Người đàn ông thú nhân tộc cẩu quan sát tôi không rời mắt.
Và rồi, dẫu chậm rãi, cuối cùng thì ông ta cũng đã mở miệng.
“Ngày hôm qua mấy người hoạt động năng nổ gớm nhỉ?”
Ngày hôm qua... Chẳng lẽ hành tung của chúng tôi bị lộ tẩy rồi sao? Nhưng làm thế nào, chúng tôi đâu có dấu hiệu của việc bị quan sát?
Chúng tôi di chuyển sử dụng ma thuật dịch chuyển, thế nên người bình thường đừng hòng theo đuôi được chúng tôi. Hay mạng lưới của ông ta có tai mắt ở khắp mọi ngóc ngách của thành phố này?
Khả năng lớn nhất có lẽ là bọn du côn hôm qua đã báo cáo lên cho cấp trên của mình. Dường như tất cả chiêu trò đe dọa của chúng tôi đã chưa đủ để khiến chúng ngậm miệng.
“......Anh hai đang nói gì vậy?”
Tôi giả vờ ngây ngô, nhưng về phía ngược lại, ông ta tỏ ra vô cùng chắc chắn với con mắt của mình.
“Thật ra, màn uy hiếp của hai người trông chừng quá mức cần thiết rồi đấy. Bất cứ ai cũng sẽ tỏ ra nghi ngờ nếu mấy gã bình thường vẫn lăm le ở những con hẻm sau đột nhiên chui rúc cả vào giường và run rẩy giữa ban ngày ban mặt.”
“À......”
Không phải là chưa đủ, mà là ngược lại.
Chính vì những tên du côn ấy bị chúng tôi đe dọa đến mức gặp chấn thương tâm lý mà bọn chúng trở nên đáng nghi hơn bao giờ hết. Và như thế, cấp trên của chúng có lý do để gặn hỏi chúng, và khi đó, một vài tên trong số chúng ắt không còn sự lựa chọn nào khác ngoài mở miệng.
Và như vậy, câu chuyện về một thiếu nữ tộc hắc miêu đột nhiên xuất hiện và tra hỏi thông tin về thương nhân nô lệ đen bắt đầu lan truyền trong thế giới ngầm của thị trấn.
“A—, thành thật là chúng tôi không có tư thù gì với bất cứ ai cả. Chúng tôi bị gây sự, và có lỡ quá trớn một chút thôi.”
“......Ta cũng nghĩ vậy. Dẫu sao đi nữa, các ngươi có sức mạnh, các ngươi thừa sức để ra tay nặng hơn thế nữa.”
Ông ta cảm nhận được sức mạnh của Fran, Urushi và tôi sao? Khả năng cảm nhận nguy hiểm của lão cũng khá đáng gờm đấy.
“Ta yêu cầu ngươi hãy giữ dây cương con bé kia nghiêm khắc hơn. Để nó tự do như vậy chẳng phải là rất nguy hiểm sao?”
“Ồ, tất nhiên tôi sẽ nhắc nhở cô bé sau. Hơn nữa em ấy cũng đã hạ nhiệt nhiều rồi, và đang bắt đầu tự kiểm điểm lại hành động của mình đó. Tôi chắc chắn là lần tới, em ấy sẽ nghĩ kĩ hơn trước khi hành động cho xem.”
Khi tôi vừa nói vậy vừa nhún vai, khóe môi của người đàn ông cong lên thành một nụ cười đắng. Thấy thái độ của tôi, ắt ông ta đã hiểu thêm về mối quan hệ giữa tôi và Fran. Tôi là giám hộ của em ấy, nhưng tôi cũng không sai khiến con bé phải làm gì cả. Vốn dĩ tôi cũng không phải người thích ra lệnh rồi.
“Miễn là các ngươi không quậy phá ở đây là được.”
“Một khi chúng tôi đã có trong tay thông tin chúng tôi đang tìm kiếm, chúng tôi sẽ biến mất ngay tức khắc.”
“.......Được rồi.”
Người đàn ông lẩm nhẩm như thế rồi chậm rãi nâng chiếc cốc trên tay lên, trước khi gõ nhẹ nó xuống bàn.
Và trước sự bất ngờ của tôi, ánh mắt của những kẻ côn đồ xung quanh vốn từ nãy đến giờ vẫn dán chặt lên lưng tôi ngay lập tức tan biến. Quả nhiên, ông ta không chỉ đơn giản là một con sói đơn độc mạnh mẽ tình cờ đến đây, mà thực chất, lão là một kẻ gì đó giống như thủ lĩnh của chúng.
