Chúng tôi nhập cảnh Sendia một cách vô cùng thuận lợi. Dù sao đi nữa, hầu như tất cả các thị trấn của thế giới này đều có chế độ xuất nhập rất dễ dàng.
Và bản thân thành phố này còn đặc biệt dễ dàng nữa. Chúng tôi thậm chí còn không bị kiểm tra thẻ định danh.
『Cơ mà vào bên trong rồi mới thực sự cảm nhận được hết bầu không khí quái đảng của nó nhỉ.』
“Tối.”
『Ánh sáng mặt trời hầu như bị che hết luôn.』
Cùng với mật độ những tòa nhà cao ít nhất cũng năm, sáu tầng vô cùng dày đặc, nắng mặt trời trên đầu chúng tôi đã bị chặn lại. Không chỉ vậy, giữa những tầng cao còn được móc nối với nhau bởi những dãy hành lang treo nữa, càng nhấn chìm con đường bên dưới vào bóng tối hơn nữa.
Bề rộng của những con đường chính có thể gọi là tạm chấp nhận được, và chúng đều rất âm u. Tuy nhiên bản thân những con hẻm nhỏ mới đáng nói. Chúng tối đen đến nỗi như là ban đêm vậy dẫu giờ vẫn mới còn là giữa ngày.
Đây là thị trấn được người ta gọi là thị trấn bất hợp pháp. Phía sau lớp màn đen ấy, đã có bao nhiêu hoạt động bất hợp pháp diễn ra rồi?
Thế nhưng, con đường chính mà chúng tôi đang men theo vẫn có những người dân thường. Một số người họ cũng là trẻ con, phụ nữ, nhứng người không có năng lực chiến đấu gì cả.
Khóe môi của Fran khẽ cong lên. Dẫu tôi không hẳn có thể nói Fran đang ở tâm trạng tốt, em ấy cũng không nghi kị chung quanh mình quá mức cần thiết. Có lẽ nơi này cũng không mất an ninh như tôi tưởng?
Trên thực tế, không ai có ý gây sự với Fran cả, và bấy giờ, em ấy trông như bất cứ cô bé vô hại nào khác với Urushi nấp trong bóng và Tiến Hóa Ẩn Dấu.
Thậm chí ở những thị trấn của lục địa khác, Fran vẫn hoàn toàn có thể vướng vào rắc rối nào đó.
Tuy nhiên, đây chỉ là bề nổi mà thôi. Liệu thị trấn này có thực sự an toàn không?
Ngay khi tôi tự hỏi như vậy, tôi ngay lập tức bị kéo trở lại hiện thực.
Chúng tôi đột nhiên nhận ra một bầu không khí thù địch và ác ý xuất hiện từ sâu trong một con hẻm, rõ ràng đến mức khiến cho tôi phải tự hỏi không biết vì sao đối phương còn chưa tấn công chúng tôi luôn.
“......Hmm.”
『Khoang đã, Fran! Đầu tiên, chúng ta cần phải đến Công Hội trước đã!』
(Vâng.)
Fran lập tức thủ thế và chuẩn bị bước vào con hẻm ấy với ý định tóm cổ kẻ đó.
Nếu bước đến đây, hắn hoàn toàn có thể chạm đến Fran. Thế nhưng, không hiểu vì sao, hắn lại không làm gì cả.
Ngay cả khi Fran giả vờ không phòng bị, nhìn vào con hẻm, và nhìn vào gã đàn ông, hắn vẫn không tiếp cận chúng tôi.
Tôi có thể thấy hắn dao động trong một lát, nhưng tất cả chỉ có thể.
Tôi không nghĩ hắn nhìn ra được thực lực của Fran đâu.
Là vì chúng tôi đang trên con đường chính, và hắn không thể làm hại bất cứ ai đang đi trên đó? Lẽ nào là vấn đề lãnh thổ? Dù thế nào đi nữa, tôi đã hiểu rằng nếu muốn tránh rắc rối, tốt nhất là chúng tôi cứ men theo con đường này mà đi.
Thông thường, nếu Fran cứ men theo đại lộ, thế nào chúng tôi cũng sẽ sớm đặt chân đến Công Hội Mạo Hiểm Giả. Tại các thị trấn bình thường, công hội vẫn thường được đặt ngay gần cổng chính.
Nhờ thế, những mạo hiểm giả không có túi vật phẩm vẫn có thể giao nộp con mồi của họ một cách nhanh chóng.
Việc mạo hiểm giả đi xuyên qua thị trấn với những cái xác đầy máu me của ma thú có thể khiến cho Công Hội nhận nhiều tiếng xấu, và trong một số trường hợp, khiến cho độc dược và những thứ nguy hiểm khác của ma thú rải khắp thị trấn.
Trong một số trường hợp khác, Công Hội sẽ có một chi nhánh nhỏ đặt ngay tại cổng chính để thu nhận ma thú. Mặc dù chúng tôi cũng không cần phải bận tâm về chuyện đó lắm, khi mà chúng tôi đã có rương đa chiều rồi.
Sau khi đi bộ thêm mười lăm phút nữa, cuối cùng tấm bảng Công Hội Mạo Hiểm Giả đã xuất hiện ngay trước mắt.
Toàn bộ tòa nhà sáu tầng trước mắt chúng tôi ắt thuộc về Công Hội. Quy mô hợp lý, tuy bầu không khí của nó có chút thô thiển. Có lẽ là vì sự dơ bẩn của tòa nhà cũng như những tiếng cười nói thô tục vang ra từ bên trong.
