Hôm nay là hôm sau của ngày chúng tôi nhờ chủ hội Prear thu thập thông tin.
Nếu ngày hôm qua, chúng tôi chỉ quanh quẩn khắp các con đường chính và khu dân cư thì bấy giờ, chúng tôi đang hướng đến trung tâm thành phố này.
(Tòa nhà cao kia?)
『Ồ, nơi đó ắt hẳn là trụ sở chính của Trị Liệu Viện rồi. Nó không chỉ là trung tâm chữa bệnh, cứu thương, mà còn là kí túc xá cho các nhân vật điều hành và là một viện nghiên cứu nữa.』
“He—”
Fran không khỏi tỏ ra hứng thú với tòa nhà đó. Cũng phải thôi, với tiêu chuẩn của thế giới này, đó là một cơ sở rất tân tiến.
Họ không chỉ có các phòng khám bệnh sạch sẽ, cơ sở huấn luyện hiện đại cho các ma pháp sư hồi phục, mà còn có cả viện nghiên cứu ngoại khoa nữa. Có thể nói, nó giống như một đại học y dược của Nhật Bản vậy.
Dám nói rằng tầng lớp lãnh đạo của bọn chúng ắt phải hôi thối lắm.
Tôi đoán rằng nó là một phiên bản rất giống với tòa tháp ngà của đại học y dược, nơi mà mọi quyền lực đều tập trung vào một hội đồng thiểu số các giáo sư như một xã hội phong kiến thu nhỏ. Và chắc chắn trên những tầng cao nhất của nó đã diễn ra nhiều cuộc đấu tranh quyền lực lắm.
(Master?)
『À, không có gì đâu. Anh chỉ đang suy nghĩ vẩn vơ một chút thôi. Danh tiếng của Trị Liệu Viện suy cho cùng cũng không tệ lắm, nhưng điều đó cũng có thể có nghĩa là chúng ta vẫn chưa hiểu hết sự nguy hiểm của bọn chúng. Đừng lơ là cảnh giác nhé?』
(Nn.)
Chúng tôi đã dành ra một khoảng thời gian để nghe ngóng thêm về Trị Liệu Viện từ một cửa hàng tạp hóa, và tất cả chúng tôi nhận được chỉ là lời khen ngợi mà thôi. Mặc dù ông lão chủ cửa hàng cũng dành ra một lúc lâu chỉ để huyên thiên về các cô y tá xinh đẹp, ngực bự, vân vân.
Từ góc nhìn của công chúng mà nói, Trị Liệu Viện là nơi duy nhất mà mọi người có thể đến để khám chữa bệnh với ma thuật trong một mức giá phải chăng. Mà cũng có thể ông lão chủ cửa hàng tạp hóa đã bị lớp sơn màu hồng của chúng đánh lừa thôi.
Thế nên, chúng tôi đã quyết định hỏi một người phụ nữ trên đường về danh tiếng của chúng.
“Nè.”
“Ara? Cô bé có chuyện gì muốn hỏi sao?”
“Tòa tháp kia có phải là Trị Liệu Viện không?”
“Phải, đúng rồi đấy. Cháu là mạo hiểm giả từ nơi khác đến sao?”
“Nn. Cháu chỉ mới đến thành phố này. Rất bất ngờ khi thấy một trung tâm chữa bệnh lớn đến như thế.”
“Phải nhỉ, bác cũng có nghe nói là trung tâm chữa bệnh của những thị trấn khác không nơi nào lớn như nơi này cả. Quả là một cảnh tượng khó tin nhỉ?”
“Nn.”
Mặc dù thân là một thành phố bất hợp pháp, tuổi thọ trung bình cũng như chất lượng cuộc sống thường nhặt của người dân thành phố này cũng tương đương với bất cứ thành phố nào ở lúc địa khác.
Ngay khi thấy một bác gái với vẻ ngoài dịu dàng, chúng tôi đã quyết định bắt chuyện với bác ta để hỏi, và đó quả nhiên là sự lựa chọn đúng đắn.
Bác ta không hề nghi ngờ Fran dù chỉ một chút và trả lời mọi câu hỏi của em ấy, thậm chí bác ta còn trả lời bên ngoài những thứ chúng tôi hỏi nữa.
Từ những gì nghe được, chúng tôi có thể kết luận danh tiếng của Trị Liệu Viện là vô cùng cao.
Nhưng điều đó chỉ khiến tôi thêm nghi ngờ mà thôi. Chúng không có lấy một tiếng xấu nào luôn sao?
Chính sự hoàn hảo không tì vết ấy mới khiến tôi phải dè chừng với chúng hơn, bởi có lẽ chúng đang cố tình xây dựng một vỏ bọc thật đẹp để che dấu những hành động bẩn thỉu bên trong bóng tối của mình.