Nguyên nhân bọn chúng không ai còn coi tôi là một mối đe dọa nữa rất có thể là vì tôi và ông lão tộc cẩu này đã đi đến thỏa thuận chung.
“Nếu các ngươi muốn biết gì, cứ hỏi chủ quán.”
“Đúng là vẫn phải hỏi ông ta ha?”
“Phải.”
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn rất nhiều.”
“Rất hân hạnh, giờ thì nhanh đi đi. Các ngươi sẽ không bao giờ ghé lại đây nữa, có đúng không?”
“Điều đó còn tùy vào thứ mà chúng tôi đang tìm kiếm có phải ở đây không đã. Anh hai có liên quan gì không?”
“Bọn ta không biết gì ngoài lời đồn cả. Bọn ta đáng lẽ không có liên quan gì đến thứ các ngươi đang tìm hết......”
Ông lão thú nhân tộc cẩu không nói dối.
Từ những gì ông ta biết được từ đám côn đồ của mình, ông ta ắt đã biết rằng mục tiêu của chúng tôi là thương nhân nô lệ đen rồi.
Nếu ông ta không nói dối, ông ta và tổ chức của mình nhiều khả năng là thật sự vô tội. Tuy nhiên, có một thực tế không thể phủ nhận là có thể có một tên nào đó trong số bọn chúng phản bội lại ông ta và có nhúng tay vào mạng lưới buôn bán nô lệ bất hợp pháp.
Thế nên mới có “đáng lẽ” thêm vào đó.
“Không làm phiền anh hai nữa.”
Tôi cám ơn ông ta lần nữa và rời đi. Rồi tôi ngồi lại quầy bar, ngay bên cạnh Fran, người vì buồn bã mà hai vai thả rũ cả xuống.
“Chủ quán. Tôi muốn chút thông tin, như thế được chứ?”
“Ngươi muốn biết cái gì?”
Có vẻ như sau khi nhận được sự đồng ý của ông lão thú nhân tộc cẩu, chúng tôi coi như đã có được lá thư giới thiệu của mình.
Sau khi phong tỏa âm thanh xung quanh mình lại với phong ma thuật, tôi ngay lập tức đi thẳng vào chủ đề chính.
“Bất cứ thông tin gì về bọn thương nhân nô lệ đen. Thứ chúng tôi đang muốn biết nhất là địa điểm căn cứ của chúng. Và bọn chúng có kẻ nào đáng dè chừng hay không.”
“......Quả nhiên.”
Lão chủ quán nhìn sang Fran rồi lẩm nhẩm như thế. Ông ta chắc chắn đã nắm được thông tin về em ấy, và rất có thể, đã đoán được mục tiêu của con bé ngay khi chúng tôi vừa bước chân vào đây rồi.
“Ta không biết chính xác căn cứ của chúng nằm ở đâu cả. Nhưng bọn chúng hoạt động đâu đó trong khu vực cấm.”
“Khu vực cấm? Có một nơi như thế sao?”
“Nó ở ngay trung tâm thành phố này, hay nói cách khác, là khu vực của Trị Liệu Viện. Trung tâm đầu não của Trị Liệu Viện cấm cửa bất cứ ai không liên quan, thế nên nó mới được gọi là khu vực cấm. Hơn nữa, nó cũng có cả mặt tối hơn của nó, nơi mà chỉ các nhân vật cốt cán và cấp dưới của chúng mới được quyền tiếp cận.”
Hệ thống an ninh của khu vực ấy cũng vô cùng nghiêm ngặt, đến mức ngay cả môi giới thông tin như nơi này cũng không thể thu thập được thông tin chi tiết. Theo lão chủ quán, hầu như các tổ chức tình báo như ông ta đều chủ động tránh xía mũi vào nơi đó, bởi lẽ nếu hành tung của tổ chức nào bị phát giác, Trị Liệu Viện sẽ xóa sổ tổ chức ấy ngay lập tức.
“Nói cách khác, Trị Liệu Viện......?”
“Ta không muốn dẫn ngươi đến kết luận ấy, nhưng ta chắc chắn là một bộ phận ban quản trị của bọn chúng có thể có dính líu đến thị trường nô lệ bất hợp pháp, và đường dây của chúng rất có quy mô.”