Khi Fran đẩy cánh cửa xoay để vào bên trong, tôi có thể thấy nơi này cũng chẳng sáng sủa hơn ngoài đường là bao cả. Đang đương giữa ngày, thế nhưng đèn lồng vẫn được thắp lên, khiến cho nơi này gợi cho tôi liên tưởng đến một quán bar đêm vậy.
“Thứ lỗi.”
Các mạo hiểm giả, đang rượu chè và bỡn cợt cười nói với nhau, ngay lập tức đánh mắt sang chúng tôi. Thậm chí một vài tên còn đứng dậy với gương mặt đê tiện.
“Đây có thực sự là mùa hoạt động của Kouma không thế? Ai có thể ngờ là nhiều mạo hiểm giả với biệt danh sẽ đến một nơi như thế này chứ.”
Khi người đàn ông với bộ dáng người pha chế rượu cổ điển cất tiếng với chất giọng trầm thấp của mình như vậy, tất cả mọi người đều ngồi xuống và im lặng trở lại.
Người đàn ông có tuổi tiếp tục với âm lượng vừa đủ nghe, dường như để tránh gây huyên náo.
“Xin chào mừng Hắc Lôi Công Chúa đến với Công Hội Mạo Hiểm Giả chi nhánh Sendia.”
Đã được một thời gian rồi chúng tôi mới không cần phải giới thiệu tên tuổi của mình nhỉ?
“Sẽ nán lại đây một thời gian, nên tôi đến để chào hỏi.”
“Phải...... Tôi là chủ hội ở đây, tên Prear. Hân hạnh được gặp.”
Tôi còn tưởng ông ta là chủ trọ cơ, nhưng hóa ra ông ta là chủ hội hẳn hoi!
Ông ta có vẻ như là một thú nhân tộc cừu, với một cặp sừng xoắn lộ ra từ mái tóc trắng của ông ta, ắt không phải là màu tóc do tuổi già gây nên.
Không ai có thể tin rằng đằng sau cơ thể mảnh mai như những cành cây khô và vóc dáng thấp bé của ông ta là một người có năng lực cao cường. Trên thực tế, bản thân ông ta không có vẻ gì là mạnh cả.
Thế nhưng, đó tất cả chỉ là một cái vỏ bọc không hơn. Bên cạnh việc ông ta có thể nhận ra ngay danh tính của Fran, tôi có thể cảm nhận được một sức mạnh phi thường bên trong ông ta nữa.
Đây không phải là người mà chúng tôi nên biến thành kẻ thù.
“Quả nhiên tin đồn nói rằng tiểu thư có thể che dấu trạng thái tiến hóa của mình là thật.”
“......Làm sao nhìn ra được tôi?”
“Khí tức, cách di chuyển, thanh ma kiếm, đặc trưng bề ngoài cơ bản, cách ăn nói. Ở cô có vô vàn gợi ý giúp tôi biết chính xác cô là ai.”
『Ông già này không tồi đâu.』
“Chúng tôi luôn chào mừng những chiến binh có thực lực trong mùa Kouma hoạt động, dẫu tiểu thư đến đây vì mục đích gì đi nữa.”
Này, có khi nào ông ta biết được mục đích của Fran khi đến đây không? Không, dù sao thì Fran cũng đâu có giấu giếm chuyện mình từng là nô lệ, chẳng có gì lạ mà ông ta đã đoán được mục tiêu của em ấy.
“......Làm sao để tôi gặp được thương nhân nô lệ đen tộc lam miêu?”
“Chuyện đó...... Xin lỗi, tôi không biết. Mặt tối của thành phố này rất thâm sâu. Thứ mà tiểu thư đang tìm kiếm không phải là thứ mà tôi có thể chỉ ra chỉ bằng cách tìm kiếm thông thường......”
“Nếu ông có thông tin, tôi sẵn sàng chi tiền mua.”
“Dù thế nào đi nữa, bây giờ đã là mùa đại công thế rồi. Tôi vẫn còn có rất nhiều công việc phải để tâm đến, nên yêu cầu của tiểu thư gần như là bất khả thi vào thời điểm hiện tại. À phải, tự tiểu thư không thể thu thập thông tin được đâu. Ở đây không ai sẵn sàng chịu bán thông tin cho người lạ cả.”
“Vậy sao.”
“Thế nên, sao tiểu thư không ngồi xuống một ch— chờ đã! Cô đi đâu vậy!”
“Nếu ông không có thông tin gì thì tôi không cần nán lại đây.”
“Khoang! Này! Đừng có làm loạn lên đấy! Cán cân giữa các tổ chức ở đây phải được duy trì bằng mọi giá!”
Mặc kệ tiếng gọi lớn của Prear, Fran nhanh chóng rời khỏi Công Hội Mạo Hiểm.
Prear nói có ý phải. Chúng tôi nên tôn trọng trật tự của thị trấn này, dẫu nó có xấu xí thế nào đi nữa.
『Anh đồng ý với lời của Prear.』
(Em phải giúp những người bị biến thành nô lệ khác trước khi mùa hoạt động của Kouma kết thúc và họ bị bán đi.)
『Là vậy sao......』
(Nn.)
Bấy giờ, chắc chắn vẫn đang có một ai đó bị thị trấn này biến thành nô lệ. Nghĩ đến vậy, Fran đơn giản là không thể ngồi lại và giữ im lặng.
(Tuyệt đối sẽ giúp.)
Bản thân tôi cũng thông cảm với Fran. Chính vì vậy, tôi cũng không thể cản em ấy lại.
『Anh hiểu rồi...... Nhưng nếu chuyện trở nên nguy hiểm, anh sẽ cản em lại đấy.』
(Nn.)