Ừm... có khi nào tôi hơi suy nghĩ quá mức rồi không? Bởi nó trông như là một tòa tháp trắng mà tôi mới có ác cảm như thế ư? Chẳng lẽ đây là hiện tượng lậm phim drama chăng?
Không, người dân ở đây mới là những người đang nhìn bọn chúng qua lăng kính màu hường. Một tổ chức có quy mô khổng lồ và quyền lực chính trị to lớn với lợi ích riêng sẽ không bao giờ trong sạch! Tôi phải giữ vững tâm lý đề phòng của mình!
(Chúng ta cần làm gì đây?)
『Bây giờ có lẽ em nên đóng giả làm bệnh nhân để thâm nhập vào bên trong bọn chúng. Em có thể làm được không?』
(Nn. Để đó cho em.)
Fran đồng ý với kế hoạch của tôi và lấy hai tay xoa bụng mình.
“Đau quá—, bụng réo dữ dội—”
『Aa.』
Diễn tệ gớm! Ai đó cho em ấy danh hiệu Nữ Hoàng Củ Cải là được rồi!
『Em có thể giả vờ như đang đau đớn hơn nữa không?』
“Em đang cố gắng.”
『Sao em không thử làm một bộ mặt nhăn nhó hơn một chút?』
“Ui da.”
『Cũng đỡ hơn khi nãy rồi, chắc vậy?』
“Nn!”
Giá như tôi vẫn còn kĩ năng Diễn Kịch. À không, tôi đã có lại nó rồi. Diễn Kịch, với con số Lv.1 ghi rõ ngay bên cạnh.
『Fran, lần này anh sẽ thử kích hoạt thêm kĩ năng Diễn Kịch nữa.』
“Á đau đau đau.”
Ủa Diễn Kịch kích hoạt chưa vậy? Không, nó kích hoạt rồi, nhưng không mang lại nhiều hiệu quả lắm.
Có lẽ cốt yếu là vì Fran hoàn toàn không có tài năng diễn kịch.
Điều này cũng giống như kiếm thuật Lv.1 do một người có tài năng kích hoạt sẽ khác hẳn với người không có tài năng cưỡng ép kích hoạt kiếm thuật Lv.1 thông qua đạo cụ vậy.
Chính vì thế mà sự khác biệt giữa Diễn Kịch khi được kích hoạt bởi người có tài năng so với Diễn Kịch của Fran tuyệt đối vô vọng trên sân khấu như sự khác biệt giữa trời và đất.
“Hoàn hảo.”
『V-Vậy bây giờ chúng ta hướng đến khu vực khám bệnh thôi nhỉ.』
Và đó chính là kế hoạch của chúng tôi, nhưng nó liền bị bỏ dở.
Bởi chúng tôi bất ngờ bị thu hút bởi một nhóm lớn tiếng.
“Ta sẽ giết chúng!”
“Không thể để bọn chúng giết hại chúng ta mãi được!”
“Tìm cái bọn long nhân khốn kiếp ấy!”
Chúng tôi đột nhiên bắt gặp một nhóm thú nhân nồng nặc sát ý băng ngang qua đại lộ.
(Master, nên làm gì đây?)
『Hiện tại, chúng ta nên che dấu khí tức của mình vào bám đuôi bọn họ.』
(Vâng.)
『Urushi, chuẩn bị sẵn sàng nhé? Anh có thể sẽ nhờ nhóc theo dõi chúng trong trường hợp cần thiết đấy.』
(Gâu!)
Ngày hôm nay, Urushi cũng chỉ ngủ trong bóng mà thôi, không thể ăn uống hay chiến đấu gì cả. Cho cậu ta ra ngoài vận động chút không phải là một phương án tồi.
Fran xóa khí tức của mình đi bằng kĩ năng và ma thuật, và chạy theo hướng mà nhóm thú nhân vừa biến mất.
Nhóm thú nhân ấy tỏa ra sát ý rất nồng nặc nên theo dấu bọn họ không có gì khó khăn cả.
Hơn nữa, càng đến gần, chúng tôi càng nhận ra quân số của họ đang gia tăng. Bấy giờ, vào khoảng mười thú nhân đang đi xuyên qua các con hẻm nhỏ phía trước chúng tôi.
Và phía đằng xa bên kia là một nhóm long nhân cùng quân số đang chờ đợi.
Tất cả đều lăm le vũ khí trên tay, và bầu không khí giữa hai bên nặng nề đến mức có thể nói là thần kì mà cả đám đến giờ vẫn chưa lao vào giết nhau luôn.
『Nếu dính líu vào đó, thế nào cũng sẽ phiền toái lắm cho coi......』