Vậy nói cách khác, kẻ thù của chúng tôi có thể là một nhân vật cao cấp của chính tổ chức mà chúng tôi cần tránh đối đầu nhất trong khoảng thời gian hoạt động ở thành phố này? Phiền nhiễu thật.
“Có vẻ những nô lệ bị bọn chúng bắt được thường sẽ bị tập trung tại đó trước khi bị vận chuyển ra khỏi thành phố, nhưng phương thức cụ thể là gì thì ta không biết. Dường như chúng có đường hầm dưới lòng đất hoặc thuật dịch chuyển chăng? Ta chưa từng nghe gì về chuyện chúng ngang nhiên dắt nô lệ đi trên phố cả, nên có khả năng đó lắm.”
“Ngay cả khi bọn thương nhân nô lệ có tụ tập tại khu vực cấm vào thời gian buôn bán đi nữa, chúng và thuộc hạ của chúng ắt phải sinh sống và ngủ nghỉ tại một nơi khác trong thành phố, đúng chứ?”
“Phải, chỉ trông bên ngoài, thương nhân nô lệ sinh hoạt như bất cứ công dân bình thường nào khác. Có rất ít người và tổ chức mà ta có thể khẳng định là có gì đó đáng nghi.”
“Rất ít kẻ đáng nghi không có nghĩa là ông không có manh mối gì, phải chứ?”
“Phải, ta có ba đầu mối.”
Nhiều hơn tôi dự đoán.
“Đầu tiên là bọn lính canh của Trị Liệu Viện. Với bọn chúng, nơi ấy là một nơi rộng lớn, dễ thâm nhập vào bên trong, và sẽ không ai nhướng mày nghi ngờ nếu chúng xuất hiện ở khu vực cấm cả.”
“Ra thế.”
“Tộc lam miêu cũng có trong hàng ngũ đơn vị lính canh đó.”
Hàng lông mày của Fran, sau khi nghe thấy tên tộc lam miêu, ngay lập tức nhíu lại. Ngay cả khi em ấy đang buồn bã không có nghĩa là con bé sẽ bỏ qua tên của kẻ thù không đội trời chung với mình.
Thế nhưng, Fran cũng không ép chủ quán kể thêm, có lẽ là vì em ấy vẫn còn đang kiểm điểm lại sự bốc đồng của mình trước đó. Con bé không nói gì cả mà chỉ im lặng, chờ chủ quán tiếp tục.
“Thứ hai là mạo hiểm giả. Mạo hiểm giả vốn dĩ là một tổ chức chứa chấp đủ loại người ngợm, bất kể quá khứ của hắn là gì rồi. Và dưới danh nghĩa là thực hiện thỉnh cầu, một vài tên trong số chúng đôi khi được cho phép vào khu vực cấm. Một vỏ bọc trà trộn hoàn hảo, không phải sao? Thêm vào đó, lam miêu tộc một vài tên cũng là mạo hiểm giả nữa chứ.”
So với những nơi chúng tôi từng đến, bản chất của mạo hiểm giả hoạt động ở thị trấn này man rợ hơn hẳn. Chẳng có gì lạ mà một vài tên trong số đó có liên quan đến nô lệ đen cả.
“Kế đến là bọn du đãng của Thú Nhân Hội. Bọn chúng là những kẻ xấu xa bạo lực mà ngay cả Thú Nhân Hội cũng không thể kiểm soát nổi. Bọn chúng tự gọi mình là Huyết Nha Đội. Danh sách thành viên của chúng có bao gồm cả tộc lam miêu nữa.
Có vẻ như do bản tính hoang dã của mình mà Huyết Nha Đội cũng có xích mích với chính một số thành viên của Thú Nhân Hội nữa. Có lẽ chúng là ứng cử viên khả năng nhất nhỉ?
Dù thế nào đi nữa, chủ quán tỏ ra chắn chắn là bọn lam miêu có hành tung rất đáng ngờ. Ít nhất thì ông ta cũng cho rằng chúng có một tay trong mạng lưới.
“Hiểu rồi. Phần còn lại, chúng tôi đành phải tự điều tra vậy.”
“......Em có nên tìm kiếm tộc lam miêu không?”
“Hmm. Anh đoán là như thế cũng được.”
Quả nhiên là dù ở đâu đi nữa, kẻ thù của tộc hắc miêu bao giờ cũng là tộc lam miêu.