.
Phía thú nhân chỉ còn 3, và phía long nhân là 5.
Đến lúc ấy, cả hai bên cuối cùng đã nhận ra điều gì đó bất thường. Dù sao đi nữa, thật khó tin là trong một trận chiến khốc liệt như thế mà không bên nào có người thiệt mạng cả.
“......?”
“......?”
Cả hai bên đều hồ nghi, không biết bên đối phương vừa làm gì. Tất cả đều dừng tay và quan sát kẻ thù của mình.
Sự hung hăn ban đầu đã dịu đi, nhưng chiến khí của họ vẫn chưa biến mất. Nếu bầu không khí im lặng này tiếp tục, chắc chắn không sớm thì muộn họ sẽ lao vào chiến đấu tiếp cho coi.
Chúng tôi nên làm gì đây? Bí mật khiến tất cả bọn họ rơi vào giấc ngủ?
Vừa lúc tôi nghĩ vậy, lại một mũi tên khác được bắn ra. Nó tiếp tục nhắm vào phía thú nhân. Đừng nghĩ nhà ngươi sẽ qua mặt ta đến lần thứ hai!
Tôi ngay lập tức sử dụng Tâm Linh Lực đề nghiền nát mũi tên. Thế nhưng, người thú nhân thấy mũi tên bay đến đã ngay lập tức trở nên giận dữ một lần nữa.
“Đánh lén với cung tên sao!? Bọn đốn mạt các ngươi đúng là hèn hạ!”
“Bọn ta không biết gì về mũi tên đó cả! Nhưng ngươi dám xúc phạm chúng ta sao!?”
“Xúc phạm hả!? Không, đó là sự thật! Thế vì lý do gì mà cả hai mũi tên đều nhắm vào bọn ta chứ!?”
“Các ngươi tự bắn lẫn nhau để đổ tội cho bọn ta thì có!”
“Đừng so sánh bọn ta với các ngươi, mấy trò bẩn thỉu kia chỉ có mỗi một mình các ngươi mới có thể nghĩ ra mà thôi!”
“Láo toét! Ngay từ ban đầu, bọn ta đã chẳng cần thủ thuật nào để nghiền nát lũ động vật nhãi nhép các ngươi rồi!”
“Đám thằn lằn các ngươi nói các gì cơ!?”
“Thứ súc vật chết dẫm!”
Có khi nào hành động ngăn cản mũi tên của tôi đã phản tác dụng rồi không? Nhưng nếu tôi để mặc nó, thế nào nó cũng đã cắm sâu vào hộp sọ của người thú nhân đó rồi......
Chúng tôi không còn cách nào khác ngoài khiến cả tám người bọn họ bất tỉnh trước khi truy lùng thủ phạm đứng đằng sau mũi tên kia ư?
Nhưng một lần nữa, tình hình đã có sự biến chuyển trước khi chúng tôi kịp động thủ.
Đột nhiên một thứ gì đó lăn đến giữa bọn họ.
『Gì thế kia? Một khối cầu đen?』
(Ai đó vừa ném nó ư?)
Không chỉ chúng tôi, sự chú ý của cả phía long nhân và thú nhân đều tập trung vào vật thể bí ẩn đột ngột xuất hiện ấy. Trái banh lăn đến chính giữa cả hai bên—rồi phát nổ.
*Bùng!* Đi kèm với âm thanh phát nổ lớn là một lượng lớn khói nhanh chóng phân tán trong không khí. Chỉ trong thoáng chốc, toàn bộ khu vực xung quanh đã bị nhấn chìm trong khói.
Và rồi, bóng dáng của ai đó bất ngờ xuất hiện.
“Gì thế n—Gue!”
“Không thấy gì c—Gua!”
“Các ngươi vừa làm g—Guo!”
Tiếng la hét âm vang từ trong khói mù, và mỗi lần khí tức bí ẩn kia di chuyển, một tên trong số bọn chúng lại đổ rạp xuống.
Trong lúc tôi phân vân không biết có nên ngăn cản hắn ta không, thì tôi chợt nhận ra kẻ mới đến không hề tỏa ra sát ý. Không chỉ vậy, những long nhân và thú nhân đổ rạp xuống đất chỉ bị đánh cho bất tỉnh mà thôi.
Chúng tôi quyết định giữ nguyên vị trí để quan sát thêm.
Lúc mà chỉ còn bóng dáng của kẻ mới đến là còn đứng, khói cũng đã bắt đầu tan.
(Tất cả đều bị hạ rồi?)
『Một mình anh ta đã đánh bại tất cả.』
Đứng giữa những long nhân và thú nhân la liệt trên nền đất là một người đàn ông cả người che phủ trong một bộ trang bị màu đen tuyền. Chính anh ta đã đơn độc đánh bất tỉnh cả hai bên.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, chưa kể tầm nhìn bị giới hạn bởi khói mù, anh ta đã có thể hạ gục tất cả những người còn trụ lại. Rõ ràng là năng lực của người đàn ông đó rất đáng gờm.
『Mà tất nhiên là anh ta có thể làm vậy rồi.』
(Nn.)
“Gâu.”
『Em vẫn còn nhớ anh ta là ai sao, Fran?』
Fran không bao giờ quên tên của những người có thực lực cao cường, còn Urushi thì vẫn nhớ anh ta như là đối thủ cạnh tranh cùng sở hữu kĩ năng hệ ám mật giống mình.
『Biết là Asuras đã nói với chúng ta rằng anh ta cũng đã đến thành phố này rồi, nhưng gặp lại nhau ở đây...... Cuối cùng thì mục tiêu của anh ta là gì thế? Anh ta thậm chí còn đánh bất tỉnh cả đồng tộc của mình.』
Người đàn ông đó chính là Frederick, bán long nhân hệ ẩn mật đã chiến đấu cùng với chúng tôi hồi biến cố ở vương đô.